Chương 56
Mặc Thư Bạch
30/01/2024
Tưởng Như nhìn thấy ba người họ đi thẳng vào Kim Hoàn, giống hệt như thổ phỉ vào thôn càn quét hàng hóa.
Nếu Cố Lam đi cùng hai người Bạch Sở Nhiên thì nhiều lắm bọn chỉ cướp được chút quần áo. Cho dù bọn họ có tìm những thương hiệu hàng đầu, cũng chỉ có thể lấy được một số đồ bình thường từ những quầy hàng sang trọng đó, nhưng Tần Tu Nhiên vừa ra tay thì đã đi thẳng đến phòng VIP, bắt đầu ra hiệu cho người giới thiệu.Với thân phận của Tần Tu Nhiên, thì những thứ như bản giới hạn trên toàn thế giới, hay hàng đặt riêng không sản xuất nữa, không có cái gì là anh không mua được.
Tưởng Như vẫn luôn không ngừng chuyển tiền cho Bạch Sở Nhiên, cả đời Bạch Sở Nhiên chưa từng nhận được nhiều tiền như vậy, thậm chí trong một khoảnh khắc anh ta còn không muốn làm nữa, muốn bỏ trốn với số tiền đó.
Nhưng dù sao anh ta cũng từng là sinh viên đại học, biết rằng nếu mình chạy như thế thì chỉ sợ chưa đến Nam Thành, đã bị cảnh sát bắt lại rồi.
Thế nên anh ta quay đầu bắt đầu tiêu tiền cho Cố Lam, thấy Cố Lam cầm trang sức giơ lên mỉm cười cảm kích với anh ta, còn Tần Tu Nhiên đứng bên cạnh ánh mắt cười như không cười, lần đầu tiên trong lòng anh ta dâng lên một loại dũng khí khi ở trước mặt Tần Tu Nhiên.
Anh ta giống như sinh ra ảo giác rằng số tiền này, hình như tất cả đều là của anh ta, anh ta tiêu tiền cho người của Tần Tu Nhiên còn Tần Tu Nhiên thì chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Sự an ủi hư ảo khiến đầu óc anh ta mơ màng đ. Sau đó, anh ta cùng Tần Tu Nhiên đến quầy hàng sang trọng, xách theo túi lớn túi nhỏ, đi theo sau Cố Lam, nói với cô về chuyện quá khứ, cùng nhau nhớ lại những đắng cay ngọt bùi.
Cố Lam đeo kính râm vừa mua, khoác áo choàng, trên người mặc toàn hàng xa xỉ trong trung tâm thương mại và nghe Bạch Sở Nhiên bên cạnh nói nhảm. Khi cô nhìn thấy nhân viên trong cửa hàng trước mặt định ra đón cô thì cô dứt khoát nâng kính râm lên, bước ra ngoài với vẻ không nhận người quen.
Hóa ra, đây chính là cảm giác của kẻ có tiền sao? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tần Tu Nhiên bên cạnh khẽ nhìn thoáng qua, nghe Bạch Sở Nhiên cảm khái: “Em nhìn cửa hàng kim cương kia đi, năm ấy chúng ta cùng đứng ở trạm xe bus xem quảng cáo của nó, thật ra lúc ấy anh rất muốn mua một cái cho em.”
Nói đến đây, đoàn người dừng lại trước cửa hàng kim cương.
Bạch Sở Nhiên và Cố Lam ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng kim cương, Cố Lam vuốt tóc: “Thế sao lại không mua?”
“Bởi vì anh đến chợ second-hand xem một chút nhưng vì kim cương có thể sẽ mất giá nên anh đã không mua.” Bạch Sở Nhiên nói với vẻ đầy tiếc nuối.
Cố Lam buột miệng nói ra: “Vậy sao anh không mua số vàng bằng giá, cái này đảm bảo không bị mất giá.”
“Cũng chưa chắc.” Bạch Sở Nhiên quay đầu thảo luận: “Giá vàng cũng biến động...”
“Việc không có tiền thì khó nói ra vậy sao?” Tần Tu Nhiên nghe không nổi nữa, cắt ngang hai người bọn họ: “Rốt cuộc có mua hay không?”
Nghe thấy ba chữ “không có tiền”, Bạch Sở Nhiên lập tức thẳng sống lưng, anh ta quay đầu lại nhìn Tần Tu Nhiên, hơi ngẩng đầu: “Mua!”
Sau khi càn quét cửa hàng kim cương xong, lấy hết tất cả kim cương từ một cara trở lên thì cuối cùng Tưởng Như cũng không chịu đựng được nữa, che ngực ra lệnh cho Bạch Sở Nhiên: “Đưa bọn họ đi khỏi đây cho tôi, đi đến nơi không cần tiêu tiền!”
“Không được.” Bạch Sở Nhiên đi theo sau Cố Lam và Tần Tu Nhiên, nhỏ giọng trả lời Tưởng Như: “Tôi còn muốn mua nữa!”
“Đây là tiền của cậu hay sao mà cậu vẫn muốn mua?” Tưởng Như sắp điên rồi: “Cậu muốn mua thì tự dùng tiền của mình đi!”
Nghe thấy lời này, cả người Bạch Sở Nhiên cũng giật mình, anh ta lập tức ý thức được, không thể, anh ta không thể vì tình yêu mà mua hoang như này được.
Anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại, nhỏ giọng dò hỏi: “Đi đâu?”
“Lên núi.” Tưởng Như nhìn lướt qua đỉnh núi ở đằng xa: “Đi xuống núi cũng sẽ mất kha khá thời gian.”
“Được.”
Bạch Sở Nhiên đáp, khi Cố Lam và Tần Tu Nhiên sắp đến cửa hàng tiếp theo, Bạch Sở Nhiên lớn tiếng cản họ lại: “Lam Lam!”
Tần Tu Nhiên và Cố Lam cùng quay đầu lại, nghi ngờ nhìn về phía Bạch Sở Nhiên đang cầm túi đồ. Bạch Sở Nhiên nhìn Cố Lam, khuôn mặt rất nghiêm túc: “Chúng ta đừng ở lại nơi không có giá trị tinh thần như này, chúng ta nên đến một nơi có ý nghĩa đi.”
Cố Lam và Tần Tu Nhiên liếc nhau, Cố Lam chớp mắt: “Anh không muốn đưa tôi đi làm chuyện tôi muốn làm nhất sao?”
“Còn rất nhiều chuyện em cũng thích, em quên rồi sao?” Bạch Sở Nhiên xấu hổ cười.
Cố Lam khó hiểu: “Cái gì?”
“Leo núi.” Bạch Sở Nhiên nghiêm túc nhắc nhở: “Lúc trước khi học đại học, không phải em thích leo núi với anh nhất sao, còn nói muốn cùng ngắm mặt trời lặn nữa?”
“Đó là vì anh không chịu tiêu tiền.” Cố Lam ăn ngay nói thật.
Bạch Sở Nhiên im lặng, Cố Lam xoay người nhìn vào một vừa hàng trang sức, đang định bước vào thì Bạch Sở Nhiên đột nhiên hỏi: “Em còn muốn chiếc nhẫn không?”
Thấy cuối cùng Bạch Sở Nhiên cũng nhắc đến chủ đề hôm nay, Cố Lam dừng chân lại, cô nhìn Bạch Sở Nhiên, hai người nhìn nhau một lúc. Sau đó, Cố Lam xoay người khoanh tay trước ngực, hỏi thẳng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Leo núi xem mặt trời lặn với anh, sau đó anh đưa nhẫn cho em.”
Bạch Sở Nhiên nghiêm túc nói, Cố Lam cười nhạt một tiếng, rồi quay đầu lại nhanh chóng nói: “Một lời đã định, đi.”
Nói xong, Cố Lam đi nhanh về phía trước, Tần Tu Nhiên đưa cho nhân viên của cửa hàng địa chỉ giao hàng, rồi đi song song Bạch Sở Nhiên đằng sau Cố Lam.
Ba người cùng lái xe lên núi, vì núi Yến nằm ở vùng ngoại ô của Nam Thành nên chạy từ nội thành đến đỉnh núi thì đến khi ba người đến giữa sườn núi cũng phải mất hai tiếng rưỡi.
Ba người đậu xe ở bãi đỗ xe, đi bộ lên đ ỉnh ngắm cảnh trên núi, bây giờ đã gần 6 giờ chiều, đúng lúc mặt trời lặn.
Ba người cầm bánh mì và nước khoáng Bạch Sở Nhiên mua, quan sát toàn bộ Nam Thành.
“Ở đây chờ mặt trời lặn đúng không?” Cố Lam cắn một miếng bánh mì. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bạch Sở Nhiên cầm bánh mì gật đầu: “Đúng thế, chờ mặt trời lặn.”
Tần Tu Nhiên uống một ngụm nước, nhìn mây đen phía xa: “Có cảm giác như trời sẽ mưa.”
“Tôi không tin.”
Bạch Sở Nhiên giơ tay chỉ vào chỗ quầng sáng chắn đám mây đen kia: “Không phải mặt trời ở đó sao?”
“Tùy anh.”
Tần Tu Nhiên nhún vai, cúi đầu nhìn xuống điện thoại.
Theo video giám sát trên điện thoại, trong một buổi chiều văn phòng của anh đã được “quét dọn” ba lần. Lần nào cũng cả một đống người, ngay cả thảm cũng được chà.
Cuối cùng ngay cả Tần Giang Hà cũng tự đi vào chà thảm, xem cái này khiến cả người Tần Tu Nhiên cảm thấy có chút phiền muộn.
Đối thủ của mình lại là ba ruột của mình, sao lại có một nhóm người như vậy chứ?
Sau cả ngày càn quét kỹ lưỡng mà không thấy con dấu nào, Tần Giang Hà sắp phát điên rồi.
Ông ta đưa Tần Bác Văn về nhà, thấy Tưởng Như vẫn đang đếm tiền thì có chút bực bội: “Em đang là gì vậy?”
“Lấy được con dấu rồi sao?”
Tưởng Như ngẩng cái đầu tóc xù của mình lên, Tần Giang Hà uống một ngụm nước, lắc đầu: “Không tìm thấy.”
“Không tìm thấy? Sao lại không tìm thấy được?”
Tưởng Như trợn to mắt, bà ta vội đứng lên: “Tìm trong văn phòng chưa?”
“Tìm rồi, tìm trong tìm ngoài ba lần rồi.” Tần Giang Hà nhíu mày: “Có lẽ nó để trong nhà.”
“Vậy đến nhà nó tìm đi!” Tưởng Như kích động mở miệng, cao giọng nói: “Anh cứ thế đi về à?”
“Sao anh vào được nhà nó?” Tần Giang Hà nhíu mày: “Đầu em có vấn đề à.”
“Không vào được thì nghĩ cách đi, lão Tần, lần này chúng ta tồn rất nhiều tiền, anh không thể bỏ dở nửa chừng được.”
Tưởng Như nắm lấy cánh tay Tần Giang Hà: “Anh nghĩ thêm cách đi, vì Bác Văn của chúng ta, thằng bé chính là con trai anh...”
“Nói như thể Tu Nhiên không phải con trai anh vậy.” Tần Giang Hà chưa từng thấy Tưởng Như phiền như vậy bao giờ, ông ta kéo cà vạt, đột nhiên nhớ ra: “Em tiêu nhiều tiền vào cái gì? Không phải chỉ là giúp Bạch Sở Nhiên giải quyết chút chuyện thôi sao?”
“Hôm nay vì để giữ Tần Tu Nhiên lại, Bạch Sở Nhiên đã tiêu ba mươi triệu.” Mắt Tưởng Như ngân ngấn nước: “Lão Tần, số tiền này em đều lấy trong thẻ, tính mạng người thân của em đều ở bên trong, anh xem...”
“Ba mươi triệu? Một ngày mà tiêu đến ba mươi triệu?” Giờ Tần Giang Hà mới phản ứng kịp, có chút khiếp sợ.
Tiền của ông ta vẫn chủ yếu là do Tần Kiến Thanh cho, của cải trong nhà đều nằm trong tay Tần Kiến Thanh. Mặc dù mấy năm nay ông ta dựa vào chức tổng giám đốc cũng lén kiếm được chút tiền, nhưng đối với ông ta thì ba mươi triệu cũng không phải con số nhỏ.
Ông ta túm lấy Tưởng Như: “Cậu ta làm gì đấy? Em phải lấy lại tiền cho anh!”
“Tiền không phải là thứ quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là con dấu đó! Là dụ Tần Tu Nhiên đi!”
“Con dấu cái gì mà con dấu! Thứ đó có thể lấy về sao?”
“Đừng cãi nữa!”
Nhìn Tưởng Như và Tần Giang Hà anh đẩy em bắt, cuối cùng Tần Bác Văn đứng bên cạnh cũng gào lên một tiếng: “Ba, nếu tiền không thể lấy lại, thì con đi lấy con dấu về...”
“Cút!”
Chưa nói dứt lời, Tần Giang Hà đã chộp lấy cái cốc bên cạnh ném đi khiến Tần Bác Văn sợ hãi lập tức nhảy ra xa, Tần Giang Hà chỉ ra ngoài cửa: “Mày cút ra ngoài cho tao!”
“Mẹ...” Khí thế của Tần Bác Văn biến mất, quay đầu nhìn về phía Tưởng Như, Tưởng Như lại trở tay ném một cái cốc nữa.
“Đồ vô dụng, cút cút cút!”
Tần Bác Văn: “...”
Ba mẹ đều bảo anh ta cút, Tần Bác Văn không còn lý do gì để ở lại nữa, anh ta hít sâu một hơi, siết chặt tay, hét lớn: “Cút thì cút!”
Nói xong, anh ta kéo cửa xông ra ngoài.
Vừa lao ra khỏi cửa, trời mưa to tầm tã, dội cả người anh ta ướt sũng.
Anh ta đứng dưới mưa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen.
Ông trời bất công, tại sao giữa anh ta và Tần Tu Nhiên lại chênh lệch lớn như vậy?
Ai cũng nói anh ta là đồ vô dụng, mẹ anh ta vì anh ta mà vất vả tính kế, cho không ba mươi triệu nhưng sao anh ta vẫn rơi vào hoàn cảnh này?
Là kế hoạch của bọn họ không hoàn hảo.
Tần Bác Văn nhắm mắt lại, suy nghĩ cẩn thận lại.
Là ba anh ta quá ngây thơ, tưởng ai cũng như ông ta, đặt con dấu ở văn phòng sao?
Nếu là anh ta, chắc chắn sẽ giấy con dấu trong nhà, giấu dưới tấm ván đầu giường, thầy anh ta cũng giấu đ ĩa CD như này.
Cũng may, anh ta có một đám bạn xấu xa, ba anh ta không vào được nhà Tần Tu Nhiên thì cũng chưa chắc anh ta sẽ không vào được.
Lần này, anh ta nhất định sẽ lấy được con dấu, khiến mọi người phải rửa mắt mà nhìn.
Anh ta, không phải đồ vô dụng, không phải như mẹ bảo, anh ta cũng là một người hữu dụng.
Sau khi hạ quyết tâm, Tấn Bác Văn lập tức gọi cho bạn mình: “Đào Tử.” Tần Văn Bác đứng trong mưa: “Thợ phá khóa lần trước mày giới thiệu cho tao bây giờ còn làm việc không? Tao cần gấp.”
Nếu Cố Lam đi cùng hai người Bạch Sở Nhiên thì nhiều lắm bọn chỉ cướp được chút quần áo. Cho dù bọn họ có tìm những thương hiệu hàng đầu, cũng chỉ có thể lấy được một số đồ bình thường từ những quầy hàng sang trọng đó, nhưng Tần Tu Nhiên vừa ra tay thì đã đi thẳng đến phòng VIP, bắt đầu ra hiệu cho người giới thiệu.Với thân phận của Tần Tu Nhiên, thì những thứ như bản giới hạn trên toàn thế giới, hay hàng đặt riêng không sản xuất nữa, không có cái gì là anh không mua được.
Tưởng Như vẫn luôn không ngừng chuyển tiền cho Bạch Sở Nhiên, cả đời Bạch Sở Nhiên chưa từng nhận được nhiều tiền như vậy, thậm chí trong một khoảnh khắc anh ta còn không muốn làm nữa, muốn bỏ trốn với số tiền đó.
Nhưng dù sao anh ta cũng từng là sinh viên đại học, biết rằng nếu mình chạy như thế thì chỉ sợ chưa đến Nam Thành, đã bị cảnh sát bắt lại rồi.
Thế nên anh ta quay đầu bắt đầu tiêu tiền cho Cố Lam, thấy Cố Lam cầm trang sức giơ lên mỉm cười cảm kích với anh ta, còn Tần Tu Nhiên đứng bên cạnh ánh mắt cười như không cười, lần đầu tiên trong lòng anh ta dâng lên một loại dũng khí khi ở trước mặt Tần Tu Nhiên.
Anh ta giống như sinh ra ảo giác rằng số tiền này, hình như tất cả đều là của anh ta, anh ta tiêu tiền cho người của Tần Tu Nhiên còn Tần Tu Nhiên thì chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Sự an ủi hư ảo khiến đầu óc anh ta mơ màng đ. Sau đó, anh ta cùng Tần Tu Nhiên đến quầy hàng sang trọng, xách theo túi lớn túi nhỏ, đi theo sau Cố Lam, nói với cô về chuyện quá khứ, cùng nhau nhớ lại những đắng cay ngọt bùi.
Cố Lam đeo kính râm vừa mua, khoác áo choàng, trên người mặc toàn hàng xa xỉ trong trung tâm thương mại và nghe Bạch Sở Nhiên bên cạnh nói nhảm. Khi cô nhìn thấy nhân viên trong cửa hàng trước mặt định ra đón cô thì cô dứt khoát nâng kính râm lên, bước ra ngoài với vẻ không nhận người quen.
Hóa ra, đây chính là cảm giác của kẻ có tiền sao? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tần Tu Nhiên bên cạnh khẽ nhìn thoáng qua, nghe Bạch Sở Nhiên cảm khái: “Em nhìn cửa hàng kim cương kia đi, năm ấy chúng ta cùng đứng ở trạm xe bus xem quảng cáo của nó, thật ra lúc ấy anh rất muốn mua một cái cho em.”
Nói đến đây, đoàn người dừng lại trước cửa hàng kim cương.
Bạch Sở Nhiên và Cố Lam ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng kim cương, Cố Lam vuốt tóc: “Thế sao lại không mua?”
“Bởi vì anh đến chợ second-hand xem một chút nhưng vì kim cương có thể sẽ mất giá nên anh đã không mua.” Bạch Sở Nhiên nói với vẻ đầy tiếc nuối.
Cố Lam buột miệng nói ra: “Vậy sao anh không mua số vàng bằng giá, cái này đảm bảo không bị mất giá.”
“Cũng chưa chắc.” Bạch Sở Nhiên quay đầu thảo luận: “Giá vàng cũng biến động...”
“Việc không có tiền thì khó nói ra vậy sao?” Tần Tu Nhiên nghe không nổi nữa, cắt ngang hai người bọn họ: “Rốt cuộc có mua hay không?”
Nghe thấy ba chữ “không có tiền”, Bạch Sở Nhiên lập tức thẳng sống lưng, anh ta quay đầu lại nhìn Tần Tu Nhiên, hơi ngẩng đầu: “Mua!”
Sau khi càn quét cửa hàng kim cương xong, lấy hết tất cả kim cương từ một cara trở lên thì cuối cùng Tưởng Như cũng không chịu đựng được nữa, che ngực ra lệnh cho Bạch Sở Nhiên: “Đưa bọn họ đi khỏi đây cho tôi, đi đến nơi không cần tiêu tiền!”
“Không được.” Bạch Sở Nhiên đi theo sau Cố Lam và Tần Tu Nhiên, nhỏ giọng trả lời Tưởng Như: “Tôi còn muốn mua nữa!”
“Đây là tiền của cậu hay sao mà cậu vẫn muốn mua?” Tưởng Như sắp điên rồi: “Cậu muốn mua thì tự dùng tiền của mình đi!”
Nghe thấy lời này, cả người Bạch Sở Nhiên cũng giật mình, anh ta lập tức ý thức được, không thể, anh ta không thể vì tình yêu mà mua hoang như này được.
Anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại, nhỏ giọng dò hỏi: “Đi đâu?”
“Lên núi.” Tưởng Như nhìn lướt qua đỉnh núi ở đằng xa: “Đi xuống núi cũng sẽ mất kha khá thời gian.”
“Được.”
Bạch Sở Nhiên đáp, khi Cố Lam và Tần Tu Nhiên sắp đến cửa hàng tiếp theo, Bạch Sở Nhiên lớn tiếng cản họ lại: “Lam Lam!”
Tần Tu Nhiên và Cố Lam cùng quay đầu lại, nghi ngờ nhìn về phía Bạch Sở Nhiên đang cầm túi đồ. Bạch Sở Nhiên nhìn Cố Lam, khuôn mặt rất nghiêm túc: “Chúng ta đừng ở lại nơi không có giá trị tinh thần như này, chúng ta nên đến một nơi có ý nghĩa đi.”
Cố Lam và Tần Tu Nhiên liếc nhau, Cố Lam chớp mắt: “Anh không muốn đưa tôi đi làm chuyện tôi muốn làm nhất sao?”
“Còn rất nhiều chuyện em cũng thích, em quên rồi sao?” Bạch Sở Nhiên xấu hổ cười.
Cố Lam khó hiểu: “Cái gì?”
“Leo núi.” Bạch Sở Nhiên nghiêm túc nhắc nhở: “Lúc trước khi học đại học, không phải em thích leo núi với anh nhất sao, còn nói muốn cùng ngắm mặt trời lặn nữa?”
“Đó là vì anh không chịu tiêu tiền.” Cố Lam ăn ngay nói thật.
Bạch Sở Nhiên im lặng, Cố Lam xoay người nhìn vào một vừa hàng trang sức, đang định bước vào thì Bạch Sở Nhiên đột nhiên hỏi: “Em còn muốn chiếc nhẫn không?”
Thấy cuối cùng Bạch Sở Nhiên cũng nhắc đến chủ đề hôm nay, Cố Lam dừng chân lại, cô nhìn Bạch Sở Nhiên, hai người nhìn nhau một lúc. Sau đó, Cố Lam xoay người khoanh tay trước ngực, hỏi thẳng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Leo núi xem mặt trời lặn với anh, sau đó anh đưa nhẫn cho em.”
Bạch Sở Nhiên nghiêm túc nói, Cố Lam cười nhạt một tiếng, rồi quay đầu lại nhanh chóng nói: “Một lời đã định, đi.”
Nói xong, Cố Lam đi nhanh về phía trước, Tần Tu Nhiên đưa cho nhân viên của cửa hàng địa chỉ giao hàng, rồi đi song song Bạch Sở Nhiên đằng sau Cố Lam.
Ba người cùng lái xe lên núi, vì núi Yến nằm ở vùng ngoại ô của Nam Thành nên chạy từ nội thành đến đỉnh núi thì đến khi ba người đến giữa sườn núi cũng phải mất hai tiếng rưỡi.
Ba người đậu xe ở bãi đỗ xe, đi bộ lên đ ỉnh ngắm cảnh trên núi, bây giờ đã gần 6 giờ chiều, đúng lúc mặt trời lặn.
Ba người cầm bánh mì và nước khoáng Bạch Sở Nhiên mua, quan sát toàn bộ Nam Thành.
“Ở đây chờ mặt trời lặn đúng không?” Cố Lam cắn một miếng bánh mì. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bạch Sở Nhiên cầm bánh mì gật đầu: “Đúng thế, chờ mặt trời lặn.”
Tần Tu Nhiên uống một ngụm nước, nhìn mây đen phía xa: “Có cảm giác như trời sẽ mưa.”
“Tôi không tin.”
Bạch Sở Nhiên giơ tay chỉ vào chỗ quầng sáng chắn đám mây đen kia: “Không phải mặt trời ở đó sao?”
“Tùy anh.”
Tần Tu Nhiên nhún vai, cúi đầu nhìn xuống điện thoại.
Theo video giám sát trên điện thoại, trong một buổi chiều văn phòng của anh đã được “quét dọn” ba lần. Lần nào cũng cả một đống người, ngay cả thảm cũng được chà.
Cuối cùng ngay cả Tần Giang Hà cũng tự đi vào chà thảm, xem cái này khiến cả người Tần Tu Nhiên cảm thấy có chút phiền muộn.
Đối thủ của mình lại là ba ruột của mình, sao lại có một nhóm người như vậy chứ?
Sau cả ngày càn quét kỹ lưỡng mà không thấy con dấu nào, Tần Giang Hà sắp phát điên rồi.
Ông ta đưa Tần Bác Văn về nhà, thấy Tưởng Như vẫn đang đếm tiền thì có chút bực bội: “Em đang là gì vậy?”
“Lấy được con dấu rồi sao?”
Tưởng Như ngẩng cái đầu tóc xù của mình lên, Tần Giang Hà uống một ngụm nước, lắc đầu: “Không tìm thấy.”
“Không tìm thấy? Sao lại không tìm thấy được?”
Tưởng Như trợn to mắt, bà ta vội đứng lên: “Tìm trong văn phòng chưa?”
“Tìm rồi, tìm trong tìm ngoài ba lần rồi.” Tần Giang Hà nhíu mày: “Có lẽ nó để trong nhà.”
“Vậy đến nhà nó tìm đi!” Tưởng Như kích động mở miệng, cao giọng nói: “Anh cứ thế đi về à?”
“Sao anh vào được nhà nó?” Tần Giang Hà nhíu mày: “Đầu em có vấn đề à.”
“Không vào được thì nghĩ cách đi, lão Tần, lần này chúng ta tồn rất nhiều tiền, anh không thể bỏ dở nửa chừng được.”
Tưởng Như nắm lấy cánh tay Tần Giang Hà: “Anh nghĩ thêm cách đi, vì Bác Văn của chúng ta, thằng bé chính là con trai anh...”
“Nói như thể Tu Nhiên không phải con trai anh vậy.” Tần Giang Hà chưa từng thấy Tưởng Như phiền như vậy bao giờ, ông ta kéo cà vạt, đột nhiên nhớ ra: “Em tiêu nhiều tiền vào cái gì? Không phải chỉ là giúp Bạch Sở Nhiên giải quyết chút chuyện thôi sao?”
“Hôm nay vì để giữ Tần Tu Nhiên lại, Bạch Sở Nhiên đã tiêu ba mươi triệu.” Mắt Tưởng Như ngân ngấn nước: “Lão Tần, số tiền này em đều lấy trong thẻ, tính mạng người thân của em đều ở bên trong, anh xem...”
“Ba mươi triệu? Một ngày mà tiêu đến ba mươi triệu?” Giờ Tần Giang Hà mới phản ứng kịp, có chút khiếp sợ.
Tiền của ông ta vẫn chủ yếu là do Tần Kiến Thanh cho, của cải trong nhà đều nằm trong tay Tần Kiến Thanh. Mặc dù mấy năm nay ông ta dựa vào chức tổng giám đốc cũng lén kiếm được chút tiền, nhưng đối với ông ta thì ba mươi triệu cũng không phải con số nhỏ.
Ông ta túm lấy Tưởng Như: “Cậu ta làm gì đấy? Em phải lấy lại tiền cho anh!”
“Tiền không phải là thứ quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là con dấu đó! Là dụ Tần Tu Nhiên đi!”
“Con dấu cái gì mà con dấu! Thứ đó có thể lấy về sao?”
“Đừng cãi nữa!”
Nhìn Tưởng Như và Tần Giang Hà anh đẩy em bắt, cuối cùng Tần Bác Văn đứng bên cạnh cũng gào lên một tiếng: “Ba, nếu tiền không thể lấy lại, thì con đi lấy con dấu về...”
“Cút!”
Chưa nói dứt lời, Tần Giang Hà đã chộp lấy cái cốc bên cạnh ném đi khiến Tần Bác Văn sợ hãi lập tức nhảy ra xa, Tần Giang Hà chỉ ra ngoài cửa: “Mày cút ra ngoài cho tao!”
“Mẹ...” Khí thế của Tần Bác Văn biến mất, quay đầu nhìn về phía Tưởng Như, Tưởng Như lại trở tay ném một cái cốc nữa.
“Đồ vô dụng, cút cút cút!”
Tần Bác Văn: “...”
Ba mẹ đều bảo anh ta cút, Tần Bác Văn không còn lý do gì để ở lại nữa, anh ta hít sâu một hơi, siết chặt tay, hét lớn: “Cút thì cút!”
Nói xong, anh ta kéo cửa xông ra ngoài.
Vừa lao ra khỏi cửa, trời mưa to tầm tã, dội cả người anh ta ướt sũng.
Anh ta đứng dưới mưa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen.
Ông trời bất công, tại sao giữa anh ta và Tần Tu Nhiên lại chênh lệch lớn như vậy?
Ai cũng nói anh ta là đồ vô dụng, mẹ anh ta vì anh ta mà vất vả tính kế, cho không ba mươi triệu nhưng sao anh ta vẫn rơi vào hoàn cảnh này?
Là kế hoạch của bọn họ không hoàn hảo.
Tần Bác Văn nhắm mắt lại, suy nghĩ cẩn thận lại.
Là ba anh ta quá ngây thơ, tưởng ai cũng như ông ta, đặt con dấu ở văn phòng sao?
Nếu là anh ta, chắc chắn sẽ giấy con dấu trong nhà, giấu dưới tấm ván đầu giường, thầy anh ta cũng giấu đ ĩa CD như này.
Cũng may, anh ta có một đám bạn xấu xa, ba anh ta không vào được nhà Tần Tu Nhiên thì cũng chưa chắc anh ta sẽ không vào được.
Lần này, anh ta nhất định sẽ lấy được con dấu, khiến mọi người phải rửa mắt mà nhìn.
Anh ta, không phải đồ vô dụng, không phải như mẹ bảo, anh ta cũng là một người hữu dụng.
Sau khi hạ quyết tâm, Tấn Bác Văn lập tức gọi cho bạn mình: “Đào Tử.” Tần Văn Bác đứng trong mưa: “Thợ phá khóa lần trước mày giới thiệu cho tao bây giờ còn làm việc không? Tao cần gấp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.