Chương 61: Hữu duyên vô phận
Thanh Dii
20/06/2023
Ba tháng trôi qua, người của Vũ Minh Thành ở khắp nơi, lùng sục tìm kiếm nàng, từ mạn bắc đến đài nam lẫn thành đông đều không xót, Hoa Linh Âm cũng thật giỏi trốn, nàng giống như hóa thành không khí, bao nhiêu người vẫn không tìm ra nàng.
Tần Tình Nhi bị ghẻ lạnh, Vũ Minh Thành điên cuồng tìm kiếm Hoa Linh Âm.
Chuyện Tần Tình Nhi bị phò mã gia ghẻ lạnh từ những ngày đầu hôn thú, ai ai trong hoàng cung cũng biết, đến việc phò mã gia điên cuồng tìm kiếm Hoa Linh Âm mọi người đều hiểu được ai mới là người ở trong lòng phò mã gia.
“Thỉnh, phò mã gia, chúng ta đã tìm hết mạn bắc, đài nam, cả thành đông cũng không tìm thấy Hoa cô nương” Thuộc hạ cúi đầu báo cáo, Vũ Minh Thành trầm tư, hắn giờ đây chỉ biểu thị một cái nhếch mày, giọng nói trầm lạnh nhạt “Cứ theo dõi Hoa Linh Phi.”
“Tuân lệnh.”
Hoa Linh Phi rất thương yêu Hoa Linh Âm, nếu nàng trốn giỏi đến người khác không tìm ra, thì hắn sẽ dùng mẫu thân của nàng để lần ra vết nàng, không lâu nữa Hoa Linh Phi chắc chắn sẽ đi đến thăm nàng.
Vũ Minh Thành ngồi tựa trên ghế dài, mắt đen lạnh lùng, người hắn tỏa ra khí lực rất lớn, nha hoàn, kẻ hầu người hạ không phận sự không dám đến quấy rầy hắn.
Vũ Minh Thành những ngày đầu hay tin Hoa Linh Âm rời đi, hắn luôn trong tình trạng căng thẳng vô cùng, việc gì cũng khiến cho hắn nổi đóa, làm gì hắn cũng không vừa ý, ai khiến hắn không hài lòng đầu lập tức rời khỏi cổ.
Cho nên ai đối với hắn cũng rất sợ hãi, đã lâu rồi không ai nhìn thấy ý cười trong mắt hắn nữa, lần cuối cùng đôi mắt hắn hiện ý cười chính là ngày kiệu hoa đến rước Hoa Linh Âm.
…
Hoa Linh Âm cùng Tiểu Tuyết và một nam nhân đóng vai trượng phu của nàng chuyển đến khu rừng ở mạn bắc, vì sao không tìm ra nàng ư?
Nàng đã sớm từ bỏ những thứ y phục màu đỏ rực dễ dàng nhận biết kia, nàng chỉ mặc y phục đơn sơ như những nữ nhân khác, hơn nữa nàng đã sớm không còn là Hoa Linh Âm xinh đẹp, mỹ miều như lúc trước, nàng mang đã sáu tháng.
Bụng rất to, nàng cũng bị nha đầu tẩm bổ đến tay chân đều ú nu ú na, mang thai đúng là chuyện thiên liêng, không dễ dàng gì đối với nàng.
Có những đêm nàng đau nhức đến không ngủ được, tâm trạng lúc nào cũng căng thẳng. Lúc nàng nghén, nàng không ăn uống được gì, tay chân thì không có sức lực,cơ thể thì lúc nào cũng nặng nề.
Nàng nhớ hắn, lúc nào cũng nhớ hắn, có mấy đêm nàng nằm ngủ mơ thấy hắn, thế là sáng tỉnh dậy liền như đứa trẻ mếu khóc.
Hắn có nhớ nàng không?
Mẫu thân truyền tin cho nàng rằng hắn đang tìm kiếm nàng khắp nơi, nàng biết hắn đang rất tức giận, nếu gặp nàng, hắn chắc chắn sẽ đánh nàng một trận.
Nhất định bây giờ hắn rất ghét nàng, nếu có thể nàng muốn giải thích với hắn, nhưng mẫu thân khuyên nàng điều đó là không nên, vì hắn thương nàng, biết nàng mang thai nhất định sẽ gắt gao bảo bọc nàng.
Điều đó càng khiến cho Tần Tình Nhi đố kị hơn, lòng đố kị của nữ nhân thì rất đáng sợ hắn chỉ là phò mã, hắn không thể kháng lại Tình Nhi và hoàng thượng được.
Như vậy, sẽ càng nguy hiểm hơn cho nàng và bảo bảo nhỏ, cho nên Hoa Linh Âm phải càng tránh xa vũ minh thành càng xa càng tốt.
Xem như là hữu duyên nhưng lại vô phận, Hoa Linh Âm nhìn thấy hắn đứng ở xa xa, gương mặt hắn đối với nàng vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt hắn nhìn nàng, chỉ có khinh thường.
“Tiện nhân.”
Hoa Linh Âm bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nước mắt nàng bắt đầu lưu tiết, nàng nhớ hắn quá, nàng mơ thấy hắn lạnh nhạt với nàng, khinh thường nàng, mắng nàng là tiện nhân.
Trái tim đau nhói như ai đó bóp chặt nàng, nàng không muốn bị hắn ghét, không muốn một chút nào!
Bình minh lên, Hoa Linh Âm bước ra cửa hít thở không khí trong lành, dù chỉ mới sáu tháng nhưng bụng nàng đã rất to, khiến cho nàng bây giờ muốn làm gì cũng khó khăn.
Chỗ nàng ở là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô của mạn bắc, căn nhà nhỏ đủ cho ba người, nàng, Tiểu Tuyết và một nam nhân là hầu hạ ở Hoa gia trang, đi theo chăm sóc cho nàng và Tiểu Tuyết, đóng cả vai trượng phu của nàng.
Căn nhà này rất thoải mái, ở bìa rừng nên vừa yên tỉnh lại cũng không quá u ám, ngày ngày có mấy người lên núi đều sẽ đi ngang qua nhà của nàng, không đến mức không có người để nói chuyện nga.
Tiểu Tuyết mang cho nàng bát canh nóng, Hoa Linh Âm nhận lấy nàng biểu thị một cái nhăn nhó “Ta béo lắm rồi đó.”
“Mang thai thì người phải tẩm bổ nha, người mà mất một lạng nào là chưởng môn sẽ mắng ta đấy” Nha đầu vỗ vai nàng, Hoa Linh Âm thở dài, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“À đúng rồi” Nha đầu búng ngón tay,gương mặt hớn hở “Vài hôm nữa chưởng môn sẽ đến đó.”
“Thế á, ta cũng nhớ người rồi a” Hoa Linh Âm cười tít mắt, bởi vì Vũ Minh Thành điều tra mà ba tháng qua, mẫu thân không thể đến thăm nàng, có lẽ như cuối cùng thì hắn đã từ bỏ tìm kiếm, mẫu thân cuối cùng cũng đến thăm nàng được rồi.
Hắn từ bỏ tìm nàng, hắn không còn muốn nàng nữa nhỉ?
Đúng rồi... Nàng đã đạp đổ tình yêu của hắn, đạp nát lên niềm tin của hắn, hắn như nào lại có thể lần nữa muốn người như nàng.
Tần Tình Nhi bị ghẻ lạnh, Vũ Minh Thành điên cuồng tìm kiếm Hoa Linh Âm.
Chuyện Tần Tình Nhi bị phò mã gia ghẻ lạnh từ những ngày đầu hôn thú, ai ai trong hoàng cung cũng biết, đến việc phò mã gia điên cuồng tìm kiếm Hoa Linh Âm mọi người đều hiểu được ai mới là người ở trong lòng phò mã gia.
“Thỉnh, phò mã gia, chúng ta đã tìm hết mạn bắc, đài nam, cả thành đông cũng không tìm thấy Hoa cô nương” Thuộc hạ cúi đầu báo cáo, Vũ Minh Thành trầm tư, hắn giờ đây chỉ biểu thị một cái nhếch mày, giọng nói trầm lạnh nhạt “Cứ theo dõi Hoa Linh Phi.”
“Tuân lệnh.”
Hoa Linh Phi rất thương yêu Hoa Linh Âm, nếu nàng trốn giỏi đến người khác không tìm ra, thì hắn sẽ dùng mẫu thân của nàng để lần ra vết nàng, không lâu nữa Hoa Linh Phi chắc chắn sẽ đi đến thăm nàng.
Vũ Minh Thành ngồi tựa trên ghế dài, mắt đen lạnh lùng, người hắn tỏa ra khí lực rất lớn, nha hoàn, kẻ hầu người hạ không phận sự không dám đến quấy rầy hắn.
Vũ Minh Thành những ngày đầu hay tin Hoa Linh Âm rời đi, hắn luôn trong tình trạng căng thẳng vô cùng, việc gì cũng khiến cho hắn nổi đóa, làm gì hắn cũng không vừa ý, ai khiến hắn không hài lòng đầu lập tức rời khỏi cổ.
Cho nên ai đối với hắn cũng rất sợ hãi, đã lâu rồi không ai nhìn thấy ý cười trong mắt hắn nữa, lần cuối cùng đôi mắt hắn hiện ý cười chính là ngày kiệu hoa đến rước Hoa Linh Âm.
…
Hoa Linh Âm cùng Tiểu Tuyết và một nam nhân đóng vai trượng phu của nàng chuyển đến khu rừng ở mạn bắc, vì sao không tìm ra nàng ư?
Nàng đã sớm từ bỏ những thứ y phục màu đỏ rực dễ dàng nhận biết kia, nàng chỉ mặc y phục đơn sơ như những nữ nhân khác, hơn nữa nàng đã sớm không còn là Hoa Linh Âm xinh đẹp, mỹ miều như lúc trước, nàng mang đã sáu tháng.
Bụng rất to, nàng cũng bị nha đầu tẩm bổ đến tay chân đều ú nu ú na, mang thai đúng là chuyện thiên liêng, không dễ dàng gì đối với nàng.
Có những đêm nàng đau nhức đến không ngủ được, tâm trạng lúc nào cũng căng thẳng. Lúc nàng nghén, nàng không ăn uống được gì, tay chân thì không có sức lực,cơ thể thì lúc nào cũng nặng nề.
Nàng nhớ hắn, lúc nào cũng nhớ hắn, có mấy đêm nàng nằm ngủ mơ thấy hắn, thế là sáng tỉnh dậy liền như đứa trẻ mếu khóc.
Hắn có nhớ nàng không?
Mẫu thân truyền tin cho nàng rằng hắn đang tìm kiếm nàng khắp nơi, nàng biết hắn đang rất tức giận, nếu gặp nàng, hắn chắc chắn sẽ đánh nàng một trận.
Nhất định bây giờ hắn rất ghét nàng, nếu có thể nàng muốn giải thích với hắn, nhưng mẫu thân khuyên nàng điều đó là không nên, vì hắn thương nàng, biết nàng mang thai nhất định sẽ gắt gao bảo bọc nàng.
Điều đó càng khiến cho Tần Tình Nhi đố kị hơn, lòng đố kị của nữ nhân thì rất đáng sợ hắn chỉ là phò mã, hắn không thể kháng lại Tình Nhi và hoàng thượng được.
Như vậy, sẽ càng nguy hiểm hơn cho nàng và bảo bảo nhỏ, cho nên Hoa Linh Âm phải càng tránh xa vũ minh thành càng xa càng tốt.
Xem như là hữu duyên nhưng lại vô phận, Hoa Linh Âm nhìn thấy hắn đứng ở xa xa, gương mặt hắn đối với nàng vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt hắn nhìn nàng, chỉ có khinh thường.
“Tiện nhân.”
Hoa Linh Âm bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nước mắt nàng bắt đầu lưu tiết, nàng nhớ hắn quá, nàng mơ thấy hắn lạnh nhạt với nàng, khinh thường nàng, mắng nàng là tiện nhân.
Trái tim đau nhói như ai đó bóp chặt nàng, nàng không muốn bị hắn ghét, không muốn một chút nào!
Bình minh lên, Hoa Linh Âm bước ra cửa hít thở không khí trong lành, dù chỉ mới sáu tháng nhưng bụng nàng đã rất to, khiến cho nàng bây giờ muốn làm gì cũng khó khăn.
Chỗ nàng ở là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô của mạn bắc, căn nhà nhỏ đủ cho ba người, nàng, Tiểu Tuyết và một nam nhân là hầu hạ ở Hoa gia trang, đi theo chăm sóc cho nàng và Tiểu Tuyết, đóng cả vai trượng phu của nàng.
Căn nhà này rất thoải mái, ở bìa rừng nên vừa yên tỉnh lại cũng không quá u ám, ngày ngày có mấy người lên núi đều sẽ đi ngang qua nhà của nàng, không đến mức không có người để nói chuyện nga.
Tiểu Tuyết mang cho nàng bát canh nóng, Hoa Linh Âm nhận lấy nàng biểu thị một cái nhăn nhó “Ta béo lắm rồi đó.”
“Mang thai thì người phải tẩm bổ nha, người mà mất một lạng nào là chưởng môn sẽ mắng ta đấy” Nha đầu vỗ vai nàng, Hoa Linh Âm thở dài, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“À đúng rồi” Nha đầu búng ngón tay,gương mặt hớn hở “Vài hôm nữa chưởng môn sẽ đến đó.”
“Thế á, ta cũng nhớ người rồi a” Hoa Linh Âm cười tít mắt, bởi vì Vũ Minh Thành điều tra mà ba tháng qua, mẫu thân không thể đến thăm nàng, có lẽ như cuối cùng thì hắn đã từ bỏ tìm kiếm, mẫu thân cuối cùng cũng đến thăm nàng được rồi.
Hắn từ bỏ tìm nàng, hắn không còn muốn nàng nữa nhỉ?
Đúng rồi... Nàng đã đạp đổ tình yêu của hắn, đạp nát lên niềm tin của hắn, hắn như nào lại có thể lần nữa muốn người như nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.