Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 182: Tớ muốn biến cường!
Nhữ Phu Nhân
10/03/2017
Những hành vi đó của quân bộ khiến cho những người đơn thuần, làm việc vì học viện, vì tương lai của Liên Bang kháng nghị mãnh liệt, cho rằng cách làm này của quân bộ chính là lấy an nguy của học sinh ra để đùa giỡn. Tuy rằng liên bang công bố ra ngoài rằng thôi miên không có hại đối với thân thể để khiến cho người bình thường tin, nhưng những giáo viên thâm niên trong học viện đồng quân đều biết, thôi mien chính là một loại công kích tinh thần, nó làm cho người bị thôi mien xuất hiện một lỗ hổng khuyết tật, và thứ này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tương lai phát triển của người bị thôi miên. Đặc biệt là với những đứa trẻ muốn trở thành cơ giaps sĩ và tinh hàng sĩ (cái này mình chưa biết là gì), càng kiêng kị việc tinh thần bị tổn thương hay khiếm khuyết.
Học viện đồng quân trung tâm nguyên vốn là nơi tập trung gần ba tầng học sinh ưu tú, những đứa trẻ bên trong tương lai đều có thể trở thành những quân nhân ưu tú, chỉ cần một học sinh bị tổn thương cũng là tổn thất vô cùng lớn đối với Liên Bang. Bởi vậy, lấy viện trưởng Diệp Nhất Phàm dẫn đầu phe thuần vì học viện, quyết định đuổi những nhân viên phụ trách theo dõi đi, bọn họ cần phải bảo vệ cho học sinh của mình. Huống chi không gian truyền thừa của Lăng Tiêu đã biến mất, những người phụ trách theo dõi đó có ở lại học việ n cũng không quan trọng.
Mấy người nào đó thuộc quân bộ tuy không muốn từ bỏ truyền thừa của Lăng Tiêu như vậy, nhuwngt trong quân bộ cũng có không ít người cũng quan điểm với viện trưởng Diệp Nhất Phàm, hơn nữa, nguyên soái tối cao của Liên Bang cũng ẩn ẩn đứng về phe của học viện khiến cho bọn họ không thể không rút đội bảo vệ truyền thừa Lăng Tiêu về.
Kỳ thật nguyên nhân khiến cho học viện đồng quân trung tâm kháng nghĩ mãnh liệt như vậy chính là vì những nhân vật cấp cao trong quân bộ vô duyên vô cớ nghi ngờ tới Lăng Lan, yêu cầu học viện cho bọn họ hỏi cung Lăng Lan. Mà yêu cầu này khiến cho Mộc Thủy Thanh, người luôn bảo vệ Lăng Lan nổi giận, đồng thời cũng khiến cho viện trưởng Diệp Nhất Phàm trực tiếp bạo nổ.
Phải biết rằng trong một tháng này, Lăng Lan vẫn luôn nằm trong khoang an dưỡng để điều trị, căn bản không có khả năng đăng nhập thế giới ảo, vậy mà khi quân bộ không tìm ra được nguyên nhân biến mất của không gian truyền thừa lại đưa ra cái yêu cầu vớ vẫn này, điều này cũng làm cho những giáo viên thuộc phái thuần của học viện phẫn nộ.
Đặc biệt là sau khi viện trưởng tra được, những người giả làm giáo viên ám sát Lăng Lan lần này chính là do từ nhóm theo dõi của quân bộ trà trộn vào. Một tiểu đội đi ra xong trở về liền bị những kẻ ám sát trà trộn… Mà những bộ đội theo dõi cũng không phát hiện vấn đề, để cho đối phương thành công lẩn vào học viện đồng quân, có cơ hội ám sát.
Bởi vì đối phương sơ sẩy đã làm cho học sinh bọn họ chịu trọng thương, chẳng lẽ còn muốn hủy hoại tương lai của học sinh nữa? Thật cho rằng học viện đồng quân bọn họ là mèo Tom dễ bị khi dễ sao? Học viện đồng quân trung tâm một khi phẫn nộ thì cũng không cho quân bộ mặt mũi nữa, trực tiếp ném một phần thư thông báo đuổi đám người quân bộ đi. Việc cường ngạnh cưỡng chế này đã làm cho quân bộ biết tình hình đã rời khỏi phạm vi mà học có thể không chế, tuy rằng đã cố gắng phản hồi, nhưng lại không thể sửa chữa được.
Phải nói hành động lần này của quân bộ là cực kỳ không thông minh, họ không chỉ khiến cho học viện đồng quân trung tâm cực kỳ phẫn nộ mà ngay cả trong nội quân bộ, nhóm cấp cao theo phe học viện đồng quân cũng đều cực kỳ sinh khí, thậm chí liền nguyên soái Liên Bang tối cao cũng cực kỳ bất mãn đối với bọn họ.
Cuối cùng, không có bất kỳ biện pháp gì để vãn hồi cục diện này, nhóm quân đội nhận nhiệm vụ theo dõi chỉ có thể xám xịt mà rút khỏi học viện đồng quân trung tâm. Mà viện trưởng Diệp Nhất Phàm cũng thừa cơ hội này đem những giáo viên không đơn thuần đến để dạy học đuổi hết bảy tám phần, chỉ còn lại một bộ phận nhỏ được tiếp tục giảng dạy. Chỉ cần mạnh tay một lần này là có thể xóa sạch những phe phái từ các thế gia, vừa không làm ảnh hưởng tới việc dạy học của các giáo viên thuần túy, vừa có thể bình ổn lần rung chuyển này….
Đương nhiên, một loạt động tác này cũng không làm ảnh hưởng gì đến đồng quân sinh, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra mà chỉ cảm giác những giáo viên quen thuộc đã biến mất, thay vào đó lại có rất nhiều giáo viên mới lạ xuất hiện. Bất quá mỗi năm ở trường đều có giáo viên mới xuất hiện nên bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Còn về không gian truyền thừa của Lăng Tiêu biến mất quân bộ đã có lời giải cho riêng mình. Họ quyết định chọn khả năng cuối cùng, đó chính là lúc trước khi Lăng Tiêu tạo ra không gian truyền thừa này, ông đã đạt thời hạn cuối cùng của việc truyền thừa, cho dù có người nhận được truyền thừa hay không thì khi thời hạn đến, truyền thừa liền sẽ tự hủy.
Suy đoán này vừa hợp tình hợp lý, nhận được đa số tán đồng đến từ cấp cao của quân bộ, mặc dù cũng có bộn phận nhỏ phản đối, nhưng khi biết nguyên soái Liên Bang tối cao đã phê chuẩn phán đoán này thì liền biết đại thế đã mất, chỉ phải tiếc nuối mà từ bỏ truy tìm, không có người nào dám nghi ngờ quyết định của nguyên soái. Vì thế, sự kiện không gian truyền thừa của Lăng Tiêu biến mất như vậy vô tật mà chết, hoàn toàn trở thành câu chuyện khó hiểu không lời đáp trong quân bộ.
Không gian truyền thừa của Lăng Tiêu biến mất cứ theo thời gian trôi qua, rốt cuộc gió êm sóng lặng, mà Lăng Lan liên tục tu dưỡng hơn một tháng thân thể cũng khôi phục, càng ngày càng tốt. Lúc biết Lăng Lan đã có thể từ khoang an dưỡng đi lại như cũ thì Lam Lạc Phượng liền quyết định thu thập hành lý, ba ngày sau trở về Lăng gia.
Ba ngày này, Lam Lạc Phượng cực kỳ bận rộn, cô xử lý thủ tục để xin cho Lăng Lan được tạm nghỉ, đây không thể nghi ngờ là làm trái với quy định tương quan của Liên Bang. Bất quá xét thấy thân thể Lăng Lan bị tổn hại cần phải dưỡng thương, cùng với Mộc Thủy Thanh ở một bên gây áp lực, viện trưởng Diệp Nhất Phàm đành quyết định phê chuẩn cho Lăng Lan được tạm nghỉ, chờ ba năm sau trở lại học viện để hoàn thành khảo hạch cuối cùng, ghi danh vào trường quân đội hoặc là các học viện chuyên ngành khác,.
Lăng Lan ở trận đấu đại giới bị ám sát kỳ thật liền được truyền khắp toàn bộ học viện sau trận đấu, đặc biệt là năm bảy. Bọn họ chỉ biết, sau khi Lăng Lan thành công giải quyết mười người đứng đầu của năm mười thì bị sát thủ của địch quốc phái sát thủ tới ám sát, nếu không phải giáo viên của học viện đúng lúc đuổi tới thì rất có thể Lăng Lan đã bị đối phương đắc thủ. Điều này làm cho toàn thể học sinh năm bảy cực kỳ oán giận, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, nếu không có Lăng Lan trước tiên giải quyết người đứng đầu năm mười thì trận đấu đại giới này người có thể dành chiến thắng cuối cùng chính là năm mười….
Nghĩ tới loại khả năng này, năm bảy liền đối với địch quốc hận càng thêm hận, đặc biệt là bọn Tề Long, càng hận không thể tự mình tìm được tên sát thủ kia đem hắn bầm thây vạn đoạn.
Lam Lạc Phượng biết rõ chân tướng là gì nhưng cũng biết đây chính là chính trị, vì đoàn kết, vì yên ổn, cũng vì kích khởi tinh thần yêu nước của học sinh, có những lời nói dối là cần thiết, có chút chân tướng cũng cần phải vùi dập. Lam Lạc Phượng cũng không muốn cùng cơ quan quốc gia đối nghịch, chỉ cần bọn họ có thể cho cô một cái công đạo vừa lòng thì đối với mấy thứ râu ria đó cô cũng không để ý, cho nên cô lựa chọn làm lơ.
Bọn Tề Long cực kỳ quan tâm đến tình hình thân thể của Lăng Lan, lúc Lăng Lan hôn mê vẫn luôn đến thăm, bọn họ cũng biết thân thể Lăng Lan tổn thương rất nghiêm trọng, cần phải dưỡng thương ở nhầ trong thời gian dài và không thể tiếp tục học ở học viện đồng quân. Dù biết là như vậy nhưng cả bọn vẫn cực kỳ bi thống, đặc biệt là Tề Long, sau khi biết tin tức này thì một mình đi phòng cách đấu để tự ngược, cuối cùng vẫn là Hàn Kế Quân đem cậu ta khuyên ra ngoài.
Nhưng dù vậy, những người khác trong tiểu đội Lăng Lan vẫn cảm giác được Tề Long bất đồng, tuy rằng vẫn mang bộ dạng ngay thẳng như trước nhưng thân thể lại giống như ngọn núi lửa, lúc nào cũng quay cuồng, như có thể phun nham thạch bất cứ lúc nào. Tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn hết sức bình thường nhưng ai cũng không biết cậu ta sẽ bùng nổ khi nào……
Hàn Kế Quân đối với tình huống này của Tề Long thì nửa vui nửa lo, vui vì Tề Long vì bởi Lan lão Đại mà trở nên càng chủ động luyện tập, càng ngày càng mạnh lên, còn lo là vì cậu sợ Tề Long sẽ không chịu nổi áp lực từ chính mình, cuối cùng hoàn toàn hỏng mất……
Hàn Kế Quân âm thầm xiết chặt nắm tay tự nói cho chính mình, cần phải nỗ lực hơn nữa. Cậu tuyệt đối sẽ không để đi sai đường, ở lúc Tề Long mê mang, cậu sẽ nói cho Tề Long phương hướng chính xác……
Lúc tin tức Lăng Lan tạm nghỉ học được xác định truyền ra thì tiểu đội Tề Long, bao gồm Hàn Tục Nhã Lạc Triều và tất cả thành viên cũ của tiểu đội 072 đều tới tiễn, bọn họ muốn từ biệt Lăng Lan trong lần cuối cùng này.
Mọi người “ly tình lả lướt” mà đi tới trước mặt Lăng Lan, lúc này Lăng Lan đang ngồi nghỉ ngơi ở trên chiếc xe lăn tự động công nghệ cao, nhìn mọi người tới tiễn trong lòng cực kỳ cao hứng.
Bất quá, lúc Lăng Lan nhìn thấy bộ dáng của Tề Long thì khẽ cau mày, là một người có khả năng quan sát nhạy bén, cô đương nhiên cảm giác được Tề Long không ổn.
“Tề Long, cậu lại đây.” Nhìn bộ dáng này của Tề Long, tâm tình Lăng Lan tức khắc không tốt, cô mắt lạnh bảo Tề Long đứng ở trước mặt mình.
Tề Long kích động mà đi đến trước mặt Lăng Lan, chờ lão Đại phân phó, nhưng Lăng Lan lại cái gì cũng không nói mà trực tiếp vươn ngón tay, một viên ngọc châu xuất hiện rồi búng thẳng nó đập mạnh lên trán của Tề Long khiến cho Tề Long mất khống chế mà ngã ra sau một chút.
Tề Long đau nhe răng nhếch miệng, tay phải đè cái trán của mình mà xoa điên cuồng còn trong miệng hô: “Lão Đại, cậu làm gì mà bắn tớ?”
Viên ngọc châu mà Lăng Lan tạo ra trực tiếp làm trán của Tề Long đỏ một cục, nhìn màu đỏ thẫm của dấu vết đó là có thể biết lúc ấy Lăng Lan cũng không nương tay: “Nhìn thấy bộ dáng này của cậu tôi liền khó chịu, đặc biệt muốn đánh.”
Tề Long khó hiểu hỏi: “Vì sao lão Đại? Tớ không phải khá tốt sao?”
“Khá tốt? Cái bộ dạng thiên nộ nhân oán này của cậu là khá tốt sao?” Lăng Lan hừ lạnh nói, Tề Long không thể phát tiết được lửa giận Lăng Lan hoàn toàn cảm giác được.
Tề Long trầm mặc, buông đôi tay xuống, gắt gao nắm thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay xuất hiện, thậm chí móng tay để lại trên lòng bàn tay nhưng dấu ngân cậu cũng không có cảm giác. Chẳng lẽ cậu muốn nói với Lan lão Đại hiện tại cậu vô cùng thống hận chính mình vô năng sao…… Nếu là thực lực của cậu mạnh lên một chút thì Lan lão Đại sẽ không cần phải đơn độc ứng chiến để bị thương nặng như bây giờ.
Tề Long biết rõ, cho dù trong trận đấu đại giới quy định các loại liên lạc khí bị phong tỏa, nhưng Lan lão Đại lại có thể làm lơ quy tắc hạn chế để thông báo với họ về Tạ Nghị thì Lan lão Đại cũng có thể thông báo với bọn họ về những sát thủ giả danh giáo viên tiến vào trận đấu, nhưng cho dù bị đe dọa tới tính mạng thì Lăng lão Đại cũng không muốn gọi bọn họ, nổ lực một mình ứng chiến. Cậu biết đây là Lăng Lan không muốn mang bọn họ tới nơi nguy hiểm, cậu cũng biến hiện thực đã chứng minh thực lực của bọn họ thật sự quá kém, căn bản giúp không thể giúp Lăng Lan, nhưng cậu không cam lòng……
“Bang” một tiếng, một vũ khí hình dùi cui bằng băng trực tiếp đánh lên mu bàn tay của Tề Long, để lại một đường lăn đỏ dài: “Làm gì vậy? Tự mình hại mình? Tớ cũng không có tiểu đệ nào túng như vậy.” Lăng Lan bóp nát cây dùi cui trong tay, vẻ mặt lạnh lẽo trả lời.
Lăng Lan nói làm tâm tình Tề Long cực kỳ bất bình, ngực kịch liệt phập phồng lên xuống nói: “Lão Đại, tớ muốn biến cường!”
Lăng Lan mày giương lên: “Vì sao?”
“Tớ không muốn lại đứng phía sau cậu nữa, không muốn chỉ có thể bất lực mà nhìn lão Đại bị thương, cảm giác này rất khổ sở……” Tề Long thấp giọng lẩm bẩm nói, nắm tay lại lần nữa nắm chặt lại rồi đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Cho nên, tớ muốn trở nên đủ mạnh! Ta muốn cùng lão Đại kề vai chiến đấu, trở thành cái cánh tay trái, bờ vai phải của lão Đại, chân chính trở thành an hem cùng vào sinh tử….”
Học viện đồng quân trung tâm nguyên vốn là nơi tập trung gần ba tầng học sinh ưu tú, những đứa trẻ bên trong tương lai đều có thể trở thành những quân nhân ưu tú, chỉ cần một học sinh bị tổn thương cũng là tổn thất vô cùng lớn đối với Liên Bang. Bởi vậy, lấy viện trưởng Diệp Nhất Phàm dẫn đầu phe thuần vì học viện, quyết định đuổi những nhân viên phụ trách theo dõi đi, bọn họ cần phải bảo vệ cho học sinh của mình. Huống chi không gian truyền thừa của Lăng Tiêu đã biến mất, những người phụ trách theo dõi đó có ở lại học việ n cũng không quan trọng.
Mấy người nào đó thuộc quân bộ tuy không muốn từ bỏ truyền thừa của Lăng Tiêu như vậy, nhuwngt trong quân bộ cũng có không ít người cũng quan điểm với viện trưởng Diệp Nhất Phàm, hơn nữa, nguyên soái tối cao của Liên Bang cũng ẩn ẩn đứng về phe của học viện khiến cho bọn họ không thể không rút đội bảo vệ truyền thừa Lăng Tiêu về.
Kỳ thật nguyên nhân khiến cho học viện đồng quân trung tâm kháng nghĩ mãnh liệt như vậy chính là vì những nhân vật cấp cao trong quân bộ vô duyên vô cớ nghi ngờ tới Lăng Lan, yêu cầu học viện cho bọn họ hỏi cung Lăng Lan. Mà yêu cầu này khiến cho Mộc Thủy Thanh, người luôn bảo vệ Lăng Lan nổi giận, đồng thời cũng khiến cho viện trưởng Diệp Nhất Phàm trực tiếp bạo nổ.
Phải biết rằng trong một tháng này, Lăng Lan vẫn luôn nằm trong khoang an dưỡng để điều trị, căn bản không có khả năng đăng nhập thế giới ảo, vậy mà khi quân bộ không tìm ra được nguyên nhân biến mất của không gian truyền thừa lại đưa ra cái yêu cầu vớ vẫn này, điều này cũng làm cho những giáo viên thuộc phái thuần của học viện phẫn nộ.
Đặc biệt là sau khi viện trưởng tra được, những người giả làm giáo viên ám sát Lăng Lan lần này chính là do từ nhóm theo dõi của quân bộ trà trộn vào. Một tiểu đội đi ra xong trở về liền bị những kẻ ám sát trà trộn… Mà những bộ đội theo dõi cũng không phát hiện vấn đề, để cho đối phương thành công lẩn vào học viện đồng quân, có cơ hội ám sát.
Bởi vì đối phương sơ sẩy đã làm cho học sinh bọn họ chịu trọng thương, chẳng lẽ còn muốn hủy hoại tương lai của học sinh nữa? Thật cho rằng học viện đồng quân bọn họ là mèo Tom dễ bị khi dễ sao? Học viện đồng quân trung tâm một khi phẫn nộ thì cũng không cho quân bộ mặt mũi nữa, trực tiếp ném một phần thư thông báo đuổi đám người quân bộ đi. Việc cường ngạnh cưỡng chế này đã làm cho quân bộ biết tình hình đã rời khỏi phạm vi mà học có thể không chế, tuy rằng đã cố gắng phản hồi, nhưng lại không thể sửa chữa được.
Phải nói hành động lần này của quân bộ là cực kỳ không thông minh, họ không chỉ khiến cho học viện đồng quân trung tâm cực kỳ phẫn nộ mà ngay cả trong nội quân bộ, nhóm cấp cao theo phe học viện đồng quân cũng đều cực kỳ sinh khí, thậm chí liền nguyên soái Liên Bang tối cao cũng cực kỳ bất mãn đối với bọn họ.
Cuối cùng, không có bất kỳ biện pháp gì để vãn hồi cục diện này, nhóm quân đội nhận nhiệm vụ theo dõi chỉ có thể xám xịt mà rút khỏi học viện đồng quân trung tâm. Mà viện trưởng Diệp Nhất Phàm cũng thừa cơ hội này đem những giáo viên không đơn thuần đến để dạy học đuổi hết bảy tám phần, chỉ còn lại một bộ phận nhỏ được tiếp tục giảng dạy. Chỉ cần mạnh tay một lần này là có thể xóa sạch những phe phái từ các thế gia, vừa không làm ảnh hưởng tới việc dạy học của các giáo viên thuần túy, vừa có thể bình ổn lần rung chuyển này….
Đương nhiên, một loạt động tác này cũng không làm ảnh hưởng gì đến đồng quân sinh, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra mà chỉ cảm giác những giáo viên quen thuộc đã biến mất, thay vào đó lại có rất nhiều giáo viên mới lạ xuất hiện. Bất quá mỗi năm ở trường đều có giáo viên mới xuất hiện nên bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Còn về không gian truyền thừa của Lăng Tiêu biến mất quân bộ đã có lời giải cho riêng mình. Họ quyết định chọn khả năng cuối cùng, đó chính là lúc trước khi Lăng Tiêu tạo ra không gian truyền thừa này, ông đã đạt thời hạn cuối cùng của việc truyền thừa, cho dù có người nhận được truyền thừa hay không thì khi thời hạn đến, truyền thừa liền sẽ tự hủy.
Suy đoán này vừa hợp tình hợp lý, nhận được đa số tán đồng đến từ cấp cao của quân bộ, mặc dù cũng có bộn phận nhỏ phản đối, nhưng khi biết nguyên soái Liên Bang tối cao đã phê chuẩn phán đoán này thì liền biết đại thế đã mất, chỉ phải tiếc nuối mà từ bỏ truy tìm, không có người nào dám nghi ngờ quyết định của nguyên soái. Vì thế, sự kiện không gian truyền thừa của Lăng Tiêu biến mất như vậy vô tật mà chết, hoàn toàn trở thành câu chuyện khó hiểu không lời đáp trong quân bộ.
Không gian truyền thừa của Lăng Tiêu biến mất cứ theo thời gian trôi qua, rốt cuộc gió êm sóng lặng, mà Lăng Lan liên tục tu dưỡng hơn một tháng thân thể cũng khôi phục, càng ngày càng tốt. Lúc biết Lăng Lan đã có thể từ khoang an dưỡng đi lại như cũ thì Lam Lạc Phượng liền quyết định thu thập hành lý, ba ngày sau trở về Lăng gia.
Ba ngày này, Lam Lạc Phượng cực kỳ bận rộn, cô xử lý thủ tục để xin cho Lăng Lan được tạm nghỉ, đây không thể nghi ngờ là làm trái với quy định tương quan của Liên Bang. Bất quá xét thấy thân thể Lăng Lan bị tổn hại cần phải dưỡng thương, cùng với Mộc Thủy Thanh ở một bên gây áp lực, viện trưởng Diệp Nhất Phàm đành quyết định phê chuẩn cho Lăng Lan được tạm nghỉ, chờ ba năm sau trở lại học viện để hoàn thành khảo hạch cuối cùng, ghi danh vào trường quân đội hoặc là các học viện chuyên ngành khác,.
Lăng Lan ở trận đấu đại giới bị ám sát kỳ thật liền được truyền khắp toàn bộ học viện sau trận đấu, đặc biệt là năm bảy. Bọn họ chỉ biết, sau khi Lăng Lan thành công giải quyết mười người đứng đầu của năm mười thì bị sát thủ của địch quốc phái sát thủ tới ám sát, nếu không phải giáo viên của học viện đúng lúc đuổi tới thì rất có thể Lăng Lan đã bị đối phương đắc thủ. Điều này làm cho toàn thể học sinh năm bảy cực kỳ oán giận, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, nếu không có Lăng Lan trước tiên giải quyết người đứng đầu năm mười thì trận đấu đại giới này người có thể dành chiến thắng cuối cùng chính là năm mười….
Nghĩ tới loại khả năng này, năm bảy liền đối với địch quốc hận càng thêm hận, đặc biệt là bọn Tề Long, càng hận không thể tự mình tìm được tên sát thủ kia đem hắn bầm thây vạn đoạn.
Lam Lạc Phượng biết rõ chân tướng là gì nhưng cũng biết đây chính là chính trị, vì đoàn kết, vì yên ổn, cũng vì kích khởi tinh thần yêu nước của học sinh, có những lời nói dối là cần thiết, có chút chân tướng cũng cần phải vùi dập. Lam Lạc Phượng cũng không muốn cùng cơ quan quốc gia đối nghịch, chỉ cần bọn họ có thể cho cô một cái công đạo vừa lòng thì đối với mấy thứ râu ria đó cô cũng không để ý, cho nên cô lựa chọn làm lơ.
Bọn Tề Long cực kỳ quan tâm đến tình hình thân thể của Lăng Lan, lúc Lăng Lan hôn mê vẫn luôn đến thăm, bọn họ cũng biết thân thể Lăng Lan tổn thương rất nghiêm trọng, cần phải dưỡng thương ở nhầ trong thời gian dài và không thể tiếp tục học ở học viện đồng quân. Dù biết là như vậy nhưng cả bọn vẫn cực kỳ bi thống, đặc biệt là Tề Long, sau khi biết tin tức này thì một mình đi phòng cách đấu để tự ngược, cuối cùng vẫn là Hàn Kế Quân đem cậu ta khuyên ra ngoài.
Nhưng dù vậy, những người khác trong tiểu đội Lăng Lan vẫn cảm giác được Tề Long bất đồng, tuy rằng vẫn mang bộ dạng ngay thẳng như trước nhưng thân thể lại giống như ngọn núi lửa, lúc nào cũng quay cuồng, như có thể phun nham thạch bất cứ lúc nào. Tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn hết sức bình thường nhưng ai cũng không biết cậu ta sẽ bùng nổ khi nào……
Hàn Kế Quân đối với tình huống này của Tề Long thì nửa vui nửa lo, vui vì Tề Long vì bởi Lan lão Đại mà trở nên càng chủ động luyện tập, càng ngày càng mạnh lên, còn lo là vì cậu sợ Tề Long sẽ không chịu nổi áp lực từ chính mình, cuối cùng hoàn toàn hỏng mất……
Hàn Kế Quân âm thầm xiết chặt nắm tay tự nói cho chính mình, cần phải nỗ lực hơn nữa. Cậu tuyệt đối sẽ không để đi sai đường, ở lúc Tề Long mê mang, cậu sẽ nói cho Tề Long phương hướng chính xác……
Lúc tin tức Lăng Lan tạm nghỉ học được xác định truyền ra thì tiểu đội Tề Long, bao gồm Hàn Tục Nhã Lạc Triều và tất cả thành viên cũ của tiểu đội 072 đều tới tiễn, bọn họ muốn từ biệt Lăng Lan trong lần cuối cùng này.
Mọi người “ly tình lả lướt” mà đi tới trước mặt Lăng Lan, lúc này Lăng Lan đang ngồi nghỉ ngơi ở trên chiếc xe lăn tự động công nghệ cao, nhìn mọi người tới tiễn trong lòng cực kỳ cao hứng.
Bất quá, lúc Lăng Lan nhìn thấy bộ dáng của Tề Long thì khẽ cau mày, là một người có khả năng quan sát nhạy bén, cô đương nhiên cảm giác được Tề Long không ổn.
“Tề Long, cậu lại đây.” Nhìn bộ dáng này của Tề Long, tâm tình Lăng Lan tức khắc không tốt, cô mắt lạnh bảo Tề Long đứng ở trước mặt mình.
Tề Long kích động mà đi đến trước mặt Lăng Lan, chờ lão Đại phân phó, nhưng Lăng Lan lại cái gì cũng không nói mà trực tiếp vươn ngón tay, một viên ngọc châu xuất hiện rồi búng thẳng nó đập mạnh lên trán của Tề Long khiến cho Tề Long mất khống chế mà ngã ra sau một chút.
Tề Long đau nhe răng nhếch miệng, tay phải đè cái trán của mình mà xoa điên cuồng còn trong miệng hô: “Lão Đại, cậu làm gì mà bắn tớ?”
Viên ngọc châu mà Lăng Lan tạo ra trực tiếp làm trán của Tề Long đỏ một cục, nhìn màu đỏ thẫm của dấu vết đó là có thể biết lúc ấy Lăng Lan cũng không nương tay: “Nhìn thấy bộ dáng này của cậu tôi liền khó chịu, đặc biệt muốn đánh.”
Tề Long khó hiểu hỏi: “Vì sao lão Đại? Tớ không phải khá tốt sao?”
“Khá tốt? Cái bộ dạng thiên nộ nhân oán này của cậu là khá tốt sao?” Lăng Lan hừ lạnh nói, Tề Long không thể phát tiết được lửa giận Lăng Lan hoàn toàn cảm giác được.
Tề Long trầm mặc, buông đôi tay xuống, gắt gao nắm thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay xuất hiện, thậm chí móng tay để lại trên lòng bàn tay nhưng dấu ngân cậu cũng không có cảm giác. Chẳng lẽ cậu muốn nói với Lan lão Đại hiện tại cậu vô cùng thống hận chính mình vô năng sao…… Nếu là thực lực của cậu mạnh lên một chút thì Lan lão Đại sẽ không cần phải đơn độc ứng chiến để bị thương nặng như bây giờ.
Tề Long biết rõ, cho dù trong trận đấu đại giới quy định các loại liên lạc khí bị phong tỏa, nhưng Lan lão Đại lại có thể làm lơ quy tắc hạn chế để thông báo với họ về Tạ Nghị thì Lan lão Đại cũng có thể thông báo với bọn họ về những sát thủ giả danh giáo viên tiến vào trận đấu, nhưng cho dù bị đe dọa tới tính mạng thì Lăng lão Đại cũng không muốn gọi bọn họ, nổ lực một mình ứng chiến. Cậu biết đây là Lăng Lan không muốn mang bọn họ tới nơi nguy hiểm, cậu cũng biến hiện thực đã chứng minh thực lực của bọn họ thật sự quá kém, căn bản giúp không thể giúp Lăng Lan, nhưng cậu không cam lòng……
“Bang” một tiếng, một vũ khí hình dùi cui bằng băng trực tiếp đánh lên mu bàn tay của Tề Long, để lại một đường lăn đỏ dài: “Làm gì vậy? Tự mình hại mình? Tớ cũng không có tiểu đệ nào túng như vậy.” Lăng Lan bóp nát cây dùi cui trong tay, vẻ mặt lạnh lẽo trả lời.
Lăng Lan nói làm tâm tình Tề Long cực kỳ bất bình, ngực kịch liệt phập phồng lên xuống nói: “Lão Đại, tớ muốn biến cường!”
Lăng Lan mày giương lên: “Vì sao?”
“Tớ không muốn lại đứng phía sau cậu nữa, không muốn chỉ có thể bất lực mà nhìn lão Đại bị thương, cảm giác này rất khổ sở……” Tề Long thấp giọng lẩm bẩm nói, nắm tay lại lần nữa nắm chặt lại rồi đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Cho nên, tớ muốn trở nên đủ mạnh! Ta muốn cùng lão Đại kề vai chiến đấu, trở thành cái cánh tay trái, bờ vai phải của lão Đại, chân chính trở thành an hem cùng vào sinh tử….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.