Chương 65
Mặc Thư Bạch
30/01/2024
Tần Tu Nhiên hoàn toàn không để ý đến Tần Giang Hà, bắt đầu giao việc cho mọi người: “Văn kiện của tôi thì để trong cái tủ này.”
“Dừng lại!” Tần Giang Hà giận dữ lên tiếng, nhìn những người đang chuẩn bị đặt văn kiện xuống: “Đây là phòng làm việc của tôi, ai dám động vào?”
Tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích, lần lượt nhìn Tần Tu Nhiên, Tần Tu Nhiên dựa vào bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn hoa văn được điêu khắc trùng lặp trên chiếc bật lửa, liên tục mở ra rồi lại đóng vào, hờ hững nói: “Mọi người phải dọn dẹp xong trong vòng nửa giờ, tôi sắp phải làm việc rồi.”
“Tần Tu Nhiên!”
Tần Giang Hà vừa nghe lời này đã lao về phía Tần Tu Nhiên, giơ tay lên chuẩn bị đấm anh.
Tần Tu Nhiên bắt lấy tay Tần Giang Hà, thờ ơ nhìn ông ta: “Tổng giám đốc Tần, ông thật sự muốn đánh nhau sao?”
Tay của Tần Tu Nhiên rất vững vàng, so với Tần Giang Hà cố gắng hết sức vung nắm đấm mà nói, hai người trông giống như người lớn đang túm lấy một đứa trẻ.
Tần Giang Hà thở hổn hển nhìn vào mắt Tần Tu Nhiên, rõ ràng ông ta đã nhận thức được rằng mình đã già rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mọi người đều nhìn hai ba con họ đối đầu với nhau, Tần Tu Nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Mọi người làm việc tiếp đi.”
Nghe anh nói vậy, Đào Nhiên lập tức phản ứng lại, bắt đầu dẫn mọi người đi thu xếp phòng làm việc.
Tần Giang Hà nhìn Tần Tu Nhiên chằm chằm, một hồi lâu sau, ông ta nghiến răng mở miệng: Tần Tu Nhiên, tôi là ba của anh.”
“Tổng giám đốc Tần.” Tần Tu Nhiên nghe thấy xưng hô này, anh nở một nụ cười mang mấy phần châm biếm: “Trên thương trường thì nói chuyện thương trường, ở nơi này thì nói ba con gì chứ? Hơn nữa” Tần Tu Nhiên hơi khom người, ghé vào một bên tai của Tần Giang Hà nói: “Làm ba của tôi, ông cũng xứng sao?”
“Tần Tu Nhiên!”
Tần Giang Hà cố gắng xông lên, Tần Tu Nhiên đột ngột hất ông ta ra.
Tần Giang Hà lảo đảo suýt chút nữa đã ngã nhào trên mặt đất, cũng may bên cạnh còn có hai nhân viên đã nói chuyện với ông ta lúc nãy đỡ lấy ông ta, nhờ vậy ông ta mới không bị ngã xuống đất rồi trở nên càng thảm hại hơn.
Chú Phúc và mọi người yên lặng nhìn hết tình cảnh này, trong mắt ông ấy mang theo một chút không đành lòng.
Tần Giang Hà được cấp dưới đỡ dậy, chậm chạp trong chốc lát, mới khó tin quay đầu lại: “Mày đánh tao? Mày dám đánh tao?”
Vừa nói xong, Tần Giang Hà đột nhiên đứng dậy, đẩy cấp dưới ra: “Tần Tu Nhiên, mày vì tiền mà ngay cả thể diện cũng không cần! Ngay cả ba mày mà mày cũng dám đánh! Mày nghĩ nhà họ Tần đều là của mày hết sao? Tao nói cho mày biết, mày là con trai của tao, mày mãi mãi chỉ có thể ở phía dưới của tao! Ông nội mày chỉ hồ đồ một lần thì mày nghĩ rằng ông ấy sẽ hồ đồ cả đời sao? Gia sản của nhà họ Tần này mày nuốt trôi được sao?”
“Tôi có nuốt được hay không cũng không cần ông quan tâm.” Tần Tu Nhiên ngẩng đầu lên, cười nhạo: “Nhưng tôi có thể chắc chắn một chuyện, đó là ông không có cơ hội để nuốt được đâu.”
Tần Giang Hà không nói nên lời, ông ta nhìn chằm chằm Tần Tu Nhiên, thật lâu sau mới mở miệng: “Mày về đây để trả thù tao đúng không?”
Tần Tu Nhiên vẫn mỉm cười, nhắc nhở ông ta: “Ông phải đi rồi, tôi vẫn còn công việc phải làm.”
“Tao biết rồi.” Tần Giang Hà vừa gật đầu vừa lùi lại: “Mày chính là cố ý quay về để trả thù tao, mày không muốn tao được sống tốt, muốn làm tao phải hối hận. Tao nói cho mày biết tao sẽ không bao giờ hối hận, tao không cần mày, tao cũng không cần mẹ mày, cả đời này tao sẽ không bao giờ hối hận về chuyện này! Chuyện duy nhất tao hối hận chính là đã cưới mẹ mày rồi sinh ra mày! Mày đáng chết!”
“Cậu chủ!”
Nghe những lời nói nghiêm trọng này của Tần Giang Hà, chú Phúc bước lên, kéo Tần Giang Hà đang vô cùng kích động lại: “Ông làm vậy là quá đáng.”
“Quá đáng? Tôi quá đáng ở đâu chứ?” Tần Giang Hà hất chú Phúc ra: “Sai lầm của tôi là năm đó để nó được sinh ra, đáng lẽ lúc đầu tôi nên bóp ch ết nó!”
“Tần Giang Hà.” Nghe lời này, Tần Tu Nhiên gọi ông ta lại, Tần Giang Hà quay đầu lại thì thấy Tần Tu Nhiên đang nhìn ông ta như một gã hề: “Không phải là ông không cần chúng tôi, là mẹ tôi và tôi không cần ông. Đáng lẽ năm đó mẹ tôi nên chọn cổ phần, không nên kết hôn với ông. Năm đó tôi có thể ở lại nhưng tôi chọn đi Mỹ, cũng là vì không muốn nhìn thấy người ba giống như ông. Nhưng có một vài lời ông nói không sai.”
Tần Tu Nhiên đặt bật lửa lên bàn rồi tựa vào bàn, mỉm cười: “Ông không nên sinh tôi ra, sau khi sinh tôi ra, số mệnh của ông cũng không yên ổn.”
“...” Tần Giang Hà gật đầu: “Mày chờ đó, vậy thì tao sẽ đi tìm ông nội mày để hỏi cho rõ, có phải nhà họ Tần này thật sự là của mày không? Có phải đúng là số mệnh của tao không tốt hay không?”
Vừa nói xong, Tần Giang Hà xoay người kéo cửa đi ra, đập cửa rời đi.
Đợi đến khi Tần Giang Hà đi ra khỏi cửa, Tần Tu Nhiên quay đầu nhìn chú Phúc, chân thành nói: “Chú Phúc, cảm ơn chú.”
Chú Phúc nghe thấy lời này của Tần Tu Nhiên, ông ấy thở dài rồi lắc đầu, cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Ông ấy đã đi rồi, nhiệm vụ của tôi cũng đã hoàn thành, cậu chủ, tôi xin phép về trước để chăm sóc ông chủ.”
“Được.” Tần Tu Nhiên gật đầu: “Nếu ông nội có xảy ra chuyện gì, phiền chú lập tức báo với tôi một tiếng.”
Chú Phúc gật đầu, dẫn theo đoàn người rời đi.
Đám người Tần Tu Nhiên dọn dẹp nửa giờ, bước đầu xem như đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Tần Tu Nhiên xử lý qua loa công việc mất cả buổi chiều, đến lúc sắp tan làm mới có thời gian nhìn điện thoại, vừa mở ra lập tức phát hiện tin nhắn Cố Lam gửi cho mình.
“Anh đang làm gì đó?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tần Tu Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, dựa vào ghế trả lời: “Anh vừa mới làm xong, đang ngẩn người.”
“Em phát sóng trực tiếp xong rồi, hôm nay em gặp được một thằng đần.”
Cố Lam bắt đầu lải nhải than phiền về những chuyện xảy ra hôm nay với anh, Tần Tu Nhiên không thể nhịn được cười khi nhìn thấy những tin nhắn và icon Cố Lam gửi.
Một lát sau, Cố Lam mới phát hiện ra dường như từ nãy đến giờ chỉ có một mình mình vẫn luôn đang nói chuyện.
Cô cảm thấy hơi xấu hổ, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu gợi chuyện cho Tần Tu Nhiên nói: “Hôm nay chỗ anh có xảy ra chuyện lớn gì không?”
“Có đó.”
Tần Tu Nhiên ăn ngay nói thật: “Anh cướp phòng làm việc của ba anh, lên làm tổng giám đốc của tập đoàn nhà anh rồi.”
“Thật ấn tượng!” Cố Lam vội vàng nịnh nọt: “Anh chụp cho em xem thử phòng làm việc của tổng giám đốc trông như thế nào đi.”
Tần Tu Nhiên thấy Cố Lam muốn anh chụp ảnh, trong chốc lát đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp.
Lúc trước anh chụp ảnh rất qua loa nhưng không hiểu sao, lúc này anh lại thật sự hy vọng mình có thể chụp được một tấm ảnh hoàn hảo.
Anh nhìn xung quanh một lát, tìm một góc độ tốt rồi quay đầu lại tự chụp một tấm ảnh.
Cố Lam nhanh chóng nhận được ảnh của Tần Tu Nhiên, từ trong ảnh có thể nhìn thấy tòa cao ốc bên ngoài cửa sổ sát trần của phòng làm việc.
Cố Lam khẽ nhíu mày, không hiểu phong tình mà mở miệng: “Em kêu anh chụp ảnh phòng làm việc của anh chứ không phải là chụp anh.”
Tần Tu Nhiên nghẹn lại, có cảm giác xấu hổ như thể anh đang tự mình đa tình: “Phòng làm việc ở ngay sau lưng anh!”
“Sau lưng anh là cửa sổ sát sàn.” Cố Lam không hề nể tình mà chỉ ra.
Tần Tu Nhiên tức giận, “tách, tách, tách” chụp hết 360 độ không góc chết của phòng làm việc rồi gửi cho cô, bất mãn nói: “Đây chính là phòng làm việc, đúng là thiếu hiểu biết.”
Cố Lam thưởng thức phòng làm việc của anh một hồi, xúc động lên tiếng: “Phòng làm việc lớn quá, còn lớn hơn cả công ty của bọn em.”
Tần Tu Nhiên thấy cô nói vậy, lại không nhịn được cảm thấy buồn cười, suy nghĩ một hồi, anh cảm thấy hơi không công bằng: “Em cũng chụp công ty của em cho anh nhìn chút đi.”
Cố Lam nhìn thấy tin nhắn này, cảm thấy hơi ngại ngùng nói: “Công ty có nhiều người, làm vậy là xâm phạm quyền chân dung.”
Vừa nói xong, Cố Lam suy nghĩ một chút, chụp một tấm ở bàn làm việc của mình rồi gửi cho Tần Tu Nhiên: “Nhìn chỗ em một chút thì được.”
Tần Tu Nhiên nhìn Cố Lam trông hơi ngốc nghếch trên tấm ảnh, lập tức nhếch miệng lên.
Nhưng anh lại hơi không muốn thừa nhận, vì anh cảm thấy bản thân rất nông nổi khi chỉ xem ảnh của người ta mà đã cảm thấy vui vẻ.
Nhưng anh cũng muốn Cố Lam gửi thêm vài tấm ảnh nữa, sợ nếu nói chuyện khó nghe thì sau này Cố Lam sẽ không gửi nữa, do dự nửa ngày mới gửi một đánh giá trung lập: “Bàn làm việc vô cùng tốt.”
Cố Lam: “...”
“Tần Tu Nhiên.” Cố Lam không nhịn được oán trách: “Cả người anh chỉ được có cái miệng là cứng nhất.”
Tần Tu Nhiên nhìn thấy câu này đột nhiên cảm thấy không phục, anh phản đối theo bản năng: “Nói bậy! Chỗ cứng nhất của anh không thể nào là miệng được.”
Sau khi gửi xong, hai người đều im lặng.
Thật lâu sau, Cố Lam tàn nhẫn vạch trần: “Em mà báo cảnh sát thì câu này của anh cũng xem như là quấy rối đó.”
Tần Tu Nhiên hơi lúng túng: “Anh không có ý đó…”
“Không sao.” Cố Lam vô cùng hào phóng: “Anh có ý gì em cũng không ngại, em cho phép anh lẳng lơ trước mặt em.”
“Cố Lam em có chút bộ dáng nào của một phụ nữ không vậy?” Tần Tu Nhiên sốt ruột: “Anh đã nói sau này em phải dè dặt một chút mà.”
“Sao em phải dè dặt?”
Cố Lam gửi một icon huýt sáo: “Chẳng qua em chỉ làm một chuyện mà một đối tượng kết hôn thử nên làm thôi.”
Thấy Cố Lam sử dụng bia đỡ đạn này thành thạo như vậy, Tần Tu Nhiên đột nhiên cảm thấy như đây là hậu quả mà mình tự chuốc lấy.
Anh nhẫn nhịn hồi lâu, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Cố Lam thấy anh đã lâu không trả lời, biết anh cảm thấy xấu hổ nên quan tâm hỏi: “Còn có chuyện lớn gì nữa không? Anh và ba anh nói chuyện thuận lợi chứ? Ông ta có đánh anh không?”
Tần Tu Nhiên không phản ứng, anh suy nghĩ một lát, hồi lâu sau, cuối cùng cũng thành thật trả lời: “Có nhưng ông ta không đánh thắng được anh.”
“Làm tốt lắm!”
“Sau đó ông ta mắng anh.”
“Mắng anh cái gì?” Cố Lam cau mày, vừa nhắn tin vừa đi ra khỏi công ty: “Anh nói em nghe một chút xem, em mắng lại giúp anh.”
Tần Tu Nhiên dựa vào ghế, cười nhắc lại những lời vừa nãy.
Sau khi suy nghĩ một lát, anh vô cùng vui vẻ: “Ông ta bị chọc giận đến mức nói ra những lời này, hẳn là đã bị anh chọc tức điên rồi.”
Cố Lam không trả lời tin nhắn của anh, Tần Tu Nhiên suy nghĩ một chút, đoán là cô có việc bận.
Anh cảm thấy hơi không vui trong lòng nhưng vẫn quyết định không làm phiền cô.
Hai người chỉ kết hôn thử thôi mà, cần gì phải dính lấy nhau như vậy?
Anh tự an ủi chính mình, quyết định làm một vài chuyện nghiêm túc.
Nhưng chốc chốc anh vẫn không nhịn được mà nhìn điện thoại di động một chút.
Sao đến giờ vẫn chưa trả lời nữa?
Chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ Cố Lam không đau lòng cho anh sao?
Nói cho cô nghe thật vô ích, cô còn không thèm quan tâm đ ến anh!
Tần Tu Nhiên càng nghĩ càng thấy tức, lúc đang định khóa điện thoại tự ép mình không xem nữa, điện thoại đột nhiên reo lên.
Tần Tu Nhiên nhìn thấy tên của Cố Lam, trong lòng anh giật mình.
Anh điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút, muốn để mình trông có vẻ bình tĩnh hơn, dù sao cũng không thể để cô biết chuyện mình đã đợi tin nhắn của cô lâu như vậy.
Anh nhận điện thoại, lập tức nghe thấy tiếng thở hổn hển của Cố Lam trong điện thoại truyền đến: “Tần Tu Nhiên.”
“Sao em lại thở gấp như vậy?” Tần Tu Nhiên nhíu mày, hơi lo lắng.
“Anh quay đầu lại đi.” Cố Lam vui vẻ hô to.
Bây giờ đã vào ban đêm, tấm bảng quảng cáo ở tòa cao ốc đối diện sáng lên, cả thành phố lần lượt lên đèn, xe cộ tấp nập.
Tần Tu Nhiên ngơ ngác nhìn về phía đối diện, nghe thấy tiếng hô to của Cố Lam xen lẫn với tiếng gió trong điện thoại: “Anh có thấy em không? Em vừa nhảy đến bên cạnh chữ “Đình” của tấm biển quảng cáo đó! Em đến đón anh về nhà đây!”
Tần Tu Nhiên không lên tiếng, anh nhìn vào màn đêm đen kịt, cùng với những ngôi sao thấp thoáng trên bầu trời, và một ánh trăng sáng độc nhất vô nhị kia.
“Đừng quan tâm đ ến những lời nói của ba anh, bọn họ đều đã là quá khứ rồi! Về sau có em tiến đến tương lai cùng anh, em mãi mãi ở bên cạnh anh, anh biết không?”
Cố Lam cao giọng gấp gáp kêu to.
Sau khi kêu xong, cô có một loại cảm giác như vừa thò ngón chân ra khỏi lâu đài của công chúa Barbie vậy.
Thật ra điều mà cô muốn nói chính là, kể từ một giây phút khi cô nghe Tần Tu Nhiên kể lại những gì ba anh đã mắng anh, cô lập tức muốn đến bên cạnh anh sớm một chút, sau đó lớn tiếng nói những lời xấu hổ này cho anh.
Trong điện thoại lặng ngắt như tờ, cô nhìn thanh niên đứng trong cửa sổ sát trần đang vừa cầm điện thoại vừa ngẩng mặt lên nhìn mình, nghe thấy tiếng gió đang gào thét xung quanh mình.
Thật lâu sau, cô mới nghe thấy tiếng trả lời của Tần Tu Nhiên: “Tối quá, anh không nhìn thấy em ở đó mà.”
“Hả?” Cố Lam ngơ ngác, không ngờ chuyện lãng mạn như vậy lại thất bại ngay từ bước đầu.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô lờ mờ cảm giác dường như Tần Tu Nhiên ở phía bên kia bật cười.
“Nhưng anh biết em có ở đó.”
Không cần phải nhìn thấy.
Cũng không cần nghe được.
Chỉ cần anh nhắm mắt lại, cả thế giới này đều tràn đầy hình bóng em.
Chỉ cần như vậy đã đủ rồi.
“Dừng lại!” Tần Giang Hà giận dữ lên tiếng, nhìn những người đang chuẩn bị đặt văn kiện xuống: “Đây là phòng làm việc của tôi, ai dám động vào?”
Tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích, lần lượt nhìn Tần Tu Nhiên, Tần Tu Nhiên dựa vào bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn hoa văn được điêu khắc trùng lặp trên chiếc bật lửa, liên tục mở ra rồi lại đóng vào, hờ hững nói: “Mọi người phải dọn dẹp xong trong vòng nửa giờ, tôi sắp phải làm việc rồi.”
“Tần Tu Nhiên!”
Tần Giang Hà vừa nghe lời này đã lao về phía Tần Tu Nhiên, giơ tay lên chuẩn bị đấm anh.
Tần Tu Nhiên bắt lấy tay Tần Giang Hà, thờ ơ nhìn ông ta: “Tổng giám đốc Tần, ông thật sự muốn đánh nhau sao?”
Tay của Tần Tu Nhiên rất vững vàng, so với Tần Giang Hà cố gắng hết sức vung nắm đấm mà nói, hai người trông giống như người lớn đang túm lấy một đứa trẻ.
Tần Giang Hà thở hổn hển nhìn vào mắt Tần Tu Nhiên, rõ ràng ông ta đã nhận thức được rằng mình đã già rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mọi người đều nhìn hai ba con họ đối đầu với nhau, Tần Tu Nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Mọi người làm việc tiếp đi.”
Nghe anh nói vậy, Đào Nhiên lập tức phản ứng lại, bắt đầu dẫn mọi người đi thu xếp phòng làm việc.
Tần Giang Hà nhìn Tần Tu Nhiên chằm chằm, một hồi lâu sau, ông ta nghiến răng mở miệng: Tần Tu Nhiên, tôi là ba của anh.”
“Tổng giám đốc Tần.” Tần Tu Nhiên nghe thấy xưng hô này, anh nở một nụ cười mang mấy phần châm biếm: “Trên thương trường thì nói chuyện thương trường, ở nơi này thì nói ba con gì chứ? Hơn nữa” Tần Tu Nhiên hơi khom người, ghé vào một bên tai của Tần Giang Hà nói: “Làm ba của tôi, ông cũng xứng sao?”
“Tần Tu Nhiên!”
Tần Giang Hà cố gắng xông lên, Tần Tu Nhiên đột ngột hất ông ta ra.
Tần Giang Hà lảo đảo suýt chút nữa đã ngã nhào trên mặt đất, cũng may bên cạnh còn có hai nhân viên đã nói chuyện với ông ta lúc nãy đỡ lấy ông ta, nhờ vậy ông ta mới không bị ngã xuống đất rồi trở nên càng thảm hại hơn.
Chú Phúc và mọi người yên lặng nhìn hết tình cảnh này, trong mắt ông ấy mang theo một chút không đành lòng.
Tần Giang Hà được cấp dưới đỡ dậy, chậm chạp trong chốc lát, mới khó tin quay đầu lại: “Mày đánh tao? Mày dám đánh tao?”
Vừa nói xong, Tần Giang Hà đột nhiên đứng dậy, đẩy cấp dưới ra: “Tần Tu Nhiên, mày vì tiền mà ngay cả thể diện cũng không cần! Ngay cả ba mày mà mày cũng dám đánh! Mày nghĩ nhà họ Tần đều là của mày hết sao? Tao nói cho mày biết, mày là con trai của tao, mày mãi mãi chỉ có thể ở phía dưới của tao! Ông nội mày chỉ hồ đồ một lần thì mày nghĩ rằng ông ấy sẽ hồ đồ cả đời sao? Gia sản của nhà họ Tần này mày nuốt trôi được sao?”
“Tôi có nuốt được hay không cũng không cần ông quan tâm.” Tần Tu Nhiên ngẩng đầu lên, cười nhạo: “Nhưng tôi có thể chắc chắn một chuyện, đó là ông không có cơ hội để nuốt được đâu.”
Tần Giang Hà không nói nên lời, ông ta nhìn chằm chằm Tần Tu Nhiên, thật lâu sau mới mở miệng: “Mày về đây để trả thù tao đúng không?”
Tần Tu Nhiên vẫn mỉm cười, nhắc nhở ông ta: “Ông phải đi rồi, tôi vẫn còn công việc phải làm.”
“Tao biết rồi.” Tần Giang Hà vừa gật đầu vừa lùi lại: “Mày chính là cố ý quay về để trả thù tao, mày không muốn tao được sống tốt, muốn làm tao phải hối hận. Tao nói cho mày biết tao sẽ không bao giờ hối hận, tao không cần mày, tao cũng không cần mẹ mày, cả đời này tao sẽ không bao giờ hối hận về chuyện này! Chuyện duy nhất tao hối hận chính là đã cưới mẹ mày rồi sinh ra mày! Mày đáng chết!”
“Cậu chủ!”
Nghe những lời nói nghiêm trọng này của Tần Giang Hà, chú Phúc bước lên, kéo Tần Giang Hà đang vô cùng kích động lại: “Ông làm vậy là quá đáng.”
“Quá đáng? Tôi quá đáng ở đâu chứ?” Tần Giang Hà hất chú Phúc ra: “Sai lầm của tôi là năm đó để nó được sinh ra, đáng lẽ lúc đầu tôi nên bóp ch ết nó!”
“Tần Giang Hà.” Nghe lời này, Tần Tu Nhiên gọi ông ta lại, Tần Giang Hà quay đầu lại thì thấy Tần Tu Nhiên đang nhìn ông ta như một gã hề: “Không phải là ông không cần chúng tôi, là mẹ tôi và tôi không cần ông. Đáng lẽ năm đó mẹ tôi nên chọn cổ phần, không nên kết hôn với ông. Năm đó tôi có thể ở lại nhưng tôi chọn đi Mỹ, cũng là vì không muốn nhìn thấy người ba giống như ông. Nhưng có một vài lời ông nói không sai.”
Tần Tu Nhiên đặt bật lửa lên bàn rồi tựa vào bàn, mỉm cười: “Ông không nên sinh tôi ra, sau khi sinh tôi ra, số mệnh của ông cũng không yên ổn.”
“...” Tần Giang Hà gật đầu: “Mày chờ đó, vậy thì tao sẽ đi tìm ông nội mày để hỏi cho rõ, có phải nhà họ Tần này thật sự là của mày không? Có phải đúng là số mệnh của tao không tốt hay không?”
Vừa nói xong, Tần Giang Hà xoay người kéo cửa đi ra, đập cửa rời đi.
Đợi đến khi Tần Giang Hà đi ra khỏi cửa, Tần Tu Nhiên quay đầu nhìn chú Phúc, chân thành nói: “Chú Phúc, cảm ơn chú.”
Chú Phúc nghe thấy lời này của Tần Tu Nhiên, ông ấy thở dài rồi lắc đầu, cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Ông ấy đã đi rồi, nhiệm vụ của tôi cũng đã hoàn thành, cậu chủ, tôi xin phép về trước để chăm sóc ông chủ.”
“Được.” Tần Tu Nhiên gật đầu: “Nếu ông nội có xảy ra chuyện gì, phiền chú lập tức báo với tôi một tiếng.”
Chú Phúc gật đầu, dẫn theo đoàn người rời đi.
Đám người Tần Tu Nhiên dọn dẹp nửa giờ, bước đầu xem như đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Tần Tu Nhiên xử lý qua loa công việc mất cả buổi chiều, đến lúc sắp tan làm mới có thời gian nhìn điện thoại, vừa mở ra lập tức phát hiện tin nhắn Cố Lam gửi cho mình.
“Anh đang làm gì đó?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tần Tu Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, dựa vào ghế trả lời: “Anh vừa mới làm xong, đang ngẩn người.”
“Em phát sóng trực tiếp xong rồi, hôm nay em gặp được một thằng đần.”
Cố Lam bắt đầu lải nhải than phiền về những chuyện xảy ra hôm nay với anh, Tần Tu Nhiên không thể nhịn được cười khi nhìn thấy những tin nhắn và icon Cố Lam gửi.
Một lát sau, Cố Lam mới phát hiện ra dường như từ nãy đến giờ chỉ có một mình mình vẫn luôn đang nói chuyện.
Cô cảm thấy hơi xấu hổ, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu gợi chuyện cho Tần Tu Nhiên nói: “Hôm nay chỗ anh có xảy ra chuyện lớn gì không?”
“Có đó.”
Tần Tu Nhiên ăn ngay nói thật: “Anh cướp phòng làm việc của ba anh, lên làm tổng giám đốc của tập đoàn nhà anh rồi.”
“Thật ấn tượng!” Cố Lam vội vàng nịnh nọt: “Anh chụp cho em xem thử phòng làm việc của tổng giám đốc trông như thế nào đi.”
Tần Tu Nhiên thấy Cố Lam muốn anh chụp ảnh, trong chốc lát đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp.
Lúc trước anh chụp ảnh rất qua loa nhưng không hiểu sao, lúc này anh lại thật sự hy vọng mình có thể chụp được một tấm ảnh hoàn hảo.
Anh nhìn xung quanh một lát, tìm một góc độ tốt rồi quay đầu lại tự chụp một tấm ảnh.
Cố Lam nhanh chóng nhận được ảnh của Tần Tu Nhiên, từ trong ảnh có thể nhìn thấy tòa cao ốc bên ngoài cửa sổ sát trần của phòng làm việc.
Cố Lam khẽ nhíu mày, không hiểu phong tình mà mở miệng: “Em kêu anh chụp ảnh phòng làm việc của anh chứ không phải là chụp anh.”
Tần Tu Nhiên nghẹn lại, có cảm giác xấu hổ như thể anh đang tự mình đa tình: “Phòng làm việc ở ngay sau lưng anh!”
“Sau lưng anh là cửa sổ sát sàn.” Cố Lam không hề nể tình mà chỉ ra.
Tần Tu Nhiên tức giận, “tách, tách, tách” chụp hết 360 độ không góc chết của phòng làm việc rồi gửi cho cô, bất mãn nói: “Đây chính là phòng làm việc, đúng là thiếu hiểu biết.”
Cố Lam thưởng thức phòng làm việc của anh một hồi, xúc động lên tiếng: “Phòng làm việc lớn quá, còn lớn hơn cả công ty của bọn em.”
Tần Tu Nhiên thấy cô nói vậy, lại không nhịn được cảm thấy buồn cười, suy nghĩ một hồi, anh cảm thấy hơi không công bằng: “Em cũng chụp công ty của em cho anh nhìn chút đi.”
Cố Lam nhìn thấy tin nhắn này, cảm thấy hơi ngại ngùng nói: “Công ty có nhiều người, làm vậy là xâm phạm quyền chân dung.”
Vừa nói xong, Cố Lam suy nghĩ một chút, chụp một tấm ở bàn làm việc của mình rồi gửi cho Tần Tu Nhiên: “Nhìn chỗ em một chút thì được.”
Tần Tu Nhiên nhìn Cố Lam trông hơi ngốc nghếch trên tấm ảnh, lập tức nhếch miệng lên.
Nhưng anh lại hơi không muốn thừa nhận, vì anh cảm thấy bản thân rất nông nổi khi chỉ xem ảnh của người ta mà đã cảm thấy vui vẻ.
Nhưng anh cũng muốn Cố Lam gửi thêm vài tấm ảnh nữa, sợ nếu nói chuyện khó nghe thì sau này Cố Lam sẽ không gửi nữa, do dự nửa ngày mới gửi một đánh giá trung lập: “Bàn làm việc vô cùng tốt.”
Cố Lam: “...”
“Tần Tu Nhiên.” Cố Lam không nhịn được oán trách: “Cả người anh chỉ được có cái miệng là cứng nhất.”
Tần Tu Nhiên nhìn thấy câu này đột nhiên cảm thấy không phục, anh phản đối theo bản năng: “Nói bậy! Chỗ cứng nhất của anh không thể nào là miệng được.”
Sau khi gửi xong, hai người đều im lặng.
Thật lâu sau, Cố Lam tàn nhẫn vạch trần: “Em mà báo cảnh sát thì câu này của anh cũng xem như là quấy rối đó.”
Tần Tu Nhiên hơi lúng túng: “Anh không có ý đó…”
“Không sao.” Cố Lam vô cùng hào phóng: “Anh có ý gì em cũng không ngại, em cho phép anh lẳng lơ trước mặt em.”
“Cố Lam em có chút bộ dáng nào của một phụ nữ không vậy?” Tần Tu Nhiên sốt ruột: “Anh đã nói sau này em phải dè dặt một chút mà.”
“Sao em phải dè dặt?”
Cố Lam gửi một icon huýt sáo: “Chẳng qua em chỉ làm một chuyện mà một đối tượng kết hôn thử nên làm thôi.”
Thấy Cố Lam sử dụng bia đỡ đạn này thành thạo như vậy, Tần Tu Nhiên đột nhiên cảm thấy như đây là hậu quả mà mình tự chuốc lấy.
Anh nhẫn nhịn hồi lâu, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Cố Lam thấy anh đã lâu không trả lời, biết anh cảm thấy xấu hổ nên quan tâm hỏi: “Còn có chuyện lớn gì nữa không? Anh và ba anh nói chuyện thuận lợi chứ? Ông ta có đánh anh không?”
Tần Tu Nhiên không phản ứng, anh suy nghĩ một lát, hồi lâu sau, cuối cùng cũng thành thật trả lời: “Có nhưng ông ta không đánh thắng được anh.”
“Làm tốt lắm!”
“Sau đó ông ta mắng anh.”
“Mắng anh cái gì?” Cố Lam cau mày, vừa nhắn tin vừa đi ra khỏi công ty: “Anh nói em nghe một chút xem, em mắng lại giúp anh.”
Tần Tu Nhiên dựa vào ghế, cười nhắc lại những lời vừa nãy.
Sau khi suy nghĩ một lát, anh vô cùng vui vẻ: “Ông ta bị chọc giận đến mức nói ra những lời này, hẳn là đã bị anh chọc tức điên rồi.”
Cố Lam không trả lời tin nhắn của anh, Tần Tu Nhiên suy nghĩ một chút, đoán là cô có việc bận.
Anh cảm thấy hơi không vui trong lòng nhưng vẫn quyết định không làm phiền cô.
Hai người chỉ kết hôn thử thôi mà, cần gì phải dính lấy nhau như vậy?
Anh tự an ủi chính mình, quyết định làm một vài chuyện nghiêm túc.
Nhưng chốc chốc anh vẫn không nhịn được mà nhìn điện thoại di động một chút.
Sao đến giờ vẫn chưa trả lời nữa?
Chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ Cố Lam không đau lòng cho anh sao?
Nói cho cô nghe thật vô ích, cô còn không thèm quan tâm đ ến anh!
Tần Tu Nhiên càng nghĩ càng thấy tức, lúc đang định khóa điện thoại tự ép mình không xem nữa, điện thoại đột nhiên reo lên.
Tần Tu Nhiên nhìn thấy tên của Cố Lam, trong lòng anh giật mình.
Anh điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút, muốn để mình trông có vẻ bình tĩnh hơn, dù sao cũng không thể để cô biết chuyện mình đã đợi tin nhắn của cô lâu như vậy.
Anh nhận điện thoại, lập tức nghe thấy tiếng thở hổn hển của Cố Lam trong điện thoại truyền đến: “Tần Tu Nhiên.”
“Sao em lại thở gấp như vậy?” Tần Tu Nhiên nhíu mày, hơi lo lắng.
“Anh quay đầu lại đi.” Cố Lam vui vẻ hô to.
Bây giờ đã vào ban đêm, tấm bảng quảng cáo ở tòa cao ốc đối diện sáng lên, cả thành phố lần lượt lên đèn, xe cộ tấp nập.
Tần Tu Nhiên ngơ ngác nhìn về phía đối diện, nghe thấy tiếng hô to của Cố Lam xen lẫn với tiếng gió trong điện thoại: “Anh có thấy em không? Em vừa nhảy đến bên cạnh chữ “Đình” của tấm biển quảng cáo đó! Em đến đón anh về nhà đây!”
Tần Tu Nhiên không lên tiếng, anh nhìn vào màn đêm đen kịt, cùng với những ngôi sao thấp thoáng trên bầu trời, và một ánh trăng sáng độc nhất vô nhị kia.
“Đừng quan tâm đ ến những lời nói của ba anh, bọn họ đều đã là quá khứ rồi! Về sau có em tiến đến tương lai cùng anh, em mãi mãi ở bên cạnh anh, anh biết không?”
Cố Lam cao giọng gấp gáp kêu to.
Sau khi kêu xong, cô có một loại cảm giác như vừa thò ngón chân ra khỏi lâu đài của công chúa Barbie vậy.
Thật ra điều mà cô muốn nói chính là, kể từ một giây phút khi cô nghe Tần Tu Nhiên kể lại những gì ba anh đã mắng anh, cô lập tức muốn đến bên cạnh anh sớm một chút, sau đó lớn tiếng nói những lời xấu hổ này cho anh.
Trong điện thoại lặng ngắt như tờ, cô nhìn thanh niên đứng trong cửa sổ sát trần đang vừa cầm điện thoại vừa ngẩng mặt lên nhìn mình, nghe thấy tiếng gió đang gào thét xung quanh mình.
Thật lâu sau, cô mới nghe thấy tiếng trả lời của Tần Tu Nhiên: “Tối quá, anh không nhìn thấy em ở đó mà.”
“Hả?” Cố Lam ngơ ngác, không ngờ chuyện lãng mạn như vậy lại thất bại ngay từ bước đầu.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô lờ mờ cảm giác dường như Tần Tu Nhiên ở phía bên kia bật cười.
“Nhưng anh biết em có ở đó.”
Không cần phải nhìn thấy.
Cũng không cần nghe được.
Chỉ cần anh nhắm mắt lại, cả thế giới này đều tràn đầy hình bóng em.
Chỉ cần như vậy đã đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.