Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ
Chương 12:
Nữ vương không ở nhà
25/10/2023
Lúc đi vào biệt thự chân Cố Nguyên vẫn luôn mềm nhũn, cô và nam thần thế mà lại có con chung, còn đi vào biệt thự của nam thần... Nếu là cô của trước kia tuyệt đối sẽ không có khả năng xảy ra, nam thần và thân cô là hai đường thẳng song song, không cùng một thế giới.
Cô nhìn thoáng qua con trai có chút bất ngờ: "Con lớn lên rất giống ba."
Lúc trước không phát hiện, chỉ cảm thấy con trai lớn lên lạnh lùng khuôn mặt xuất sắc, nhưng hiện tại nhìn kỹ lại, quả nhiên là rất giống Quý Chấn Thiên tiếng tăm lừng lẫy ngày xưa, hơn nữa cũng có đường nét giống cô, thật là một cảm giác vi diệu.
Quý Kỳ Sâm ngước lên nhìn cô: "Mẹ biết ba?"
Cố Nguyên khó mà nói rõ được xúc hiện tại, so với một người nổi tiếng như Quý Chấn Thiên thì cô chỉ là một sinh viên năm nhất hết sức bình thường, sau một giấc ngủ dậy, hiện tại cô đang ở nhà của Quý Chấn Thiên, trong lòng trấn động cảm xúc lẫn lộn, có điều khi nhìn qua con trai, cô ho nhẹ một tiếng: "Biết, trước kia trên báo chí đưa tin mẹ có xem qua."
Quý Kỳ Sâm gật đầu, không nói gì, đưa Cố Nguyên đi vào biệt thự.
Cố Nguyên vẫn đang mải mê suy nghĩ chuyện con trai mình là con trai của Quý Chấn Thiên, ai ngờ khi cô vừa bước chân vào phòng khách, cô bị sự hoành tráng của phòng khách làm cho choáng ngợp, không thể nghĩ thêm được gì khác.
Phòng khách lớn đến không thể tưởng tượng được, toàn bộ được làm từ gỗ lim đắt đỏ, thảm trải trong phòng khách cũng là loại tinh xảo, vừa bước chân vào cô có cảm giác như mình đang bước vào hoàng cung.
Đây chính là thiếu gia trong hào môn đó sao?
Quý Kỳ Sâm hờ hững nói: "Mẹ, con ở trên tầng ba, tầng hai là dành cho khách, các phòng ở tầng hai mẹ cứ tùy ý chọn."
Cố Nguyên vội nói: "Không sao, phòng nào cũng được cả, mẹ như thế nào cũng được, có phòng để ở là được rồi."
Lúc hai người đang nói chuyện, quản gia đeo nơ đi đến trước mặt bọn họ, cung kính chào một tiếng thiếu gia Kỳ Sâm, hỏi bữa tối muốn ăn gì.
Cố Nguyên lại càng thấy bản thân mình đích thực đang ở trong hoàng cung, cung điện của thời Trung cổ, mà người bên cạnh cô chính là vị hoàng tử trong cung điện.
Quý Kỳ Sâm: "Cơm tối đã ăn rồi, đi sắp xếp một phòng cho khách."
Quản gia đeo nơ cung kính lễ phép gật đầu chào Cố Nguyên, sau đó cười nói: "Xin hỏi vị tiểu thư này xưng hô như thế nào?"
Cố Nguyên cảm giác thấy thái độ của vị quản gia này vẫn luôn rất chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt đánh giá cô lại đầy hưng phấn. Cô nhìn ra được hình như ông ấy rất tò mò về cô.
Quý Kỳ Sâm hờ hững liếc quản gia một cái: "Gọi là Cố tiểu thư, đây là khách của tôi."
Lời này vừa nói ra, quản gia lập tức cong eo cúi đầu, cười đến toét cả miệng: "Vâng."
Cố Nguyên ngẫm nghĩ, ánh mắt mà vị quản gia này nhìn cô… Hình như đang có hiểu lầm gì đó rồi đúng không?
Sau đó cô cùng Quý Kỳ Sâm đi lên lầu hai, còn chọn được một căn phòng, bố trí của căn phòng này rất xa hoa tiện nghi, còn có cửa sổ to sát đất, rèm cửa tơ lụa có màu lam nhạt, gió thổi ngang qua, cảm giác như không khác gì đang ở chốn thần tiên.
Căn phòng này thật sự quá tuyệt vời, Cố Nguyên buột miệng phát ra một tiếng kinh hô: "Wow!"
Quản gia bên cạnh hơi ngẩn người, "wow"? Đây là cách biểu đạt sự kinh ngạc của người trẻ tuổi bây giờ sao?
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm......
Nhanh chóng nhìn về phía thiếu gia nhà mình, thiếu gia nhà mình tìm được bảo bối này ở đâu vậy?
Nhưng thứ mà ông nhìn thấy là dáng vẻ thiếu gia dùng ánh mắt ôn hòa nhìn người con gái trước mặt, bên trong còn ẩn chứa sự bao dung?
Trong lòng quản gia run lên, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Sau đó Quý Kỳ Sâm còn dẫn Cố Nguyên đi thăm quan khắp nơi, tự mình nói sơ lược về bố trí của từng tầng, thậm chí đến cả thiết bị tắm rửa trong phòng tắm cũng nói qua một lượt: "Đây là nước nóng, còn đây là nước lạnh, chỗ này là hệ thống điều chỉnh nhiệt độ."
Muốn bao nhiêu kỹ càng tỉ mỉ thì có bấy nhiêu.
Quản gia lần nữa lấy lại bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không bình tĩnh nổi.
Đây là thần thánh phương nào vậy, vậy mà có thể biến thiếu gia nhà ông thành bà mẹ già đến cả chuyện từ nhỏ cho tới lớn phải tự mình dặn dò cẩn thận??
Rõ ràng thiếu gia nhà ông từ trước đến nay đều là dáng vẻ lạnh lùng trầm mặc ít nói, nói chuyện ngắn gọn không dông dài!!
Mà đối với những lời dặn dò từ con trai mình, Cố Nguyên căn bản là nghe xong để đó, cô chỉ mãi tập trung với căn phòng đẹp như công chúa này, cảm thấy bản thân đang đi vào truyện cổ tích cô bé lọ lem, làm gì còn tâm tư để chú ý tới thế nào là nước lạnh, thế nào là nước nóng hay hệ thống điều chỉnh nhiệt độ.
Cô nhìn thoáng qua con trai có chút bất ngờ: "Con lớn lên rất giống ba."
Lúc trước không phát hiện, chỉ cảm thấy con trai lớn lên lạnh lùng khuôn mặt xuất sắc, nhưng hiện tại nhìn kỹ lại, quả nhiên là rất giống Quý Chấn Thiên tiếng tăm lừng lẫy ngày xưa, hơn nữa cũng có đường nét giống cô, thật là một cảm giác vi diệu.
Quý Kỳ Sâm ngước lên nhìn cô: "Mẹ biết ba?"
Cố Nguyên khó mà nói rõ được xúc hiện tại, so với một người nổi tiếng như Quý Chấn Thiên thì cô chỉ là một sinh viên năm nhất hết sức bình thường, sau một giấc ngủ dậy, hiện tại cô đang ở nhà của Quý Chấn Thiên, trong lòng trấn động cảm xúc lẫn lộn, có điều khi nhìn qua con trai, cô ho nhẹ một tiếng: "Biết, trước kia trên báo chí đưa tin mẹ có xem qua."
Quý Kỳ Sâm gật đầu, không nói gì, đưa Cố Nguyên đi vào biệt thự.
Cố Nguyên vẫn đang mải mê suy nghĩ chuyện con trai mình là con trai của Quý Chấn Thiên, ai ngờ khi cô vừa bước chân vào phòng khách, cô bị sự hoành tráng của phòng khách làm cho choáng ngợp, không thể nghĩ thêm được gì khác.
Phòng khách lớn đến không thể tưởng tượng được, toàn bộ được làm từ gỗ lim đắt đỏ, thảm trải trong phòng khách cũng là loại tinh xảo, vừa bước chân vào cô có cảm giác như mình đang bước vào hoàng cung.
Đây chính là thiếu gia trong hào môn đó sao?
Quý Kỳ Sâm hờ hững nói: "Mẹ, con ở trên tầng ba, tầng hai là dành cho khách, các phòng ở tầng hai mẹ cứ tùy ý chọn."
Cố Nguyên vội nói: "Không sao, phòng nào cũng được cả, mẹ như thế nào cũng được, có phòng để ở là được rồi."
Lúc hai người đang nói chuyện, quản gia đeo nơ đi đến trước mặt bọn họ, cung kính chào một tiếng thiếu gia Kỳ Sâm, hỏi bữa tối muốn ăn gì.
Cố Nguyên lại càng thấy bản thân mình đích thực đang ở trong hoàng cung, cung điện của thời Trung cổ, mà người bên cạnh cô chính là vị hoàng tử trong cung điện.
Quý Kỳ Sâm: "Cơm tối đã ăn rồi, đi sắp xếp một phòng cho khách."
Quản gia đeo nơ cung kính lễ phép gật đầu chào Cố Nguyên, sau đó cười nói: "Xin hỏi vị tiểu thư này xưng hô như thế nào?"
Cố Nguyên cảm giác thấy thái độ của vị quản gia này vẫn luôn rất chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt đánh giá cô lại đầy hưng phấn. Cô nhìn ra được hình như ông ấy rất tò mò về cô.
Quý Kỳ Sâm hờ hững liếc quản gia một cái: "Gọi là Cố tiểu thư, đây là khách của tôi."
Lời này vừa nói ra, quản gia lập tức cong eo cúi đầu, cười đến toét cả miệng: "Vâng."
Cố Nguyên ngẫm nghĩ, ánh mắt mà vị quản gia này nhìn cô… Hình như đang có hiểu lầm gì đó rồi đúng không?
Sau đó cô cùng Quý Kỳ Sâm đi lên lầu hai, còn chọn được một căn phòng, bố trí của căn phòng này rất xa hoa tiện nghi, còn có cửa sổ to sát đất, rèm cửa tơ lụa có màu lam nhạt, gió thổi ngang qua, cảm giác như không khác gì đang ở chốn thần tiên.
Căn phòng này thật sự quá tuyệt vời, Cố Nguyên buột miệng phát ra một tiếng kinh hô: "Wow!"
Quản gia bên cạnh hơi ngẩn người, "wow"? Đây là cách biểu đạt sự kinh ngạc của người trẻ tuổi bây giờ sao?
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm......
Nhanh chóng nhìn về phía thiếu gia nhà mình, thiếu gia nhà mình tìm được bảo bối này ở đâu vậy?
Nhưng thứ mà ông nhìn thấy là dáng vẻ thiếu gia dùng ánh mắt ôn hòa nhìn người con gái trước mặt, bên trong còn ẩn chứa sự bao dung?
Trong lòng quản gia run lên, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Sau đó Quý Kỳ Sâm còn dẫn Cố Nguyên đi thăm quan khắp nơi, tự mình nói sơ lược về bố trí của từng tầng, thậm chí đến cả thiết bị tắm rửa trong phòng tắm cũng nói qua một lượt: "Đây là nước nóng, còn đây là nước lạnh, chỗ này là hệ thống điều chỉnh nhiệt độ."
Muốn bao nhiêu kỹ càng tỉ mỉ thì có bấy nhiêu.
Quản gia lần nữa lấy lại bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không bình tĩnh nổi.
Đây là thần thánh phương nào vậy, vậy mà có thể biến thiếu gia nhà ông thành bà mẹ già đến cả chuyện từ nhỏ cho tới lớn phải tự mình dặn dò cẩn thận??
Rõ ràng thiếu gia nhà ông từ trước đến nay đều là dáng vẻ lạnh lùng trầm mặc ít nói, nói chuyện ngắn gọn không dông dài!!
Mà đối với những lời dặn dò từ con trai mình, Cố Nguyên căn bản là nghe xong để đó, cô chỉ mãi tập trung với căn phòng đẹp như công chúa này, cảm thấy bản thân đang đi vào truyện cổ tích cô bé lọ lem, làm gì còn tâm tư để chú ý tới thế nào là nước lạnh, thế nào là nước nóng hay hệ thống điều chỉnh nhiệt độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.