Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 101: Khảo hạch đơn giản?
Nhữ Phu Nhân
09/10/2016
Lăng Lan chờ đợi không đến 2 phút thì chợt nghe người giáo viên kia gọi "Lăng Lan, đến phiên em."
Dưới sự nhắc nhở của giáo viên, Lăng Lan liền đưa tay chạm truyền tống môn (cửa truyền tổng), khi tay cô chạm vào cánh cửa đó thì một sức mạnh không lồ đem cả người cô hút vào trong.
Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Lăng Lan, dưới con mắt của những người ở bên cạnh. Lăng Lan chỉ đi vào truyền tổng môn rồi biến mất.
"Hi vọng đứa nhỏ này có thể có được truyền thừa của cậu!" Người quân nhân đột nhiên nghĩ.
Nhưng, rất nhanh anh ta liền nhận được tin tức của người giám sát bí mật của truyền thừa, đứa trẻ vừa rồi cũng bị từ chối, đang ở điểm đăng nhập của truyền tống.
Đứa trẻ yêu nghiệt như vậy cũng không được chấp nhận sao? Lăng Tiêu, đến cùng là cậu muốn người thừa kế phải như thế nào?
Không thể phủ nhận trong lòng người quân nhân thất vọng không ít, anh ta vẫn hy vọng đứa trẻ lúc này thành công, vì nó và người đó rất giống nhau.
Người giám sát truyền tổng vẫn theo dõi mọi hành động của Lăng Lan, nhìn Lăng Lan đi vào thư viện rồi bắt đầu học tập không đi nữa thì cũng thả lỏng, không quan tâm đến Lăng Lan nữa.
Người quân nhân cũng không biết, người giám sát trên danh nghĩa mà mình mang tới ngoài việc giám sát những đứa trẻ đi vào khảo nghiệm, anh ta còn được lệnh riêng rằng phải giám sát thật chặt đứa trẻ có tên Lăng Lan tiếp xúc với truyền thừa, theo dõi toàn bộ.
Khi Lăng Lan vừa tiến vào không gian của nhiệm vụ truyền thừa thì phát hiện tiểu Tứ đang ngồi trong góc chờ mình, cô rất kinh ngạc hỏi thì thấy tiểu Tứ đem một ngón tay để trước miệng, yêu cầu cô im lặng.
Lăng Lan tức giận trừng mắt nhìn tiểu Tứ, nếu như muốn trốn thì vì sao lại xuất hiện ở đây chứ, muốn ăn đòn mà.. Bất quá Lăng Lan cũng không vạch trần tiểu Tứ mà chờ nó chủ động giải thích với mình.
"Lão đại, không gian này có người giám sát nha." Tiểu Tứ lập tức ném ngay một quả bom xuống khi nhìn thấy vẻ tức giận của Lăng Lan.
"Có chuyện gì đang xảy ra?" Lăng Lan không hiểu.
"Không gian này không phải không gian chính của nhiệm vụ truyền thừa, nó chỉ là một trạm trung chuyển để đến thế giới riêng của truyền thừa nên nơi này đã bị người khác giám sát.” Tiểu Tứ giải thích rồi bổ sung thêm, "Tôi đã tìm hiểu, những người đang theo dõi nơi này có quan hệ với quân đội.”
Lăng Lan nhíu mày: "Vậy sao ngươi còn dám ở đây?" Đối phương có phải đã phát hiện ra tiểu Tứ hay không, cuộc nói chuyện của bọn họ có bị người khác phát hiện không?
Tiểu Tứ trắng mắt nhìn Lăng Lan một cái, vì cô không tín nhiệm mình mà bất mãn: "Ta là ai? Ta là thần trong thế giới ảo này, cái đám người giám sát đó chả là gì đối với ta cả.” Nói tới đây, Tiểu Tứ ẩn ẩn đắc ý: “Cho dù là hiện tại cũng thế, những thứ mà bọn họ nhìn thấy chỉ là những con số được tôi thiết lập mà thôi.”.
"Vậy vừa rồi ai làm bộ như lâm đại dịch khiến ta không được lên tiếng vậy?” Lăng Lan liếc mắt lườm tiểu Tứ một cái, khiến cho tiểu Tứ vừa đắc ý bay lên tận trời rớt không phanh xuống đất.
Cảm giác tình huống có chút không ổn, tiểu Tứ lập tức biết vâng lời, nhu thuận khiến Lăng Lan vừa bực mình, vừa buồn cười. Cuối cùng cô chỉ đành đem chuyện này ném qua một bên rồi tập trung vào vấn đề quan trọng.
"Nhiệm vụ truyền thừa đó ngươi tìm hiểu được tới đâu?”Tiểu Tứ đến sớm như vậy hẳn là đã tìm hiểu tình hình trước rồi.
Nhưng sự thật lại không đơn giản như Lăng Lan nghĩ, tiểu Tứ vừa nghe nhắc tới nỗi đau thì khuôn mặt suy sụp, bộ dạng như bị đả kích rất lớn ủ rũ nói: "Thật xin lỗi lão đại, chỗ đó tôi không vào được.” Tiểu Tứ chỉ chỉ phía trước, nơi đó có một tinh thể hình thoi đang được xoay tròn trên không trung.
"Đó là cái gì? Truyền tống môn sao?" Lăng Lan đi đến trước mặt tinh thể tò mò hỏi.
Tiểu Tứ buồn bực nói: "Nó cũng là một loại truyền tống môn, nhưng tinh thể này là thứ do một cường giả dùng tinh thần lực để kết đọng lại cho nên dù tôi có muốn cũng không thể đi vào. Lúc đầu không biết nên tôi cứ thế lao vào rồi bị một luồng tinh thần bắn ra, xem chút làm tôi bị thương luôn....” Nghĩ tới mà sợ hãi, tiểu Tứ không tự chủ vuốt vuốt ngực nhỏ của mình, nó là một trí năng, nếu bị thương thì nhất định mọi trật tự sẽ bị hỗn loạn, như vậy buộc nó phải trùng tu, thiết lập chính mình một lần nữa, như vậy mới có thể bình thường xuất hiện trước mặt Lăng Lan, sau khi trùng tu xong không biết Lăng Lan có còn nhớ tới nó không, tiểu Tứ thương tâm nghĩ.
"Hả? Vậy ta nên làm gì?” Lăng Lan nghe tiểu Tứ nói như vậy cũng bắt đầu cẩn thận.
"Chỉ cần chạm vào cái tinh thể kia là xong, tôi thấy những học sinh khác ai cũng làm như vậy hết.” Tiểu Tứ nói, "Sau khi bọn họ chạm vào tinh thể kia liền biến mất trong thế giới ảo, sau đó 2 phút bọn họ lại xuất hiện lần nữa ở nơi đăng nhập vào thế giới ảo.” (tân thủ thôn í ạ)
"Không thấy trong thế giới ảo? Chẳng lẽ còn có một không gian khác sao?”Lăng Lan hiểu ý trong lời nói của tiểu Tứ, nói cách khác nếu chạm vào tinh thể đó mọi người không phải được đưa tới một không gian khác của thế giới ảo mà trực tiếp biến mất sao?
Tiểu Tứ nghĩ nghĩ mới nói: "Tôi không có tư liệu chính xác về phương diện này, nghe nói khi người mạnh ở một mức nhất định thì sẽ tạo ra một thế giới gọi là lĩnh vực và nó là một không gian độc lập của riêng người tạo ra nó.”
Lăng Lan nghe đến đây thì không tự chủ được nghĩ tới đạo, hơi thở của đạo có thể làm suy yếu năng lực của đối thủ, như vậy nó cũng là một loại lĩnh vực có phải không?
Lăng Lan tiếp tục hỏi: "Những học sinh đó có phải đều thất bại không?"
"Đương nhiên, nếu không người kế tiếp sẽ không vào được, đây chính là chỗ tốt của nhiệm vụ truyền thừa, bên trong chỉ cho phép một người đi vào, nếu người bên trong thất bại thì người tiếp theo mới có thể vào, may mắn khảo hạch của nhiệm vụ này cũng rất nhanh, có 2-3 phút à, thậm chí có người mới vào 30 giây đã bị đá ra rồi, thật là ngốc.” Tiểu Tứ vui sướng khi người gặp họa.
"Có lẽ ta cũng không tốt hơn người khác là bao." Lăng Lan không cho là đúng, không biết bên trong khảo hạch cái gì, ai cũng không dám tự nói mình có thể làm được.
"Lão đại khẳng định không thành vấn đề, nhất định có thể bắt nhiệm vụ truyền thừa này." Tiểu Tứ không vừa ý, ở trong cảm nhận của nó Lăng Lan là người thông minh nhất, tuyệt đỉnh nhất.
"Tiểu Tứ, cám ơn ngươi." Lăng Lan đối với sự tin tưởng không điều kiện của tiểu Tứ làm cho cảm động vô cùng, cô xoa nhẹ đầu của tiểu Tứ nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Lăng Lan có chút do dự: "Tiểu Tứ, ta không muốn làm nhiệm vụ này, ngươi cũng biết ta không muốn người của quân đội để ý tới mà.” Không qua được khảo hạch thì tốt, nhưng nếu lỡ may mắn thành công nắm lấy truyền thừa này thì sao? Chắc chắn sẽ bị nhiều người chú ý.
Tiểu Tứ không hiểu nói: "Vì sao không muốn làm, tôi có thể chế tạo hình ảnh giả để cho dù lão Đại có lấy truyền thừa hay không thì 3 phút sau cũng bị đá ra ngoài mà?”
"Tiểu Tứ, ngươi có thể chế tạo hình ảnh giả sao?" Lăng Lan lập tức vui vẻ, lúc này cô chợt nhớ tới lúc tiểu Tứ nói có thể thay đổi sóng não của con người, tạo cho cô một nhân vật phụ để đi chơi khắp thế giới ảo.
"Nhưng mà ta thì ở bên trong như vậy làm sao người tiếp theo có thể đi vào khảo hạch tiếp được? Làm giả cũng vô dụng.” Lăng Lan lại nghĩ đến vấn đề này thì thở dài một hơi.
"Chuyện này càng đơn giản, tôi sẽ tạo ra một không gian mới cho những đứa trẻ tiếp theo vào khảo nghiệm, sau đó đặt trình tự cho nó cứ 3 phút lại nó người vào ra ngoài, như vậy là xong rồi.” Tiểu Tứ căn bản không cho rằng đây là một vấn đề đáng để lo lắng.
"Vậy còn nội dung cuộc khảo hạch thì sao?" Dù sao cũng đã có không ít học sinh tiến vào không gian truyền thừa thật sự, nếu như bọn họ nói chuyện rồi phát hiện nội dung của mỗi người là khác nhau thì sự việc càng thêm hỏng bét.
"Trời ơi, sao lão Đại có nhiều vấn đề dữ vậy, cô có đi vào hay không?! Chỉ cần cô vào là tôi biết nội dung của nó là gì rồi, tới lúc đó tôi cứ rập khuôn làm theo là được rồi, vả lại nếu cô không may mắn bị đá thì tôi cũng không cần phải chế không gian mới nữa, thế là xong, cho nên lão Đại yêu dấu, cô đi vào lẹ lên, còn lại cứ để cho tiểu Tứ lo. Nhé...”
Tiểu Tứ không kiên nhẫn đẩy đẩy Lăng Lan ý bảo cô nhanh đi vào, tuy tiểu Tứ có thể cho nhân viên giám sát thấy hình ảnh giả nhưng nó cũng không thể để Lăng Lan luôn đứng một chỗ không động được, như vậy rất dễ khiến người khác nghi ngờ.
Lúc này Lăng Lan mới yên tâm, cô đem tay đặt ở trên tinh thể hình thoi, không biết vì sao khi cô vừa tiếp xúc với tinh thể kia thì một cảm giác thân thiết không thể nói thành lời lan ra khắp cơ thể cô khiến cô cảm thấy thật ấm áp và thoải mái.....
Sau khi bị cổ tinh thần lực ấm áp dẫn đi vào thì cô thấy nơi mình đứng chính là một cánh đồng mênh mông, xung quanh không có gì, chỉ có cô và sương mù vây quanh.
Trong lúc còn đang hoang mang không biết phải làm gì tiếp theo thì đột nhiên, lớp sương mù xung quanh Lăng Lan ngưng kết lại tạo thành một bóng người, hình ảnh người đó thật nhỏ vé, cao gần bằng Lăng Lan, chỉ thấy cái bóng kia bắt đầu đi một bộ thuật cách đấu.
Lăng Lan vừa thấy nhất thời chảy mấy đường đen xuống trán, đây là khảo hạch sao? Này có phải quá đơn giản không, bộ thuật cách đấu đó chỉ là trụ cột của học sinh năm nhất học viện đồng quân trung tâm.
"Là trụ cột của học viện sao?” Lăng Lan thử hỏi nhưng cái bóng đó vẫn tiếp tục đánh không dừng lại.
Chẳng lẽ nó muốn mình làm theo sao? Lăng Lan hơi chuyển người, bắt đầu bày ra tư thế làm theo bóng người kia bắt đầu đánh bộ thể thuật.
Quả nhiên như Lăng Lan dự đoán, khi cô vừa làm động tác đầu tiên thì cái bóng đó cũng ngay lập tức làm theo cô, đánh bộ thể thuật thêm một lần nữa.Quả nhiên kiểm tra ngôn ngữ cơ thể. Mình chắc chắn qua cửa rồi.
Chỉ thấy động tác của Lăng Lan và cái bóng kia bắt đầu đồng bộ lại với nhau.
Sau một lúc bóng người hình xám biến mất không còn mà Lăng Lan vẫn đứng ở không gian đó như cũ không bị đá ra ngoài, như vậy hẳn là qua rồi đúng không.
Lăng Lan thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng qua. Đánh một bộ thể thuật vừa rồi cũng mất gần 2 phút, như vậy học sinh chủ yếu bị văng ra ngoài ở cửa thứ 2, không biết nó khảo hạch cái gì đây? Khiến cho nhiều người ra về như vậy.
Lăng Lan có chút lo lắng nhưng đúng lúc này sương mù lại kết lại, lần này nó không còn là một bóng người nho nhỏ nữa mà là một người to lớn cường tráng. Người đó bắt đầu đi một bộ quyền và bộ quyền đi đó khiến cho sắc mặt Lăng Lan biến đổi.
Ps: mình để cách xưng hô của Lăng Lan với tiểu Tứ là ta ngươi, còn tiểu Tứ với Lăng Lan là tôi-cô nha
Dưới sự nhắc nhở của giáo viên, Lăng Lan liền đưa tay chạm truyền tống môn (cửa truyền tổng), khi tay cô chạm vào cánh cửa đó thì một sức mạnh không lồ đem cả người cô hút vào trong.
Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Lăng Lan, dưới con mắt của những người ở bên cạnh. Lăng Lan chỉ đi vào truyền tổng môn rồi biến mất.
"Hi vọng đứa nhỏ này có thể có được truyền thừa của cậu!" Người quân nhân đột nhiên nghĩ.
Nhưng, rất nhanh anh ta liền nhận được tin tức của người giám sát bí mật của truyền thừa, đứa trẻ vừa rồi cũng bị từ chối, đang ở điểm đăng nhập của truyền tống.
Đứa trẻ yêu nghiệt như vậy cũng không được chấp nhận sao? Lăng Tiêu, đến cùng là cậu muốn người thừa kế phải như thế nào?
Không thể phủ nhận trong lòng người quân nhân thất vọng không ít, anh ta vẫn hy vọng đứa trẻ lúc này thành công, vì nó và người đó rất giống nhau.
Người giám sát truyền tổng vẫn theo dõi mọi hành động của Lăng Lan, nhìn Lăng Lan đi vào thư viện rồi bắt đầu học tập không đi nữa thì cũng thả lỏng, không quan tâm đến Lăng Lan nữa.
Người quân nhân cũng không biết, người giám sát trên danh nghĩa mà mình mang tới ngoài việc giám sát những đứa trẻ đi vào khảo nghiệm, anh ta còn được lệnh riêng rằng phải giám sát thật chặt đứa trẻ có tên Lăng Lan tiếp xúc với truyền thừa, theo dõi toàn bộ.
Khi Lăng Lan vừa tiến vào không gian của nhiệm vụ truyền thừa thì phát hiện tiểu Tứ đang ngồi trong góc chờ mình, cô rất kinh ngạc hỏi thì thấy tiểu Tứ đem một ngón tay để trước miệng, yêu cầu cô im lặng.
Lăng Lan tức giận trừng mắt nhìn tiểu Tứ, nếu như muốn trốn thì vì sao lại xuất hiện ở đây chứ, muốn ăn đòn mà.. Bất quá Lăng Lan cũng không vạch trần tiểu Tứ mà chờ nó chủ động giải thích với mình.
"Lão đại, không gian này có người giám sát nha." Tiểu Tứ lập tức ném ngay một quả bom xuống khi nhìn thấy vẻ tức giận của Lăng Lan.
"Có chuyện gì đang xảy ra?" Lăng Lan không hiểu.
"Không gian này không phải không gian chính của nhiệm vụ truyền thừa, nó chỉ là một trạm trung chuyển để đến thế giới riêng của truyền thừa nên nơi này đã bị người khác giám sát.” Tiểu Tứ giải thích rồi bổ sung thêm, "Tôi đã tìm hiểu, những người đang theo dõi nơi này có quan hệ với quân đội.”
Lăng Lan nhíu mày: "Vậy sao ngươi còn dám ở đây?" Đối phương có phải đã phát hiện ra tiểu Tứ hay không, cuộc nói chuyện của bọn họ có bị người khác phát hiện không?
Tiểu Tứ trắng mắt nhìn Lăng Lan một cái, vì cô không tín nhiệm mình mà bất mãn: "Ta là ai? Ta là thần trong thế giới ảo này, cái đám người giám sát đó chả là gì đối với ta cả.” Nói tới đây, Tiểu Tứ ẩn ẩn đắc ý: “Cho dù là hiện tại cũng thế, những thứ mà bọn họ nhìn thấy chỉ là những con số được tôi thiết lập mà thôi.”.
"Vậy vừa rồi ai làm bộ như lâm đại dịch khiến ta không được lên tiếng vậy?” Lăng Lan liếc mắt lườm tiểu Tứ một cái, khiến cho tiểu Tứ vừa đắc ý bay lên tận trời rớt không phanh xuống đất.
Cảm giác tình huống có chút không ổn, tiểu Tứ lập tức biết vâng lời, nhu thuận khiến Lăng Lan vừa bực mình, vừa buồn cười. Cuối cùng cô chỉ đành đem chuyện này ném qua một bên rồi tập trung vào vấn đề quan trọng.
"Nhiệm vụ truyền thừa đó ngươi tìm hiểu được tới đâu?”Tiểu Tứ đến sớm như vậy hẳn là đã tìm hiểu tình hình trước rồi.
Nhưng sự thật lại không đơn giản như Lăng Lan nghĩ, tiểu Tứ vừa nghe nhắc tới nỗi đau thì khuôn mặt suy sụp, bộ dạng như bị đả kích rất lớn ủ rũ nói: "Thật xin lỗi lão đại, chỗ đó tôi không vào được.” Tiểu Tứ chỉ chỉ phía trước, nơi đó có một tinh thể hình thoi đang được xoay tròn trên không trung.
"Đó là cái gì? Truyền tống môn sao?" Lăng Lan đi đến trước mặt tinh thể tò mò hỏi.
Tiểu Tứ buồn bực nói: "Nó cũng là một loại truyền tống môn, nhưng tinh thể này là thứ do một cường giả dùng tinh thần lực để kết đọng lại cho nên dù tôi có muốn cũng không thể đi vào. Lúc đầu không biết nên tôi cứ thế lao vào rồi bị một luồng tinh thần bắn ra, xem chút làm tôi bị thương luôn....” Nghĩ tới mà sợ hãi, tiểu Tứ không tự chủ vuốt vuốt ngực nhỏ của mình, nó là một trí năng, nếu bị thương thì nhất định mọi trật tự sẽ bị hỗn loạn, như vậy buộc nó phải trùng tu, thiết lập chính mình một lần nữa, như vậy mới có thể bình thường xuất hiện trước mặt Lăng Lan, sau khi trùng tu xong không biết Lăng Lan có còn nhớ tới nó không, tiểu Tứ thương tâm nghĩ.
"Hả? Vậy ta nên làm gì?” Lăng Lan nghe tiểu Tứ nói như vậy cũng bắt đầu cẩn thận.
"Chỉ cần chạm vào cái tinh thể kia là xong, tôi thấy những học sinh khác ai cũng làm như vậy hết.” Tiểu Tứ nói, "Sau khi bọn họ chạm vào tinh thể kia liền biến mất trong thế giới ảo, sau đó 2 phút bọn họ lại xuất hiện lần nữa ở nơi đăng nhập vào thế giới ảo.” (tân thủ thôn í ạ)
"Không thấy trong thế giới ảo? Chẳng lẽ còn có một không gian khác sao?”Lăng Lan hiểu ý trong lời nói của tiểu Tứ, nói cách khác nếu chạm vào tinh thể đó mọi người không phải được đưa tới một không gian khác của thế giới ảo mà trực tiếp biến mất sao?
Tiểu Tứ nghĩ nghĩ mới nói: "Tôi không có tư liệu chính xác về phương diện này, nghe nói khi người mạnh ở một mức nhất định thì sẽ tạo ra một thế giới gọi là lĩnh vực và nó là một không gian độc lập của riêng người tạo ra nó.”
Lăng Lan nghe đến đây thì không tự chủ được nghĩ tới đạo, hơi thở của đạo có thể làm suy yếu năng lực của đối thủ, như vậy nó cũng là một loại lĩnh vực có phải không?
Lăng Lan tiếp tục hỏi: "Những học sinh đó có phải đều thất bại không?"
"Đương nhiên, nếu không người kế tiếp sẽ không vào được, đây chính là chỗ tốt của nhiệm vụ truyền thừa, bên trong chỉ cho phép một người đi vào, nếu người bên trong thất bại thì người tiếp theo mới có thể vào, may mắn khảo hạch của nhiệm vụ này cũng rất nhanh, có 2-3 phút à, thậm chí có người mới vào 30 giây đã bị đá ra rồi, thật là ngốc.” Tiểu Tứ vui sướng khi người gặp họa.
"Có lẽ ta cũng không tốt hơn người khác là bao." Lăng Lan không cho là đúng, không biết bên trong khảo hạch cái gì, ai cũng không dám tự nói mình có thể làm được.
"Lão đại khẳng định không thành vấn đề, nhất định có thể bắt nhiệm vụ truyền thừa này." Tiểu Tứ không vừa ý, ở trong cảm nhận của nó Lăng Lan là người thông minh nhất, tuyệt đỉnh nhất.
"Tiểu Tứ, cám ơn ngươi." Lăng Lan đối với sự tin tưởng không điều kiện của tiểu Tứ làm cho cảm động vô cùng, cô xoa nhẹ đầu của tiểu Tứ nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Lăng Lan có chút do dự: "Tiểu Tứ, ta không muốn làm nhiệm vụ này, ngươi cũng biết ta không muốn người của quân đội để ý tới mà.” Không qua được khảo hạch thì tốt, nhưng nếu lỡ may mắn thành công nắm lấy truyền thừa này thì sao? Chắc chắn sẽ bị nhiều người chú ý.
Tiểu Tứ không hiểu nói: "Vì sao không muốn làm, tôi có thể chế tạo hình ảnh giả để cho dù lão Đại có lấy truyền thừa hay không thì 3 phút sau cũng bị đá ra ngoài mà?”
"Tiểu Tứ, ngươi có thể chế tạo hình ảnh giả sao?" Lăng Lan lập tức vui vẻ, lúc này cô chợt nhớ tới lúc tiểu Tứ nói có thể thay đổi sóng não của con người, tạo cho cô một nhân vật phụ để đi chơi khắp thế giới ảo.
"Nhưng mà ta thì ở bên trong như vậy làm sao người tiếp theo có thể đi vào khảo hạch tiếp được? Làm giả cũng vô dụng.” Lăng Lan lại nghĩ đến vấn đề này thì thở dài một hơi.
"Chuyện này càng đơn giản, tôi sẽ tạo ra một không gian mới cho những đứa trẻ tiếp theo vào khảo nghiệm, sau đó đặt trình tự cho nó cứ 3 phút lại nó người vào ra ngoài, như vậy là xong rồi.” Tiểu Tứ căn bản không cho rằng đây là một vấn đề đáng để lo lắng.
"Vậy còn nội dung cuộc khảo hạch thì sao?" Dù sao cũng đã có không ít học sinh tiến vào không gian truyền thừa thật sự, nếu như bọn họ nói chuyện rồi phát hiện nội dung của mỗi người là khác nhau thì sự việc càng thêm hỏng bét.
"Trời ơi, sao lão Đại có nhiều vấn đề dữ vậy, cô có đi vào hay không?! Chỉ cần cô vào là tôi biết nội dung của nó là gì rồi, tới lúc đó tôi cứ rập khuôn làm theo là được rồi, vả lại nếu cô không may mắn bị đá thì tôi cũng không cần phải chế không gian mới nữa, thế là xong, cho nên lão Đại yêu dấu, cô đi vào lẹ lên, còn lại cứ để cho tiểu Tứ lo. Nhé...”
Tiểu Tứ không kiên nhẫn đẩy đẩy Lăng Lan ý bảo cô nhanh đi vào, tuy tiểu Tứ có thể cho nhân viên giám sát thấy hình ảnh giả nhưng nó cũng không thể để Lăng Lan luôn đứng một chỗ không động được, như vậy rất dễ khiến người khác nghi ngờ.
Lúc này Lăng Lan mới yên tâm, cô đem tay đặt ở trên tinh thể hình thoi, không biết vì sao khi cô vừa tiếp xúc với tinh thể kia thì một cảm giác thân thiết không thể nói thành lời lan ra khắp cơ thể cô khiến cô cảm thấy thật ấm áp và thoải mái.....
Sau khi bị cổ tinh thần lực ấm áp dẫn đi vào thì cô thấy nơi mình đứng chính là một cánh đồng mênh mông, xung quanh không có gì, chỉ có cô và sương mù vây quanh.
Trong lúc còn đang hoang mang không biết phải làm gì tiếp theo thì đột nhiên, lớp sương mù xung quanh Lăng Lan ngưng kết lại tạo thành một bóng người, hình ảnh người đó thật nhỏ vé, cao gần bằng Lăng Lan, chỉ thấy cái bóng kia bắt đầu đi một bộ thuật cách đấu.
Lăng Lan vừa thấy nhất thời chảy mấy đường đen xuống trán, đây là khảo hạch sao? Này có phải quá đơn giản không, bộ thuật cách đấu đó chỉ là trụ cột của học sinh năm nhất học viện đồng quân trung tâm.
"Là trụ cột của học viện sao?” Lăng Lan thử hỏi nhưng cái bóng đó vẫn tiếp tục đánh không dừng lại.
Chẳng lẽ nó muốn mình làm theo sao? Lăng Lan hơi chuyển người, bắt đầu bày ra tư thế làm theo bóng người kia bắt đầu đánh bộ thể thuật.
Quả nhiên như Lăng Lan dự đoán, khi cô vừa làm động tác đầu tiên thì cái bóng đó cũng ngay lập tức làm theo cô, đánh bộ thể thuật thêm một lần nữa.Quả nhiên kiểm tra ngôn ngữ cơ thể. Mình chắc chắn qua cửa rồi.
Chỉ thấy động tác của Lăng Lan và cái bóng kia bắt đầu đồng bộ lại với nhau.
Sau một lúc bóng người hình xám biến mất không còn mà Lăng Lan vẫn đứng ở không gian đó như cũ không bị đá ra ngoài, như vậy hẳn là qua rồi đúng không.
Lăng Lan thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng qua. Đánh một bộ thể thuật vừa rồi cũng mất gần 2 phút, như vậy học sinh chủ yếu bị văng ra ngoài ở cửa thứ 2, không biết nó khảo hạch cái gì đây? Khiến cho nhiều người ra về như vậy.
Lăng Lan có chút lo lắng nhưng đúng lúc này sương mù lại kết lại, lần này nó không còn là một bóng người nho nhỏ nữa mà là một người to lớn cường tráng. Người đó bắt đầu đi một bộ quyền và bộ quyền đi đó khiến cho sắc mặt Lăng Lan biến đổi.
Ps: mình để cách xưng hô của Lăng Lan với tiểu Tứ là ta ngươi, còn tiểu Tứ với Lăng Lan là tôi-cô nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.