Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 302: Bảy năm trước
Nhữ Phu Nhân
08/09/2017
“A a a, cậu ta sắp tông tường rồi!” Cho dù đang bất mãn vì phải xem cuộc chiến khảo hạch động tác trụ cột, Triệu Thuân vẫn lo lắng kinh hô khi
thấy cơ giáp trung cấp đang bay về phía bức tường với tốc độ cao.
Chỉ có Lăng Tiêu và Lý Lan Phong ánh mắt đồng thời chợt lóe, nhưng ý nghĩ lại không đồng nhất.
Cha Lăng biết rõ con mình không hề yếu, ông tin chắc con gái sẽ không biểu diễn tiết mục tông tường thảm khốc cho mình xem. Còn trong lòng Lý Lan Phong thì chắc canh đây chính là kỹ năng “Thỏ thiên đặng” của cơ giáp thỏ. Thông thường, ở thời điểm dùng tốc độ cao có vẻ như là không khống chế được, cơ giáp thỏ sẽ xài chiêu này để thay đổi cục diện.
Quả nhiên, khi cơ giáp trung cấp sắp va vào thì cơ giáp liền xoay người, đem đùi hung hăng đập vào vách. Chỉ nghe “Oành” một tiếng nổ, toàn bộ căn phòng kịch liệt bừng sáng, suýt chút đem hai tên đang quan chiến chấn bay.
Mà cơ giáp trung cấp nương theo lực lượng chấn ngược trở lại, tựa như tia chớp đánh về hướng vương cấp cơ giáp đang đứng ở trung tâm lôi đài.
Triệu Thuân cùng Lý Lan Phong cũng nhanh chóng ổn định lại cơ giáp, khi bọn họ đứng vững thì quay nhìn về phía lôi đài đã thấy cơ giáp trung cấp đang xẹt qua xẹt lại như thiểm điện trong mật thất.
“Ầm! Ầm! Ầm!” Tiếng hai cơ giáp va chạm nhau kịch liệt như mưa rền gió dữ. Một cơ giáp nhanh như điện khiến người xem không nhận ra được quỹ tích vận động, còn cơ giáp còn lại thì bất động, vững như Thái Sơn đứng giữa lôi đài, gặp chiêu chiết chiêu…
“Đây là thải đạp thuật, giẫm lên vô số lần…” Triệu Thuân nhìn chăm chú hơn mười giây liền thấy mắt mình chát chát, thậm chí còn có một tia đau đớn, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ đôi mắt. Lúc này, tốc độ của cơ giáp trung cấp đã vượt qua tốc độ mà thị lực có thể chấp nhận được.
"Ừ, là thải đạp thuật…” Nhưng đó không đơn giản là thải đạp thuật, bằng không vương cấp cơ giáp cũng không lặng lẽ thay đổi tư thế đứng ở đó. Do Triệu Thuân sơ suất không để ý chứ Lý Lan Phong vẫn thấy rõ, ban đầu cơ giáp đứng thẳng, lúc này cũng đã tách hai chân ra, đầu gối hơi gấp khúc, đây là tư thế chuyên dụng để ổn định thân thể. Có thể thấy được, cơ giáp trung cấp đánh lên vương cấp cơ giáp một lực lượng rất lớn, khiến cho cơ giáp vương cấp không thể không xuống tấn tiến hành phòng ngự.
Mà người có thể đem thải đạp thuật vận dụng thành thạo như vậy, trong trí nhớ của Lý Lan Phong chỉ có mỗi cơ giáp thỏ là làm được. Chẳng lẽ người mà anh tìm kiếm suốt bao năm qua lại chính là vị cơ giáp trung cấp sĩ này hay sao? Với thực lực của cơ giáp thỏ thì khẳng định là sẽ không có chuyện đến giờ vẫn là cơ giáp trung cấp. Lý Lan Phong thấy nghi vấn của mình dường như sắp có lời giải, ấy vậy mà lại sinh ra thêm nhiều nghi vấn mới…
Đang lúc Triệu Thuân dụi dụi mắt, Lý Lan Phong nghi hoặc ngẫm nghĩ thì hai cơ giáp kia tiếp tục va chạm kịch liệt lần nữa. Cơ giáp trung cấp rơi xuống một góc đài, theo quán tính bay về trước năm bước mới ổn định thân thể đứng vững lại.
Có lẽ đã quá quen với việc tăng và giảm tốc độ nên cơ giáp trung cấp cũng rất thoải mái, không gặp bất cứ khó khăn nào. Điều này chứng minh tình huống đã được cơ giáp trung cấp tính toán ra từ trước.
Hai người đang quan chiến nhìn nhau, không hiểu vì sao dưới tình thế tốt vậy mà cơ giáp trung cấp lại ngừng tấn công. Tinh thần Lý Lan Phong hơi động, anh nhớ cơ giáp thỏ từng nói qua, loại giẫm đạp tốc độ cao này đối với cơ giáp tổn hại rất lớn, cơ giáp thực tập duy trì không được lâu, không lẽ cơ giáp trung cấp cũng vậy?
“Con đã nhận ra?” Lăng Tiêu mặt đầy ý cười vừa thu lại tư thế phòng thủ vừa hỏi con gái.
“Vâng, cảm ơn cha đã chỉ điểm” Lăng Lan cảm kích trả lời. Vừa rồi cô vận dụng động tác quen thuộc lưu loát vô cùng, thậm chí là cực kỳ tùy ý.
Mặc kệ tốc độ cao vẫn là lực công kích lớn, không hề kém hơn so với dùng kỹ năng cao cấp. Do khống chế còn dư lực nên không phải dốc hết sức như khi dùng kỹ năng cao cấp, đồng thời cơ giáp cũng không cần phải gánh vác cường độ cao nên không hề tổn hại gì.
Lúc này Lăng Lan khắc sâu lĩnh ngộ ý nghĩa về câu nói lúc trước của cha Lăng, cô hoàn toàn ngừng công kích vì mục đích đã đạt được, đánh nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì, chỉ tổ tốn thời gian vô ích.
Lăng Tiêu nghe con gái nói thì ý cười càng đậm, ông biết rõ con ông đã làm sáng tỏ vấn đề, lần nữa chứng minh năng lực lĩnh ngộ của con gái nhà ông tuyệt đối là siêu cấp.
“Thải đạp thuật của con hẳn là có thêm một ít kỹ năng đặc thù, sao con lại nghĩ đến điểm này?” Lăng Tiêu cực kỳ tò mò, phải biết rằng lúc nhập môn khống chế cơ giáp, cơ giáp sĩ chỉ biết cứng nhắc hoàn thành khóa học, chẳng bao giờ tiến hành dung hợp các kỹ năng khác. Con ông làm được điều này không thể không làm ông kinh ngạc, lúc trước ông cũng không có làm được như vậy.
“Nhân duyên trùng hợp thôi. Lúc trước, khi con vừa học khống chế cơ giáp, con có gặp một người bạn cũng vừa nhập môn, anh ta là một thiên tài, mỗi động tác đều làm hoàn mỹ vô cùng nhuần nhuyễn. Thành tích của anh ta rất tốt, con so với anh thì kém xa. Con không phục, tại sao anh ta làm được mà con không làm được nên quyết định đề cao tốc độ cùng các động tác khác luyện đến hoàn mỹ. Trong lúc vô tình con đem kỹ năng dùng chân trong thể thuật áp dụng lên cơ giáp, không nghĩ đến hiệu quả rất khả quan, vì thế liền nghiêm túc nghiên cứu… “ Cô giấu mất một phần sự thật, đem sự tình lúc trước quen cơ giáp báo kể cho Lăng Tiêu nghe...
Trong lúc kể, cô cũng hiểu ra, mình đối với khảo hạch khống chế trụ cột có thể dễ dàng thuận buồm xuôi gió nắm vững đều là nhờ công lao của cơ giáp báo. Có đối phương làm bạn khiến giai đoạn luyện tập buồn tẻ đã trở nên thú vị hơn. Nhắc tới mới nhớ, trong trụ cột khống chế cũng chỉ có mỗi đoạn khảo hạch trụ cột này là cô nắm vững nhất, nó tựa như một bản năng của chính cô, vì vậy mà khi Lăng Tiêu yêu cầu, cô không hề nghĩ ngợi đã lựa chọn nó để thi triển.
Sau khi hiểu rõ, Lăng Tiêu liền chuẩn bị logout. Tuy ông không để ý đến thành tích khảo hạch quân giáo, nhưng là người dẫn đầu đoàn khảo hạch, ông phải quan tâm đến thành tích một chút, nếu không sẽ bị cao tầng quân giáo nghĩ Quân đoàn Hai mươi ba của ông không xem trọng Đệ nhất nam sinh Quân giáo… Vì tương lai có thể dễ dàng đưa con gái cưng nhà mình về Quân đoàn Hai mươi ba, ông cũng sẽ duy trì mối quan hệ tốt với Quân giáo.
Cha Lăng sau khi tạm biệt xong thì logout tại chỗ. Lần tới nếu đăng nhập, cơ giáp sẽ tự động xuất hiện ở sảnh của tiệm cơ giáp cách đấu này. Lăng Lan có yêu cầu chỉ đạo thì ông cũng sẽ không tốn sức để đi kiếm…
Lý Lan Phong thấy vương cấp cơ giáp biến mất liền biết bọn họ phải rời đi rồi. Trong một giây xúc động, anh lập tức tiến lên chuyển sang kênh thường trò chuyện “Xin chào! Cậu có thể chờ một chút được không?”
Lăng Lan cũng dư định logout, nghe vậy liền tạm dừng, ngẩng đầu nhìn cơ giáp cao cấp vừa lên tiếng.
Thấy cơ giáp trung cấp trầm mặc nhìn mình chăm chú, Lý Lan Phong chần chờ một chút nhưng vẫn kiên định hỏi, bởi vì anh không muốn mất cơ hội một lần nữa “Xin hỏi, bảy năm trước, cậu có từng đi qua thế giới ảo ở Kinh đô Hành tinh Xanh hay không?”
"Hành tinh Xanh? Kinh đô?” Lăng Lan vẻ mặt mờ mịt hỏi. Bảy năm trước, quả thật cô và Tiểu Tứ từng vụng trộm trốn đến một thế giới ảo, nhưng mà khi đó Tiểu Tứ hình như là đưa cô đến Kinh đô của Hành tinh Doha mà.
“Á, lão đại… Tôi quên nói cho cô biết, lúc trước chúng ta đi thành Kinh đô, không cẩn thận chọn nhầm Hành tinh Xanh …” Nghe cao cấp cơ giáp hỏi, Tiểu Tứ ngại ngùng khai thật với Lăng Lan.
Cô nghe thế liền cảnh giác “Anh ta làm sao biết được bảy năm trước chúng ta từng đi Hành tinh Xanh? Chẳng lẽ ta làm lộ sơ hở ở chỗ nào sao?”
Tiểu Tứ vừa nghe cũng khẩn trương lên. Đúng vậy, lúc đó nó và lão đại vụng trộm chuồn đi làm sao có thể bị người khác phát hiện? Tiểu Tứ lập tức cảm ứng lực lượng tinh thần của đối phương…
“Hửm?” Lý Lan Phong hơi nhíu mày, anh có cảm giác xung quanh có chút khác thường, có điều lại không thể nói ra nguyên cớ. Anh cẩn thận trực tiếp dùng hư năng lực bảo hộ tinh thần lực của mình ngay. Không cần biết anh có đa tâm hay không, trước hết bảo vệ chắc bản thân cái đã.
“A... năng lượng này rất quen thuộc…” Tiểu Tứ cảm nhận được hư năng lực của bạn học Lý, nhất thời kinh hô một tiếng, nhanh chóng trở về ý thức hải của Lăng Lan. Anh lập tức lục lọi kho tin tức về năng lượng, đối chiếu xong thì phát hiện ra đó là cơ giáp báo và cũng chính là hư năng lực giả mà lúc trước bọn họ từng gặp gỡ.
“Lão đại, là người quen!” Tiểu Tứ kích động trả lời. Do Lăng Lan đã cấm nó chủ động tra xét tinh thần lực người khác nên Lý Lan Phong ở đây đã lâu mà Tiểu Tứ cũng không phát hiện ra. Tất nhiên một phần cũng là do nó đang giúp đỡ Lăng Lan khống chế cơ giáp, không rãnh mà dòm ngó lung tung.
“Ai?” Cô tò mò nhíu mày hỏi.
“Cơ giáp báo, cũng chính là hư năng lực giả mà chúng ta gặp khi xem cách đấu đó”. Tiểu Tứ hưng phấn trả lời.
“Là anh ta…” Lăng Lan ngạc nhiên. Có cần linh dữ vậy không. Mới vừa nói về anh ta với cha Lăng, không nghĩ tới vậy mà anh tại lại xuất hiện thật. Xem ra cô cùng cơ giáp báo này đúng là có duyên phận.
Chỉ có Lăng Tiêu và Lý Lan Phong ánh mắt đồng thời chợt lóe, nhưng ý nghĩ lại không đồng nhất.
Cha Lăng biết rõ con mình không hề yếu, ông tin chắc con gái sẽ không biểu diễn tiết mục tông tường thảm khốc cho mình xem. Còn trong lòng Lý Lan Phong thì chắc canh đây chính là kỹ năng “Thỏ thiên đặng” của cơ giáp thỏ. Thông thường, ở thời điểm dùng tốc độ cao có vẻ như là không khống chế được, cơ giáp thỏ sẽ xài chiêu này để thay đổi cục diện.
Quả nhiên, khi cơ giáp trung cấp sắp va vào thì cơ giáp liền xoay người, đem đùi hung hăng đập vào vách. Chỉ nghe “Oành” một tiếng nổ, toàn bộ căn phòng kịch liệt bừng sáng, suýt chút đem hai tên đang quan chiến chấn bay.
Mà cơ giáp trung cấp nương theo lực lượng chấn ngược trở lại, tựa như tia chớp đánh về hướng vương cấp cơ giáp đang đứng ở trung tâm lôi đài.
Triệu Thuân cùng Lý Lan Phong cũng nhanh chóng ổn định lại cơ giáp, khi bọn họ đứng vững thì quay nhìn về phía lôi đài đã thấy cơ giáp trung cấp đang xẹt qua xẹt lại như thiểm điện trong mật thất.
“Ầm! Ầm! Ầm!” Tiếng hai cơ giáp va chạm nhau kịch liệt như mưa rền gió dữ. Một cơ giáp nhanh như điện khiến người xem không nhận ra được quỹ tích vận động, còn cơ giáp còn lại thì bất động, vững như Thái Sơn đứng giữa lôi đài, gặp chiêu chiết chiêu…
“Đây là thải đạp thuật, giẫm lên vô số lần…” Triệu Thuân nhìn chăm chú hơn mười giây liền thấy mắt mình chát chát, thậm chí còn có một tia đau đớn, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ đôi mắt. Lúc này, tốc độ của cơ giáp trung cấp đã vượt qua tốc độ mà thị lực có thể chấp nhận được.
"Ừ, là thải đạp thuật…” Nhưng đó không đơn giản là thải đạp thuật, bằng không vương cấp cơ giáp cũng không lặng lẽ thay đổi tư thế đứng ở đó. Do Triệu Thuân sơ suất không để ý chứ Lý Lan Phong vẫn thấy rõ, ban đầu cơ giáp đứng thẳng, lúc này cũng đã tách hai chân ra, đầu gối hơi gấp khúc, đây là tư thế chuyên dụng để ổn định thân thể. Có thể thấy được, cơ giáp trung cấp đánh lên vương cấp cơ giáp một lực lượng rất lớn, khiến cho cơ giáp vương cấp không thể không xuống tấn tiến hành phòng ngự.
Mà người có thể đem thải đạp thuật vận dụng thành thạo như vậy, trong trí nhớ của Lý Lan Phong chỉ có mỗi cơ giáp thỏ là làm được. Chẳng lẽ người mà anh tìm kiếm suốt bao năm qua lại chính là vị cơ giáp trung cấp sĩ này hay sao? Với thực lực của cơ giáp thỏ thì khẳng định là sẽ không có chuyện đến giờ vẫn là cơ giáp trung cấp. Lý Lan Phong thấy nghi vấn của mình dường như sắp có lời giải, ấy vậy mà lại sinh ra thêm nhiều nghi vấn mới…
Đang lúc Triệu Thuân dụi dụi mắt, Lý Lan Phong nghi hoặc ngẫm nghĩ thì hai cơ giáp kia tiếp tục va chạm kịch liệt lần nữa. Cơ giáp trung cấp rơi xuống một góc đài, theo quán tính bay về trước năm bước mới ổn định thân thể đứng vững lại.
Có lẽ đã quá quen với việc tăng và giảm tốc độ nên cơ giáp trung cấp cũng rất thoải mái, không gặp bất cứ khó khăn nào. Điều này chứng minh tình huống đã được cơ giáp trung cấp tính toán ra từ trước.
Hai người đang quan chiến nhìn nhau, không hiểu vì sao dưới tình thế tốt vậy mà cơ giáp trung cấp lại ngừng tấn công. Tinh thần Lý Lan Phong hơi động, anh nhớ cơ giáp thỏ từng nói qua, loại giẫm đạp tốc độ cao này đối với cơ giáp tổn hại rất lớn, cơ giáp thực tập duy trì không được lâu, không lẽ cơ giáp trung cấp cũng vậy?
“Con đã nhận ra?” Lăng Tiêu mặt đầy ý cười vừa thu lại tư thế phòng thủ vừa hỏi con gái.
“Vâng, cảm ơn cha đã chỉ điểm” Lăng Lan cảm kích trả lời. Vừa rồi cô vận dụng động tác quen thuộc lưu loát vô cùng, thậm chí là cực kỳ tùy ý.
Mặc kệ tốc độ cao vẫn là lực công kích lớn, không hề kém hơn so với dùng kỹ năng cao cấp. Do khống chế còn dư lực nên không phải dốc hết sức như khi dùng kỹ năng cao cấp, đồng thời cơ giáp cũng không cần phải gánh vác cường độ cao nên không hề tổn hại gì.
Lúc này Lăng Lan khắc sâu lĩnh ngộ ý nghĩa về câu nói lúc trước của cha Lăng, cô hoàn toàn ngừng công kích vì mục đích đã đạt được, đánh nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì, chỉ tổ tốn thời gian vô ích.
Lăng Tiêu nghe con gái nói thì ý cười càng đậm, ông biết rõ con ông đã làm sáng tỏ vấn đề, lần nữa chứng minh năng lực lĩnh ngộ của con gái nhà ông tuyệt đối là siêu cấp.
“Thải đạp thuật của con hẳn là có thêm một ít kỹ năng đặc thù, sao con lại nghĩ đến điểm này?” Lăng Tiêu cực kỳ tò mò, phải biết rằng lúc nhập môn khống chế cơ giáp, cơ giáp sĩ chỉ biết cứng nhắc hoàn thành khóa học, chẳng bao giờ tiến hành dung hợp các kỹ năng khác. Con ông làm được điều này không thể không làm ông kinh ngạc, lúc trước ông cũng không có làm được như vậy.
“Nhân duyên trùng hợp thôi. Lúc trước, khi con vừa học khống chế cơ giáp, con có gặp một người bạn cũng vừa nhập môn, anh ta là một thiên tài, mỗi động tác đều làm hoàn mỹ vô cùng nhuần nhuyễn. Thành tích của anh ta rất tốt, con so với anh thì kém xa. Con không phục, tại sao anh ta làm được mà con không làm được nên quyết định đề cao tốc độ cùng các động tác khác luyện đến hoàn mỹ. Trong lúc vô tình con đem kỹ năng dùng chân trong thể thuật áp dụng lên cơ giáp, không nghĩ đến hiệu quả rất khả quan, vì thế liền nghiêm túc nghiên cứu… “ Cô giấu mất một phần sự thật, đem sự tình lúc trước quen cơ giáp báo kể cho Lăng Tiêu nghe...
Trong lúc kể, cô cũng hiểu ra, mình đối với khảo hạch khống chế trụ cột có thể dễ dàng thuận buồm xuôi gió nắm vững đều là nhờ công lao của cơ giáp báo. Có đối phương làm bạn khiến giai đoạn luyện tập buồn tẻ đã trở nên thú vị hơn. Nhắc tới mới nhớ, trong trụ cột khống chế cũng chỉ có mỗi đoạn khảo hạch trụ cột này là cô nắm vững nhất, nó tựa như một bản năng của chính cô, vì vậy mà khi Lăng Tiêu yêu cầu, cô không hề nghĩ ngợi đã lựa chọn nó để thi triển.
Sau khi hiểu rõ, Lăng Tiêu liền chuẩn bị logout. Tuy ông không để ý đến thành tích khảo hạch quân giáo, nhưng là người dẫn đầu đoàn khảo hạch, ông phải quan tâm đến thành tích một chút, nếu không sẽ bị cao tầng quân giáo nghĩ Quân đoàn Hai mươi ba của ông không xem trọng Đệ nhất nam sinh Quân giáo… Vì tương lai có thể dễ dàng đưa con gái cưng nhà mình về Quân đoàn Hai mươi ba, ông cũng sẽ duy trì mối quan hệ tốt với Quân giáo.
Cha Lăng sau khi tạm biệt xong thì logout tại chỗ. Lần tới nếu đăng nhập, cơ giáp sẽ tự động xuất hiện ở sảnh của tiệm cơ giáp cách đấu này. Lăng Lan có yêu cầu chỉ đạo thì ông cũng sẽ không tốn sức để đi kiếm…
Lý Lan Phong thấy vương cấp cơ giáp biến mất liền biết bọn họ phải rời đi rồi. Trong một giây xúc động, anh lập tức tiến lên chuyển sang kênh thường trò chuyện “Xin chào! Cậu có thể chờ một chút được không?”
Lăng Lan cũng dư định logout, nghe vậy liền tạm dừng, ngẩng đầu nhìn cơ giáp cao cấp vừa lên tiếng.
Thấy cơ giáp trung cấp trầm mặc nhìn mình chăm chú, Lý Lan Phong chần chờ một chút nhưng vẫn kiên định hỏi, bởi vì anh không muốn mất cơ hội một lần nữa “Xin hỏi, bảy năm trước, cậu có từng đi qua thế giới ảo ở Kinh đô Hành tinh Xanh hay không?”
"Hành tinh Xanh? Kinh đô?” Lăng Lan vẻ mặt mờ mịt hỏi. Bảy năm trước, quả thật cô và Tiểu Tứ từng vụng trộm trốn đến một thế giới ảo, nhưng mà khi đó Tiểu Tứ hình như là đưa cô đến Kinh đô của Hành tinh Doha mà.
“Á, lão đại… Tôi quên nói cho cô biết, lúc trước chúng ta đi thành Kinh đô, không cẩn thận chọn nhầm Hành tinh Xanh …” Nghe cao cấp cơ giáp hỏi, Tiểu Tứ ngại ngùng khai thật với Lăng Lan.
Cô nghe thế liền cảnh giác “Anh ta làm sao biết được bảy năm trước chúng ta từng đi Hành tinh Xanh? Chẳng lẽ ta làm lộ sơ hở ở chỗ nào sao?”
Tiểu Tứ vừa nghe cũng khẩn trương lên. Đúng vậy, lúc đó nó và lão đại vụng trộm chuồn đi làm sao có thể bị người khác phát hiện? Tiểu Tứ lập tức cảm ứng lực lượng tinh thần của đối phương…
“Hửm?” Lý Lan Phong hơi nhíu mày, anh có cảm giác xung quanh có chút khác thường, có điều lại không thể nói ra nguyên cớ. Anh cẩn thận trực tiếp dùng hư năng lực bảo hộ tinh thần lực của mình ngay. Không cần biết anh có đa tâm hay không, trước hết bảo vệ chắc bản thân cái đã.
“A... năng lượng này rất quen thuộc…” Tiểu Tứ cảm nhận được hư năng lực của bạn học Lý, nhất thời kinh hô một tiếng, nhanh chóng trở về ý thức hải của Lăng Lan. Anh lập tức lục lọi kho tin tức về năng lượng, đối chiếu xong thì phát hiện ra đó là cơ giáp báo và cũng chính là hư năng lực giả mà lúc trước bọn họ từng gặp gỡ.
“Lão đại, là người quen!” Tiểu Tứ kích động trả lời. Do Lăng Lan đã cấm nó chủ động tra xét tinh thần lực người khác nên Lý Lan Phong ở đây đã lâu mà Tiểu Tứ cũng không phát hiện ra. Tất nhiên một phần cũng là do nó đang giúp đỡ Lăng Lan khống chế cơ giáp, không rãnh mà dòm ngó lung tung.
“Ai?” Cô tò mò nhíu mày hỏi.
“Cơ giáp báo, cũng chính là hư năng lực giả mà chúng ta gặp khi xem cách đấu đó”. Tiểu Tứ hưng phấn trả lời.
“Là anh ta…” Lăng Lan ngạc nhiên. Có cần linh dữ vậy không. Mới vừa nói về anh ta với cha Lăng, không nghĩ tới vậy mà anh tại lại xuất hiện thật. Xem ra cô cùng cơ giáp báo này đúng là có duyên phận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.