Chương 22: Vũ Minh Thành đến chỗ của nàng
Thanh Dii
20/06/2023
Buổi chiều, Tiểu Tuyết mang cháo và thuốc cho nàng, hôm nay là ngày thứ ba nàng bệnh nằm lì ở trên giường. Tinh thần nàng đã phấn chấn hơn, nàng đã đỡ hơn một chút, ôi trời đất ơi, hồi trước ở thế giới của nàng, có khi nào mà nàng bệnh kéo dài tận ba ngày như thế này.
Chắc có lẽ là do thuốc không đủ tốt, nàng đang ăn cháo, tay nâng từng thìa cháo nóng hổi, thổi thổi rồi ăn.
Nhắc đến thuốc, phải nói là một giấc mộng kinh hoàng mà Hoa Linh Âm không bao giờ nghĩ đến. Thuốc ở thời đại này chính là dùng những nguyên liệu tự nhiên phơi khô, sắt nhỏ rồi đun nước nấu.
Mùi thì hôi khủng khiếp còn vô cùng đắng nữa, đó là với thuốc phơi khô, còn như thảo dược tươi vừa mới hái về liền nấu thuốc thì còn khủng khiếp hơn.
Hoa Linh Âm đã uống thuốc hai ngày mà nàng chẳng thấy ổn hơn, bát thuốc màu đen thui mà Tiểu Tuyết chuẩn bị sẵn cho nàng chẳng khác gì bát thuốc độc.
Ăn cháo xong là nàng phải uống nữa ư? Nàng thật sự không uống nổi đâu, Hoa Linh Ân cắn cắn chiếc thìa liếc mắt dò xét Tiểu Tuyết, nàng ấy rất nghiêm đứng ở phía trước quan sát nàng.
Hoa Linh Âm cúi đầu ăn cháo, ăn vừa xong, bát thuốc màu đen liền đưa đến trước mặt nàng, mùi thuốc bốc lên xộc vào mũi nàng.
"Eo..." Hoa Linh Âm nhăn mặt, Tiểu Tuyết lườm nàng "Đừng có mà eo với ôi, thuốc đắng dã tật."
"Ta không uống nổi nữa đâu" Hoa Linh Âm lắc đầu, mặt mài tái miết, hôi lắm nga, còn cực kì đắng. Nàng quen với thuốc viên ngọt ngào hơn, nàng xin đảm bảo rằng thuốc viên ở thời đại của nàng chỉ là kẹo ngọt thôi, thua xa thứ ma thuật màu đen này nhiều.
"Người không uống ta sẽ mách với chưởng môn" Tiểu Tuyết nhướng hai hàng mi.
"Oaa tàn nhẫn" Hoa Linh Âm bĩu môi, cái môi chề xuống, hai mắt lấp la lấp lánh nhìn tiểu nha hoàn.
"Người đừng có mà nhõng nhẽo với ta, ta miễn nhiễm với người rồi" Tiểu Tuyết khoanh tay, cực kì quyền lực ra lệnh "Mau uống, ít nhất cũng phải nửa bát."
Lạy chúa trên cao, thứ thuốc pha chế này có khác gì thuốc độc đâu, Hoa Linh Âm mếu máo, bàn tay cầm chiếc bát màu trắng. Chất lỏng bên trong thì đen thui, bốc mùi cực nặng, Hoa Linh Âm nuốt nuốt nước miếng "Một nửa thôi phải không?"
"Ân" Tiểu Tuyết gật đầu, Hoa Linh Âm liền làm mặt xấu chề môi, giọng nói run rẩy vẫn còn chưa từ bỏ "Không uống được không?"
Đây là thuốc độc đó, nàng uống vào liền cảm thấy vô cùng muốn nôn, đắng đến ăn cả mấy cục đường cổ họng vẫn đắng, không những vậy khi uống vào liền cảm thấy say sẩm mặt mày.
Tiểu Tuyết chau mày vô cùng khó chịu, rặn ra từng chữ đe doạ "Tiểu thư... Mau uống."
Hoa Linh Âm nuốt nước miếng, bàn tay cầm bát thuốc run rẩy như bà già lẩm cẩm, nếu giả vờ làm đổ đi thì sao nhỉ?
"Người làm đổ thì ta hứa người sẽ uống hết một bát thuốc mới chứ không phải một nửa, ta không ngại nấu thuốc thêm một lần nữa đâu."
Mặt Tiểu Tuyết đen xì, Hoa Linh Âm méo mặt, bộ mặt của nàng có viết chữ hay sao? Sao Tiểu Tuyết có thể nhìn thấu âm mưu của nàng như vậy.
Hoa Linh Âm nâng lên bát thuốc, nín thở uống một ngụm, liền bỏ bát thuốc xuống chụp lấy cục đường bỏ vào miệng.
"Éc... Đắng quá..."
Tiểu Tuyết khoanh tay, giọng nói khủng khiếp phát lên "Một nửa chứ không phải một ngụm."
Hoa Linh Âm cảm giác nàng sắp thăng thiên tới nơi rồi, nhưng nàng không thể phản kháng lại nha đầu này được, nàng ta chính là nha đầu quyền lực nhất mà nàng biết.
À không, phải nói là cả kinh thành này, chả có nha đầu nào quyền lực bằng nàng ta.
Hoa Linh Âm cầm lên bát thuốc, uống thêm một ngụm nhưng tanh quá, nàng phun ra một miếng như người trúng độc, thuốc vang tùm lum trên y phục lẫn nệm giường của nàng.
Tiểu Tuyết giật mình cầm lấy bát thuốc "Được rồi được rồi..."
Ngồi xuống vỗ vỗ lưng tiểu thư, nước thuốc màu đen dính tùm lum trên y phục nàng. Thấy Tiểu Tuyết lo lắng, nàng cũng thuận theo, miệng đắng chát mặt nhăn nhó, một tay ôm ngực vô cùng chân thật.
"Ơ... Ư... Ư hự... Đau quá... Đây là cực độc... Độc này mạnh quá... Hự..."
Nàng ngã vào lòng Tiểu Tuyết, mắt nhắm nghiền không thở nữa, Tiểu Tuyết cả gương mặt không có lấy một cái biểu cảm, ngón tay giơ bóp mũi của nàng lại.
Hoa Linh Âm không thở được liền há miệng thở, Tiểu Tuyết liền bịch miệng nàng lại. Hoa Linh Âm nằm im một tí, nàng hết hơi, không thở được mở mắt nhìn Tiểu Tuyết. Nha đầu liền bỏ nàng ra, thậm chí còn đá vào mông nàng một cái "Chỉ được cái làm trò, bây giờ thì hay rồi, nệm giường đều bẩn."
Hoa Linh Âm lăn trên giường, ngồi dậy cười haha "À đúng rồi, hôm nay ta sẽ đến chỗ của mommy ta ngủ?"
"Hả? Người đến chỗ ai ngủ? Người có bị điên không?" Nữ nhân này định đến chỗ ai khác ngủ sao? Bị bệnh rồi bị điên luôn rồi ư?
"Ách ta đến chỗ mẫu thân của ta mà, đừng nóng, Tiểu Tuyết đừng nóng nga" Hoa Linh Âm hì hì cười, nghe vậy Tiểu Tuyết mới bỏ xuống khó chịu. Nàng cầm lấy chăn gối bị dính thuốc để mang đi giặt, Hoa Linh Âm vui vẻ đứng dậy chạy ra mở cửa phòng cho Tiểu Tuyết ôm đồ đi ra.
Nhưng cánh cửa vừa mở ra, nàng liền bắt gặp một bờ vai to lớn y phục màu xám, nàng ngẩn ngơ, ngước mặt nhìn nam nhân cao lớn không ai khác chính là Vũ Minh Thành.
Chắc có lẽ là do thuốc không đủ tốt, nàng đang ăn cháo, tay nâng từng thìa cháo nóng hổi, thổi thổi rồi ăn.
Nhắc đến thuốc, phải nói là một giấc mộng kinh hoàng mà Hoa Linh Âm không bao giờ nghĩ đến. Thuốc ở thời đại này chính là dùng những nguyên liệu tự nhiên phơi khô, sắt nhỏ rồi đun nước nấu.
Mùi thì hôi khủng khiếp còn vô cùng đắng nữa, đó là với thuốc phơi khô, còn như thảo dược tươi vừa mới hái về liền nấu thuốc thì còn khủng khiếp hơn.
Hoa Linh Âm đã uống thuốc hai ngày mà nàng chẳng thấy ổn hơn, bát thuốc màu đen thui mà Tiểu Tuyết chuẩn bị sẵn cho nàng chẳng khác gì bát thuốc độc.
Ăn cháo xong là nàng phải uống nữa ư? Nàng thật sự không uống nổi đâu, Hoa Linh Ân cắn cắn chiếc thìa liếc mắt dò xét Tiểu Tuyết, nàng ấy rất nghiêm đứng ở phía trước quan sát nàng.
Hoa Linh Âm cúi đầu ăn cháo, ăn vừa xong, bát thuốc màu đen liền đưa đến trước mặt nàng, mùi thuốc bốc lên xộc vào mũi nàng.
"Eo..." Hoa Linh Âm nhăn mặt, Tiểu Tuyết lườm nàng "Đừng có mà eo với ôi, thuốc đắng dã tật."
"Ta không uống nổi nữa đâu" Hoa Linh Âm lắc đầu, mặt mài tái miết, hôi lắm nga, còn cực kì đắng. Nàng quen với thuốc viên ngọt ngào hơn, nàng xin đảm bảo rằng thuốc viên ở thời đại của nàng chỉ là kẹo ngọt thôi, thua xa thứ ma thuật màu đen này nhiều.
"Người không uống ta sẽ mách với chưởng môn" Tiểu Tuyết nhướng hai hàng mi.
"Oaa tàn nhẫn" Hoa Linh Âm bĩu môi, cái môi chề xuống, hai mắt lấp la lấp lánh nhìn tiểu nha hoàn.
"Người đừng có mà nhõng nhẽo với ta, ta miễn nhiễm với người rồi" Tiểu Tuyết khoanh tay, cực kì quyền lực ra lệnh "Mau uống, ít nhất cũng phải nửa bát."
Lạy chúa trên cao, thứ thuốc pha chế này có khác gì thuốc độc đâu, Hoa Linh Âm mếu máo, bàn tay cầm chiếc bát màu trắng. Chất lỏng bên trong thì đen thui, bốc mùi cực nặng, Hoa Linh Âm nuốt nuốt nước miếng "Một nửa thôi phải không?"
"Ân" Tiểu Tuyết gật đầu, Hoa Linh Âm liền làm mặt xấu chề môi, giọng nói run rẩy vẫn còn chưa từ bỏ "Không uống được không?"
Đây là thuốc độc đó, nàng uống vào liền cảm thấy vô cùng muốn nôn, đắng đến ăn cả mấy cục đường cổ họng vẫn đắng, không những vậy khi uống vào liền cảm thấy say sẩm mặt mày.
Tiểu Tuyết chau mày vô cùng khó chịu, rặn ra từng chữ đe doạ "Tiểu thư... Mau uống."
Hoa Linh Âm nuốt nước miếng, bàn tay cầm bát thuốc run rẩy như bà già lẩm cẩm, nếu giả vờ làm đổ đi thì sao nhỉ?
"Người làm đổ thì ta hứa người sẽ uống hết một bát thuốc mới chứ không phải một nửa, ta không ngại nấu thuốc thêm một lần nữa đâu."
Mặt Tiểu Tuyết đen xì, Hoa Linh Âm méo mặt, bộ mặt của nàng có viết chữ hay sao? Sao Tiểu Tuyết có thể nhìn thấu âm mưu của nàng như vậy.
Hoa Linh Âm nâng lên bát thuốc, nín thở uống một ngụm, liền bỏ bát thuốc xuống chụp lấy cục đường bỏ vào miệng.
"Éc... Đắng quá..."
Tiểu Tuyết khoanh tay, giọng nói khủng khiếp phát lên "Một nửa chứ không phải một ngụm."
Hoa Linh Âm cảm giác nàng sắp thăng thiên tới nơi rồi, nhưng nàng không thể phản kháng lại nha đầu này được, nàng ta chính là nha đầu quyền lực nhất mà nàng biết.
À không, phải nói là cả kinh thành này, chả có nha đầu nào quyền lực bằng nàng ta.
Hoa Linh Âm cầm lên bát thuốc, uống thêm một ngụm nhưng tanh quá, nàng phun ra một miếng như người trúng độc, thuốc vang tùm lum trên y phục lẫn nệm giường của nàng.
Tiểu Tuyết giật mình cầm lấy bát thuốc "Được rồi được rồi..."
Ngồi xuống vỗ vỗ lưng tiểu thư, nước thuốc màu đen dính tùm lum trên y phục nàng. Thấy Tiểu Tuyết lo lắng, nàng cũng thuận theo, miệng đắng chát mặt nhăn nhó, một tay ôm ngực vô cùng chân thật.
"Ơ... Ư... Ư hự... Đau quá... Đây là cực độc... Độc này mạnh quá... Hự..."
Nàng ngã vào lòng Tiểu Tuyết, mắt nhắm nghiền không thở nữa, Tiểu Tuyết cả gương mặt không có lấy một cái biểu cảm, ngón tay giơ bóp mũi của nàng lại.
Hoa Linh Âm không thở được liền há miệng thở, Tiểu Tuyết liền bịch miệng nàng lại. Hoa Linh Âm nằm im một tí, nàng hết hơi, không thở được mở mắt nhìn Tiểu Tuyết. Nha đầu liền bỏ nàng ra, thậm chí còn đá vào mông nàng một cái "Chỉ được cái làm trò, bây giờ thì hay rồi, nệm giường đều bẩn."
Hoa Linh Âm lăn trên giường, ngồi dậy cười haha "À đúng rồi, hôm nay ta sẽ đến chỗ của mommy ta ngủ?"
"Hả? Người đến chỗ ai ngủ? Người có bị điên không?" Nữ nhân này định đến chỗ ai khác ngủ sao? Bị bệnh rồi bị điên luôn rồi ư?
"Ách ta đến chỗ mẫu thân của ta mà, đừng nóng, Tiểu Tuyết đừng nóng nga" Hoa Linh Âm hì hì cười, nghe vậy Tiểu Tuyết mới bỏ xuống khó chịu. Nàng cầm lấy chăn gối bị dính thuốc để mang đi giặt, Hoa Linh Âm vui vẻ đứng dậy chạy ra mở cửa phòng cho Tiểu Tuyết ôm đồ đi ra.
Nhưng cánh cửa vừa mở ra, nàng liền bắt gặp một bờ vai to lớn y phục màu xám, nàng ngẩn ngơ, ngước mặt nhìn nam nhân cao lớn không ai khác chính là Vũ Minh Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.