Năm Nạn Đói Thông Cổ Kim, Mở Siêu Thị Nuôi Tướng Quân
Chương 12: Bán Vàng 1
Hoa Cốt Xa
27/10/2024
Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc hộp sắt chứa đầy thỏi vàng bên cạnh.
Thẩm Vân Huyên đứng dậy, bước đến cạnh chiếc hộp, nhẹ nhàng mở nắp, cẩn thận nhấc một thỏi lên nắm chặt trong tay.
“Có chuyện gì sao?” Kỷ Dận Hiên hỏi, trong giọng nói mang chút lo lắng.
Thẩm Vân Huyên xoay người, nở nụ cười nhìn Kỷ Dận Hiên: “Kỷ tướng quân, không giấu gì ngài, ta đang lo lắng không có đủ tiền để trả đợt cuối của hợp đồng. Ta định bán số vàng này để lấy tiền mặt. Tôi vẫn sẽ luôn mở ống nước, các ngài muốn lấy nước lúc nào cũng được”.
Kỷ Dận Hiên im lặng một lúc rồi nói: “Được thôi, nhưng cô phải đảm bảo an toàn cho bản thân.”
Thẩm Vân Huyên gật đầu: “Ngài yên tâm, an ninh ở Long Quốc rất tốt, ta sẽ trở về sớm.”
Nói xong, Thẩm Vân Huyên nhanh chóng đổ cả hộp vàng vào balo rồi xoay người cầm ô bước vào cơn mưa như trút nước.
Cô khóa chặt cửa cuốn của siêu thị, cẩn thận khoá lại từ bên ngoài, rồi bước lên con đường lầy lội, hướng về phía tiệm vàng, kiên định tiến bước trong cơn mưa lớn.
Nửa tiếng sau, Thẩm Vân Huyên đã đến một tiệm gia công vàng bạc cổ kính, lâu đời.
Cô rũ nước trên ô, đưa mắt quan sát xung quanh. Bên trong tiệm bày đủ loại vật dụng bằng vàng bạc, mỗi món đều mang vẻ cổ xưa và tinh xảo.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, dáng người hơi mập, tóc đã thưa thớt, đang ngồi sau quầy sắp xếp hàng hóa.
“Chào cô, lần đầu đến tiệm phải không?” Ông chủ ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi.
Thẩm Vân Huyên khẽ gật đầu, đi thẳng đến quầy, cẩn thận lấy một thỏi vàng từ trong balo ra, đặt lên quầy. Đôi mắt ông chủ bỗng sáng lên.
“Của cô sao?” Ông chủ hỏi dò.
“Vâng, ông chủ, tôi muốn hỏi liệu ông có thu mua vàng không?” Thẩm Vân Huyên đáp giọng bình thản, ánh mắt kiên định.
Ông chủ mở to mắt, chăm chú quan sát thỏi vàng. Sau một lúc, ông ấy ngước lên với nét mặt phức tạp: “Có chứ, tiệm chúng tôi thu mua vàng. Nhưng thỏi vàng này trông không giống vàng bình thường.”
Thẩm Vân Huyên mỉm cười: “Ông chủ đúng là người sành sỏi. Đây là thỏi vàng cổ, có giá trị sưu tầm nhất định.”
Sự ngạc nhiên trên mặt ông chủ càng rõ rệt, ông ấy không nhịn được hỏi: “Vậy cô có thể cho tôi biết độ tinh khiết của nó không?”
“Điều đó tôi cũng không rõ, nên muốn nhờ ông kiểm tra giúp.” Thẩm Vân Huyên nói rồi đưa thỏi vàng cho ông chủ.
Ông chủ nhận thỏi vàng, cẩn thận đặt lên cân để đo, rồi dùng kính lúp quan sát từng chi tiết.
Thẩm Vân Huyên đứng dậy, bước đến cạnh chiếc hộp, nhẹ nhàng mở nắp, cẩn thận nhấc một thỏi lên nắm chặt trong tay.
“Có chuyện gì sao?” Kỷ Dận Hiên hỏi, trong giọng nói mang chút lo lắng.
Thẩm Vân Huyên xoay người, nở nụ cười nhìn Kỷ Dận Hiên: “Kỷ tướng quân, không giấu gì ngài, ta đang lo lắng không có đủ tiền để trả đợt cuối của hợp đồng. Ta định bán số vàng này để lấy tiền mặt. Tôi vẫn sẽ luôn mở ống nước, các ngài muốn lấy nước lúc nào cũng được”.
Kỷ Dận Hiên im lặng một lúc rồi nói: “Được thôi, nhưng cô phải đảm bảo an toàn cho bản thân.”
Thẩm Vân Huyên gật đầu: “Ngài yên tâm, an ninh ở Long Quốc rất tốt, ta sẽ trở về sớm.”
Nói xong, Thẩm Vân Huyên nhanh chóng đổ cả hộp vàng vào balo rồi xoay người cầm ô bước vào cơn mưa như trút nước.
Cô khóa chặt cửa cuốn của siêu thị, cẩn thận khoá lại từ bên ngoài, rồi bước lên con đường lầy lội, hướng về phía tiệm vàng, kiên định tiến bước trong cơn mưa lớn.
Nửa tiếng sau, Thẩm Vân Huyên đã đến một tiệm gia công vàng bạc cổ kính, lâu đời.
Cô rũ nước trên ô, đưa mắt quan sát xung quanh. Bên trong tiệm bày đủ loại vật dụng bằng vàng bạc, mỗi món đều mang vẻ cổ xưa và tinh xảo.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, dáng người hơi mập, tóc đã thưa thớt, đang ngồi sau quầy sắp xếp hàng hóa.
“Chào cô, lần đầu đến tiệm phải không?” Ông chủ ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi.
Thẩm Vân Huyên khẽ gật đầu, đi thẳng đến quầy, cẩn thận lấy một thỏi vàng từ trong balo ra, đặt lên quầy. Đôi mắt ông chủ bỗng sáng lên.
“Của cô sao?” Ông chủ hỏi dò.
“Vâng, ông chủ, tôi muốn hỏi liệu ông có thu mua vàng không?” Thẩm Vân Huyên đáp giọng bình thản, ánh mắt kiên định.
Ông chủ mở to mắt, chăm chú quan sát thỏi vàng. Sau một lúc, ông ấy ngước lên với nét mặt phức tạp: “Có chứ, tiệm chúng tôi thu mua vàng. Nhưng thỏi vàng này trông không giống vàng bình thường.”
Thẩm Vân Huyên mỉm cười: “Ông chủ đúng là người sành sỏi. Đây là thỏi vàng cổ, có giá trị sưu tầm nhất định.”
Sự ngạc nhiên trên mặt ông chủ càng rõ rệt, ông ấy không nhịn được hỏi: “Vậy cô có thể cho tôi biết độ tinh khiết của nó không?”
“Điều đó tôi cũng không rõ, nên muốn nhờ ông kiểm tra giúp.” Thẩm Vân Huyên nói rồi đưa thỏi vàng cho ông chủ.
Ông chủ nhận thỏi vàng, cẩn thận đặt lên cân để đo, rồi dùng kính lúp quan sát từng chi tiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.