Chương 21: CHƯƠNG 21
anhthuvonguyen
22/09/2016
Hình ảnh không liên quan
------VÀO TRUYỆN------
_Ê tên kia tôi chưa đụng vào bạn gái cậu nha! Cô ta tự tung tự tác làm ra mấy chuyện đồi bại rồi nói tui làm! Hứ! Có bạn gái mà không biết giữ chặt để cho ả nằm dưới thân bao nhiêu tên đàn ông! Đúng là không biết xấu hổ! Hứ!- Chị Băng chửi một tuồng làm Lam ca đen mặt.
_ Thôi cho tui xin đi!- Ông chủ quán cảm thán.
_ Cô nói mà không thèm nhìn lại mình! Chứ không phải lúc trước bao giờ cũng quấn lấy Hạ Tiêu Diệp sao!- Anh tức giận nói.
_ Hứ! Thì sao hắn là hôn phu của tôi chuyện canh giữ chồng sắp cưới của mình khỏi bàn tay của bạn gái anh là sai hả!?! Ít nhất tôi không lấy thân mình ra dụ dỗ đám đàn ông ngoài kia.- Cô khinh miệt nhìn anh.
_ Cô... Cô...!!!- Anh tức tối mà chẳng thể nói gì vì thật sự Lam Mộng Tuyết đã từng nằm dưới thân của Hạ Tiêu Diệp.
_ Tôi thì sao!!! Giờ tôi toại nguyện cho hắn và cô ta cô ta lại tiếp tục đi câu dẫn thêm anh thôi! Ả ta thật chả có chút tự trọng đúng là đồ lẳng lơ!!!- Lần này cô thật sự đụng chạm mạnh đến lòng tự trọng của anh rồi.
_Đỡ hơn cô bị tên Lục Thiên Sơn kia lừa gạt như cái phao chơi chán rồi thì vứt bỏ!- Anh vốn không muốn nhắc đến nỗi đau của cô nhưng cô dám nói đến thế anh cũng chẳng ngại ngùng nữa.
_Đỡ hơn ư? Thật tức cười! Tôi chỉ thua một người còn anh! Mấy người ta 1, 2...3...Hàng tá người!!!
Suy nghĩ cho kỹ đi!- Cô nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.
_ Thật là màng đấu khẩu đặc sắc!-
Ông chủ quán vỗ tay tán thưởng trong khi đang ăn bắp rang.
_ Ông thật là kì cục! Thôi cháu về đây!- Lam ca và Băng tỷ đồng thanh.
Ra khỏi quán cà phê hai người đi từng bước trên con đường vừa mới tạnh mưa trên lá cây còn lại. Con đường vắng vẻ rộng rãi lâu lâu lại có vài chiếc xe chạy qua con đường này. Tạo nên khung cảnh lãng mạn chết người nhưng đáng tiếc khung cảnh có tình mà con người vô tình. Thật đáng tiếc con đường đẹp vậy mà mặt hai người đang đi thì chằm dằm như muốn giết người đến nơi vậy.
Đã vậy còn có vài tên không biết chết là gì mà đăm thẳng vào trêu ghẹo cô.
_ Cô em có muốn đi chơi cùng tụi anh không!- Tên xấu xí nào đó nâng cằm cô lên nói với giọng chứa đầy dục vọng.
_ Hứ! Với tên xấu xí như anh à! Thật mất mỹ quan thành phố mà!- Cô khinh thường nói. Thấy tên đó có vẻ tức giận cô càng cười khẩy.
_ M...Mày đồ con tiện nhân ỷ có chút nhan sắc mà làm tới hả! Tao cho mày biết tay!- Hắn giận run cả người.
_Giỏi thì lên chị mày không có sợ! - Cô đưa tay lên thách thức ba tên côn đồ phía trước. Trong khi đó Lam Thần đứng một bên xem kịch vui.
"Bốp, chát, binh, đùng, bốp"
10 phút trôi qua, ba tên hồi nãy bị cô dần ra tơi tả. Nằm bẹp dưới đất bất tỉnh nhân sự ( Tg : Thao phỏng đoán của tg chắc các anh ý sẽ nằm bệnh viện 4 tháng là ít!>< ). Lam Thần mở to con mắt của mình nhìn những đòn karate đẹp mắt mà phải nói là chuẩn không cần chỉnh luôn. Đã vậy chị Băng còn chưa chịu dừng lại vẫn tiếp tục đánh như xã stress lâu ngày tích tụ vậy. Những tên nằm dưới đất liên tục cầu xin lòng từ bi từ cô. Còn anh nhìn cô với ánh mắt tìm tòi và... Thích thú.
Sau khi đánh xong thì phủi tay bỏ đi mà không quan tâm đến Lam Thần đang đứng nhìn cô như nhìn sinh vật ngoài hành tinh vậy.
------VÀO TRUYỆN------
_Ê tên kia tôi chưa đụng vào bạn gái cậu nha! Cô ta tự tung tự tác làm ra mấy chuyện đồi bại rồi nói tui làm! Hứ! Có bạn gái mà không biết giữ chặt để cho ả nằm dưới thân bao nhiêu tên đàn ông! Đúng là không biết xấu hổ! Hứ!- Chị Băng chửi một tuồng làm Lam ca đen mặt.
_ Thôi cho tui xin đi!- Ông chủ quán cảm thán.
_ Cô nói mà không thèm nhìn lại mình! Chứ không phải lúc trước bao giờ cũng quấn lấy Hạ Tiêu Diệp sao!- Anh tức giận nói.
_ Hứ! Thì sao hắn là hôn phu của tôi chuyện canh giữ chồng sắp cưới của mình khỏi bàn tay của bạn gái anh là sai hả!?! Ít nhất tôi không lấy thân mình ra dụ dỗ đám đàn ông ngoài kia.- Cô khinh miệt nhìn anh.
_ Cô... Cô...!!!- Anh tức tối mà chẳng thể nói gì vì thật sự Lam Mộng Tuyết đã từng nằm dưới thân của Hạ Tiêu Diệp.
_ Tôi thì sao!!! Giờ tôi toại nguyện cho hắn và cô ta cô ta lại tiếp tục đi câu dẫn thêm anh thôi! Ả ta thật chả có chút tự trọng đúng là đồ lẳng lơ!!!- Lần này cô thật sự đụng chạm mạnh đến lòng tự trọng của anh rồi.
_Đỡ hơn cô bị tên Lục Thiên Sơn kia lừa gạt như cái phao chơi chán rồi thì vứt bỏ!- Anh vốn không muốn nhắc đến nỗi đau của cô nhưng cô dám nói đến thế anh cũng chẳng ngại ngùng nữa.
_Đỡ hơn ư? Thật tức cười! Tôi chỉ thua một người còn anh! Mấy người ta 1, 2...3...Hàng tá người!!!
Suy nghĩ cho kỹ đi!- Cô nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.
_ Thật là màng đấu khẩu đặc sắc!-
Ông chủ quán vỗ tay tán thưởng trong khi đang ăn bắp rang.
_ Ông thật là kì cục! Thôi cháu về đây!- Lam ca và Băng tỷ đồng thanh.
Ra khỏi quán cà phê hai người đi từng bước trên con đường vừa mới tạnh mưa trên lá cây còn lại. Con đường vắng vẻ rộng rãi lâu lâu lại có vài chiếc xe chạy qua con đường này. Tạo nên khung cảnh lãng mạn chết người nhưng đáng tiếc khung cảnh có tình mà con người vô tình. Thật đáng tiếc con đường đẹp vậy mà mặt hai người đang đi thì chằm dằm như muốn giết người đến nơi vậy.
Đã vậy còn có vài tên không biết chết là gì mà đăm thẳng vào trêu ghẹo cô.
_ Cô em có muốn đi chơi cùng tụi anh không!- Tên xấu xí nào đó nâng cằm cô lên nói với giọng chứa đầy dục vọng.
_ Hứ! Với tên xấu xí như anh à! Thật mất mỹ quan thành phố mà!- Cô khinh thường nói. Thấy tên đó có vẻ tức giận cô càng cười khẩy.
_ M...Mày đồ con tiện nhân ỷ có chút nhan sắc mà làm tới hả! Tao cho mày biết tay!- Hắn giận run cả người.
_Giỏi thì lên chị mày không có sợ! - Cô đưa tay lên thách thức ba tên côn đồ phía trước. Trong khi đó Lam Thần đứng một bên xem kịch vui.
"Bốp, chát, binh, đùng, bốp"
10 phút trôi qua, ba tên hồi nãy bị cô dần ra tơi tả. Nằm bẹp dưới đất bất tỉnh nhân sự ( Tg : Thao phỏng đoán của tg chắc các anh ý sẽ nằm bệnh viện 4 tháng là ít!>< ). Lam Thần mở to con mắt của mình nhìn những đòn karate đẹp mắt mà phải nói là chuẩn không cần chỉnh luôn. Đã vậy chị Băng còn chưa chịu dừng lại vẫn tiếp tục đánh như xã stress lâu ngày tích tụ vậy. Những tên nằm dưới đất liên tục cầu xin lòng từ bi từ cô. Còn anh nhìn cô với ánh mắt tìm tòi và... Thích thú.
Sau khi đánh xong thì phủi tay bỏ đi mà không quan tâm đến Lam Thần đang đứng nhìn cô như nhìn sinh vật ngoài hành tinh vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.