Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 180: Lấy con làm vinh dự!
Nhữ Phu Nhân
05/03/2017
Lăng Tiêu lúc này mới cảm giác được thời gian trôi đi, vẻ mặt bừng tỉnh nói: “A, hóa ra đã trễ như vậy?” Ông nhìn về phía Lăng Lan hỏi, “Con có phải phải rời đi hay không?”
Lăng Lan rất muốn nói “đúng”, cô dừng ở đây đã lâu như vậy rồi, phỏng chừng bên ngoài có người sẽ tới xem cô, cũng không biết vì sao nhưng Lăng Lan như thế nào cũng không nói nên lời một chữ này.
Lăng Lan trầm mặc kỳ thật cũng là một cách trả lời cho Lăng Tiêu, cô đã không thể tiếp tục ở lại.
“Đừng quên, một tháng này cố gắng bớt thời gian đến đây!”Lăng Tiêu lại lần nữa nhắc lại điểm này, tựa hồ sợ Lăng Lan quên.
Lăng Lan gật đầu thật mạnh, lần đầu tiên cảm giác rời đi nơi này lại khó khăn như vậy, không muốn….
“Đi thôi!” Lăng Tiêu nói xong huy tay lên, Lăng Lan liền cảm giác mình bị một cổ lực lượng đẩy ra, chờ cô phản ứng lại thì mình đã ra bên ngoài không gian truyền thừa.
“Lão Đại, chúng ta đi thôi!” Không chỉ có Lăng Lan không tha, tiểu Tứ đồng dạng không tha, nhưng bọn họ thật sự không có thời gian.
Hai người nhanh chóng về tới khoang an dưỡng, vừa trở về không đến ba phút thì khoang an dưỡng liền bị mở ra, khuôn mặt lo âu khẩn trương của Lam Lạc Phượng hiện lên.
Lăng Lan cho mẹ mình một nụ cười thật lớn, an ủi nói: “Mẹ, con đã tỉnh rồi, con không có việc gì!” Lăng Lan rõ ràng muốn cười sáng lạn, nhưng nước mắt trong mắt lại không cách nào khống chế mà chảy xuống dưới……
Mẹ, người có biết suốt buổi chiều hôm nay con đã nói với cha về mẹ, mẹ có biết, khi cha nghe thấy tin của mẹ thì cả khuôn mặt sẽ phát ra ánh sáng lóa mắt, mẹ có biết, bởi vì nhớ mẹ, cha đã cố nên bi thương tiếc nuối như thế nào….
Rõ ràng hai người yêu nhau như vậy, vì sao sự thật lại tàn khốc khiến hai người âm dương cách biệt? Lần đầu tiên Lăng Lan cảm thấy đau đến nội tâm, vì tình yêu của cha mẹ mình.
“Lăng Lan, rất đau sao?” Lam Lạc Phượng nhìn nước mắt của Lăng Lan thì sợ hãi, cho rằng Lăng Lan chịu đau đớn không nhịn được mà khóc. Lăng Lan lắc đầu nói: “Không đau, chỉ là con rất vui vì mình còn sống…… Mẹ, còn sống thật tốt đúng không?” Nếu Lăng Tiêu còn sống, thì có phải nhân sinh của Lam Lạc Phượng không còn tiếc nuối gì hay không?
“Đúng vậy, còn sống thật tốt!” Lam Lạc Phượng mạnh gật gật đầu, nước mắt đi theo chảy xuống. Chỉ cần Lăng Lan sống sót, cho dù chết cô cũng cam lòng….
Lam Lạc Phượng có đôi khi sẽ nghĩ, nếu Lăng Tiêu còn sống thì căn bản không ai dám ra tay thương tổn Lăng Lan của mình. Nhưng Lăng Tiêu cố tình đã sớm hy sinh như vậy, không có anh bảo hộ, những tên tham lam đê tiện đó liền không cố kỵ mà xuống tay về phía con của bọn họ. Từ nhỏ, Lăng Lan đã học được hết thảy đều phải chịu đựng một mình…
Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, vì sao anh bỏ đi? Em yêu anh bao nhiêu thì cũng hận anh bấy nhiêu anh có biết không??? Trong đôi mắt của Lam Lạc Phượng hiện lên vẻ oán trách. Đây là lần đầu tiên trong lòng cô có loại cảm giác này với Lăng Tiêu.
Từ sau khi tỉnh lại, Lăng Lan vẫn luôn nằm trong khoang an dưỡng để khôi phục, tin tức này khiến cho mọi người của Lăng gia cực kỳ vui mừng, bởi vì nếu như người chống đỡ cả một gia tộc mà có mệnh hệ gì thì gia tộc đó rất dễ bị suy sụp.
Lăng Tần sau khi biết Lăng Lan không có việc gì thì bắt đầu an bài một vòng ở nhà cũ Lăng gia. Đối với một ít tử sĩ không thể cam đoan trở thành hộ vệ trung thành thì Lăng Tần đem bọn họ đẩy sạch khởi hành tinh Doha, phái tới một tinh cầu khác, tiếp tục khai phá cơ nghiệp cho Lăng gia, ông cần phải đảm bảo tất cả những tử sĩ còn lại ở hành tinh Doha là tuyệt đối trung thành với Lăng gia trước khi Lăng Lan trở về an dưỡng, không thể có bất cứ vấn đề gì được xảy ra nữa.
Lăng Lan liên tục nhiều lần gặp nạn cũng làm cho vị quản gia già của Lăng gia sợ hãi, ông không muốn lại bởi vì một ít sơ sẩy mà lại khiến Lăng Lan lại lâm vào bên trong nguy cơ lần nữa. Lăng Tần rất rõ,m ay mắn chỉ có thể tới một hai lần, nhưng chưa chắc có thể tới lần ba lần bốn, cần phải nắm chắc tất cả mọi việc mới có thể bảo vệ Lăng Lan an toàn.
Lúc này Lăng Lan cũng không biết, bởi vì cô, mà mọi người Lăng gia bắt đầu hành động, ý đồ vì cô xây dựng một nơi an toàn để an tâm tĩnh dưỡng. Trong một tháng này, cô vội vàng cùng tiểu Tứ trộm lẻn vào không gian truyền thừa của Lăng Tiêu để gặp mặt.
Bất quá một tháng này, Lăng Tiêu rõ ràng nghiêm khắc hơn so dĩ vãng rất nhiều, Lăng Lan chỉ cần tiến vào không gian truyền thừa, Lăng Tiêu liền đem cô ném đến không gian khảo hạch, khảo hạch những thứ cô đang nắm giữ. Cho dù cô có thể thông qua khỏa hạch thì cũng không có nghĩa cô được giải thoát, bởi vì khảo hạch vẫn còn tồn tại, chỉ là nội dung của nó càng khó khăn hơn…
Loại phương thức khảo hạch áp bách này làm Lăng Lan có những lý giải kỹ càng hơn về những tri thức mà mình đã từng biết, nguyên bản cánh cửa khí kình đỉnh đã buông lỏng, nay trong vòng một tháng, dưới sự áp bách cô đã thuận lợi đột phá, chính thức tiến vào khí kình đỉnh đại viên mãn. Chỉ cần Lăng Lan tiếp tục tích lũy liền có thể nhìn trộm sự huyền bí của lĩnh vực cấp.
Bất quá, trong lòng Lăng Lan lại ẩn ẩn có loại cảm giác giống như mình đã biết sự huyền bí của lĩnh vực cấp là cái gì, chỉ là cái cảm giác “biết” ấy chỉ như là một tia sáng lướt qua còn cô thì không thể bắt nó được. Nhưng Lăng Lan tin tưởng, chỉ cần trong cơ thể này tích lũy năng lượng đến một mức nhất định thì có lẽ là cô sẽ biết sự huyền bí của lĩnh vực cấp là gì.
Giống như khi con người ta đã đạt độ hoàn mỹ tới 99.9999999999% thì cho cố gắng tiếp như thế nào cũng không được, 0,0000000001% còn lại chính là phụ thuộc vào vận may trời định, mà phần vận may này có khi cũng không có gặp như mọi người vẫn nghĩ….
Cảm giác này thật kỳ diệu, giống như là bản năng thân thể nói cho Lăng Lan, điều này làm cho Lăng Lan kinh hỉ vạn phần, nguyên bản còn cho rằng để thăng cấp lĩnh vực cấp còn phải xem cơ duyên xảo hợp, có khi con phải dừng ở “trạm kiểm soát” từ năm đến mười năm hay thậm chí là cả đời cũng có khi, không nghĩ tới trời cao yêu thương cô như vậy, mở ra bàn tay vàng……
Lăng Lan hưng phấn rất nhiều liền đem cảm thụ của mình nói cho Lăng Tiêu. Cảm giác kỳ lại này của Lăng Lan cũng làm Lăng Tiêu có chút kinh ngạc, bất quá Lăng Tiêu cũng không biết giải thích hiện tượng này như thế nào nên nói Lăng Lan hãy kể lại thật cẩn thận nhưng việc đã phát sinh trong thời gian gần đây. Đến khi nghe thấy có người mượn thân thể cô để bùng nổ năng lượng lĩnh vực thì Lăng Tiêu liền có chút rõ ràng.
Lăng Tiêu suy đoán, rất có thể là bởi vì thân thể thật của Lăng Lan đã từng cảm nhận qua năng lượng cấp lĩnh vực cho nên cơ thể sinh ra một loại ký ức về năng lượng lĩnh vực, mà ký ức đó đã giúp Lăng Lan nắm giữ huyền bí của lĩnh vực cấp, khiến Lăng Lan chân chính trở thành lĩnh vực cường giả. Đối với điều này, Lăng Tiêu cũng không thể không thừa nhận Lăng Lan vận khí cực tốt, dưới loại tình huống như vậy mà có thể đạt được điều mà người khác có khi cả đời cũng không có được, đúng là nhờ họa mà được phúc.
Bất quá Lăng Tiêu cũng cho rằng cho rằng, ký ức trong cơ thể sẽ theo thời gian trôi đi mà biến mất, cho nên Lăng Lan muốn thuận lợi thăng cấp lĩnh vực cấp thì cần phải thăng cấp lĩnh vực trước khi ký ức này biến mất, nếu không, một khi để quá lâu, ký ức của cơ thể sẽ biến mất, như vậy phân cơ duyên này cũng liền mất đi theo. Lúc ấy, Lăng Lan lại muốn thăng cấp lĩnh vực cấp liền phải giống như những người, tiếp tục tìm kiếm cơ duyên xảo hợp để có được ngộ đạo.
Lăng Tiêu nói làm Lăng Lan kinh hỉ cũng đồng thời áp lực thật lớn, quả thật đây là cơ duyên của cô, nhưng cô có thể nắm chắc lần cơ duyên này hay không còn phải xem sự nổ lực của mình.
Một tháng vội vàng trôi qua, một ngày này, Lăng Lan lại lần nữa đi vào không gian truyền thừa của Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cũng không như trước đây đem Lăng Lan ném vào không gian khảo hạch hoặc là chỉ ra những khuyết điểm trong quá trình cách đấu Lăng Lan. Lúc này, Lăng Tiêu đang ngồi ở sau bàn làm việc, giống như đang tự hỏi cái gì.
Nhìn đến Lăng Lan đi vào, ông đứng dậy, chậm rãi đi tới bên người Lăng Lan rồi nhẹ nhàng ôm chặt: “Lăng Lan, con của ta, một tháng qua con đã rất nổ lực, cha thật cao hứng khi nhìn thấy sự trưởng thành này của con.”
Lăng Lan bị Lăng Tiêu ôm trong ngực, có sự ấm ấp của người cha bao bọc khiến cô có chút kích động, cô âm thầm hít một hơi, đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu ôm cô vào lòng, cảm giác toost đẹp này khiến cô không thể không sa vào trong đó.
Loại ôm ấp tràn ngập cảm giác an toàn này khiến cô bỗng nhớ lại một phần ký ức vô cùng xa xôi, cô gần như đã quên nó…… Một lần nữa cảm nhận Lăng Lan mới biết, kỳ thật trong lòng cô vẫn luôn có khát cầu như vậy, cô khát vọng được hết thảy những ấm áp này…… Cô quả nhiên vẫn là con gái, có chút đa sầu đa cảm! Điều này thật không phải chuyện tốt, thân phận hiện tại của cô không chấp nhận được cô mềm yếu……
Nhưng, liền lúc này đây, chỉ cần một cái ôm này thôi lại khiến cô như trở lại thành một cô gái nhỏ, bừa bãi mà hưởng thụ cảm giác an toàn từ cái ôm ấm áp an toàn của cha, giống như cho dù bên ngoài mưa gió sấm to như thế nào cũng có người cha đứng trước mặt này che đậy cho cô, mà cô chỉ cần an tâm đứng trong lòng cha tránh nạn là được.
“Thời gian qua thật nhanh, cha giống như luyến tiếc……” Lăng Tiêu đột nhiên ôm chặt hơn, hơi thở cả người từ ấm áp trở nên lạnh lẽo: “Nhưng chim non cũng có ngày phải rời tổ….”
Lăng Tiêu chậm rãi đẩy Lăng Lan ra: “Nên dạy con ta đều đã dạy, cuối cùng……” Lăng Tiêu chậm rãi vươn tay phải, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào trán Lăng Lan, Lăng Lan đang sửng sốt liền cảm thấy một cổ ký ức xa lạ đột nhiên vọt vào trong óc, bao gồm một chút việc Lăng Tiêu yêu cầu cô đi làm.
Lăng Lan kinh nghi mà nhìn về phía Lăng Tiêu, không biết vì sao ông dùng loại phương pháp này để lưu lại điều chỉ dạy cuối cùng.
Lăng Tiêu hơi hơi mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên miệng mình, làm một cái hư động tác ý bảo Lăng Lan cái gì cũng đừng nói đừng hỏi, trong ánh mắt ông thậm chí còn mang theo một chút xảo trá.
“Ta tin tưởng quân bộ vẫn luôn theo dõi nơi này, trên thực tế ta cũng cảm giác được có tinh thần thể xa lạ tồn tại, bất quá cổ tinh thần thể kia cũng không có ác ý gì, ta cũng liền không thèm nhìn nó, nhưng có chút đồ vật, có chút truyền thừa, không thể làm người khác biết…… Con minh bạch là được, cái gì đều đừng nói.”
Trong đầu Lăng Lan lúc này vang lên lời nhắn của Lăng Tiêu, đúng là tinh thần thể mà Lăng Tiêu vừa mới đưa vào trong đầu cô.
Lăng Lan lặng lẽ lau cái trán mồ hôi, không biết có nên đem sự tồn tại của tiểu Tứ nói cho Lăng Tiêu, bất quá Lăng Tiêu cũng không cho Lăng Lan cơ hội nói chuyện, ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa phòng nói: “Tuy rằng thật sự không muốn rời khỏi con nhưng vì an toàn, ta cần phải biến mất……”
Lăng Tiêu cúi đầu lại lần nữa chuyên chú mà nhìn Lăng Lan, trong mắt lộ ra vui mừng: “Lăng Lan, ta thật kiêu ngạo ta là cha của con, một ngày nào đó, con sẽ sáng tạo ra truyền kỳ của riêng mình, cha lấy con làm vinh!”
Lăng Tiêu nói xong thì cười lên, nụ cười này so với trước đây sáng lạn hơn rất nhiều làm người ta hoa mắt say mê, nhưng lúc này đây Lăng Lan lại không thất thần, bởi vì trong lòng cô có một cổ bi thương khôn kể đang dâng lên, cô từ trong nụ cười của Lăng Tiêu cảm thấy được sự thương cảm cùng tiếc nuối. Nếu có thể, Lăng Lan tin tưởng Lăng Tiêu căn bản không muốn chết, không muốn biến mất ở trong thế giới này.
Lăng Lan rất muốn nói “đúng”, cô dừng ở đây đã lâu như vậy rồi, phỏng chừng bên ngoài có người sẽ tới xem cô, cũng không biết vì sao nhưng Lăng Lan như thế nào cũng không nói nên lời một chữ này.
Lăng Lan trầm mặc kỳ thật cũng là một cách trả lời cho Lăng Tiêu, cô đã không thể tiếp tục ở lại.
“Đừng quên, một tháng này cố gắng bớt thời gian đến đây!”Lăng Tiêu lại lần nữa nhắc lại điểm này, tựa hồ sợ Lăng Lan quên.
Lăng Lan gật đầu thật mạnh, lần đầu tiên cảm giác rời đi nơi này lại khó khăn như vậy, không muốn….
“Đi thôi!” Lăng Tiêu nói xong huy tay lên, Lăng Lan liền cảm giác mình bị một cổ lực lượng đẩy ra, chờ cô phản ứng lại thì mình đã ra bên ngoài không gian truyền thừa.
“Lão Đại, chúng ta đi thôi!” Không chỉ có Lăng Lan không tha, tiểu Tứ đồng dạng không tha, nhưng bọn họ thật sự không có thời gian.
Hai người nhanh chóng về tới khoang an dưỡng, vừa trở về không đến ba phút thì khoang an dưỡng liền bị mở ra, khuôn mặt lo âu khẩn trương của Lam Lạc Phượng hiện lên.
Lăng Lan cho mẹ mình một nụ cười thật lớn, an ủi nói: “Mẹ, con đã tỉnh rồi, con không có việc gì!” Lăng Lan rõ ràng muốn cười sáng lạn, nhưng nước mắt trong mắt lại không cách nào khống chế mà chảy xuống dưới……
Mẹ, người có biết suốt buổi chiều hôm nay con đã nói với cha về mẹ, mẹ có biết, khi cha nghe thấy tin của mẹ thì cả khuôn mặt sẽ phát ra ánh sáng lóa mắt, mẹ có biết, bởi vì nhớ mẹ, cha đã cố nên bi thương tiếc nuối như thế nào….
Rõ ràng hai người yêu nhau như vậy, vì sao sự thật lại tàn khốc khiến hai người âm dương cách biệt? Lần đầu tiên Lăng Lan cảm thấy đau đến nội tâm, vì tình yêu của cha mẹ mình.
“Lăng Lan, rất đau sao?” Lam Lạc Phượng nhìn nước mắt của Lăng Lan thì sợ hãi, cho rằng Lăng Lan chịu đau đớn không nhịn được mà khóc. Lăng Lan lắc đầu nói: “Không đau, chỉ là con rất vui vì mình còn sống…… Mẹ, còn sống thật tốt đúng không?” Nếu Lăng Tiêu còn sống, thì có phải nhân sinh của Lam Lạc Phượng không còn tiếc nuối gì hay không?
“Đúng vậy, còn sống thật tốt!” Lam Lạc Phượng mạnh gật gật đầu, nước mắt đi theo chảy xuống. Chỉ cần Lăng Lan sống sót, cho dù chết cô cũng cam lòng….
Lam Lạc Phượng có đôi khi sẽ nghĩ, nếu Lăng Tiêu còn sống thì căn bản không ai dám ra tay thương tổn Lăng Lan của mình. Nhưng Lăng Tiêu cố tình đã sớm hy sinh như vậy, không có anh bảo hộ, những tên tham lam đê tiện đó liền không cố kỵ mà xuống tay về phía con của bọn họ. Từ nhỏ, Lăng Lan đã học được hết thảy đều phải chịu đựng một mình…
Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, vì sao anh bỏ đi? Em yêu anh bao nhiêu thì cũng hận anh bấy nhiêu anh có biết không??? Trong đôi mắt của Lam Lạc Phượng hiện lên vẻ oán trách. Đây là lần đầu tiên trong lòng cô có loại cảm giác này với Lăng Tiêu.
Từ sau khi tỉnh lại, Lăng Lan vẫn luôn nằm trong khoang an dưỡng để khôi phục, tin tức này khiến cho mọi người của Lăng gia cực kỳ vui mừng, bởi vì nếu như người chống đỡ cả một gia tộc mà có mệnh hệ gì thì gia tộc đó rất dễ bị suy sụp.
Lăng Tần sau khi biết Lăng Lan không có việc gì thì bắt đầu an bài một vòng ở nhà cũ Lăng gia. Đối với một ít tử sĩ không thể cam đoan trở thành hộ vệ trung thành thì Lăng Tần đem bọn họ đẩy sạch khởi hành tinh Doha, phái tới một tinh cầu khác, tiếp tục khai phá cơ nghiệp cho Lăng gia, ông cần phải đảm bảo tất cả những tử sĩ còn lại ở hành tinh Doha là tuyệt đối trung thành với Lăng gia trước khi Lăng Lan trở về an dưỡng, không thể có bất cứ vấn đề gì được xảy ra nữa.
Lăng Lan liên tục nhiều lần gặp nạn cũng làm cho vị quản gia già của Lăng gia sợ hãi, ông không muốn lại bởi vì một ít sơ sẩy mà lại khiến Lăng Lan lại lâm vào bên trong nguy cơ lần nữa. Lăng Tần rất rõ,m ay mắn chỉ có thể tới một hai lần, nhưng chưa chắc có thể tới lần ba lần bốn, cần phải nắm chắc tất cả mọi việc mới có thể bảo vệ Lăng Lan an toàn.
Lúc này Lăng Lan cũng không biết, bởi vì cô, mà mọi người Lăng gia bắt đầu hành động, ý đồ vì cô xây dựng một nơi an toàn để an tâm tĩnh dưỡng. Trong một tháng này, cô vội vàng cùng tiểu Tứ trộm lẻn vào không gian truyền thừa của Lăng Tiêu để gặp mặt.
Bất quá một tháng này, Lăng Tiêu rõ ràng nghiêm khắc hơn so dĩ vãng rất nhiều, Lăng Lan chỉ cần tiến vào không gian truyền thừa, Lăng Tiêu liền đem cô ném đến không gian khảo hạch, khảo hạch những thứ cô đang nắm giữ. Cho dù cô có thể thông qua khỏa hạch thì cũng không có nghĩa cô được giải thoát, bởi vì khảo hạch vẫn còn tồn tại, chỉ là nội dung của nó càng khó khăn hơn…
Loại phương thức khảo hạch áp bách này làm Lăng Lan có những lý giải kỹ càng hơn về những tri thức mà mình đã từng biết, nguyên bản cánh cửa khí kình đỉnh đã buông lỏng, nay trong vòng một tháng, dưới sự áp bách cô đã thuận lợi đột phá, chính thức tiến vào khí kình đỉnh đại viên mãn. Chỉ cần Lăng Lan tiếp tục tích lũy liền có thể nhìn trộm sự huyền bí của lĩnh vực cấp.
Bất quá, trong lòng Lăng Lan lại ẩn ẩn có loại cảm giác giống như mình đã biết sự huyền bí của lĩnh vực cấp là cái gì, chỉ là cái cảm giác “biết” ấy chỉ như là một tia sáng lướt qua còn cô thì không thể bắt nó được. Nhưng Lăng Lan tin tưởng, chỉ cần trong cơ thể này tích lũy năng lượng đến một mức nhất định thì có lẽ là cô sẽ biết sự huyền bí của lĩnh vực cấp là gì.
Giống như khi con người ta đã đạt độ hoàn mỹ tới 99.9999999999% thì cho cố gắng tiếp như thế nào cũng không được, 0,0000000001% còn lại chính là phụ thuộc vào vận may trời định, mà phần vận may này có khi cũng không có gặp như mọi người vẫn nghĩ….
Cảm giác này thật kỳ diệu, giống như là bản năng thân thể nói cho Lăng Lan, điều này làm cho Lăng Lan kinh hỉ vạn phần, nguyên bản còn cho rằng để thăng cấp lĩnh vực cấp còn phải xem cơ duyên xảo hợp, có khi con phải dừng ở “trạm kiểm soát” từ năm đến mười năm hay thậm chí là cả đời cũng có khi, không nghĩ tới trời cao yêu thương cô như vậy, mở ra bàn tay vàng……
Lăng Lan hưng phấn rất nhiều liền đem cảm thụ của mình nói cho Lăng Tiêu. Cảm giác kỳ lại này của Lăng Lan cũng làm Lăng Tiêu có chút kinh ngạc, bất quá Lăng Tiêu cũng không biết giải thích hiện tượng này như thế nào nên nói Lăng Lan hãy kể lại thật cẩn thận nhưng việc đã phát sinh trong thời gian gần đây. Đến khi nghe thấy có người mượn thân thể cô để bùng nổ năng lượng lĩnh vực thì Lăng Tiêu liền có chút rõ ràng.
Lăng Tiêu suy đoán, rất có thể là bởi vì thân thể thật của Lăng Lan đã từng cảm nhận qua năng lượng cấp lĩnh vực cho nên cơ thể sinh ra một loại ký ức về năng lượng lĩnh vực, mà ký ức đó đã giúp Lăng Lan nắm giữ huyền bí của lĩnh vực cấp, khiến Lăng Lan chân chính trở thành lĩnh vực cường giả. Đối với điều này, Lăng Tiêu cũng không thể không thừa nhận Lăng Lan vận khí cực tốt, dưới loại tình huống như vậy mà có thể đạt được điều mà người khác có khi cả đời cũng không có được, đúng là nhờ họa mà được phúc.
Bất quá Lăng Tiêu cũng cho rằng cho rằng, ký ức trong cơ thể sẽ theo thời gian trôi đi mà biến mất, cho nên Lăng Lan muốn thuận lợi thăng cấp lĩnh vực cấp thì cần phải thăng cấp lĩnh vực trước khi ký ức này biến mất, nếu không, một khi để quá lâu, ký ức của cơ thể sẽ biến mất, như vậy phân cơ duyên này cũng liền mất đi theo. Lúc ấy, Lăng Lan lại muốn thăng cấp lĩnh vực cấp liền phải giống như những người, tiếp tục tìm kiếm cơ duyên xảo hợp để có được ngộ đạo.
Lăng Tiêu nói làm Lăng Lan kinh hỉ cũng đồng thời áp lực thật lớn, quả thật đây là cơ duyên của cô, nhưng cô có thể nắm chắc lần cơ duyên này hay không còn phải xem sự nổ lực của mình.
Một tháng vội vàng trôi qua, một ngày này, Lăng Lan lại lần nữa đi vào không gian truyền thừa của Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cũng không như trước đây đem Lăng Lan ném vào không gian khảo hạch hoặc là chỉ ra những khuyết điểm trong quá trình cách đấu Lăng Lan. Lúc này, Lăng Tiêu đang ngồi ở sau bàn làm việc, giống như đang tự hỏi cái gì.
Nhìn đến Lăng Lan đi vào, ông đứng dậy, chậm rãi đi tới bên người Lăng Lan rồi nhẹ nhàng ôm chặt: “Lăng Lan, con của ta, một tháng qua con đã rất nổ lực, cha thật cao hứng khi nhìn thấy sự trưởng thành này của con.”
Lăng Lan bị Lăng Tiêu ôm trong ngực, có sự ấm ấp của người cha bao bọc khiến cô có chút kích động, cô âm thầm hít một hơi, đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu ôm cô vào lòng, cảm giác toost đẹp này khiến cô không thể không sa vào trong đó.
Loại ôm ấp tràn ngập cảm giác an toàn này khiến cô bỗng nhớ lại một phần ký ức vô cùng xa xôi, cô gần như đã quên nó…… Một lần nữa cảm nhận Lăng Lan mới biết, kỳ thật trong lòng cô vẫn luôn có khát cầu như vậy, cô khát vọng được hết thảy những ấm áp này…… Cô quả nhiên vẫn là con gái, có chút đa sầu đa cảm! Điều này thật không phải chuyện tốt, thân phận hiện tại của cô không chấp nhận được cô mềm yếu……
Nhưng, liền lúc này đây, chỉ cần một cái ôm này thôi lại khiến cô như trở lại thành một cô gái nhỏ, bừa bãi mà hưởng thụ cảm giác an toàn từ cái ôm ấm áp an toàn của cha, giống như cho dù bên ngoài mưa gió sấm to như thế nào cũng có người cha đứng trước mặt này che đậy cho cô, mà cô chỉ cần an tâm đứng trong lòng cha tránh nạn là được.
“Thời gian qua thật nhanh, cha giống như luyến tiếc……” Lăng Tiêu đột nhiên ôm chặt hơn, hơi thở cả người từ ấm áp trở nên lạnh lẽo: “Nhưng chim non cũng có ngày phải rời tổ….”
Lăng Tiêu chậm rãi đẩy Lăng Lan ra: “Nên dạy con ta đều đã dạy, cuối cùng……” Lăng Tiêu chậm rãi vươn tay phải, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào trán Lăng Lan, Lăng Lan đang sửng sốt liền cảm thấy một cổ ký ức xa lạ đột nhiên vọt vào trong óc, bao gồm một chút việc Lăng Tiêu yêu cầu cô đi làm.
Lăng Lan kinh nghi mà nhìn về phía Lăng Tiêu, không biết vì sao ông dùng loại phương pháp này để lưu lại điều chỉ dạy cuối cùng.
Lăng Tiêu hơi hơi mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên miệng mình, làm một cái hư động tác ý bảo Lăng Lan cái gì cũng đừng nói đừng hỏi, trong ánh mắt ông thậm chí còn mang theo một chút xảo trá.
“Ta tin tưởng quân bộ vẫn luôn theo dõi nơi này, trên thực tế ta cũng cảm giác được có tinh thần thể xa lạ tồn tại, bất quá cổ tinh thần thể kia cũng không có ác ý gì, ta cũng liền không thèm nhìn nó, nhưng có chút đồ vật, có chút truyền thừa, không thể làm người khác biết…… Con minh bạch là được, cái gì đều đừng nói.”
Trong đầu Lăng Lan lúc này vang lên lời nhắn của Lăng Tiêu, đúng là tinh thần thể mà Lăng Tiêu vừa mới đưa vào trong đầu cô.
Lăng Lan lặng lẽ lau cái trán mồ hôi, không biết có nên đem sự tồn tại của tiểu Tứ nói cho Lăng Tiêu, bất quá Lăng Tiêu cũng không cho Lăng Lan cơ hội nói chuyện, ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa phòng nói: “Tuy rằng thật sự không muốn rời khỏi con nhưng vì an toàn, ta cần phải biến mất……”
Lăng Tiêu cúi đầu lại lần nữa chuyên chú mà nhìn Lăng Lan, trong mắt lộ ra vui mừng: “Lăng Lan, ta thật kiêu ngạo ta là cha của con, một ngày nào đó, con sẽ sáng tạo ra truyền kỳ của riêng mình, cha lấy con làm vinh!”
Lăng Tiêu nói xong thì cười lên, nụ cười này so với trước đây sáng lạn hơn rất nhiều làm người ta hoa mắt say mê, nhưng lúc này đây Lăng Lan lại không thất thần, bởi vì trong lòng cô có một cổ bi thương khôn kể đang dâng lên, cô từ trong nụ cười của Lăng Tiêu cảm thấy được sự thương cảm cùng tiếc nuối. Nếu có thể, Lăng Lan tin tưởng Lăng Tiêu căn bản không muốn chết, không muốn biến mất ở trong thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.