Chương 15:
Trà Trà Hảo Manh
15/05/2021
"Niên Niên, tại sao con mua nhiều đồ về vậy?"
Đồng Niên Niên xách theo hai giỏ trái cây lớn đi vào phòng bệnh, sau khi đặt đồ lên bàn, hơi nóng trên mặt vẫn còn chưa biến mất.
Cô ngập ngừng nói: "Con mua cho ông ngoại ạ."
Từ Mị đi tới cầm giỏ trái cây lên, chốc lát lại cằn nhằn thứ đồ nhập khẩu lãng phí tiền của, chốc lát lại cằn nhằn quá nhiều đồ rồi ăn không hết. Đồng Niên Niên nghe mà cảm thấy tai nhũn ra, chỉ biết chạy trối chết.
Trốn vào phòng vệ sinh rồi, Đồng Niên Niên nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, bên tai vang lên câu trả lời mình nói với Trần Tinh.
"Nếu như tôi đồng ý quen cậu, có tính là quà sinh nhật không?"
Trần Tinh nói: "Tính."
"Vậy thì tính là vậy đi." Cô chủ động nắm tay Trần Tinh, "Sinh nhật vui vẻ, Trần Tinh."
Càng nghĩ càng xấu hổ, Đồng Niên Niên che kín mặt, không dám nhìn thẳng dáng vẻ của mình lúc này ở trong gương.
... Thật sự xấu hổ quá.
Hai giỏ trái cây kia là Trần Tinh nắm tay cô đi mua.
Đồng Niên Niên vốn không chịu, nhưng Trần Tinh khăng khăng muốn đi, còn nói: "Tôi mua cho ông ngoại tôi mà, chị không thể từ chối đâu."
Cô nhỏ giọng phản bác: "Đó là ông ngoại của tôi, không phải của cậu."
Trần Tinh giơ mười ngón tay đan nhau của bọn họ lên, "Nhìn thấy chưa?"
"Bắt đầu từ bây giờ, chị chính là tôi, của tôi chính là của chị rồi."
Trần Tinh nói muốn ở lại thành phố B với Đồng Niên Niên.
Đồng Niên Niên từ chối, nói là phải chăm sóc ông ngoại, không rảnh ở cùng cậu.
Trần Tinh ăn quả đắng, trong lúc nhất thời chẳng biết nói gì.
Vừa rồi cậu muốn nói không ở cùng nhau cũng không sao, dẫu chỉ có thể hít thở cùng một bầu không khí cũng tốt rồi. Ai ngờ một giây sau Đồng Niên Niên bảo cậu đặt vé máy bay trở về Hải Thành.
"Tại sao? Tôi không đi. Vả lại, làm gì có chuyện vừa yêu nhau thì đã mỗi người một nơi chứ?"
Đồng Niên Niên chọc chọc cánh tay cậu, nhỏ giọng nói: "Cậu ở chỗ này, tôi phân tâm."
"Cái gì?"
Trần Tinh tỉnh táo lại, vành tai lập tức đỏ lên, cậu có hơi ngượng ngùng nhìn Đồng Niên Niên, "Tôi có ảnh hưởng lớn như vậy với chị à?"
Đồng Niên Niên khẽ cắn môi: "... Ừ."
Thực sự có ảnh hưởng, cô tới đây không phải vì yêu đương mà là vì giúp mẹ chăm sóc ông ngoại, sao có thể phân tâm đi chơi với Trần Tinh?
"Muốn tôi trở về cũng không phải không được, nhưng tôi muốn ở lại thêm hai ngày nữa. Hơn nữa, hai ngày này chị phải ở cùng tôi."
Đồng Niên Niên suy nghĩ một lát, dựng một đầu ngón tay lên: "Chỉ một ngày thôi."
Trần Tinh nhe răng véo má Đồng Niên Niên, "Chị đúng là kiếp nạn của tôi rồi."
Dù sao bị véo cũng không đau, Đồng Niên Niên chủ động nghiêng đầu cho cậu véo, còn cười nói: "Chỉ một ngày thôi."
Cười ngọt quá rồi.
Trần Tinh sờ ngực, nơi đó đập rất nhanh. Cậu bỏ ngón tay ra, xoa xoa phần má bị véo có hơi đỏ lên của Đồng Niên Niên.
"Chị nói một ngày thì một ngày vậy."
Đồng Niên Niên xin Từ Mị nghỉ một ngày, lý do là bạn học tới thành phố B chơi.
Từ Mị không nghĩ nhiều gật đầu đồng ý, còn chủ động nhét cho cô thêm ít tiền, bảo cô chơi vui vẻ.
Đồng Niên Niên không dám tưởng tượng nếu Từ Mị biết cô lấy số tiền này đi yêu đương thì sẽ có hậu quả đáng sợ gì.
Lúc này chỉ sờ tiền thôi cũng đã thấy bỏng tay rồi, cô đâu dám lấy?
Cô trả lại, "Con có mà."
Chỗ vui chơi ở thành phố B không nhiều nhưng ăn uống thì đa dạng.
Lần đầu tiên Đồng Niên Niên tới đây, cô cùng Trần Tinh đi khắp nơi, ăn khắp nơi, chờ tới khi ngồi xuống nghỉ ngơi mới hỏi cậu: "Trước kia cậu từng tới đây rồi sao?"
Trần Tinh hình như không thích nói về chủ đề này lắm, cậu trả lời qua loa: "Tôi lớn lên ở đây, vào đầu cấp hai mới tới Hải Thành."
Đồng Niên Niên ngậm kem ốc quế trong miệng, gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Trần Tinh nhìn cô ăn kem ốc quế rất sạch sẽ, ngay cả một chút dấu vết ở khóe môi cũng không có, cậu buồn bực: "Tại sao chị..." Cậu vừa nói vừa khua tay xung quanh khóe môi, "Có thể ăn sạch sẽ như vậy?"
Đồng Niên Niên cho rằng cậu đang cười mình ăn quá nhiều, cô che miệng: "Sạch sẽ không tốt sao?"
"Không phải không tốt. Chỉ là bình thường trên TV nữ sinh sẽ ăn kem dính khắp nơi, làm vậy nam sinh mới có cơ hội lau giúp..."
Hoặc là hôn để lau. Trần Tinh gãi gãi giữa lông mày, không dám nói ra hết.
Đồng Niên Niên không hiểu rõ ý sâu xa trong lời Trần Tinh, cô tiếp tục ăn kem ốc quế: "... Nhàm chán."
Trần Tinh mất mát thở dài.
Chờ tới khi ăn kem xong, Đồng Niên Niên mới nhận ra ý tứ trong lời nói của Trần Tinh.
Vừa rồi cậu... muốn hôn cô sao?
Đồng Niên Niên vừa giận vừa buồn cười, cô đẩy bả vai Trần Tinh, "Cậu thật kỳ cục."
Nói cái gì cũng vòng vèo.
Trần Tinh đâu biết rằng cô đang nói về chuyện mười phút trước, bị đẩy một cái, vẻ mặt cậu ngỡ ngàng. Nhưng vì tính nết, cho dù cậu biết không xảy ra chuyện gì cũng không quên cãi lại: "Tôi không kỳ cục mà, tôi là người vô tư thẳng thắn đó!"
Đồng Niên Niên cười cười chẳng để ý tới cậu, đi về phía trước.
Trần Tinh ho hai tiếng, con mắt vẫn dõi theo tay Đồng Niên Niên.
Cả ngày trời, từ sau khi hai người ở bên nhau không hiểu sao lại trở nên rụt rè, ngay cả chuyện tay chân tiếp xúc vượt quá mười giây cũng không có, như vậy không được.
Vào lúc này vừa đúng lúc có cơ hội, Trần Tinh bước nhanh hai bước rồi ra vẻ tự nhiên nắm lấy tay cô, cuối cùng còn nhìn trái phải rồi nói với cô: "Quảng trường trung tâm bên kia có nhạc nước, tôi dẫn chị đi xem."
Cứ như vậy còn không kỳ cục?
Đồng Niên Niên nín cười nhìn tai cậu, "Trần Tinh, tai cậu đỏ lắm đó."
Trần Tinh: "... Nóng mà."
Nhạc nước ở quảng trường trung tâm thực sự rất đẹp.
Vừa đến thời gian, ngọn đèn bất chợt sáng lên rồi âm nhạc vang lên, mấy chục chùm máy phun nước phun nước ra làm ướt mặt đất khô ráo, có hơi nước bị gió cuốn qua gò má, hơi lạnh, rất dễ chịu.
Đồng Niên Niên nhìn một lát, lúc quay đầu lại thì phát hiện ra Trần Tinh đang nhìn mình. Mắt cậu sáng như đuốc, cái nhìn của cậu khiến cô đỏ mắt, không dám nhìn thẳng vào cậu, tiếng nói chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng: "Lát nữa đi đâu?"
"Đưa chị về khách sạn."
Đồng Niên Niên nhìn đồng hồ, thất vọng nghĩ, thời gian trôi qua thật nhanh, một ngày cứ trôi qua như vậy.
Trần Tinh sờ cái gáy mảnh khảnh của cô, "Chờ chị về Hải Thành, ngày nào chúng ta cũng sẽ ở bên nhau."
Ban ngày cô vẫn cố kiên trì, buổi tối lại được cậu an ủi.
Xúc động dâng lên, Đồng Niên Niên giang hai cánh tay ôm lấy cậu.
Cô nói: "Tôi có một chút hối hận."
Tại sao lại có thể mềm mại như vậy? Khiến cho người ta rất muốn phạm tội.
Mạch suy nghĩ của Trần Tinh hỗn loạn, cơ thể cứng đờ hồi lâu mới thả lỏng lại. Cậu thở nhẹ, từ từ giơ tay ôm lấy eo Đồng Niên Niên, "Chỉ một chút thôi sao?"
Đồng Niên Niên không muốn dung túng cho cậu được voi đòi tiên, "Chỉ một chút xíu thôi."
Tâm trạng lúc này của Trần Tinh chính là nếu Đồng Niên Niên bảo cậu đi nhảy lầu cậu cũng có thể thoải mái đồng ý, cả người vui sướng tới nỗi lâng lâng.
"Không sao cả, một chút là đủ rồi."
Quá đủ rồi.
...
Vừa mới đưa Đồng Niên Niên đến cửa khách sạn, Trần Tinh lại kéo cô đi vòng vào một con đường nhỏ bên cạnh khách sạn.
"Đưa số điện thoại ở thành phố B của chị cho tôi, tôi không muốn không liên lạc được với chị.”
Đồng Niên Niên gọi điện thoại cho cậu, sau đó cúp máy, nhìn cậu lưu số xong rồi thì bắt đầu dặn dò: "Cậu không được tới cửa hàng tạp hóa mua đồ nữa, cũng không được gặp mặt ba tôi nữa. Nếu như bị ông ấy phát hiện, cẩn thận ông ấy đánh gãy chân cậu đó."
Nhờ Đồng Niên Niên mà Trần Tinh biết nói lời khách sáo, câu dặn dò này cậu nghe tám trăm lần rồi.
"Tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà."
Cười đùa xong, vẻ mặt Trần Tinh lập tức buồn rầu. Chỉ cần chia tay ở chỗ này thì tới mấy ngày nữa hai người bọn họ không thể nhìn thấy mặt nhau nữa rồi.
Trần Tinh không cam lòng, giơ tay nâng mặt Đồng Niên Niên lên, để cho khoảng cách giữa hai người gần tới nỗi chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau, "Học tỷ, chị phải nhớ tôi đó."
Con đường nhỏ không có đèn, tối như mực, Đồng Niên Niên lại thấy chùm sáng nhạt trong mắt Trần Tinh.
Cô hỏi: "Trần Tinh, có phải cậu muốn hôn tôi không?"
Trần Tinh giật mình trong lòng, khẽ ừ một tiếng bằng giọng mũi: "... Ừ."
"Vậy thì hôn..."
Lời còn chưa dứt, Trần Tinh đã cúi đầu xuống, từ "đi" biến mất ở trong nụ hôn.
Cậu được ăn cái kẹo ngọt nhất thế giới rồi.
Đồng Niên Niên xách theo hai giỏ trái cây lớn đi vào phòng bệnh, sau khi đặt đồ lên bàn, hơi nóng trên mặt vẫn còn chưa biến mất.
Cô ngập ngừng nói: "Con mua cho ông ngoại ạ."
Từ Mị đi tới cầm giỏ trái cây lên, chốc lát lại cằn nhằn thứ đồ nhập khẩu lãng phí tiền của, chốc lát lại cằn nhằn quá nhiều đồ rồi ăn không hết. Đồng Niên Niên nghe mà cảm thấy tai nhũn ra, chỉ biết chạy trối chết.
Trốn vào phòng vệ sinh rồi, Đồng Niên Niên nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, bên tai vang lên câu trả lời mình nói với Trần Tinh.
"Nếu như tôi đồng ý quen cậu, có tính là quà sinh nhật không?"
Trần Tinh nói: "Tính."
"Vậy thì tính là vậy đi." Cô chủ động nắm tay Trần Tinh, "Sinh nhật vui vẻ, Trần Tinh."
Càng nghĩ càng xấu hổ, Đồng Niên Niên che kín mặt, không dám nhìn thẳng dáng vẻ của mình lúc này ở trong gương.
... Thật sự xấu hổ quá.
Hai giỏ trái cây kia là Trần Tinh nắm tay cô đi mua.
Đồng Niên Niên vốn không chịu, nhưng Trần Tinh khăng khăng muốn đi, còn nói: "Tôi mua cho ông ngoại tôi mà, chị không thể từ chối đâu."
Cô nhỏ giọng phản bác: "Đó là ông ngoại của tôi, không phải của cậu."
Trần Tinh giơ mười ngón tay đan nhau của bọn họ lên, "Nhìn thấy chưa?"
"Bắt đầu từ bây giờ, chị chính là tôi, của tôi chính là của chị rồi."
Trần Tinh nói muốn ở lại thành phố B với Đồng Niên Niên.
Đồng Niên Niên từ chối, nói là phải chăm sóc ông ngoại, không rảnh ở cùng cậu.
Trần Tinh ăn quả đắng, trong lúc nhất thời chẳng biết nói gì.
Vừa rồi cậu muốn nói không ở cùng nhau cũng không sao, dẫu chỉ có thể hít thở cùng một bầu không khí cũng tốt rồi. Ai ngờ một giây sau Đồng Niên Niên bảo cậu đặt vé máy bay trở về Hải Thành.
"Tại sao? Tôi không đi. Vả lại, làm gì có chuyện vừa yêu nhau thì đã mỗi người một nơi chứ?"
Đồng Niên Niên chọc chọc cánh tay cậu, nhỏ giọng nói: "Cậu ở chỗ này, tôi phân tâm."
"Cái gì?"
Trần Tinh tỉnh táo lại, vành tai lập tức đỏ lên, cậu có hơi ngượng ngùng nhìn Đồng Niên Niên, "Tôi có ảnh hưởng lớn như vậy với chị à?"
Đồng Niên Niên khẽ cắn môi: "... Ừ."
Thực sự có ảnh hưởng, cô tới đây không phải vì yêu đương mà là vì giúp mẹ chăm sóc ông ngoại, sao có thể phân tâm đi chơi với Trần Tinh?
"Muốn tôi trở về cũng không phải không được, nhưng tôi muốn ở lại thêm hai ngày nữa. Hơn nữa, hai ngày này chị phải ở cùng tôi."
Đồng Niên Niên suy nghĩ một lát, dựng một đầu ngón tay lên: "Chỉ một ngày thôi."
Trần Tinh nhe răng véo má Đồng Niên Niên, "Chị đúng là kiếp nạn của tôi rồi."
Dù sao bị véo cũng không đau, Đồng Niên Niên chủ động nghiêng đầu cho cậu véo, còn cười nói: "Chỉ một ngày thôi."
Cười ngọt quá rồi.
Trần Tinh sờ ngực, nơi đó đập rất nhanh. Cậu bỏ ngón tay ra, xoa xoa phần má bị véo có hơi đỏ lên của Đồng Niên Niên.
"Chị nói một ngày thì một ngày vậy."
Đồng Niên Niên xin Từ Mị nghỉ một ngày, lý do là bạn học tới thành phố B chơi.
Từ Mị không nghĩ nhiều gật đầu đồng ý, còn chủ động nhét cho cô thêm ít tiền, bảo cô chơi vui vẻ.
Đồng Niên Niên không dám tưởng tượng nếu Từ Mị biết cô lấy số tiền này đi yêu đương thì sẽ có hậu quả đáng sợ gì.
Lúc này chỉ sờ tiền thôi cũng đã thấy bỏng tay rồi, cô đâu dám lấy?
Cô trả lại, "Con có mà."
Chỗ vui chơi ở thành phố B không nhiều nhưng ăn uống thì đa dạng.
Lần đầu tiên Đồng Niên Niên tới đây, cô cùng Trần Tinh đi khắp nơi, ăn khắp nơi, chờ tới khi ngồi xuống nghỉ ngơi mới hỏi cậu: "Trước kia cậu từng tới đây rồi sao?"
Trần Tinh hình như không thích nói về chủ đề này lắm, cậu trả lời qua loa: "Tôi lớn lên ở đây, vào đầu cấp hai mới tới Hải Thành."
Đồng Niên Niên ngậm kem ốc quế trong miệng, gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Trần Tinh nhìn cô ăn kem ốc quế rất sạch sẽ, ngay cả một chút dấu vết ở khóe môi cũng không có, cậu buồn bực: "Tại sao chị..." Cậu vừa nói vừa khua tay xung quanh khóe môi, "Có thể ăn sạch sẽ như vậy?"
Đồng Niên Niên cho rằng cậu đang cười mình ăn quá nhiều, cô che miệng: "Sạch sẽ không tốt sao?"
"Không phải không tốt. Chỉ là bình thường trên TV nữ sinh sẽ ăn kem dính khắp nơi, làm vậy nam sinh mới có cơ hội lau giúp..."
Hoặc là hôn để lau. Trần Tinh gãi gãi giữa lông mày, không dám nói ra hết.
Đồng Niên Niên không hiểu rõ ý sâu xa trong lời Trần Tinh, cô tiếp tục ăn kem ốc quế: "... Nhàm chán."
Trần Tinh mất mát thở dài.
Chờ tới khi ăn kem xong, Đồng Niên Niên mới nhận ra ý tứ trong lời nói của Trần Tinh.
Vừa rồi cậu... muốn hôn cô sao?
Đồng Niên Niên vừa giận vừa buồn cười, cô đẩy bả vai Trần Tinh, "Cậu thật kỳ cục."
Nói cái gì cũng vòng vèo.
Trần Tinh đâu biết rằng cô đang nói về chuyện mười phút trước, bị đẩy một cái, vẻ mặt cậu ngỡ ngàng. Nhưng vì tính nết, cho dù cậu biết không xảy ra chuyện gì cũng không quên cãi lại: "Tôi không kỳ cục mà, tôi là người vô tư thẳng thắn đó!"
Đồng Niên Niên cười cười chẳng để ý tới cậu, đi về phía trước.
Trần Tinh ho hai tiếng, con mắt vẫn dõi theo tay Đồng Niên Niên.
Cả ngày trời, từ sau khi hai người ở bên nhau không hiểu sao lại trở nên rụt rè, ngay cả chuyện tay chân tiếp xúc vượt quá mười giây cũng không có, như vậy không được.
Vào lúc này vừa đúng lúc có cơ hội, Trần Tinh bước nhanh hai bước rồi ra vẻ tự nhiên nắm lấy tay cô, cuối cùng còn nhìn trái phải rồi nói với cô: "Quảng trường trung tâm bên kia có nhạc nước, tôi dẫn chị đi xem."
Cứ như vậy còn không kỳ cục?
Đồng Niên Niên nín cười nhìn tai cậu, "Trần Tinh, tai cậu đỏ lắm đó."
Trần Tinh: "... Nóng mà."
Nhạc nước ở quảng trường trung tâm thực sự rất đẹp.
Vừa đến thời gian, ngọn đèn bất chợt sáng lên rồi âm nhạc vang lên, mấy chục chùm máy phun nước phun nước ra làm ướt mặt đất khô ráo, có hơi nước bị gió cuốn qua gò má, hơi lạnh, rất dễ chịu.
Đồng Niên Niên nhìn một lát, lúc quay đầu lại thì phát hiện ra Trần Tinh đang nhìn mình. Mắt cậu sáng như đuốc, cái nhìn của cậu khiến cô đỏ mắt, không dám nhìn thẳng vào cậu, tiếng nói chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng: "Lát nữa đi đâu?"
"Đưa chị về khách sạn."
Đồng Niên Niên nhìn đồng hồ, thất vọng nghĩ, thời gian trôi qua thật nhanh, một ngày cứ trôi qua như vậy.
Trần Tinh sờ cái gáy mảnh khảnh của cô, "Chờ chị về Hải Thành, ngày nào chúng ta cũng sẽ ở bên nhau."
Ban ngày cô vẫn cố kiên trì, buổi tối lại được cậu an ủi.
Xúc động dâng lên, Đồng Niên Niên giang hai cánh tay ôm lấy cậu.
Cô nói: "Tôi có một chút hối hận."
Tại sao lại có thể mềm mại như vậy? Khiến cho người ta rất muốn phạm tội.
Mạch suy nghĩ của Trần Tinh hỗn loạn, cơ thể cứng đờ hồi lâu mới thả lỏng lại. Cậu thở nhẹ, từ từ giơ tay ôm lấy eo Đồng Niên Niên, "Chỉ một chút thôi sao?"
Đồng Niên Niên không muốn dung túng cho cậu được voi đòi tiên, "Chỉ một chút xíu thôi."
Tâm trạng lúc này của Trần Tinh chính là nếu Đồng Niên Niên bảo cậu đi nhảy lầu cậu cũng có thể thoải mái đồng ý, cả người vui sướng tới nỗi lâng lâng.
"Không sao cả, một chút là đủ rồi."
Quá đủ rồi.
...
Vừa mới đưa Đồng Niên Niên đến cửa khách sạn, Trần Tinh lại kéo cô đi vòng vào một con đường nhỏ bên cạnh khách sạn.
"Đưa số điện thoại ở thành phố B của chị cho tôi, tôi không muốn không liên lạc được với chị.”
Đồng Niên Niên gọi điện thoại cho cậu, sau đó cúp máy, nhìn cậu lưu số xong rồi thì bắt đầu dặn dò: "Cậu không được tới cửa hàng tạp hóa mua đồ nữa, cũng không được gặp mặt ba tôi nữa. Nếu như bị ông ấy phát hiện, cẩn thận ông ấy đánh gãy chân cậu đó."
Nhờ Đồng Niên Niên mà Trần Tinh biết nói lời khách sáo, câu dặn dò này cậu nghe tám trăm lần rồi.
"Tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà."
Cười đùa xong, vẻ mặt Trần Tinh lập tức buồn rầu. Chỉ cần chia tay ở chỗ này thì tới mấy ngày nữa hai người bọn họ không thể nhìn thấy mặt nhau nữa rồi.
Trần Tinh không cam lòng, giơ tay nâng mặt Đồng Niên Niên lên, để cho khoảng cách giữa hai người gần tới nỗi chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau, "Học tỷ, chị phải nhớ tôi đó."
Con đường nhỏ không có đèn, tối như mực, Đồng Niên Niên lại thấy chùm sáng nhạt trong mắt Trần Tinh.
Cô hỏi: "Trần Tinh, có phải cậu muốn hôn tôi không?"
Trần Tinh giật mình trong lòng, khẽ ừ một tiếng bằng giọng mũi: "... Ừ."
"Vậy thì hôn..."
Lời còn chưa dứt, Trần Tinh đã cúi đầu xuống, từ "đi" biến mất ở trong nụ hôn.
Cậu được ăn cái kẹo ngọt nhất thế giới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.