Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 265: Kẻ dối trá
Nhữ Phu Nhân
16/07/2017
Đoàn Tân sinh đang vui vẻ tận trời thì người của Lôi Đình trầm mặc, im
lặng. Bọn họ không ai từng nghĩ tới kết quả sẽ như thế này, bọn họ không thể tin với kết quả đang sờ sờ trước mắ. Không biết đã bao lâu rồi Lôi
Đình lại phải cảm nhận cảm giác thất bại như hôm nay, mà lúc này đây bọn họ đã biết cảm giác thất bại là gì rồi, thật sự không dể chịu chút
nào..
Lâm Chí Đông sắc mặt khó coi mà nhìn lôi đài bị đoàn Tân sinh vây quanh, hắn biết rõ thời gian tiếp theo chính là thời gian vui vẻ nhất của người chiến thắng, nơi này đã không thể nhận người của Lôi Đình nữa, mà hắn cũng không muốn làm Lôi Đình tiếp tục mất mặt.
Còn có một chút, hắn cần phải nghĩ xem nên nói chuyện hôm này với Đoàn trưởng Kiều như thế nào….. Lần thất bại này tuyệt đối sẽ làm danh vọng của Lôi Đình bị đả kích. Rốt cuộc bọn họ đã bị đánh bại trong tay những tân sinh vừa bước chân vào trường quân đội.
Lâm Chí Đông tựa hồ có thể cảm giác được lửa giận tận trời của Lôi vương, thân thể hắn không tự chủ mà run lên. Qua không lâu thì hắn bình tĩnh lại, lúc này mới cắn răng, giọng căm hận nói: “Chúng ta đi!”
Theo này một tiếng này những đoàn viên của đoàn cơ giáp Lôi Đình không có mặt mũi tiếp tục ở lại đây liền nhanh chóng rời đi. Đương nhiên, lúc bọn họ rời đi, bọn họ có thể nghe thấy tiếng cười châm chọc vang vọng trong phòng cách đấu, trong đó có người của đoàn Tân sinh, cũng có người của những thế lực khác. Bọn họ có thể nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt những người từng ủng hộ mình.
Đối với việc đoàn Lôi Đình bại trong tay đoàn Tân sinh, rất nhiều thế lực trong trường đều không thể tiếp thu được, loại cảm xúc này khiến cho bọn họ cảm thấy có chút không thể thở ra hơi được, Đương nhiên ở đây cũng có thể nói chính là cảm giác yêu càng sâu thì hận càng nhiều. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, thua trận này Lôi Đình quả thật làm rất nhiều quân giáo sinh thất vọng.
Lúc Lâm Chí Đông rời khỏi phòng cách đấu thì nhịn không được quay đầu lại, hắn nhìn về phía người thiếu niên lạnh lùng đang đứng giữa lôi đài, nhận sự hoan hô nhiệt tình từ đoàn viên, dáng vẻ cao ngạo như một tướng quân thắng trận trở về, thậm chí càng giống một vị vua đang hưởng thụ sự ủng hộ của thần dân….
Kỳ thật Lâm Chí Đông đã hiểu lầm Lăng Lan, biểu tình của Lăng Lan vốn chính là lạnh băng như vậy, cho dù đối mặt với lời mắng chửi của người khác thì vẻ mặt của cô vẫn mãi là như vậy. Tóm lại, Lăng Lan lãnh khốc đạm nhiên biểu tình, dưới tình huống như vậy, đích xác thực nhận người hận……
“Đừng quá quá đắc ý…… Thù này, Lôi Đình chúng ta nhất định sẽ báo!” Lâm Chí Đông sắc mặt âm hàn hừ lạnh một tiếng rồi mới quay đầu rời đi nơi khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục.
Khi mọi đoàn viên đoàn Tân sinh đều trào lên lôi đài để ăn mừng thì Hoắc Chấn Vũ hết sức tịch mịch mà rời khỏi lôi đài.Vốn là vua về cách đấu ở trường quân đội, nhưng sau một trận này, trừ bỏ đoàn viên của mình, không ai chú ý tới hành động của hắn.
Lúc này, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Lăng Lan đang đứng giữa lôi đài, đó mới là vai chính vào giờ phút này, là vị vua mới ra đời của trường quân đội!
Hoắc Chấn Vũ đương nhiên thấy được vẻ mặt xám xịt rời đi của mọi người trong đoàn Lôi Đình, cũng nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ vang khắp phòng, lòng hắn ảm đảm buồn rầu, dù sao cũng là do thực lực của hắn không đủ mới tạo thành kết quả này.
Lúc này, đội viên của hắn thấy thế vội nói: “Hoắc lão đại, chúng ta đi trung tâm trị liệu đi, vết thương của cậu có vẻ rất nặng……”
Hoắc Chấn Vũ nghe vậy nhẹ nhàng dùng tay trái vỗ vỗ cánh tay phải đã mất cảm giác thản nhiên nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không quan trọng, đáng tiếc là tớ đã thua, làm Lôi Đình cũng thua lần cược này…”
“Cái gì là vết thương nhỏ chứ? Hoắc lão Đại, một tháng nữa là cậu phải tham dự khảo hạch để vào quân đoàn đấy” Một người đội viên nôn nóng nói, việc bị thương này có khi còn ảnh hưởng đến tương lai phát triển của Hoắc lão Đại.
“Đúng vậy, đúng vậy, Hoắc lão đại vẫn nên đi trung tâm trị liệu xem xem.” Những đoàn viên khác cũng khuyên nhủ.
Hoắc Chấn Vũ cũng không tiếp tục cự tuyệt, hắn cùng mấy đội viên khác đi ra ngoài hướng về phía trung tâm trị liệu.
Trên đường, một đội viên vẻ lộ bất mãn nói: “Hoắc lão đại, những đội trưởng đương nhiệm của Lôi Đình thật quá đáng, thế mà không một người lại đây thăm cậu…… Sớm biết như thế, lúc trước cậu không nên tham gia lần đánh cuộc này.”
“Được rồi, dù sao tớ của từng là đoàn trưởng đoàn Lôi Đình, bọn họ đến tìm tớ cũng không thể không xuất chiến.” Hoắc Chấn Vũ cười khổ nói, cho dù đem Lôi Đình giao cho Kiều Đình thì những lúc Lôi Đình yêu cầu, hắn vẫn không có biện pháp cự tuyệt.
“Chỉ là đáng tiếc cho Nhiếp Phong Minh, lần này cậu ấy khẳng định không thể tham dự cuộc khảo hạch vào tháng sau được, cậu ấy vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn ghi danh vào quân đoàn hai mươi ba.” Một đoàn viên khác lộ vẻ tiếc nuối nói, theo như tin tức truyền đến từ người đội viên đi theo Nhiếp Phong Minh đến trung tâm trị liệu thì vết thương của Nhiếp Phong Minh cần mười tháng mới có thể xem như là hoàn toàn khôi phục, như vậy Nhiếp Phong Minh chỉ có thể bỏ lỡ lần khảo hạch năm nay.
Hoắc Chấn Vũ trầm mặc một chút rồi trầm trọng nói: “Là tớ có lỗi với Phong Minh.”
“Không, là lỗi của Lăng Lan kia, hắn xuống tay thật sự quá độc ác.” Một đội viên lộ vẻ cừu hận nói.
Mấy người bọn họ ở trường quân đội tạo thành một tiểu đội cơ giáp, 5 năm cùng nhau trưởng thành đã khiến bọn họ trở thành những người anh em khác họ thân thuộc không kém gì an hem ruột thịt, đối với tình trạng bây giờ của Nhiếp Phong Minh, bọn họ không thể không hận Lăng Lan.
“Yên tâm, thù này tớ sẽ không quên.” Hoắc Chấn Vũ lạnh lùng mà nói.
Cho dù biết là do Nhiếp Phong Minh hành động sai trước nhưng về mặt tình cảm, Hoắc Chấn Vũ vẫn không thể tiếp nhận tình trạng thê thảm của Nhiếp Phong Minh…. Về phương diện đối đãi với anh em, cách làm của Hoắc Chấn Vũ cũng không khác Lăng Lan là mấy, đó chính là dù biết người của mình sai nhưng cũng không chấp nhận chuyện người khác động tay động chân vào!
“Một tháng sau, tớ quyết định ghi danh quân đoàn 23, sau đó ở quân đoàn chờ Phong Minh trở về, một ngày nào đó rồi cũng sẽ gặp Lăng Lan kia, lúc đó chính là lúc chúng ta trả thù cho ngày hôm này.”
Hoắc Chấn Vũ nói ra quyết định của mình làm mấy người đội viên bên cạnh ngạc nhiên vô cùng, bởi vì bọn họ biết, Hoắc lão đại vốn muốn đi quân đoàn số 1 bởi vì thần tượng của Hoắc Chấn Vũ chính là nguyên soái Đề nhất của Liên Bang, còn quân đoàn trưởng của quân đoàn 23 là Lăng Tiêu đại tướng lại là thần tượng của Nhiếp Phong Minh, đây cũng là nguyên nhân Nhiếp Phong Minh lựa chọn ghi danh quân đoàn hai mươi ba.
“Nếu Hoắc lão đại ghi danh quân đoàn hai mươi ba vậy thì tớ cũng báo!”
“Tớ cũng đi quân đoàn hai mươi ba.”
“Còn có tớ!”
Vốn các đoàn viên trong tiểu đội còn do dự không biết nên đi theo Hoắc lão hay đi theo thần tượng của mình-Lăng Tiêu nay nghe Hoắc lão đại thay đổi chủ ý cũng không còn băn khoăn nữa, rối rít nói.
Hoắc Chấn Vũ không nói gì, trên mặt cũng lộ ra một chút tươi cười, đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm vì Nhiếp Phong Minh, trước khi Nhiếp Phong Minh tiến vào quân đoàn thì gây dựng nền mống cơ bản trước, sau đó tiểu đội của bọn họ lại tập hợp lần nữa, cùng nhau chiến đấu để đoạt chiến công, cuối cùng là đi tìm Lăng Lan để báo thù cho ngày hôm nay.
Lúc này trong khu ghế lô, Lý Thì Du nhìn kết cục đã định liền quay đầu nói với Vân Tu: “Chúng ta đi.”
Vân Tu nghe vậy kinh ngạc nói: “A? Đi ngay bây giờ?”
Phải biết rằng bây giờ là lúc nhiều người rời khỏi phòng cách đấu nhất, trước đây lúc nào Thì Du cũng phải chờ từ một nữa tới một tiếng để người khác đi hết mới rời đi, vì sao hôm nay lại gấp rút như vậy?
“Tớ phải đi trung tâm trị liệu, nhìn xem thằng em ngốc của tớ đến cùng có thể nhúc nhích hay không….” Lý Thì Du giải thích.
“A, cậu thực sự đi chăm sóc cho nó sao?” Lý Thì Du giải thích làm Vân Tu không thể tin.
Lý Thì Du trực tiếp trừng mắt nhìn Vân Tu một cái, anh đương nhiên phải chăm sóc cho anh em của mình rồi, chẳng qua người được quan tâm đó chỉ có duy nhất anh họ cả thôi.
Vân Tu nhìn ánh mắt tàn nhẫn của Lý Thì Du thì vội vàng nhấc tay đầu hàng, tỏ vẻ chính mình cái gì đều không nói, nghe lời mà đi theo Lý Thì Du rời khu ghế lô.
Khu ghế lô của Vô Cực, Triệu Thuân ngáp một cái hỏi mấy người bên cạnh: “Đã kết thúc, sao các cậu lại còn ở chỗ này?”
Hàn Dục sắc mặt có chút âm trầm nói: “Tớ chờ ở đây để lấy đoạn ghi hình các trận đấu vừa rồi, nếu các cậu không có hứng thú thì đi trước đi.”
Đoàn Tân sinh mạnh ngoài dự đoán làm Hàn Dục có chút nguy cơ, đặc biệt là đại bộ phận đoàn Tân sinh đều thuộc về Học viện đồng trung quân tâm, điều này làm cho hắn không thể không lo lắng, không biết đoàn Tân sinh có gia nhập vào thế lực của trung tâm Doha hay không.
Vệ Quý đồng thời gật đầu nói: “Tớ cũng muốn nhìn một chút, các cậu tùy ý.”
Triệu Thuân cùng Lý Lan Phong lặng lẽ trao đổi một ánh mắt, Triệu Thuân liền nói: “Tớ không có hứng thú, chờ những người đó trở thành cao thủ cơ giáp rồi hãy nói, Lan Phong, cậu sao, có muốn ở lại không?”
Lý Lan Phong thần thái thoải mái mà nhún nhún vai nói: “Liền như cậu nói, hai năm sau chờ bọn họ trở thành cao thủ cơ giáp thì có lẽ tớ sẽ có hứng thú, bây giờ tốn tâm tư trên người bọn họ thì có chút không đáng.”
Triệu Thuân nghe vậy cười nói: “Một khi đã như vậy chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Lý Lan Phong đứng lên nói: “Được, chúng ta cùng nhau đi.” Anh nói với Hàn Dục và Vệ Quý, “Hơi chút coi trọng một chút là được, muốn giải quyết đoàn Tân sinh, Lôi Vương nhất định sẽ là người đầu tiên.” Ngụ ý là bây giờ Vô Cực cố kỵ đoàn Tân sinh thì còn sớm, không bằng chờ bọn họ vượt qua cơn giận của Lôi Vương Lôi Đình rồi hẳn nói tiếp.
Hàn Dục và Vệ Quý cười đáp ứng rồi nhìn Triệu Thuân cùng Lý Lan Phong rời đi, Hàn Dục lúc này mới thu liễm tươi cười hừ lạnh một tiếng nói: “Thật đúng là tự cho mình làm quân sư của Vô Cực chúng ta?”
Lý Lan Phong lúc nào cũng biểu hiện là người cao cao tại thượng nên luôn khiến cho Hàn Dục bất mãn, không biết từ khi nào bắt đầu hắn càng phản cảm đối với Lý Lan Phong, trước kia rõ ràng cảm thấy là một người tốt, vì sao bây giờ lại thấy dối trá như vậy?
Vệ Quý nhàn nhạt mà trả lời: “Không có biện pháp, hai năm trước quả thật là dựa vào mưu kế của cậu ta để phát triển, tuy rằng không nhận chức quân sư của chúng ta nhưng trên dưới Vô Cực đều cho cậu ta là quân sư.” Vệ Quý nói tới đây nhịn không được nhìn về phía Hàn Dục nói, “Tớ không hiểu vì sao cậu lại không quen nhìn Lý Lan Phong như vậy, ta cảm thấy cậu ta không nhiều dã tâm, mà đối với Vô Cực cũng rất dụng tâm……”
Hàn Dục nhíu mày nói: “Kỳ thật chính là từ đầu năm trước tớ cứ cảm thấy Lý Lan Phong có chút không ổn, hiện tại càng nhìn càng cảm thấy có vấn đề, cậu không cảm thấy nụ cười của cậu ta rất dối trá sao?”
Vệ Quý cười khổ lắc đầu, hắn thật sự là nhìn không ra. Nếu không phải Hàn Dục bây giờ cực kỳ bất mãn với Lý Lan Phong, hắn thật sự không muốn cùng đối phương trở mặt, dù sao trước đây quan hệ của bốn người bọn họ cũng rất tốt.
Hàn Dục nhìn về phía hai người Chu Á và Vương Huy hỏi: “Các cậu cảm thấy sao?”
Vương Huy lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng nhìn không ra Lý Lan Phong có cái gì không ổn.
Lâm Chí Đông sắc mặt khó coi mà nhìn lôi đài bị đoàn Tân sinh vây quanh, hắn biết rõ thời gian tiếp theo chính là thời gian vui vẻ nhất của người chiến thắng, nơi này đã không thể nhận người của Lôi Đình nữa, mà hắn cũng không muốn làm Lôi Đình tiếp tục mất mặt.
Còn có một chút, hắn cần phải nghĩ xem nên nói chuyện hôm này với Đoàn trưởng Kiều như thế nào….. Lần thất bại này tuyệt đối sẽ làm danh vọng của Lôi Đình bị đả kích. Rốt cuộc bọn họ đã bị đánh bại trong tay những tân sinh vừa bước chân vào trường quân đội.
Lâm Chí Đông tựa hồ có thể cảm giác được lửa giận tận trời của Lôi vương, thân thể hắn không tự chủ mà run lên. Qua không lâu thì hắn bình tĩnh lại, lúc này mới cắn răng, giọng căm hận nói: “Chúng ta đi!”
Theo này một tiếng này những đoàn viên của đoàn cơ giáp Lôi Đình không có mặt mũi tiếp tục ở lại đây liền nhanh chóng rời đi. Đương nhiên, lúc bọn họ rời đi, bọn họ có thể nghe thấy tiếng cười châm chọc vang vọng trong phòng cách đấu, trong đó có người của đoàn Tân sinh, cũng có người của những thế lực khác. Bọn họ có thể nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt những người từng ủng hộ mình.
Đối với việc đoàn Lôi Đình bại trong tay đoàn Tân sinh, rất nhiều thế lực trong trường đều không thể tiếp thu được, loại cảm xúc này khiến cho bọn họ cảm thấy có chút không thể thở ra hơi được, Đương nhiên ở đây cũng có thể nói chính là cảm giác yêu càng sâu thì hận càng nhiều. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, thua trận này Lôi Đình quả thật làm rất nhiều quân giáo sinh thất vọng.
Lúc Lâm Chí Đông rời khỏi phòng cách đấu thì nhịn không được quay đầu lại, hắn nhìn về phía người thiếu niên lạnh lùng đang đứng giữa lôi đài, nhận sự hoan hô nhiệt tình từ đoàn viên, dáng vẻ cao ngạo như một tướng quân thắng trận trở về, thậm chí càng giống một vị vua đang hưởng thụ sự ủng hộ của thần dân….
Kỳ thật Lâm Chí Đông đã hiểu lầm Lăng Lan, biểu tình của Lăng Lan vốn chính là lạnh băng như vậy, cho dù đối mặt với lời mắng chửi của người khác thì vẻ mặt của cô vẫn mãi là như vậy. Tóm lại, Lăng Lan lãnh khốc đạm nhiên biểu tình, dưới tình huống như vậy, đích xác thực nhận người hận……
“Đừng quá quá đắc ý…… Thù này, Lôi Đình chúng ta nhất định sẽ báo!” Lâm Chí Đông sắc mặt âm hàn hừ lạnh một tiếng rồi mới quay đầu rời đi nơi khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục.
Khi mọi đoàn viên đoàn Tân sinh đều trào lên lôi đài để ăn mừng thì Hoắc Chấn Vũ hết sức tịch mịch mà rời khỏi lôi đài.Vốn là vua về cách đấu ở trường quân đội, nhưng sau một trận này, trừ bỏ đoàn viên của mình, không ai chú ý tới hành động của hắn.
Lúc này, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Lăng Lan đang đứng giữa lôi đài, đó mới là vai chính vào giờ phút này, là vị vua mới ra đời của trường quân đội!
Hoắc Chấn Vũ đương nhiên thấy được vẻ mặt xám xịt rời đi của mọi người trong đoàn Lôi Đình, cũng nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ vang khắp phòng, lòng hắn ảm đảm buồn rầu, dù sao cũng là do thực lực của hắn không đủ mới tạo thành kết quả này.
Lúc này, đội viên của hắn thấy thế vội nói: “Hoắc lão đại, chúng ta đi trung tâm trị liệu đi, vết thương của cậu có vẻ rất nặng……”
Hoắc Chấn Vũ nghe vậy nhẹ nhàng dùng tay trái vỗ vỗ cánh tay phải đã mất cảm giác thản nhiên nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không quan trọng, đáng tiếc là tớ đã thua, làm Lôi Đình cũng thua lần cược này…”
“Cái gì là vết thương nhỏ chứ? Hoắc lão Đại, một tháng nữa là cậu phải tham dự khảo hạch để vào quân đoàn đấy” Một người đội viên nôn nóng nói, việc bị thương này có khi còn ảnh hưởng đến tương lai phát triển của Hoắc lão Đại.
“Đúng vậy, đúng vậy, Hoắc lão đại vẫn nên đi trung tâm trị liệu xem xem.” Những đoàn viên khác cũng khuyên nhủ.
Hoắc Chấn Vũ cũng không tiếp tục cự tuyệt, hắn cùng mấy đội viên khác đi ra ngoài hướng về phía trung tâm trị liệu.
Trên đường, một đội viên vẻ lộ bất mãn nói: “Hoắc lão đại, những đội trưởng đương nhiệm của Lôi Đình thật quá đáng, thế mà không một người lại đây thăm cậu…… Sớm biết như thế, lúc trước cậu không nên tham gia lần đánh cuộc này.”
“Được rồi, dù sao tớ của từng là đoàn trưởng đoàn Lôi Đình, bọn họ đến tìm tớ cũng không thể không xuất chiến.” Hoắc Chấn Vũ cười khổ nói, cho dù đem Lôi Đình giao cho Kiều Đình thì những lúc Lôi Đình yêu cầu, hắn vẫn không có biện pháp cự tuyệt.
“Chỉ là đáng tiếc cho Nhiếp Phong Minh, lần này cậu ấy khẳng định không thể tham dự cuộc khảo hạch vào tháng sau được, cậu ấy vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn ghi danh vào quân đoàn hai mươi ba.” Một đoàn viên khác lộ vẻ tiếc nuối nói, theo như tin tức truyền đến từ người đội viên đi theo Nhiếp Phong Minh đến trung tâm trị liệu thì vết thương của Nhiếp Phong Minh cần mười tháng mới có thể xem như là hoàn toàn khôi phục, như vậy Nhiếp Phong Minh chỉ có thể bỏ lỡ lần khảo hạch năm nay.
Hoắc Chấn Vũ trầm mặc một chút rồi trầm trọng nói: “Là tớ có lỗi với Phong Minh.”
“Không, là lỗi của Lăng Lan kia, hắn xuống tay thật sự quá độc ác.” Một đội viên lộ vẻ cừu hận nói.
Mấy người bọn họ ở trường quân đội tạo thành một tiểu đội cơ giáp, 5 năm cùng nhau trưởng thành đã khiến bọn họ trở thành những người anh em khác họ thân thuộc không kém gì an hem ruột thịt, đối với tình trạng bây giờ của Nhiếp Phong Minh, bọn họ không thể không hận Lăng Lan.
“Yên tâm, thù này tớ sẽ không quên.” Hoắc Chấn Vũ lạnh lùng mà nói.
Cho dù biết là do Nhiếp Phong Minh hành động sai trước nhưng về mặt tình cảm, Hoắc Chấn Vũ vẫn không thể tiếp nhận tình trạng thê thảm của Nhiếp Phong Minh…. Về phương diện đối đãi với anh em, cách làm của Hoắc Chấn Vũ cũng không khác Lăng Lan là mấy, đó chính là dù biết người của mình sai nhưng cũng không chấp nhận chuyện người khác động tay động chân vào!
“Một tháng sau, tớ quyết định ghi danh quân đoàn 23, sau đó ở quân đoàn chờ Phong Minh trở về, một ngày nào đó rồi cũng sẽ gặp Lăng Lan kia, lúc đó chính là lúc chúng ta trả thù cho ngày hôm này.”
Hoắc Chấn Vũ nói ra quyết định của mình làm mấy người đội viên bên cạnh ngạc nhiên vô cùng, bởi vì bọn họ biết, Hoắc lão đại vốn muốn đi quân đoàn số 1 bởi vì thần tượng của Hoắc Chấn Vũ chính là nguyên soái Đề nhất của Liên Bang, còn quân đoàn trưởng của quân đoàn 23 là Lăng Tiêu đại tướng lại là thần tượng của Nhiếp Phong Minh, đây cũng là nguyên nhân Nhiếp Phong Minh lựa chọn ghi danh quân đoàn hai mươi ba.
“Nếu Hoắc lão đại ghi danh quân đoàn hai mươi ba vậy thì tớ cũng báo!”
“Tớ cũng đi quân đoàn hai mươi ba.”
“Còn có tớ!”
Vốn các đoàn viên trong tiểu đội còn do dự không biết nên đi theo Hoắc lão hay đi theo thần tượng của mình-Lăng Tiêu nay nghe Hoắc lão đại thay đổi chủ ý cũng không còn băn khoăn nữa, rối rít nói.
Hoắc Chấn Vũ không nói gì, trên mặt cũng lộ ra một chút tươi cười, đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm vì Nhiếp Phong Minh, trước khi Nhiếp Phong Minh tiến vào quân đoàn thì gây dựng nền mống cơ bản trước, sau đó tiểu đội của bọn họ lại tập hợp lần nữa, cùng nhau chiến đấu để đoạt chiến công, cuối cùng là đi tìm Lăng Lan để báo thù cho ngày hôm nay.
Lúc này trong khu ghế lô, Lý Thì Du nhìn kết cục đã định liền quay đầu nói với Vân Tu: “Chúng ta đi.”
Vân Tu nghe vậy kinh ngạc nói: “A? Đi ngay bây giờ?”
Phải biết rằng bây giờ là lúc nhiều người rời khỏi phòng cách đấu nhất, trước đây lúc nào Thì Du cũng phải chờ từ một nữa tới một tiếng để người khác đi hết mới rời đi, vì sao hôm nay lại gấp rút như vậy?
“Tớ phải đi trung tâm trị liệu, nhìn xem thằng em ngốc của tớ đến cùng có thể nhúc nhích hay không….” Lý Thì Du giải thích.
“A, cậu thực sự đi chăm sóc cho nó sao?” Lý Thì Du giải thích làm Vân Tu không thể tin.
Lý Thì Du trực tiếp trừng mắt nhìn Vân Tu một cái, anh đương nhiên phải chăm sóc cho anh em của mình rồi, chẳng qua người được quan tâm đó chỉ có duy nhất anh họ cả thôi.
Vân Tu nhìn ánh mắt tàn nhẫn của Lý Thì Du thì vội vàng nhấc tay đầu hàng, tỏ vẻ chính mình cái gì đều không nói, nghe lời mà đi theo Lý Thì Du rời khu ghế lô.
Khu ghế lô của Vô Cực, Triệu Thuân ngáp một cái hỏi mấy người bên cạnh: “Đã kết thúc, sao các cậu lại còn ở chỗ này?”
Hàn Dục sắc mặt có chút âm trầm nói: “Tớ chờ ở đây để lấy đoạn ghi hình các trận đấu vừa rồi, nếu các cậu không có hứng thú thì đi trước đi.”
Đoàn Tân sinh mạnh ngoài dự đoán làm Hàn Dục có chút nguy cơ, đặc biệt là đại bộ phận đoàn Tân sinh đều thuộc về Học viện đồng trung quân tâm, điều này làm cho hắn không thể không lo lắng, không biết đoàn Tân sinh có gia nhập vào thế lực của trung tâm Doha hay không.
Vệ Quý đồng thời gật đầu nói: “Tớ cũng muốn nhìn một chút, các cậu tùy ý.”
Triệu Thuân cùng Lý Lan Phong lặng lẽ trao đổi một ánh mắt, Triệu Thuân liền nói: “Tớ không có hứng thú, chờ những người đó trở thành cao thủ cơ giáp rồi hãy nói, Lan Phong, cậu sao, có muốn ở lại không?”
Lý Lan Phong thần thái thoải mái mà nhún nhún vai nói: “Liền như cậu nói, hai năm sau chờ bọn họ trở thành cao thủ cơ giáp thì có lẽ tớ sẽ có hứng thú, bây giờ tốn tâm tư trên người bọn họ thì có chút không đáng.”
Triệu Thuân nghe vậy cười nói: “Một khi đã như vậy chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Lý Lan Phong đứng lên nói: “Được, chúng ta cùng nhau đi.” Anh nói với Hàn Dục và Vệ Quý, “Hơi chút coi trọng một chút là được, muốn giải quyết đoàn Tân sinh, Lôi Vương nhất định sẽ là người đầu tiên.” Ngụ ý là bây giờ Vô Cực cố kỵ đoàn Tân sinh thì còn sớm, không bằng chờ bọn họ vượt qua cơn giận của Lôi Vương Lôi Đình rồi hẳn nói tiếp.
Hàn Dục và Vệ Quý cười đáp ứng rồi nhìn Triệu Thuân cùng Lý Lan Phong rời đi, Hàn Dục lúc này mới thu liễm tươi cười hừ lạnh một tiếng nói: “Thật đúng là tự cho mình làm quân sư của Vô Cực chúng ta?”
Lý Lan Phong lúc nào cũng biểu hiện là người cao cao tại thượng nên luôn khiến cho Hàn Dục bất mãn, không biết từ khi nào bắt đầu hắn càng phản cảm đối với Lý Lan Phong, trước kia rõ ràng cảm thấy là một người tốt, vì sao bây giờ lại thấy dối trá như vậy?
Vệ Quý nhàn nhạt mà trả lời: “Không có biện pháp, hai năm trước quả thật là dựa vào mưu kế của cậu ta để phát triển, tuy rằng không nhận chức quân sư của chúng ta nhưng trên dưới Vô Cực đều cho cậu ta là quân sư.” Vệ Quý nói tới đây nhịn không được nhìn về phía Hàn Dục nói, “Tớ không hiểu vì sao cậu lại không quen nhìn Lý Lan Phong như vậy, ta cảm thấy cậu ta không nhiều dã tâm, mà đối với Vô Cực cũng rất dụng tâm……”
Hàn Dục nhíu mày nói: “Kỳ thật chính là từ đầu năm trước tớ cứ cảm thấy Lý Lan Phong có chút không ổn, hiện tại càng nhìn càng cảm thấy có vấn đề, cậu không cảm thấy nụ cười của cậu ta rất dối trá sao?”
Vệ Quý cười khổ lắc đầu, hắn thật sự là nhìn không ra. Nếu không phải Hàn Dục bây giờ cực kỳ bất mãn với Lý Lan Phong, hắn thật sự không muốn cùng đối phương trở mặt, dù sao trước đây quan hệ của bốn người bọn họ cũng rất tốt.
Hàn Dục nhìn về phía hai người Chu Á và Vương Huy hỏi: “Các cậu cảm thấy sao?”
Vương Huy lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng nhìn không ra Lý Lan Phong có cái gì không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.