Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 103: Người cha vô lương?
Nhữ Phu Nhân
13/10/2016
Sau khi hàng chữ này xuất hiện thì u cốc xinh đẹp giống như thủy tinh bỗng chốc vỡ tan ra rồi biến mất, trong chớp mắt, khung cảnh trước mặt Lăng Lan đổi thành một vị trí mới, là một cái đại sảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nơi mà cô đã sinh hoạt 7 năm——nhà cũ của Lăng gia.
Sự xuất hiện ngoài ý muốn của ngôi nhà khiến Lăng Lan kinh ngạc, Lăng Lan cẩn thận không lựa chọn đi tới mà đứng ở một chỗ, nhẹ nhàng gõ đầu mình: nơi này được đặt nhiệm vụ dựa vào trí nhớ của cô sao??
Nhất định phải làm rõ ràng điểm này bằng không rất có thể sẽ khiến cô lựa chọn sai lầm, làm cho nhiệm vụ thất bại. Tuy cô đã đi xa hơn so với những đứa trẻ khác nhưng trong lòng Lăng Lan cũng không muốn nhận thất bại.
Lăng Lan quyết định xem xét đại sảnh trước, nếu những chi tiết trong nó không giống với trí nhớ của cô thì truyền thừa này rất có thể liên quan đến cha cô. 8 năm trước và 8 năm sau nhất định có khác biệt.
Lăng Lan thật cẩn thận nhìn một vòng, rất nhanh cô liền phát hiện chỗ không giống, trong góc của đại sảnh có đặt một cái kệ treo áo bành tô, mà trên vách tường, ngoại trừ ảnh cưới của cha mẹ thì không còn gì cả, thiếu hình của cô.
Mỗi năm Lam Lạc Phượng đều sẽ lựa chọn một tấm ảnh Lăng Lan đẹp trai nhất để treo lên tường, bên dưới ảnh cưới của Lam Lạc Phượng và Lăng Tiêu. Chuyện này đã diễn ra liên tục trong 7 năm chưa từng gián đoạn. Theo cách nói của Lam Lạc Phượng làm như vậy là để Lăng Tiêu luôn luôn nhìn thấy sự trưởng thành của Lăng Lan.
Bất quá Lăng Lan cho rằng mẹ Lam làm như vậy bởi vì mẹ Lam quá rãnh, muốn tìm việc gì đó để có chuyện để làm. Bất quá vì để mẹ vui vẻ, Lăng Lan đối với chuyện này cũng mặc kệ không quan tâm.
"Như vậy xem ra cảnh tượng này không phải trong trí nhớ của mình, từ lúc mình mới sinh thì ảnh đã được treo ở chỗ đó rồi.” Khóe miệng Lăng Lan hơi nhếch lên, đã có đáp án như vậy những lựa chọn của cô cũng không khó khăn nữa.
Khi Lăng Lan bước ra khỏi đại sảnh thì một giọng nói vang lên: "Mời bạn tùy ý lựa chọn một gian phòng, từng gian phòng sẽ có nội dung khảo hạch không giống nhau, có đơn giản, cũng có khó khăn..."
Lăng Lan mỉm cười, đây cũng là bẫy sao, từ lúc cô bước vào truyền thừa thì chưa từng trải qua khảo nghiệm nào dựa vào vận khí như vậy vậy, thật không bình thường.
Tựa hồ cảm giác được ý tưởng của Lăng Lan, giọng nói trong trẻo lại vang lên lần nữa: “Ở đây không có cái gì là công bằng, có khi vận khí cũng là một loại thực lực.”
Giọng nói trong trẻo vừa dứt thì tất cả những cánh cửa trên hành lang đều đồng thời mở ra, giống như mời Lăng Lan đi vào.
"Là phép đánh lừa sao?” Trong lòng Lăng Lan có đáp án, nếu là người không biết bố trí của nhà cũ Lăng gia thì chắc chắn sẽ bị khung cảnh này lừa, khảo nghiệm này chắc là dùng để loại trừ những người không thuộc Lăng gia. Hẳn đây chính là nơi mà những người khác bị loại, bởi vì bọn họ không phải là người Lăng gia.
"Là chờ mình sao? Cha mình!" Lúc này Lăng Lan đã xác nhận nhiệm vụ truyền thừa này rất có thể thật là của cha cô Lăng Tiêu làm ra.
Cha… rốt cuộc ông là loại người nào?? Lăng Lan cười khổ, lúc này cô thật hối hận vì mình đã không tìm hiểu rõ thông tin của cha.
Rất nhanh Lăng Lan bình tĩnh lại, cô nâng bước chân lên kiên định đi qua mọi cánh cửa, không vòng lên lầu 2 mà đi vào hành lang giữa.
Hai bên hành lang đều là những căn phòng mở cửa, chỉ cần nhìn vào cũng có thể thấy bài trí bên trong, có một chút giống với ký ức của Lăng Lan, một chút khác. Đây là trí nhớ của cha sao?
Cô dừng lại trước một tấm gương đặt dưới đất, gương rất to và lớn, cao khoảng 2m5 dài 4m.
Lăng Lan không chút do dự ấn vào tâm giữa của tấm gương. Ngay lập tức, tấm gương lấy nơi Lăng Lan đẩy là tâm bắt đầu chia làm 4 mảnh dịch ra 4 phía lộ ra một con đường được trải thảm bằng lớp lông trắng dày ở bên trong.
Lăng Lan vừa bước vào trong đó thì 4 mảnh gương lại ghép lại khôi phục hình dạng ban đầu giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cho dù là một khe nhỏ cũng không có.
Nhà của Lăng gia được chia thành 2 không gian độc lập, phía trước là nơi dùng để tiếp đãi khách, đương nhiên cũng có phòng ngủ chính cho chủ nhà, có thư phòng và những căn phòng linh tinh khác dùng để che mắt người ngoài.
Phần thứ hai ở sau mới là nơi nghỉ ngơi thật sự của gia chủ Lăng gia, bí mật này ngoài trừ chủ nhân của Lăng gia thì cũng chỉ có những người hầu thân cận lâu năm mới biết được.
Cho nên dù những học sinh khác may mắn vượt qua những cửa trước tiến đến cửa này thì cũng không thể tìm thấy căn phòng thật sự. Tấm gương hồi nãy cũng không phải cứ chạm vào là có thể mở ra lối đi mật ấy. Phải biết quy định dồn lực, điểm đặt vị trí thì mới có thể mở ra. Vị trí không giống nhau, lực sử dụng cũng không giống nhau.
Đương nhiên không loại trừ khả năng có người bỗng nhiên vận khí bùng nổ, nhấn vào đúng vị trí mở ra lối đi bí mật. Người như thế rõ ràng là con cưng của trời, nhân sinh chỉ có chiến thắng chứ không có thua, là nhân vật chính cho mọi câu chuyện. Mà Lăng Lan là một người xém bị đoạt quyền thừa kế nên cô không có ý kiến với những người có vận số tốt như thế, cô không thèm so sánh với yêu nghiệt.
Lăng Lan đi lên cầu thang, không biết vì sao trái tim đập nhanh kịch liệt, mồ hôi đổ ướt cả hai tay, trong phòng kia có phải sẽ có Lăng Tiêu đang đứng chờ không, người cha của thân thể này.
Lăng Lan rốt cục đi tới trước cửa thư phòng, mẹ Lam từng nói qua thư phòng này vốn là của cha cô, và Lăng Tiêu chỉ tồn tại trong căn phòng đó khi ở Lăng gia, bước ra khỏi căn phòng thì ông chỉ còn là chồng của mẹ.
Lăng Lan luôn cảm thấy mẹ của mình có chút bưu hãn, chỉ là mẹ che giấu rất sâu, đặc biệt là những thủ đoạn dụ dỗ, đã đạt đến cấp bậc yêu nghiệt, thậm chí nước mắt chỉ cần muốn cũng có thể chảy ra. Cô tin chắc rằng đến cha mình cũng không có biện pháp đối phó với những thủ đoạn này.
Đây chính là lý do Lăng Lan chọn thư phòng, nếu là truyền thừa của Lăng Tiêu mà đặt ở Lăng gia thì chỉ có thể là ở nơi đó.
Lăng Lan hít sâu một hơi, tay phải đặt trên nắm tay của cánh cửa rồi dùng sức đẩy vào trong, cửa phòng bị cô đẩy ra thoải mái, cô nhìn chung quanh một vòng.
Hai mắt Lăng Lan không báo trước đột nhiên chảy nước mắt...
Ở sau bàn làm việc, một người thanh niên tuấn tú đang ngồi, khuôn mặt mỉm cười nhìn cô, là người cha Lăng Tiêu của cô.
Lúc này Lăng Lan mới phát hiện, trong suốt 7 năm qua, dưới sự oanh tạc bằng ngôn ngữ mỗi ngày của mẹ, bất tri bất giác cô đã đem người đàn ông mà mẹ luôn kể đó trở thàn cha mình, chỉ là bởi vì Lăng Tiêu mất nên phần tình cảm này bị vùi vào sâu trong lòng. Hiện tại, nhìn thấy người cha đang thật sự đứng trước mặt mình, Lăng Lan rốt cuộc không khống chế được nội tâm, không tự chủ được chảy nước mắt khóc.
Lăng Tiêu bây giờ chỉ là một phần của trí nhớ nên không cảm giác được sự kích động của Lăng Lan, ông chỉ hơi gật gật đầu: “Có thể tìm tới đây hẳn là Lăng Lan con ta.”
Nhưng sau đó ông liền tự giễu nói: "Cũng không chắc nữa, ta nghĩ phần truyền thừa này quân bộ chắc chắn không thể dễ dàng thả ra, có lẽ thật sự là người của quân bộ thành công phá giải truyền thừa cũng không chứng, dù sao những vấn đề trước cũng không quá khó.” Lăng Tiêu nói tới đây đột nhiên trong mắt hàn quang chợt lóe, ngay lập tức Lăng Lan liền cảm giác bị một luồng năng lực cực mạnh đánh tới, ép cho cô thiếu chút phải nằm thụp xuống sàn. May mắn cô cũng được không gian học tập rèn luyện trở thành một tiểu biến thái nên ngay lập tức thả lỏng người, vận động sức mạnh, để lộ ra hơi thở của đạo giúp chống đỡ nguồn áp lực này.
Lúc này Lăng Lan mới chân chính biết được cha mình mạnh tới mức nào, cho dù chỉ là truyền thừa thì cũng không đơn giản.
Lăng Tiêu giống như chỉ muốn uy hiếp cũng cố kị sức chịu đựng của đứa con mình nên nhanh chóng thu liễm uy áp trên người.
"Nếu người có thể kế thừa truyền thừa mà không phải con ta thì ta chỉ có một yêu cầu, sau khi học xong hãy đi tìm con ta, đem những thứ này dạy lại cho nó.” Lăng Tiêu nói tới đây thì nước mắt của Lăng Lan càng chảy ra nhiều hơn, hóa ra truyền thừa này là của Lăng Tiêu để lại cho cô.
Lúc này thái độ của Lăng Tiêu mới hòa diệu lại: “Muốn có được truyền thừa của ta thì phải hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng, tìm thứ mà ta yêu cầu.”
Lăng Tiêu nói tới đây thì không nói gì nữa, mỉm cười nhìn Lăng Lan.
Lăng Lan nhanh chóng lau nước mắt, bây giờ không phải là lúc mà cô có thể chìm trong đau thương, cô cần phải hoàn thành nhiệm vụ này đã.
Lăng Lan dè dặt cẩn trọng hỏi: "Có thể nói rõ thêm chút không."
Lăng Tiêu vẫn mỉm cười như vậy, không nói gì thêm, nhưng Lăng Lan vẫn cố gắng hỏi thêm vài lần để moi thêm thông tin. Đáng tiếc Lăng Tiêu trừ cười ở ngoài vẫn là cười khiến Lăng Lan khó chịu vô cùng, thậm chí oán hận cha mình đặt nhiệm vụ truyền thừa quá mức phức tạp.
Lăng Lan không còn cách nào khác, đành phải nhìn kỹ thư phòng này hi vọng có thể phát hiện ra chút manh mối. Đáng tiếc sau một vòng tham khảo cô chẳng phát hiện được gì.
Lăng Lan buồn rầu, vậy phải làm sao bây giờ đây, cha của cô rốt cuộc muốn tìm thứ gì?? Lăng Lan đành phải dời mục tiêu bắt đầu nghiên cứu Lăng Tiêu, hy vọng có thể thấy gì từ vẻ mặt của ông.
Lúc này Lăng Tiêu đang ngồi dựa ra sau, vẻ mặt như xem kịch nhìn Lăng Lan, một tay chống cằm, một tay để lên bàn bắt đầu gõ, như cười như không nhìn cô.
Trời...thật là một người vô lương tâm, tra tấn chính con mình... Lăng Lan oán hận.
Tuy rằng Lăng Lan biết Lăng Tiêu trước mắt này là Lăng Tiêu của 8 năm trước, căn bản không biết người đứng trước mặt mình là ai, nhưng nhìn thần thái vui vẻ khi người gặp họa này sự khiến cô vô cùng khó chịu...
Sự xuất hiện ngoài ý muốn của ngôi nhà khiến Lăng Lan kinh ngạc, Lăng Lan cẩn thận không lựa chọn đi tới mà đứng ở một chỗ, nhẹ nhàng gõ đầu mình: nơi này được đặt nhiệm vụ dựa vào trí nhớ của cô sao??
Nhất định phải làm rõ ràng điểm này bằng không rất có thể sẽ khiến cô lựa chọn sai lầm, làm cho nhiệm vụ thất bại. Tuy cô đã đi xa hơn so với những đứa trẻ khác nhưng trong lòng Lăng Lan cũng không muốn nhận thất bại.
Lăng Lan quyết định xem xét đại sảnh trước, nếu những chi tiết trong nó không giống với trí nhớ của cô thì truyền thừa này rất có thể liên quan đến cha cô. 8 năm trước và 8 năm sau nhất định có khác biệt.
Lăng Lan thật cẩn thận nhìn một vòng, rất nhanh cô liền phát hiện chỗ không giống, trong góc của đại sảnh có đặt một cái kệ treo áo bành tô, mà trên vách tường, ngoại trừ ảnh cưới của cha mẹ thì không còn gì cả, thiếu hình của cô.
Mỗi năm Lam Lạc Phượng đều sẽ lựa chọn một tấm ảnh Lăng Lan đẹp trai nhất để treo lên tường, bên dưới ảnh cưới của Lam Lạc Phượng và Lăng Tiêu. Chuyện này đã diễn ra liên tục trong 7 năm chưa từng gián đoạn. Theo cách nói của Lam Lạc Phượng làm như vậy là để Lăng Tiêu luôn luôn nhìn thấy sự trưởng thành của Lăng Lan.
Bất quá Lăng Lan cho rằng mẹ Lam làm như vậy bởi vì mẹ Lam quá rãnh, muốn tìm việc gì đó để có chuyện để làm. Bất quá vì để mẹ vui vẻ, Lăng Lan đối với chuyện này cũng mặc kệ không quan tâm.
"Như vậy xem ra cảnh tượng này không phải trong trí nhớ của mình, từ lúc mình mới sinh thì ảnh đã được treo ở chỗ đó rồi.” Khóe miệng Lăng Lan hơi nhếch lên, đã có đáp án như vậy những lựa chọn của cô cũng không khó khăn nữa.
Khi Lăng Lan bước ra khỏi đại sảnh thì một giọng nói vang lên: "Mời bạn tùy ý lựa chọn một gian phòng, từng gian phòng sẽ có nội dung khảo hạch không giống nhau, có đơn giản, cũng có khó khăn..."
Lăng Lan mỉm cười, đây cũng là bẫy sao, từ lúc cô bước vào truyền thừa thì chưa từng trải qua khảo nghiệm nào dựa vào vận khí như vậy vậy, thật không bình thường.
Tựa hồ cảm giác được ý tưởng của Lăng Lan, giọng nói trong trẻo lại vang lên lần nữa: “Ở đây không có cái gì là công bằng, có khi vận khí cũng là một loại thực lực.”
Giọng nói trong trẻo vừa dứt thì tất cả những cánh cửa trên hành lang đều đồng thời mở ra, giống như mời Lăng Lan đi vào.
"Là phép đánh lừa sao?” Trong lòng Lăng Lan có đáp án, nếu là người không biết bố trí của nhà cũ Lăng gia thì chắc chắn sẽ bị khung cảnh này lừa, khảo nghiệm này chắc là dùng để loại trừ những người không thuộc Lăng gia. Hẳn đây chính là nơi mà những người khác bị loại, bởi vì bọn họ không phải là người Lăng gia.
"Là chờ mình sao? Cha mình!" Lúc này Lăng Lan đã xác nhận nhiệm vụ truyền thừa này rất có thể thật là của cha cô Lăng Tiêu làm ra.
Cha… rốt cuộc ông là loại người nào?? Lăng Lan cười khổ, lúc này cô thật hối hận vì mình đã không tìm hiểu rõ thông tin của cha.
Rất nhanh Lăng Lan bình tĩnh lại, cô nâng bước chân lên kiên định đi qua mọi cánh cửa, không vòng lên lầu 2 mà đi vào hành lang giữa.
Hai bên hành lang đều là những căn phòng mở cửa, chỉ cần nhìn vào cũng có thể thấy bài trí bên trong, có một chút giống với ký ức của Lăng Lan, một chút khác. Đây là trí nhớ của cha sao?
Cô dừng lại trước một tấm gương đặt dưới đất, gương rất to và lớn, cao khoảng 2m5 dài 4m.
Lăng Lan không chút do dự ấn vào tâm giữa của tấm gương. Ngay lập tức, tấm gương lấy nơi Lăng Lan đẩy là tâm bắt đầu chia làm 4 mảnh dịch ra 4 phía lộ ra một con đường được trải thảm bằng lớp lông trắng dày ở bên trong.
Lăng Lan vừa bước vào trong đó thì 4 mảnh gương lại ghép lại khôi phục hình dạng ban đầu giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cho dù là một khe nhỏ cũng không có.
Nhà của Lăng gia được chia thành 2 không gian độc lập, phía trước là nơi dùng để tiếp đãi khách, đương nhiên cũng có phòng ngủ chính cho chủ nhà, có thư phòng và những căn phòng linh tinh khác dùng để che mắt người ngoài.
Phần thứ hai ở sau mới là nơi nghỉ ngơi thật sự của gia chủ Lăng gia, bí mật này ngoài trừ chủ nhân của Lăng gia thì cũng chỉ có những người hầu thân cận lâu năm mới biết được.
Cho nên dù những học sinh khác may mắn vượt qua những cửa trước tiến đến cửa này thì cũng không thể tìm thấy căn phòng thật sự. Tấm gương hồi nãy cũng không phải cứ chạm vào là có thể mở ra lối đi mật ấy. Phải biết quy định dồn lực, điểm đặt vị trí thì mới có thể mở ra. Vị trí không giống nhau, lực sử dụng cũng không giống nhau.
Đương nhiên không loại trừ khả năng có người bỗng nhiên vận khí bùng nổ, nhấn vào đúng vị trí mở ra lối đi bí mật. Người như thế rõ ràng là con cưng của trời, nhân sinh chỉ có chiến thắng chứ không có thua, là nhân vật chính cho mọi câu chuyện. Mà Lăng Lan là một người xém bị đoạt quyền thừa kế nên cô không có ý kiến với những người có vận số tốt như thế, cô không thèm so sánh với yêu nghiệt.
Lăng Lan đi lên cầu thang, không biết vì sao trái tim đập nhanh kịch liệt, mồ hôi đổ ướt cả hai tay, trong phòng kia có phải sẽ có Lăng Tiêu đang đứng chờ không, người cha của thân thể này.
Lăng Lan rốt cục đi tới trước cửa thư phòng, mẹ Lam từng nói qua thư phòng này vốn là của cha cô, và Lăng Tiêu chỉ tồn tại trong căn phòng đó khi ở Lăng gia, bước ra khỏi căn phòng thì ông chỉ còn là chồng của mẹ.
Lăng Lan luôn cảm thấy mẹ của mình có chút bưu hãn, chỉ là mẹ che giấu rất sâu, đặc biệt là những thủ đoạn dụ dỗ, đã đạt đến cấp bậc yêu nghiệt, thậm chí nước mắt chỉ cần muốn cũng có thể chảy ra. Cô tin chắc rằng đến cha mình cũng không có biện pháp đối phó với những thủ đoạn này.
Đây chính là lý do Lăng Lan chọn thư phòng, nếu là truyền thừa của Lăng Tiêu mà đặt ở Lăng gia thì chỉ có thể là ở nơi đó.
Lăng Lan hít sâu một hơi, tay phải đặt trên nắm tay của cánh cửa rồi dùng sức đẩy vào trong, cửa phòng bị cô đẩy ra thoải mái, cô nhìn chung quanh một vòng.
Hai mắt Lăng Lan không báo trước đột nhiên chảy nước mắt...
Ở sau bàn làm việc, một người thanh niên tuấn tú đang ngồi, khuôn mặt mỉm cười nhìn cô, là người cha Lăng Tiêu của cô.
Lúc này Lăng Lan mới phát hiện, trong suốt 7 năm qua, dưới sự oanh tạc bằng ngôn ngữ mỗi ngày của mẹ, bất tri bất giác cô đã đem người đàn ông mà mẹ luôn kể đó trở thàn cha mình, chỉ là bởi vì Lăng Tiêu mất nên phần tình cảm này bị vùi vào sâu trong lòng. Hiện tại, nhìn thấy người cha đang thật sự đứng trước mặt mình, Lăng Lan rốt cuộc không khống chế được nội tâm, không tự chủ được chảy nước mắt khóc.
Lăng Tiêu bây giờ chỉ là một phần của trí nhớ nên không cảm giác được sự kích động của Lăng Lan, ông chỉ hơi gật gật đầu: “Có thể tìm tới đây hẳn là Lăng Lan con ta.”
Nhưng sau đó ông liền tự giễu nói: "Cũng không chắc nữa, ta nghĩ phần truyền thừa này quân bộ chắc chắn không thể dễ dàng thả ra, có lẽ thật sự là người của quân bộ thành công phá giải truyền thừa cũng không chứng, dù sao những vấn đề trước cũng không quá khó.” Lăng Tiêu nói tới đây đột nhiên trong mắt hàn quang chợt lóe, ngay lập tức Lăng Lan liền cảm giác bị một luồng năng lực cực mạnh đánh tới, ép cho cô thiếu chút phải nằm thụp xuống sàn. May mắn cô cũng được không gian học tập rèn luyện trở thành một tiểu biến thái nên ngay lập tức thả lỏng người, vận động sức mạnh, để lộ ra hơi thở của đạo giúp chống đỡ nguồn áp lực này.
Lúc này Lăng Lan mới chân chính biết được cha mình mạnh tới mức nào, cho dù chỉ là truyền thừa thì cũng không đơn giản.
Lăng Tiêu giống như chỉ muốn uy hiếp cũng cố kị sức chịu đựng của đứa con mình nên nhanh chóng thu liễm uy áp trên người.
"Nếu người có thể kế thừa truyền thừa mà không phải con ta thì ta chỉ có một yêu cầu, sau khi học xong hãy đi tìm con ta, đem những thứ này dạy lại cho nó.” Lăng Tiêu nói tới đây thì nước mắt của Lăng Lan càng chảy ra nhiều hơn, hóa ra truyền thừa này là của Lăng Tiêu để lại cho cô.
Lúc này thái độ của Lăng Tiêu mới hòa diệu lại: “Muốn có được truyền thừa của ta thì phải hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng, tìm thứ mà ta yêu cầu.”
Lăng Tiêu nói tới đây thì không nói gì nữa, mỉm cười nhìn Lăng Lan.
Lăng Lan nhanh chóng lau nước mắt, bây giờ không phải là lúc mà cô có thể chìm trong đau thương, cô cần phải hoàn thành nhiệm vụ này đã.
Lăng Lan dè dặt cẩn trọng hỏi: "Có thể nói rõ thêm chút không."
Lăng Tiêu vẫn mỉm cười như vậy, không nói gì thêm, nhưng Lăng Lan vẫn cố gắng hỏi thêm vài lần để moi thêm thông tin. Đáng tiếc Lăng Tiêu trừ cười ở ngoài vẫn là cười khiến Lăng Lan khó chịu vô cùng, thậm chí oán hận cha mình đặt nhiệm vụ truyền thừa quá mức phức tạp.
Lăng Lan không còn cách nào khác, đành phải nhìn kỹ thư phòng này hi vọng có thể phát hiện ra chút manh mối. Đáng tiếc sau một vòng tham khảo cô chẳng phát hiện được gì.
Lăng Lan buồn rầu, vậy phải làm sao bây giờ đây, cha của cô rốt cuộc muốn tìm thứ gì?? Lăng Lan đành phải dời mục tiêu bắt đầu nghiên cứu Lăng Tiêu, hy vọng có thể thấy gì từ vẻ mặt của ông.
Lúc này Lăng Tiêu đang ngồi dựa ra sau, vẻ mặt như xem kịch nhìn Lăng Lan, một tay chống cằm, một tay để lên bàn bắt đầu gõ, như cười như không nhìn cô.
Trời...thật là một người vô lương tâm, tra tấn chính con mình... Lăng Lan oán hận.
Tuy rằng Lăng Lan biết Lăng Tiêu trước mắt này là Lăng Tiêu của 8 năm trước, căn bản không biết người đứng trước mặt mình là ai, nhưng nhìn thần thái vui vẻ khi người gặp họa này sự khiến cô vô cùng khó chịu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.