Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 521: Cửa ải khó!
Nhữ Phu Nhân
29/08/2018
Lý Anh Kiệt gấp gáp không chờ nổi nữa, hắn lại lệnh cho các đội viên:
- Kiểm tra trang bị!
Một câu lệnh này, tâm tình sốt ruột của Lý Anh Kiệt tức khắc biến mất, sắc mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng. Hắn cẩn thận kiểm tra trang bị bên trong cơ giáp, đặc biệt là mặt kiếng quang thuẫn mà Thường Tân Nguyên chuẩn bị cho bọn họ ngay từ đầu. Thực lực kém nhất chính là bọn họ, nên tất cả đã sớm có chuẩn bị, trong tương lai khi bị chiến đội khác đến tập kích, tại thời khắc mấu chốt nhất sẽ cho tấm khiên siêu cường này tự bạo để lưu đối phương lại.
Tất cả mọi người đều cẩn thận kiểm tra trang bị, chức năng cơ giáp tự bạo này đã bị tháo bỏ, nhưng Quang Não vẫn có thể bắt chước tự bạo năng lượng để tạo thành công kích.
- Số 1 kiểm tra xong!
- Số 2 kiểm tra xong!
…
Rất nhanh, toàn bộ đội viên đều hoàn tất kiểm tra, Lý Anh Kiệt quả quyết ra lệnh:
- Bay lên!
Động cơ tức khắc kêu lên, chừng mười chiếc chuyển vận cơ giáp hình dáng khác nhau cùng với bốn năm chiếc cao cấp cơ giáp từ từ bay lên. Điều duy nhất khiến Lý Anh Kiệt cảm thấy may mắn là tốc độ của chuyển vận cơ giáp không thua gì cao cấp cơ giáp. Cái này làm cho bọn họ có thêm nắm chắc tiếp cận đối thủ.
Hàn Kế Quân thấy Lý Anh Kiệt liều mạng chuẩn bị chiến đấu, hắn bất đắc dĩ khống chế cơ giáp theo sau, nếu mọi người muốn chiến đấu, hắn Hàn Kế Quân cũng sẽ không lùi bước.
- Đoàn trưởng, có cơ giáp xuất hiện.
Cơ giáp tiên phong phụ trách tìm kiếm tiền đồn trước tiên phát hiện đám Lý Anh Kiệt.
Tương Thiểu Vũ cả kinh, hắn thấy trên ra đa lóe lên mười lăm điểm đỏ, vội vàng nhìn gần hơn, liền thấy hình tượng các loại cơ giáp khác nhau, không nhịn được kinh ngạc nói:
- Mẹ kiếp, kia là cái gì?
- Đội trưởng, đó là chuyển vận cơ giáp.
Có đội viên lập tức nhận ra.
- Xem ra trường quân sự nam sinh số một trong đại bản doanh đích xác không có cơ giáp, ngay cả chuyển vận cơ giáp cũng cử đi rồi.
Một thành viên trong liên minh chiến đội thấy những cơ giáp này thì vô cùng mừng rỡ.
Tương Thiểu Vũ thấy vậy, trong mắt thoáng hiện hung ác:
- Trước bắt những cơ giáp rách rưới này làm lợi tức!
Hắn là người thứ nhất vượt ra ngoài, hướng về phía đội lính hỗn tạp của Lý Anh Kiệt.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai phe càng ngày càng gần, thời điểm xung đột vũ trang sắp diễn ra thì một chùm sáng phá vỡ trời đêm hạ xuống, bắn thẳng đến chỗ Tương Thiểu Vũ.
Tương Thiểu Vũ lập tức cảm thấy một cỗ cường đại nguy cơ, hắn liền khống chế cơ giáp né tránh, chùm sáng bao trùm cơ giáp của Tương Thiểu Vũ, có thể coi là lao qua, năng lượng của quang thuẫn trên cơ giáp Tương Thiểu Vũ trực tiếp tiêu hao 1 phần 3.
Tương Thiểu Vũ kinh ngạc quay đầu, liền thấy một chiếc cơ giáp đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, màu sắc bên ngoài của chiếc cơ giáp này hắn không thể quen thuộc hơn được rồi, chính là vương bài cơ giáp đồng đẳng cấp với của hắn, chẳng lẽ là Kiều Đình chạy đến?
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Tương Thiểu Vũ, nhưng hắn ngay tức khắc bác bỏ, bởi vì hắn thấy rõ, bộ vương bài cơ giáp này không phải là chiếc viễn trình cơ giáp Kiều Đình thường dùng, mà là một chiếc tổng hợp hình cơ giáp...
Ánh mắt Tương Thiểu Vũ đột nhiên đỏ ngầu, hắn đã biết bộ cơ giáp này là của ai rồi. Kẻ này chính là Lâm Tiêu, người đã đánh bại hắn tại trận bán kết cơ giáp đơn đấu để tiến vào chung kết.
- Lâm Tiêu, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Tương Thiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tại sao cái tên Lâm Tiêu này cứ liên tục phá hư tính toán của mình vậy chứ? Thời điểm tranh tài cơ giáp đơn đấu đã thế, bây giờ tấn công đại bản doanh của trường quân sự nam sinh số 1 hắn vẫn như vậy.
- Chẳng lẽ ngươi không biết, trường quân sự tổng hợp số 1 của chúng ta đã liên minh với trường quân sự nam sinh số 1, ngươi tấn công đại bản doanh Liên Minh Quân giáo của chúng ta, đương nhiên là ta phải tới giúp thủ trại rồi.
Lâm Tiêu nhàn nhạt trả lời.
Dứt lời Lâm Tiêu liền ngoảnh lại nhìn Hàn Kế Quân, tỏ vẻ áy náy nói:
- Thật xin lỗi, ta tới chậm, để các ngươi phải đợi lâu.
- Không muộn, đến rất vừa vặn.
Hàn Kế Quân trấn định trả lời, dường như mới vừa rồi hắn đầu đầy mồ hôi lạnh, nôn nóng chờ đợi chỉ là ảo giác.
- Ngươi sắp xếp rất tốt.
Lâm Tiêu lên tiếng khen ngợi. Mặc dù sau khi hắn nhận được tin tức đã một đường chạy như điên, thế nhưng nếu đám người Hàn Kế Quân không an bài kéo dài thời gian, sợ rằng chờ tới lúc hắn chạy tới thì cũng đã muộn.
Lúc này, Lâm Tiêu không khỏi âm thầm bội phục Lăng Lan, cái này cần bao nhiêu tín nhiệm cùng dũng khí, mới có thể hoàn toàn giao phó an nguy của đại bản doanh cho những Cơ Giáp Sư vô danh này? Thật không thể ngờ rằng những người này lại có biểu hiện xuất chúng như vậy.
Ngay cả hắn cũng không nhịn được hâm mộ, thủ hạ của Lăng Lan thật sự là quá nhiều nhân tài.
Lâm Tiêu và Hàn Kế Quân không coi ai ra gì mà đứng trao đổi với nhau đã hoàn toàn chọc giận Tương Thiểu Vũ, hắn gầm lên một tiếng:
- Khốn kiếp!
Một giây kế tiếp, hắn liền nhặt cự kiếm lên, chém về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu thấy vậy, khóe miệng khẽ cười mỉm. Sở dĩ hắn không nhìn Tương Thiểu Vũ, chính là muốn chọc giận đối phương. Nói thật, năng lực cận chiến của Tương Thiểu Vũ thực sự rất mạnh. Mặc dù Lâm Tiêu cũng rất tự tin nhưng trên phương diện cận chiến cơ giáp, bản thân không có gia trì, nếu là để cho Tương Thiểu Vũ bình tĩnh, Lâm Tiêu không dám khẳng định có thể đánh bại đối phương.
Lâm Tiêu là một người có sở trường sử dụng tâm kế, cho nên ngay từ đầu, hắn đã thiết kế bố cục, rồi biểu hiện vô cùng tự nhiên để Tương Thiểu Vũ không hề phát giác.
Lâm Tiêu nhanh chóng tháo cự kiếm xuống, rồi cùng Tương Thiểu Vũ bắt đầu chiến đấu. Hai người đều là vương bài Sư sĩ, bất kể là năng lực cận chiến hay khả năng điều khiển cơ giáp đều cực kỳ cao minh. Trong lúc nhất thời, khó phân thắng bại...
Mười chiếc cơ giáp đi theo Tương Thiểu Vũ thấy Lâm Tiêu một mình lao đến, trong lòng hơi động, bọn họ muốn giúp Tương Thiểu Vũ, đang định âm thầm bắn một chùm sáng quấy nhiễu thì trên ra đa lại xuất hiện một lượng lớn cơ giáp. Hoá ra Lâm Tiêu không chỉ đơn độc tới, mà đồng thời còn mang theo không ít người, có thành viên của chiến đội trường quân sự tổng hợp số 1, cũng có mấy người của Minh Quân chiến đội.
Điều này làm bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, ước chừng mấy chục giây sau, một vài cơ giáp đã chạy tới nơi đây khiến cho mười chiếc cơ giáp kia càng không dám nhúc nhích.
Tình thế đối với trường quân sự nam sinh số 1 vô cùng thuận lợi. Thời điểm mọi người tại phòng quan sát đều cho rằng trường quân sự nam sinh số 2 sẽ hoàn toàn thất bại thì Lăng Tiêu vẫn luôn tươi cười lại bắt đầu tỏ ra ngưng trọng, không chỉ hắn mà Hà Húc Dương cũng nhíu mày.
- Đại tướng, ta biết nơi đây nhất định có vấn đề, nhưng ta làm sao cũng nghĩ không thông, trường quân sự nam sinh số 2 dựa vào cái gì mà có thể lật bàn.
Hà Húc Dương hoả nhãn kim tinh, hắn thấy rõ biểu hiện lửa giận ngất trời của Tương Thiểu Vũ chỉ là ngụy trang, nếu không thì tại sao từng chiêu từng thức của hắn lại có thể lưu loát như thế.
- Liên minh chiến đội không chỉ có mấy người trước mặt.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hà Húc Dương bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra sát cơ nằm ở chỗ này.
- A, tại sao khu G2 lại điều động cơ giáp chiến đội, bọn họ chuẩn bị làm gì?
Trong khi tất cả mọi người đều tập trung chú ý trường quân sự nam sinh số 1 thì một khu vực vẫn luôn bị coi nhẹ lại lặng lẽ phái ra bảy nhánh chiến đội.
- Hướng đến khu G10+, mục tiêu cuối cùng, G17!
Rất nhanh theo hướng di chuyển của mấy tiểu đội này, phòng quan sát rốt cuộc cũng phân tích ra mục đích cuối cùng của họ.
- Bọn họ là trường quân sự nam sinh số 1 của Liên Minh quân sao?
Có người không hiểu hỏi.
- Chờ chút, mau phóng to hình ảnh của bọn họ.
Đột nhiên có người phát hiện ra điểm khả nghi, lập tức lệnh cho nhân viên khuếch đại hình ảnh của bảy nhánh chiến đội kia.
Một vài chiến đội rốt cuộc xuất hiện trên màn ảnh lớn, khi hình ảnh ngực bọn họ hiện ra, mọi người rốt cuộc hiểu rõ vấn đề, bảy nhánh chiến đội này không cùng một trường, là liên minh chiến đội.
- Khu G2 có liên minh chiến đội từ khi nào vậy?
Có người kinh ngạc hỏi.
Trường quân sự tại khu G2 vốn vô danh, mọi người đều đã bỏ quên bọn họ, cho nên không thể ngờ lại có một liên minh được thành lập dưới mắt bọn họ.
- Không biết nhóm Liên Minh quân này muốn làm gì, có quan hệ với trường quân sự nam sinh số 1 hay không...
Mọi người đều cảm thấy thế cục trước mắt đã trở nên khó bề phân biệt, bọn họ cũng không thể nhìn thấu.
- Đại tướng, nhìn qua thì thiện giả bất lai, lai giả bất thiện.
Hà Húc Dương lặng lẽ nói với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khẽ vuốt cằm:
- Đúng vậy, nếu họ cùng phe với trường quân sự nam sinh số 1, thì thời điểm Tương Thiểu Vũ xâm lấn, sẽ không im lặng như vậy. Hiện tại xem ra, chi Liên Minh Quân này rất có thể cùng phe với Tương Thiểu Vũ.
Lăng Tiêu sờ sờ ngón tay, không ngờ đại bản doanh của nữ nhi nhà mình lại gặp phải khó khăn trùng trùng như vậy, thật vất vả chống đỡ qua một cửa ải khó, thế mà cửa ải khó thứ hai đã lại tới...
Lúc này, đã qua mười hai giờ, trời mới bắt đầu sáng, lại một đêm trắng nữa đang đến...
Bảy người Lăng Lan nghỉ ngơi một phen, rốt cuộc phải hành động. Tất cả mọi người đều tiến vào cơ giáp của mình, khống chế cơ giáp từ từ rời khỏi đài chỉ huy của đại bản doanh trường quân sự, bay về hướng đại bản doanh của trường quân sự nam sinh số 2.
Lăng Lan không ẩn nấp mà quang minh chính đại dẫn đội viên một đường phi hành. Đoạn đường này, cũng không thấy nhiều tuần tra chiến đội, chỉ có mấy nhánh chiến đội linh tinh, cùng mười hai giờ trước so sánh, thật sự là khác biệt một trời một vực.
Lăng Lan biết rõ đây là vì cái gì, Tiểu Tứ đã sớm nói cho nàng biết nguyên nhân. Tương Thiểu Vũ tập hợp liên minh vô số chiến đội, phân binh thành nhiều nhóm nhỏ, một nhóm do hắn dẫn đầu tấn công trường quân sự nam sinh số 1, một nhóm vây công trường quân sự nam sinh số 3. Cũng bởi vì vậy nên Kiều Đình mới bị kẹt tại trường quân sự nam sinh số 3, không thể quay về đại bản doanh thủ trại.
Bởi vì toàn bộ khu Q trở nên trống rỗng, cho nên tuần tra chiến đội mới buông lỏng, thấy nhóm Lăng Lan, cũng không thèm hỏi thăm xem bọn họ đi đâu, chuẩn bị làm gì. Suy cho cùng, huy hiệu trên ngực đã đại biểu thân phận của đám Lăng Lan. Hơn nữa, cách đó không xa, chính là đại bản doanh của trường quân sự nam sinh số 2, bọn họ không muốn chọc giận người của ngôi trường này.
Phải nói, tuần tra chiến đội tại nơi này rõ ràng có chút đứng sau đèn thì tối, cảm thấy đại bản doanh của trường quân sự nam sinh số 2 ở nơi này thì dĩ nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Cái này giúp đám Lăng Lan vô cùng thuận lợi, đến khi còn cách mục tiêu 10km thì Lăng Lan đột nhiên hạ một mệnh lệnh, khiến các thành viên của tiểu đội kinh ngạc không thôi. Đó chính là bỏ đi cơ giáp, chuẩn bị đi bộ lẻn vào trường quân sự nam sinh số 2.
Mặc dù Lăng Lan có thanh vũ khí vạn năng như Tiểu Tứ, có thể làm cho Radar của cơ giáp đối phương mất đi hiệu lực, cũng đồng nghĩa với việc Lăng Lan điều khiển cơ giáp đi vào, chỉ cần không bị tận mắt nhìn thấy, thì ra đa căn bản là không thể thấy được chút vết tích nào. Nhưng Lăng Lan vừa muốn bảo đảm an toàn tánh mạng lại vừa muốn làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Không có Tiểu Tứ, cơ giáp liền không có thiết bị quấy nhiễu, một khi đến gần đại bản doanh, tất nhiên sẽ bị Cơ Giáp Sư canh cổng phát hiện, khi đó muốn vào đại bản doanh, nhất định phải cường công.
Nếu Lăng Lan chỉ có một mình, cường công thì liền cường công, vạn nhất không chống đỡ được, dựa vào năng lực của nàng thì vẫn có thể bình yên thoát khốn. Thế nhưng dẫn theo đội viên thì lại khác, một khi bị vây hãm nghiêm trọng, bọn họ chắc chắn sẽ không trốn được.
Lăng Lan là một người có trách nhiệm, nếu nàng đã mang theo đồng đội ra ngoài và bị vây công, thì nàng cũng muốn cùng toàn đội cười lớn khi hỗn chiến kết thúc.
- Kiểm tra trang bị!
Một câu lệnh này, tâm tình sốt ruột của Lý Anh Kiệt tức khắc biến mất, sắc mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng. Hắn cẩn thận kiểm tra trang bị bên trong cơ giáp, đặc biệt là mặt kiếng quang thuẫn mà Thường Tân Nguyên chuẩn bị cho bọn họ ngay từ đầu. Thực lực kém nhất chính là bọn họ, nên tất cả đã sớm có chuẩn bị, trong tương lai khi bị chiến đội khác đến tập kích, tại thời khắc mấu chốt nhất sẽ cho tấm khiên siêu cường này tự bạo để lưu đối phương lại.
Tất cả mọi người đều cẩn thận kiểm tra trang bị, chức năng cơ giáp tự bạo này đã bị tháo bỏ, nhưng Quang Não vẫn có thể bắt chước tự bạo năng lượng để tạo thành công kích.
- Số 1 kiểm tra xong!
- Số 2 kiểm tra xong!
…
Rất nhanh, toàn bộ đội viên đều hoàn tất kiểm tra, Lý Anh Kiệt quả quyết ra lệnh:
- Bay lên!
Động cơ tức khắc kêu lên, chừng mười chiếc chuyển vận cơ giáp hình dáng khác nhau cùng với bốn năm chiếc cao cấp cơ giáp từ từ bay lên. Điều duy nhất khiến Lý Anh Kiệt cảm thấy may mắn là tốc độ của chuyển vận cơ giáp không thua gì cao cấp cơ giáp. Cái này làm cho bọn họ có thêm nắm chắc tiếp cận đối thủ.
Hàn Kế Quân thấy Lý Anh Kiệt liều mạng chuẩn bị chiến đấu, hắn bất đắc dĩ khống chế cơ giáp theo sau, nếu mọi người muốn chiến đấu, hắn Hàn Kế Quân cũng sẽ không lùi bước.
- Đoàn trưởng, có cơ giáp xuất hiện.
Cơ giáp tiên phong phụ trách tìm kiếm tiền đồn trước tiên phát hiện đám Lý Anh Kiệt.
Tương Thiểu Vũ cả kinh, hắn thấy trên ra đa lóe lên mười lăm điểm đỏ, vội vàng nhìn gần hơn, liền thấy hình tượng các loại cơ giáp khác nhau, không nhịn được kinh ngạc nói:
- Mẹ kiếp, kia là cái gì?
- Đội trưởng, đó là chuyển vận cơ giáp.
Có đội viên lập tức nhận ra.
- Xem ra trường quân sự nam sinh số một trong đại bản doanh đích xác không có cơ giáp, ngay cả chuyển vận cơ giáp cũng cử đi rồi.
Một thành viên trong liên minh chiến đội thấy những cơ giáp này thì vô cùng mừng rỡ.
Tương Thiểu Vũ thấy vậy, trong mắt thoáng hiện hung ác:
- Trước bắt những cơ giáp rách rưới này làm lợi tức!
Hắn là người thứ nhất vượt ra ngoài, hướng về phía đội lính hỗn tạp của Lý Anh Kiệt.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai phe càng ngày càng gần, thời điểm xung đột vũ trang sắp diễn ra thì một chùm sáng phá vỡ trời đêm hạ xuống, bắn thẳng đến chỗ Tương Thiểu Vũ.
Tương Thiểu Vũ lập tức cảm thấy một cỗ cường đại nguy cơ, hắn liền khống chế cơ giáp né tránh, chùm sáng bao trùm cơ giáp của Tương Thiểu Vũ, có thể coi là lao qua, năng lượng của quang thuẫn trên cơ giáp Tương Thiểu Vũ trực tiếp tiêu hao 1 phần 3.
Tương Thiểu Vũ kinh ngạc quay đầu, liền thấy một chiếc cơ giáp đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, màu sắc bên ngoài của chiếc cơ giáp này hắn không thể quen thuộc hơn được rồi, chính là vương bài cơ giáp đồng đẳng cấp với của hắn, chẳng lẽ là Kiều Đình chạy đến?
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Tương Thiểu Vũ, nhưng hắn ngay tức khắc bác bỏ, bởi vì hắn thấy rõ, bộ vương bài cơ giáp này không phải là chiếc viễn trình cơ giáp Kiều Đình thường dùng, mà là một chiếc tổng hợp hình cơ giáp...
Ánh mắt Tương Thiểu Vũ đột nhiên đỏ ngầu, hắn đã biết bộ cơ giáp này là của ai rồi. Kẻ này chính là Lâm Tiêu, người đã đánh bại hắn tại trận bán kết cơ giáp đơn đấu để tiến vào chung kết.
- Lâm Tiêu, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Tương Thiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tại sao cái tên Lâm Tiêu này cứ liên tục phá hư tính toán của mình vậy chứ? Thời điểm tranh tài cơ giáp đơn đấu đã thế, bây giờ tấn công đại bản doanh của trường quân sự nam sinh số 1 hắn vẫn như vậy.
- Chẳng lẽ ngươi không biết, trường quân sự tổng hợp số 1 của chúng ta đã liên minh với trường quân sự nam sinh số 1, ngươi tấn công đại bản doanh Liên Minh Quân giáo của chúng ta, đương nhiên là ta phải tới giúp thủ trại rồi.
Lâm Tiêu nhàn nhạt trả lời.
Dứt lời Lâm Tiêu liền ngoảnh lại nhìn Hàn Kế Quân, tỏ vẻ áy náy nói:
- Thật xin lỗi, ta tới chậm, để các ngươi phải đợi lâu.
- Không muộn, đến rất vừa vặn.
Hàn Kế Quân trấn định trả lời, dường như mới vừa rồi hắn đầu đầy mồ hôi lạnh, nôn nóng chờ đợi chỉ là ảo giác.
- Ngươi sắp xếp rất tốt.
Lâm Tiêu lên tiếng khen ngợi. Mặc dù sau khi hắn nhận được tin tức đã một đường chạy như điên, thế nhưng nếu đám người Hàn Kế Quân không an bài kéo dài thời gian, sợ rằng chờ tới lúc hắn chạy tới thì cũng đã muộn.
Lúc này, Lâm Tiêu không khỏi âm thầm bội phục Lăng Lan, cái này cần bao nhiêu tín nhiệm cùng dũng khí, mới có thể hoàn toàn giao phó an nguy của đại bản doanh cho những Cơ Giáp Sư vô danh này? Thật không thể ngờ rằng những người này lại có biểu hiện xuất chúng như vậy.
Ngay cả hắn cũng không nhịn được hâm mộ, thủ hạ của Lăng Lan thật sự là quá nhiều nhân tài.
Lâm Tiêu và Hàn Kế Quân không coi ai ra gì mà đứng trao đổi với nhau đã hoàn toàn chọc giận Tương Thiểu Vũ, hắn gầm lên một tiếng:
- Khốn kiếp!
Một giây kế tiếp, hắn liền nhặt cự kiếm lên, chém về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu thấy vậy, khóe miệng khẽ cười mỉm. Sở dĩ hắn không nhìn Tương Thiểu Vũ, chính là muốn chọc giận đối phương. Nói thật, năng lực cận chiến của Tương Thiểu Vũ thực sự rất mạnh. Mặc dù Lâm Tiêu cũng rất tự tin nhưng trên phương diện cận chiến cơ giáp, bản thân không có gia trì, nếu là để cho Tương Thiểu Vũ bình tĩnh, Lâm Tiêu không dám khẳng định có thể đánh bại đối phương.
Lâm Tiêu là một người có sở trường sử dụng tâm kế, cho nên ngay từ đầu, hắn đã thiết kế bố cục, rồi biểu hiện vô cùng tự nhiên để Tương Thiểu Vũ không hề phát giác.
Lâm Tiêu nhanh chóng tháo cự kiếm xuống, rồi cùng Tương Thiểu Vũ bắt đầu chiến đấu. Hai người đều là vương bài Sư sĩ, bất kể là năng lực cận chiến hay khả năng điều khiển cơ giáp đều cực kỳ cao minh. Trong lúc nhất thời, khó phân thắng bại...
Mười chiếc cơ giáp đi theo Tương Thiểu Vũ thấy Lâm Tiêu một mình lao đến, trong lòng hơi động, bọn họ muốn giúp Tương Thiểu Vũ, đang định âm thầm bắn một chùm sáng quấy nhiễu thì trên ra đa lại xuất hiện một lượng lớn cơ giáp. Hoá ra Lâm Tiêu không chỉ đơn độc tới, mà đồng thời còn mang theo không ít người, có thành viên của chiến đội trường quân sự tổng hợp số 1, cũng có mấy người của Minh Quân chiến đội.
Điều này làm bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, ước chừng mấy chục giây sau, một vài cơ giáp đã chạy tới nơi đây khiến cho mười chiếc cơ giáp kia càng không dám nhúc nhích.
Tình thế đối với trường quân sự nam sinh số 1 vô cùng thuận lợi. Thời điểm mọi người tại phòng quan sát đều cho rằng trường quân sự nam sinh số 2 sẽ hoàn toàn thất bại thì Lăng Tiêu vẫn luôn tươi cười lại bắt đầu tỏ ra ngưng trọng, không chỉ hắn mà Hà Húc Dương cũng nhíu mày.
- Đại tướng, ta biết nơi đây nhất định có vấn đề, nhưng ta làm sao cũng nghĩ không thông, trường quân sự nam sinh số 2 dựa vào cái gì mà có thể lật bàn.
Hà Húc Dương hoả nhãn kim tinh, hắn thấy rõ biểu hiện lửa giận ngất trời của Tương Thiểu Vũ chỉ là ngụy trang, nếu không thì tại sao từng chiêu từng thức của hắn lại có thể lưu loát như thế.
- Liên minh chiến đội không chỉ có mấy người trước mặt.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hà Húc Dương bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra sát cơ nằm ở chỗ này.
- A, tại sao khu G2 lại điều động cơ giáp chiến đội, bọn họ chuẩn bị làm gì?
Trong khi tất cả mọi người đều tập trung chú ý trường quân sự nam sinh số 1 thì một khu vực vẫn luôn bị coi nhẹ lại lặng lẽ phái ra bảy nhánh chiến đội.
- Hướng đến khu G10+, mục tiêu cuối cùng, G17!
Rất nhanh theo hướng di chuyển của mấy tiểu đội này, phòng quan sát rốt cuộc cũng phân tích ra mục đích cuối cùng của họ.
- Bọn họ là trường quân sự nam sinh số 1 của Liên Minh quân sao?
Có người không hiểu hỏi.
- Chờ chút, mau phóng to hình ảnh của bọn họ.
Đột nhiên có người phát hiện ra điểm khả nghi, lập tức lệnh cho nhân viên khuếch đại hình ảnh của bảy nhánh chiến đội kia.
Một vài chiến đội rốt cuộc xuất hiện trên màn ảnh lớn, khi hình ảnh ngực bọn họ hiện ra, mọi người rốt cuộc hiểu rõ vấn đề, bảy nhánh chiến đội này không cùng một trường, là liên minh chiến đội.
- Khu G2 có liên minh chiến đội từ khi nào vậy?
Có người kinh ngạc hỏi.
Trường quân sự tại khu G2 vốn vô danh, mọi người đều đã bỏ quên bọn họ, cho nên không thể ngờ lại có một liên minh được thành lập dưới mắt bọn họ.
- Không biết nhóm Liên Minh quân này muốn làm gì, có quan hệ với trường quân sự nam sinh số 1 hay không...
Mọi người đều cảm thấy thế cục trước mắt đã trở nên khó bề phân biệt, bọn họ cũng không thể nhìn thấu.
- Đại tướng, nhìn qua thì thiện giả bất lai, lai giả bất thiện.
Hà Húc Dương lặng lẽ nói với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khẽ vuốt cằm:
- Đúng vậy, nếu họ cùng phe với trường quân sự nam sinh số 1, thì thời điểm Tương Thiểu Vũ xâm lấn, sẽ không im lặng như vậy. Hiện tại xem ra, chi Liên Minh Quân này rất có thể cùng phe với Tương Thiểu Vũ.
Lăng Tiêu sờ sờ ngón tay, không ngờ đại bản doanh của nữ nhi nhà mình lại gặp phải khó khăn trùng trùng như vậy, thật vất vả chống đỡ qua một cửa ải khó, thế mà cửa ải khó thứ hai đã lại tới...
Lúc này, đã qua mười hai giờ, trời mới bắt đầu sáng, lại một đêm trắng nữa đang đến...
Bảy người Lăng Lan nghỉ ngơi một phen, rốt cuộc phải hành động. Tất cả mọi người đều tiến vào cơ giáp của mình, khống chế cơ giáp từ từ rời khỏi đài chỉ huy của đại bản doanh trường quân sự, bay về hướng đại bản doanh của trường quân sự nam sinh số 2.
Lăng Lan không ẩn nấp mà quang minh chính đại dẫn đội viên một đường phi hành. Đoạn đường này, cũng không thấy nhiều tuần tra chiến đội, chỉ có mấy nhánh chiến đội linh tinh, cùng mười hai giờ trước so sánh, thật sự là khác biệt một trời một vực.
Lăng Lan biết rõ đây là vì cái gì, Tiểu Tứ đã sớm nói cho nàng biết nguyên nhân. Tương Thiểu Vũ tập hợp liên minh vô số chiến đội, phân binh thành nhiều nhóm nhỏ, một nhóm do hắn dẫn đầu tấn công trường quân sự nam sinh số 1, một nhóm vây công trường quân sự nam sinh số 3. Cũng bởi vì vậy nên Kiều Đình mới bị kẹt tại trường quân sự nam sinh số 3, không thể quay về đại bản doanh thủ trại.
Bởi vì toàn bộ khu Q trở nên trống rỗng, cho nên tuần tra chiến đội mới buông lỏng, thấy nhóm Lăng Lan, cũng không thèm hỏi thăm xem bọn họ đi đâu, chuẩn bị làm gì. Suy cho cùng, huy hiệu trên ngực đã đại biểu thân phận của đám Lăng Lan. Hơn nữa, cách đó không xa, chính là đại bản doanh của trường quân sự nam sinh số 2, bọn họ không muốn chọc giận người của ngôi trường này.
Phải nói, tuần tra chiến đội tại nơi này rõ ràng có chút đứng sau đèn thì tối, cảm thấy đại bản doanh của trường quân sự nam sinh số 2 ở nơi này thì dĩ nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Cái này giúp đám Lăng Lan vô cùng thuận lợi, đến khi còn cách mục tiêu 10km thì Lăng Lan đột nhiên hạ một mệnh lệnh, khiến các thành viên của tiểu đội kinh ngạc không thôi. Đó chính là bỏ đi cơ giáp, chuẩn bị đi bộ lẻn vào trường quân sự nam sinh số 2.
Mặc dù Lăng Lan có thanh vũ khí vạn năng như Tiểu Tứ, có thể làm cho Radar của cơ giáp đối phương mất đi hiệu lực, cũng đồng nghĩa với việc Lăng Lan điều khiển cơ giáp đi vào, chỉ cần không bị tận mắt nhìn thấy, thì ra đa căn bản là không thể thấy được chút vết tích nào. Nhưng Lăng Lan vừa muốn bảo đảm an toàn tánh mạng lại vừa muốn làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Không có Tiểu Tứ, cơ giáp liền không có thiết bị quấy nhiễu, một khi đến gần đại bản doanh, tất nhiên sẽ bị Cơ Giáp Sư canh cổng phát hiện, khi đó muốn vào đại bản doanh, nhất định phải cường công.
Nếu Lăng Lan chỉ có một mình, cường công thì liền cường công, vạn nhất không chống đỡ được, dựa vào năng lực của nàng thì vẫn có thể bình yên thoát khốn. Thế nhưng dẫn theo đội viên thì lại khác, một khi bị vây hãm nghiêm trọng, bọn họ chắc chắn sẽ không trốn được.
Lăng Lan là một người có trách nhiệm, nếu nàng đã mang theo đồng đội ra ngoài và bị vây công, thì nàng cũng muốn cùng toàn đội cười lớn khi hỗn chiến kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.