Chương 10: Trong màn mưa
Lady W
25/06/2023
Phía trước ca-pô, trên mặt kính chắn gió, trên mui xe, phía sau nắp cốp, những nhành phượng chắc khoẻ đã đè mạnh làm các bộ phận xe ít nhiều đều bị hư hại biến dạng. Chỉ thiếu một chút nữa là đè bẹp chết Minh Hà ở bên trong. Nhưng phước tổ tiên ba đời để lại, cô vẫn còn sống.
Minh Hà vô cùng hoảng loạn, cố hít sâu thở đều để trấn tĩnh bản thân nhưng càng hít cô lại càng thấy ngột ngạt.
Tâm trạng cô cực kỳ hoang mang, cố gắng xoay sở tìm búa cứu hộ để đập cửa kính nhưng nhất thời rối trí, cô không nhớ đã để chúng ở ngăn nào trên xe.
Bên ngoài trời vẫn đổ mưa không ngớt, tiếng mưa ầm ầm cùng tiếng kèn liên hoàn càng làm cho tình thế thêm phần náo loạn.
Ở phía xa, lực lượng chức năng hú còi inh ỏi cố gắng tiếp cận nhưng từ hai hướng đều bị ùn ứ phức tạp, xe của cảnh sát giao thông và đội cứu hộ không tài nào tiếp cận trong khoảng thời gian ngắn được.
Minh Hà dùng tay trần đập lên cửa kính kêu cứu. Cô cũng không biết ngoài xe hơi của mình ra còn có ai phía ngoài bị thương hay không? Nhất là những người đi đường bằng xe máy, sẽ rất nguy hiểm nếu bị cây đè trúng.
Đột nhiên trong không gian tối om bị che lấp bởi những tán cây rậm rạp, bất chợt loé lên chùm sáng nhỏ, một nhành cây chắn ngang cửa kính bên phải được người bên ngoài đạp gãy, ánh đèn pin rọi thẳng vào trong xe.
Minh Hà rướn người sang bên phải đập tay lên kính ra hiệu, nói lớn:
- Giúp tôi với!
Sau đó cô nhìn thấy mập mờ một bóng dáng quen thuộc chỉ mới vừa gặp cách đây không bao lâu, có khác là trên người anh không mặc áo vest, chỉ còn màu áo sơ mi trắng giờ đây đã ướt sũng vì nước mưa.
Anh ra hiệu cho cô lùi lại, rồi dùng búa cứu hộ đập cửa kính từ bên ngoài.
Cửa kính bên hông xe là loại kính cường lực, chỉ cần vài cú đập từ búa đầu nhọn là mặt kính sẽ nhanh chóng nứt thành những mạng lưới chi chít chằng chịt. Sau đó người bên ngoài gõ thêm một cái nữa, tấm kính xoen xoẻn vụn xuống thành vô số mảnh vỡ đủ hình thu đa giác nhỏ xíu.
Trọng Hưng thò tay vào trong khoang xe, Minh Hà nhìn thấy trên cánh tay và mu bàn tay anh không tránh khỏi bị một vài mảnh kính văng phải cứa vào làm rách da, ứa ra những vệt máu đỏ.
Anh hơi khom người, nói nhanh với Minh Hà:
- Cẩn thận mảnh vỡ.
Trọng Hưng vươn tay đón lấy cô, tạo điểm tựa để cô bám vào để chui ra, tránh sơ xuất chạm phải vụn kính.
Minh Hà lồm cồm chui ra từ cửa sổ vừa bị đập, ghế phụ lái đã ngổn ngang vô số vụn kính sắc nhọn. Cô có chút mất thăng bằng, lúc cô nhào ra ngoài cũng là lúc cô theo quán tính ụp mặt vào lòng anh.
Trên trời vẫn đổ mưa không ngừng nghỉ. Mùi mưa ướt át hoà cùng mùi hương mạnh mẽ trên cơ thể anh chui vào khướu giác của cô, bất chợt khiến trái tim cô loạn nhịp đập điên đảo.
Minh Hà ngẩng đầu nhìn, dưới màn mưa tầm tã, gọng kính màu vàng của anh nổi bật che mờ mọi cảnh vật và âm thanh hỗn tạp xung quanh.
Cảm giác quen thuộc kỳ lạ một lần nữa lại ập đến trong vô thức.
Không lý nào...! Cô đã thật sự nhầm lẫn ngay từ lúc đầu.
Trọng Hưng một tay choàng lấy cô, tay kia rẽ những nhánh cây mở lối.
- Là anh sao?
Một cơn dông lốc lớn bồi đến, cây cối hai bên đường thêm phen oằn mình ngả nghiêng.
Trọng Hưng lúc này chỉ quan tâm đến sự an toàn của Minh Hà, cho rằng cô là đang bất ngờ khi thấy anh đội mưa đội gió đến giúp cô mà hoàn toàn không phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của cô.
- Vô tình cùng hướng về với em. Tôi còn đang thắc mắc là ai gây nên kẹt xe kéo dài, hoá ra lại là em.
Khi cả hai vừa bước ra khỏi những tán phượng vĩ bủa vây, một cây xà cừ lớn khác ở bên đường bất ngờ tiếp tục bật gốc đổ sầm xuống.
Trọng Hưng ngay lập tức ôm Minh Hà vào lòng, đè cô cuối xuống nép sát bên cạnh chiếc ô tô phía sau đã đâm vào đui xe Minh Hà vừa nãy.
- Anh Hưng... Anh Hưng...
Cô gọi lớn tên anh, hai mắt Minh Hà giờ đây mù mịt ướt đẫm, cũng không biết là nước mắt hay nước mưa, hoặc là cả hai cùng hoà lẫn.
Anh từ từ nhấc người dậy, tháo mắt kính đã nhoè đi bởi những vệt nước, cất giọng lo lắng:
- Không sao chứ?
Minh Hà nhìn thấy bởi vì anh không đeo kính, hai mắt anh phải nheo lại nhìn cô. Sao mà cuốn hút đến lạ thường.
Khoảng cách giữa cây xà cừ vừa đổ xuống và lưng anh rất gần, may mắn lúc đó thân cây xà cừ ngã đè ngang lên mui chiếc xe kia và bị cản lại, mới không đè lên người của cô và anh. Bên trong chiếc xe đó cũng không có ai, vừa nãy khi xe Minh Hà bị tai nạn, bọn họ ai nấy đều khiếp vía bỏ của chạy lấy người, vứt xe ở lại, tìm chỗ trú ẩn hai bên đường.
Đúng lúc đó đội cảnh sát giao thông mặc áo mưa có viền phản quang bên ngoài quân phục vàng nhạt đã len lỏi đến nơi. Các đồng chí đều không ngại hiểm nguy nhanh chóng tiến hành công tác tìm kiếm và cứu hộ những người mắc kẹt cũng như điều tiết giao thông dưới màn mưa hỗn loạn.
Minh Hà cùng Trọng Hưng được một cảnh sát hỗ trợ vào trong lề đường, sau đó vị cảnh sát lại tiếp tục lao đến lùm cây loà xoà để kịp thời giúp đỡ những nạn nhân khác.
Mưa lúc này bắt đầu bớt nặng hạt đi một chút, quang cảnh trở nên rõ ràng hơn trước mắt. Nhìn thấy bên đường là một khách sạn 5 sao lớn, Trọng Hưng không ngần ngại dìu Minh Hà vào trong.
Bên trong sảnh khách sạn đang mở điều hoà làm cho cơ thể Minh Hà run lên bần bật vì lạnh cóng. Sắc mặt cô trắng bệch, quần áo thì vô cùng nhớp nháp. Người bên cạnh cũng không khá hơn là bao, tệ hơn là trên tay anh còn có mấy vết rách da rỉ máu.
Trọng Hưng lấy hai phòng, nhân viên phục vụ đưa cả hai lên tầng.
Từ lúc được cảnh sát hỗ trợ chui ra từ dưới thân cây xà cừ, Minh Hà cứ như người mất hồn, mặc kệ người bên cạnh dẫn đường đi đâu cô liền theo đó.
Minh Hà vào phòng tắm rửa qua loa, mặc tạm áo choàng tắm của khách sạn, chút nữa cô sẽ gọi cho Ý Nhi mang quần áo đến đây.
Trọng Hưng ở phòng bên cạnh, Minh Hà rất muốn sang gặp anh để nói lời cảm ơn và hỏi thăm vết thương của anh vì lúc nãy cô còn ở trạng thái mất tình tĩnh chưa kịp mở lời. Nhưng bộ dạng cô bây giờ trong lớp áo choàng ngủ, bên trong cũng không có mặc nội y, Minh Hà thấy không đứng đắn, tạm thời thôi vậy. Đợi ngày mai ăn mặc chỉnh tề cô tìm anh cũng chưa muộn.
Cô sấy khô tóc, bước đến cửa kính vén rèm nhìn xuống mặt đường bên dưới. Bầu trời đã thôi đen đặc, ánh đèn cao áp chiếu xuống làm nổi bật rõ những giọt mưa bé li ti. Cô thấy có xe cứu thương được điều động thêm đến hiện trường, đèn đóm báo hiệu cứ đỏ rực xoay mòng mòng. Cảnh sát giao thông ra sức cầm dùi cui hướng dẫn những người đi đường đang tháo chạy khỏi cơn mưa quay đầu tránh ùn tắt.
Xe của Minh Hà vẫn còn nằm bất động đáng thương ở bên dưới những tán cây phượng vĩ, phía sau là một chiếc xe khác cũng cùng số phận bị thân cây xà cừ lớn đè bẹp dí, chắc phải nhiều giờ liền tới mới có thể cẩu được mọi thứ lên, giải toả hoàn toàn sự hỗn loạn.
Mọi thứ đêm nay xảy ra quá đường đột, vừa gặp chuyện tâm linh kì dị, sau đó bị tai nạn trong màn mưa, Minh Hà bị cơn mệt mỏi xâm chiếm, cô nằm xuống giường, tạ ơn vì tất cả cô vẫn còn may mắn bảo toàn mạng sống. Sau đó không còn hơi sức nghĩ thêm gì được nữa, mí mắt như bị đổ keo dính lại, Minh Hà chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Minh Hà bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại bàn cạnh giường ngủ. Lễ tân bên dưới gọi thông báo có trợ lý đến tìm cô.
Ý Nhi vừa vào phòng đã nhanh miệng nói như súng máy:
- Hôm qua là một đêm dân tình hóng biến không ngủ luôn chị ạ!
Minh Hà cầm lấy túi trang phục mà Ý Nhi chuẩn bị, bên tai nghe không ngớt những lời tường thuận của cô nhóc. Rằng báo chí dậy sóng cả đêm vì tin đồn một ngôi sao nào đó bị cây xanh bật gốc đè trúng. Mọi người đều tranh thủ đoán già đoán non cái tên ngôi sao chổi nào lại xui xẻo đến như vậy, đi toi một con xe tầm trung hơn 2 tỷ chứ chẳng đùa. Ngoài hai chiếc ô tô bị cây đè, còn có ba bốn chiếc xe máy khác cũng gặp nạn, may mắn rằng không có thương vong về người xảy ra.
Ý Nhi lại nói tiếp:
- Lúc đọc báo nhìn thấy xe của chị em cũng hoảng vía, gọi cho chị năm, bảy cuộc không ai bắt máy. Vẫn là chị của em phước lớn, mạng lớn, lúc nào cũng được ơn trên phù hộ.
Minh Hà có hai chiếc ô tô, một chiếc loại SUV 7 chỗ cải tạo lại thành xe chuyên dụng đưa đón được giao cho tài xế. Chiếc còn lại là xe hơi cá nhân mà cô hiếm khi sử dụng nên hầu như có rất ít người phát hiện ra chiếc xe lên báo là của ai. Kể cả bố mẹ cô mà đọc tin tức, có khi chưa chắc biết được người trong vụ tai nạn ngàn cân treo sợi tóc này chính là con gái của họ.
Sau khi thay quần áo tươm tất, Minh Hà ghé ngang phòng Trọng Hưng nhưng anh đã rời đi từ sớm hơn. Cô cũng hết cách đành đợi liên lạc với anh sau.
Cô rời khỏi khách sạn, đến cơ quan công an làm việc. Tại công an phường, cô viết bản tường trình, cán bộ đối chiếu lại với hình ảnh camera quan sát bên đường. Minh Hà căn bản hoàn toàn không phạm luật giao thông, cô bị xe phía sau phạm lỗi húc vào, còn bị cây bật gốc đè trúng gây thiệt hại nặng. Sau đó cô được cán bộ hỗ trợ nhận lại tư trang cá nhân hôm qua bỏ lại trong xe gồm túi xách và điện thoại, còn xe của cô thì bàn giao cho bên bảo hiểm lo liệu. Minh Hà đương nhiên là vô cùng xót của nhưng cứ xem như của đi thay người, còn người là còn tất cả.
Ngồi trên xe chuyên dụng đến phim trường, Minh Hà lôi điện thoại ra kết nối một cuộc gọi đến Bảo Thư, hỏi lại một số thông tin về vụ tai nạn ở kho lạnh hồi năm ngoái.
Bảo Thư rất nhanh bắn cho Minh Hà những đáp án chính xác.
Chuyện đơn giản đến như vậy mà tại sao mãi đến hôm nay Minh Hà mới biết tìm đến Bảo Thư để hỏi cơ chứ?
Đúng là có những lúc con người ta bỗng ngu ngốc lạ lùng.
Cúp điện thoại, Minh Hà vội gõ mấy tin gửi đến Trọng Hưng.
Minh Hà: [Vết thương của anh sao rồi? Hôm qua hoảng loạng quá nên tôi vẫn chưa cảm ơn anh. Buổi sáng đã thấy anh rời khách sạn từ sớm.]
Minh Hà: [Tối nay tan làm tôi có thể hẹn gặp anh được không?]
Công ty cổ phần TH.
Trước khi vào cuộc họp đầu ngày, Trọng Hưng nhận được một cuộc gọi từ đầu số ở Bắc Phi.
Đầu dây bên kia cất giọng căng thẳng:
“Chủ tịch, có biến xảy ra, đột nhiên xuất hiện một nhóm sát thủ, bọn chúng muốn giết người diệt khẩu, hắn ta đang bị thương rất nguy kịch.”
Tiến Đạt tóm gọn câu chuyện, cậu ngoài mặt được điều đi tu nghiệp ở Pháp nhưng thật chất, là lên đường đến Bắc Phi.
Nhiệm vụ của Tiến Đạt là lần cho ra tung tích tên nội gián vào hôm ấy đã phá hỏng một kệ hàng khiến cho mọi thứ trong tích tắc đã đổ sập. Hắn ta sau khi hành động liền nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường, lẫn trốn sang một nước ở tận châu Phi xa xôi.
Một mình hắn tuyệt đối sẽ không đủ lực hành động và sắp xếp mọi thứ một cách hoàn hảo chớp nhoáng như vậy được. Có kẻ đã đứng sau lo liệu từng đường đi nước bước, gã nội gián chỉ là một tên lính đánh thuê.
Trọng Hưng đã âm thầm điều tra ra nhiều manh mối chỉ ra kẻ chủ mưu đằng sau. Bây giờ chỉ cần áp giải tên đó về nước làm nhân chứng trước toà, cộng thêm một số bằng chứng đã thu thập được, sự việc sẽ sáng tỏ, trả lại trong sạch cho công ty, cũng là câu trả lời thoả đáng cho gia đình nạn nhân về hung thủ đã hại người thân của họ chết oan mạng.
Nhưng đột nhiên giữa đường lại có rắc rối ập đến. Kẻ chủ mưu quả nhiên không tầm thường. Vừa lúc Tiến Đạt tóm được tên kia, liền bị một nhóm sát thủ truy đuổi, nếu tên nội gián bỏ mạng, sẽ mất đi một nhân chứng quan trọng nhất.
Trọng Hưng vắt chéo một chân lên đùi, tháo gọng kính, đưa tay day day hàng mày kiếm, lặng lẽ suy tính.
“Đêm nay, tôi sẽ bay sang Bắc Phi một chuyến. Nếu hắn ta đã tận số thì đành chịu, cậu cũng cẩn thận an toàn của bản thân, về nước ngay lập tức nếu tính mạng bị đe doạ.”
“Vâng, chủ tịch.”
Điện thoại cả hai đồng loạt ngắt kết nối.
Chuyến bay gần nhất đến Bắc Phi bí mật được đặt.
Kể từ ngày xảy ra tai nạn lao động làm chết một công nhân kia đến nay đã vài tuần, dư luận truyền thông cũng đã chán bàn tán xôn xao, thay vào đó họ chuyển qua những chủ đề giật gân hơn về các reviewer ngáo quyền lực mạng.
Cư dân mạng vốn là như vậy, họ luôn tự cho rằng mình nhân danh chính nghĩa, nhưng thật ra lại vô cùng bạc tình. Họ vốn không cần biết ai mới là chủ mưu vụ tai nạn lao động ở kho lạnh thật sự, cái họ cần là một cái tên để trút giận, ném đá.
Trọng Hưng cũng không mấy để tâm, chuyện gấp rút cần giải quyết trước nhất là hoàn thành lại lô hàng cá tra phi lê đã bị thiệt hại để kịp tiến độ giao hàng cho đối tác.
Nhân viên các cấp lần lượt vào chỗ ngồi chuẩn bị báo cáo các số liệu cho cuộc họp sắp diễn ra.
Trọng Hưng với lấy điện thoại, gõ một dòng: [Tay của tôi bị đau, cần ở nhà dưỡng vết thương, đêm nay không ra ngoài được.]
Tin nhắn nhảy qua khung chat với Minh Hà, điện thoại anh chuyển sang chế độ im lặng, cuộc họp bắt đầu.
Minh Hà vô cùng hoảng loạn, cố hít sâu thở đều để trấn tĩnh bản thân nhưng càng hít cô lại càng thấy ngột ngạt.
Tâm trạng cô cực kỳ hoang mang, cố gắng xoay sở tìm búa cứu hộ để đập cửa kính nhưng nhất thời rối trí, cô không nhớ đã để chúng ở ngăn nào trên xe.
Bên ngoài trời vẫn đổ mưa không ngớt, tiếng mưa ầm ầm cùng tiếng kèn liên hoàn càng làm cho tình thế thêm phần náo loạn.
Ở phía xa, lực lượng chức năng hú còi inh ỏi cố gắng tiếp cận nhưng từ hai hướng đều bị ùn ứ phức tạp, xe của cảnh sát giao thông và đội cứu hộ không tài nào tiếp cận trong khoảng thời gian ngắn được.
Minh Hà dùng tay trần đập lên cửa kính kêu cứu. Cô cũng không biết ngoài xe hơi của mình ra còn có ai phía ngoài bị thương hay không? Nhất là những người đi đường bằng xe máy, sẽ rất nguy hiểm nếu bị cây đè trúng.
Đột nhiên trong không gian tối om bị che lấp bởi những tán cây rậm rạp, bất chợt loé lên chùm sáng nhỏ, một nhành cây chắn ngang cửa kính bên phải được người bên ngoài đạp gãy, ánh đèn pin rọi thẳng vào trong xe.
Minh Hà rướn người sang bên phải đập tay lên kính ra hiệu, nói lớn:
- Giúp tôi với!
Sau đó cô nhìn thấy mập mờ một bóng dáng quen thuộc chỉ mới vừa gặp cách đây không bao lâu, có khác là trên người anh không mặc áo vest, chỉ còn màu áo sơ mi trắng giờ đây đã ướt sũng vì nước mưa.
Anh ra hiệu cho cô lùi lại, rồi dùng búa cứu hộ đập cửa kính từ bên ngoài.
Cửa kính bên hông xe là loại kính cường lực, chỉ cần vài cú đập từ búa đầu nhọn là mặt kính sẽ nhanh chóng nứt thành những mạng lưới chi chít chằng chịt. Sau đó người bên ngoài gõ thêm một cái nữa, tấm kính xoen xoẻn vụn xuống thành vô số mảnh vỡ đủ hình thu đa giác nhỏ xíu.
Trọng Hưng thò tay vào trong khoang xe, Minh Hà nhìn thấy trên cánh tay và mu bàn tay anh không tránh khỏi bị một vài mảnh kính văng phải cứa vào làm rách da, ứa ra những vệt máu đỏ.
Anh hơi khom người, nói nhanh với Minh Hà:
- Cẩn thận mảnh vỡ.
Trọng Hưng vươn tay đón lấy cô, tạo điểm tựa để cô bám vào để chui ra, tránh sơ xuất chạm phải vụn kính.
Minh Hà lồm cồm chui ra từ cửa sổ vừa bị đập, ghế phụ lái đã ngổn ngang vô số vụn kính sắc nhọn. Cô có chút mất thăng bằng, lúc cô nhào ra ngoài cũng là lúc cô theo quán tính ụp mặt vào lòng anh.
Trên trời vẫn đổ mưa không ngừng nghỉ. Mùi mưa ướt át hoà cùng mùi hương mạnh mẽ trên cơ thể anh chui vào khướu giác của cô, bất chợt khiến trái tim cô loạn nhịp đập điên đảo.
Minh Hà ngẩng đầu nhìn, dưới màn mưa tầm tã, gọng kính màu vàng của anh nổi bật che mờ mọi cảnh vật và âm thanh hỗn tạp xung quanh.
Cảm giác quen thuộc kỳ lạ một lần nữa lại ập đến trong vô thức.
Không lý nào...! Cô đã thật sự nhầm lẫn ngay từ lúc đầu.
Trọng Hưng một tay choàng lấy cô, tay kia rẽ những nhánh cây mở lối.
- Là anh sao?
Một cơn dông lốc lớn bồi đến, cây cối hai bên đường thêm phen oằn mình ngả nghiêng.
Trọng Hưng lúc này chỉ quan tâm đến sự an toàn của Minh Hà, cho rằng cô là đang bất ngờ khi thấy anh đội mưa đội gió đến giúp cô mà hoàn toàn không phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của cô.
- Vô tình cùng hướng về với em. Tôi còn đang thắc mắc là ai gây nên kẹt xe kéo dài, hoá ra lại là em.
Khi cả hai vừa bước ra khỏi những tán phượng vĩ bủa vây, một cây xà cừ lớn khác ở bên đường bất ngờ tiếp tục bật gốc đổ sầm xuống.
Trọng Hưng ngay lập tức ôm Minh Hà vào lòng, đè cô cuối xuống nép sát bên cạnh chiếc ô tô phía sau đã đâm vào đui xe Minh Hà vừa nãy.
- Anh Hưng... Anh Hưng...
Cô gọi lớn tên anh, hai mắt Minh Hà giờ đây mù mịt ướt đẫm, cũng không biết là nước mắt hay nước mưa, hoặc là cả hai cùng hoà lẫn.
Anh từ từ nhấc người dậy, tháo mắt kính đã nhoè đi bởi những vệt nước, cất giọng lo lắng:
- Không sao chứ?
Minh Hà nhìn thấy bởi vì anh không đeo kính, hai mắt anh phải nheo lại nhìn cô. Sao mà cuốn hút đến lạ thường.
Khoảng cách giữa cây xà cừ vừa đổ xuống và lưng anh rất gần, may mắn lúc đó thân cây xà cừ ngã đè ngang lên mui chiếc xe kia và bị cản lại, mới không đè lên người của cô và anh. Bên trong chiếc xe đó cũng không có ai, vừa nãy khi xe Minh Hà bị tai nạn, bọn họ ai nấy đều khiếp vía bỏ của chạy lấy người, vứt xe ở lại, tìm chỗ trú ẩn hai bên đường.
Đúng lúc đó đội cảnh sát giao thông mặc áo mưa có viền phản quang bên ngoài quân phục vàng nhạt đã len lỏi đến nơi. Các đồng chí đều không ngại hiểm nguy nhanh chóng tiến hành công tác tìm kiếm và cứu hộ những người mắc kẹt cũng như điều tiết giao thông dưới màn mưa hỗn loạn.
Minh Hà cùng Trọng Hưng được một cảnh sát hỗ trợ vào trong lề đường, sau đó vị cảnh sát lại tiếp tục lao đến lùm cây loà xoà để kịp thời giúp đỡ những nạn nhân khác.
Mưa lúc này bắt đầu bớt nặng hạt đi một chút, quang cảnh trở nên rõ ràng hơn trước mắt. Nhìn thấy bên đường là một khách sạn 5 sao lớn, Trọng Hưng không ngần ngại dìu Minh Hà vào trong.
Bên trong sảnh khách sạn đang mở điều hoà làm cho cơ thể Minh Hà run lên bần bật vì lạnh cóng. Sắc mặt cô trắng bệch, quần áo thì vô cùng nhớp nháp. Người bên cạnh cũng không khá hơn là bao, tệ hơn là trên tay anh còn có mấy vết rách da rỉ máu.
Trọng Hưng lấy hai phòng, nhân viên phục vụ đưa cả hai lên tầng.
Từ lúc được cảnh sát hỗ trợ chui ra từ dưới thân cây xà cừ, Minh Hà cứ như người mất hồn, mặc kệ người bên cạnh dẫn đường đi đâu cô liền theo đó.
Minh Hà vào phòng tắm rửa qua loa, mặc tạm áo choàng tắm của khách sạn, chút nữa cô sẽ gọi cho Ý Nhi mang quần áo đến đây.
Trọng Hưng ở phòng bên cạnh, Minh Hà rất muốn sang gặp anh để nói lời cảm ơn và hỏi thăm vết thương của anh vì lúc nãy cô còn ở trạng thái mất tình tĩnh chưa kịp mở lời. Nhưng bộ dạng cô bây giờ trong lớp áo choàng ngủ, bên trong cũng không có mặc nội y, Minh Hà thấy không đứng đắn, tạm thời thôi vậy. Đợi ngày mai ăn mặc chỉnh tề cô tìm anh cũng chưa muộn.
Cô sấy khô tóc, bước đến cửa kính vén rèm nhìn xuống mặt đường bên dưới. Bầu trời đã thôi đen đặc, ánh đèn cao áp chiếu xuống làm nổi bật rõ những giọt mưa bé li ti. Cô thấy có xe cứu thương được điều động thêm đến hiện trường, đèn đóm báo hiệu cứ đỏ rực xoay mòng mòng. Cảnh sát giao thông ra sức cầm dùi cui hướng dẫn những người đi đường đang tháo chạy khỏi cơn mưa quay đầu tránh ùn tắt.
Xe của Minh Hà vẫn còn nằm bất động đáng thương ở bên dưới những tán cây phượng vĩ, phía sau là một chiếc xe khác cũng cùng số phận bị thân cây xà cừ lớn đè bẹp dí, chắc phải nhiều giờ liền tới mới có thể cẩu được mọi thứ lên, giải toả hoàn toàn sự hỗn loạn.
Mọi thứ đêm nay xảy ra quá đường đột, vừa gặp chuyện tâm linh kì dị, sau đó bị tai nạn trong màn mưa, Minh Hà bị cơn mệt mỏi xâm chiếm, cô nằm xuống giường, tạ ơn vì tất cả cô vẫn còn may mắn bảo toàn mạng sống. Sau đó không còn hơi sức nghĩ thêm gì được nữa, mí mắt như bị đổ keo dính lại, Minh Hà chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Minh Hà bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại bàn cạnh giường ngủ. Lễ tân bên dưới gọi thông báo có trợ lý đến tìm cô.
Ý Nhi vừa vào phòng đã nhanh miệng nói như súng máy:
- Hôm qua là một đêm dân tình hóng biến không ngủ luôn chị ạ!
Minh Hà cầm lấy túi trang phục mà Ý Nhi chuẩn bị, bên tai nghe không ngớt những lời tường thuận của cô nhóc. Rằng báo chí dậy sóng cả đêm vì tin đồn một ngôi sao nào đó bị cây xanh bật gốc đè trúng. Mọi người đều tranh thủ đoán già đoán non cái tên ngôi sao chổi nào lại xui xẻo đến như vậy, đi toi một con xe tầm trung hơn 2 tỷ chứ chẳng đùa. Ngoài hai chiếc ô tô bị cây đè, còn có ba bốn chiếc xe máy khác cũng gặp nạn, may mắn rằng không có thương vong về người xảy ra.
Ý Nhi lại nói tiếp:
- Lúc đọc báo nhìn thấy xe của chị em cũng hoảng vía, gọi cho chị năm, bảy cuộc không ai bắt máy. Vẫn là chị của em phước lớn, mạng lớn, lúc nào cũng được ơn trên phù hộ.
Minh Hà có hai chiếc ô tô, một chiếc loại SUV 7 chỗ cải tạo lại thành xe chuyên dụng đưa đón được giao cho tài xế. Chiếc còn lại là xe hơi cá nhân mà cô hiếm khi sử dụng nên hầu như có rất ít người phát hiện ra chiếc xe lên báo là của ai. Kể cả bố mẹ cô mà đọc tin tức, có khi chưa chắc biết được người trong vụ tai nạn ngàn cân treo sợi tóc này chính là con gái của họ.
Sau khi thay quần áo tươm tất, Minh Hà ghé ngang phòng Trọng Hưng nhưng anh đã rời đi từ sớm hơn. Cô cũng hết cách đành đợi liên lạc với anh sau.
Cô rời khỏi khách sạn, đến cơ quan công an làm việc. Tại công an phường, cô viết bản tường trình, cán bộ đối chiếu lại với hình ảnh camera quan sát bên đường. Minh Hà căn bản hoàn toàn không phạm luật giao thông, cô bị xe phía sau phạm lỗi húc vào, còn bị cây bật gốc đè trúng gây thiệt hại nặng. Sau đó cô được cán bộ hỗ trợ nhận lại tư trang cá nhân hôm qua bỏ lại trong xe gồm túi xách và điện thoại, còn xe của cô thì bàn giao cho bên bảo hiểm lo liệu. Minh Hà đương nhiên là vô cùng xót của nhưng cứ xem như của đi thay người, còn người là còn tất cả.
Ngồi trên xe chuyên dụng đến phim trường, Minh Hà lôi điện thoại ra kết nối một cuộc gọi đến Bảo Thư, hỏi lại một số thông tin về vụ tai nạn ở kho lạnh hồi năm ngoái.
Bảo Thư rất nhanh bắn cho Minh Hà những đáp án chính xác.
Chuyện đơn giản đến như vậy mà tại sao mãi đến hôm nay Minh Hà mới biết tìm đến Bảo Thư để hỏi cơ chứ?
Đúng là có những lúc con người ta bỗng ngu ngốc lạ lùng.
Cúp điện thoại, Minh Hà vội gõ mấy tin gửi đến Trọng Hưng.
Minh Hà: [Vết thương của anh sao rồi? Hôm qua hoảng loạng quá nên tôi vẫn chưa cảm ơn anh. Buổi sáng đã thấy anh rời khách sạn từ sớm.]
Minh Hà: [Tối nay tan làm tôi có thể hẹn gặp anh được không?]
Công ty cổ phần TH.
Trước khi vào cuộc họp đầu ngày, Trọng Hưng nhận được một cuộc gọi từ đầu số ở Bắc Phi.
Đầu dây bên kia cất giọng căng thẳng:
“Chủ tịch, có biến xảy ra, đột nhiên xuất hiện một nhóm sát thủ, bọn chúng muốn giết người diệt khẩu, hắn ta đang bị thương rất nguy kịch.”
Tiến Đạt tóm gọn câu chuyện, cậu ngoài mặt được điều đi tu nghiệp ở Pháp nhưng thật chất, là lên đường đến Bắc Phi.
Nhiệm vụ của Tiến Đạt là lần cho ra tung tích tên nội gián vào hôm ấy đã phá hỏng một kệ hàng khiến cho mọi thứ trong tích tắc đã đổ sập. Hắn ta sau khi hành động liền nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường, lẫn trốn sang một nước ở tận châu Phi xa xôi.
Một mình hắn tuyệt đối sẽ không đủ lực hành động và sắp xếp mọi thứ một cách hoàn hảo chớp nhoáng như vậy được. Có kẻ đã đứng sau lo liệu từng đường đi nước bước, gã nội gián chỉ là một tên lính đánh thuê.
Trọng Hưng đã âm thầm điều tra ra nhiều manh mối chỉ ra kẻ chủ mưu đằng sau. Bây giờ chỉ cần áp giải tên đó về nước làm nhân chứng trước toà, cộng thêm một số bằng chứng đã thu thập được, sự việc sẽ sáng tỏ, trả lại trong sạch cho công ty, cũng là câu trả lời thoả đáng cho gia đình nạn nhân về hung thủ đã hại người thân của họ chết oan mạng.
Nhưng đột nhiên giữa đường lại có rắc rối ập đến. Kẻ chủ mưu quả nhiên không tầm thường. Vừa lúc Tiến Đạt tóm được tên kia, liền bị một nhóm sát thủ truy đuổi, nếu tên nội gián bỏ mạng, sẽ mất đi một nhân chứng quan trọng nhất.
Trọng Hưng vắt chéo một chân lên đùi, tháo gọng kính, đưa tay day day hàng mày kiếm, lặng lẽ suy tính.
“Đêm nay, tôi sẽ bay sang Bắc Phi một chuyến. Nếu hắn ta đã tận số thì đành chịu, cậu cũng cẩn thận an toàn của bản thân, về nước ngay lập tức nếu tính mạng bị đe doạ.”
“Vâng, chủ tịch.”
Điện thoại cả hai đồng loạt ngắt kết nối.
Chuyến bay gần nhất đến Bắc Phi bí mật được đặt.
Kể từ ngày xảy ra tai nạn lao động làm chết một công nhân kia đến nay đã vài tuần, dư luận truyền thông cũng đã chán bàn tán xôn xao, thay vào đó họ chuyển qua những chủ đề giật gân hơn về các reviewer ngáo quyền lực mạng.
Cư dân mạng vốn là như vậy, họ luôn tự cho rằng mình nhân danh chính nghĩa, nhưng thật ra lại vô cùng bạc tình. Họ vốn không cần biết ai mới là chủ mưu vụ tai nạn lao động ở kho lạnh thật sự, cái họ cần là một cái tên để trút giận, ném đá.
Trọng Hưng cũng không mấy để tâm, chuyện gấp rút cần giải quyết trước nhất là hoàn thành lại lô hàng cá tra phi lê đã bị thiệt hại để kịp tiến độ giao hàng cho đối tác.
Nhân viên các cấp lần lượt vào chỗ ngồi chuẩn bị báo cáo các số liệu cho cuộc họp sắp diễn ra.
Trọng Hưng với lấy điện thoại, gõ một dòng: [Tay của tôi bị đau, cần ở nhà dưỡng vết thương, đêm nay không ra ngoài được.]
Tin nhắn nhảy qua khung chat với Minh Hà, điện thoại anh chuyển sang chế độ im lặng, cuộc họp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.