Chương 12:
Trà Trà Hảo Manh
15/05/2021
Thời gian một tháng chớp mắt trôi qua, Thâm Đảo sắp xếp kiểm tra cuối kỳ trong ba ngày.
Hôm nay là ngày kiểm tra cuối cùng, khi ra cửa Đồng Niên Niên lấy thêm một cái bình giữ nhiệt.
Một đỏ một xanh.
Đỏ là của cô, xanh là của Trần Tinh.
Ngày hôm qua Trần Tinh buột miệng nói máy đun nước chỗ cậu thi hỏng rồi, ngay cả nước ấm cũng không có mà uống.
Thật ra bây giờ trời nóng, mọi người đều chọn uống nước lạnh, chẳng mấy người để ý tới chi tiết này. Nhưng Trần Tinh là người ngoại lệ, một năm bốn mùa cậu đều thích uống nước nóng. Không chỉ vậy, cậu còn khiến cho Đồng Niên Niên bỏ thói quen uống nước đá.
Đồng Niên Niên nghe nhiều, cuối cùng thật sự giảm tần suất uống nước đá.
Cô nghĩ ngày thường Trần Tinh luôn mua cho cô ăn, có qua có lại, cô mang cho cậu cái bình giữ nhiệt, chắc cũng không tính là bất thường. Bởi vậy tối qua tan học về nhà một lúc rồi cô tới cửa hàng chọn bình giữ nhiệt.
Đồng Hữu Tài thấy kỳ lạ hỏi cô: "Con mất bình nước rồi sao?"
"Không ạ." Đồng Niên Niên lắc đầu, "Con chọn cho bạn học."
Phân tích theo tính cách Đồng Niên Niên, Đồng Hữu Tài trực tiếp định giới tính cho bạn học này là "nữ", ông nhiệt tình đề nghị: "Con chọn cái kia đi, cái kia dùng tốt, hơn nữa không phải hiện tại bọn trẻ các con thịnh hành kiểu dáng chị em gì đó sao?"
Tay Đồng Niên Niên ngừng lại, ậm ờ trả lời lại rồi cầm một cái bình màu xanh cùng kiểu dáng lên, "Vậy thì cái này đi ạ."
Đi ra khỏi tiểu khu, Trần Tinh đã chờ ở chỗ đó.
Đồng Niên Niên do dự một lát, cuối cùng vẫn lấy bình giữ nhiệt trong cặp ra, "Cái này, cho cậu."
Trần Tinh sững sờ, "Cho tôi sao?"
"Không phải cậu nói chỗ cậu thi không có nước nóng để uống sao?"
Trên mặt Trần Tinh lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy, sau khi nhận lấy bình nước rồi vẫn còn không dám tin: "Học tỷ, cho tôi thật sao?"
Da mặt Đồng Niên Niên vốn mỏng, sao chịu nổi bị cậu hỏi lại nhiều lần, cô giả vờ mất kiên nhẫn nói: "Không cần thì trả lại cho tôi."
"Cần chứ cần chứ." Trần Tinh ôm bình giữ nhiệt vào ngực, "Làm gì có đạo lý tặng rồi còn đòi lại chứ."
Đồng Niên Niên ngẫm nghĩ: "Hay là cậu cứ đưa cho tôi đi."
Lúc này Trần Tinh dứt khoát giấu bình giữ nhiệt ra sau lưng, "Học tỷ, chị không thể làm vậy."
"Cái gì hả?" Đồng Niên Niên dở khóc dở cười, "Chỗ cậu thi không có nước nóng, trong bình cũng không có nước nóng, dù sao tôi cũng phải chuẩn bị thêm nước nóng cho cậu mà."
Mặt Trần Tinh nóng lên, chần chừ đưa bình nước qua, "Hãy đối xử tốt với nó nhé."
Đồng Niên Niên: "..."
Làm gì ấu trĩ vậy hả?
"... Biết rồi." Cô nói.
Thật giống như cô chẳng tốt đẹp gì.
*
Kiểm tra cuối kỳ xong, toàn trường nghỉ học.
Sau khi tan học, Trần Tinh đứng một mình chờ Đồng Niên Niên ở chỗ cũ, cậu đi tới: "Học tỷ, hôm nay làm bài thế nào?"
"Bình thường thôi." Đồng Niên Niên nhìn cậu, "Còn cậu làm bài thế nào?"
"Nhờ hồng phúc của chị, tôi phát huy hơn hẳn bình thường."
Đồng Niên Niên buồn cười nói: "Cậu khoác lác vừa thôi."
"Tôi nói thật." Trần Tinh nghiêm túc nói, dừng lại một chút, "Học tỷ, nghỉ rồi."
Đồng Niên Niên không trả lời lại, Trần Tinh tiếp tục nói: "Nếu nghỉ rồi, chị muốn đi đâu chơi hả?"
"Học kỳ sau là lớp 12 rồi, chắc tôi sẽ đi học thêm."
Trần Tinh buột miệng nói: "Vậy thì chán lắm!"
Đồng Niên Niên lườm cậu bằng đôi mắt hình viên đạn, cậu lại ngượng ngùng sờ đầu nói: "Ý tôi là, rất thú vị, tôi cũng muốn đi."
"Phì." Đồng Niên Niên không nhịn được, bật cười ra tiếng.
Trần Tinh ngây ngốc nhìn. Đồng Niên Niên rất ít khi cười với cậu, chỉ sợ cậu được voi đòi tiên. Bây giờ thấy cô cười với mình, Trần Tinh cảm thấy cái gì cũng đáng giá.
Con mắt cong cong, giống như quả chuối... à không phải, giống như trăng non vậy.
"Học tỷ, chị cười thật xinh đẹp."
Nghe vậy, Đồng Niên Niên lập tức thu lại nụ cười, Trần Tinh khôi phục vẻ chính trực, cậu trở lại chủ đề ban đầu, "Học tỷ, hai ngày nữa sinh nhật tôi rồi, chị ở cùng tôi nhé."
"Sinh nhật cậu?”
Trần Tinh gật đầu: "Ngày 15 tháng 7."
Ánh mắt Đồng Niên Niên lộ vẻ trốn tránh, cô gục đầu xuống nhỏ giọng nói: "Xem tình hình đã."
Trần Tinh nói một câu dứt khoát, "Vậy là chị đồng ý rồi."
Đồng Niên Niên chẳng còn lời nào để nói, nhìn cậu: "Tôi còn chưa nói mà."
"Nhưng tôi cảm thấy vậy đó." Đôi mắt Trần Tinh sáng ngời, "Tôi cảm thấy chắc chắn chị sẽ mừng sinh nhật cùng tôi."
Đồng Niên Niên nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt cậu sáng như lửa thiêu người, khiến cho trái tim cô như tan thành tro bụi, tất cả hòa vào trong một chén nước, bị ngâm tới mềm nhũn, cả chén nước biến thành màu hồng phấn.
Cô rời mắt đi, gật đầu một cái hầu như không nhìn thấy được.
"Biết rồi."
...
Buổi tối ngày 14 tháng 7.
Trần Tinh ở trong phòng chọn quần áo ngày mai phải mặc, cậu đã suy nghĩ kỹ về hành trình ngày mai. Ngày mai trước tiên là dẫn Đồng Niên Niên đi ăn, sau đó đi xem phim, lúc đưa cô về nhà thì tỏ tình, nếu thành công thì sinh nhật này hoàn hảo rồi.
Ở bên nhau rồi là có thể thoải mái tự do nắm tay học tỷ, ôm học tỷ, hôn học tỷ. Càng nghĩ càng vui vẻ, Trần Tinh vùi mặt vào cái áo thun vừa mới lấy ra, cười tới nỗi bả vai cũng run lên.
"Trần Trần à, điện thoại con sáng lên kìa."
Tiếng gọi của bà ngoại khiến thần trí của Trần Tinh bị gọi về, mới nhớ ra lúc ăn cơm cậu để điện thoại ở bên ngoài. Cậu đi ra ngoài, nụ cười trên mặt vẫn còn chưa biến mất.
"Chuyện gì mà con vui vẻ vậy?"
"Ngày mai là sinh nhật ạ." Trần Tinh vừa trả lời bà ngoại vừa cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gửi tin nhắn cho mình là Đồng Niên Niên, khóe miệng lại mở rộng thêm.
Bà ngoại cười cậu: "Đúng là vẫn còn trẻ con."
Nhưng sau khi Trần Tinh mở tin nhắn ra xem nội dung xong, nụ cười trên mặt cậu lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
"Trần Tinh, ngày mai tôi phải tới thành phố B thăm ông ngoại, không thể mừng sinh nhật cùng cậu rồi." Đồng Niên Niên.
Áp suất thấp lan ra quá nhanh, bà ngoại dời tầm mắt khỏi TV, nghiêng đầu nhìn Trần Tinh: "Tại sao lại không vui nữa rồi?"
Trần Tinh bực bội ném điện thoại lên bàn.
"Bởi vì ngày mai là sinh nhật ạ."
Bà ngoại: "..."
Tâm tư tiểu nam sinh bây giờ thật là khó đoán.
Hôm nay là ngày kiểm tra cuối cùng, khi ra cửa Đồng Niên Niên lấy thêm một cái bình giữ nhiệt.
Một đỏ một xanh.
Đỏ là của cô, xanh là của Trần Tinh.
Ngày hôm qua Trần Tinh buột miệng nói máy đun nước chỗ cậu thi hỏng rồi, ngay cả nước ấm cũng không có mà uống.
Thật ra bây giờ trời nóng, mọi người đều chọn uống nước lạnh, chẳng mấy người để ý tới chi tiết này. Nhưng Trần Tinh là người ngoại lệ, một năm bốn mùa cậu đều thích uống nước nóng. Không chỉ vậy, cậu còn khiến cho Đồng Niên Niên bỏ thói quen uống nước đá.
Đồng Niên Niên nghe nhiều, cuối cùng thật sự giảm tần suất uống nước đá.
Cô nghĩ ngày thường Trần Tinh luôn mua cho cô ăn, có qua có lại, cô mang cho cậu cái bình giữ nhiệt, chắc cũng không tính là bất thường. Bởi vậy tối qua tan học về nhà một lúc rồi cô tới cửa hàng chọn bình giữ nhiệt.
Đồng Hữu Tài thấy kỳ lạ hỏi cô: "Con mất bình nước rồi sao?"
"Không ạ." Đồng Niên Niên lắc đầu, "Con chọn cho bạn học."
Phân tích theo tính cách Đồng Niên Niên, Đồng Hữu Tài trực tiếp định giới tính cho bạn học này là "nữ", ông nhiệt tình đề nghị: "Con chọn cái kia đi, cái kia dùng tốt, hơn nữa không phải hiện tại bọn trẻ các con thịnh hành kiểu dáng chị em gì đó sao?"
Tay Đồng Niên Niên ngừng lại, ậm ờ trả lời lại rồi cầm một cái bình màu xanh cùng kiểu dáng lên, "Vậy thì cái này đi ạ."
Đi ra khỏi tiểu khu, Trần Tinh đã chờ ở chỗ đó.
Đồng Niên Niên do dự một lát, cuối cùng vẫn lấy bình giữ nhiệt trong cặp ra, "Cái này, cho cậu."
Trần Tinh sững sờ, "Cho tôi sao?"
"Không phải cậu nói chỗ cậu thi không có nước nóng để uống sao?"
Trên mặt Trần Tinh lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy, sau khi nhận lấy bình nước rồi vẫn còn không dám tin: "Học tỷ, cho tôi thật sao?"
Da mặt Đồng Niên Niên vốn mỏng, sao chịu nổi bị cậu hỏi lại nhiều lần, cô giả vờ mất kiên nhẫn nói: "Không cần thì trả lại cho tôi."
"Cần chứ cần chứ." Trần Tinh ôm bình giữ nhiệt vào ngực, "Làm gì có đạo lý tặng rồi còn đòi lại chứ."
Đồng Niên Niên ngẫm nghĩ: "Hay là cậu cứ đưa cho tôi đi."
Lúc này Trần Tinh dứt khoát giấu bình giữ nhiệt ra sau lưng, "Học tỷ, chị không thể làm vậy."
"Cái gì hả?" Đồng Niên Niên dở khóc dở cười, "Chỗ cậu thi không có nước nóng, trong bình cũng không có nước nóng, dù sao tôi cũng phải chuẩn bị thêm nước nóng cho cậu mà."
Mặt Trần Tinh nóng lên, chần chừ đưa bình nước qua, "Hãy đối xử tốt với nó nhé."
Đồng Niên Niên: "..."
Làm gì ấu trĩ vậy hả?
"... Biết rồi." Cô nói.
Thật giống như cô chẳng tốt đẹp gì.
*
Kiểm tra cuối kỳ xong, toàn trường nghỉ học.
Sau khi tan học, Trần Tinh đứng một mình chờ Đồng Niên Niên ở chỗ cũ, cậu đi tới: "Học tỷ, hôm nay làm bài thế nào?"
"Bình thường thôi." Đồng Niên Niên nhìn cậu, "Còn cậu làm bài thế nào?"
"Nhờ hồng phúc của chị, tôi phát huy hơn hẳn bình thường."
Đồng Niên Niên buồn cười nói: "Cậu khoác lác vừa thôi."
"Tôi nói thật." Trần Tinh nghiêm túc nói, dừng lại một chút, "Học tỷ, nghỉ rồi."
Đồng Niên Niên không trả lời lại, Trần Tinh tiếp tục nói: "Nếu nghỉ rồi, chị muốn đi đâu chơi hả?"
"Học kỳ sau là lớp 12 rồi, chắc tôi sẽ đi học thêm."
Trần Tinh buột miệng nói: "Vậy thì chán lắm!"
Đồng Niên Niên lườm cậu bằng đôi mắt hình viên đạn, cậu lại ngượng ngùng sờ đầu nói: "Ý tôi là, rất thú vị, tôi cũng muốn đi."
"Phì." Đồng Niên Niên không nhịn được, bật cười ra tiếng.
Trần Tinh ngây ngốc nhìn. Đồng Niên Niên rất ít khi cười với cậu, chỉ sợ cậu được voi đòi tiên. Bây giờ thấy cô cười với mình, Trần Tinh cảm thấy cái gì cũng đáng giá.
Con mắt cong cong, giống như quả chuối... à không phải, giống như trăng non vậy.
"Học tỷ, chị cười thật xinh đẹp."
Nghe vậy, Đồng Niên Niên lập tức thu lại nụ cười, Trần Tinh khôi phục vẻ chính trực, cậu trở lại chủ đề ban đầu, "Học tỷ, hai ngày nữa sinh nhật tôi rồi, chị ở cùng tôi nhé."
"Sinh nhật cậu?”
Trần Tinh gật đầu: "Ngày 15 tháng 7."
Ánh mắt Đồng Niên Niên lộ vẻ trốn tránh, cô gục đầu xuống nhỏ giọng nói: "Xem tình hình đã."
Trần Tinh nói một câu dứt khoát, "Vậy là chị đồng ý rồi."
Đồng Niên Niên chẳng còn lời nào để nói, nhìn cậu: "Tôi còn chưa nói mà."
"Nhưng tôi cảm thấy vậy đó." Đôi mắt Trần Tinh sáng ngời, "Tôi cảm thấy chắc chắn chị sẽ mừng sinh nhật cùng tôi."
Đồng Niên Niên nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt cậu sáng như lửa thiêu người, khiến cho trái tim cô như tan thành tro bụi, tất cả hòa vào trong một chén nước, bị ngâm tới mềm nhũn, cả chén nước biến thành màu hồng phấn.
Cô rời mắt đi, gật đầu một cái hầu như không nhìn thấy được.
"Biết rồi."
...
Buổi tối ngày 14 tháng 7.
Trần Tinh ở trong phòng chọn quần áo ngày mai phải mặc, cậu đã suy nghĩ kỹ về hành trình ngày mai. Ngày mai trước tiên là dẫn Đồng Niên Niên đi ăn, sau đó đi xem phim, lúc đưa cô về nhà thì tỏ tình, nếu thành công thì sinh nhật này hoàn hảo rồi.
Ở bên nhau rồi là có thể thoải mái tự do nắm tay học tỷ, ôm học tỷ, hôn học tỷ. Càng nghĩ càng vui vẻ, Trần Tinh vùi mặt vào cái áo thun vừa mới lấy ra, cười tới nỗi bả vai cũng run lên.
"Trần Trần à, điện thoại con sáng lên kìa."
Tiếng gọi của bà ngoại khiến thần trí của Trần Tinh bị gọi về, mới nhớ ra lúc ăn cơm cậu để điện thoại ở bên ngoài. Cậu đi ra ngoài, nụ cười trên mặt vẫn còn chưa biến mất.
"Chuyện gì mà con vui vẻ vậy?"
"Ngày mai là sinh nhật ạ." Trần Tinh vừa trả lời bà ngoại vừa cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gửi tin nhắn cho mình là Đồng Niên Niên, khóe miệng lại mở rộng thêm.
Bà ngoại cười cậu: "Đúng là vẫn còn trẻ con."
Nhưng sau khi Trần Tinh mở tin nhắn ra xem nội dung xong, nụ cười trên mặt cậu lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
"Trần Tinh, ngày mai tôi phải tới thành phố B thăm ông ngoại, không thể mừng sinh nhật cùng cậu rồi." Đồng Niên Niên.
Áp suất thấp lan ra quá nhanh, bà ngoại dời tầm mắt khỏi TV, nghiêng đầu nhìn Trần Tinh: "Tại sao lại không vui nữa rồi?"
Trần Tinh bực bội ném điện thoại lên bàn.
"Bởi vì ngày mai là sinh nhật ạ."
Bà ngoại: "..."
Tâm tư tiểu nam sinh bây giờ thật là khó đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.