Chương 44: Ban hôn
Thanh Dii
20/06/2023
Hoa Linh Âm mơ màng, tay chân mềm nhũng, đầu tóc rũ rượi, những lúc nàng như thế này cực kì mê hoặc Vũ Minh Thành.
Nàng mơ màng, phía dưới bị đau, mếu khóc "Ta không được... Đau ta..."
Vũ Minh Thành khẽ cúi người, bàn tay lau đi nước mắt của nàng, hôn lên môi nàng, còn quấn lấy chiếc lưỡi, mút lấy hơi thở thơm ngọt. Bên dưới nhẹ nhàng động đậy, đem nàng yêu thương hơn va chạm, nàng bị hắn hôn, đôi mắt ướt đẫm nhắm nghiền, hàng mi dài run run.
Cơ thể bị hắn xâm chiếm theo từng nhịp của hắn mà động, mềm nhũng dưới thân hắn.
Tiểu Tuyết không biết mình đang chứng kiến cái màn hài hước gì, Vũ Minh Thành???
Nam nhân kia là Vũ Minh Thành ư? Hắn liếc mắt, bàn tay hắn hướng về phía nàng, Tiểu Tuyết ngất đi, tầm mắt trở nên tối đen, nàng ấy trở về giấc ngủ.
Hắn nghiêng người, lướt nụ hôn lên cổ trần "Linh Âm..."
"Ân..." Nàng mệt rã, đôi mắt mỏi nhừ nhắm lại, hắn hôn lên đồi nhũ trắng tinh, phía dưới đâm vào "Yêu nàng."
"Hừ..." Hoa Linh Âm mệt đến mức lã người, nàng không nghe rõ lời hắn, mơ mơ màng màng rồi cũng ngất đi.
Mầm móng nóng hổi rót đầy nàng, Vũ Minh Thành rút ra thô dài đã mềm xuống, mồ hôi trên người hắn thấm đẫm.
Hắn hôn lên chớp mũi xinh đẹp, yêu thương ngắm gương mặt trẻ con khi ngủ của nàng.
...
Sáng hôm sau, Tiểu Tuyết ngồi bật dậy từ trên giường của Hoa Linh Âm.
Mặt nàng ta đỏ bừng, nàng vội nhìn sang tiểu thư đang ngủ rất ngon, y phục tiểu thư vẫn ngay ngắn, Tiểu Tuyết ôm đầu.
Nàng điên mất thôi, đêm qua nàng có một giấc mơ rất kì lạ, nàng nhìn thấy tiểu thư và Vũ Minh Thành, hai người không mặc quần áo quấn lấy nhau. Vũ Minh Thành còn ăn miệng tiểu thư của nàng, Tiểu Tuyết bốc khói, vội nhảy xuống giường.
Ôi không, nàng ta phải đi rửa mặt cho tỉnh táo lại đã.
Lúc Hoa Linh Âm tỉnh lại, nha hoàn bưng chậu nước rửa mặt cho nàng "Tiểu thư rửa mặt đi."
Mặt Tiểu Tuyết đỏ bừng, nàng nhíu mày một cái, Tiểu Tuyết vội quạt quạt cho gương mặt lầm bầm "Giấc mơ kỳ lạ...Chật..."
Giấc mơ?
"Mơ cái gì?" Hoa Linh Âm còn chưa tỉnh ngủ ngơ ngơ ngác ngác hỏi Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết ngốc nghếch với gương mặt đỏ bừng ngây ngô "Ta mơ kỳ lạ lắm, ta nhìn thấy người và Vũ công tử kia... Đột nhiên không mặc quần áo rồi làm cái gì đó rất lạ."
Hoa Linh Âm chớp mắt, sực nhớ đến đêm qua, nàng lập tức tỉnh ngủ, mặt đỏ bừng, sợ nha đầu phát hiện lập tức úp mặt vào chậu nước.
Rất may Tiểu Tuyết chỉ nghĩ đó là giấc mơ, nếu không Hoa Linh Âm thật sự không biết đường đâu mà lần.
Nàng úp mặt xuống bàn đá ở hoa viên, tâm trạng cực kì bốc mùi thối rữa.
"Tiểu thư không đến tìm Vũ Minh Thành nữa ư?" Chuyện lạ à nha, rảnh rỗi mà tiểu thư lại không đến chỗ của người kia.
"Hôm qua hắn hại ta tức chết đi được" Hoa Linh Âm ủ rũ, vậy mà còn dám leo lên giường nàng chứ. Hay là nàng đêm nay tá túc chỗ mẫu thân, hắn sẽ không dám làm bậy nữa...
Không được, hắn cứ chiếm tiện nghi của nàng như vậy thật không công bằng, ban ngày hắn lại vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Như vậy người thiệt hại chính là nàng nha, nàng phải đi hỏi rõ hắn mới được, Hoa Linh Âm đứng dậy hừng hực khí thế, nàng phải bắt hắn chịu trách nhiệm thú nàng.
"Đi, đến Vũ gia trang."
Đấy, đâu có sai, tiểu thư rảnh rỗi mà không tìm Vũ công tử là trời sẽ sập xuống, trời sẽ sập xuống nga, Tiểu Tuyết lười biếng đứng dậy đi theo nàng ta.
"Tiểu Tuyết của ta..." Một thanh âm nam nhân quen thuộc, Tiểu Tuyết vừa mới bước ra khỏi cửa Hoa gia trang liền nghe thấy âm thanh. Nàng lập tức xanh mặt nắm lấy cánh tay Hoa Linh Âm như phao cứu sinh, Chu Nhan từ trên cây đào ở trước cửa Hoa gia trang đáp xuống.
"Gặp được nàng rồi nha" Hắn vui vẻ, Tiểu Tuyết như thấy ma quỷ "Ngươi... Ngươi tìm ta làm gì?"
"Đơn nhiên là ta nhớ nàng" Chu Nhan cười tươi, nắm lấy tay Tiểu Tuyết, nàng ta vội nhảy khỏi, hét lớn "Ngươi tránh xa ta ra."
Tiểu Tuyết túm tay Hoa Linh Âm kéo nàng chạy đi, Chu Nhan liền chạy theo sau nàng với gương mặt hạnh phúc vô cùng. Tiểu Tuyết thì như gặp phải ma quỷ mặt mày tái xanh, tên nam nhân này tại sao lại đeo bám nàng như vậy nga.
Cả ba người chạy đến trước Vũ gia trang, Hoa Linh Âm nhìn thấy quân lính của triều đình ngạc nhiên vô cùng. Tần Tình Nhi công chúa đến chơi bình thường không có dắt theo binh lính nga, cả nha hoàn còn không sao hôm nay lại có cả binh lính.
Hoa Linh Âm bước vào cổng chính, nhìn thấy một tên thái công công đứng hiên ngang, còn Vũ Minh Thành và tì tùng của hắn đang quỳ xuống. Còn có Tình Nhi công chúa cũng đứng một bên, có vẻ như nàng đến hơi trễ chỉ kịp nghe hai chỉ "Khâm thử."
Vũ Minh Thành nhận chỉ, hắn nhận thánh chỉ ư? Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh này nha, trong uy nghiêm quá, thái công công và quân lính rời đi, Hoa Linh Âm liền nhanh chân chạy lại trước mặt hắn.
"Ngươi nhận gì vậy? Được phong tước hả?" Nàng tò mò, gương mặt trẻ non tươi cười.
Ngược lại, Vũ Minh Thành người nhận thánh chỉ lại chẳng có lấy một cái nhếch mép, hắn không có một tia vui vẻ. Làm cho Hoa Linh Âm đang tươi cười cũng liền vụt tắt, hắn nhận tin xấu?
"Ngươi sao vậy?" Hoa Linh Âm trùng xuống tâm trạng, gương mặt hắn lạnh nhạt quá, hắn làm sao lại không vui như vậy.
Tần Tình Nhi đứng bên cạnh hắn, e thẹn đỏ mặt, nắm lấy bàn tay hắn trước mặt Hoa Linh Âm.
Vũ Minh Thành lập tức rút tay, hướng về phía Tần Tình Nhi, gương mặt lạnh băng "Công chúa, chuyện này là do nàng làm?"
"Ta thích ngươi, ta biết ngươi cùng thích ta" Tần Tình Nhi so với lạnh nhạt của hắn, tươi tắn nở môi cười đáng yêu "Nên ta mới xin phụ thân ban hôn."
Ban hôn? Hoa Linh Âm tròn mắt, nhìn hai người kia đứng nói chuyện, lỗ tai nàng lùng bùng ong ong lên.
Nàng có nghe lầm không? Thánh chỉ đó là thánh ân ban hôn sao?
Ban hôn cho hắn và công chúa, hắn sẽ phải cưới công chúa, trở thành phò mã?
"Minh... Minh Thành..." Hoa Linh Âm mặt trắng bệch, giọng nàng cũng trở nên run rẩy gọi hắn, như muốn cầu cứu hắn.
Làm ơn nói với nàng, đó không phải là sự thật, là nàng chỉ nghe lầm thôi.
Nàng mơ màng, phía dưới bị đau, mếu khóc "Ta không được... Đau ta..."
Vũ Minh Thành khẽ cúi người, bàn tay lau đi nước mắt của nàng, hôn lên môi nàng, còn quấn lấy chiếc lưỡi, mút lấy hơi thở thơm ngọt. Bên dưới nhẹ nhàng động đậy, đem nàng yêu thương hơn va chạm, nàng bị hắn hôn, đôi mắt ướt đẫm nhắm nghiền, hàng mi dài run run.
Cơ thể bị hắn xâm chiếm theo từng nhịp của hắn mà động, mềm nhũng dưới thân hắn.
Tiểu Tuyết không biết mình đang chứng kiến cái màn hài hước gì, Vũ Minh Thành???
Nam nhân kia là Vũ Minh Thành ư? Hắn liếc mắt, bàn tay hắn hướng về phía nàng, Tiểu Tuyết ngất đi, tầm mắt trở nên tối đen, nàng ấy trở về giấc ngủ.
Hắn nghiêng người, lướt nụ hôn lên cổ trần "Linh Âm..."
"Ân..." Nàng mệt rã, đôi mắt mỏi nhừ nhắm lại, hắn hôn lên đồi nhũ trắng tinh, phía dưới đâm vào "Yêu nàng."
"Hừ..." Hoa Linh Âm mệt đến mức lã người, nàng không nghe rõ lời hắn, mơ mơ màng màng rồi cũng ngất đi.
Mầm móng nóng hổi rót đầy nàng, Vũ Minh Thành rút ra thô dài đã mềm xuống, mồ hôi trên người hắn thấm đẫm.
Hắn hôn lên chớp mũi xinh đẹp, yêu thương ngắm gương mặt trẻ con khi ngủ của nàng.
...
Sáng hôm sau, Tiểu Tuyết ngồi bật dậy từ trên giường của Hoa Linh Âm.
Mặt nàng ta đỏ bừng, nàng vội nhìn sang tiểu thư đang ngủ rất ngon, y phục tiểu thư vẫn ngay ngắn, Tiểu Tuyết ôm đầu.
Nàng điên mất thôi, đêm qua nàng có một giấc mơ rất kì lạ, nàng nhìn thấy tiểu thư và Vũ Minh Thành, hai người không mặc quần áo quấn lấy nhau. Vũ Minh Thành còn ăn miệng tiểu thư của nàng, Tiểu Tuyết bốc khói, vội nhảy xuống giường.
Ôi không, nàng ta phải đi rửa mặt cho tỉnh táo lại đã.
Lúc Hoa Linh Âm tỉnh lại, nha hoàn bưng chậu nước rửa mặt cho nàng "Tiểu thư rửa mặt đi."
Mặt Tiểu Tuyết đỏ bừng, nàng nhíu mày một cái, Tiểu Tuyết vội quạt quạt cho gương mặt lầm bầm "Giấc mơ kỳ lạ...Chật..."
Giấc mơ?
"Mơ cái gì?" Hoa Linh Âm còn chưa tỉnh ngủ ngơ ngơ ngác ngác hỏi Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết ngốc nghếch với gương mặt đỏ bừng ngây ngô "Ta mơ kỳ lạ lắm, ta nhìn thấy người và Vũ công tử kia... Đột nhiên không mặc quần áo rồi làm cái gì đó rất lạ."
Hoa Linh Âm chớp mắt, sực nhớ đến đêm qua, nàng lập tức tỉnh ngủ, mặt đỏ bừng, sợ nha đầu phát hiện lập tức úp mặt vào chậu nước.
Rất may Tiểu Tuyết chỉ nghĩ đó là giấc mơ, nếu không Hoa Linh Âm thật sự không biết đường đâu mà lần.
Nàng úp mặt xuống bàn đá ở hoa viên, tâm trạng cực kì bốc mùi thối rữa.
"Tiểu thư không đến tìm Vũ Minh Thành nữa ư?" Chuyện lạ à nha, rảnh rỗi mà tiểu thư lại không đến chỗ của người kia.
"Hôm qua hắn hại ta tức chết đi được" Hoa Linh Âm ủ rũ, vậy mà còn dám leo lên giường nàng chứ. Hay là nàng đêm nay tá túc chỗ mẫu thân, hắn sẽ không dám làm bậy nữa...
Không được, hắn cứ chiếm tiện nghi của nàng như vậy thật không công bằng, ban ngày hắn lại vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Như vậy người thiệt hại chính là nàng nha, nàng phải đi hỏi rõ hắn mới được, Hoa Linh Âm đứng dậy hừng hực khí thế, nàng phải bắt hắn chịu trách nhiệm thú nàng.
"Đi, đến Vũ gia trang."
Đấy, đâu có sai, tiểu thư rảnh rỗi mà không tìm Vũ công tử là trời sẽ sập xuống, trời sẽ sập xuống nga, Tiểu Tuyết lười biếng đứng dậy đi theo nàng ta.
"Tiểu Tuyết của ta..." Một thanh âm nam nhân quen thuộc, Tiểu Tuyết vừa mới bước ra khỏi cửa Hoa gia trang liền nghe thấy âm thanh. Nàng lập tức xanh mặt nắm lấy cánh tay Hoa Linh Âm như phao cứu sinh, Chu Nhan từ trên cây đào ở trước cửa Hoa gia trang đáp xuống.
"Gặp được nàng rồi nha" Hắn vui vẻ, Tiểu Tuyết như thấy ma quỷ "Ngươi... Ngươi tìm ta làm gì?"
"Đơn nhiên là ta nhớ nàng" Chu Nhan cười tươi, nắm lấy tay Tiểu Tuyết, nàng ta vội nhảy khỏi, hét lớn "Ngươi tránh xa ta ra."
Tiểu Tuyết túm tay Hoa Linh Âm kéo nàng chạy đi, Chu Nhan liền chạy theo sau nàng với gương mặt hạnh phúc vô cùng. Tiểu Tuyết thì như gặp phải ma quỷ mặt mày tái xanh, tên nam nhân này tại sao lại đeo bám nàng như vậy nga.
Cả ba người chạy đến trước Vũ gia trang, Hoa Linh Âm nhìn thấy quân lính của triều đình ngạc nhiên vô cùng. Tần Tình Nhi công chúa đến chơi bình thường không có dắt theo binh lính nga, cả nha hoàn còn không sao hôm nay lại có cả binh lính.
Hoa Linh Âm bước vào cổng chính, nhìn thấy một tên thái công công đứng hiên ngang, còn Vũ Minh Thành và tì tùng của hắn đang quỳ xuống. Còn có Tình Nhi công chúa cũng đứng một bên, có vẻ như nàng đến hơi trễ chỉ kịp nghe hai chỉ "Khâm thử."
Vũ Minh Thành nhận chỉ, hắn nhận thánh chỉ ư? Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh này nha, trong uy nghiêm quá, thái công công và quân lính rời đi, Hoa Linh Âm liền nhanh chân chạy lại trước mặt hắn.
"Ngươi nhận gì vậy? Được phong tước hả?" Nàng tò mò, gương mặt trẻ non tươi cười.
Ngược lại, Vũ Minh Thành người nhận thánh chỉ lại chẳng có lấy một cái nhếch mép, hắn không có một tia vui vẻ. Làm cho Hoa Linh Âm đang tươi cười cũng liền vụt tắt, hắn nhận tin xấu?
"Ngươi sao vậy?" Hoa Linh Âm trùng xuống tâm trạng, gương mặt hắn lạnh nhạt quá, hắn làm sao lại không vui như vậy.
Tần Tình Nhi đứng bên cạnh hắn, e thẹn đỏ mặt, nắm lấy bàn tay hắn trước mặt Hoa Linh Âm.
Vũ Minh Thành lập tức rút tay, hướng về phía Tần Tình Nhi, gương mặt lạnh băng "Công chúa, chuyện này là do nàng làm?"
"Ta thích ngươi, ta biết ngươi cùng thích ta" Tần Tình Nhi so với lạnh nhạt của hắn, tươi tắn nở môi cười đáng yêu "Nên ta mới xin phụ thân ban hôn."
Ban hôn? Hoa Linh Âm tròn mắt, nhìn hai người kia đứng nói chuyện, lỗ tai nàng lùng bùng ong ong lên.
Nàng có nghe lầm không? Thánh chỉ đó là thánh ân ban hôn sao?
Ban hôn cho hắn và công chúa, hắn sẽ phải cưới công chúa, trở thành phò mã?
"Minh... Minh Thành..." Hoa Linh Âm mặt trắng bệch, giọng nàng cũng trở nên run rẩy gọi hắn, như muốn cầu cứu hắn.
Làm ơn nói với nàng, đó không phải là sự thật, là nàng chỉ nghe lầm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.