Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 108: Người thanh niên nguy hiểm!

Nhữ Phu Nhân

22/10/2016

"Đúng vậy, so với thế giới hiện đại, khoa học kỹ thuật phát triển, ta càng thích nơi này hơn.” Lăng Lan nở nụ cười, kiến trúc quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc khiến thể xác và tinh thần cô bỗng chốc thoải mái lên, cảm giác mệt mỏi vì bị huấn luyện quá độ trong mấy tháng qua đã biến mất không còn.

Tiểu Tứ nghe thấy Lăng Lan nói thích nơi này thì tâm tình khẩn trương lo lắng nhất thời chạy mấy, này có phải là có sai trở thành không sai không. Nghĩ đến đây tiểu Tứ có chút đắc ý: ta quả nhiên là sinh mệnh trí năng thể thông minh nhất, cho dù không cẩn thận làm sai cũng phải là sai lầm hoàn mỹ nhất!

Không tiếp tục nói chuyện, Lăng Lan mang theo tiểu Tứ đi dạo một vòng trong thủ đô, đương nhiên cô chỉ nhìn chứ không mua. Cô vừa tới đây, thân phận này cũng không kết nối với bất kỳ tài khoản ngân hàng nào, như vậy cô cũng không thể dùng điểm danh dự để trả tiền, mặc dù tiểu Tứ nói có thể thực hiện giao dịch nhưng đối với Lăng Lan, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô cũng sợ ngân hàng trung ương có thiết lập việc kiểm tra định kỳ, nếu bại lộ thì nhất định sẽ rất phiền toái.

Vả lại thân phận này cũng không có địa chỉ che dấu an toàn, chẳng lẽ sau khi cô mua xong thì yêu cầu chủ quán đem nó về nhà Lăng gia? Như vậy việc cô thay đổi không phải phí công uổng sức sao?

Lăng Lan giống như đứa trẻ vừa ra ngoài lần đầu tiên, nhìn thấy cái gì cũng hăng hái, có thể dạo phố tự do là một trong những giấc mơ ở cả hai đời của cô.

Kiếp trước luôn phải nằm giường bệnh, cho nên cô rất muốn có thể có cơ hội đi ra ngoài dạo phố một lần, đáng tiếc cuối cùng cũng không thể mở rộng tầm mắt mà nhìn ra ngoài, chỉ có thể ở một chỗ tới chết. Kiếp này tuy không bị bệnh nằm trên giường nhưng từ lúc sinh ra cô luôn luôn bị hạn chế trong việc đi lại, chỉ có thể lui tới ở Lăng gia, sau đó tới học viện đồng quân trung tâm cũng bị hạn chế, tuy rằng học viện cũng có thể giới ảo, có cửa hàng các thứ, nhưng trong đó cho dù là thứ rẻ nhất cũng chỉ liên quan đến việc học tập, không còn thứ gì khác. Hơn nữa trong đó toàn là những cửa hàng bán các loại sản phẩm khoa học viễn tưởng, điều này khiến Lăng Lan chẳng có cảm giác dạo phố chút nào.

Bất quá thủ đô này không giống như vậy, kiến trúc cổ điển, việc bài trí trong cửa hàng cũng giống với kiếp trước của cô, khiến cho tâm tình cô tốt lên vô hạn.

Nếu không phải mỗi lần cô tiến vào một cửa hàng thì trước mắt tự động nhảy ra phần giới thiệu về cửa hàng thì cô thật cho rằng mình đang đi dạo trong thế giới thực.

Thủ đô quả nhiên không hổ là thủ đô, vô luận xuyên cho dù là đồ ăn thì cũng có rất đầy đủ, trong lúc Lăng Lan đang nhìn những mỹ vị bên đường thì độ nhiên nghe thấy chút tin tức từ người bên cạnh, người đó vẻ mặt kích động, thậm chí còn có người kinh hô.

Rất nhanh bọn họ thay đổi hướng đi của mình, tất cả đều cũng chạy về một phía.

"Có chuyện gì vậy?" Lăng Lan thấy thế có chút khó nhanh chóng đi hỏi tiểu Tứ.

Tiểu Tứ không nói hai lời liền chạy đi thăm dò thông tin, sau khi chạy về, vẻ mặt nó kinh ngạc nói: “Ở đây vậy mà có võ đài cách đấu dành cho cơ giáp, lát nữa một cuộc chiến giữa J6 cà J8 diễn ra, là thi đấu vượt cấp cấp đó, J6 khiêu chiến với J8, thật hay giả?"

Đối với thế giới bên ngoài gần như không biết gì, Lăng Lan vẻ mặt hoang mang nói: "J6? J8? Đây là cái gì?"

Tiểu Tứ vỗ mạnh lên trán mình, nó quên nói với Lăng Lan những kiến thức cơ bản về phương diện này, ngay lập tức nó sắp xếp lại một bài phát biểu, dạy cho Lăng Lan ngay một khóa vỡ lòng về võ đài cách đấu.

Thế giới ảo là thế giới mà toàn bộ người dân có thể tham gia như một trò chơi, chỉ cần là người trên 13 tuổi là có thể tiến vào thế giới này, bây giờ Lăng Lan vẫn chưa đủ 13 tuổi nên chỉ có thể dạo trong thế giới của học viện đồng quân, chỉ cần Lăng Lan đủ 13 tuổi là có thể đi ra ngoài.



Cho dù là ở tuổi nào, những người mới tiến vào thế giới đều có một cấp bậc duy nhất là J0, phải học cách không chế cơ giáp, tham gia những bài huấn luyện về cách đấu tương đương rồi sau đó tham gia đánh với những người khác trên lôi đài, sau khi giành được 100 điểm thì mới có thể tăng lên một bậc J1, cứ như vậy,nếu tích được 1000 điểm thì lên J2, cứ tính như vậy thì có thể biết đến J9 phải cần con số lớn tới mức nào.

Tiểu Tứ nói cho Lăng Lan những người thành công thăng tới cấp J9 thật sự rất ít, toàn bộ Liên Bang mấy trăm triệu dân cũng chỉ có ba bốn ngàn người đạt được đến mốc này. Đương nhiên, trên J9 vẫn còn những cấp bậc cao hơn, nhưng những nhân vật này thường ít khi xuất hiện trong thế giới ảo, vì vậy tiểu Tứ cũng không nói tỉ mỉ, nó cho rằng phải mất một thời gian rất lâu Lăng Lan mới đạt được cấp bậc này.

"Có thể khiêu chiến vượt cấp sao?" Bằng không, dựa theo trình tự phải tích từng một điểm một mà muốn đến J9 thì không biết phải tới ngày nào tháng nào, chỉ nhìn một cách đơn thuần vô số số 0 đang ở đằng sau Lăng Lan liền cảm thấy có chút choáng váng.

"Đương nhiên là được, bất quá khiêu chiến vượt cấp yêu cầu rất cao, nếu thua thì sẽ khiến cho người khiêu chiến hối hận đến tự sát…” Tiểu Tứ trầm giọng nói với Lăng Lan, dù sao để có thứ tốt thì không bao giờ có cái gọi là dễ dàng.”

"Khiêu chiến vượt cấp cũng không phải là chỉ khiêu chiến một lần là vượt qua, người khiêu chiến phải chiến thắng liên tục 3 ngày mới tính là khiêu chiến vượt cấp thành công, chân chính tiến vào cấp bậc tiếp theo. Nhưng nếu bị thua thì sẽ bị trừ rất nhiều điểm, giống như người cấp J6 đằng kia, hắn ta có thể trực tiếp rớt xuống chỉ còn J3, thậm chí là J2.” Tiểu Tứ thuyết minh những quy định xử phạt có liên quan đến khiêu chiến vượt cấp.

"Vẫn là có lợi , cho dù rơi xuống còn j2, j3 thì sao, lần sau lại khiêu chiến với j7, j8 ba lần là trở lại rồi.” Lăng Lan không cho là đúng.

"Làm gì có chuyện nào đơn giản như vậy, hàng năm một người chỉ có ba cơ hội khiêu chiến vượt cấp, trừ phi ba lần toàn thắng bằng không chỉ cần thất bại, người đó nhất định phải trở lại điểm ban đầu, giống như trùng sinh vậy, bắt đầu tích điểm từ đầu, mọi người đều biết, trong cơ giáp cách đấu việc tích điểm lại là vô cùng khó khăn, dựa vào thời gian của trận đấu để tích điểm, vả lại khiêu chiến vượt cấp cũng chỉ có thể sử dụng với cấp bậc lớn hơn mình một bậc, ví dụ như J2 có thể khiêu chiến J4, J3 có thể khiêu chiến J5…. Cho dù đấu qua một năm thì cũng không thể trở về địa vị ban đầu, lão Đại, cô thấy khiêu chiến như vậy có lợi không?”

Lời nói của Tiểu Tứ khiến Lăng Lan líu lưỡi: "Thì ra là thế, như vậy việc khiêu chiến vượt cấp không phải trở thành vật trang trí sao? Hẳn rất ít người lựa chọn khiêu chiến vượt cấp?” Xem ra để hạn chế những người muốn đi đường tắt, nơi này còn có thể đặt ra quy định khó ăn này.

"Đương nhiên, nếu không vì sao người ở đây lại có thể kích động như vậy, sơ cấp có lẽ còn có nhiều người khiêu chiến vượt cấp, nhưng càng lên cấp cao, khiêu chiến vượt cấp gần như rất hiếm, đặc biệt là J6 khiêu chiến J8, nghe nói là trận đấu trăm khó gặp, lão Đại, cô thật là may mắn nha." Tiểu Tứ đem nội dung tìm thấy được nói cho Lăng Lan, sự kiện lần này thật sự rất khó gặp.

"Vậy thì phải đi xem mới được." Lăng Lan bị lời của tiểu Tứ làm cho hứng thú rồi liền đi theo đám đông tới một tòa tháp cao 7 tầng.

"Hả, còn phải mua vé." Lúc Lăng Lan vừa định đi vào cửa thì nhìn thấy một hàng người đang đứng phía trước, nhìn độ dài của hàng người khiến Lăng Lan vô cùng buồn bực. Hóa ra để đi vào thì phải mua vé.

Tiểu Tứ cũng là lần đầu tiên đi đến đây cho nên cũng không việc phải mua vé, sau khi nghe Lăng Lan ca than nó liền bỏ lại một câu: “Chờ chút.” Rồi sau đó biến mất.

Lăng Lan cho rằng tiểu Tứ cũng sẽ đi mất một lúc nhưng không nghĩ tới còn chưa qua vài giây tiểu Tứ sẽ trở lại nó giơ hai ngón tay làm thành chữ V, đắc ý nói: “Lão đại, đã xong."

Lúc tiểu Tứ đang ở đây vui vẻ với thành tích của mình thì ở nơi mua vé một người mặc áo choàng đen cực kỳ không vui khi đọc được thông báo: “ Xin lỗi, chỗ ngồi mà bạn chọn đã được đặt sẵn, xin hãy đặt chỗ khác.”

"Cái gì? Bị giành trước ..." Người nọ nói thầm một câu rồi đành phải lựa chọn vị trí bên cạnh, khi nhìn thấy hai chữ thành công xuất hiện thì mới đóng liên lạc khí, đi vào trong đấu trường lôi đài.



Tiểu Tứ lúc này thập phần lên mặt, cuối cùng nó cũng bắt được cơ hội thể hiện sự vạn năm của mình ở trước mặt Lăng Lan, sự tồn tại như thần của nó ở thế giới ảo này thì việc trốn vé chỉ là chuyện bình thường.

Ách... Không đúng, tiểu Tứ là một đứa trẻ rất ngoan, cho dù là trốn vé thì nó cũng vô cùng hãnh diện.

Sau khi được tiểu Tứ xác định đã có chỗ người, Lăng Lan lại lần nữa đi vào cửa đấu trường, khung thông báo trước mặt không còn là câu “Bạn không thể vào, mời nhập vé vào cửa” nữa mà thay bằng câu “Hoan nghênh bạn đến đấu trường, chỗ ngồi của bạn số xx khu xx.

Lăng Lan lại lần nữa cảm thán, tiểu Tứ thật sự rất hữu dụng, cho dù là thế giới ảo hay thế giới hiện thực, cô không thể không có sự giúp đỡ của tiểu Tứ hỗ trợ .

Lăng Lan bước vào cửa liền cảm giác khung cảnh trước mắt mình thay đổi, sau đó cô phát hiện bản mình đang đứng giữa một cánh cửa, phía trước là hàng hàng ghế ngồi.

"Xin lỗi, hãy nhường nhường một chút?" Một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng Lăng Lan, cô vội vàng xoay người nhìn ra sau, một người thanh niên mặc áo ngoài đen trùm khắp người chỉ chừa lại nửa khuôn mặt dưới.

"Á... Thực xin lỗi." Lăng Lan ngượng ngùng cúi đầu, nhanh chóng nghiêng người nhường đường. Lăng Lan cúi đầu không để đối phương phát hiện vẻ khiếp sợ của mình, cô hung hăng nắm hai tay để ngăn cho chúng không bị rung lên.

Vừa rồi cô không hề phát hiện phía sau có người, lần đầu tiên bị người khác im hơi lặng tiếng tới gần mà không hay biết gì, nếu đối phương muốn đánh lén như vậy Lăng Lan tuyệt đối sẽ chết chắc.

Hơn nữa lúc chân chính đối mặt với người thanh niên đó, trong lòng Lăng Lan hiện ra hai chữ nguy hiểm, đây là lần đầu tiên cô cảm giác được nguy hiểm ở trên một người khác trừ những đạo sư trong không gian học tập.

Người thanh niên không nói gì, chỉ hơi gật đầu với Lăng Lan tỏ vẻ cảm ơn rồi trực tiếp lướt qua Lăng Lan, đi ra ngoài, xem ra anh ta cũng là một người xem trận đấu này.

Lăng Lan cũng không lập tức theo đi ra ngoài, cô đối với người thanh niên kia có chút kiêng kị, cô quyết định nên giữ khoảng cách tương đối một chút. Khi người kia đã đi xa không còn thấy bóng dáng nữa thì chợt nghe tiểu Tứ nói: "Oa… dựa vào, người này là hacker nha... Không, rất có thể anh ta chính là hư trong truyền thuyết."

"Tiểu Tứ, ngươi nói hư, có phải là những người có thể trực tiếp gạt bỏ ý thức của người khác không?”

"Đương nhiên, hơi thở trên người người kia rất giống, là thuộc loại hacker, phương diện tinh thần biến dị." Tiểu Tứ xác nhận.

Cho dù ở thế giới ảo, Lăng Lan nghe xong lời này cũng cảm thấy lạnh cái trán, mồ hôi nhỏ giọt, khó trách cô cảm thấy người nọ rất nguy hiểm, hóa ra là người có thể im hơi lặng tiếng cướp đoạt sinh mệnh của người khác, hu hu hu, thế giới ảo này thật nguy hiểm.

Cho dù Lăng Lan trong hiện thực có thể KO hơn một trăm ngàn người, nhưng ở thế giới ảo này, cô không thể không lùi bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook