Chương 5: CHƯƠNG 5
anhthuvonguyen
22/09/2016
_Cô ơi cho tôi lấy bộ này đi- đó là bạn trai kim luôn ca sĩ diễn viên... của Lam Mộng Tuyết.
_Số xui wá đi dâu cũng gặp nam chủ vậy trời!! Huhu- Cô gào thét trong tâm can
_Xin lỗi anh cô này đã chọn trước rồi- Cô nhân viên nói.
_Xin lỗi cô có thể nhường lại bô trang sức này đc ko bạn gái tôi rất thích nó!?!- Vừa nói Lam Thần nở nụ cười rạng rỡ hỏi cô. Giờ hắn mới nhìn kỹ cô. Đôi mắt của cô màu xanh dương trong vắt ko chút tạp chất lại hút hồn người. Đôi môi màu cherry đỏ mọng ươn ướt làm hắn muốn cắn. Dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu. Nếu so với Tuyết nhi của hắn chỉ có hơn chứ ko kém.
Trong lúc đó, cô cũng đánh giá hắn. Đôi mắt phượng màu tím huyền bí câu hồn. Đôi môi mỏng. Mái tóc màu nâu sẫm hơi xù lên. Gương mặt khá dễ thương cộng thêm nụ cười chói mắt có thể đốn trái tim thiếu nữ.-"Sao nam nhân của nữ chủ toàn soái ca không vậy! Huhu không chịu! Mà thôi mình cũng có ca ca soái ca rồi thôi kệ" Nhìn mặt cô nhân viên hồi nãy cũng đủ biết. Mà tiếc cho anh cô không biết thưởng thức sắc đẹp.
_Lấy cho tôi đi- Cô lãnh nhạt nói. Sau đó, cô quay lưng đi.
_Cho hỏi cô tên gì vậy?- Lam Thần từ tốn hỏi cô.
_Anh không cần biết! Chỉ cần biết tôi ghét bạn gái anh- Cô nói nhỏ vào tai anh. Anh thẩn thờ khi nghe câu nói với cô.
Cô chạy thẳng ra ngoài khi thấy anh sắp tới hỏi.
_ Ca ca đáng yêu! Dễ thương! Đẹp trai! Của Băng Băng!- Cô nói giọng nũng nịu với người trong điện thoại.
_Em gái đáng yêu! Dễ thương! Xinh đẹp! Của ca ca! Em lại muốn gì!?!- Tuấn Anh nhái giọng của em gái mình.
_ Ca ca tới trước Băng Băng đi.- Cô nói với giọng càng ngày càng ngọt.
_ Vâng ca ca nô tài tới ngay.- Anh cô chán nản trả lời.
_Hiện tượng lạ bà con ơi!- Cô nhân viên nhìn vào phòng chủ tịch rồi chạy về nói với các cô nhân viên khác.
_Gì vậy!- Cô nhân viên khác hiếu kỳ hỏi.
_Chủ tịch, băng sơn mỹ nam biết cười kìa!- Cô nhân viên hồi nãy tiếp lời.
_ Un-bờ-lí-bơ-bồ!!!-Cô nhân viên la lên.
.........
........
.......
_Lâm hủy họp đi mình bận rồi!- Tuấn Anh nói với trợ lý của mình Hàn Lâm.
_Ai mà ghê vậy! Tên chết bằm cậu cũng biết yêu nữa hả.- Hàn Lâm nói với giọng mỉa mai.
_Hứ! Mình cũng là con người mà!- Tuấn Anh mói với giọng khó chịu.
_Ok.
15' sau:
_Ca ca đến trễ không thương Băng Băng nữa rồi!- Cô nói với giọng hờn dỗi. Cô cố gắng làm cho giống nào là trề môi, phùng má y như con nít làm nũng.
_ Thôi mà Băng Băng ca ca cũng cần thời gian để tới đây mà!- Trán của Tuấn Anh đã sớm chảy ba đường hắc tuyến. Sao em gái anh có thể dễ thương như vậy chứ.
_Nếu ca ca muốn Băng Băng hết giận phải dẫn Băng Băng đi ăn kem!- Cô nói với giọng uy hiếp cộng với ánh mắt như muốn nói"Ca ca dám từ chối ta dám khóc cho người ta tưởng ca ca bắt nạt em gái".
_ Rồi rồi Băng Băng muốn sao cũng được!- Tuấn Anh đành bó tay. Cô không quan tâm đến ánh mắt nhìn cô muốn té lửa kia nắm lấy tay anh kéo đi.
"Lam Thần: chắc tức ói máu quá! Mình không tốt hơn tên đó sao mà chỉ dễ thương với hắn vậy!!!" Lần đầu tiên anh Lam Thần nhà ta tự ti với sắc đẹp của mình. Mà anh quên mất mình đang đi cùng với Lam Mộng Tuyết.
Từ đầu đến giờ anh luôn nhìn Băng Băng nhà ta làm ả ta tức tối. "Con ả đó thì hơn gì mình mà anh ấy cứ nhìn nó chứ! Sắp tới có tổ chức sinh thần của ông nội Lam Thần! Ta sẽ cho ngươi không thể ngẩng mặt lên nhìn người khác!!! Hahaha!!!"- Khuôn mặt xinh xắn hồi nãy trở nên vặn vẹo khó coi.
_Số xui wá đi dâu cũng gặp nam chủ vậy trời!! Huhu- Cô gào thét trong tâm can
_Xin lỗi anh cô này đã chọn trước rồi- Cô nhân viên nói.
_Xin lỗi cô có thể nhường lại bô trang sức này đc ko bạn gái tôi rất thích nó!?!- Vừa nói Lam Thần nở nụ cười rạng rỡ hỏi cô. Giờ hắn mới nhìn kỹ cô. Đôi mắt của cô màu xanh dương trong vắt ko chút tạp chất lại hút hồn người. Đôi môi màu cherry đỏ mọng ươn ướt làm hắn muốn cắn. Dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu. Nếu so với Tuyết nhi của hắn chỉ có hơn chứ ko kém.
Trong lúc đó, cô cũng đánh giá hắn. Đôi mắt phượng màu tím huyền bí câu hồn. Đôi môi mỏng. Mái tóc màu nâu sẫm hơi xù lên. Gương mặt khá dễ thương cộng thêm nụ cười chói mắt có thể đốn trái tim thiếu nữ.-"Sao nam nhân của nữ chủ toàn soái ca không vậy! Huhu không chịu! Mà thôi mình cũng có ca ca soái ca rồi thôi kệ" Nhìn mặt cô nhân viên hồi nãy cũng đủ biết. Mà tiếc cho anh cô không biết thưởng thức sắc đẹp.
_Lấy cho tôi đi- Cô lãnh nhạt nói. Sau đó, cô quay lưng đi.
_Cho hỏi cô tên gì vậy?- Lam Thần từ tốn hỏi cô.
_Anh không cần biết! Chỉ cần biết tôi ghét bạn gái anh- Cô nói nhỏ vào tai anh. Anh thẩn thờ khi nghe câu nói với cô.
Cô chạy thẳng ra ngoài khi thấy anh sắp tới hỏi.
_ Ca ca đáng yêu! Dễ thương! Đẹp trai! Của Băng Băng!- Cô nói giọng nũng nịu với người trong điện thoại.
_Em gái đáng yêu! Dễ thương! Xinh đẹp! Của ca ca! Em lại muốn gì!?!- Tuấn Anh nhái giọng của em gái mình.
_ Ca ca tới trước Băng Băng đi.- Cô nói với giọng càng ngày càng ngọt.
_ Vâng ca ca nô tài tới ngay.- Anh cô chán nản trả lời.
_Hiện tượng lạ bà con ơi!- Cô nhân viên nhìn vào phòng chủ tịch rồi chạy về nói với các cô nhân viên khác.
_Gì vậy!- Cô nhân viên khác hiếu kỳ hỏi.
_Chủ tịch, băng sơn mỹ nam biết cười kìa!- Cô nhân viên hồi nãy tiếp lời.
_ Un-bờ-lí-bơ-bồ!!!-Cô nhân viên la lên.
.........
........
.......
_Lâm hủy họp đi mình bận rồi!- Tuấn Anh nói với trợ lý của mình Hàn Lâm.
_Ai mà ghê vậy! Tên chết bằm cậu cũng biết yêu nữa hả.- Hàn Lâm nói với giọng mỉa mai.
_Hứ! Mình cũng là con người mà!- Tuấn Anh mói với giọng khó chịu.
_Ok.
15' sau:
_Ca ca đến trễ không thương Băng Băng nữa rồi!- Cô nói với giọng hờn dỗi. Cô cố gắng làm cho giống nào là trề môi, phùng má y như con nít làm nũng.
_ Thôi mà Băng Băng ca ca cũng cần thời gian để tới đây mà!- Trán của Tuấn Anh đã sớm chảy ba đường hắc tuyến. Sao em gái anh có thể dễ thương như vậy chứ.
_Nếu ca ca muốn Băng Băng hết giận phải dẫn Băng Băng đi ăn kem!- Cô nói với giọng uy hiếp cộng với ánh mắt như muốn nói"Ca ca dám từ chối ta dám khóc cho người ta tưởng ca ca bắt nạt em gái".
_ Rồi rồi Băng Băng muốn sao cũng được!- Tuấn Anh đành bó tay. Cô không quan tâm đến ánh mắt nhìn cô muốn té lửa kia nắm lấy tay anh kéo đi.
"Lam Thần: chắc tức ói máu quá! Mình không tốt hơn tên đó sao mà chỉ dễ thương với hắn vậy!!!" Lần đầu tiên anh Lam Thần nhà ta tự ti với sắc đẹp của mình. Mà anh quên mất mình đang đi cùng với Lam Mộng Tuyết.
Từ đầu đến giờ anh luôn nhìn Băng Băng nhà ta làm ả ta tức tối. "Con ả đó thì hơn gì mình mà anh ấy cứ nhìn nó chứ! Sắp tới có tổ chức sinh thần của ông nội Lam Thần! Ta sẽ cho ngươi không thể ngẩng mặt lên nhìn người khác!!! Hahaha!!!"- Khuôn mặt xinh xắn hồi nãy trở nên vặn vẹo khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.