Chương 3:
Trà Trà Hảo Manh
14/05/2021
Vào lúc Trần Tinh vào trong cửa hàng, lão Đao đang ăn cơm.
Lão Đao nuốt thức ăn xuống, nhìn cậu một cái, "Đến rồi à?"
"Ừ."
"Ăn cơm chưa?"
Trần Tinh tùy tiện vứt thuốc lá và bật lửa lên trên bàn, gật đầu: "Ăn rồi."
"Lại đánh nhau à?"
Chỉ có lúc đánh nhau Trần Tinh mới tới chỗ này, bởi vì cậu sợ bà ngoại thấy vết thương sẽ tức giận, đau lòng.
"Không." Trần Tinh tức giận nói, "Là buồn chán quá nên đi loanh quanh rồi tới chỗ này thôi."
Lão Đao vỗ tay khoa trương: "Ơ này! Không phải cậu say mê mấy món đồ ở chỗ tôi đó chứ?"
Trần Tinh nhếch môi: "Cút đi."
Lão Đao cười cười, cũng chẳng để bụng, tiếp tục ăn cơm của anh. Chỗ này cũng coi như là nửa ngôi nhà của Trần Tinh nên anh chẳng cần tiếp đãi.
Trần Tinh nhỏ hơn anh bốn, năm tuổi, tính cách hai người lại rất hợp nhau. Anh bỏ học từ hồi cấp hai, mơ màng hồ đồ lăn lộn một quãng thời gian, có duyên gặp được quý nhân, làm cho một nhóm cung cấp nguồn hàng, bắt đầu cuộc đời bán thuốc phiện để kiếm sống.
Hơn nữa, còn kiếm được rất nhiều tiền.
Nói tới chuyện lão Đao biết Trần Tinh thế nào, cũng hoàn toàn là trùng hợp.
Hai năm trước, lúc tuổi trẻ ngông cuồng lão Đao đắc tội với người ta rồi bị đánh ngất ở trong ngõ cụt, là Trần Tinh đi ngang qua đưa anh tới bệnh viện nên mới kết bạn bè.
Trần Tinh chờ lão Đao cơm nước xong xuôi, chơi game một lúc cũng chán rồi, cậu vỗ ghế sô pha rồi đứng dậy, "Đi đây."
"Ơ này chờ chờ đã!"
Trần Tinh buồn cười: “Anh nói lắp à?”
Lão Đao cười hì hì, “Bị tiêu chảy rồi, cậu trông cửa hàng cho tôi nhé, tôi đi nhanh thôi."
"Anh ấy, thật lắm chuyện!" Trần Tinh lại ngồi xuống, "Đi đi."
Lão Đao đi chưa tới hai phút, Trần Tinh rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, chân dài bước tới kệ để đồ bày bừa lộn xộn.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhìn khó chịu.
Lại nói, chẳng phải lần nào lão Đao tiêu chảy cũng mất hơn nửa tiếng sao? Ngồi không thì cậu mốc meo mất.
Sắp xếp xong một loạt đĩa CD theo thứ tự cao thấp dày mỏng ở hàng thứ nhất trên kệ, vào lúc tay Trần Tinh chuyển qua hàng thứ hai thì tai cậu khẽ nhúc nhích, có khách vào cửa.
*
"Đến mua đồ sao?"
Giọng đàn ông trầm thấp lành lạnh, vừa nghe đã thấy rất quen, ngẫm nghĩ lại thấy có gì sai sai nhưng Đồng Niên Niên không nói ra được.
Cô lảo đảo vài bước, chống tay vào vách tường để đứng vững, chỉ thấy một người đàn ông đang đưa lưng về phía cô sắp xếp đĩa CD trên kệ.
Vẻ mặt quẫn bách, Đồng Niên Niên gãi gãi khuôn mặt ửng hồng, trả lời: "Phải, tôi tới mua đồ."
Chẳng biết vì sao, cô cứ cảm thấy bóng lưng người đàn ông này khá quen.
Áo thun màu đen tay lỡ để lộ ra cánh tay trắng trẻo, đường cong tráng kiệt mạnh mẽ, còn có mạch máu nổi lên, lại nhìn độ rộng của vai, có thể thấy được dáng người rất tốt.
Cô suy nghĩ một lát, hôm nay cô không gặp người đàn ông nào mặc áo thun màu đen cả.
Chắc là ảo giác rồi.
Bên cạnh Trần Tinh là một tủ kính pha lê rất lớn, bên trong là "bộ sưu tập những đồ quý giá" của lão Đao, nếu là bình thường cậu khó mà mở ra. Xuyên qua cửa tủ kính, tầm mắt Trần Tinh không kiêng dè gì mà đánh giá Đồng Niên Niên.
Cô đang uống sữa bò, trên người là váy cotton màu lam nhạt, đường cong thấp thoáng lộ ra, cô giống như một đứa trẻ ngẩn người nhìn những thứ trong tủ kính. Trần Tinh nheo mắt lại mới nhìn rõ mặt người.
Xinh đẹp.
Là cô ấy.
Trần Tinh biết cô.
Đồng Niên Niên, hoa khôi lớp 11-3, mọi người đều biết cô mặt đẹp dáng ngon, Trần Tinh nghe những lời khen cô tới nỗi sắp chai cả tai, cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý với mọi người.
Bởi vì nhà Đồng Niên Niên mở một cửa hàng tạp hóa nên mọi người còn thầm gọi cô là... gọi cô là cái gì ấy nhỉ?
Trần Tinh cau mày ngẫm nghĩ, à đúng rồi, gọi cô là Tây Thi cửa hàng tạp hóa.
Đúng là mấy người rảnh rỗi suốt ngày.
Trần Tinh tiếp tục dời sự chú ý lên trên kệ để hàng, cậu chậm rãi hỏi: "Cô mua cái gì?"
Đồng Niên Niên há hốc mồm, còn có thể mua cái gì nữa?
Cô dè dặt trả lời: "Mua... mua phim cấm."
Trần Tinh nghẹn lời, vừa rồi cậu quên rằng mình đang ở cửa hàng của lão Đao.
Mà nói lại, cô tới mua phim cấm?
Học tỷ này, thâm tàng bất lộ [*] nha. Cậu nghĩ.
[*] Có tài/bí mật nhưng che đậy, không lộ ra ngoài cho người khác thấy.
Dùng khóe mắt liếc nhanh Đồng Niên Niên trên cửa tủ kính, mặt cô rất nhỏ. Trần Tinh ép giọng xuống thấp hơn, nghe cực kỳ già dặn, nói cậu ba mươi cũng có người tin.
"Cô thành niên chưa?"
Đồng Niên Niên đứng thẳng người, mặt không biến sắc: "Tôi thành niên rồi!"
Trần Tinh cong môi, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng.
Chậc chậc chậc, nói dối.
Mang theo giọng điệu chế nhạo, Trần Tinh cố tình trêu cô: "Có mang thẻ căn cước không?"
“Không… Không mang.”
Đồng Niên Niên buồn bực, Hoàng Phinh Đình chẳng hề nói với cô mua phim cấm cần mang thẻ căn cước.
Sau một lúc lâu, người đàn ông vẫn không nói lời nào, Đồng Niên Niên cho rằng có lẽ không mua được phim cấm rồi, nghĩ thầm xem ké cái Hoàng Phinh Đình mua cũng được, cùng lắm thì bị trêu chọc một phen thôi. Cô đang muốn tìm cớ rời đi, lại nghe thấy cậu hỏi: "Cô muốn mua thể loại nào?"
Đồng Niên Niên lại bắt đầu nói lắp: "Cho... cho người mới."
Lần này Trần Tinh thật sự bật cười ra tiếng.
Đồng Niên Niên túm váy mình, bỗng cảm thấy bản thân mình có chút giống bị thầy chủ nhiệm gọi phát biểu trước mặt toàn trường, không chỗ dung thân.
Cô muốn chạy rồi.
Cũng may Trần Tinh thu lại tiếng cười rất nhanh.
Cậu đẩy đĩa CD đứng thẳng, một tiếng lạch cạch vang lên, cả hàng đĩa ngay hàng thẳng lối.
Vỗ vỗ tay, cậu vẫn không quay đầu lại, "Cái tủ bên trái cô đều là thể loại cho người mới đó, chọn đi."
…
Đồng Niên Niên cảm thấy người đàn ông bán phim cấm rất thần bí.
Từ đầu tới cuối không quay đầu lại không nói, ngay cả lúc cô trả tiền, anh ta cũng chỉ bấm máy tính đưa ra một con số, chẳng buồn nói thêm một lời.
“Thần bí á?”
Hoàng Phinh Đình lắc đầu lia lịa ở đầu bên kia điện thoại, "Gã râu ria xồm xoàm kia thì thần bí chỗ nào chứ?"
"Râu ria xồm xoàm? Mình nghe giọng thấy còn rất trẻ mà."
"Hả?" Hoàng Phinh Đình ngẫm nghĩ một lát, "Ừ, không tính là quá già đâu."
Đồng Niên Niên liếc nhìn đồng hồ trên tường, "Được rồi, không nói nữa, mình phải làm bài tập rồi."
"Được được được, cậu làm bài tập của cậu đi. Ngày mai nhớ tới trường sớm một chút, mình có rất nhiều bài không biết làm.”
Ý này là lại muốn chép bài rồi.
Đồng Niên Niên cúp điện thoại nhưng không đi làm bài tập như lời cô vừa nói mà đưa tay sờ cái đĩa CD kia.
Cuộc gặp gỡ tình cờ của cô gái gia đình gia giáo và nam sinh.
Là bộ phim cấm ông chủ thuận miệng giới thiệu.
"Cái gì vậy?"
Đồng Niên Niên sờ lỗ tai.
Bỏng chết rồi.
Lão Đao nuốt thức ăn xuống, nhìn cậu một cái, "Đến rồi à?"
"Ừ."
"Ăn cơm chưa?"
Trần Tinh tùy tiện vứt thuốc lá và bật lửa lên trên bàn, gật đầu: "Ăn rồi."
"Lại đánh nhau à?"
Chỉ có lúc đánh nhau Trần Tinh mới tới chỗ này, bởi vì cậu sợ bà ngoại thấy vết thương sẽ tức giận, đau lòng.
"Không." Trần Tinh tức giận nói, "Là buồn chán quá nên đi loanh quanh rồi tới chỗ này thôi."
Lão Đao vỗ tay khoa trương: "Ơ này! Không phải cậu say mê mấy món đồ ở chỗ tôi đó chứ?"
Trần Tinh nhếch môi: "Cút đi."
Lão Đao cười cười, cũng chẳng để bụng, tiếp tục ăn cơm của anh. Chỗ này cũng coi như là nửa ngôi nhà của Trần Tinh nên anh chẳng cần tiếp đãi.
Trần Tinh nhỏ hơn anh bốn, năm tuổi, tính cách hai người lại rất hợp nhau. Anh bỏ học từ hồi cấp hai, mơ màng hồ đồ lăn lộn một quãng thời gian, có duyên gặp được quý nhân, làm cho một nhóm cung cấp nguồn hàng, bắt đầu cuộc đời bán thuốc phiện để kiếm sống.
Hơn nữa, còn kiếm được rất nhiều tiền.
Nói tới chuyện lão Đao biết Trần Tinh thế nào, cũng hoàn toàn là trùng hợp.
Hai năm trước, lúc tuổi trẻ ngông cuồng lão Đao đắc tội với người ta rồi bị đánh ngất ở trong ngõ cụt, là Trần Tinh đi ngang qua đưa anh tới bệnh viện nên mới kết bạn bè.
Trần Tinh chờ lão Đao cơm nước xong xuôi, chơi game một lúc cũng chán rồi, cậu vỗ ghế sô pha rồi đứng dậy, "Đi đây."
"Ơ này chờ chờ đã!"
Trần Tinh buồn cười: “Anh nói lắp à?”
Lão Đao cười hì hì, “Bị tiêu chảy rồi, cậu trông cửa hàng cho tôi nhé, tôi đi nhanh thôi."
"Anh ấy, thật lắm chuyện!" Trần Tinh lại ngồi xuống, "Đi đi."
Lão Đao đi chưa tới hai phút, Trần Tinh rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, chân dài bước tới kệ để đồ bày bừa lộn xộn.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhìn khó chịu.
Lại nói, chẳng phải lần nào lão Đao tiêu chảy cũng mất hơn nửa tiếng sao? Ngồi không thì cậu mốc meo mất.
Sắp xếp xong một loạt đĩa CD theo thứ tự cao thấp dày mỏng ở hàng thứ nhất trên kệ, vào lúc tay Trần Tinh chuyển qua hàng thứ hai thì tai cậu khẽ nhúc nhích, có khách vào cửa.
*
"Đến mua đồ sao?"
Giọng đàn ông trầm thấp lành lạnh, vừa nghe đã thấy rất quen, ngẫm nghĩ lại thấy có gì sai sai nhưng Đồng Niên Niên không nói ra được.
Cô lảo đảo vài bước, chống tay vào vách tường để đứng vững, chỉ thấy một người đàn ông đang đưa lưng về phía cô sắp xếp đĩa CD trên kệ.
Vẻ mặt quẫn bách, Đồng Niên Niên gãi gãi khuôn mặt ửng hồng, trả lời: "Phải, tôi tới mua đồ."
Chẳng biết vì sao, cô cứ cảm thấy bóng lưng người đàn ông này khá quen.
Áo thun màu đen tay lỡ để lộ ra cánh tay trắng trẻo, đường cong tráng kiệt mạnh mẽ, còn có mạch máu nổi lên, lại nhìn độ rộng của vai, có thể thấy được dáng người rất tốt.
Cô suy nghĩ một lát, hôm nay cô không gặp người đàn ông nào mặc áo thun màu đen cả.
Chắc là ảo giác rồi.
Bên cạnh Trần Tinh là một tủ kính pha lê rất lớn, bên trong là "bộ sưu tập những đồ quý giá" của lão Đao, nếu là bình thường cậu khó mà mở ra. Xuyên qua cửa tủ kính, tầm mắt Trần Tinh không kiêng dè gì mà đánh giá Đồng Niên Niên.
Cô đang uống sữa bò, trên người là váy cotton màu lam nhạt, đường cong thấp thoáng lộ ra, cô giống như một đứa trẻ ngẩn người nhìn những thứ trong tủ kính. Trần Tinh nheo mắt lại mới nhìn rõ mặt người.
Xinh đẹp.
Là cô ấy.
Trần Tinh biết cô.
Đồng Niên Niên, hoa khôi lớp 11-3, mọi người đều biết cô mặt đẹp dáng ngon, Trần Tinh nghe những lời khen cô tới nỗi sắp chai cả tai, cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý với mọi người.
Bởi vì nhà Đồng Niên Niên mở một cửa hàng tạp hóa nên mọi người còn thầm gọi cô là... gọi cô là cái gì ấy nhỉ?
Trần Tinh cau mày ngẫm nghĩ, à đúng rồi, gọi cô là Tây Thi cửa hàng tạp hóa.
Đúng là mấy người rảnh rỗi suốt ngày.
Trần Tinh tiếp tục dời sự chú ý lên trên kệ để hàng, cậu chậm rãi hỏi: "Cô mua cái gì?"
Đồng Niên Niên há hốc mồm, còn có thể mua cái gì nữa?
Cô dè dặt trả lời: "Mua... mua phim cấm."
Trần Tinh nghẹn lời, vừa rồi cậu quên rằng mình đang ở cửa hàng của lão Đao.
Mà nói lại, cô tới mua phim cấm?
Học tỷ này, thâm tàng bất lộ [*] nha. Cậu nghĩ.
[*] Có tài/bí mật nhưng che đậy, không lộ ra ngoài cho người khác thấy.
Dùng khóe mắt liếc nhanh Đồng Niên Niên trên cửa tủ kính, mặt cô rất nhỏ. Trần Tinh ép giọng xuống thấp hơn, nghe cực kỳ già dặn, nói cậu ba mươi cũng có người tin.
"Cô thành niên chưa?"
Đồng Niên Niên đứng thẳng người, mặt không biến sắc: "Tôi thành niên rồi!"
Trần Tinh cong môi, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng.
Chậc chậc chậc, nói dối.
Mang theo giọng điệu chế nhạo, Trần Tinh cố tình trêu cô: "Có mang thẻ căn cước không?"
“Không… Không mang.”
Đồng Niên Niên buồn bực, Hoàng Phinh Đình chẳng hề nói với cô mua phim cấm cần mang thẻ căn cước.
Sau một lúc lâu, người đàn ông vẫn không nói lời nào, Đồng Niên Niên cho rằng có lẽ không mua được phim cấm rồi, nghĩ thầm xem ké cái Hoàng Phinh Đình mua cũng được, cùng lắm thì bị trêu chọc một phen thôi. Cô đang muốn tìm cớ rời đi, lại nghe thấy cậu hỏi: "Cô muốn mua thể loại nào?"
Đồng Niên Niên lại bắt đầu nói lắp: "Cho... cho người mới."
Lần này Trần Tinh thật sự bật cười ra tiếng.
Đồng Niên Niên túm váy mình, bỗng cảm thấy bản thân mình có chút giống bị thầy chủ nhiệm gọi phát biểu trước mặt toàn trường, không chỗ dung thân.
Cô muốn chạy rồi.
Cũng may Trần Tinh thu lại tiếng cười rất nhanh.
Cậu đẩy đĩa CD đứng thẳng, một tiếng lạch cạch vang lên, cả hàng đĩa ngay hàng thẳng lối.
Vỗ vỗ tay, cậu vẫn không quay đầu lại, "Cái tủ bên trái cô đều là thể loại cho người mới đó, chọn đi."
…
Đồng Niên Niên cảm thấy người đàn ông bán phim cấm rất thần bí.
Từ đầu tới cuối không quay đầu lại không nói, ngay cả lúc cô trả tiền, anh ta cũng chỉ bấm máy tính đưa ra một con số, chẳng buồn nói thêm một lời.
“Thần bí á?”
Hoàng Phinh Đình lắc đầu lia lịa ở đầu bên kia điện thoại, "Gã râu ria xồm xoàm kia thì thần bí chỗ nào chứ?"
"Râu ria xồm xoàm? Mình nghe giọng thấy còn rất trẻ mà."
"Hả?" Hoàng Phinh Đình ngẫm nghĩ một lát, "Ừ, không tính là quá già đâu."
Đồng Niên Niên liếc nhìn đồng hồ trên tường, "Được rồi, không nói nữa, mình phải làm bài tập rồi."
"Được được được, cậu làm bài tập của cậu đi. Ngày mai nhớ tới trường sớm một chút, mình có rất nhiều bài không biết làm.”
Ý này là lại muốn chép bài rồi.
Đồng Niên Niên cúp điện thoại nhưng không đi làm bài tập như lời cô vừa nói mà đưa tay sờ cái đĩa CD kia.
Cuộc gặp gỡ tình cờ của cô gái gia đình gia giáo và nam sinh.
Là bộ phim cấm ông chủ thuận miệng giới thiệu.
"Cái gì vậy?"
Đồng Niên Niên sờ lỗ tai.
Bỏng chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.