Nam Nam Trong Thiên Hạ Đều Lên Giường Với Ta
Chương 39: Vị Cô Nương Này Là
Già Phê Nhân
01/09/2022
Lúc Lạc Vô Nhai đi vào, gặp phải cảnh này, hắn ta không biết phải làm sao.
Nên bước vào hay là trốn đi, hay là nên chừa không gian riêng tư cho hai người này ân ái tình cảm?
Nhưng Lạc Vô Nhai nghĩ lại, đây là địa bàn của mình, đôi sư đồ này không biết xấu hổ, tại sao hắn ta phải vì bọn họ mà khó xử?
Vì vậy, Lạc Vô Nhai đi tới, khuôn mặt không cảm xúc, hắn ta vừa xuất hiện, Hoa Phiên Phiên liền ngừng hôn, nhưng thân trên vẫn dính sát vào người Hoài Sinh, hai người họ dường như đang ôm nhau, cảnh tượng này quả thực đã đả kích Lạc Vô Nhai vốn độc thân mười nghìn năm.
"Đa tạ Tông chủ đã cứu giúp.”
Hoài Sinh biết nhất định là Lạc Vô Nhai đã cứu mình, dẫu sao cũng không thể trông cậy vào Hoa Phiên Phiên của hiện tại.
Lạc Vô Nhai nhàn nhạt trả lời:
"Chuyện nhỏ không phí sức lực. Ngươi không cần khách khí.”
Tiểu tử này lễ phép hơn sư phụ hắn nhiều, Hoa Phiên Phiên làm phiền hắn ta nhiều như thế, vậy mà không nói được một lời cảm ơn.
Hoa Phiên Phiên đỡ Hoài Sinh từ trên giường ngồi dậy, lúc này, chiếc chăn gấm phủ trên người hắn rơi xuống, lộ ra nửa thân trên trần trụi không manh áo che chắn, làn da vốn hoàn mỹ như bạch ngọc giờ đây lại có một vết sẹo to bằng cái chén, vô cùng nổi bật.
Hóa ra xiêm y của Hoài Sinh bị rách, để tiện cho việc kiểm tra vết thương, Lạc Vô Nhai không mặc lại quần áo cho hắn.
Lạc Vô Nhai đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian với tên tiểu tử kém xa mình cả về thân phận và tu vi này, nếu không phải vì sợ để lộ dấu vết của Hoa Phiên Phiên, Lặc Vô Nhai đã ném Hoài Sinh trở về môn phái của hắn.
Ly Sênh và Úc Hành ở bên kia không biết rằng Hoa Phiên Phiên đã được hắn ta cứu từ lâu, họ vẫn lo lắng sốt ruột tìm kiếm nàng khắp nơi. Ngay từ đầu, Lạc Vô Nhai đã giấu bọn họ, bây giờ chỉ có thể căng da đầu tiếp tục giấu giếm.
Lạc Vô Nhai không hiểu, ban đầu hắn ta chỉ muốn xem trò hay, tại sao bây giờ lại phải sầu thúi ruột vì Hoa Phiên Phiên, giống như hắn ta mắc nợ nàng, đến lúc này còn phải lo lắng cho cả đồ đệ (tình nhân) của nàng.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao, hắn ta chỉ có thể đi một bước, tính một bước
Hoa Phiên Phiên muốn ở lại thêm một lúc với Hoài Sinh nhưng lại bị Lạc Vô Nhai gọi đi.
Bây giờ người kia đã tỉnh, bọn họ có thể cút đi được rồi, Lạc Vô Nhai cực kỳ nóng lòng muốn tiễn vị Đại Phật Hoa Phiên Phiên này đi, nhưng hắn ta cũng muốn hỏi nàng nghĩ gì, rốt cuộc thì Hoa Phiên Phiên là người bị mất trí nhớ, ngoại trừ hắn ta ra, tất cả mọi người xung quanh Hoa Phiên Phiên đều có tâm tư xấu đối với nàng.
Hai người đi ra khỏi phòng Hoài Sinh, Lạc Vô Nhai đang suy nghĩ lựa chọn lời nói, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ:
"Sư phụ.”
Sau đó, nàng ta lại hỏi:
"Vị cô nương này là…?”
Nên bước vào hay là trốn đi, hay là nên chừa không gian riêng tư cho hai người này ân ái tình cảm?
Nhưng Lạc Vô Nhai nghĩ lại, đây là địa bàn của mình, đôi sư đồ này không biết xấu hổ, tại sao hắn ta phải vì bọn họ mà khó xử?
Vì vậy, Lạc Vô Nhai đi tới, khuôn mặt không cảm xúc, hắn ta vừa xuất hiện, Hoa Phiên Phiên liền ngừng hôn, nhưng thân trên vẫn dính sát vào người Hoài Sinh, hai người họ dường như đang ôm nhau, cảnh tượng này quả thực đã đả kích Lạc Vô Nhai vốn độc thân mười nghìn năm.
"Đa tạ Tông chủ đã cứu giúp.”
Hoài Sinh biết nhất định là Lạc Vô Nhai đã cứu mình, dẫu sao cũng không thể trông cậy vào Hoa Phiên Phiên của hiện tại.
Lạc Vô Nhai nhàn nhạt trả lời:
"Chuyện nhỏ không phí sức lực. Ngươi không cần khách khí.”
Tiểu tử này lễ phép hơn sư phụ hắn nhiều, Hoa Phiên Phiên làm phiền hắn ta nhiều như thế, vậy mà không nói được một lời cảm ơn.
Hoa Phiên Phiên đỡ Hoài Sinh từ trên giường ngồi dậy, lúc này, chiếc chăn gấm phủ trên người hắn rơi xuống, lộ ra nửa thân trên trần trụi không manh áo che chắn, làn da vốn hoàn mỹ như bạch ngọc giờ đây lại có một vết sẹo to bằng cái chén, vô cùng nổi bật.
Hóa ra xiêm y của Hoài Sinh bị rách, để tiện cho việc kiểm tra vết thương, Lạc Vô Nhai không mặc lại quần áo cho hắn.
Lạc Vô Nhai đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian với tên tiểu tử kém xa mình cả về thân phận và tu vi này, nếu không phải vì sợ để lộ dấu vết của Hoa Phiên Phiên, Lặc Vô Nhai đã ném Hoài Sinh trở về môn phái của hắn.
Ly Sênh và Úc Hành ở bên kia không biết rằng Hoa Phiên Phiên đã được hắn ta cứu từ lâu, họ vẫn lo lắng sốt ruột tìm kiếm nàng khắp nơi. Ngay từ đầu, Lạc Vô Nhai đã giấu bọn họ, bây giờ chỉ có thể căng da đầu tiếp tục giấu giếm.
Lạc Vô Nhai không hiểu, ban đầu hắn ta chỉ muốn xem trò hay, tại sao bây giờ lại phải sầu thúi ruột vì Hoa Phiên Phiên, giống như hắn ta mắc nợ nàng, đến lúc này còn phải lo lắng cho cả đồ đệ (tình nhân) của nàng.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao, hắn ta chỉ có thể đi một bước, tính một bước
Hoa Phiên Phiên muốn ở lại thêm một lúc với Hoài Sinh nhưng lại bị Lạc Vô Nhai gọi đi.
Bây giờ người kia đã tỉnh, bọn họ có thể cút đi được rồi, Lạc Vô Nhai cực kỳ nóng lòng muốn tiễn vị Đại Phật Hoa Phiên Phiên này đi, nhưng hắn ta cũng muốn hỏi nàng nghĩ gì, rốt cuộc thì Hoa Phiên Phiên là người bị mất trí nhớ, ngoại trừ hắn ta ra, tất cả mọi người xung quanh Hoa Phiên Phiên đều có tâm tư xấu đối với nàng.
Hai người đi ra khỏi phòng Hoài Sinh, Lạc Vô Nhai đang suy nghĩ lựa chọn lời nói, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ:
"Sư phụ.”
Sau đó, nàng ta lại hỏi:
"Vị cô nương này là…?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.