Chương 2: CHƯƠNG 2
anhthuvonguyen
22/09/2016
Trong căn
phòng màu xanh nước biển nhạt. Có một cô gái khá xinh nằm dài trên chiếc giường màu trắng nhỏ đặt ở góc phòng. Cô tên là Nguyễn Ngọc Liên, cô
cầm trên tay một quyển tiểu thuyết màu hồng. Đọc xong cũng đã tối nên cô mệt nhọc bước xuống giường vào nhà vệ sinh. Căn nhà cô thuê ko quá nhỏ
nhưng đầy đủ mọi thứ cô cần. Cô vào nhà bếp nấu mì ăn cho đỡ đói.
_Haiz bà gọi tôi vào h này chi z!- Cô than thở bắt điện thoại của cô bạn thân của cô. Tác giả cuốn tiểu thuyết cô đọc.
_Bồ thấy truyện đó hay ko?- Cô háo hức hỏi.
_Mình vứt rồi- Cô đùa cợt nói.
_Sao bạn ác thế!- Cô bạn cảm thán.
_Đùa đấy! Đọc rồi! Haha!!!
_Mà bà ác quá!?!
_Sao z!?!
_Nữ phụ thật tội nghiệp mà!
_Mà bồ ăn tiếp đi mình có hẹn rồi!
_Hẹn hò tiếp đi bỏ bạn theo trai ác quá!- Cô trêu chọc bạn mình.
_Bye
Cô tiếp tục sự nghiệp ăn mì và xem phim của mình mà thiếp đi không hay biết.
Sau khi tỉnh dậy:
_Con mẹ nó đây là đâu z!!!- Từ khi thức dậy cô la oai oái khi nhìn vào gương.
_What the hợi! Chơi nhau à? Mới chửi rủa con tg mà giờ xuyên rồi !!! Con muốn tự tử!!! Huhu...- Cô tự biên tự diễn một hồi thì mới tìm giấy tờ để biết mình là ai.
_Thiên ơi con chưa từng chửi ông mà!'Tg: chắc chưa?' Con chưa làm gì ác mà sao cho con xuyên mà vai nữ phụ nữa chứ ...bla...bla- Sau một hồi mệt quá ngủ luôn' Tg trạch nữ là thế!' 'Băng tỷ: thì sao muốn j!?!' 'Tg: vâng em lạy chị'
_Haiz! Em gái tới giờ vẫn chưa chịu dậy nữa! Thiệt là!!!- Phạm Tuấn Anh cảm thán.
_Băng Băng! Mở cửa! Thức dậy ngay cho anh!!!- Anh cô đập cửa ko thương tiếc.
_Ồn quá bữa nay chụy mày nghĩ học! Mệt rồi!!!- Cô trùm kín chăn ngủ tiếp.
_Em nói gì z!!! Băng Băng!- Anh cô chịu hết nổi đạp banh cửa đi vào kéo cô dậy.
_A huhuhu anh hai ăn hiếp em gái! Huhu!!!!!!!!!- Cô khóc quài làm anh cô bó tay cho cô ngủ tiếp.
_Bó tay rồi! Ngủ đi!!!
Cô sực nhớ phải đi học liền ôm bộ đồng phục mau trắng đen lao vào phòng tắm thay đồ. Giờ cô mới nhìn kĩ vẻ đẹp của thân thể này. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê sứ, đôi mắt màu tím nhẹ trong veo như mặt nước phẳng lặng không chút gợn sóng to, tròn, long lanh. Đôi môi màu hồng như quả cherry chín mọng làm người ta muốn cắn. Gò má hơi ửng hồng làm cô càng thêm mị hoặc. Làn da trắng nõn như da em bé. Thân hình chữ s hoàn hảo. Mái tóc màu đen óng ả dài mượt mà. Cô bước xuống lầu anh cô ngạc nhiên khi thấy cô không hề trang điểm trong như thiên thần tọa lạc nơi trần gian nhơ nhuốc này.
_Làm gì mà anh hai nhìn em dữ vậy!?!- Cô ngây ngô hỏi.
_Ưmk! Không có gì đâu ăn đi!
_Í chết trễ rồi!- Cô chạy ra ngoài với tốc độ ánh sáng để lại một người ngây ngốc nhìn cô.
_Em gái em đi học mà không đem cặp sao học!!! Em gái ơi!!! Băng Băng ơi!!! Tiểu nha đầu!!! Đợi anh hai!!! - Tuấn Anh vừa chạy theo cô vừa kêu la ơi ới. Còn đâu là hình tượng tổng tài lạnh lùng của Phạm thị nữa!!! Lãnh khốc!!! Huhu thần tượng của tui- Các chị hầu gái nhìn nhau khóc thầm.
_Haiz bà gọi tôi vào h này chi z!- Cô than thở bắt điện thoại của cô bạn thân của cô. Tác giả cuốn tiểu thuyết cô đọc.
_Bồ thấy truyện đó hay ko?- Cô háo hức hỏi.
_Mình vứt rồi- Cô đùa cợt nói.
_Sao bạn ác thế!- Cô bạn cảm thán.
_Đùa đấy! Đọc rồi! Haha!!!
_Mà bà ác quá!?!
_Sao z!?!
_Nữ phụ thật tội nghiệp mà!
_Mà bồ ăn tiếp đi mình có hẹn rồi!
_Hẹn hò tiếp đi bỏ bạn theo trai ác quá!- Cô trêu chọc bạn mình.
_Bye
Cô tiếp tục sự nghiệp ăn mì và xem phim của mình mà thiếp đi không hay biết.
Sau khi tỉnh dậy:
_Con mẹ nó đây là đâu z!!!- Từ khi thức dậy cô la oai oái khi nhìn vào gương.
_What the hợi! Chơi nhau à? Mới chửi rủa con tg mà giờ xuyên rồi !!! Con muốn tự tử!!! Huhu...- Cô tự biên tự diễn một hồi thì mới tìm giấy tờ để biết mình là ai.
_Thiên ơi con chưa từng chửi ông mà!'Tg: chắc chưa?' Con chưa làm gì ác mà sao cho con xuyên mà vai nữ phụ nữa chứ ...bla...bla- Sau một hồi mệt quá ngủ luôn' Tg trạch nữ là thế!' 'Băng tỷ: thì sao muốn j!?!' 'Tg: vâng em lạy chị'
_Haiz! Em gái tới giờ vẫn chưa chịu dậy nữa! Thiệt là!!!- Phạm Tuấn Anh cảm thán.
_Băng Băng! Mở cửa! Thức dậy ngay cho anh!!!- Anh cô đập cửa ko thương tiếc.
_Ồn quá bữa nay chụy mày nghĩ học! Mệt rồi!!!- Cô trùm kín chăn ngủ tiếp.
_Em nói gì z!!! Băng Băng!- Anh cô chịu hết nổi đạp banh cửa đi vào kéo cô dậy.
_A huhuhu anh hai ăn hiếp em gái! Huhu!!!!!!!!!- Cô khóc quài làm anh cô bó tay cho cô ngủ tiếp.
_Bó tay rồi! Ngủ đi!!!
Cô sực nhớ phải đi học liền ôm bộ đồng phục mau trắng đen lao vào phòng tắm thay đồ. Giờ cô mới nhìn kĩ vẻ đẹp của thân thể này. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê sứ, đôi mắt màu tím nhẹ trong veo như mặt nước phẳng lặng không chút gợn sóng to, tròn, long lanh. Đôi môi màu hồng như quả cherry chín mọng làm người ta muốn cắn. Gò má hơi ửng hồng làm cô càng thêm mị hoặc. Làn da trắng nõn như da em bé. Thân hình chữ s hoàn hảo. Mái tóc màu đen óng ả dài mượt mà. Cô bước xuống lầu anh cô ngạc nhiên khi thấy cô không hề trang điểm trong như thiên thần tọa lạc nơi trần gian nhơ nhuốc này.
_Làm gì mà anh hai nhìn em dữ vậy!?!- Cô ngây ngô hỏi.
_Ưmk! Không có gì đâu ăn đi!
_Í chết trễ rồi!- Cô chạy ra ngoài với tốc độ ánh sáng để lại một người ngây ngốc nhìn cô.
_Em gái em đi học mà không đem cặp sao học!!! Em gái ơi!!! Băng Băng ơi!!! Tiểu nha đầu!!! Đợi anh hai!!! - Tuấn Anh vừa chạy theo cô vừa kêu la ơi ới. Còn đâu là hình tượng tổng tài lạnh lùng của Phạm thị nữa!!! Lãnh khốc!!! Huhu thần tượng của tui- Các chị hầu gái nhìn nhau khóc thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.