Chương 6
Kiều Bệ
21/05/2022
Phương Thiên Chước không phải chưa từng nghe qua những câu nói yêu
thương từ người khác, nhưng có rất ít người có thể nói thẳng thắn như Hà Tranh, thẳng thắn đến hùng hồn, cứ như cậu sinh ra là vì y.
Phương Thiên Chước hôn hôn khuôn mặt cậu, Hà Tranh phản xạ có điều kiện rụt vai, tâm tình Phương Thiên Chước không tồi ngồi lại trên ghế, cầm bút nói:"Không được mất tập trung, hảo hảo học mài mực."
Hà Tranh chỉ có thể tiếp tục mài mực, ngày thường xem trên TV hình ảnh mài mực nhẹ nhàng như vậy, giờ phút này chính mình phải động thủ mới phát hiện không dễ dàng gì, lực đạo quá nhẹ cũng không được, quá mạnh tay cũng không được, quá ít nước không được, quá nhiều nước cũng không được. Quan trọng nhất là cần phải có kiên nhẫn, nhưng đây cũng không phải là máy chơi game, làm sao có thể kiên nhẫn?!
Hà Tranh nỗ lực dùng sức phát tiết mài rồi mài trong chốc lát, lại bởi vì mỏi tay nên đành phải thả chậm tốc độ, bệnh phong hàn của cầu còn chưa có tốt lên hẳn, đứng một lúc liền mệt rã rời, choáng váng.
Phương Thiên Chước đột nhiên mở miệng:"Dừng lại đi."
Hà Tranh lập tức ném dụng cụ mài, lên tinh thần:"Ta đây có thể đi sao?"
Phương Thiên Chước:"Xoa bóp chân cho trẫm."
Xoa cái đầu nhà ngươi.
Hà Tranh ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, đôi tay đặt ở trên đùi y đấm loạn, hận không thể trực tiếp cầm đao chặt đứt chân y, nhưng sức lực y có chút hữu hạn, xoa bóp chân đối với cậu mà nói là việc tốn sức, ngồi xổm rồi lại ngồi xổm, bất tri bất giác đầu gối liền chạm đất, xoa xoa rồi cậu ngủ gật dưới chân Phương Thiên Chước.
Trên đùi truyền đến cảm giác nặng hơn, Phương Thiên Chước cúi đầu thấy đối phương nghiêng đầu, sườn mặt gối lên trên đùi y, cậu mới đầu còn có chút ý thức, phát hiện mình đang ôm đùi Phương Thiên Chước liền cường ngạnh dụi dụi mắt tiếp tục xoa bóp chân, một lát sau thật sự bất động.
Phương Thiên Chước cúi đầu nhíu mày, mài mực là bài học đầu tiên, xoa bóp chân là cơ sở đầu tiên để hầu hạ người khác, Hà Tranh này, khi ở Hà gia kia thật sự khổ sở??
Y vỗ vỗ mặt Hà Tranh, trên tay truyền tới cảm xúc nóng bỏng.
"Người tới."
Nam Môn Lương lập tức chạy chậm tiến vào, Phương Thiên Chước nói:"Đi thỉnh thái y."
Hà Tranh lúc này bệnh phong hàn nặng thêm, đã phát sốt cao, khi ngủ mơ mơ màng màng còn gặp ác mộng, Phương Thiên Chước ngồi ở trên ghế duyệt tấu chương, đến khi La Nguyên Hậu khám xong cũng không có ngẩng đầu lên chỉ hỏi:"Như thế nào?"
La Nguyên Hậu nhíu mi, thấp giọng nói:"Hồi bẩm bệ hạ, hẳn là do sợ hãi gây ra, thần kê thêm chút dược, phối hợp với đan phong hàn, nằm nghỉ tĩnh dưỡng, qua mấy ngày liền khỏi hẳn."
"Vậy làm phiền La thái y."
"Bệ hạ quá lời là chức trách của thần."
La Nguyên Hậu đứng dậy thu nhập đồ đạc, đôi mắt lại nhịn không được nhìn người nằm trên giường. Nói đến cùng, nếu không phải do chính mình điều chế ra dược sinh tử, cậu cũng sẽ không bị coi thành công cụ mà đưa vào trong cung, càng không thường xuyên sinh bệnh như vậy.
Ngực rầu rĩ ẩn ẩn đau, La Nguyên Hậu cáo lui, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.
Hà Tranh mê man gặp ác mộng, trơ mắt nhìn Phương Thiên Chước sai người chém hai chân kia của cung nữ, cung nữ kia gào khóc rung trời, toàn thân đều bị máu nhiễm đỏ, giãy giụa bò đến bên chân cậu, một bên bò một bên kêu lên:"Đều tại ngươi! Đều tại ngươi... Trả lại chân cho ta, trả lại chân cho ta!"
Ác mộng lặp đi lặp lại, Hà Tranh khó có thể thanh tỉnh, chỉ có thể phí công giãy giụa, phát ra những câu nói mê không rõ.
Sốt cao liên tục suốt một ngày đêm, tới rạng sáng mới hạ sốt, Hà Tranh ngủ một giấc, khi tỉnh dậy Hà Tranh mới hốt hoảng phát hiện mình đang ở một nơi khác.
Cậu bỗng nhiên ngồi dậy, trước mắt lại tối sầm, lắc lắc cái đầu, vén cái rèm giường dày nặng ra, một tiểu thái giám với gương mặt thanh tú đi đến, vui vẻ nói:"Công tử tỉnh, no tài liền sai người đi thông báo với bệ hạ."
Hắn sai người đi, rồi quay lại đỡ Hà Tranh xuống giường, Hà Tranh nghi hoặc hỏi:"Ngươi là ai?"
"Nô tài tên Thuận Ý, là người bệ hạ phái tới chuyên môn hầu hạ công tử."
Hà Tranh gật đầu, cậu nhớ rõ trong nguyên tác cũng có nói tới Thuận Ý, là người cũng khá lanh lợi, cậu mê mang đánh giá nơi này hỏi:"Ta đổi chỗ ở?"
"Nơi này chính là điện Phi Trạch, bệ hạ vừa mới ban xuống hôm qua, nói cho cùng cũng là vì suy xét tới lời nói của quý Phi nương nương, công tử yên tâm, bệ hạ chắc chắn sẽ thường xuyên tới thăm ngài."
Hà Tranh ước gì Phương Thiên Chước ngàn vạn lần đừng tới thăm mình, nhưng mà cư nhiên bản thân còn được phân cho một chỗ để ở, lại còn lớn như vậy. Hà Tranh gấp không chờ nổi đi xuống giường tham quan, cái điện này quả thật không nhỏ, khi cậu đi bốn phía ngắm nghía, có mấy người chạm mặt cậu đều chào hỏi, hẳn là những người được phái đến hầu hạ.
Cảm xúc của Hà Tranh có chút phập phồng, có phòng ở, lại còn lớn như vậy. Có người hầu hạ, quả thật là sinh hoạt trong mơ ước.
Mà sự nhiệt tình này rất nhanh liền tan biến, cậu chỉ chỉ chiếc áo, Thuận Ý vội vàng khoác lên người cậu cái áo choàng, ngắm nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, tâm tình lại rầu rĩ.
Cậu cảm giác trước mặt mình không chỉ có một cánh cửa, mà giống như là có hàng trăm cánh cửa, mà cậu bị nhốt trong phòng với tầng tầng lá chắn. Điện Phi Trạch thưởng cho cậu không sai, nhưng nói đến cùng, cậu cũng chỉ là người ở nhờ.
Mạng nhỏ này không bị vứt bỏ, có thể ở thêm mấy chục năm, mạng nhỏ mất, không lâu sau sẽ có người mới đến.
Hà Tranh ngồi ở trước gương đồng, nhìn mái tóc dài của chính mình, cúi đầu nhìn ống tay áo rộng bên người, thở dài.
Cậu không biết La thái y khi nào có thể dẫn mình ra ngoài, thành thật mà nói La thái y kỳ thực cũng rất tốt, y thuật siêu quần, lại thành thật ôn nhu, hiểu ý người, nếu hắn có thể đưa cậu ra ngoài, lấy thân báo đáp cũng không phải là không thể.
Cậu ở hiện đại cả ngày chỉ cày game, quả thật là không gặp được người nào có thể lọt vào tầm mắt.
Bởi vì thân thể không khỏe, lượng cơm Hà Tranh ăn cũng không nhiều lắm, rồi lại đi ngủ. Cậu hiện tại bị cấm túc ở trong cung, lại không có việc gì để làm, tỉnh ngủ cũng chỉ phát ngốc, không ở lại tẩm cung của Phương Thiên Chước, một ngày cũng không thấy được ai khác.
Thời điểm buổi chiều, La Nguyên Hậu tới đây, Hà Tranh đang đứng ở cửa sổ nhìn cửa cung ngơ ngẩn lập tức sáng mắt lên:"Thái y!"
La Nguyên Hậu sửng sốt vội nói:"Bên ngoài đang gió, công tử cẩn thận một chút."
Hà Tranh duỗi tay đem cửa sổ đóng lại, hai ba bước chạy ra ngoài, La Nguyên Hậu đi đến, cậu hỏi:"Ngươi như thế nào lại đây?"
"Bệ hạ phân phó chú ý nhiều hơn tới bệnh tình của ngươi, ngàn vạn lần không thể đi bị nặng hơn, cho nên tại hạ liền tới đây."
Hà Tranh để cho hắn bắt mạch, hai con mắt nhìn chằm chằm hắn, lỗ tai La Nguyên Hậu dần dần đỏ lên, đâu biết mạnh tượng gì nữa, vang vọng trong lỗ tai đều là tiếng tim đập của chính mình.
"Công tử, vì sao lại nhìn ta như vậy?"
Hà Tranh nói:"Ta không tìm được ai có thể nói chuyện."
Khi bọn họ xem bệnh các cung nhân đứng bên cạnh đều cúi đầu xuống, dù muốn nói gì cũng không tiện, Hà Tranh rũ mi hỏi:"Ta tốt chứ?"
"Sốt đã hạ, nhưng thân thể công tử còn hư nhược, cần phải chú ý nhiều hơn, lần sau không được đứng ở cạnh cửa sổ hứng gió như vậy nữa."
Hà Tranh trừng mắt:"Thân thể ta hư nhược?"
Không có nam nhân nào thích người khác nói mình yếu, nhưng cậu nghĩ tới nguyên chủ bởi vì chịu ngược đãi từ nhỏ, đích xác dễ dàng sinh bệnh, liền sửa lại đề tài:"Ta đây có thể hay không đi dạo quanh sân?"
"Nếu như mặc áo dày thêm chút thì có thể được."
"Vậy ngươi bồi ta đi dạo một chút."
La Nguyên Hậu gật đầu.
Thời điểm bọn họ đi, các cung nhân đứng tại hành lang nhìn theo, sân lớn như vậy, đi đi cũng là vài vòng, nhưng bởi không gian lớn, nên cũng sợ bị nghe trộm.
Hà Tranh hỏi hắn:"Ta nếu khỏe lên, ngươi có phải hay không liền không tới nữa?"
Trái tim La Nguyên Hậu co rút đau đớn, hắn hạ thấp giọng nói:"Ta đã đưa thư cho các bằng hữu giang hồ, chắc chắn sẽ mau chóng nghĩ ra đối sách, mang công tử ra khỏi cung."
Hà Tranh nói:"Chúng ta đi rồi, Phương Thiên Chước có thể hay không cho người đuổi giết chúng ta?"
Ngẫm lại còn có chút kích thích.
"Công tử nói cẩn thận!" La Nguyên Hậu nhắc nhở cậu không thể xưng hẳn tên húy của quân vương, Hà Tranh âm thầm gật đầu, hắn thở dài nói:"Trời đất bao la, luôn sẽ có chỗ dừng chân, chỉ là... "
"Chỉ là....?"
"Hà tướng quốc đem ngài vào cung, nếu ngài rời đi Hà gia sẽ chịu liên lụy."
Chuyện này Hà Tranh đã có nghĩ tới, cậu lạnh nhạt nói:"Liên quan gì tới ta."
Hà tướng quân cùng Hà Cẩm Hoa, một tên đại nhân tra, một tên tiểu nhân tra, Hà Tranh mới không quản sống chết của bọn họ.
La Nguyên Hậu có chút giật mình cậu thô lỗ, nhưng lại cảm thấy cậu nói chuyện ngay thẳng liền nói:"Nếu như công tử đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta có thể đem kế hoạch xác định vào một tháng sau."
Hà Tranh lập tức nhìn sang, La Nguyên Hậu nói:"Thắng quốc có phong tục săn thú vào đầu xuân, chính là một tháng sau."
Hà Tranh cảm thấy một tháng có chút quá dài, nhưng nghĩ tới chính mình bị cấm túc một tháng, lại cảm thấy có chút vừa vặn, cậu nói:"Có chi tiết kế hoạch chưa?"
"Bước đầu kế hoạch của tại hạ.... "
"Bệ hạ giá lâm_____"
Một tiếng hô to đánh gãy lời nói của La Nguyên Hậu, Hà Tranh khó chịu, nhưng lại không thể không cùng với La Nguyên Hậu quỳ xuống hành lễ:"Thần tham kiến bệ hạ."
Phương Thiên Chước bước nhanh đi vào, hai mắt hẹp dài đen nhanh dừng lại trên người bọn họ:"Bình thân."
Hai người đứng lên, Hà Tranh theo bản năng vỗ vỗ đầu gối chính mình, gân trên trán Nam Môn Lương nhảu thình thịch, liếc mắt nhìn Phương Thiên Chước, thấy y vẻ mặt lạnh nhạt, vì thế lại cố gắng mỉm cười.
Phương Thiên Chước đi tới chỗ Hà Tranh, La Nguyên Hậu tự giác đứng qua một bên.
"Thân thể như thế nào?"
"Thái y nói ta đã tốt hơn rất nhiều."
Phương Thiên Chước duỗi tay sờ sờ trán cậu, lại nắm lấy tay cậu:"Tay vì sao lạnh như vậy?"
"Lạnh sao?" Hà Tranh lập tức rút tay ra, hà hà hơi, chà xát, lại nhảy một vòng quanh Phương Thiên Chước, một lần nữa nắm lấy tay y hỏi:"Giờ thì sao?"
Phương Thiên Chước nhìn ánh mắt long lanh của cậu, trong con ngươi tràn ra ý cười, duỗi tay đem cậu ôm vào lòng, cúi đầu hôn má cậu:"Vẫn rất lạnh, trở về trẫm giúp ngươi làm ấm người."
La Nguyên Hậu cúi thấp đầu, Nam Môn Lương mỉm cười khen ngợi:"Thái y diệu thủ."
La Nguyên Hậu cười cười:"Công công quá khen."
Nam Môn Lương than thở:"Vị Hà công tử này thật sự là một báu vật, trong lòng bệ hạ thật sự yêu thích.... Nếu tương lai thật sự có thể sinh hạ long tử, thái y chính là có công đầu a!"
Nam Môn Lương vẻ mặt hâm mộ, lại lần nữa chắp tay:"Đến lúc đó ta cũng muốn dựa vào ngài nhiều hơn."
Sắc mặt La Nguyên Hậu bất biến, ôn hòa nói:"Vì bệ hạ phân ưu là bổn phận của thần tử, còn công lao... Tại hạ thật sự hổ thẹn không dám nhận."
Nam Môn Lương phát ra tiếng cười khẽ âm nhu, sát vai lướt qua hắn.
Ánh mắt La Nguyên Hậu ủ rũ nhấp môi rời đi.
Lại một lần nữa bị Phương Thiên Chước ôm đến bên giường, Hà Tranh được buông xuống liền lăn một vòng vội nói:"Ta còn chưa có ăn cơm đâu."
Phương Thiên Chước một phen bắt lấy mắt cá chân của cậu kéo lại:"Tranh Nhi muốn tuân thủ nghiêm ngặt bản phận, cho là trẫm giải ưu vi chủ."
Y muốn hôn lại bị Hà Tranh đẩy ra, nói năng hùng hồn:"Ta đói."
Phương Thiên Chước nhíu mày:"Bây giờ mới giờ Thân."
Hà Tranh không để ý:"Ta đói!"
Phương Thiên Chước hỏi:"Tranh Nhi muốn kháng chỉ không tuân?"
Hà Tranh im lặng, Phương Thiên Chước hài lòng, y vươn người tới, dưới thân đột nhiên vang lên tiếng ngân nga trầm thấp:"Đói (nói) đói (cái) đói (sao) đói (vương) đói (quyền) đói (phú) đói (quý) đói (sợ) đói (cái) đói (sao) đói (giới) đói (luật) đói (thanh) đói (quy)..... "
Phương Thiên Chước:"....... "
Phương Thiên Chước nhìn người dưới thân giãy giụa bò ra khỏi mình, Hà Tranh đối diện với tầm mắt y, trong mắt là nước mắt rơm rớm ủy khuất, hát một chữ khóc một tiếng:"Đói (tiểu) đói (bạch) đói (đồ ăn) đói (a) đói (mà) đói () đói (hoàng) đói (a) đói (hai) đói (ba) đói (tuổi) đói (a) đói không) đói () đói (nương) đói (a)..... "
Vì để thêm nghiêm túc, còn phun ra thêm một cái bong bóng mũi.
Tác giả có lời muốn nói:
Phương hoàng nghi vấn: Lẽ nào trẫm không nuôi nổi cậu ấy một bữa cơm?
Sau đó Phương hoàng mất đi tuyệt sắc nam hậu, thu hoạch một tuyệt sắc... Heo.
Tiểu trư tranh: Cô?
______
22:17"
21/5/22
Dạo này lại bận rồi, ra chương sẽ chậm. Mọi người thông cảm nha.
Cảm ơn: GinjiHoKami
Cảm ơn: thienthien1710
Cảm ơn: vinhthi880
Đã vote ủng hộ cho Mun
Phương Thiên Chước hôn hôn khuôn mặt cậu, Hà Tranh phản xạ có điều kiện rụt vai, tâm tình Phương Thiên Chước không tồi ngồi lại trên ghế, cầm bút nói:"Không được mất tập trung, hảo hảo học mài mực."
Hà Tranh chỉ có thể tiếp tục mài mực, ngày thường xem trên TV hình ảnh mài mực nhẹ nhàng như vậy, giờ phút này chính mình phải động thủ mới phát hiện không dễ dàng gì, lực đạo quá nhẹ cũng không được, quá mạnh tay cũng không được, quá ít nước không được, quá nhiều nước cũng không được. Quan trọng nhất là cần phải có kiên nhẫn, nhưng đây cũng không phải là máy chơi game, làm sao có thể kiên nhẫn?!
Hà Tranh nỗ lực dùng sức phát tiết mài rồi mài trong chốc lát, lại bởi vì mỏi tay nên đành phải thả chậm tốc độ, bệnh phong hàn của cầu còn chưa có tốt lên hẳn, đứng một lúc liền mệt rã rời, choáng váng.
Phương Thiên Chước đột nhiên mở miệng:"Dừng lại đi."
Hà Tranh lập tức ném dụng cụ mài, lên tinh thần:"Ta đây có thể đi sao?"
Phương Thiên Chước:"Xoa bóp chân cho trẫm."
Xoa cái đầu nhà ngươi.
Hà Tranh ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, đôi tay đặt ở trên đùi y đấm loạn, hận không thể trực tiếp cầm đao chặt đứt chân y, nhưng sức lực y có chút hữu hạn, xoa bóp chân đối với cậu mà nói là việc tốn sức, ngồi xổm rồi lại ngồi xổm, bất tri bất giác đầu gối liền chạm đất, xoa xoa rồi cậu ngủ gật dưới chân Phương Thiên Chước.
Trên đùi truyền đến cảm giác nặng hơn, Phương Thiên Chước cúi đầu thấy đối phương nghiêng đầu, sườn mặt gối lên trên đùi y, cậu mới đầu còn có chút ý thức, phát hiện mình đang ôm đùi Phương Thiên Chước liền cường ngạnh dụi dụi mắt tiếp tục xoa bóp chân, một lát sau thật sự bất động.
Phương Thiên Chước cúi đầu nhíu mày, mài mực là bài học đầu tiên, xoa bóp chân là cơ sở đầu tiên để hầu hạ người khác, Hà Tranh này, khi ở Hà gia kia thật sự khổ sở??
Y vỗ vỗ mặt Hà Tranh, trên tay truyền tới cảm xúc nóng bỏng.
"Người tới."
Nam Môn Lương lập tức chạy chậm tiến vào, Phương Thiên Chước nói:"Đi thỉnh thái y."
Hà Tranh lúc này bệnh phong hàn nặng thêm, đã phát sốt cao, khi ngủ mơ mơ màng màng còn gặp ác mộng, Phương Thiên Chước ngồi ở trên ghế duyệt tấu chương, đến khi La Nguyên Hậu khám xong cũng không có ngẩng đầu lên chỉ hỏi:"Như thế nào?"
La Nguyên Hậu nhíu mi, thấp giọng nói:"Hồi bẩm bệ hạ, hẳn là do sợ hãi gây ra, thần kê thêm chút dược, phối hợp với đan phong hàn, nằm nghỉ tĩnh dưỡng, qua mấy ngày liền khỏi hẳn."
"Vậy làm phiền La thái y."
"Bệ hạ quá lời là chức trách của thần."
La Nguyên Hậu đứng dậy thu nhập đồ đạc, đôi mắt lại nhịn không được nhìn người nằm trên giường. Nói đến cùng, nếu không phải do chính mình điều chế ra dược sinh tử, cậu cũng sẽ không bị coi thành công cụ mà đưa vào trong cung, càng không thường xuyên sinh bệnh như vậy.
Ngực rầu rĩ ẩn ẩn đau, La Nguyên Hậu cáo lui, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.
Hà Tranh mê man gặp ác mộng, trơ mắt nhìn Phương Thiên Chước sai người chém hai chân kia của cung nữ, cung nữ kia gào khóc rung trời, toàn thân đều bị máu nhiễm đỏ, giãy giụa bò đến bên chân cậu, một bên bò một bên kêu lên:"Đều tại ngươi! Đều tại ngươi... Trả lại chân cho ta, trả lại chân cho ta!"
Ác mộng lặp đi lặp lại, Hà Tranh khó có thể thanh tỉnh, chỉ có thể phí công giãy giụa, phát ra những câu nói mê không rõ.
Sốt cao liên tục suốt một ngày đêm, tới rạng sáng mới hạ sốt, Hà Tranh ngủ một giấc, khi tỉnh dậy Hà Tranh mới hốt hoảng phát hiện mình đang ở một nơi khác.
Cậu bỗng nhiên ngồi dậy, trước mắt lại tối sầm, lắc lắc cái đầu, vén cái rèm giường dày nặng ra, một tiểu thái giám với gương mặt thanh tú đi đến, vui vẻ nói:"Công tử tỉnh, no tài liền sai người đi thông báo với bệ hạ."
Hắn sai người đi, rồi quay lại đỡ Hà Tranh xuống giường, Hà Tranh nghi hoặc hỏi:"Ngươi là ai?"
"Nô tài tên Thuận Ý, là người bệ hạ phái tới chuyên môn hầu hạ công tử."
Hà Tranh gật đầu, cậu nhớ rõ trong nguyên tác cũng có nói tới Thuận Ý, là người cũng khá lanh lợi, cậu mê mang đánh giá nơi này hỏi:"Ta đổi chỗ ở?"
"Nơi này chính là điện Phi Trạch, bệ hạ vừa mới ban xuống hôm qua, nói cho cùng cũng là vì suy xét tới lời nói của quý Phi nương nương, công tử yên tâm, bệ hạ chắc chắn sẽ thường xuyên tới thăm ngài."
Hà Tranh ước gì Phương Thiên Chước ngàn vạn lần đừng tới thăm mình, nhưng mà cư nhiên bản thân còn được phân cho một chỗ để ở, lại còn lớn như vậy. Hà Tranh gấp không chờ nổi đi xuống giường tham quan, cái điện này quả thật không nhỏ, khi cậu đi bốn phía ngắm nghía, có mấy người chạm mặt cậu đều chào hỏi, hẳn là những người được phái đến hầu hạ.
Cảm xúc của Hà Tranh có chút phập phồng, có phòng ở, lại còn lớn như vậy. Có người hầu hạ, quả thật là sinh hoạt trong mơ ước.
Mà sự nhiệt tình này rất nhanh liền tan biến, cậu chỉ chỉ chiếc áo, Thuận Ý vội vàng khoác lên người cậu cái áo choàng, ngắm nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, tâm tình lại rầu rĩ.
Cậu cảm giác trước mặt mình không chỉ có một cánh cửa, mà giống như là có hàng trăm cánh cửa, mà cậu bị nhốt trong phòng với tầng tầng lá chắn. Điện Phi Trạch thưởng cho cậu không sai, nhưng nói đến cùng, cậu cũng chỉ là người ở nhờ.
Mạng nhỏ này không bị vứt bỏ, có thể ở thêm mấy chục năm, mạng nhỏ mất, không lâu sau sẽ có người mới đến.
Hà Tranh ngồi ở trước gương đồng, nhìn mái tóc dài của chính mình, cúi đầu nhìn ống tay áo rộng bên người, thở dài.
Cậu không biết La thái y khi nào có thể dẫn mình ra ngoài, thành thật mà nói La thái y kỳ thực cũng rất tốt, y thuật siêu quần, lại thành thật ôn nhu, hiểu ý người, nếu hắn có thể đưa cậu ra ngoài, lấy thân báo đáp cũng không phải là không thể.
Cậu ở hiện đại cả ngày chỉ cày game, quả thật là không gặp được người nào có thể lọt vào tầm mắt.
Bởi vì thân thể không khỏe, lượng cơm Hà Tranh ăn cũng không nhiều lắm, rồi lại đi ngủ. Cậu hiện tại bị cấm túc ở trong cung, lại không có việc gì để làm, tỉnh ngủ cũng chỉ phát ngốc, không ở lại tẩm cung của Phương Thiên Chước, một ngày cũng không thấy được ai khác.
Thời điểm buổi chiều, La Nguyên Hậu tới đây, Hà Tranh đang đứng ở cửa sổ nhìn cửa cung ngơ ngẩn lập tức sáng mắt lên:"Thái y!"
La Nguyên Hậu sửng sốt vội nói:"Bên ngoài đang gió, công tử cẩn thận một chút."
Hà Tranh duỗi tay đem cửa sổ đóng lại, hai ba bước chạy ra ngoài, La Nguyên Hậu đi đến, cậu hỏi:"Ngươi như thế nào lại đây?"
"Bệ hạ phân phó chú ý nhiều hơn tới bệnh tình của ngươi, ngàn vạn lần không thể đi bị nặng hơn, cho nên tại hạ liền tới đây."
Hà Tranh để cho hắn bắt mạch, hai con mắt nhìn chằm chằm hắn, lỗ tai La Nguyên Hậu dần dần đỏ lên, đâu biết mạnh tượng gì nữa, vang vọng trong lỗ tai đều là tiếng tim đập của chính mình.
"Công tử, vì sao lại nhìn ta như vậy?"
Hà Tranh nói:"Ta không tìm được ai có thể nói chuyện."
Khi bọn họ xem bệnh các cung nhân đứng bên cạnh đều cúi đầu xuống, dù muốn nói gì cũng không tiện, Hà Tranh rũ mi hỏi:"Ta tốt chứ?"
"Sốt đã hạ, nhưng thân thể công tử còn hư nhược, cần phải chú ý nhiều hơn, lần sau không được đứng ở cạnh cửa sổ hứng gió như vậy nữa."
Hà Tranh trừng mắt:"Thân thể ta hư nhược?"
Không có nam nhân nào thích người khác nói mình yếu, nhưng cậu nghĩ tới nguyên chủ bởi vì chịu ngược đãi từ nhỏ, đích xác dễ dàng sinh bệnh, liền sửa lại đề tài:"Ta đây có thể hay không đi dạo quanh sân?"
"Nếu như mặc áo dày thêm chút thì có thể được."
"Vậy ngươi bồi ta đi dạo một chút."
La Nguyên Hậu gật đầu.
Thời điểm bọn họ đi, các cung nhân đứng tại hành lang nhìn theo, sân lớn như vậy, đi đi cũng là vài vòng, nhưng bởi không gian lớn, nên cũng sợ bị nghe trộm.
Hà Tranh hỏi hắn:"Ta nếu khỏe lên, ngươi có phải hay không liền không tới nữa?"
Trái tim La Nguyên Hậu co rút đau đớn, hắn hạ thấp giọng nói:"Ta đã đưa thư cho các bằng hữu giang hồ, chắc chắn sẽ mau chóng nghĩ ra đối sách, mang công tử ra khỏi cung."
Hà Tranh nói:"Chúng ta đi rồi, Phương Thiên Chước có thể hay không cho người đuổi giết chúng ta?"
Ngẫm lại còn có chút kích thích.
"Công tử nói cẩn thận!" La Nguyên Hậu nhắc nhở cậu không thể xưng hẳn tên húy của quân vương, Hà Tranh âm thầm gật đầu, hắn thở dài nói:"Trời đất bao la, luôn sẽ có chỗ dừng chân, chỉ là... "
"Chỉ là....?"
"Hà tướng quốc đem ngài vào cung, nếu ngài rời đi Hà gia sẽ chịu liên lụy."
Chuyện này Hà Tranh đã có nghĩ tới, cậu lạnh nhạt nói:"Liên quan gì tới ta."
Hà tướng quân cùng Hà Cẩm Hoa, một tên đại nhân tra, một tên tiểu nhân tra, Hà Tranh mới không quản sống chết của bọn họ.
La Nguyên Hậu có chút giật mình cậu thô lỗ, nhưng lại cảm thấy cậu nói chuyện ngay thẳng liền nói:"Nếu như công tử đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta có thể đem kế hoạch xác định vào một tháng sau."
Hà Tranh lập tức nhìn sang, La Nguyên Hậu nói:"Thắng quốc có phong tục săn thú vào đầu xuân, chính là một tháng sau."
Hà Tranh cảm thấy một tháng có chút quá dài, nhưng nghĩ tới chính mình bị cấm túc một tháng, lại cảm thấy có chút vừa vặn, cậu nói:"Có chi tiết kế hoạch chưa?"
"Bước đầu kế hoạch của tại hạ.... "
"Bệ hạ giá lâm_____"
Một tiếng hô to đánh gãy lời nói của La Nguyên Hậu, Hà Tranh khó chịu, nhưng lại không thể không cùng với La Nguyên Hậu quỳ xuống hành lễ:"Thần tham kiến bệ hạ."
Phương Thiên Chước bước nhanh đi vào, hai mắt hẹp dài đen nhanh dừng lại trên người bọn họ:"Bình thân."
Hai người đứng lên, Hà Tranh theo bản năng vỗ vỗ đầu gối chính mình, gân trên trán Nam Môn Lương nhảu thình thịch, liếc mắt nhìn Phương Thiên Chước, thấy y vẻ mặt lạnh nhạt, vì thế lại cố gắng mỉm cười.
Phương Thiên Chước đi tới chỗ Hà Tranh, La Nguyên Hậu tự giác đứng qua một bên.
"Thân thể như thế nào?"
"Thái y nói ta đã tốt hơn rất nhiều."
Phương Thiên Chước duỗi tay sờ sờ trán cậu, lại nắm lấy tay cậu:"Tay vì sao lạnh như vậy?"
"Lạnh sao?" Hà Tranh lập tức rút tay ra, hà hà hơi, chà xát, lại nhảy một vòng quanh Phương Thiên Chước, một lần nữa nắm lấy tay y hỏi:"Giờ thì sao?"
Phương Thiên Chước nhìn ánh mắt long lanh của cậu, trong con ngươi tràn ra ý cười, duỗi tay đem cậu ôm vào lòng, cúi đầu hôn má cậu:"Vẫn rất lạnh, trở về trẫm giúp ngươi làm ấm người."
La Nguyên Hậu cúi thấp đầu, Nam Môn Lương mỉm cười khen ngợi:"Thái y diệu thủ."
La Nguyên Hậu cười cười:"Công công quá khen."
Nam Môn Lương than thở:"Vị Hà công tử này thật sự là một báu vật, trong lòng bệ hạ thật sự yêu thích.... Nếu tương lai thật sự có thể sinh hạ long tử, thái y chính là có công đầu a!"
Nam Môn Lương vẻ mặt hâm mộ, lại lần nữa chắp tay:"Đến lúc đó ta cũng muốn dựa vào ngài nhiều hơn."
Sắc mặt La Nguyên Hậu bất biến, ôn hòa nói:"Vì bệ hạ phân ưu là bổn phận của thần tử, còn công lao... Tại hạ thật sự hổ thẹn không dám nhận."
Nam Môn Lương phát ra tiếng cười khẽ âm nhu, sát vai lướt qua hắn.
Ánh mắt La Nguyên Hậu ủ rũ nhấp môi rời đi.
Lại một lần nữa bị Phương Thiên Chước ôm đến bên giường, Hà Tranh được buông xuống liền lăn một vòng vội nói:"Ta còn chưa có ăn cơm đâu."
Phương Thiên Chước một phen bắt lấy mắt cá chân của cậu kéo lại:"Tranh Nhi muốn tuân thủ nghiêm ngặt bản phận, cho là trẫm giải ưu vi chủ."
Y muốn hôn lại bị Hà Tranh đẩy ra, nói năng hùng hồn:"Ta đói."
Phương Thiên Chước nhíu mày:"Bây giờ mới giờ Thân."
Hà Tranh không để ý:"Ta đói!"
Phương Thiên Chước hỏi:"Tranh Nhi muốn kháng chỉ không tuân?"
Hà Tranh im lặng, Phương Thiên Chước hài lòng, y vươn người tới, dưới thân đột nhiên vang lên tiếng ngân nga trầm thấp:"Đói (nói) đói (cái) đói (sao) đói (vương) đói (quyền) đói (phú) đói (quý) đói (sợ) đói (cái) đói (sao) đói (giới) đói (luật) đói (thanh) đói (quy)..... "
Phương Thiên Chước:"....... "
Phương Thiên Chước nhìn người dưới thân giãy giụa bò ra khỏi mình, Hà Tranh đối diện với tầm mắt y, trong mắt là nước mắt rơm rớm ủy khuất, hát một chữ khóc một tiếng:"Đói (tiểu) đói (bạch) đói (đồ ăn) đói (a) đói (mà) đói () đói (hoàng) đói (a) đói (hai) đói (ba) đói (tuổi) đói (a) đói không) đói () đói (nương) đói (a)..... "
Vì để thêm nghiêm túc, còn phun ra thêm một cái bong bóng mũi.
Tác giả có lời muốn nói:
Phương hoàng nghi vấn: Lẽ nào trẫm không nuôi nổi cậu ấy một bữa cơm?
Sau đó Phương hoàng mất đi tuyệt sắc nam hậu, thu hoạch một tuyệt sắc... Heo.
Tiểu trư tranh: Cô?
______
22:17"
21/5/22
Dạo này lại bận rồi, ra chương sẽ chậm. Mọi người thông cảm nha.
Cảm ơn: GinjiHoKami
Cảm ơn: thienthien1710
Cảm ơn: vinhthi880
Đã vote ủng hộ cho Mun
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.