Chương 28:
Trà Trà Hảo Manh
15/05/2021
Trần Tinh chỉ trở về một hôm, vé khứ hồi cậu mua là chuyến bay sớm nhất ngày hôm sau.
"Bà ngoại còn ở thành phố B nên tôi phải trở lại đó." Cậu lén trở về, người bên kia cũng không biết, xem chừng còn cho rằng cậu ra ngoài tìm bạn cũ trước đây chơi.
Đồng Niên Niên hiểu ý cậu, giơ ngón tay sờ lông mày của cậu, có hơi ẩm, mang theo sương giá và khí lạnh, "Cậu chờ bao lâu rồi?"
"Chỉ có một tiếng thôi." Trần Tinh chưa bao giờ nói dối nói giảm đi chuyện mình chờ đợi bao lâu, loại lời "chờ không lâu lắm" cậu sẽ không nói ra miệng, cậu thích mình được Đồng Niên Niên để ở trong lòng.
Đáy mắt Đồng Niên Niên quả nhiên vụt qua tia đau lòng, cô ôm cậu: "Cậu phải gọi cho tôi sớm một chút chứ."
"Tôi sợ chị ngủ không đủ." Trần Tinh dùng áo khoác bọc lấy cơ thể mảnh mai của cô, nhìn từ xa hai người giống như cặp sinh đôi nối liền với nhau, "Chị đi lên mặc thêm quần áo đi, tôi dẫn chị ra ngoài chơi."
"Hôm nay là mùng một tết, có thể đi chỗ nào chơi hả?"
Trần Tinh nhướng mày: "Vậy không phải vừa hay sao? Toàn bộ con phố đều bị chúng ta bao trọn."
Đồng Niên Niên bật cười ra tiếng, cô cọ cọ ngực Trần Tinh, cảm khái nói: "Thật tốt." Cảm giác buồn phiền hơn một tuần lễ lập tức được xoa dịu sau khi nhìn thấy Trần Tinh.
Trần Tinh ôm cô chặt hơn một chút, thở ra khói: "Là rất tốt."
Cậu nhớ cô còn nhiều hơn cô nhớ cậu nữa.
Mùng một tết, trên đường vắng hoe, hiếm có cửa hàng nào mở cửa.
Trần Tinh và Đồng Niên Niên đi bộ ở bên ngoài một vòng, cuối cùng quyết định tới siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn về nhà làm bữa lẩu.
Trời rất lạnh, khá thích hợp để ăn lẩu.
"Cậu lên ngủ một lát đi, chỗ này để tôi chuẩn bị cho."
Đồng Niên Niên nhìn quầng mắt màu đen của Trần Tinh, cậu đi suốt đêm trở về gấp vì một câu nói của cô, bảo cô sao mà không đau lòng chứ?
"Không cần đâu." Trần Tinh lại từ chối, "Tôi ở đây với chị được rồi, đi lên tôi cũng không ngủ được." Đồng Niên Niên không lay chuyển nổi cậu, mím môi suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy chúng ta ăn lẩu xong thì lên ngủ một giấc vậy."
Lúc này Trần Tinh mới gật đầu theo ý của cô.
Tự nấu nồi lẩu nên không cần làm mấy khâu quá phiền toái, chỉ cần rửa sạch mùi hăng trên rau, cắt thịt thành miếng bày ra đĩa là được rồi, bởi vậy chỉ bận bịu không tới nửa tiếng, hai người đã ngồi vào bàn ăn.
Đây là lễ mừng năm mới đầu tiên bọn họ trải qua cùng nhau.
"Được rồi học tỷ." Trần Tinh dở khóc dở cười nhìn nhìn quả núi nhỏ trong bát mình, "Nhiều quá rồi, tôi ăn không hết."
Đồng Niên Niên cắn đũa, mũi ê ẩm.
Cô thật sự không ngờ rằng Trần Tinh sẽ đối tốt với cô tới mức này.
Ở trong mắt người khác, Trần Tinh là một học sinh cá biệt có thành tích tạm chấp nhận được, cả ngày gây sự, ỷ thế hiếp người, có cả đống thuộc hạ và đàn em, quanh năm mặt lạnh, vừa nhìn là biết không nên đến gần.
Một người bị người khác hình dung như vậy, bất cứ lúc nào cũng tôn trọng ý kiến của cô; sẽ giả vờ trêu cô rồi thỏa hiệp nhiều lần; sẽ chờ cô mấy tiếng cũng chỉ vì muốn cô dỗ dành mình; sẽ bận tâm cảm nhận của cô mà ăn kẹo cai thuốc; sẽ cùng cô học tập dẫu có ngủ gật cũng kiên quyết không đi quấy rầy; sẽ để mỗi một lần cô nũng nịu ở trong lòng; sẽ bởi vì cô buột miệng nói một câu nhớ cậu mà lập tức bay tới bên cạnh cô...
Đồng Niên Niên cảm thấy cả cuộc đời này của mình cũng sẽ không gặp được Trần Tinh thứ hai nữa.
Trần Tinh lại hoảng sợ rồi.
Cậu vòng qua bàn đi tới trước mặt Đồng Niên Niên, giơ tay nâng mặt cô lên, "Niên Niên, chị đừng khóc mà."
Đồng Niên Niên không muốn khóc nhưng cô không khống chế nổi mình.
Hốc mắt nóng ướt, hơi nước ngưng tụ trong mắt khiến trước mắt cô hoàn toàn mờ mịt. Cô chớp mắt, nước mắt rơi xuống, bộ dạng Trần Tinh trước mặt rõ ràng trở lại.
Cô hỏi: "Trần Tinh, vì sao cậu đối xử tốt với tôi như vậy?"
Trần Tinh nghe tiếng cô khóc thì xương cốt mềm nhũn hết, cậu dùng lòng bàn tay cẩn thận lau nước mắt trên mặt cô: "Tôi không tốt với chị thì tốt với ai bây giờ?"
"Nhưng mà cậu quá tốt rồi." Tốt tới mức cô sắp không chịu đựng nổi nữa.
Lau mãi nước mắt không hết, Trần Tinh liền quỳ một gối ở trên mặt đất, nhìn thẳng vào mắt cô.
Cậu thở dài: "Đồ mít ướt này, thế này mà coi là tốt rồi à?”
"Đâu có dễ dàng như vậy? Thế này chưa đủ đâu.”
"Về sau chị sẽ biết."
Cô là tâm can bảo bối của cậu, cậu phải đối xử tốt với cô để cô không rời xa mình được.
Cơm nước xong, hai người trở về phòng Trần Tinh, vừa mới bật máy sưởi không lâu cho nên trong phòng vẫn còn hơi ẩm và lạnh.
Đồng Niên Niên nằm ở trong ngực Trần Tinh nên không cảm thấy lạnh lắm, con mắt của cô chua xót sưng lên, giống như quả chanh bị ngâm nở ra, khóc nhiều, cơn buồn ngủ cũng ùa tới.
"Trần Tinh, tôi buồn ngủ quá, cậu có ngủ không?"
"Ừm." Ôm Đồng Niên Niên vào lòng, Trần Tinh mới hoàn toàn thả lỏng. Vừa thả lòng người thì có muốn chặn cũng không chặn nổi cơn buồn ngủ nữa, cậu cúi đầu hôn lên con mắt sưng đỏ của Đồng Niên Niên, "Ngủ đi, đồ mít ướt này."
Đồng Niên Niên buồn bực chôn mặt vào trong cổ cậu, "Cậu đừng gọi tôi là đồ mít ướt mà."
"Vừa nãy ai khóc thì tôi gọi là đồ mít ướt."
Đồng Niên Niên hừ hừ hai tiếng, muốn cãi lại cũng chẳng còn sức, hơi ấm tràn ngập trong phòng, mí mắt cô sụp xuống, cứ thế ngủ thiếp đi.
Trần Tinh ôm Đồng Niên Niên, nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của cô thì cười khẽ rồi cũng nhắm mắt lại.
Đây là khoảng thời gian cậu ngủ ngon nhất.
Chờ hai người tỉnh dậy thì đã là tám giờ tối rồi.
Có lẽ vì buổi trưa ăn quá nhiều cho nên Đồng Niên Niên không hề thấy đói bụng. Sau khi nhắn tin cho Từ Mị, cô lại ôm lấy Trần Tinh, giọng điệu thất vọng: "Mẹ bảo tôi về sớm một chút."
Trần Tinh an ủi cô: "Tết mà, bình thường thôi."
"Nhưng tôi muốn ở cùng với cậu." Tâm trạng Đồng Niên Niên sa sút, "Hơn nữa tôi còn muốn ngày mai tiễn cậu đi."
"Đừng!" Trần Tinh vội vàng nói, "Tôi bay lúc sáng sớm, sao tôi nỡ để chị ở lại sân bay một mình chứ? Lát nữa chị ngoan ngoãn về nhà đi, tự tôi đi được."
Đồng Niên Niên chỉ có thể thỏa hiệp.
Trước khi đưa Đồng Niên về nhà, Trần Tinh dẫn cô tới bãi biển phía sau bắn pháo hoa.
Trên bờ biển không có ai, bên tai chỉ có tiếng gió lạnh lẽo gào thét.
Đốt sợi dây dẫn lửa xong, Trần Tinh nắm tay Đồng Niên Niên chạy đi, chờ hai người đứng lại, vừa đúng lúc chùm pháo hoa thứ nhất bắn lên không trung.
Bầu trời bao la đen như mực lập tức bừng sáng, pháo hoa nổ tung, chùm sáng đủ loại màu sắc rơi xuống mặt biển, vãi đầy mặt đất giống như giấy màu kẹo trái cây.
Đồng Niên Niên ngẩng đầu nhìn, lưng kề sát ngực Trần Tinh, cô cảm thấy tim mình đập cực kỳ nhanh, suýt chút nữa là nhảy ra cổ họng.
Gió lạnh mà tâm nóng.
Pháo hoa thật sự đẹp đẽ.
Trần Tinh cắn tai Đồng Niên Niên, nói: "Ngày hôm qua tôi ở trong phòng nhìn thấy bên ngoài bắn pháo hoa nhưng chẳng hề thấy hứng thú chút nào, thấy thế nào cũng không vừa ý nhưng lại không nói ra được là không vừa ý chỗ nào."
"Hiện tại tôi biết là không vừa ý chỗ nào rồi."
Đồng Niên Niên lớn tiếng hỏi cậu: "Không vừa ý chỗ nào?"
Trần Tinh nắm cằm cô, ý cười trong mắt còn rực rỡ hơn cả pháo hoa trên bầu trời.
Cậu nói: "Chỗ này không vừa ý này."
Nói xong liền ngậm lấy môi của Đồng Niên Niên.
Sau lưng bọn họ, từng chùm pháo hoa vẫn còn đang nở rộ.
Pháo hoa không đẹp là bởi vì không có chị bên cạnh tôi.
Mà lúc chị ở bên cạnh tôi, chị còn chói mắt hơn cả pháo hoa nữa.
"Bà ngoại còn ở thành phố B nên tôi phải trở lại đó." Cậu lén trở về, người bên kia cũng không biết, xem chừng còn cho rằng cậu ra ngoài tìm bạn cũ trước đây chơi.
Đồng Niên Niên hiểu ý cậu, giơ ngón tay sờ lông mày của cậu, có hơi ẩm, mang theo sương giá và khí lạnh, "Cậu chờ bao lâu rồi?"
"Chỉ có một tiếng thôi." Trần Tinh chưa bao giờ nói dối nói giảm đi chuyện mình chờ đợi bao lâu, loại lời "chờ không lâu lắm" cậu sẽ không nói ra miệng, cậu thích mình được Đồng Niên Niên để ở trong lòng.
Đáy mắt Đồng Niên Niên quả nhiên vụt qua tia đau lòng, cô ôm cậu: "Cậu phải gọi cho tôi sớm một chút chứ."
"Tôi sợ chị ngủ không đủ." Trần Tinh dùng áo khoác bọc lấy cơ thể mảnh mai của cô, nhìn từ xa hai người giống như cặp sinh đôi nối liền với nhau, "Chị đi lên mặc thêm quần áo đi, tôi dẫn chị ra ngoài chơi."
"Hôm nay là mùng một tết, có thể đi chỗ nào chơi hả?"
Trần Tinh nhướng mày: "Vậy không phải vừa hay sao? Toàn bộ con phố đều bị chúng ta bao trọn."
Đồng Niên Niên bật cười ra tiếng, cô cọ cọ ngực Trần Tinh, cảm khái nói: "Thật tốt." Cảm giác buồn phiền hơn một tuần lễ lập tức được xoa dịu sau khi nhìn thấy Trần Tinh.
Trần Tinh ôm cô chặt hơn một chút, thở ra khói: "Là rất tốt."
Cậu nhớ cô còn nhiều hơn cô nhớ cậu nữa.
Mùng một tết, trên đường vắng hoe, hiếm có cửa hàng nào mở cửa.
Trần Tinh và Đồng Niên Niên đi bộ ở bên ngoài một vòng, cuối cùng quyết định tới siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn về nhà làm bữa lẩu.
Trời rất lạnh, khá thích hợp để ăn lẩu.
"Cậu lên ngủ một lát đi, chỗ này để tôi chuẩn bị cho."
Đồng Niên Niên nhìn quầng mắt màu đen của Trần Tinh, cậu đi suốt đêm trở về gấp vì một câu nói của cô, bảo cô sao mà không đau lòng chứ?
"Không cần đâu." Trần Tinh lại từ chối, "Tôi ở đây với chị được rồi, đi lên tôi cũng không ngủ được." Đồng Niên Niên không lay chuyển nổi cậu, mím môi suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy chúng ta ăn lẩu xong thì lên ngủ một giấc vậy."
Lúc này Trần Tinh mới gật đầu theo ý của cô.
Tự nấu nồi lẩu nên không cần làm mấy khâu quá phiền toái, chỉ cần rửa sạch mùi hăng trên rau, cắt thịt thành miếng bày ra đĩa là được rồi, bởi vậy chỉ bận bịu không tới nửa tiếng, hai người đã ngồi vào bàn ăn.
Đây là lễ mừng năm mới đầu tiên bọn họ trải qua cùng nhau.
"Được rồi học tỷ." Trần Tinh dở khóc dở cười nhìn nhìn quả núi nhỏ trong bát mình, "Nhiều quá rồi, tôi ăn không hết."
Đồng Niên Niên cắn đũa, mũi ê ẩm.
Cô thật sự không ngờ rằng Trần Tinh sẽ đối tốt với cô tới mức này.
Ở trong mắt người khác, Trần Tinh là một học sinh cá biệt có thành tích tạm chấp nhận được, cả ngày gây sự, ỷ thế hiếp người, có cả đống thuộc hạ và đàn em, quanh năm mặt lạnh, vừa nhìn là biết không nên đến gần.
Một người bị người khác hình dung như vậy, bất cứ lúc nào cũng tôn trọng ý kiến của cô; sẽ giả vờ trêu cô rồi thỏa hiệp nhiều lần; sẽ chờ cô mấy tiếng cũng chỉ vì muốn cô dỗ dành mình; sẽ bận tâm cảm nhận của cô mà ăn kẹo cai thuốc; sẽ cùng cô học tập dẫu có ngủ gật cũng kiên quyết không đi quấy rầy; sẽ để mỗi một lần cô nũng nịu ở trong lòng; sẽ bởi vì cô buột miệng nói một câu nhớ cậu mà lập tức bay tới bên cạnh cô...
Đồng Niên Niên cảm thấy cả cuộc đời này của mình cũng sẽ không gặp được Trần Tinh thứ hai nữa.
Trần Tinh lại hoảng sợ rồi.
Cậu vòng qua bàn đi tới trước mặt Đồng Niên Niên, giơ tay nâng mặt cô lên, "Niên Niên, chị đừng khóc mà."
Đồng Niên Niên không muốn khóc nhưng cô không khống chế nổi mình.
Hốc mắt nóng ướt, hơi nước ngưng tụ trong mắt khiến trước mắt cô hoàn toàn mờ mịt. Cô chớp mắt, nước mắt rơi xuống, bộ dạng Trần Tinh trước mặt rõ ràng trở lại.
Cô hỏi: "Trần Tinh, vì sao cậu đối xử tốt với tôi như vậy?"
Trần Tinh nghe tiếng cô khóc thì xương cốt mềm nhũn hết, cậu dùng lòng bàn tay cẩn thận lau nước mắt trên mặt cô: "Tôi không tốt với chị thì tốt với ai bây giờ?"
"Nhưng mà cậu quá tốt rồi." Tốt tới mức cô sắp không chịu đựng nổi nữa.
Lau mãi nước mắt không hết, Trần Tinh liền quỳ một gối ở trên mặt đất, nhìn thẳng vào mắt cô.
Cậu thở dài: "Đồ mít ướt này, thế này mà coi là tốt rồi à?”
"Đâu có dễ dàng như vậy? Thế này chưa đủ đâu.”
"Về sau chị sẽ biết."
Cô là tâm can bảo bối của cậu, cậu phải đối xử tốt với cô để cô không rời xa mình được.
Cơm nước xong, hai người trở về phòng Trần Tinh, vừa mới bật máy sưởi không lâu cho nên trong phòng vẫn còn hơi ẩm và lạnh.
Đồng Niên Niên nằm ở trong ngực Trần Tinh nên không cảm thấy lạnh lắm, con mắt của cô chua xót sưng lên, giống như quả chanh bị ngâm nở ra, khóc nhiều, cơn buồn ngủ cũng ùa tới.
"Trần Tinh, tôi buồn ngủ quá, cậu có ngủ không?"
"Ừm." Ôm Đồng Niên Niên vào lòng, Trần Tinh mới hoàn toàn thả lỏng. Vừa thả lòng người thì có muốn chặn cũng không chặn nổi cơn buồn ngủ nữa, cậu cúi đầu hôn lên con mắt sưng đỏ của Đồng Niên Niên, "Ngủ đi, đồ mít ướt này."
Đồng Niên Niên buồn bực chôn mặt vào trong cổ cậu, "Cậu đừng gọi tôi là đồ mít ướt mà."
"Vừa nãy ai khóc thì tôi gọi là đồ mít ướt."
Đồng Niên Niên hừ hừ hai tiếng, muốn cãi lại cũng chẳng còn sức, hơi ấm tràn ngập trong phòng, mí mắt cô sụp xuống, cứ thế ngủ thiếp đi.
Trần Tinh ôm Đồng Niên Niên, nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của cô thì cười khẽ rồi cũng nhắm mắt lại.
Đây là khoảng thời gian cậu ngủ ngon nhất.
Chờ hai người tỉnh dậy thì đã là tám giờ tối rồi.
Có lẽ vì buổi trưa ăn quá nhiều cho nên Đồng Niên Niên không hề thấy đói bụng. Sau khi nhắn tin cho Từ Mị, cô lại ôm lấy Trần Tinh, giọng điệu thất vọng: "Mẹ bảo tôi về sớm một chút."
Trần Tinh an ủi cô: "Tết mà, bình thường thôi."
"Nhưng tôi muốn ở cùng với cậu." Tâm trạng Đồng Niên Niên sa sút, "Hơn nữa tôi còn muốn ngày mai tiễn cậu đi."
"Đừng!" Trần Tinh vội vàng nói, "Tôi bay lúc sáng sớm, sao tôi nỡ để chị ở lại sân bay một mình chứ? Lát nữa chị ngoan ngoãn về nhà đi, tự tôi đi được."
Đồng Niên Niên chỉ có thể thỏa hiệp.
Trước khi đưa Đồng Niên về nhà, Trần Tinh dẫn cô tới bãi biển phía sau bắn pháo hoa.
Trên bờ biển không có ai, bên tai chỉ có tiếng gió lạnh lẽo gào thét.
Đốt sợi dây dẫn lửa xong, Trần Tinh nắm tay Đồng Niên Niên chạy đi, chờ hai người đứng lại, vừa đúng lúc chùm pháo hoa thứ nhất bắn lên không trung.
Bầu trời bao la đen như mực lập tức bừng sáng, pháo hoa nổ tung, chùm sáng đủ loại màu sắc rơi xuống mặt biển, vãi đầy mặt đất giống như giấy màu kẹo trái cây.
Đồng Niên Niên ngẩng đầu nhìn, lưng kề sát ngực Trần Tinh, cô cảm thấy tim mình đập cực kỳ nhanh, suýt chút nữa là nhảy ra cổ họng.
Gió lạnh mà tâm nóng.
Pháo hoa thật sự đẹp đẽ.
Trần Tinh cắn tai Đồng Niên Niên, nói: "Ngày hôm qua tôi ở trong phòng nhìn thấy bên ngoài bắn pháo hoa nhưng chẳng hề thấy hứng thú chút nào, thấy thế nào cũng không vừa ý nhưng lại không nói ra được là không vừa ý chỗ nào."
"Hiện tại tôi biết là không vừa ý chỗ nào rồi."
Đồng Niên Niên lớn tiếng hỏi cậu: "Không vừa ý chỗ nào?"
Trần Tinh nắm cằm cô, ý cười trong mắt còn rực rỡ hơn cả pháo hoa trên bầu trời.
Cậu nói: "Chỗ này không vừa ý này."
Nói xong liền ngậm lấy môi của Đồng Niên Niên.
Sau lưng bọn họ, từng chùm pháo hoa vẫn còn đang nở rộ.
Pháo hoa không đẹp là bởi vì không có chị bên cạnh tôi.
Mà lúc chị ở bên cạnh tôi, chị còn chói mắt hơn cả pháo hoa nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.