Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 527: Giỏi hơn!
Nhữ Phu Nhân
29/08/2018
Chiến đấu ở khu G13 sau khi Mục Thiếu Vũ ôm một tên đặc cấp sư sĩ tự bao xong thì cũng khép màn lại, toàn bộ khu vực G13 bây giờ là một mảnh tàn phá, vô số đại thụ bị nhổ tận gốc, một ít rễ khô còn bị chiến hỏa vô
tình châm lửa lên, khói mù tràn ngập, khói đặc cuồn cuộn, thiếu chút nữa đã bao phủ toàn bộ khu G13 rồi.
Có những chỗ phản quang lại ánh lửa, có thể nhìn thấy có vô số cơ giáp rơi xuống đó. Nếu đứng từ trên trời nhìn xuống thì những xác cơ giáp đó thiếu chút nữa đã lấp đầy mảnh đất khu G13 rồi, từ đây có thể thấy được trình độ hung tàn của trận chiến này.
Giữa không trung chỉ còn lại ba cái đặc cấp cơ giáp còn đứng vững, khi bọn họ nhìn xuống vô số xác cơ giáp dưới đất thì trong lòng không khỏi cảm thán cho sự may mắn của mình, không trở thành một thành viên trong đống cơ giáp dưới kia.
Bọn họ cũng không dừng lại quá lâu, nhanh chóng chạy về phía mục tiêu ban đầu của mình – Khu G17.
Nhưng cũng vào lúc này, một học viên của Học viện quân sự nam sinh số 2 luôn đứng ngoài bàng quang xem đấu đột nhiên điều khiển cơ giáp chạy về vị trí đại bản doanh đằng kia.
Chuyện ngoài ý muốn này làm cho mọi người ở đây hết hồn, vừa tính điều khiển cơ giáp ngăn lại thì những cơ giáp khác thuộc Học viện quân sự nam sinh số 2 và quân liên minh bên đó cũng điều khiển cơ giáp điên cuồng ngăn chặn, làm cho bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cái cơ giáp kia càng chạy càng xa.
- Nằm mơ!
Lâm Tiêu đang chiến đấu với Tưởng Thiếu Vũ thấy như vậy thì đột ngột nhảy lùi về sau, giơ súng ánh sáng bên tay trái lên bắn một chùm sáng về phía cơ giáp đã phá vòng vây kia.
Chùm sáng bay nhanh đến sau lưng của cơ giáp đó nhưng mà lúc này lại có thêm một chùm sáng khác xuất hiện, đúng lúc chặn lại đòn tấn công của Lâm Tiêu.
- Tưởng Thiếu Vũ!
Lâm Tiêu nghiến răng nghiến lợi. Nếu như Học viện quân sự nam sinh số 1 thật sự bị người khác đánh hạ đại bản doanh thì thân là một thành viên liên minh như anh còn dám có mặt mũi nào đi gặp Lăng Lan nữa chứ?
- Học viện quân sự nam sinh số 1 đã không còn ai, chỉ cần tôi giữ chân anh lại thì không ai có thể cứu được học viện này cả. Cho dù ba học viện các anh liên minh với nhau thì sao chứ, vị trí đệ nhất vẫn sẽ thuộc về Học viện quân sự nam sinh số 2 chúng tôi mà thôi. Lâm Tiêu, anh nhớ cho kĩ, lần sau nhớ phải lựa chọn người hợp tác cho đúng vào, ha ha ha!
Tưởng Thiếu Vũ đắc ý cười điên cuồng, gã giống như đã nhìn thấy hình ảnh bản thân đứng trên đỉnh chiến thắng rồi.
Hàn Kế Quân bởi vì cấp bậc cơ giáp của mình khá thấp, chỉ là cao cấp cơ giáp sĩ cho nên vẫn luôn đứng xa chiến trường của khu G17 ra, bất kể là người của Tưởng Thiếu Vũ hay là người của Lâm Tiêu thì đều là đặc cấp sư sĩ cả, câu đi lên đó chẳng những không giúp được gì mà còn khiến cho bọn họ phải lo lắng tránh cho cậu bị người của Tưởng Thiếu Vũ đánh lén nữa.
Lúc này cậu đột nhiên nhìn thấy một cơ giáp thuộc Học viện quân sự nam sinh số 2 phá vòng vây chạy ra thì trong lòng khẩn trương vô cùng, cậu không chút nghĩ ngợi điều khiển cơ giáp vọt qua muốn ngăn cản có giáp này lại, đợi cho người của bên mình đến xử lí đối phương.
Nhưng mà mục đích của cơ giáp sư đối phương vô cùng rõ ràng, làm sao có thể khiến cho Hàn Kế Quân chặn lại được chứ, hắn ta nhẹ nhàng uốn lượn vài cái đã vòng qua bên người Hàn Kế Quân rồi. Hàn Kế Quân cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương lướt qua người mình rồi chạy đi xa.
Hàn Kế Quân làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được. Cậu cắn răng đuổi theo, người của Lâm Tiêu cũng muốn chạy theo giúp đỡ nhưng lại bị người của Tưởng Thiếu Vũ liều mạng ngăn cản lại. Nếu như chỉ mất đi một cái cơ giáp thì người của gã vẫn có thể ngăn lại người của Lâm Tiêu được, đây chính là kế hoạch mà Tưởng Thiếu Vũ khổ não suy nghĩ nãy giờ, lúc này xem ra gã đã thành công rồi.
Lúc này ở khu vực trung tâm của đại bản doanh, tiểu đội của Thường Tân Nguyên đang làm những chuẩn bị cuối cùng.
- Đội trưởng, phía Tây Nam có ba cái cơ giáp đã đi vào khu vực trung tâm! Xác định là người tấn công liên minh.
Đội viên phụ trách giám sát trên không nhìn thấy trên radar đột nhiên xuất hiện ba điểm đỏ liền báo cáo lại cho Thường Tân Nguyên.
Thường Tân Nguyên tính hạ mệnh lệnh thì lại nghe đội viên đó hô lên:
- Đội trưởng, phía Đông Nam cũng xuất hiện một cái cơ giáp.
- Phóng gần hình ảnh lên, phân rõ là quân địch hay quân ta.
Phía Đông Nam chính là khu vực đám Tưởng Thiếu Vũ và Lâm Tiêu chiến đấu.
Đội viên lập tức phóng gần hình ảnh lại, thấy rõ hình ảnh ở phần ngực cơ giáp:
- Là Học viện quân sự nam sinh số 2.
Dứt lời lại hô lên lần nữa:
- Còn có thêm một cái cơ giáp nữa, là... quân sư!
Sắc mặt Thường Tân Nguyên ngưng trọng lên nói:
- Xem ra cái cơ giáp này phá được vòng vây chạy ra. Hm... trước cứ để đó đi, chúng ta xử lí ba cái cơ giáp bên hướng Tây Nam đã, nhắm hướng ba cái cơ giáp kia, tất cả đội viên, hành động!
Loại tấn công này chỉ có hiệu quả một lần mà thôi cho nên Thường Tân Nguyên đương nhiên sẽ lựa chọn ba cái cơ giáp đặc cấp rồi.
- Vâng! Đội trưởng.
Ở khu vực trung tâm, sáu cái cơ giáp đang đùa nghịch súng ống nghe được mệnh lệnh của anh liền bắt đầu hành động, bọn họ điều khiển cơ giáp đi đến vị trí được đánh dấu sẵn trên bản vẽ, dựa theo quy định về góc độ và phương hướng trên đó đặt súng ống đúng vị trí nhắn bắn giữa không trung.
Lúc nãy đội viên phụ trách theo dõi cũng không khống chế được đổ mồ hôi đầy đầu. Lần tấn công này có hiệu quả hay không đều phụ thuộc vào tọa độ mà cậu báo ra có chuẩn hay không, thời gian hạ lệnh bắn có đúng lúc hay không.
- Tọa độ: xx.xx, chuẩn bị!
Nhìn thấy đối phương đã đi vào tọa độ chuẩn bị tấn công, cậu lập tức hạ mệnh lệnh.
Ngón tay của sáu cơ giáp sĩ đều đặt lên cò súng, chỉ đợi hiệu lệnh bắn sẽ lập tức bóp cò bắn ra lửa đạn đã chuẩn bị nãy giờ.
- BẮN!!!
Đối phương cuối cùng cũng đi vào đúng tọa độ, đội viên theo dõi rống một tiếng, sáu tên đội viên kia cũng quyết đoán bóp cò.....
Sáu quả đạn pháo phóng lên cao lại dựa theo quỹ đạo đã được thiết lập sẵn mà bay đi. Mà ba cái cơ giáp kia vẫn chưa hay biết gì đi vào đường bắn của sáu quả đạn pháo, thoạt nhìn giống như bọn họ tự đâm đầu vào đạn vậy.
Ba cái cơ giáp vừa đi tới chỗ này đã nghe thấy quang não phát ra tiếng cảnh báo kịch liệt:
- Né tránh! Né tránh! Né tránh!
Lúc bọn họ định điều khiển cơ giáp né đi thì lại đột nhiên phát hiện hoàn toàn không có cơ hội để mà tránh, sáu quả đạn pháo kia đã phong kín hết tất cả đường lui rồi, nói thì chậm nhưng mà diễn ra lại rất nhanh, đầu đạn nhanh chóng bắn trúng ba cái cơ giáp, tiếng nổ to ầm ầm vang lên, trực tiếp đánh bay ba cái cơ giáp này.
- YES!!!
Nhìn thấy tấn công thành công, mọi người đều hưng phấn hô lên.
- Tránh mau!
Thường Tân Nguyên la lớn. Thì ra trong lúc bọn họ tấn công thì cái cơ giáp bên hướng Đông Nam cũng phát hiện ra bọn họ cho nên đã bắn ra vài chùm sáng.
Có lẽ là do quá mức hưng phấn, cũng có thể là do đòn tấn công tới quá đột ngột cho nên hai cái cơ giáp nhanh chóng bị đánh trúng, bị loại trừ khỏi cuộc chiến. Thường Tân Nguyên đột nhiên khởi động động cơ, điều khiển cơ giáp đánh về phía đối phương...
Cơ giáp kia vừa tính tấn công tiếp thì thấy một cái cơ giáp cao cấp không biết sống chết vọt lại đây, hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không thèm né tránh, cứ như vậy đụng trực diện vào.
Độ cứng của cơ giáp đặc cấp không phải thứ mà cơ giáp cao cấp có thể so sánh được, mặc kệ là bên kia có tránh hay không thì quyền chủ động vẫn nằm trong tay hắn. Chỉ là lần này hắn tính toán sai rồi, có lẽ những cơ giáp cao cấp khác sẽ thua cơ giáp đặc cấp những mà cơ giáp của Thường Tân Nguyên chắc chắn là một ngoại lệ, bởi vì anh muốn bảo đảm hệ số an toàn của bản thân trên chiến trường cho nên đã tự mình cải tạo cơ giáp của bản thân trở thành một cái mai rùa đen cứng rắn vô cùng, cho dù có va chạm với cơ giáp đặc cấp thì Thường Tân Nguyên tin tưởng cơ giáp của mình cũng không thua gì đối phương.
Chính vì tự tin cho nên Thường Tân Nguyên không chút sợ sệt đâm thẳng vào, thẳng tới lúc sắp sửa đụng vào thì tên đặc cấp sư sĩ kia mới hoàn toàn tin tưởng, tên bên kia đúng là không sợ chết muốn đâm vào hắn.
Phanh một tiếng, hai cái cơ giáp đụng vào nhau một cú! Đặc cấp sư sĩ cho rằng cơ giáp của đối phương sẽ bị đụng bay đi chỗ khác, nhưng mà không ngờ bên kia không xảy ra chuyện gì hết, trái lại cơ giáp của hắn lại chịu thiệt, có mấy chỗ vốn đã bị thiệt hại thì sau cú va chạm này trình độ hư hại lại càng nghiêm trọng hơn.Thường Tân Nguyên thấy đụng mạnh có kết quả tốt thì vui vẻ vô cùng, anh lại điều khiển cơ giáp tính đụng qua một lần nữa, trừ bỏ cái mai rùa của cơ giáp mình ra thì Thường Tân Nguyên đúng là không có cách nào tốt hơn để ngăn cản vị đặc cấp sư sĩ này cả.
Đặc cấp sư sĩ đã bị ăn mệt một lần thì làm sao còn đâm đầu vào nữa, hắn thao tác cơ giáp lóe qua một bên tránh đi. Lúc này thì khác biệt giữa cơ giáp cao cấp và cơ giáp đặc cấp cũng hiện ra, tuy rằng Thường Tân Nguyên đã cố gắng đền bù nhưng mà về mặt tốc độ cũng vẫn chậm hơn đối thủ một bước.
“Bang!”
Một đạo kiếm quang đột nhiên từ phía sau đánh úp lại, trong lòng đặc cấp sư sĩ hốt hoảng, lập tức điều khiển cơ giáp né tránh. Né xong mới phát hiện thì ra là Hàn Kế Quân luôn đuổi theo nãy giờ đã chạy tới....
- Quân sư, chúng ta cùng nhau hợp tác xử lí hắn.
Thường Tân Nguyên thấy Hàn Kế Quân đã đuổi tới liền quyết định. Hàn Kế Quân cũng tính làm như vậy, hai người vừa định nắm tay hợp lực cản lại đối phương thì tên đặc cấp sư sĩ kia lại quay đầu bỏ chạy.
Tên đặc cấp sư sĩ kia rất rõ ràng, hắn không thể để người khác cầm chân được, đến hắn cũng không biết Lâm Tiêu sẽ bị đoàn trưởng giữ chân trong bao lâu cho nên hắn nhất định phải đến khu vực trung tâm của Học viện quân sự nam sinh số 1, sau đó chiếm được đại bản doanh.
Hàn Kế Quân và Thường Tân Nguyên thấy đối thủ không đánh nhau mà lại bỏ chạy thì cũng hiểu đối phương đang muốn làm gì, hai người nhanh chóng tăng tốc độ cơ giáp lên đến cực hạn đuổi theo đối phương, bọn họ nhất định không thể để cho người đó thành công được.
Ngay lúc một bên chạy một bên đuổi thì một chuyện vô cùng kinh ngạc xảy ra, cơ giáp kia khi sắp đến vị trí trung tâm thì đột ngột dừng lại rồi rơi đùng xuống đất.
Hai người hai mặt nhìn nhau, không biết đây là có chuyện gì, sợ rằng có điều xảo trá cho nên bọn họ cũng cẩn thận điều khiển cơ giáp hạ xuống. Cơ giáp của Thường Tân Nguyên tương đối chịu đánh hơn nên anh ta đi lại kiểm tra tình hình của cơ giáp bị rơi xuống...
Cùng lúc đó, bên Lâm Tiêu cũng xuất hiện cảnh tượng giống như vậy, Tưởng Thiếu Vũ vốn đang đánh nhau kịch liệt với anh đột nhiên lại không khống chế được cơ giáp nữa mà rời từ trên trời xuống.
- Cơ giáp không có phản ứng nguồn điện, giống như lúc đánh thua bị loại trừ vậy.
Thường Tân Nguyên kiểm tra xong thì nói với Hàn Kế Quân.
Hàn Kế Quân suy nghĩ một chút thì đột nhiên hai mắt sáng lên:
- Anh nói thử coi, có phải là lão đại đã lấy được đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2 rồi hay không?
Ánh mắt Thường Tân Nguyên cũng lóe sáng, gật đầu nói:
- Chắc là như vậy rồi, nếu không thì không thể nào giải thích được vì sao cơ giáp của Học viện quân sự nam sinh số 2 đột nhiên lại bị loại trừ.
Lúc hai người đang kinh hỉ thì ánh mắt của Hàn Kế Quân đột nhiên nhìn thấy một bóng người chợt lóe sáng trên màn hình cơ giáp, người đó đang đi vào lều trại của khu vực trung tâm.
- Không xong!!
Hàn Kế Quân la hoảng lên.
Cơ giáp rơi xuống cũng không đại biểu cho việc cơ giáp sư đã bỏ mình, cậu vậy mà lại quên không kiểm tra hiện trường. Hàn Kế Quân nhanh chóng điều khiển cơ giáp rơi xuống đất mở khoang điều khiển ra, thân hình Hàn Kế Quân chợt lóe lên một cái đã đi vào cái lều kia.
Vừa vào bên trong đã thấy trong đó có một cơ giáp sư đang đứng ở trước thiết bị tiếp thu, nghe thấy động tĩnh phía sau thì hắn xoay mình lại, nhìn thấy là Hàn Kế Quân thì nở nụ cười nòi:
- Vận khí của tôi thật tốt, mà cậu, đã tới chậm rồi!
Đối phương ấn vào nút thắp sáng, chỉ cầm chờ tín hiệu mới này bao phủ tín hiệu cũ thì đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1 sẽ trở thành chiến lợi phẩm của đối phương.
Trong lòng Hàn Kế Quân trầm xuống, cậu đột nhiên nhào lại đánh một quyền về phía đối phương, tuy rằng thể thuật của cậu kém hơn đám người Tề Long Lạc Lãng nhưng nhờ vào sự tra tấn của lão đại, cậu cũng đã tiến vào giai đoạn khí kình sơ đoạn...
Đối phương quyết đoán đón đỡ một quyền này.
“Phanh!”
Khí kình mạnh mẽ thiếu chút nữa đã xốc lên toàn bộ lều rồi.
Đối phương không cách nào cản nổi một kích lúc tức giận này của Hàn Kế Quân, liên tiếp lùi lại ba bước, gần như dựa vào thiết bị tiếp thu. Đối phương hoảng sợ nhìn Hàn Kế Quân, không nghỉ tới thiếu niên trẻ tuổi này vậy mà lại đạt đến cấp bậc khí kình rồi, hắn chỉ mới đạt đến nửa bước khí kình cho nên hoàn toàn không phải là đối thủ của câu.
Hắn đột nhiên nhìn về phía màn hình của thiết bị tiếp thu, nhìn thấy con số trên đó thì vui mừng như điên, thì ra tiến độ bao trùm đã lên đến hơn 90%, cho dù hắn có bị đánh bại thì Hàn Kế Quân cũng không thể nào thay đổi được kết quả bị loại trừ nữa rồi.
Tuy rằng Hàn Kế Quân vẫn còn đang đứng bên cạnh nhưng mà hắn đã coi cậu trở thành người bị loại trừ, không thể uy hiếp đến hắn nữa. Bởi vì không có chút phòng bị nào cho nên khi hắn nhìn thấy một đạo ngân quang thì vô cùng ngạc nhiên quay đầu lại, khó khăn nói:
- Cậu... cậu... phạm quy!
Nói xong câu này thì hắn cũng hôn mê bất tỉnh, thì ra là bị kim gây mê của Hàn Kế Quân đánh gục.
- Tôi cũng hi vọng là mình đã phạm quy, chỉ tiếc trên thiết bị liên lạc của tôi cũng không có nhận được tin tức Học viện quân sự nam sinh số 1 chúng tôi đã bị loại trừ.
Hàn Kế Quân đi tới bên cạnh người nọ, thấp giọng nói. Cậu quay đầy nhìn con số biểu đạt 100% trên thiết bị tiếp thu kia, lâm vào trầm tư.
Mấy giây sau, Hàn Kế Quân lấy thiết bị phát xạ của người nọ ra lại lấy thiết bị của mình để vào sau đó lại ấn nút thắp sáng, bắt đầu bao trùm tin tức của đối phương lại, rất nhanh thanh tiến độ của tiếp thu khí đã đầy, khu G17 lại trở thành địa bàn của Học viện quân sự nam sinh số 1 một lần nữa.
- Thì ra G17 đã không còn là đại bản doanh nữa rồi.
Ánh mắt Hàn Kế Quân lộ rõ vẻ mê man, cậu biết đây nhất định là bút tích của lão đại, nhưng mà cậu không biết làm sao lão đại lại có thể làm được như vậy.
Mấy người trong phòng quan sát vốn tưởng Học viện quân sự nam sinh số 1 đã bị loại trừ rồi, nhưng mà đột nhiên phát hiện ra Học viện quân sự nam sinh số 1 vẫn còn trong cuộc chiến, không ít người vò đầu kêu loạn lên:
- Đây là làm sao nữa đây hả?
Không phải khu G17 là đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1 sao? Vậy thì tại sao sau khi bị người khác lấy đi rồi vẫn không bị loại trừ chứ? Tại sao?
- Nhân viên công tác đâu rồi, mau tra giúp chúng tôi tra thử coi đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1 rốt cục là nằm ở đâu?
Mọi người không ai biết chuyện gì đang diễn ra cho nên đều muốn biết được đáp án.
- Tìm ra rồi!
Nhân viên công tác tìm vài phút, cuối cùng cũng tìm ra đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1
- Là Q9!
- Không thể nào! Q9 là đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2 mà, sao lại có thể thành của Học viện quân sự nam sinh số 1 được chứ.
Kết quả điều tra vừa ra thì mọi người trong phòng quan sát đều ồ lên, vẻ mặt hoàn toàn không thể nào tin được
Lăng Tiêu sau khi thấy khu vực G17 bị đối phương chiếm đi mà Học viện quân sự nam sinh số 1 vẫn chưa bị loại thì đột nhiên suy nghĩ tới thứ gì đó, đến khi nghe được đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1 ở khu Q9 thì bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là vậy!
Lan Nhi! Thứ mà đến cả cha cũng xem nhẹ lại bị con phát hiện được! Xem ra, trên một số phương diện con còn giỏi hơn cả cha nữa! Cha kiêu ngạo vì con!
Có những chỗ phản quang lại ánh lửa, có thể nhìn thấy có vô số cơ giáp rơi xuống đó. Nếu đứng từ trên trời nhìn xuống thì những xác cơ giáp đó thiếu chút nữa đã lấp đầy mảnh đất khu G13 rồi, từ đây có thể thấy được trình độ hung tàn của trận chiến này.
Giữa không trung chỉ còn lại ba cái đặc cấp cơ giáp còn đứng vững, khi bọn họ nhìn xuống vô số xác cơ giáp dưới đất thì trong lòng không khỏi cảm thán cho sự may mắn của mình, không trở thành một thành viên trong đống cơ giáp dưới kia.
Bọn họ cũng không dừng lại quá lâu, nhanh chóng chạy về phía mục tiêu ban đầu của mình – Khu G17.
Nhưng cũng vào lúc này, một học viên của Học viện quân sự nam sinh số 2 luôn đứng ngoài bàng quang xem đấu đột nhiên điều khiển cơ giáp chạy về vị trí đại bản doanh đằng kia.
Chuyện ngoài ý muốn này làm cho mọi người ở đây hết hồn, vừa tính điều khiển cơ giáp ngăn lại thì những cơ giáp khác thuộc Học viện quân sự nam sinh số 2 và quân liên minh bên đó cũng điều khiển cơ giáp điên cuồng ngăn chặn, làm cho bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cái cơ giáp kia càng chạy càng xa.
- Nằm mơ!
Lâm Tiêu đang chiến đấu với Tưởng Thiếu Vũ thấy như vậy thì đột ngột nhảy lùi về sau, giơ súng ánh sáng bên tay trái lên bắn một chùm sáng về phía cơ giáp đã phá vòng vây kia.
Chùm sáng bay nhanh đến sau lưng của cơ giáp đó nhưng mà lúc này lại có thêm một chùm sáng khác xuất hiện, đúng lúc chặn lại đòn tấn công của Lâm Tiêu.
- Tưởng Thiếu Vũ!
Lâm Tiêu nghiến răng nghiến lợi. Nếu như Học viện quân sự nam sinh số 1 thật sự bị người khác đánh hạ đại bản doanh thì thân là một thành viên liên minh như anh còn dám có mặt mũi nào đi gặp Lăng Lan nữa chứ?
- Học viện quân sự nam sinh số 1 đã không còn ai, chỉ cần tôi giữ chân anh lại thì không ai có thể cứu được học viện này cả. Cho dù ba học viện các anh liên minh với nhau thì sao chứ, vị trí đệ nhất vẫn sẽ thuộc về Học viện quân sự nam sinh số 2 chúng tôi mà thôi. Lâm Tiêu, anh nhớ cho kĩ, lần sau nhớ phải lựa chọn người hợp tác cho đúng vào, ha ha ha!
Tưởng Thiếu Vũ đắc ý cười điên cuồng, gã giống như đã nhìn thấy hình ảnh bản thân đứng trên đỉnh chiến thắng rồi.
Hàn Kế Quân bởi vì cấp bậc cơ giáp của mình khá thấp, chỉ là cao cấp cơ giáp sĩ cho nên vẫn luôn đứng xa chiến trường của khu G17 ra, bất kể là người của Tưởng Thiếu Vũ hay là người của Lâm Tiêu thì đều là đặc cấp sư sĩ cả, câu đi lên đó chẳng những không giúp được gì mà còn khiến cho bọn họ phải lo lắng tránh cho cậu bị người của Tưởng Thiếu Vũ đánh lén nữa.
Lúc này cậu đột nhiên nhìn thấy một cơ giáp thuộc Học viện quân sự nam sinh số 2 phá vòng vây chạy ra thì trong lòng khẩn trương vô cùng, cậu không chút nghĩ ngợi điều khiển cơ giáp vọt qua muốn ngăn cản có giáp này lại, đợi cho người của bên mình đến xử lí đối phương.
Nhưng mà mục đích của cơ giáp sư đối phương vô cùng rõ ràng, làm sao có thể khiến cho Hàn Kế Quân chặn lại được chứ, hắn ta nhẹ nhàng uốn lượn vài cái đã vòng qua bên người Hàn Kế Quân rồi. Hàn Kế Quân cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương lướt qua người mình rồi chạy đi xa.
Hàn Kế Quân làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được. Cậu cắn răng đuổi theo, người của Lâm Tiêu cũng muốn chạy theo giúp đỡ nhưng lại bị người của Tưởng Thiếu Vũ liều mạng ngăn cản lại. Nếu như chỉ mất đi một cái cơ giáp thì người của gã vẫn có thể ngăn lại người của Lâm Tiêu được, đây chính là kế hoạch mà Tưởng Thiếu Vũ khổ não suy nghĩ nãy giờ, lúc này xem ra gã đã thành công rồi.
Lúc này ở khu vực trung tâm của đại bản doanh, tiểu đội của Thường Tân Nguyên đang làm những chuẩn bị cuối cùng.
- Đội trưởng, phía Tây Nam có ba cái cơ giáp đã đi vào khu vực trung tâm! Xác định là người tấn công liên minh.
Đội viên phụ trách giám sát trên không nhìn thấy trên radar đột nhiên xuất hiện ba điểm đỏ liền báo cáo lại cho Thường Tân Nguyên.
Thường Tân Nguyên tính hạ mệnh lệnh thì lại nghe đội viên đó hô lên:
- Đội trưởng, phía Đông Nam cũng xuất hiện một cái cơ giáp.
- Phóng gần hình ảnh lên, phân rõ là quân địch hay quân ta.
Phía Đông Nam chính là khu vực đám Tưởng Thiếu Vũ và Lâm Tiêu chiến đấu.
Đội viên lập tức phóng gần hình ảnh lại, thấy rõ hình ảnh ở phần ngực cơ giáp:
- Là Học viện quân sự nam sinh số 2.
Dứt lời lại hô lên lần nữa:
- Còn có thêm một cái cơ giáp nữa, là... quân sư!
Sắc mặt Thường Tân Nguyên ngưng trọng lên nói:
- Xem ra cái cơ giáp này phá được vòng vây chạy ra. Hm... trước cứ để đó đi, chúng ta xử lí ba cái cơ giáp bên hướng Tây Nam đã, nhắm hướng ba cái cơ giáp kia, tất cả đội viên, hành động!
Loại tấn công này chỉ có hiệu quả một lần mà thôi cho nên Thường Tân Nguyên đương nhiên sẽ lựa chọn ba cái cơ giáp đặc cấp rồi.
- Vâng! Đội trưởng.
Ở khu vực trung tâm, sáu cái cơ giáp đang đùa nghịch súng ống nghe được mệnh lệnh của anh liền bắt đầu hành động, bọn họ điều khiển cơ giáp đi đến vị trí được đánh dấu sẵn trên bản vẽ, dựa theo quy định về góc độ và phương hướng trên đó đặt súng ống đúng vị trí nhắn bắn giữa không trung.
Lúc nãy đội viên phụ trách theo dõi cũng không khống chế được đổ mồ hôi đầy đầu. Lần tấn công này có hiệu quả hay không đều phụ thuộc vào tọa độ mà cậu báo ra có chuẩn hay không, thời gian hạ lệnh bắn có đúng lúc hay không.
- Tọa độ: xx.xx, chuẩn bị!
Nhìn thấy đối phương đã đi vào tọa độ chuẩn bị tấn công, cậu lập tức hạ mệnh lệnh.
Ngón tay của sáu cơ giáp sĩ đều đặt lên cò súng, chỉ đợi hiệu lệnh bắn sẽ lập tức bóp cò bắn ra lửa đạn đã chuẩn bị nãy giờ.
- BẮN!!!
Đối phương cuối cùng cũng đi vào đúng tọa độ, đội viên theo dõi rống một tiếng, sáu tên đội viên kia cũng quyết đoán bóp cò.....
Sáu quả đạn pháo phóng lên cao lại dựa theo quỹ đạo đã được thiết lập sẵn mà bay đi. Mà ba cái cơ giáp kia vẫn chưa hay biết gì đi vào đường bắn của sáu quả đạn pháo, thoạt nhìn giống như bọn họ tự đâm đầu vào đạn vậy.
Ba cái cơ giáp vừa đi tới chỗ này đã nghe thấy quang não phát ra tiếng cảnh báo kịch liệt:
- Né tránh! Né tránh! Né tránh!
Lúc bọn họ định điều khiển cơ giáp né đi thì lại đột nhiên phát hiện hoàn toàn không có cơ hội để mà tránh, sáu quả đạn pháo kia đã phong kín hết tất cả đường lui rồi, nói thì chậm nhưng mà diễn ra lại rất nhanh, đầu đạn nhanh chóng bắn trúng ba cái cơ giáp, tiếng nổ to ầm ầm vang lên, trực tiếp đánh bay ba cái cơ giáp này.
- YES!!!
Nhìn thấy tấn công thành công, mọi người đều hưng phấn hô lên.
- Tránh mau!
Thường Tân Nguyên la lớn. Thì ra trong lúc bọn họ tấn công thì cái cơ giáp bên hướng Đông Nam cũng phát hiện ra bọn họ cho nên đã bắn ra vài chùm sáng.
Có lẽ là do quá mức hưng phấn, cũng có thể là do đòn tấn công tới quá đột ngột cho nên hai cái cơ giáp nhanh chóng bị đánh trúng, bị loại trừ khỏi cuộc chiến. Thường Tân Nguyên đột nhiên khởi động động cơ, điều khiển cơ giáp đánh về phía đối phương...
Cơ giáp kia vừa tính tấn công tiếp thì thấy một cái cơ giáp cao cấp không biết sống chết vọt lại đây, hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không thèm né tránh, cứ như vậy đụng trực diện vào.
Độ cứng của cơ giáp đặc cấp không phải thứ mà cơ giáp cao cấp có thể so sánh được, mặc kệ là bên kia có tránh hay không thì quyền chủ động vẫn nằm trong tay hắn. Chỉ là lần này hắn tính toán sai rồi, có lẽ những cơ giáp cao cấp khác sẽ thua cơ giáp đặc cấp những mà cơ giáp của Thường Tân Nguyên chắc chắn là một ngoại lệ, bởi vì anh muốn bảo đảm hệ số an toàn của bản thân trên chiến trường cho nên đã tự mình cải tạo cơ giáp của bản thân trở thành một cái mai rùa đen cứng rắn vô cùng, cho dù có va chạm với cơ giáp đặc cấp thì Thường Tân Nguyên tin tưởng cơ giáp của mình cũng không thua gì đối phương.
Chính vì tự tin cho nên Thường Tân Nguyên không chút sợ sệt đâm thẳng vào, thẳng tới lúc sắp sửa đụng vào thì tên đặc cấp sư sĩ kia mới hoàn toàn tin tưởng, tên bên kia đúng là không sợ chết muốn đâm vào hắn.
Phanh một tiếng, hai cái cơ giáp đụng vào nhau một cú! Đặc cấp sư sĩ cho rằng cơ giáp của đối phương sẽ bị đụng bay đi chỗ khác, nhưng mà không ngờ bên kia không xảy ra chuyện gì hết, trái lại cơ giáp của hắn lại chịu thiệt, có mấy chỗ vốn đã bị thiệt hại thì sau cú va chạm này trình độ hư hại lại càng nghiêm trọng hơn.Thường Tân Nguyên thấy đụng mạnh có kết quả tốt thì vui vẻ vô cùng, anh lại điều khiển cơ giáp tính đụng qua một lần nữa, trừ bỏ cái mai rùa của cơ giáp mình ra thì Thường Tân Nguyên đúng là không có cách nào tốt hơn để ngăn cản vị đặc cấp sư sĩ này cả.
Đặc cấp sư sĩ đã bị ăn mệt một lần thì làm sao còn đâm đầu vào nữa, hắn thao tác cơ giáp lóe qua một bên tránh đi. Lúc này thì khác biệt giữa cơ giáp cao cấp và cơ giáp đặc cấp cũng hiện ra, tuy rằng Thường Tân Nguyên đã cố gắng đền bù nhưng mà về mặt tốc độ cũng vẫn chậm hơn đối thủ một bước.
“Bang!”
Một đạo kiếm quang đột nhiên từ phía sau đánh úp lại, trong lòng đặc cấp sư sĩ hốt hoảng, lập tức điều khiển cơ giáp né tránh. Né xong mới phát hiện thì ra là Hàn Kế Quân luôn đuổi theo nãy giờ đã chạy tới....
- Quân sư, chúng ta cùng nhau hợp tác xử lí hắn.
Thường Tân Nguyên thấy Hàn Kế Quân đã đuổi tới liền quyết định. Hàn Kế Quân cũng tính làm như vậy, hai người vừa định nắm tay hợp lực cản lại đối phương thì tên đặc cấp sư sĩ kia lại quay đầu bỏ chạy.
Tên đặc cấp sư sĩ kia rất rõ ràng, hắn không thể để người khác cầm chân được, đến hắn cũng không biết Lâm Tiêu sẽ bị đoàn trưởng giữ chân trong bao lâu cho nên hắn nhất định phải đến khu vực trung tâm của Học viện quân sự nam sinh số 1, sau đó chiếm được đại bản doanh.
Hàn Kế Quân và Thường Tân Nguyên thấy đối thủ không đánh nhau mà lại bỏ chạy thì cũng hiểu đối phương đang muốn làm gì, hai người nhanh chóng tăng tốc độ cơ giáp lên đến cực hạn đuổi theo đối phương, bọn họ nhất định không thể để cho người đó thành công được.
Ngay lúc một bên chạy một bên đuổi thì một chuyện vô cùng kinh ngạc xảy ra, cơ giáp kia khi sắp đến vị trí trung tâm thì đột ngột dừng lại rồi rơi đùng xuống đất.
Hai người hai mặt nhìn nhau, không biết đây là có chuyện gì, sợ rằng có điều xảo trá cho nên bọn họ cũng cẩn thận điều khiển cơ giáp hạ xuống. Cơ giáp của Thường Tân Nguyên tương đối chịu đánh hơn nên anh ta đi lại kiểm tra tình hình của cơ giáp bị rơi xuống...
Cùng lúc đó, bên Lâm Tiêu cũng xuất hiện cảnh tượng giống như vậy, Tưởng Thiếu Vũ vốn đang đánh nhau kịch liệt với anh đột nhiên lại không khống chế được cơ giáp nữa mà rời từ trên trời xuống.
- Cơ giáp không có phản ứng nguồn điện, giống như lúc đánh thua bị loại trừ vậy.
Thường Tân Nguyên kiểm tra xong thì nói với Hàn Kế Quân.
Hàn Kế Quân suy nghĩ một chút thì đột nhiên hai mắt sáng lên:
- Anh nói thử coi, có phải là lão đại đã lấy được đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2 rồi hay không?
Ánh mắt Thường Tân Nguyên cũng lóe sáng, gật đầu nói:
- Chắc là như vậy rồi, nếu không thì không thể nào giải thích được vì sao cơ giáp của Học viện quân sự nam sinh số 2 đột nhiên lại bị loại trừ.
Lúc hai người đang kinh hỉ thì ánh mắt của Hàn Kế Quân đột nhiên nhìn thấy một bóng người chợt lóe sáng trên màn hình cơ giáp, người đó đang đi vào lều trại của khu vực trung tâm.
- Không xong!!
Hàn Kế Quân la hoảng lên.
Cơ giáp rơi xuống cũng không đại biểu cho việc cơ giáp sư đã bỏ mình, cậu vậy mà lại quên không kiểm tra hiện trường. Hàn Kế Quân nhanh chóng điều khiển cơ giáp rơi xuống đất mở khoang điều khiển ra, thân hình Hàn Kế Quân chợt lóe lên một cái đã đi vào cái lều kia.
Vừa vào bên trong đã thấy trong đó có một cơ giáp sư đang đứng ở trước thiết bị tiếp thu, nghe thấy động tĩnh phía sau thì hắn xoay mình lại, nhìn thấy là Hàn Kế Quân thì nở nụ cười nòi:
- Vận khí của tôi thật tốt, mà cậu, đã tới chậm rồi!
Đối phương ấn vào nút thắp sáng, chỉ cầm chờ tín hiệu mới này bao phủ tín hiệu cũ thì đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1 sẽ trở thành chiến lợi phẩm của đối phương.
Trong lòng Hàn Kế Quân trầm xuống, cậu đột nhiên nhào lại đánh một quyền về phía đối phương, tuy rằng thể thuật của cậu kém hơn đám người Tề Long Lạc Lãng nhưng nhờ vào sự tra tấn của lão đại, cậu cũng đã tiến vào giai đoạn khí kình sơ đoạn...
Đối phương quyết đoán đón đỡ một quyền này.
“Phanh!”
Khí kình mạnh mẽ thiếu chút nữa đã xốc lên toàn bộ lều rồi.
Đối phương không cách nào cản nổi một kích lúc tức giận này của Hàn Kế Quân, liên tiếp lùi lại ba bước, gần như dựa vào thiết bị tiếp thu. Đối phương hoảng sợ nhìn Hàn Kế Quân, không nghỉ tới thiếu niên trẻ tuổi này vậy mà lại đạt đến cấp bậc khí kình rồi, hắn chỉ mới đạt đến nửa bước khí kình cho nên hoàn toàn không phải là đối thủ của câu.
Hắn đột nhiên nhìn về phía màn hình của thiết bị tiếp thu, nhìn thấy con số trên đó thì vui mừng như điên, thì ra tiến độ bao trùm đã lên đến hơn 90%, cho dù hắn có bị đánh bại thì Hàn Kế Quân cũng không thể nào thay đổi được kết quả bị loại trừ nữa rồi.
Tuy rằng Hàn Kế Quân vẫn còn đang đứng bên cạnh nhưng mà hắn đã coi cậu trở thành người bị loại trừ, không thể uy hiếp đến hắn nữa. Bởi vì không có chút phòng bị nào cho nên khi hắn nhìn thấy một đạo ngân quang thì vô cùng ngạc nhiên quay đầu lại, khó khăn nói:
- Cậu... cậu... phạm quy!
Nói xong câu này thì hắn cũng hôn mê bất tỉnh, thì ra là bị kim gây mê của Hàn Kế Quân đánh gục.
- Tôi cũng hi vọng là mình đã phạm quy, chỉ tiếc trên thiết bị liên lạc của tôi cũng không có nhận được tin tức Học viện quân sự nam sinh số 1 chúng tôi đã bị loại trừ.
Hàn Kế Quân đi tới bên cạnh người nọ, thấp giọng nói. Cậu quay đầy nhìn con số biểu đạt 100% trên thiết bị tiếp thu kia, lâm vào trầm tư.
Mấy giây sau, Hàn Kế Quân lấy thiết bị phát xạ của người nọ ra lại lấy thiết bị của mình để vào sau đó lại ấn nút thắp sáng, bắt đầu bao trùm tin tức của đối phương lại, rất nhanh thanh tiến độ của tiếp thu khí đã đầy, khu G17 lại trở thành địa bàn của Học viện quân sự nam sinh số 1 một lần nữa.
- Thì ra G17 đã không còn là đại bản doanh nữa rồi.
Ánh mắt Hàn Kế Quân lộ rõ vẻ mê man, cậu biết đây nhất định là bút tích của lão đại, nhưng mà cậu không biết làm sao lão đại lại có thể làm được như vậy.
Mấy người trong phòng quan sát vốn tưởng Học viện quân sự nam sinh số 1 đã bị loại trừ rồi, nhưng mà đột nhiên phát hiện ra Học viện quân sự nam sinh số 1 vẫn còn trong cuộc chiến, không ít người vò đầu kêu loạn lên:
- Đây là làm sao nữa đây hả?
Không phải khu G17 là đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1 sao? Vậy thì tại sao sau khi bị người khác lấy đi rồi vẫn không bị loại trừ chứ? Tại sao?
- Nhân viên công tác đâu rồi, mau tra giúp chúng tôi tra thử coi đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1 rốt cục là nằm ở đâu?
Mọi người không ai biết chuyện gì đang diễn ra cho nên đều muốn biết được đáp án.
- Tìm ra rồi!
Nhân viên công tác tìm vài phút, cuối cùng cũng tìm ra đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1
- Là Q9!
- Không thể nào! Q9 là đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2 mà, sao lại có thể thành của Học viện quân sự nam sinh số 1 được chứ.
Kết quả điều tra vừa ra thì mọi người trong phòng quan sát đều ồ lên, vẻ mặt hoàn toàn không thể nào tin được
Lăng Tiêu sau khi thấy khu vực G17 bị đối phương chiếm đi mà Học viện quân sự nam sinh số 1 vẫn chưa bị loại thì đột nhiên suy nghĩ tới thứ gì đó, đến khi nghe được đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1 ở khu Q9 thì bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là vậy!
Lan Nhi! Thứ mà đến cả cha cũng xem nhẹ lại bị con phát hiện được! Xem ra, trên một số phương diện con còn giỏi hơn cả cha nữa! Cha kiêu ngạo vì con!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.