Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 486: Đại hỗn chiến thực sự!

Nhữ Phu Nhân

27/06/2018

Trong tinh hải ngoài không gian của Khải Minh Tinh, một đội tinh hạm khổng lồ đang bay tới chậm rãi, đội tinh hạm chủ yếu là mẫu hạm vận chuyển, dĩ nhiên một vòng phía ngoài là các loại chiến hạm cùng khu trục hạm để hộ tống. Mà vận chuyển không phải là quân nhân hay quân dụng vật tư, mà là toàn bộ tuyển thủ của các trường quân đội tham gia cuộc so tài đại hỗn chiến chiến đoàn cơ giáp, Lăng Lan và đoàn viên Trường quân đội nam sinh đệ nhất ở trong đó.

Dĩ nhiên một chiếc mẫu hạm vận chuyển cũng không chỉ có một trường quân đội, tối thiểu có 20 trường quân đội ở trong đó. Ở trong khoang thuyền của đám người Lăng Lan, đồng thời còn có đoàn viên của bốn Trường quân đội nhét chung một chỗ.

Điều này cũng tạo thành không khí hết sức khẩn trương bên trong khoang thuyền, bốn Trường quân đội các chiếm giữ một phương, phòng bị lẫn nhau.

Tất cả đoàn viên Trường quân đội nam sinh đệ nhất lộ ra trận hình mũi nhọn, phía trước đỉnh chính là 24 người chiến đội Kiều Đình trở thành mũi nhọn, cùng là cơ giáp đặc biệt, mắt nhìn chằm chằm ba trường quân đội khác, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất để cho bên trong khoang thuyền có không khí khẩn trương.

Ở phía sau chiến đội Kiều Đình, lại có hai mặt bên bảo vệ, giống nhau đều là cơ giáp đặc cấp, từ chiến đội Vô Cực do Hàn Dục lãnh đạo cùng với chiến đội Thiên Cơ do Mục Thiếu Vũ lãnh đạo chiếm một mặt.

Ở nơi này ba chiến đội bảo vệ khu vực bên trong, có 10 chiếc phi cơ vận chuyển chuyên chở các loại vật tư, bởi vì không có vũ khí đại hình cực lớn, hơn nữa hơn phân nửa vật tư cùng vũ khí đều ở tàu trước, vật tư còn lại dùng mười chiếc phi cơ vận chuyển này mang đi, đó là ổn thỏa.

Hơn nữa phi cơ vận chuyển được Thường Tân Nguyên - thiên tài cải tạo sư - cải tạo, tăng sức nặng hơn gấp đôi so ban đầu, cho nên 10 chiếc phi cơ vận chuyển này, cũng không phải là phi cơ chỉ vận chuyển đơn giản, nó còn có thể có hỏa lực, là Cơ Giáp chiến đấu. Điều này làm cho đoàn viên Trường quân đội nam sinh đệ nhất dự thi, cũng không lãng phí một phần cơ giáp sư để làm hậu cần, nó thực sự làm được toàn bộ đội hình binh đoàn chiến đấu.

Mà Lăng Lan mang theo các đoàn viên còn lại áp trận cuối cùng, nhìn tới, trừ rải rác vài cơ giáp cao cấp bên ngoài, còn lại đều là cơ giáp đặc biệt. Thực lực hùng hậu này, khiến cho ba trường quân đội còn lại, phần lớn là cơ giáp cao cấp kiêng kỵ bọn họ.

Mà trong không khí khẩn trương, tiểu đội Lăng Lan lại thoải mái mà tiến hành nói chuyện video trong tiểu đội.

"Thật ra thì, đến bây giờ tôi cũng nghĩ không ra, không phải là đưa chúng ta đến cả vùng đất nơi đó sao? Tại sao muốn vận dụng hạm đội vận chuyển khổng lồ như vậy?" Trò chuyện một chút, Thường Tân Nguyên hỏi vấn đề vẫn thắc mắc của mình lên, rõ ràng vận chuyển bên trong tinh cầu nhanh hơn so với ngoài không gian, hơn nữa cũng rẻ tiền, vì sao hết lần này tới lần khác đều bỏ nhẹ lấy khó đây?

"Ai biết được? Hoặc chỉ là muốn chúng ta thể nghiệm một mẫu hạm vận chuyển chân chính là cái gì cũng không chừng." Lặc Lãng không để ở trong lòng, vô tình suy đoán.

"Sẽ không đơn giản như vậy!" Hàn Kế Quân lại không cho là như vậy: "Từ lúc tớ bước lên Tinh hạm, tớ đang suy nghĩ nguyên nhân mà ban tổ chức làm như thế..."

"Vậy cậu suy nghĩ điều gì xảy ra?" Tề Long tò mò hỏi, loại vấn đề khảo nghiệm thông minh này, cậu luôn luôn tín nhiệm Hàn Kế Quân.

Hàn Kế Quân tiếc nuối lắc đầu nói: "Tớ không biết... Phải nói, tớ không cách nào phỏng đoán ra đáp án." Hàn Kế Quân cảm giác nơi này có ngụ ý, nhưng hết lần này tới lần khác giống như phủ một lớp che đậy, khiến cậu không có cách nào thấy rõ ràng. Cậu không cam lòng hỏi Lý Lan Phong nói: "Học trưởng Phong, anh có ý kiến gì?"

Lý Lan Phong cau mày, anh trầm ngâm một chút, lúc này mới nói: "Thật ra thì tôi luôn luôn suy tư một chuyện."

"Chuyện gì?" Ánh mắt Hàn Kế Quân sáng lên, khác sự trầm ổn lúc trước, lo lắng hỏi tới.

Tham mưu chính là như vậy, một khi cảm giác chuyện không đơn giản, nhưng không cách nào biết rõ, tư vị kia thật khó chịu, cơm ăn không ngon ngủ cũng không yên, nhất định phải rõ ràng mọi thứ mới sẽ bỏ qua, cho nên Hàn Kế Quân nghe được Lý Lan Phong có phát hiện thì nhất thời kích động.

Tầm mắt Lý Lan Phong nhìn về hướng Lăng Lan vẫn trầm mặc, chậm rãi nói: "lúc chúng ta đến tàu chiến, Lan lão đại ra một lệnh, các cậu không có nhớ."

Từ những lời này của Lý Lan Phong, tất cả mọi người nhớ lại hình ảnh lúc đến tàu chiến:

Ở bên trong không cảng, khi Trường quân đội nam sinh đệ nhất đi tới cửa tàu chiến thì thấy mẫu hạm vận chuyển khổng lồ gần như không nhìn thấy đường biên, tất cả mọi người không nhịn được kinh hô lên: "Oa! Đây chính là mẫu hạm vận chuyển khhổng lồ của Liên Bang chúng ta, thật quá hùng vĩ, rốt cuộc trong này có thể sống bao nhiêu người?"

"Theo tài liệu, tàu vận chuyển đại hình, chỉ một đội quân nhân hậu cần, đạt một vạn người, cộng thêm những binh chủng chiến đấu khác, có thể sắp xếp khoảng 10 vạn người." Có người quen thuộc tài liệu mẫu hạm, dĩ nhiên sẽ giải thích cho những người khác.

Đang lúc mọi người đều bị những mẫu hạm khổng lồ này rung động thì nghe trong băng tần đoàn đội, truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lăng Lan: "Ra lệnh: Tất cả chiến đội lập tức tới hậu cần nhận lấy vũ khí của mình cùng vật tư, tọa độ: XX. XX, không thể đến trễ!"

Một mệnh lệnh hạ xuống, đoàn viên vẫn còn nói chuyện phiếm nhất thời bận rộn, rối rít chạy đến tọa độ Lăng Lan công bố, tìm được Lâm Trung Khanh dẫn đội phụ trách hậu cần, nhận lấy vật tư của bọn họ.

Vốn là quyết định tới nơi mới có thể phát, vậy mà đột ngột phát trước thời gian. Mặc dù nhiều người không hiểu, nhưng trước thời gian lấy được vật tư (năng lượng hộp, thức ăn, loại vũ khí) thuộc về mình, còn làm cho người ta cao hứng.

Dĩ nhiên vì sao phát vũ khí vật tư ra, hay bởi vì, 5000 vạn vũ khí cùng vật tư, lúc bọn họ đến cửa không cảng của tàu chiến, mới giao cho các trường quân đội lớn. Cho nên, muốn phát trước thời gian, cũng không thể nào.

Bởi vì Lăng Lan ra lệnh, khiến đoàn viên Trường quân đội nam sinh đệ nhất náo loạn ở cửa tàu chiến, rối ren vô cùng. Điều này làm cho những trường quân đội khác đi ngang qua bọn họ lộ khinh bỉ, không nghĩ tới đường đường học sinh Trường quân đội nam sinh đệ nhất, vì giành lấy được vũ khí cùng vật tư, không để ý thể diện như vậy, vội càng phân phát ở cửa tàu chiến, bây giờ biểu hiện này cũng khó coi.

Mà lúc này, Tổng Tư Lệnh Khâu Nguyệt phụ trách hạm đội vận chuyển lần này, đang dựa vào cửa sổ vừa uống trà vừa xem tất cả phát sinh phía dưới cửa tàu chiến, đối diện với hắn, ghế của hắn vốn thuộc về quan chỉ huy, lúc này một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ đang ngồi đỉnh đạc.

"Ủa? Sao cửa tàu chiến số 7 hỗn loạn như vậy? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?" Làm Tổng Tư Lệnh hạm đội vận chuyển, nếu trong nhiệm vụ vận chuyển phát sinh không may, thật ra ông phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Người đàn ông tuấn mỹ đối diện nghe vậy, chân mày cau lại, môt ngón tay nhắm ngay Quang Não tinh hạm trước mặt, nghe Quang Não nói: " Tổng Tư Lệnh Khâu nguyệt, xin hạ mệnh lệnh của ngài."

Người đàn ông tuấn mỹ mỉm cười không nói nhìn Khâu Nguyệt, Khâu Nguyệt đi tới, nói về phía Quang Não: "Mở hình ảnh cửa tàu chiến số bảy, ta muốn biết nơi đó xảy ra chuyện gì."



"Dạ!" Theo một tiếng của Quang Não, Quang Não nhanh chóng xuất một màn ảnh hư nghĩ khổng lồ, hình ảnh cửa tàu chiến số bảy xuất hiện rõ ràng ở trước mặt hai người.

Khâu Nguyệt thấy nhìn như hỗn loạn, kì thực cơ giáp đoàn đâu vào đấy phát vật tư cùng vũ khí, tùy ý kích một cơ giáp gần hơn, thấy được huy hiệu trường quân đội nơi ngực cơ giáp. Ông kinh ngạc nói: "Là Trường quân đội nam sinh đệ nhất?"

Ông quay đầu nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ, khóe miệng lộ ra nụ cười nói: "Lăng Tiêu, là học đệ của chúng ta. Không nghĩ tới bọn họ vừa bắt đầu thì phát vật tư cùng vũ khí, cậu nói, bọn họ có phải đã nhận ra cái gì hay không?"

Lăng Tiêu cầm chén trà bên tay lên, sau một hớp trà, mới lập lờ nước đôi nói: "Có lẽ có, hoặc giả không có gì cả."

"Cậu nói là vận khí? Vậy vận khí bọn họ thật không tệ. Nếu chuẩn bị đến địa điểm mới phát, ha hả..." Khâu Nguyệt này cười rõ ràng nhìn có chút hả hê, ông đột nhiên nghĩ đến Lăng Tiêu mới vừa nói tới nguyên nhân cuộc tranh tài, hậu tri hậu giác nói: "Con trai của cậu không phải mới mười bảy tuổi sao? Sao có phần tham gia cuộc so tài cơ giáp rồi hả?" Coi như là Lăng Tiêu, lúc tham gia cũng là năm thứ ba.

Tay phải Lăng Tiêu nhẹ chống trán của mình, khóe miệng vui vẻ càng đậm, ông rất không khách khí nói: "Ừ, năm thứ hai, đã lên đặc cấp sư sĩ. Không chỉ có như thế, nó còn là quan chỉ huy đại hỗn chiến lần này!" Về chuyện Lăng Lan lên Vương bài, Lăng Tiêu còn chưa nguyện ý bị quá nhiều người biết được.

"Dựa vào, năm thứ hai là có thể làm quan chỉ huy, tôi nhớ được lần này Trường quân đội nam sinh đệ nhất không phải là phái tới một sư sĩ vương bài sao? Con trai của cậu lại có thể gây áp lực mạnh mẽ lên đối thủ để giành quyền chỉ huy, so với cậu còn ngngọa mạn hơn, Lăng Tiêu, cậu có người kế nghiệp!" cặp mắt Khâu Nguyệt đều là hâm mộ ghen tỵ, ông tiếp buồn bực nói: "Không nghĩ tới một nhóm chúng ta, người có con trước là cậu, chúng ta vẫn cho là, cậu sẽ là người cuối cùng cưới vợ sinh con, khi đó, tất cả cô gái cũng thích cậu, chúng ta đều cho rằng cậu sẽ chọn đến hoa mắt."

Đó là thuộc về thời đại Lăng Tiêu, cuộc so tài cơ giáp một năm kia, Lăng Tiêu mang Trường quân đội nam sinh đệ nhất, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, gần như đoạt được toàn bộ vị trí thứ nhất cuộc so tài, cuối cùng đoạt được điểm tích lũy cao đến hù chết người, sáng lập một kỷ lục gần như không người nào có thể đột phá.

Đáng tiếc một lần kia lại là huy hoàng cuối cùng của Trường quân đội nam sinh đệ nhất, Lăng Tiêu rời trường quân đội, liên tiếp nhiều năm bị Trường quân đội nam sinh đệ nhị áp chế, trở thành lão Nhị ngàn năm, điều này cũng làm cho Trường quân đội nam sinh đệ nhất càng thêm hoài niệm thời đại Lăng Tiêu rực rỡ...

"Cái gì chọn đến hoa mắt? Tôi giữ mình rất trong sạch!" Lăng Tiêu cảnh cáo liếc bạn tốt mình một cái, để cho ông chớ nói lung tung. Vợ theo chân ông cùng tiến lên tàu, nếu để cho cô hiểu lầm, ông bi kịch rồi.

"Tốt lắm, biết cậu là một người sợ vợ, tôi không nói là được!" Khâu Nguyệt chỉ đành phải giơ tay đầu hàng, bày tỏ tự mình biết rồi. Nhìn một chút, đây chính là anh hùng thoái chí, nhi nữ tình trường. Lăng Tiêu phong quang ở bên ngoài hơn nữa thì như thế nào, về nhà còn không phải là cái đuôi ngoan ngoãn nghe lời? Nói thật, Lăng Tiêu bi kịch cũng là nguyên nhân bọn lão bằng hữu không dễ dàng dám cưới lão bà, bọn họ chỉ sợ trở thành người như Lăng Tiêu.

"Cái này gọi là tình thú hiểu không? Mọi người là chó độc thân, vốn không thể thấy được niềm vui thú." Lăng Tiêu khinh bỉ nói. Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, tình cảm của ông cùng với Lam Lạc Phượng, những lãng tử này không trải qua tình yêu chân chính làm sao có thể đủ hiểu.

( *Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận)

"Tốt lắm, Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta phải trở về theo lão bà." Lăng Tiêu đứng dậy, cầm quân mũ để ở một bên đội lên.

"Đáng chết, không nên gọi ta là Tiểu Nguyệt Nguyệt!" Khâu Nguyệt tức giận hô, đã bao nhiêu năm, kể từ sau khi Lăng Tiêu "Hy sinh", ông cũng không nghe thấy cái tên để cho ông thống hận này, lúc này nghe được lần nữa, lần nữa cảm nhận được tâm tình bi phẫn trước kia, khiến ông quên được phong độ quan chỉ huy nên có, nhất thời luống cuống.

Phòng tham mưu bên cạnh, Hà Húc Dương đang cùng quan tham mưu Tinh hạm uống trà nói chuyện phiếm, đột nhiên anh ta hồ nghi ngẩng đầu lên, hỏi: "Này, anh có nghe được cái gì không?"

"... Không có!" Âm thanh cao vút này chính là của quan chỉ huy bọn họ! Quan Tham mưu không do dự chút nào phủ nhận.

"Ồ, vậy chắc là ta nghe nhầm rồi." Hà Húc Dương cười nói. Tiểu Nguyệt Nguyệt? Quan chỉ huy Quân hạm Khâu Nguyệt? Khóe miệng anh càng vui vẻ, không nghĩ tới Thiếu tướng Khâu Nguyệt, còn có biệt danh như vậy, hahaha, Đại Tướng của mình bây giờ thật xấu!

"Ha ha, vẫn là giống như trước, vừa gọi cái tên này, cậu liền xù lông." Lăng Tiêu hoài niệm nở nụ cười.

"Cậu mà còn gọi, chúng ta cắt tình bạn bè!" Khâu Nguyệt bi phẫn ịa hô.

"Được rồi, cậu đã cũng nói đến nước này, tôi không gọi rồi." Lăng Tiêu thờ ơ nhún vai, ông chỉnh quân mũ, chuẩn bị đi.

"Dựa vào, đi nhanh như vậy? Vậy cậu tới tìm tôi làm gì?" Bộ mặt Khâu Nguyệt buồn bực, tìm được ông, chỉ hàn huyên mấy câu thì chuẩn bị trở về tìm lão bà? Đây cũng quá xem nhẹ bằng hữu chứ.

Bước chận Lăng Tiêu dừng chút, chần chờ mới nói: "Biết phụ trách vận chuyển là cậu, cho nên mới tới xem một chút, còn có, chính là muốn hỏi cậu một câu, có muốn đến quân 23 của tôi hay không."

Khâu Nguyệt nghe vậy kích động thiếu chút nữa đổ chén trà trong tay, ông chợt tiến lên từng bước, dùng sức đánh một quyền trên bả vai Lăng Tiêu, mắt nhòe nhòe nói: "Được, khi cậu thành lập quân 23, tôi sẽ chờ cậu mộ binh, đợi hơn một năm không có động tĩnh, tôi còn tưởng rằng cậu cũng không nhớ những lão bằng hữu này đâu."

"Làm sao sẽ? Chỉ là 17 năm trôi qua, cảnh còn người mất, rất nhiều bằng hữu hiện tại cũng chức vị cao, khiến tôi không thể không thận trọng, có phải mọi người sẽ thực hiện lời hứa cùng tôi làm lại từ đầu hay không." Lăng Tiêu không cách nào không để ý, ông cũng cân nhắc một năm, mới hạ quyết định tìm những lão bằng hữu này.

Lời của Lăng Tiêu, khiến nụ cười Khâu Nguyệt biến mất, giống nhau, ông cũng cảm giác được giữa bọn họ, có rất nhiều người đã thay đổi, ông chỉ có thể thở dài một tiếng, 17 năm, đủ thay đổi một số người một số chuyện, ban đầu tuổi thanh xuân đã từng thề, lại có mấy ai còn nhớ rõ đây?

"Chớ thở dài, cậu nguyện ý tới đây, tôi đã rất thỏa mãn, chờ tôi điều phối tới đi." Làm sao Lăng Tiêu không nhận ra Khâu Nguyệt mất mác, ông cười an ủi, sau đó đi ra khỏi phòng chỉ huy, đột nhiên ông nghĩ tới điều gì, quay đầu hướng Khâu Nguyệt nói: "Đúng rồi, con trai của tôi, đoạn đường này, kính xin cậu chiếu cố nhiều hơn!"

"Yên tâm yên tâm!" Khâu Nguyệt phất tay với Lăng Tiêu để cho ông yên tâm, chờ sau khi Lăng Tiêu rời đi, lúc này mới trộm cười lên: "Tôi nhất định sẽ chiếu cố nó, ừ, tìm điểm khó khăn nhất bỏ lại bọn họ đi..."

"Phát vũ khí và vật tư trước cho các đoàn viên, tôi tin tưởng Lan lão đại nhất định phát hiện cái gì." Lý Lan phong nói như chém đinh chặt sắt.



Tất cả mọi người nhìn về phía Lăng Lan, mong đợi cô giải đáp.

Lăng Lan cũng không trả lời, mà là nói với Lý Lan Phong: "Vậy anh nói một chút, tại sao tôi muốn phát vật tư cùng vũ khí trước tiên. Tôi muốn, anh cũng có đáp án."

"Tôi chỉ nghĩ đến một ý tưởng có thể, đó chính là đoạn đường này không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, rất có thể ở nửa đường, sẽ phát sinh dị biến." Lý Lan Phong nói suy nghĩ của mình.

"Chẳng lẽ từ lúc chúng ta vừa bắt đầu đến tàu chiến, thì khảo nghiệm đại hỗn chiến cũng đã bắt đầu rồi hả?" Trải qua khảo hạch trường quân đội lần trước Hàn Kế Quân chợt lóe linh quang, nghĩ tới khả năng này.

Lăng Lan gật đầu nói: "Kế Quân nói không sai, tôi phỏng đoán, thật ra thì từ khi bắt đầu rút thăm, đại hỗn chiến cũng đã chính thức bắt đầu, tôi không nghĩ ban tổ chức cho chúng ta an toàn tới địa điểm, nếu đại hỗn chiến chỉ đơn thuần là thủ hộ cùng cướp đoạt đại bản doanh, vậy thì không xứng trở thành cuộc so tài đại chiến cơ giáp có thể chiếm cứ cả một nửa tích phân siêu cấp rồi."

Lời của Lăng Lan làm cho trong đầu Lý Lan Phong cùng Hàn Kế Quân đã hiểu rõ, bọn họ trăm miệng một lời nói: "Là quân lược!"

Hàn Kế Quân kích động nói: "Hiện tại, khảo nghiệm chính là tài nghệ quân lược của đoàn đội, xem chúng ta có thể đoán được sắp xếp của bọn họ hay không. Mà vừa bắt đầu đã phân phối 5000 vạn, khảo nghiệm chính là thống kê tính toán, kế hoạch, còn có lực lượng hậu cần, thậm chí cải tạo sư cũng bị tính kế ở bên trong rồi. Quả nhiên không hổ là đại hỗn chiến, đều liên quan đến mỗi môn chuyên nghiệp ở trường quân đội."

"Trong này, còn khảo nghiệm Tinh hàng, chẳng lẽ hạm đội này chỉ phi hành dọc theo Khải Minh Tinh sao? Tôi cho là không." Lăng Lan nói ra kết quả cô cùng Tiểu Tứ cùng nhau đoán ra được. Để cho các đội viên tiểu đội nghe được ánh mắt lóng lánh.

"Kế Quân, bởi vì thiên phú của cậu cũng không phải là mảng tàu chiến, lúc tiến vào khoang thuyền vận chuyển, bị phong tỏa tầm mắt, vừa không có Rada nhắc nhở, không thể nào biết phương hướng Tinh hạm phi hành. Nhưng tớ tin tưởng, khẳng định Lạc Triều phát hiện vấn đề này, tớ chỉ hi vọng cô bé có thể kịp thời nói với Lâm Tiêu, không muốn bởi vì không có chuẩn bị, mà xuất hiện tổn thất không cần thiết." Nếu là người hợp tác, dĩ nhiên Lăng Lan hi vọng thực lực Trường quân đội tổng hợp đệ nhất càng mạnh càng tốt.

Ở bên này thời điểm Lăng Lan đoán, Trường quân đội tổng hợp đệ nhất, Lạc Triều đúng là cảm thấy phương hướng Tinh hạm phi hành có vấn đề, bọn họ gần như thoát khỏi Khải Minh Tinh, tiến vào một giải đất không biết, giải đất không biết này, trong bài thì của cô, vốn không tồn tại.

Lạc Triều rất nhanh nói vấn đề này cho Lâm Tiêu, Lâm Tiêu rất tin nhiệm đối với Lạc Triều, anh ta mặc kệ các ý kiến, bắt đầu phát vũ khí cùng vật tư ở bên trong khoang thuyền, mà 3 trường quân đội khác ở cùng bọn họ một khoang thuyền vận chuyển, hết sức thông minh, bọn họ đi theo trường quân đội tổng hợp đệ nhất bắt đầu phát vật tư cùng vũ khí, tuy nhiên một số vũ khí trọng hình đặc thù, bọn họ để lại với nhau, không có phân phát...

Cứ như vậy, hơn một giờ phi hành, ở tình huống tất cả trường quân đội sinh không biết, đội Tinh hạm đột nhiên tản ra, bay đi một tinh cầu hẻo lánh thần bí.

"bíp bíp bíp!" Ước chừng lại qua hơn hai mươi phút, bên trong khoang thuyền vận chuyển của Lăng Lan đột nhiên chuông báo kêu lên, nghe JM phụ trách khoang thuyền vận chuyển lo lắng hô: " Khoang thuyền 3 số, xin chú ý, khoang thuyền số 3, xin chú ý, địch tấn công! Địch tấn công! Xin khẩn cấp bắn ra trong 3 phút hạ xuống, xin khẩn cấp bắn ra trong ba phút đồng hồ!"

Thông báo này, để cho mọi người cả kinh thất sắc, ngay cả Kiều Đình, trong phút chốc mồ hôi lạnh toát ra. Theo JM thông báo, khoang cửa vốn đóng chặt đột nhiên bị mở ra, một số người đứng tương đối gần cửa khoang, bởi vì cửa khoang đột nhiên mở ra, bị gió lốc điên cuồng tiến vào lập tức cuốn ra ngoài, rơi xuống xuống phía dưới thật nhanh...

"Tiểu Tứ, báo cáo tình huống!" Lăng Lan không hốt hoảng, trực tiếp phân phó Tiểu Tứ.

"Chúng ta tới một tinh cầu không biết!" Theo thanh âm của Tiểu Tứ, trong ý thức hải của Lăng Lan xuất hiện một tinh cầu đen nhánh, theo hình ảnh gần hơn, tiến vào tầng khí quyển, Lăng Lan mới phát hiện, nơi đó đen nhánh, bằng nhãn lực siêu phàm của cô, cho nên thật không thấy.

"Chuyện gì xảy ra?" Lăng Lan vẫn bình tĩnh, lúc này cũng không khỏi biến sắc.

" Tinh cầu phía dưới cũng không có một chút nguồn sáng, phải nói, tầng khí quyển bài trừ hết thảy ánh sáng, mới làm cho cả tinh cầu trở nên đen nhánh." Tiểu Tứ bổ sung nói rõ.

"Không biết nguồn sáng chúng ta chuẩn bị có nhiều hay không." Nhìn tinh cầu đen nhánh này không có ánh sáng, Lăng Lan hỏi thăm Lâm Trung Khanh bên cạnh.

"Mỗi Cơ Giáp Sư có thể trang bị 2 tấm, còn thừa lại 80 tấm." Lâm Trung Khanh giống như một máy tính, lập tức nói ra đáp án.

"2 tấm còn ít." Lăng Lan chau mày, không nghĩ tới ban đầu chuẩn bị thiết bị thắp sáng hai đêm, bởi vì đến một tinh cầu đen thùi, cho nên thiếu không ít.

"Lão đại, không cần gấp gáp, tinh cầu này có ban ngày." Tiểu Tứ thấy Lăng Lan lo lắng, mở miệng phân ưu nói: "Chỉ là ban ngày ngắn mà ban đêm dài."

"Thời gian cặn kẽ." Lăng Lan không khách khí hỏi.

"Ban ngày chỉ có 8 giờ, mà đêm tối lại kéo dài 16 giờ."

"Ban đêm thật dài, lổ hổng nguồn sáng còn lớn." Lăng Lan vuốt vuốt chân mày, ở điểm này, cô không tính toán được.

Đang lúc này, JM Tinh hạm bắt đầu đếm ngược sau ba phút đồng hồ nếu đếm ngược, còn chưa rời khoang thuyền vận chuyển, khoang thuyền vận chuyển sẽ tắt, người không đi xuống trực tiếp tước đoạt tư cách dự thi: 180, 179, 178...

Đối mặt với khoảng không đen thui, không cách nào hiểu rõ ràng phía dưới học sinh trường quân đội bắt đầu chần chờ, có muốn nghe theo JM ra lệnh hay không. Thậm chí có không ít người bắt đầu muốn đoàn kết lại, không thể mù quáng đi xuống, nếu phía dưới gặp nguy hiểm, mà bọn họ lại không thấy được, nhất định phải chết? Những lời này khiến không ít người dao động, lúc mọi người không cách nào quyết định, Lăng Lan đột nhiên mở ra băng tần toàn đoàn, cô hạ mệnh lệnh thứ hai: "Toàn thể bắn ra!"

Cô biết người đều có sợ hãi trong lòng, vì vậy điều khiển cơ giáp, đều tiên đi tới cửa khoang, thấy phía dưới này màu đen đậm đặc, tựa như một con thú dữ đáng sợ có thể cắn nuốt hết thảy, Lăng Lan động viên mình, điều khiển cơ giáp bắn ra ngoài thật nhanh, cơ giáp nhanh chóng rơi xuống mặt đất tinh cầu.

"Tiểu Tứ, phân tích tất cả số liệu tinh cầu!" Tại tình huống không biết gì, Lăng Lan quả quyết lựa chọn để cho Tiểu Tứ phân tích mà không phải Quang Não cơ giáp, so sánh với cái sau, cô càng tin tưởng Tiểu Tứ.

"Độ sáng: 0, thành phần không khí: Các-bon-đi ô-xít 67%, dưỡng khí 30%, những khí khác 3%, sức gió: Cấp bảy, địa hình dẫn lực..." Liên tiếp số liệu ở trên màn ảnh cơ giáp nhanh chóng chớp động, Lăng Lan trực tiếp gửi những số liệu này cho mỗi đoàn viên Trường quân đội nam sinh đệ nhất, cô hi vọng đoàn viên theo cô nhảy xuống, sẽ không bởi vì xuất hiện một tài liệu sai lầm, tiến hành điều khiển sai lầm, mà phát sinh chuyện hối hận lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook