Năm Nạn Đói Thông Cổ Kim, Mở Siêu Thị Nuôi Tướng Quân
Chương 23: Sạc Pin
Hoa Cốt Xa
28/10/2024
Thẩm Vân Huyên tiễn anh ấy ra cửa: “Tiểu Lý, đi đường cẩn thận nhé, ngày mai còn phải giao hàng, nhớ nghỉ ngơi sớm.”
Tiểu Lý gật đầu, cảm kích: “Cảm ơn bà chủ Thẩm, mai gặp lại.”
Khi Tiểu Lý đi khuất, Thẩm Vân Huyên đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm rồi trở lại bên trong, bắt đầu kiểm tra sổ sách.
Khi cô đang cẩn thận đối chiếu hàng hóa thì Kỷ Dận Hiên với vẻ mặt hớn hở bất ngờ xuất hiện ngoài cửa sổ. Không nhìn thấy cô khiến hắn có chút lo lắng, liền gọi lớn: “Thẩm cô nương, cô ở đâu rồi?”
Nghe thấy tiếng gọi, Thẩm Vân Huyên lập tức ngẩng đầu lên và nhanh chóng đi về phía cửa sổ.
Nhìn thấy Kỷ Dận Hiên đứng bên ngoài, cô mỉm cười hỏi: “Ta ở đây. Tướng quân, sao trông ngài vui thế?”
Kỷ Dận Hiên phấn khởi nói: “Thẩm cô nương, vừa rồi ta và Hứa Sâm thử bộ đàm, hiệu quả tuyệt vời lắm, dù ở khoảng cách xa vẫn có thể nghe rõ âm thanh. Ta muốn báo tin tốt này cho cô, nhưng vì hàng hóa chặn tầm nhìn nên không thấy cô đâu.”
Thẩm Vân Huyên gật đầu, cười đáp: “Tốt quá rồi. Bộ đàm này thực sự là một công cụ hữu ích, có thể giúp các ngài giữ liên lạc dễ dàng hơn.”
Thẩm Vân Huyên nhìn bộ đàm trong tay Kỷ Dận Hiên, rồi mỉm cười nói: “À đúng rồi, bộ đàm này rất quan trọng, hầu như ngày nào cũng cần dùng đến. Để ta sạc pin cho nó trước nhé.”
Kỷ Dận Hiên nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Sạc pin? Sạc pin là làm thế nào?”
Thẩm Vân Huyên khẽ cười, bước đến giá hàng, lấy một chiếc đèn dầu và đặt lên quầy.
Vừa làm, cô vừa giải thích: “Ngài thấy chiếc đèn dầu này chứ? Để nó sáng thì ta phải thêm dầu vào, giống như việc sạc pin cho bộ đàm vậy.”
Kỷ Dận Hiên nhìn chiếc đèn dầu, suy nghĩ một chút rồi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Thẩm Vân Huyên tiếp tục nói: “Đèn dầu cũng giống như pin của bộ đàm, còn dầu là năng lượng. Khi dầu trong đèn cạn thì đèn không thể sáng nữa. Tương tự, khi bộ đàm hết điện thì nó sẽ ngừng hoạt động. Vì thế, ta phải ‘đổ dầu’ cho nó, nghĩa là sạc pin.”
Kỷ Dận Hiên sáng mắt, như đã hiểu rõ được: “Vậy cần dùng thứ gì để sạc pin?”
Thẩm Vân Huyên giơ lên một chiếc sạc và cười: “Đây là bộ sạc, giống như ‘ống bơm dầu’ cho bộ đàm. Ta cắm nó vào nguồn điện, tương tự như khi đổ dầu vào đèn. Nhưng bộ sạc phải được cắm vào ổ cắm chuyên dụng để bộ đàm có thể ‘nạp đầy’ điện.”
Kỷ Dận Hiên lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng lại gật đầu hiểu ý.
Tiểu Lý gật đầu, cảm kích: “Cảm ơn bà chủ Thẩm, mai gặp lại.”
Khi Tiểu Lý đi khuất, Thẩm Vân Huyên đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm rồi trở lại bên trong, bắt đầu kiểm tra sổ sách.
Khi cô đang cẩn thận đối chiếu hàng hóa thì Kỷ Dận Hiên với vẻ mặt hớn hở bất ngờ xuất hiện ngoài cửa sổ. Không nhìn thấy cô khiến hắn có chút lo lắng, liền gọi lớn: “Thẩm cô nương, cô ở đâu rồi?”
Nghe thấy tiếng gọi, Thẩm Vân Huyên lập tức ngẩng đầu lên và nhanh chóng đi về phía cửa sổ.
Nhìn thấy Kỷ Dận Hiên đứng bên ngoài, cô mỉm cười hỏi: “Ta ở đây. Tướng quân, sao trông ngài vui thế?”
Kỷ Dận Hiên phấn khởi nói: “Thẩm cô nương, vừa rồi ta và Hứa Sâm thử bộ đàm, hiệu quả tuyệt vời lắm, dù ở khoảng cách xa vẫn có thể nghe rõ âm thanh. Ta muốn báo tin tốt này cho cô, nhưng vì hàng hóa chặn tầm nhìn nên không thấy cô đâu.”
Thẩm Vân Huyên gật đầu, cười đáp: “Tốt quá rồi. Bộ đàm này thực sự là một công cụ hữu ích, có thể giúp các ngài giữ liên lạc dễ dàng hơn.”
Thẩm Vân Huyên nhìn bộ đàm trong tay Kỷ Dận Hiên, rồi mỉm cười nói: “À đúng rồi, bộ đàm này rất quan trọng, hầu như ngày nào cũng cần dùng đến. Để ta sạc pin cho nó trước nhé.”
Kỷ Dận Hiên nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Sạc pin? Sạc pin là làm thế nào?”
Thẩm Vân Huyên khẽ cười, bước đến giá hàng, lấy một chiếc đèn dầu và đặt lên quầy.
Vừa làm, cô vừa giải thích: “Ngài thấy chiếc đèn dầu này chứ? Để nó sáng thì ta phải thêm dầu vào, giống như việc sạc pin cho bộ đàm vậy.”
Kỷ Dận Hiên nhìn chiếc đèn dầu, suy nghĩ một chút rồi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Thẩm Vân Huyên tiếp tục nói: “Đèn dầu cũng giống như pin của bộ đàm, còn dầu là năng lượng. Khi dầu trong đèn cạn thì đèn không thể sáng nữa. Tương tự, khi bộ đàm hết điện thì nó sẽ ngừng hoạt động. Vì thế, ta phải ‘đổ dầu’ cho nó, nghĩa là sạc pin.”
Kỷ Dận Hiên sáng mắt, như đã hiểu rõ được: “Vậy cần dùng thứ gì để sạc pin?”
Thẩm Vân Huyên giơ lên một chiếc sạc và cười: “Đây là bộ sạc, giống như ‘ống bơm dầu’ cho bộ đàm. Ta cắm nó vào nguồn điện, tương tự như khi đổ dầu vào đèn. Nhưng bộ sạc phải được cắm vào ổ cắm chuyên dụng để bộ đàm có thể ‘nạp đầy’ điện.”
Kỷ Dận Hiên lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng lại gật đầu hiểu ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.