Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 575: Phân liệt.
Nhữ Phu Nhân
15/11/2018
Lý Thì Du nghiêm túc
kiểm tra một lần, lúc này mới đóng bệnh án tuyên bố nói: “Mạnh Trung Tá, chúc mừng anh, có thể xuất viện. Chờ một chút, tôi sẽ kê thêm một ít
thuốc đặc chế do tôi tạo ra, chỉ cần lại uống ba ngày, anh liền hoàn
toàn bình phục.”
“Còn muốn uống dược?” Mạnh Tử Vân kinh hô, vừa rồi nghe được có thể xuất viện anhkinh hỉ vạn phần, còn chưa chờ anh cười rộ lên, thình lình nghe được còn muốn uống thuốc do Lý Thì Du đặc biệt chế tác tức khắc sắc mặt đại biến, trong lòng kinh sợ không thôi.
“Cái này, Lý quân y , thuốc đặc chế của cậu đều thực trân quý, vẫn là để lại cho những bệnh nhân bệnh nặng hơn dùng đi, tôi chỉ cần dùng chút thuốc bình thường là được..” Mạnh Tử Vân chạy nhanh thoái thác, anh không nghĩ lại nếm thử cái loại thống khổ sống không bằng chết.
Lý Thì Du nghe vậy nhướng mày: “Thật sự không cần? Phải biết rằng thuốc bình thường anh cần uống một tháng mới được hoàn toàn khang phục, hơn nữa trong lúc uống cần thiết bảo đảm không thể lại chịu thương, nếu không liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Minh bạch minh bạch, Lý quân y, tôi bảo đảm trong một tháng bảo vệ tốt chính mình, tuyệt đối sẽ không làm chính mình lại bị thương, cho nên, liền làm phiền thỉnh anh cho tôi thuốc bình thường đi.” Mạnh Tử Vân lập tức vỗ ngực cam đoan, liền sợ nói chậm Lý Thì Du sẽ viết đơn thuốc do mình tạo ra.
“Lời tôi nói rõ ràng, đừng về sau không cẩn thận bị thương lại muốn tới chỗ bệnh viện Quân đoàn 23 nói quân y đều là lang băm.” Lý Thì Du cảnh cáo nói.
“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.” Mạnh Tử Vân liên tục gật đầu, trong lòng cười khổ, anh đã ăn qua loại mệt này còn tưởng tái phạm sao?
Nguyên lai, trong năm ngày này, bởi vì anh cùng hộ sĩ Chu Thanh Thanh quan hệ biến tốt, Chu Thanh Thanh trong lòng không đành lòng cho anh biết “Chân tướng sự thật”.
Chu Thanh Thanh lặng lẽ nói cho anh sở dĩ chịu nhiều thống khổ như vậy đều là bởi vì anh đắc tội các cô, cho nên Lý Thì Du mới đáp ứng lời mời ra tay giáo huấn anh. Cô nói cho Mạnh Tử Vân, Lý quân y kỳ thật là có thể làm giảm loại đau đớn khi trị liệu, chẳng qua, lần này Lý quân y mặc kệ không giải trừ mà thôi.
Cô gái nhỏ nói chuyện thực xảo diệu. Thật thật giả giả, loại chân tướng này làm người nghe tin tưởng không nghi ngờ, ít nhất Mạnh Tử Vân không có hoài nghi.
Mạnh Tử Vân lúc này mới biết vì sao năm ngày qua mình bị tra tấn đến vậy, cũng biết chính mình vô pháp trả thù. Chỉ bằng năng lực cùng thủ đoạn cao siêu của Lý Thì Du, tương lai anh rất có thể sẽ xin giúp đỡ với người ta, lúc này còn không bằng thừa cơ làm tốt quan hệ, vạn nhất tương lai yêu cầu còn có thể mở miệng xin giúp đỡ. Vì vậy Mạnh Tử Vân chỉ có thể đem mệt này bạch bạch mà ăn xong. Lại còn phải ăn vô cùng cao hứng, không thể để Lý Thì Du cho rằng trong lòng mình có oán khí……
Nghẹn khuất, Mạnh Tử Vân cứ như vậy xám xịt mà rời bệnh viện quân đoàn, nh không quên báo cho hai bạn bè tốt, vạn nhất có tích đi vào bệnh viện Quân đoàn 23, ngàn vạn lần phải bãi chính tư thái, không thể đắc tội tất cả quân y cũng như hộ sĩ trong bệnh viện.
Một lần trải qua làm Mạnh Tử Vân đối với Lý Thì Du vừa cảm kích lại sợ hãi…… Hiện tại nghĩ tới Lý Thì Du cảm giác ngứa ngáy đau đớn cực điểm kia lại ùa về lần nữa khiến anh không thể kiềm chế mà rùng mình. Thân thể vô pháp khống chế mà run lên run lên.
“Tử Vân, cậu làm sao vậy?” Phan Quân An nguyên bản tưởng trả lời vấn đềcủa Mạnh Tử Vân, lại nhìn đến Mạnh Tử Vân sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, tức khắc quan tâm hỏi.
Mạnh Tử Vân phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi, đem cảm giác đáng sợ kia đuổi đi ra bên ngoài cơ thể, lúc này mới lộ ra một tia cười khổ nói: “Không có việc gì, chỉ là vừa mới nghĩ đến Lý quân y.”
Lôi Nhất Minh cùng Phan Quân An nhìn thoáng qua nhau, trong mắt lộ ra một tia hiểu rõ, từ khi Mạnh Tử Vân từ bệnh viện Quân đoàn 23 về, tính tình táo bạo bỗng tốt hẳn, không lại vô duyên cớ vô cớ mà phát hỏa, mỗi lần nhịn không được tức giận, chỉ cần bọn họ nhắc tới Lý Thì Du thì liền lập tức thu liễm tức giận, làm cho bọn họ thở dài nhẹ nhõm đồng thời cũng tò mò Lý Thì Du đến tột cùng dùng biện pháp gì làm Mạnh Tử Vân sợ đến vậy.
“Lý Thì Du……” Phan Quân An cố ý nói ra tên đối phương, quả nhiên Mạnh Tử Vân không có gì bất ngờ mà đánh cái rùng mình làm Phan Quân An âm thầm trừu cười, anh khụ một tiếng áp chế ý cười tiếp tục nói, “Người đó hẳn là không gia nhập chiến đội, quân y tới cấp bậc giống cậu ta trừ phi là loại chiến đội đứng đầu Liên Bang như Tường Long chiêu mời, còn không những chiến đội khác nào có tư cách mua chuộc gia nhập, liền tính cậu ta nguyện ý gia nhập, tổng tham mưu Quân đoàn 23 cũng sẽ không cho phép, quân y giỏi như vậy theo lý nên lưu tại tổng bộ Quân đoàn 23 vì chiến sĩ toàn quân đoàn phục vụ.”
Phan Quân An nói làm Lôi Nhất Minh liên tục gật đầu, quân y vẫn luôn là nhân tài mà Quân bộ khống chế, trừ một ít quân y không xuất sắc có khả năng bị chiến đội cường đại mời chào, những chiến đội bình thường khác căn bản không có khả năng có được, nhiều nhất có một người học qua cấp cứu tại chỗ xem như là tốt.
“Lý Lan Phong sao, thật rất có khả năng.” Phan Quân An nói sắc mặt Lý Lan Phong ngưng trọng lên, người này nhìn như dễ nói chuyện, vô hại nhưng trên thực tế rất nhiều lần có người tưởng thiết kế Triệu Tuấn, đều bị Lý Lan Phong nhất nhất nhìn thấu, giúp Triệu Tuấn bình yên vượt qua, đây cũng là nguyên nhân Triệu Tuấn có thể an ổn đến bây giờ. Bọn họ hai người Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu, đích xác rất có thể ở một chiến đội.
“Bất quá, rốt cuộc có phải hay không, thực mau liền có đáp án.” Lôi Nhất Minh cười nói.
Phan Quân An Mạnh Tử Vân lại lần nữa nhìn về phía người thiếu niên lạnh lùng trên màn hình, trong lòng hiểu rõ.
Lúc này, ở cảng Quân đoàn 15, Vũ Cảnh mang theo Tần Dật chờ đội viên chiến đội đi tới nơi này, cậu nhìn mấy trăm đoàn viên đứng ở cảng, tức khắc sửng sốt.
“Các cậu như thế nào tới?” Vũ Cảnh kinh ngạc hỏi, anh cho rằng nhóm đoàn viên đều đi cảng Quân đoàn 23 đưa lão đại.
Một đoàn viên năm thứ 4 cười nói: “Vũ đoàn trưởng mấy năm nay vẫn luôn thực chiếu cố chúng tôi, chúng tôi ghi tạc trong lòng, lúc này Vũ đoàn trưởng muốn đi Quân đoàn 15, chúng tôi đương nhiên tới đưa anh.” Vũ Cảnh trong 5 năm này vì Lăng Thiên cúc cung tận tụy, cũng khiến không ít đoàn viên tôn kính, không phải mỗi người đều thích Lăng lão đại lãnh khốc vô tình, Vũ Cảnh cũng thu được một nhóm người ủng hộ.
Vũ Cảnh cảm động hốc mắt có chút đỏ, cậu liên tục gật đầu: “Đây là việc của tôi, các cậu không cần như thế.”
Lại một đoàn viên năm hai nói: “Vũ đoàn trưởng, về sau chúng tôi cũng tới Quân đoàn 15, đến lúc đó anh phải nhớ rõ giúp chúng tôi a.”
Vũ Cảnh cười nói: “Được được, chỉ cần các cậu tới quân đoàn 15, chỉ cần tôi có thể hỗ trợ, nhất định giúp.” Quân đoàn 15 là thực lực Võ gia, Võ gia trọng điểm bồi dưỡng Vũ Cảnh, muốn giúp một người cũng không phải việc khó, Vũ Cảnh đương nhiên dám cam đoan.
Bất quá Vũ Cảnh cũng như Lăng Lan, đem nhóm đến tiễn đuổi trở về, rốt cuộc hiện tại là thời gian đi học, nếu xin nghỉ còn tốt, trốn học ra sau khi trở về liền không có kết cục tốt. Mà Vũ Cảnh rõ ràng, những người này nhất định là trốn học ra. Cậu biết hôm nay cơ hồ sở hữu đoàn viên đều tới đưa lão đại.
Vũ Cảnh tươi cười đầy mặt mà nhìn theo nhóm đoàn viên nhóm rời đi, bởi vì bọn họ tiễn làm tâm tình buồn rầu khi chia ly tiêu tán một chút. Rời đi lão đại một người độc hành cũng không phải gian nan.
Khi Vũ Cảnh rốt cuộc quyết định bước lên quân hạm quân đoàn 15 đoàn thì lại thấy được một người ngoài ý muốn đứng ở góc cảng, Vũ Cảnh bước chân tức khắc chậm, nguyên bản còn mang theo tươi cười tức khắc trầm xuống dưới.
Diệp Nhứ. Cậu tới làm gì?” Tần Dật nhìn Diệp Nhứ liền nổi cơn giận dữ, mở miệng chất vấn.
“Tới tiễn mọi người.” Diệp Nhứ bình tĩnh mà trả lời.
“Ha ha, tiễn chúng tôi ? Cậu còn có mặt mũi đưa chúng tôi?” Tần Dật lộ ra một tia trào phúng tươi cười, ánh mắt mang theo phẫn nộ, thương tâm. Cùng mê mang.
“Cứ việc các cậu sẽ không tha thứ tôi, nhưng tôi vẫn muốn tới tiễn các cậu.” Diệp Nhứ biểu tình đạm nhiên, cũng không bởi vì Tần Dật trào phúng mà luống cuống.
Tần Dật vừa định cãi lại, Vũ Cảnh duỗi tay cản ngăn. Vũ Cảnh nghiêm túc mà nhìn Diệp Nhứ. Người đã ở cùng mình từ năm nhất Học Viện Đồng Quân, vì có Lăng Lan xuất hiện nên mới nắm tay hợp tác, cậu phát hiện cùng nhau sinh sống mười lăm năm, cậu thế nhưng không chân chính hiểu biết quá đối phương.
Vũ Cảnh còn nhớ rõ, khi còn năm 2 ở trường quân đội, cậu liền noi với chiến đội chính mình sẽ ghi danh Quân đoàn 15, bởi vì đây là nơi của Võ gia, cậu cần cần phải vào. Nhưng cậu sẽ không cưỡng bách các đội viên chiến đội, nếu không muốn cùng đi Quân đoàn 15, có thể nói để chuẩn bị thủ tục tách chiến đội.
Các đội viên đều lựa chọn cùng cậu cùng đi Quân đoàn 15, bao gồm phó đội Diệp Nhứ, mà cùng nhau trải qua quá trình trưởng thành cũng làm Vũ Cảnh tín nhiệm Diệp Nhứ, cho rằng Diệp Nhứ tất nhiên sẽ bồi mình đi Quân đoàn 15, cùng nhau khai sáng niên đại của bọn họ, chính là loại tốt đẹp này ở một khắc cuối cùng bị ném đi, lúc ghi danh Diệp Nhứ đột nhiên đưa đơn tách đội, đánh cậu một cái trở tay không kịp.
Không chỉ có như thế, Diệp Nhứ còn mang đi 5 người khác của chiến đội làm chiến đội mà Vũ Cảnh thật vất vả thăng cấp đến chiến đội 2 sao lại rớt xuống thành 1 sao, ghê ghớm hơn chính là chiến đội nguyên bản đủ quân số, bởi vì rớt sao mà vượt qua hạn chế nhân số, không thể không làm vài đội viên trở thành đội viên ngoài biên chế ……
Vũ Cảnh hận Diệp Nhứ, nếu sớm một chút đưa ra ý tách ra, liền tính Diệp Nhứ mang theo một nửa người, cậu có rất nhiều thời gian đem chiến đội đội viên bổ đầy, để chiến đội vẫn 2 sao, như vậy hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, tiến vào Quân đoàn 15 mới có tự tin trong thời gian ngắn nhất ở Quân đoàn 15 bộc lộ tài năng, áp đối thủ cạnh tranh khác……
Nhưng hết thảy bị Diệp Nhứ rút củi dưới đáy nồi, toàn bộ tính kế thất bại, không chỉ có như thế cũng làm cậu ở quân đoàn 15 đi càng thêm gian khổ, Vũ Cảnh biết, chi thứ Vũ gia đã sớm chờ ở Quân đoàn 15, chuẩn bị cho cậu một cái ra oai phủ đầu. Mà điểm này, cả cha và ông cậu đều không thể nhúng tay, chỉ có thể dựa vào chính cậu đi ứng phó.
Vũ Cảnh nhìn người đã hợp tác với mình trong mười lăm năm, trong mắt liễm đi đau xót, cậu thấp giọng hỏi: “Vì cái gì?”
Diệp Nhứ trầm mặc, chỉ là nhìn Vũ Cảnh.
“Diệp Nhứ, mười lăm năm, từ lúc bắt đầu có lẽ chỉ là hợp tác, chính là trải qua mười lăm năm, tôi đem cậu trở thành thân huynh đệ, liền xem mười lăm năm tình cảm, cậu cho tôi một cái đáp án chân thật, cậu vì cái gì muốn làm như vậy?” Vũ Cảnh quát, đem đau đớn áp chế trong khoảng thời gian này đều rống lên.
Diệp Nhứ phản bội trừ bỏ chiến đội cậu biết, những người khác cũng không biết, mà cậu cũng ngăn các đội viên lộ ra, liền Lăng Lan lão đại cũng bị giấu diếm, Vũ Cảnh không muốn làm lão đại nhọc lòng, mặt khác, này dù sao cũng là chuyện chiến đội bọn họ, Vũ Cảnh cũng không muốn mất mặt ném đến lão đại nơi đó, Diệp Nhứ phản bội, nói đến cùng, vẫn là cậu vô năng.
“Đạo bất đồng khó lòng hợp tác.” Diệp Nhứ nhìn Vũ Cảnh, trong mắt phức tạp, cuối cùng mở miệng nói lý làm người khác tổn thương.
“Đạo bất đồng khó lòng hợp tác? Đạo bất đồng khó lòng hợp tác?” Vũ Cảnh nở nụ cười, “Nguyên lai, chúng ta mười lăm năm thân mật hợp tác cuối cùng chỉ là được đáp án này. Cậu đến tột cùng có mưu gì cùng chúng ta bất đồng?” Vũ Cảnh thu liễm ngưng cười, lạnh lùng mà nhìn về phía Diệp Nhứ.
“Tôi sẽ không thấp đầu dưới người khác.” Diệp Nhứ trả lời.
Vũ Cảnh nghe vậy đột nhiên tức ngực, cả giận nói: “Vũ Cảnh tôi mười lăm năm qua chưa từng đem cậu trở thành cấp dưới, nếu cậu muốn làm đội trưởng, cậu cũng có thể làm.” Lúc trước thành lập chiến đội, cậu hỏi qua Diệp Nhứ có muốn làm đội trưởng hay không, Diệp Nhứ trực tiếp cự tuyệt, nói không có hứng thú, mà hiện tại thế nhưng trở thành lý do phản bội? Vũ Cảnh trong lòng không phục.
Đối mặt Vũ Cảnh phẫn nộ, Diệp Nhứ rũ xuống mi mắt: “Tôi sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, này cũng không phải nói cậu.”
Vũ Cảnh ánh mắt co rụt lại: “Cậu chỉ chính là lão đại?”
Diệp Nhứ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén chợt lóe mà qua: “Đúng vậy, cùng các người ở bên nhau, liền tính chiến đội mạnh, một khi xuất hiện ở trước mặt Lăng Lan, các người sẽ tự nhiên mà cúi đầu, mà tôi, không cần đồng đội Lăng Lan.”
“Cho nên, cậu mới từ bỏ chúng tôi?” Vũ Cảnh đột nhiên bình tĩnh xuống, nhìn chằm chằm biểu tình Diệp Nhứ.
Diệp Nhứ chậm rãi gật đầu, biểu tình nghiêm túc.
Vũ Cảnh hai mắt thống khổ mà đóng lại: “Quả nhiên đạo bất đồng khó lòng hợp tác, mười lăm năm, cậu thế nhưng còn cho rằng có thể chiến thắng lão đại?”
“Vì cái gì không thể? Cơn trai Lăng Tiêu, chú định hắn không có tương lai.” Diệp Nhứ ánh mắt lạnh lẽo phi thường, tràn ngập dã tâm.
... ...... ...... ...... ....
“Còn muốn uống dược?” Mạnh Tử Vân kinh hô, vừa rồi nghe được có thể xuất viện anhkinh hỉ vạn phần, còn chưa chờ anh cười rộ lên, thình lình nghe được còn muốn uống thuốc do Lý Thì Du đặc biệt chế tác tức khắc sắc mặt đại biến, trong lòng kinh sợ không thôi.
“Cái này, Lý quân y , thuốc đặc chế của cậu đều thực trân quý, vẫn là để lại cho những bệnh nhân bệnh nặng hơn dùng đi, tôi chỉ cần dùng chút thuốc bình thường là được..” Mạnh Tử Vân chạy nhanh thoái thác, anh không nghĩ lại nếm thử cái loại thống khổ sống không bằng chết.
Lý Thì Du nghe vậy nhướng mày: “Thật sự không cần? Phải biết rằng thuốc bình thường anh cần uống một tháng mới được hoàn toàn khang phục, hơn nữa trong lúc uống cần thiết bảo đảm không thể lại chịu thương, nếu không liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Minh bạch minh bạch, Lý quân y, tôi bảo đảm trong một tháng bảo vệ tốt chính mình, tuyệt đối sẽ không làm chính mình lại bị thương, cho nên, liền làm phiền thỉnh anh cho tôi thuốc bình thường đi.” Mạnh Tử Vân lập tức vỗ ngực cam đoan, liền sợ nói chậm Lý Thì Du sẽ viết đơn thuốc do mình tạo ra.
“Lời tôi nói rõ ràng, đừng về sau không cẩn thận bị thương lại muốn tới chỗ bệnh viện Quân đoàn 23 nói quân y đều là lang băm.” Lý Thì Du cảnh cáo nói.
“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.” Mạnh Tử Vân liên tục gật đầu, trong lòng cười khổ, anh đã ăn qua loại mệt này còn tưởng tái phạm sao?
Nguyên lai, trong năm ngày này, bởi vì anh cùng hộ sĩ Chu Thanh Thanh quan hệ biến tốt, Chu Thanh Thanh trong lòng không đành lòng cho anh biết “Chân tướng sự thật”.
Chu Thanh Thanh lặng lẽ nói cho anh sở dĩ chịu nhiều thống khổ như vậy đều là bởi vì anh đắc tội các cô, cho nên Lý Thì Du mới đáp ứng lời mời ra tay giáo huấn anh. Cô nói cho Mạnh Tử Vân, Lý quân y kỳ thật là có thể làm giảm loại đau đớn khi trị liệu, chẳng qua, lần này Lý quân y mặc kệ không giải trừ mà thôi.
Cô gái nhỏ nói chuyện thực xảo diệu. Thật thật giả giả, loại chân tướng này làm người nghe tin tưởng không nghi ngờ, ít nhất Mạnh Tử Vân không có hoài nghi.
Mạnh Tử Vân lúc này mới biết vì sao năm ngày qua mình bị tra tấn đến vậy, cũng biết chính mình vô pháp trả thù. Chỉ bằng năng lực cùng thủ đoạn cao siêu của Lý Thì Du, tương lai anh rất có thể sẽ xin giúp đỡ với người ta, lúc này còn không bằng thừa cơ làm tốt quan hệ, vạn nhất tương lai yêu cầu còn có thể mở miệng xin giúp đỡ. Vì vậy Mạnh Tử Vân chỉ có thể đem mệt này bạch bạch mà ăn xong. Lại còn phải ăn vô cùng cao hứng, không thể để Lý Thì Du cho rằng trong lòng mình có oán khí……
Nghẹn khuất, Mạnh Tử Vân cứ như vậy xám xịt mà rời bệnh viện quân đoàn, nh không quên báo cho hai bạn bè tốt, vạn nhất có tích đi vào bệnh viện Quân đoàn 23, ngàn vạn lần phải bãi chính tư thái, không thể đắc tội tất cả quân y cũng như hộ sĩ trong bệnh viện.
Một lần trải qua làm Mạnh Tử Vân đối với Lý Thì Du vừa cảm kích lại sợ hãi…… Hiện tại nghĩ tới Lý Thì Du cảm giác ngứa ngáy đau đớn cực điểm kia lại ùa về lần nữa khiến anh không thể kiềm chế mà rùng mình. Thân thể vô pháp khống chế mà run lên run lên.
“Tử Vân, cậu làm sao vậy?” Phan Quân An nguyên bản tưởng trả lời vấn đềcủa Mạnh Tử Vân, lại nhìn đến Mạnh Tử Vân sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, tức khắc quan tâm hỏi.
Mạnh Tử Vân phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi, đem cảm giác đáng sợ kia đuổi đi ra bên ngoài cơ thể, lúc này mới lộ ra một tia cười khổ nói: “Không có việc gì, chỉ là vừa mới nghĩ đến Lý quân y.”
Lôi Nhất Minh cùng Phan Quân An nhìn thoáng qua nhau, trong mắt lộ ra một tia hiểu rõ, từ khi Mạnh Tử Vân từ bệnh viện Quân đoàn 23 về, tính tình táo bạo bỗng tốt hẳn, không lại vô duyên cớ vô cớ mà phát hỏa, mỗi lần nhịn không được tức giận, chỉ cần bọn họ nhắc tới Lý Thì Du thì liền lập tức thu liễm tức giận, làm cho bọn họ thở dài nhẹ nhõm đồng thời cũng tò mò Lý Thì Du đến tột cùng dùng biện pháp gì làm Mạnh Tử Vân sợ đến vậy.
“Lý Thì Du……” Phan Quân An cố ý nói ra tên đối phương, quả nhiên Mạnh Tử Vân không có gì bất ngờ mà đánh cái rùng mình làm Phan Quân An âm thầm trừu cười, anh khụ một tiếng áp chế ý cười tiếp tục nói, “Người đó hẳn là không gia nhập chiến đội, quân y tới cấp bậc giống cậu ta trừ phi là loại chiến đội đứng đầu Liên Bang như Tường Long chiêu mời, còn không những chiến đội khác nào có tư cách mua chuộc gia nhập, liền tính cậu ta nguyện ý gia nhập, tổng tham mưu Quân đoàn 23 cũng sẽ không cho phép, quân y giỏi như vậy theo lý nên lưu tại tổng bộ Quân đoàn 23 vì chiến sĩ toàn quân đoàn phục vụ.”
Phan Quân An nói làm Lôi Nhất Minh liên tục gật đầu, quân y vẫn luôn là nhân tài mà Quân bộ khống chế, trừ một ít quân y không xuất sắc có khả năng bị chiến đội cường đại mời chào, những chiến đội bình thường khác căn bản không có khả năng có được, nhiều nhất có một người học qua cấp cứu tại chỗ xem như là tốt.
“Lý Lan Phong sao, thật rất có khả năng.” Phan Quân An nói sắc mặt Lý Lan Phong ngưng trọng lên, người này nhìn như dễ nói chuyện, vô hại nhưng trên thực tế rất nhiều lần có người tưởng thiết kế Triệu Tuấn, đều bị Lý Lan Phong nhất nhất nhìn thấu, giúp Triệu Tuấn bình yên vượt qua, đây cũng là nguyên nhân Triệu Tuấn có thể an ổn đến bây giờ. Bọn họ hai người Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu, đích xác rất có thể ở một chiến đội.
“Bất quá, rốt cuộc có phải hay không, thực mau liền có đáp án.” Lôi Nhất Minh cười nói.
Phan Quân An Mạnh Tử Vân lại lần nữa nhìn về phía người thiếu niên lạnh lùng trên màn hình, trong lòng hiểu rõ.
Lúc này, ở cảng Quân đoàn 15, Vũ Cảnh mang theo Tần Dật chờ đội viên chiến đội đi tới nơi này, cậu nhìn mấy trăm đoàn viên đứng ở cảng, tức khắc sửng sốt.
“Các cậu như thế nào tới?” Vũ Cảnh kinh ngạc hỏi, anh cho rằng nhóm đoàn viên đều đi cảng Quân đoàn 23 đưa lão đại.
Một đoàn viên năm thứ 4 cười nói: “Vũ đoàn trưởng mấy năm nay vẫn luôn thực chiếu cố chúng tôi, chúng tôi ghi tạc trong lòng, lúc này Vũ đoàn trưởng muốn đi Quân đoàn 15, chúng tôi đương nhiên tới đưa anh.” Vũ Cảnh trong 5 năm này vì Lăng Thiên cúc cung tận tụy, cũng khiến không ít đoàn viên tôn kính, không phải mỗi người đều thích Lăng lão đại lãnh khốc vô tình, Vũ Cảnh cũng thu được một nhóm người ủng hộ.
Vũ Cảnh cảm động hốc mắt có chút đỏ, cậu liên tục gật đầu: “Đây là việc của tôi, các cậu không cần như thế.”
Lại một đoàn viên năm hai nói: “Vũ đoàn trưởng, về sau chúng tôi cũng tới Quân đoàn 15, đến lúc đó anh phải nhớ rõ giúp chúng tôi a.”
Vũ Cảnh cười nói: “Được được, chỉ cần các cậu tới quân đoàn 15, chỉ cần tôi có thể hỗ trợ, nhất định giúp.” Quân đoàn 15 là thực lực Võ gia, Võ gia trọng điểm bồi dưỡng Vũ Cảnh, muốn giúp một người cũng không phải việc khó, Vũ Cảnh đương nhiên dám cam đoan.
Bất quá Vũ Cảnh cũng như Lăng Lan, đem nhóm đến tiễn đuổi trở về, rốt cuộc hiện tại là thời gian đi học, nếu xin nghỉ còn tốt, trốn học ra sau khi trở về liền không có kết cục tốt. Mà Vũ Cảnh rõ ràng, những người này nhất định là trốn học ra. Cậu biết hôm nay cơ hồ sở hữu đoàn viên đều tới đưa lão đại.
Vũ Cảnh tươi cười đầy mặt mà nhìn theo nhóm đoàn viên nhóm rời đi, bởi vì bọn họ tiễn làm tâm tình buồn rầu khi chia ly tiêu tán một chút. Rời đi lão đại một người độc hành cũng không phải gian nan.
Khi Vũ Cảnh rốt cuộc quyết định bước lên quân hạm quân đoàn 15 đoàn thì lại thấy được một người ngoài ý muốn đứng ở góc cảng, Vũ Cảnh bước chân tức khắc chậm, nguyên bản còn mang theo tươi cười tức khắc trầm xuống dưới.
Diệp Nhứ. Cậu tới làm gì?” Tần Dật nhìn Diệp Nhứ liền nổi cơn giận dữ, mở miệng chất vấn.
“Tới tiễn mọi người.” Diệp Nhứ bình tĩnh mà trả lời.
“Ha ha, tiễn chúng tôi ? Cậu còn có mặt mũi đưa chúng tôi?” Tần Dật lộ ra một tia trào phúng tươi cười, ánh mắt mang theo phẫn nộ, thương tâm. Cùng mê mang.
“Cứ việc các cậu sẽ không tha thứ tôi, nhưng tôi vẫn muốn tới tiễn các cậu.” Diệp Nhứ biểu tình đạm nhiên, cũng không bởi vì Tần Dật trào phúng mà luống cuống.
Tần Dật vừa định cãi lại, Vũ Cảnh duỗi tay cản ngăn. Vũ Cảnh nghiêm túc mà nhìn Diệp Nhứ. Người đã ở cùng mình từ năm nhất Học Viện Đồng Quân, vì có Lăng Lan xuất hiện nên mới nắm tay hợp tác, cậu phát hiện cùng nhau sinh sống mười lăm năm, cậu thế nhưng không chân chính hiểu biết quá đối phương.
Vũ Cảnh còn nhớ rõ, khi còn năm 2 ở trường quân đội, cậu liền noi với chiến đội chính mình sẽ ghi danh Quân đoàn 15, bởi vì đây là nơi của Võ gia, cậu cần cần phải vào. Nhưng cậu sẽ không cưỡng bách các đội viên chiến đội, nếu không muốn cùng đi Quân đoàn 15, có thể nói để chuẩn bị thủ tục tách chiến đội.
Các đội viên đều lựa chọn cùng cậu cùng đi Quân đoàn 15, bao gồm phó đội Diệp Nhứ, mà cùng nhau trải qua quá trình trưởng thành cũng làm Vũ Cảnh tín nhiệm Diệp Nhứ, cho rằng Diệp Nhứ tất nhiên sẽ bồi mình đi Quân đoàn 15, cùng nhau khai sáng niên đại của bọn họ, chính là loại tốt đẹp này ở một khắc cuối cùng bị ném đi, lúc ghi danh Diệp Nhứ đột nhiên đưa đơn tách đội, đánh cậu một cái trở tay không kịp.
Không chỉ có như thế, Diệp Nhứ còn mang đi 5 người khác của chiến đội làm chiến đội mà Vũ Cảnh thật vất vả thăng cấp đến chiến đội 2 sao lại rớt xuống thành 1 sao, ghê ghớm hơn chính là chiến đội nguyên bản đủ quân số, bởi vì rớt sao mà vượt qua hạn chế nhân số, không thể không làm vài đội viên trở thành đội viên ngoài biên chế ……
Vũ Cảnh hận Diệp Nhứ, nếu sớm một chút đưa ra ý tách ra, liền tính Diệp Nhứ mang theo một nửa người, cậu có rất nhiều thời gian đem chiến đội đội viên bổ đầy, để chiến đội vẫn 2 sao, như vậy hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, tiến vào Quân đoàn 15 mới có tự tin trong thời gian ngắn nhất ở Quân đoàn 15 bộc lộ tài năng, áp đối thủ cạnh tranh khác……
Nhưng hết thảy bị Diệp Nhứ rút củi dưới đáy nồi, toàn bộ tính kế thất bại, không chỉ có như thế cũng làm cậu ở quân đoàn 15 đi càng thêm gian khổ, Vũ Cảnh biết, chi thứ Vũ gia đã sớm chờ ở Quân đoàn 15, chuẩn bị cho cậu một cái ra oai phủ đầu. Mà điểm này, cả cha và ông cậu đều không thể nhúng tay, chỉ có thể dựa vào chính cậu đi ứng phó.
Vũ Cảnh nhìn người đã hợp tác với mình trong mười lăm năm, trong mắt liễm đi đau xót, cậu thấp giọng hỏi: “Vì cái gì?”
Diệp Nhứ trầm mặc, chỉ là nhìn Vũ Cảnh.
“Diệp Nhứ, mười lăm năm, từ lúc bắt đầu có lẽ chỉ là hợp tác, chính là trải qua mười lăm năm, tôi đem cậu trở thành thân huynh đệ, liền xem mười lăm năm tình cảm, cậu cho tôi một cái đáp án chân thật, cậu vì cái gì muốn làm như vậy?” Vũ Cảnh quát, đem đau đớn áp chế trong khoảng thời gian này đều rống lên.
Diệp Nhứ phản bội trừ bỏ chiến đội cậu biết, những người khác cũng không biết, mà cậu cũng ngăn các đội viên lộ ra, liền Lăng Lan lão đại cũng bị giấu diếm, Vũ Cảnh không muốn làm lão đại nhọc lòng, mặt khác, này dù sao cũng là chuyện chiến đội bọn họ, Vũ Cảnh cũng không muốn mất mặt ném đến lão đại nơi đó, Diệp Nhứ phản bội, nói đến cùng, vẫn là cậu vô năng.
“Đạo bất đồng khó lòng hợp tác.” Diệp Nhứ nhìn Vũ Cảnh, trong mắt phức tạp, cuối cùng mở miệng nói lý làm người khác tổn thương.
“Đạo bất đồng khó lòng hợp tác? Đạo bất đồng khó lòng hợp tác?” Vũ Cảnh nở nụ cười, “Nguyên lai, chúng ta mười lăm năm thân mật hợp tác cuối cùng chỉ là được đáp án này. Cậu đến tột cùng có mưu gì cùng chúng ta bất đồng?” Vũ Cảnh thu liễm ngưng cười, lạnh lùng mà nhìn về phía Diệp Nhứ.
“Tôi sẽ không thấp đầu dưới người khác.” Diệp Nhứ trả lời.
Vũ Cảnh nghe vậy đột nhiên tức ngực, cả giận nói: “Vũ Cảnh tôi mười lăm năm qua chưa từng đem cậu trở thành cấp dưới, nếu cậu muốn làm đội trưởng, cậu cũng có thể làm.” Lúc trước thành lập chiến đội, cậu hỏi qua Diệp Nhứ có muốn làm đội trưởng hay không, Diệp Nhứ trực tiếp cự tuyệt, nói không có hứng thú, mà hiện tại thế nhưng trở thành lý do phản bội? Vũ Cảnh trong lòng không phục.
Đối mặt Vũ Cảnh phẫn nộ, Diệp Nhứ rũ xuống mi mắt: “Tôi sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, này cũng không phải nói cậu.”
Vũ Cảnh ánh mắt co rụt lại: “Cậu chỉ chính là lão đại?”
Diệp Nhứ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén chợt lóe mà qua: “Đúng vậy, cùng các người ở bên nhau, liền tính chiến đội mạnh, một khi xuất hiện ở trước mặt Lăng Lan, các người sẽ tự nhiên mà cúi đầu, mà tôi, không cần đồng đội Lăng Lan.”
“Cho nên, cậu mới từ bỏ chúng tôi?” Vũ Cảnh đột nhiên bình tĩnh xuống, nhìn chằm chằm biểu tình Diệp Nhứ.
Diệp Nhứ chậm rãi gật đầu, biểu tình nghiêm túc.
Vũ Cảnh hai mắt thống khổ mà đóng lại: “Quả nhiên đạo bất đồng khó lòng hợp tác, mười lăm năm, cậu thế nhưng còn cho rằng có thể chiến thắng lão đại?”
“Vì cái gì không thể? Cơn trai Lăng Tiêu, chú định hắn không có tương lai.” Diệp Nhứ ánh mắt lạnh lẽo phi thường, tràn ngập dã tâm.
... ...... ...... ...... ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.