Chương 47: Tiểu Tuyết thơ ngây
Thanh Dii
20/06/2023
Buổi trưa hôm sau, bát quái về hôn sự của Tần Tình Nhi và Vũ Minh Thành nổi khắp kinh thành. Hoa Linh Âm nằm dài ở bàn đá hoá viên, mặt úp xuống bàn, nàng không muốn nghe đến hôn sự kia nha.
Nghe đến thực là đau lòng, nha đầu Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh im lặng, bầu trời đen mịch vì trời mưa, nàng ngồi ngoài này cũng đã rất lâu. Mưa lại lớn, gió lạnh thổi qua từng cơn, Tiểu Tuyệt lo lắng cho nàng "Tiểu thư, vào trong thôi."
Mưa lạnh như thế, mà nàng còn ngồi ở đây lâu như vậy, vừa mới khỏi bệnh nàng lại muốn nhiễm bệnh nữa ư?
Hoa Linh Âm nghiêng đầu, ngắm nhìn từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống hồ cá tạo ra một vòng tròn. Tiếng mưa ào ào, gió thì lạnh, mùi hương của bông hoa trong vườn, ở thành phố S kiếm không khí như này hoàn toàn không có.
Nàng hít thở một hơi, lười biếng gục lên bàn nhìn nha đầu "Ta khoẻ..."
Thời tiết này có là gì, nàng đâu có dễ bệnh như thế nga? Nàng đã 20 tuổi rồi, không phải trẻ con đâu.
Tiểu Tuyết bĩu môi "Nghe chuyện hôn sự kia nên mới làm cái vẻ mặt như vậy?"
Hoa Linh Âm bị nói trúng tim đen, ủ rũ "Hự..."
Tiểu Tuyết nhúng vai, thật là không hiểu nổi, hôm nay trời mưa to, Hoa Linh Âm không có chạy đến Vũ gia trang. Nàng mới xa hắn một chút đã có cảm giác nhớ hắn rồi, than thở như thiếu nữ thất tình "Hắn phải giải quyết hôn sự, chắc là sẽ bận lắm, vừa nãy định đến chỗ hắn thì trời mưa, đến ông trời cũng không muốn ta làm phiền hắn..."
Đúng vậy nga, nàng phải để cho hắn giải quyết hôn sự, nàng cứ bám hắn thì hắn giải quyết công việc làm sao. Tiểu Tuyết khẽ thắc mắc, mặt Tiểu Tuyết có một chút căng thẳng "Tiểu thư và Vũ công tử thân mật với nhau như vậy từ lúc nào vậy?"
"..." Hoa Linh Âm không biết nên trả lời như nào, khẽ cười đáp vu vơ "Gần đây thôi..."
Nha đầu gật gật, nàng trước giờ không có tiếp xúc với nam nhân, nên việc thấy Vũ công tử ăn miệng của tiểu thư thật sự rất kì quặc. Cả việc giấc mơ kì lạ, Vũ công tử đè tiểu thư của nàng ra làm chuyện gì kì lạ, Tiểu Tuyết khó hiểu lắc đầu "Nam nhân ư..."
"Nam nhân làm sao?" Hoa Linh Âm thắc mắc, rót một tách trà nóng, khí trời lạnh, ôm tách trà trong tay ấm áp cảm giác thực thích.
"Chỉ là ta nhớ đến giấc mơ kì lạ kia" Tiểu Tuyết nhăn mày, không biết là Hoa Linh Âm có kinh nghiệm gì không, Tiểu Tuyết khẽ hỏi "Tiểu thư có biết... Ừ... Nam nhân nằm trên rồi làm gì nữ nhân nằm dưới không? Giống như giấc mơ hôm đó vậy, khi mà ta thấy Vũ công tử và tiểu thư đang dính với nhau rất kỳ hoặc."
Hoa Linh Âm ngây người, cảm giác tách trà nóng trong tay bỗng nguội lạnh, mặt nàng đỏ bừng lên. Giấc mơ mà Tiểu Tuyết nói là cái đêm trước của nàng và Vũ Minh Thành đi, Hoa Linh Âm haha cười giả ngốc "Cái gì mà nằm dưới nằm trên, ngươi đang nói gì vậy?"
Nha đầu Tiểu Tuyết này dù đã gần đến tuổi lấy chồng nhưng có vẻ như nàng ấy chẳng biết về việc thê phòng, nàng ấy rất chi là trong sáng nga, Hoa Linh Âm không thể bôi đen tâm hồn này được "Có thể là ngươi mệt nên ngủ mơ những thứ kì lạ thôi."
Tiểu Tuyết nhiu mi, nét mặt cứng ngắt lại "Ta cũng đã tin như vậy cho đến khi ta thấy Vũ công tử ăn miệng người."
Nàng biết động tác hôn môi mà Hoa Linh Âm hôn Vũ Minh Thành, một cái chạm môi lên má lên môi nhẹ, còn động tác cắn môi, cắn lưỡi của Vũ Minh Thành giành cho Hoa Linh Âm là cái gì thì nàng không rõ. Chỉ có thể túm gọn là ăn miệng đi, y hệt trong giấc mơ của nàng, giấc mơ mà tiểu thư của nàng trần trụi không một mảnh vải trước mặt nam nhân.
Nàng thật sự không hiểu nga, nghĩ đến việc trần trụi trước mặt nam nhân như thế, mặt Tiểu Tuyết lại lần nữa bốc khói. Hoa Linh Âm cắn cắn môi, cảm thấy xấu hổ đỏ hoe gò má, nhưng mà nàng ta ngây thơ quá đi "Ngươi nên về hỏi nương của ngươi, dù gì ngươi cũng đã đến tuổi gả chồng rồi đấy."
Tiểu Tuyết đương đỏ mặt, liền lập tức cả kinh trừng mắt "Gả chồng á, khi nào tiểu thư gả đi rồi mới tính tới lượt ta nha."
Hoa Linh Âm haha cười, cầm lấy chiếc màn thầu nóng ăn, mắt nhìn ra trời mưa ào ào.
Mưa lớn kéo dài tận ba ngày, mưa lớn ào ào sau đó lại tí tách, hại Hoa Linh Âm mấy ngày nay chẳng xuống gặp Vũ Minh Thành được. Hắn ta có vẻ như cũng rất là tập trung tìm cách giải quyết hôn sự đi, Tiểu Tuyết đốt xong trầm hương cho nàng.
Nha đầu lùi xuống khép cửa cẩn thận, Hoa Linh Âm đứng bên cạnh cửa sổ ngắm bầu trời đêm lạnh lẽo với những giọt mưa rào.
Nâng bàn tay quấn quấn lọng tóc dài, ánh mắt xinh đẹp mê người nhìn đi xa xăm, cơn gió nhẹ nâng niu làn tóc dài của nàng. Nàng thiếu nữ xinh đẹp, tựa mình vào cửa sổ ngắm trời mưa đêm.
Không biết hắn đã giải quyết như nào rồi nhỉ? Hắn có nhớ nàng không?
Ngày mai hi vọng sẽ ngừng mưa, để nàng đi xuống chỗ của hắn.
Ngày hôm sau, mưa hoài rồi cũng sẽ có ngày nắng, đúng như nàng nghĩ, hôm nay trời đã có ánh nắng rồi nha.
Hoa Linh Âm chạy xuống kinh thành, trên đường còn nhanh tay mua một que hồ lô vừa ăn vừa đi đến Vũ gia trang.
"Này Hoa tiểu thúi" Một âm thanh quen quen phát lên, Hoa Linh Âm nuốt nước miếng nhìn nam nhân mặt như tơ trước mắt, thân thiện cười "Haha... Chu công tử..."
"Tiểu Tuyết đâu? Không đi cùng ngươi à?" Hắn hỏi, Hoa Linh Âm mím môi, vô tội trả lời "Ta không biết nữa, chắc là ở Hoa gia trang..."
"Hừ..." Chu Nhan nhếch môi, hắn biết tổng nàng đang giả vờ "Nàng ta là tì của ngươi, nàng ta không thể để ngươi một mình đi ra ngoài như này được, nói cho ta biết nàng ta đang ở đâu?"
Hoa Linh Âm bậm môi, cầm xiêng hồ lô chĩa vào người hắn "Là ngươi doạ nha đầu của ta nha, nàng ấy sợ ngươi quá nên không thèm đi với ta."
Hoa Linh Âm bịp bợm, nàng lừa hắn là do hắn làm nha đầu của nàng sợ, nhưng thật ra Tiểu Tuyết luôn đi theo sau quan sát nàng, bởi vì nàng ta phải lo an nguy của nàng. Chu Nhan nghe nàng nói vậy thì đau lòng ôm ngực, gương mặt đau đớn "Nàng ấy sợ ta ư? Ta phải làm sao đây a..."
Hoa Linh Âm ăn thêm một viên hồ lô, ngậm viên kẹo trong miệng ngọt ngây, nàng ngậm trong miệng. Làm cho chiếc má bên trái phính ra vì viên hồ lô lớn, Hoa Linh Âm nhúng vai, lướt qua hắn "Hông biết nha, ta đi trước..."
Vừa bước đi, nàng liền nhìn thấy Vũ Minh Thành, hắn đi cùng bằng hữu Nghiêm Thành Quân, đứng cách nàng tầm mười bước chân.
Nghe đến thực là đau lòng, nha đầu Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh im lặng, bầu trời đen mịch vì trời mưa, nàng ngồi ngoài này cũng đã rất lâu. Mưa lại lớn, gió lạnh thổi qua từng cơn, Tiểu Tuyệt lo lắng cho nàng "Tiểu thư, vào trong thôi."
Mưa lạnh như thế, mà nàng còn ngồi ở đây lâu như vậy, vừa mới khỏi bệnh nàng lại muốn nhiễm bệnh nữa ư?
Hoa Linh Âm nghiêng đầu, ngắm nhìn từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống hồ cá tạo ra một vòng tròn. Tiếng mưa ào ào, gió thì lạnh, mùi hương của bông hoa trong vườn, ở thành phố S kiếm không khí như này hoàn toàn không có.
Nàng hít thở một hơi, lười biếng gục lên bàn nhìn nha đầu "Ta khoẻ..."
Thời tiết này có là gì, nàng đâu có dễ bệnh như thế nga? Nàng đã 20 tuổi rồi, không phải trẻ con đâu.
Tiểu Tuyết bĩu môi "Nghe chuyện hôn sự kia nên mới làm cái vẻ mặt như vậy?"
Hoa Linh Âm bị nói trúng tim đen, ủ rũ "Hự..."
Tiểu Tuyết nhúng vai, thật là không hiểu nổi, hôm nay trời mưa to, Hoa Linh Âm không có chạy đến Vũ gia trang. Nàng mới xa hắn một chút đã có cảm giác nhớ hắn rồi, than thở như thiếu nữ thất tình "Hắn phải giải quyết hôn sự, chắc là sẽ bận lắm, vừa nãy định đến chỗ hắn thì trời mưa, đến ông trời cũng không muốn ta làm phiền hắn..."
Đúng vậy nga, nàng phải để cho hắn giải quyết hôn sự, nàng cứ bám hắn thì hắn giải quyết công việc làm sao. Tiểu Tuyết khẽ thắc mắc, mặt Tiểu Tuyết có một chút căng thẳng "Tiểu thư và Vũ công tử thân mật với nhau như vậy từ lúc nào vậy?"
"..." Hoa Linh Âm không biết nên trả lời như nào, khẽ cười đáp vu vơ "Gần đây thôi..."
Nha đầu gật gật, nàng trước giờ không có tiếp xúc với nam nhân, nên việc thấy Vũ công tử ăn miệng của tiểu thư thật sự rất kì quặc. Cả việc giấc mơ kì lạ, Vũ công tử đè tiểu thư của nàng ra làm chuyện gì kì lạ, Tiểu Tuyết khó hiểu lắc đầu "Nam nhân ư..."
"Nam nhân làm sao?" Hoa Linh Âm thắc mắc, rót một tách trà nóng, khí trời lạnh, ôm tách trà trong tay ấm áp cảm giác thực thích.
"Chỉ là ta nhớ đến giấc mơ kì lạ kia" Tiểu Tuyết nhăn mày, không biết là Hoa Linh Âm có kinh nghiệm gì không, Tiểu Tuyết khẽ hỏi "Tiểu thư có biết... Ừ... Nam nhân nằm trên rồi làm gì nữ nhân nằm dưới không? Giống như giấc mơ hôm đó vậy, khi mà ta thấy Vũ công tử và tiểu thư đang dính với nhau rất kỳ hoặc."
Hoa Linh Âm ngây người, cảm giác tách trà nóng trong tay bỗng nguội lạnh, mặt nàng đỏ bừng lên. Giấc mơ mà Tiểu Tuyết nói là cái đêm trước của nàng và Vũ Minh Thành đi, Hoa Linh Âm haha cười giả ngốc "Cái gì mà nằm dưới nằm trên, ngươi đang nói gì vậy?"
Nha đầu Tiểu Tuyết này dù đã gần đến tuổi lấy chồng nhưng có vẻ như nàng ấy chẳng biết về việc thê phòng, nàng ấy rất chi là trong sáng nga, Hoa Linh Âm không thể bôi đen tâm hồn này được "Có thể là ngươi mệt nên ngủ mơ những thứ kì lạ thôi."
Tiểu Tuyết nhiu mi, nét mặt cứng ngắt lại "Ta cũng đã tin như vậy cho đến khi ta thấy Vũ công tử ăn miệng người."
Nàng biết động tác hôn môi mà Hoa Linh Âm hôn Vũ Minh Thành, một cái chạm môi lên má lên môi nhẹ, còn động tác cắn môi, cắn lưỡi của Vũ Minh Thành giành cho Hoa Linh Âm là cái gì thì nàng không rõ. Chỉ có thể túm gọn là ăn miệng đi, y hệt trong giấc mơ của nàng, giấc mơ mà tiểu thư của nàng trần trụi không một mảnh vải trước mặt nam nhân.
Nàng thật sự không hiểu nga, nghĩ đến việc trần trụi trước mặt nam nhân như thế, mặt Tiểu Tuyết lại lần nữa bốc khói. Hoa Linh Âm cắn cắn môi, cảm thấy xấu hổ đỏ hoe gò má, nhưng mà nàng ta ngây thơ quá đi "Ngươi nên về hỏi nương của ngươi, dù gì ngươi cũng đã đến tuổi gả chồng rồi đấy."
Tiểu Tuyết đương đỏ mặt, liền lập tức cả kinh trừng mắt "Gả chồng á, khi nào tiểu thư gả đi rồi mới tính tới lượt ta nha."
Hoa Linh Âm haha cười, cầm lấy chiếc màn thầu nóng ăn, mắt nhìn ra trời mưa ào ào.
Mưa lớn kéo dài tận ba ngày, mưa lớn ào ào sau đó lại tí tách, hại Hoa Linh Âm mấy ngày nay chẳng xuống gặp Vũ Minh Thành được. Hắn ta có vẻ như cũng rất là tập trung tìm cách giải quyết hôn sự đi, Tiểu Tuyết đốt xong trầm hương cho nàng.
Nha đầu lùi xuống khép cửa cẩn thận, Hoa Linh Âm đứng bên cạnh cửa sổ ngắm bầu trời đêm lạnh lẽo với những giọt mưa rào.
Nâng bàn tay quấn quấn lọng tóc dài, ánh mắt xinh đẹp mê người nhìn đi xa xăm, cơn gió nhẹ nâng niu làn tóc dài của nàng. Nàng thiếu nữ xinh đẹp, tựa mình vào cửa sổ ngắm trời mưa đêm.
Không biết hắn đã giải quyết như nào rồi nhỉ? Hắn có nhớ nàng không?
Ngày mai hi vọng sẽ ngừng mưa, để nàng đi xuống chỗ của hắn.
Ngày hôm sau, mưa hoài rồi cũng sẽ có ngày nắng, đúng như nàng nghĩ, hôm nay trời đã có ánh nắng rồi nha.
Hoa Linh Âm chạy xuống kinh thành, trên đường còn nhanh tay mua một que hồ lô vừa ăn vừa đi đến Vũ gia trang.
"Này Hoa tiểu thúi" Một âm thanh quen quen phát lên, Hoa Linh Âm nuốt nước miếng nhìn nam nhân mặt như tơ trước mắt, thân thiện cười "Haha... Chu công tử..."
"Tiểu Tuyết đâu? Không đi cùng ngươi à?" Hắn hỏi, Hoa Linh Âm mím môi, vô tội trả lời "Ta không biết nữa, chắc là ở Hoa gia trang..."
"Hừ..." Chu Nhan nhếch môi, hắn biết tổng nàng đang giả vờ "Nàng ta là tì của ngươi, nàng ta không thể để ngươi một mình đi ra ngoài như này được, nói cho ta biết nàng ta đang ở đâu?"
Hoa Linh Âm bậm môi, cầm xiêng hồ lô chĩa vào người hắn "Là ngươi doạ nha đầu của ta nha, nàng ấy sợ ngươi quá nên không thèm đi với ta."
Hoa Linh Âm bịp bợm, nàng lừa hắn là do hắn làm nha đầu của nàng sợ, nhưng thật ra Tiểu Tuyết luôn đi theo sau quan sát nàng, bởi vì nàng ta phải lo an nguy của nàng. Chu Nhan nghe nàng nói vậy thì đau lòng ôm ngực, gương mặt đau đớn "Nàng ấy sợ ta ư? Ta phải làm sao đây a..."
Hoa Linh Âm ăn thêm một viên hồ lô, ngậm viên kẹo trong miệng ngọt ngây, nàng ngậm trong miệng. Làm cho chiếc má bên trái phính ra vì viên hồ lô lớn, Hoa Linh Âm nhúng vai, lướt qua hắn "Hông biết nha, ta đi trước..."
Vừa bước đi, nàng liền nhìn thấy Vũ Minh Thành, hắn đi cùng bằng hữu Nghiêm Thành Quân, đứng cách nàng tầm mười bước chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.