Chương 52
anhthuvonguyen
09/10/2016
Chả ai đoán cho ta vui cả! Kệ đi. Đáp án là anh Hạ Tiêu Diệp. Rồi, vào truyện.
____________________________________
- Hai người đang làm gì vậy?_ Hạ Tiêu Diệp mở cánh cửa ra, đen mặt hỏi.
- Ờ thì mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu...chỉ là..._ Tuấn Anh lắp bắp, vẫn chưa rời khỏi tư thế này.
- Theo tôi đoán, cậu là công(chỉ Hàn ca), còn cậu là thụ?(chỉ Tuấn Anh ca) Tốt, đỡ được hai đối thủ. Các cậu cưới nhau đi, tôi là tôi ủng hộ. Có gì tôi sẽ hỗ trợ tổ chức tiệc cưới._ tâm trạng Diệp thiếu vui hẳn lên. Chẳng qua định sang xin lỗi Băng nhi, ai dè gặp được cảnh này.
Nghe xong câu nói của Tiêu Diệp, Hàn ca bất ngờ trượt tay...Và first kiss của anh được trao trọn cho Tuấn Anh ca.Trong vài giây, hai người bị sốc tới mức không thể buông nhau ra.
- Cạch
- Tách
Hai âm thanh khác nhau vang lên cùng một lúc. Một là Tiêu Diệp vừa cầm máy ảnh chụp, cái còn lại là:
- Hàn ca, Tuấn Anh ca, chẳng lẽ đây là lý do hai anh từ chối em?_ nữ chủ ngây thơ vô tội Lam Mộng Tuyết lên tiếng. Ả định sang đưa rượu cho con nhỏ Phạm Ngọc Băng kia(không có chuyện nàng ta tốt bụng vậy đâu), không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này. Tuy nhiên không chỉ ả ngạc nhiên vì chuyện này, mà còn có một số người ngạc nhiên vì ả.
- Cô đến đây làm gì?_ Diệp hỏi trong lúc hai người kia đứng dậy.
- Em đã hối hận...và có món quà chuộc tội với Băng Băng._
Mộng Tuyết chìa chai rượu trong tay ra. Đúng là hãng yêu thích của Băng nhi.
- Thứ cô mang đến chưa chắc đã thuần túy là rượu. Đừng hòng hại Băng nhi_ Tuấn Anh lạnh mặt.
- Em không có ý đồ hại Băng nhi thật mà! Anh cứ thử đi_ ả khẳng định.
- Được, có hai tên tay sai của ta ở dưới kia. Chúng ta có thể cho chúng thử_ Diệp gật đầu.
- Nhưng như vậy...món quà sẽ không còn nguyên vẹn._ Mộng Tuyết lưng tròng nước mắt.
- Tôi sẽ đền bù_ Hàn khẳng đinh.
Họ xuống dưới nhà. Có hai tên tay sai ở đó thật.
- Một trong hai ngươi uống thử chai rượu này đi_ Diệp giơ chai rượu ra.
- Của biếu là của lo, của cho là của nợ. Có là đồ của chủ nhân ta cũng chẳng dám_ một trong hai tên cười khẩy.
- Ngươi...
- Tôi sẽ uống_ người còn lại nói.
- Tốt.
Hắn một hơi tu hết cả chai rồi nói:
- Tạm thời chưa có biểu hiện gì, vẫn là nên chờ.
Khoảng nửa tiếng sau, vẫn không có biểu hiện gì.
- Không có độc_ Hàn rút ra kết luận.
- Xin lỗi vì đã nghi ngờ_ Diệp nói.(Vũ:anh là vẫn nên nghi ngờ.Diệp: Sao?Vũ: chờ đi khắc biết)
- Không sao_ Mộng Tuyết lắc đầu.Thực ra nhờ vậy ngày hôm nay ta mới được ở gần ba người lâu vậy chứ.
- Chúng ta đi mua rượu bù cho cô._ Hàn nói.
- Đi._ Tuấn Anh mở cửa gara lấy xe.
- Hay đi bộ đi, coi như để chuộc tội cho việc hiểu lầm tôi?_ Tuyết cười. Được voi đòi tiên, đúng là nữ chủ.
- Cũng được_ bọn hắn gật đầu.
Cùng đi trên đường như trong nguyên tác, nhưng cả 4 người đều nghĩ:
- Phạm Ngọc Băng/Băng nhi, có nhớ tôi không?(Lưu ý: không có bách)
_______________________________
Thích cắt giữa chừng lắm.
____________________________________
- Hai người đang làm gì vậy?_ Hạ Tiêu Diệp mở cánh cửa ra, đen mặt hỏi.
- Ờ thì mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu...chỉ là..._ Tuấn Anh lắp bắp, vẫn chưa rời khỏi tư thế này.
- Theo tôi đoán, cậu là công(chỉ Hàn ca), còn cậu là thụ?(chỉ Tuấn Anh ca) Tốt, đỡ được hai đối thủ. Các cậu cưới nhau đi, tôi là tôi ủng hộ. Có gì tôi sẽ hỗ trợ tổ chức tiệc cưới._ tâm trạng Diệp thiếu vui hẳn lên. Chẳng qua định sang xin lỗi Băng nhi, ai dè gặp được cảnh này.
Nghe xong câu nói của Tiêu Diệp, Hàn ca bất ngờ trượt tay...Và first kiss của anh được trao trọn cho Tuấn Anh ca.Trong vài giây, hai người bị sốc tới mức không thể buông nhau ra.
- Cạch
- Tách
Hai âm thanh khác nhau vang lên cùng một lúc. Một là Tiêu Diệp vừa cầm máy ảnh chụp, cái còn lại là:
- Hàn ca, Tuấn Anh ca, chẳng lẽ đây là lý do hai anh từ chối em?_ nữ chủ ngây thơ vô tội Lam Mộng Tuyết lên tiếng. Ả định sang đưa rượu cho con nhỏ Phạm Ngọc Băng kia(không có chuyện nàng ta tốt bụng vậy đâu), không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này. Tuy nhiên không chỉ ả ngạc nhiên vì chuyện này, mà còn có một số người ngạc nhiên vì ả.
- Cô đến đây làm gì?_ Diệp hỏi trong lúc hai người kia đứng dậy.
- Em đã hối hận...và có món quà chuộc tội với Băng Băng._
Mộng Tuyết chìa chai rượu trong tay ra. Đúng là hãng yêu thích của Băng nhi.
- Thứ cô mang đến chưa chắc đã thuần túy là rượu. Đừng hòng hại Băng nhi_ Tuấn Anh lạnh mặt.
- Em không có ý đồ hại Băng nhi thật mà! Anh cứ thử đi_ ả khẳng định.
- Được, có hai tên tay sai của ta ở dưới kia. Chúng ta có thể cho chúng thử_ Diệp gật đầu.
- Nhưng như vậy...món quà sẽ không còn nguyên vẹn._ Mộng Tuyết lưng tròng nước mắt.
- Tôi sẽ đền bù_ Hàn khẳng đinh.
Họ xuống dưới nhà. Có hai tên tay sai ở đó thật.
- Một trong hai ngươi uống thử chai rượu này đi_ Diệp giơ chai rượu ra.
- Của biếu là của lo, của cho là của nợ. Có là đồ của chủ nhân ta cũng chẳng dám_ một trong hai tên cười khẩy.
- Ngươi...
- Tôi sẽ uống_ người còn lại nói.
- Tốt.
Hắn một hơi tu hết cả chai rồi nói:
- Tạm thời chưa có biểu hiện gì, vẫn là nên chờ.
Khoảng nửa tiếng sau, vẫn không có biểu hiện gì.
- Không có độc_ Hàn rút ra kết luận.
- Xin lỗi vì đã nghi ngờ_ Diệp nói.(Vũ:anh là vẫn nên nghi ngờ.Diệp: Sao?Vũ: chờ đi khắc biết)
- Không sao_ Mộng Tuyết lắc đầu.Thực ra nhờ vậy ngày hôm nay ta mới được ở gần ba người lâu vậy chứ.
- Chúng ta đi mua rượu bù cho cô._ Hàn nói.
- Đi._ Tuấn Anh mở cửa gara lấy xe.
- Hay đi bộ đi, coi như để chuộc tội cho việc hiểu lầm tôi?_ Tuyết cười. Được voi đòi tiên, đúng là nữ chủ.
- Cũng được_ bọn hắn gật đầu.
Cùng đi trên đường như trong nguyên tác, nhưng cả 4 người đều nghĩ:
- Phạm Ngọc Băng/Băng nhi, có nhớ tôi không?(Lưu ý: không có bách)
_______________________________
Thích cắt giữa chừng lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.