Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 156: Vì sao phải chết?
Nhữ Phu Nhân
16/01/2017
“Vậy là tốt rồi, con
có biết biểu cảm của con phong phú hơn trước đây rất nhiều hay không?
Nếu không sao thì mẹ yên tâm rồi?” Lam Lạc Phượng thỏa mãn vỗ vỗ khuôn
mặt đáng yêu tiểu chính thái của Lăng Lan rồi kéo tay cô đi vào biệt
thự.
Mà Lăng Lan lại bởi vì câu nói của Lam Lạc Phượng mà chấn động trong lòng, hóa ra những thay đổi của cô đều khiến Lam Lạc Phượng chú ý, sở dĩ không hỏi nhiều cũng bởi vì mẹ Lam lựa chọn tin tưởng cô.
Cũng chỉ có người mẹ toàn tâm toàn ý yêu thương con mới để ý những chi tiết nhỏ nhặt đó, tuy Lam Lạc Phượng không thể quan tâm đến thành học tập cũng, cũng không quan tâm đến tương lai của cô giống như những gia đình khác, nhưng nghĩ lại từ lúc cô sinh ra đến giờ, trong sinh hoạt, cô chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái với những đồ vật quanh mình, nếu có thứ gì khiến cô không thoải mái thì bất tri bất giác, nó sẽ tự động biến mất, đây chắc chắn là do Lam Lạc Phượng làm, mẹ Lam không muốn cô phải chịu ủy khuất.
Càng cảm nhận được tình thương của Lam Lạc Phượng, Lăng Lan càng cảm thấy áy náy, cô dùng sức mà nhéo nhéo tay Lam Lạc Phượng để hấp dẫn sự chú ý.
Lăng Lan lại nở một nụ cười đáng yêu mười phần nhìn mẹ Lam nói: “Mẹ ơi, vừa rồi con đã nói con yêu mẹ chưa??”
Lam Lạc Phượng kinh hỉ mà che miệng lại, Lăng Lan từ nhỏ phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, áp lực rất lớn, lúc còn nhỏ còn hay tươi cười chọc ghẹo người khác nhưng càng lớn dần càng trở nên lạnh lùng, cả người lúc nào cũng tỏa ra hơi thở người muốn sống chớ lại gần khiến Lam Lạc Phượng vừa đau lòng vừa hối hận vô và, nếu lúc trước lựa chọn buông tha cho quân công của Lăng Tiêu thì có phải bây giờ Lăng Lan đã không trở nên thế này.
Sau này khi Lăng Lan chân chính trở thành gia chủ Lăng gia, bắt đầu gánh vách trách nhiệm của Lăng gia thì Lăng Lan càng không thích mở miệng, đương nhiên để làm Lăng Lan có thể nói nhiều hơn, Lam Lạc Phượng cũng từng giả ngây giả dại mà quấn quýt si mê Lăng Lan để Lăng Lan nói chuyện hoặc là nói yêu mình, nhưng cuối và chỉ nhận được những câu nói có lệ khiến Lam Lạc Phượng thương tâm vô và.
Bây giờ nhìn Lăng Lan chủ động mở miệng, trong lòng Lam Lạc Phượng không khỏi mừng rỡ, mẹ Lam vẫn luôn sợ bởi vì Lăng Lan phải giả trai mà tâm lý sinh ra vặn vẹo, giờ nhìn con thoải mái tươi cười còn mang theo vẻ nghịch ngợm của trẻ nhỏ chứng tỏ Lăng Lan mọi mặt đều bình thường khiến Lam Lạc Phượng càng thêm vui mừng.
“Thật là đáng tiếc, Lăng Lan. Vừa rồi con đã quên nói câu này với mẹ đấy.” Lam Lạc Phượng cười đáp lại, hai mắt không cách nào khống chế mà rơi xuống hai giọt nước trong suốt, một giọt trùng hợp rơi xuống mu bàn tay Lăng Lan.
Lăng Lan nhìn chăm chú giọt nước mắt đang đọng trên bàn tay mình rồi ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Mẹ, con yêu me! Về sau con sẽ nhận nhiệm vụ của ba, mỗi ngày đều sẽ nói với mẹ một câu Con yêu mẹ!”
“Lăng Lan, mẹ cũng rất yêu con!” Lam Lạc Phượng lại lần nữa ôm chặt Lăng Lan, hai mắt đẫm nước mông lung nhìn về phía không trung, tựa hồ nhìn thấy Lăng Tiêu đang mỉm cười nhìn mình, vui vẻ vì có người thay anh nói yêu mình.
“Cám ơn anh, Lăng Tiêu. Anh đã để lại lại cho em bảo bối trân quý nhất, Lăng Lan của chúng ta!”
Lăng Lan và Lam Lạc Phượng tổ chức một bữa tiệc lớn ở trong biệt thự, Lăng Lan đem một vài câu chuyện thú vị trên hành tinh Ma Thú kể cho Lam Lạc Phượng, đương nhiên mấy chuyện này đã được có chọn lựa cẩn thận và cũng không đề cập đến chuyện mình đã từng bị thương để tránh mẹ Lam lo lắng, dù sao cô cũng về đến nhà rồi, nói những chuyện đó cũng chỉ khiến cho mẹ lo lắng.
Cô lại kể cho Lam Lạc Phượng nghe về những tiểu đệ của mình, mẹ Lam đối với chuyện này cảm thấy cực kỳ hứng thú, lập tức yêu cầu Lăng Lan chiều mai sau giờ học phải dẫn bạn về cùng ăn tối để cho mình xem mắt.
Lăng Lan tức khắc chảy xuống mấy đường hắc tuyến, cái gì gọi là xem mắt chứ? Mẹ cô nghĩ những tiểu đệ đó thành cái gì vậy? Bất quá nếu như để cho mẹ phải thất vọng thì Lăng Lan không muốn chút nào, suy nghĩ tới lui, cuối cùng Lăng Lan chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Đạt được đáp án mà mình mong muốn, Lam Lạc Phượng tức khắc lại được bơm đầy máu mà sống lại, hưng phấn lớn tiếng hô quản gia Lăng Nhất Nam cùng nhau nghiên cứu thực đơn cho buổi cơm chiều mai chiêu đãi khách của Lăng Lan. Nhìn mẹ Lăng lại trở nên tràn đầy sức sống thì Lăng Lan cũng bất đắc dĩ mà cảm thấy vui vẻ, cho dù có phiền phức một chút nhưng để mẹ vui lòng, cô chỉ có thể nhẫn nại.Lăng Lan đột nhiên nghĩ đến có phải cha mình cùng từng thua dưới tay mẹ như cô bây giờ không?
Ngẫm lại cũng rất có khả năng, bởi vì những hành động vừa rồi của mẹ Lam vận dụng vô cùng thuần thục, tuyệt đối không phải được sử dụng lần đầu, mà có thể làm mẹ Lam tích lũy được nhiều kinh nghiệm như thế thì trừ cha Lăng Tiêu của cô cơ hồ không có khả năng là người khác.
Lăng Nhất Nam vừa nghe Lan thiếu gia muốn mời bạn về nhà ăn cơm thì cũng kích động, lập tức cùng mẹ Lam bàn bạc nên chuẩn bị những gì, bởi vì đây là lần đầu tiên Lăng Lan mời bạn học tới nhà làm khách…… Tuy rằng nơi này chỉ là chỗ dừng chân cho học sinh học viện trung tâm, những chỗ này cũng là chỗ ở lâm thời của bọn họ không phải sao?
Nhìn hai người phụ nữ không ngừng khẩn trương lớn tiếng thảo luận ngày mai nên dùng món gì thì Lăng Lan liền biết bây giờ cô đã trở thành thành phần dư thừa, cô chỉ có thể bất đắc dĩ mà rời nhà ăn, bước vào thế giới ảo internet rồi tìm bọn Tề Long đang ở trên tuyến sẵn báo cho bọn họ ngày mai sang nhà mình ăn cơm rồi im lặng đi vào truyền thừa của Lăng Tiêu.
Cùng lúc đó, tiểu Tứ cũng tạo ra một Lăng Lan giả dạo chơi ở nơi khác, chứng mình Lăng Lan không đến gần không gian truyền thừa.
Lúc này đây, khi tiến vào không gian truyền thừa, Lăng Lan không cần phải trải qua những khảo nghiệm phức tạp giống như trước kia mà cô được trực tiếp đưa đến nhà cũ của Lăng gia. Lăng Lan quen cửa quen nẻo mà đi tới thư phòng, đem cửa phòng đẩy ra liền nhìn thấy Lăng Tiêu đang ngồi sau bàn làm việc viết chữ gì, nghe tiếng động liền ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lăng Lan liền lộ ra nụ cười ấm áp nói: “Lăng Lan, con đã đến rồi?”
Ngay sau đó ông lại nói: “Xem ra con đã đạt được yêu cầu tiếp theo của truyền thừa, một khi đã như vậy con liền biểu hiện cho ta xem đi.” Nói xong, ông nhẹ tay đặt một vật lên bàn, 6 viên trân châu óng ánh xuất hiện.
Lăng Lan không nhìn mấy hạt châu đặt trên bàn mà yên lặng nhìn mặt Lăng Tiêu, nhìn khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười ấm áp. Lần đầu gặp mặt cô không cảm giác được gì, nhưng lúc này khi nhìn thấy một lần nữa, trong lòng Lăng Lan bỗng cảm thấy buồn bực vô cùng, hận không thể tiến lên đánh nát khuôn mặt tươi cười giả dối đó.
Trong khoảng thời gian này, Lăng Lan đã thực hiểu cái gì gọi là thần cấp sư sĩ, cô rất rõ ràng cấp bậc gần bước tới thần này tuyệt đối không dễ dàng chết như vậy, cho dù năng lượng của thông đạo bạo động thì với tốc độ gần như đạt tới vận tốc ánh sáng của cơ giáp thần cấp, Lăng Tiêu cũng có thể tránh được dễ dàng, vì sao không thể không thoát được chứ.
Đến tột và vì cái gì khiến Lăng Tiêu tư nguyện vứt bỏ Lam Lạc Phượng và cô mà lựa chọn cái chết chứ?
“Vì sao phải chết?” Lăng Lan chầm chậm nói từng chữ, đem nghi vấn trong lòng ra hỏi.
Lăng Tiêu sửng sốt, tựa hồ không nghĩ Lăng Lan sẽ hỏi như vậy.
“Tôi hỏi ông vì sao lại lựa chọn đi tìm chết?” Lăng Lan bi phẫn mà nói lớn, một người phụ nữ tốt đẹp như Lam Lạc Phượng vì sao phải vì Lăng Tiêu mà thương tâm? Rõ ràng biết không có mình thì Lam Lạc Phượng sẽ không có hạnh phúc, cho dù có con cũng sẽ mất đi ánh sáng rực rỡ nhưng vì sao vẫn đi tìm chết…
Lăng Tiêu cười khổ, hơi thở vẫn ấm áp như cũ khiến người khác không thể trách cứ: “Cha là quân nhân, mệnh lệnh từ quân bộ, cha không thể không tuân lệnh! Hơn nữa cha chưa từng nghĩ đi tìm chết, cha hy vọng mình có thể sống sót……”
Lăng Tiêu trầm mặc một chút, sau đó nói tiếp: “Ta không biết lúc con tiến vào truyền thừa này thì ta đã chết hay chưa. Nhưng ta muốn nói cho con biết ta sẽ không bao giờ lựa chọn con đường tự sát, cũng sẽ không mặc cho số phận định đoạt, chỉ cần có hy vọng sống thì cho dù gian nan như thế nào ta cũng có thể kiên trì, tận dụng mọi cơ hội.”
“Một khi đã như vậy, vì cái gì ông còn chết?” Thần cấp sư sĩ, chẳng lẽ chỉ bằng một phần năng lượng bạo động trong thông đạo không người có thể nghiên cứu ra liền có thể đem thần cấp Lăng Tiêu tiêu diệt sao?
“Ta không biết, chỉ là ta cảm giác được có nguy hiểm đang tới! Lăng Lan, khi thực lực của con người đạt tới một mức nhất định thì họ có năng lực biết trước nguy hiểm của mình, cho nên ta đã chuẩn bị không gian truyền thừa này, đây chỉ là do ta tính toán mà ra, không có nghĩa là ta đã thật sự chết…” Nụ cười của Lăng Tiêu dần tắt, “Đương nhiên cũng có khả năng, ta thật sự đã chết!” Khí thế trên người Lăng Tiêu đột nhiên bùng nổ, lúc này Lăng Lan mới cảm giác được áp bách là thần cấp sư sĩ mang lại là đáng sợ đến cỡ nào.
May mắn, khí thế của Lăng Tiêu chỉ là chợt lóe qua, nhưng cho dù là trong nháy mắt thì cả người Lăng Lan cũng tẩm ướt mồ hôi, trong nháy mắt kia, cô thậm chí có loại cảm giác chính mình sẽ chết dưới áp lực của cổ năng lực này.
“Nguyên bản chúng ta muốn một mũi tên bắn trúng hai con chim, vừa tiêu diệt Nhật Mộ, vừa tìm ra con sâu đang ẩn nấp trong hệ thống quân chính của Liên Bang, chỉ là không ai nghĩ tới con sâu kia lại có đào sâu, được địa vị cao như vậy, rất có thể kế hoạch của chúng ta đã bị đối phương biết được rồi lập kế khác, đánh ngược về phía chúng ta. Chính là giống như đánh cờ, kém một chiêu, thua cũng không oan, chỉ là con phải cẩn thận, đối phương rất có thể sẽ chém tận giết tuyệt.” Lăng Tiêu hơi hơi lộ ra một chút tin tức “Đương nhiên, ta cũng đã an bài một chút, nếu những người đó không phản bội lời thề lúc trước, có lẽ con có thể an toàn mà trưởng thành, cũng có thể có được truyền thừa của ta.”
Lăng Tiêu nói tới đây liền cười nhạo một tiếng nói: “Người chết như đèn tắt, những người đó có thể vì ta mà mạo hiểm hay không thì ai cũng không biết, điều này không phải là thứ mà ta có thể khống chế. Cho nên Lăng Lan, con phải nhớ kỹ, người nào cũng đều không thể dựa vào, chỉ có chính mình mạnh lên mới là sự thật đáng tin cậy nhất, đương nhiên, những tri thức khác cũng không thể nào thiếu, nếu Lăng Tiêu ta thật sự đã chết thì chỉ có thể nói ta đã chết dưới thết kế của kẻ thù.”
Lăng Lan không nghĩ tới Lăng Tiêu đã sớm nghĩ tới điểm này, cũng đã chuẩn bị sẵn những việc có liên quan, chỉ là cuối cùng vẫn có những chuyện diễn ra ngoài dự kiến của ông làm kế hoạch của ông không có tác dụng.
Lăng Tiêu nói những lời này làm khó chịu trong lòng Lăng Lan dần dần biến mất, giống như Lăng Tiêu nói, đây không phải là chuyện hắn có thể khống chế.
Cô đi lên trước, tay vươn ra lướt qua sáu viên trân châu ở trên bàn, sáu viên châu tức khắc biến mất không thấy. Sau đó liền thấy giữa mấy ngón tay của Lăng Lan xuất hiện 4 viên châu, hai viên còn lại nằm ở trong lòng bàn tay kia.
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, chỉ với một động tác kia ông liền biết tốc độ tay của Lăng Lan đã đạt tới yêu cầu thấp nhất của ông.
Lăng Lan không nhìn thần thái của Lăng Tiêu, mấy ngón tay cô hợp lại bắt đàu chuyển động, ngón tay cô dần dần biến mất, thay vào đó là từng tầng điệp ảnh xuất hiện, vô số tiếng leng keng leng keng thanh thúy vang lên trong lòng bàn tay cô, cực kỳ dễ nghe, dần dần, tiếng leng keng thanh biến thành tiếng leng keng kịch liệt, giống như tiếng mưa rền gió dữ, liên tiếp không ngừng. Có thể thấy tốc độ tay của Lăng Lan đã đạt tới tốc độ đáng sợ.
Mà Lăng Lan lại bởi vì câu nói của Lam Lạc Phượng mà chấn động trong lòng, hóa ra những thay đổi của cô đều khiến Lam Lạc Phượng chú ý, sở dĩ không hỏi nhiều cũng bởi vì mẹ Lam lựa chọn tin tưởng cô.
Cũng chỉ có người mẹ toàn tâm toàn ý yêu thương con mới để ý những chi tiết nhỏ nhặt đó, tuy Lam Lạc Phượng không thể quan tâm đến thành học tập cũng, cũng không quan tâm đến tương lai của cô giống như những gia đình khác, nhưng nghĩ lại từ lúc cô sinh ra đến giờ, trong sinh hoạt, cô chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái với những đồ vật quanh mình, nếu có thứ gì khiến cô không thoải mái thì bất tri bất giác, nó sẽ tự động biến mất, đây chắc chắn là do Lam Lạc Phượng làm, mẹ Lam không muốn cô phải chịu ủy khuất.
Càng cảm nhận được tình thương của Lam Lạc Phượng, Lăng Lan càng cảm thấy áy náy, cô dùng sức mà nhéo nhéo tay Lam Lạc Phượng để hấp dẫn sự chú ý.
Lăng Lan lại nở một nụ cười đáng yêu mười phần nhìn mẹ Lam nói: “Mẹ ơi, vừa rồi con đã nói con yêu mẹ chưa??”
Lam Lạc Phượng kinh hỉ mà che miệng lại, Lăng Lan từ nhỏ phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, áp lực rất lớn, lúc còn nhỏ còn hay tươi cười chọc ghẹo người khác nhưng càng lớn dần càng trở nên lạnh lùng, cả người lúc nào cũng tỏa ra hơi thở người muốn sống chớ lại gần khiến Lam Lạc Phượng vừa đau lòng vừa hối hận vô và, nếu lúc trước lựa chọn buông tha cho quân công của Lăng Tiêu thì có phải bây giờ Lăng Lan đã không trở nên thế này.
Sau này khi Lăng Lan chân chính trở thành gia chủ Lăng gia, bắt đầu gánh vách trách nhiệm của Lăng gia thì Lăng Lan càng không thích mở miệng, đương nhiên để làm Lăng Lan có thể nói nhiều hơn, Lam Lạc Phượng cũng từng giả ngây giả dại mà quấn quýt si mê Lăng Lan để Lăng Lan nói chuyện hoặc là nói yêu mình, nhưng cuối và chỉ nhận được những câu nói có lệ khiến Lam Lạc Phượng thương tâm vô và.
Bây giờ nhìn Lăng Lan chủ động mở miệng, trong lòng Lam Lạc Phượng không khỏi mừng rỡ, mẹ Lam vẫn luôn sợ bởi vì Lăng Lan phải giả trai mà tâm lý sinh ra vặn vẹo, giờ nhìn con thoải mái tươi cười còn mang theo vẻ nghịch ngợm của trẻ nhỏ chứng tỏ Lăng Lan mọi mặt đều bình thường khiến Lam Lạc Phượng càng thêm vui mừng.
“Thật là đáng tiếc, Lăng Lan. Vừa rồi con đã quên nói câu này với mẹ đấy.” Lam Lạc Phượng cười đáp lại, hai mắt không cách nào khống chế mà rơi xuống hai giọt nước trong suốt, một giọt trùng hợp rơi xuống mu bàn tay Lăng Lan.
Lăng Lan nhìn chăm chú giọt nước mắt đang đọng trên bàn tay mình rồi ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Mẹ, con yêu me! Về sau con sẽ nhận nhiệm vụ của ba, mỗi ngày đều sẽ nói với mẹ một câu Con yêu mẹ!”
“Lăng Lan, mẹ cũng rất yêu con!” Lam Lạc Phượng lại lần nữa ôm chặt Lăng Lan, hai mắt đẫm nước mông lung nhìn về phía không trung, tựa hồ nhìn thấy Lăng Tiêu đang mỉm cười nhìn mình, vui vẻ vì có người thay anh nói yêu mình.
“Cám ơn anh, Lăng Tiêu. Anh đã để lại lại cho em bảo bối trân quý nhất, Lăng Lan của chúng ta!”
Lăng Lan và Lam Lạc Phượng tổ chức một bữa tiệc lớn ở trong biệt thự, Lăng Lan đem một vài câu chuyện thú vị trên hành tinh Ma Thú kể cho Lam Lạc Phượng, đương nhiên mấy chuyện này đã được có chọn lựa cẩn thận và cũng không đề cập đến chuyện mình đã từng bị thương để tránh mẹ Lam lo lắng, dù sao cô cũng về đến nhà rồi, nói những chuyện đó cũng chỉ khiến cho mẹ lo lắng.
Cô lại kể cho Lam Lạc Phượng nghe về những tiểu đệ của mình, mẹ Lam đối với chuyện này cảm thấy cực kỳ hứng thú, lập tức yêu cầu Lăng Lan chiều mai sau giờ học phải dẫn bạn về cùng ăn tối để cho mình xem mắt.
Lăng Lan tức khắc chảy xuống mấy đường hắc tuyến, cái gì gọi là xem mắt chứ? Mẹ cô nghĩ những tiểu đệ đó thành cái gì vậy? Bất quá nếu như để cho mẹ phải thất vọng thì Lăng Lan không muốn chút nào, suy nghĩ tới lui, cuối cùng Lăng Lan chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Đạt được đáp án mà mình mong muốn, Lam Lạc Phượng tức khắc lại được bơm đầy máu mà sống lại, hưng phấn lớn tiếng hô quản gia Lăng Nhất Nam cùng nhau nghiên cứu thực đơn cho buổi cơm chiều mai chiêu đãi khách của Lăng Lan. Nhìn mẹ Lăng lại trở nên tràn đầy sức sống thì Lăng Lan cũng bất đắc dĩ mà cảm thấy vui vẻ, cho dù có phiền phức một chút nhưng để mẹ vui lòng, cô chỉ có thể nhẫn nại.Lăng Lan đột nhiên nghĩ đến có phải cha mình cùng từng thua dưới tay mẹ như cô bây giờ không?
Ngẫm lại cũng rất có khả năng, bởi vì những hành động vừa rồi của mẹ Lam vận dụng vô cùng thuần thục, tuyệt đối không phải được sử dụng lần đầu, mà có thể làm mẹ Lam tích lũy được nhiều kinh nghiệm như thế thì trừ cha Lăng Tiêu của cô cơ hồ không có khả năng là người khác.
Lăng Nhất Nam vừa nghe Lan thiếu gia muốn mời bạn về nhà ăn cơm thì cũng kích động, lập tức cùng mẹ Lam bàn bạc nên chuẩn bị những gì, bởi vì đây là lần đầu tiên Lăng Lan mời bạn học tới nhà làm khách…… Tuy rằng nơi này chỉ là chỗ dừng chân cho học sinh học viện trung tâm, những chỗ này cũng là chỗ ở lâm thời của bọn họ không phải sao?
Nhìn hai người phụ nữ không ngừng khẩn trương lớn tiếng thảo luận ngày mai nên dùng món gì thì Lăng Lan liền biết bây giờ cô đã trở thành thành phần dư thừa, cô chỉ có thể bất đắc dĩ mà rời nhà ăn, bước vào thế giới ảo internet rồi tìm bọn Tề Long đang ở trên tuyến sẵn báo cho bọn họ ngày mai sang nhà mình ăn cơm rồi im lặng đi vào truyền thừa của Lăng Tiêu.
Cùng lúc đó, tiểu Tứ cũng tạo ra một Lăng Lan giả dạo chơi ở nơi khác, chứng mình Lăng Lan không đến gần không gian truyền thừa.
Lúc này đây, khi tiến vào không gian truyền thừa, Lăng Lan không cần phải trải qua những khảo nghiệm phức tạp giống như trước kia mà cô được trực tiếp đưa đến nhà cũ của Lăng gia. Lăng Lan quen cửa quen nẻo mà đi tới thư phòng, đem cửa phòng đẩy ra liền nhìn thấy Lăng Tiêu đang ngồi sau bàn làm việc viết chữ gì, nghe tiếng động liền ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lăng Lan liền lộ ra nụ cười ấm áp nói: “Lăng Lan, con đã đến rồi?”
Ngay sau đó ông lại nói: “Xem ra con đã đạt được yêu cầu tiếp theo của truyền thừa, một khi đã như vậy con liền biểu hiện cho ta xem đi.” Nói xong, ông nhẹ tay đặt một vật lên bàn, 6 viên trân châu óng ánh xuất hiện.
Lăng Lan không nhìn mấy hạt châu đặt trên bàn mà yên lặng nhìn mặt Lăng Tiêu, nhìn khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười ấm áp. Lần đầu gặp mặt cô không cảm giác được gì, nhưng lúc này khi nhìn thấy một lần nữa, trong lòng Lăng Lan bỗng cảm thấy buồn bực vô cùng, hận không thể tiến lên đánh nát khuôn mặt tươi cười giả dối đó.
Trong khoảng thời gian này, Lăng Lan đã thực hiểu cái gì gọi là thần cấp sư sĩ, cô rất rõ ràng cấp bậc gần bước tới thần này tuyệt đối không dễ dàng chết như vậy, cho dù năng lượng của thông đạo bạo động thì với tốc độ gần như đạt tới vận tốc ánh sáng của cơ giáp thần cấp, Lăng Tiêu cũng có thể tránh được dễ dàng, vì sao không thể không thoát được chứ.
Đến tột và vì cái gì khiến Lăng Tiêu tư nguyện vứt bỏ Lam Lạc Phượng và cô mà lựa chọn cái chết chứ?
“Vì sao phải chết?” Lăng Lan chầm chậm nói từng chữ, đem nghi vấn trong lòng ra hỏi.
Lăng Tiêu sửng sốt, tựa hồ không nghĩ Lăng Lan sẽ hỏi như vậy.
“Tôi hỏi ông vì sao lại lựa chọn đi tìm chết?” Lăng Lan bi phẫn mà nói lớn, một người phụ nữ tốt đẹp như Lam Lạc Phượng vì sao phải vì Lăng Tiêu mà thương tâm? Rõ ràng biết không có mình thì Lam Lạc Phượng sẽ không có hạnh phúc, cho dù có con cũng sẽ mất đi ánh sáng rực rỡ nhưng vì sao vẫn đi tìm chết…
Lăng Tiêu cười khổ, hơi thở vẫn ấm áp như cũ khiến người khác không thể trách cứ: “Cha là quân nhân, mệnh lệnh từ quân bộ, cha không thể không tuân lệnh! Hơn nữa cha chưa từng nghĩ đi tìm chết, cha hy vọng mình có thể sống sót……”
Lăng Tiêu trầm mặc một chút, sau đó nói tiếp: “Ta không biết lúc con tiến vào truyền thừa này thì ta đã chết hay chưa. Nhưng ta muốn nói cho con biết ta sẽ không bao giờ lựa chọn con đường tự sát, cũng sẽ không mặc cho số phận định đoạt, chỉ cần có hy vọng sống thì cho dù gian nan như thế nào ta cũng có thể kiên trì, tận dụng mọi cơ hội.”
“Một khi đã như vậy, vì cái gì ông còn chết?” Thần cấp sư sĩ, chẳng lẽ chỉ bằng một phần năng lượng bạo động trong thông đạo không người có thể nghiên cứu ra liền có thể đem thần cấp Lăng Tiêu tiêu diệt sao?
“Ta không biết, chỉ là ta cảm giác được có nguy hiểm đang tới! Lăng Lan, khi thực lực của con người đạt tới một mức nhất định thì họ có năng lực biết trước nguy hiểm của mình, cho nên ta đã chuẩn bị không gian truyền thừa này, đây chỉ là do ta tính toán mà ra, không có nghĩa là ta đã thật sự chết…” Nụ cười của Lăng Tiêu dần tắt, “Đương nhiên cũng có khả năng, ta thật sự đã chết!” Khí thế trên người Lăng Tiêu đột nhiên bùng nổ, lúc này Lăng Lan mới cảm giác được áp bách là thần cấp sư sĩ mang lại là đáng sợ đến cỡ nào.
May mắn, khí thế của Lăng Tiêu chỉ là chợt lóe qua, nhưng cho dù là trong nháy mắt thì cả người Lăng Lan cũng tẩm ướt mồ hôi, trong nháy mắt kia, cô thậm chí có loại cảm giác chính mình sẽ chết dưới áp lực của cổ năng lực này.
“Nguyên bản chúng ta muốn một mũi tên bắn trúng hai con chim, vừa tiêu diệt Nhật Mộ, vừa tìm ra con sâu đang ẩn nấp trong hệ thống quân chính của Liên Bang, chỉ là không ai nghĩ tới con sâu kia lại có đào sâu, được địa vị cao như vậy, rất có thể kế hoạch của chúng ta đã bị đối phương biết được rồi lập kế khác, đánh ngược về phía chúng ta. Chính là giống như đánh cờ, kém một chiêu, thua cũng không oan, chỉ là con phải cẩn thận, đối phương rất có thể sẽ chém tận giết tuyệt.” Lăng Tiêu hơi hơi lộ ra một chút tin tức “Đương nhiên, ta cũng đã an bài một chút, nếu những người đó không phản bội lời thề lúc trước, có lẽ con có thể an toàn mà trưởng thành, cũng có thể có được truyền thừa của ta.”
Lăng Tiêu nói tới đây liền cười nhạo một tiếng nói: “Người chết như đèn tắt, những người đó có thể vì ta mà mạo hiểm hay không thì ai cũng không biết, điều này không phải là thứ mà ta có thể khống chế. Cho nên Lăng Lan, con phải nhớ kỹ, người nào cũng đều không thể dựa vào, chỉ có chính mình mạnh lên mới là sự thật đáng tin cậy nhất, đương nhiên, những tri thức khác cũng không thể nào thiếu, nếu Lăng Tiêu ta thật sự đã chết thì chỉ có thể nói ta đã chết dưới thết kế của kẻ thù.”
Lăng Lan không nghĩ tới Lăng Tiêu đã sớm nghĩ tới điểm này, cũng đã chuẩn bị sẵn những việc có liên quan, chỉ là cuối cùng vẫn có những chuyện diễn ra ngoài dự kiến của ông làm kế hoạch của ông không có tác dụng.
Lăng Tiêu nói những lời này làm khó chịu trong lòng Lăng Lan dần dần biến mất, giống như Lăng Tiêu nói, đây không phải là chuyện hắn có thể khống chế.
Cô đi lên trước, tay vươn ra lướt qua sáu viên trân châu ở trên bàn, sáu viên châu tức khắc biến mất không thấy. Sau đó liền thấy giữa mấy ngón tay của Lăng Lan xuất hiện 4 viên châu, hai viên còn lại nằm ở trong lòng bàn tay kia.
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, chỉ với một động tác kia ông liền biết tốc độ tay của Lăng Lan đã đạt tới yêu cầu thấp nhất của ông.
Lăng Lan không nhìn thần thái của Lăng Tiêu, mấy ngón tay cô hợp lại bắt đàu chuyển động, ngón tay cô dần dần biến mất, thay vào đó là từng tầng điệp ảnh xuất hiện, vô số tiếng leng keng leng keng thanh thúy vang lên trong lòng bàn tay cô, cực kỳ dễ nghe, dần dần, tiếng leng keng thanh biến thành tiếng leng keng kịch liệt, giống như tiếng mưa rền gió dữ, liên tiếp không ngừng. Có thể thấy tốc độ tay của Lăng Lan đã đạt tới tốc độ đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.