Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ
Chương 39:
Nữ vương không ở nhà
06/11/2023
Quý Kỳ Sâm để Cố Nguyên đứng sau lưng mình, nhìn chằm chằm Nhiếp Ngộ với ánh mắt lạnh như băng: "Nhiếp Ngộ, cậu đang làm gì vậy?”
Nhiếp Ngộ ngước lên, nhếch miệng cười trào phúng: "Không làm gì, chỉ chọc ghẹo người thân này của cậu một chút thôi mà.”
Khi anh nói lời này, năm ngón tay trên má trái đỏ rực nóng như bị lửa đốt, nhìn thấy mà giật mình.
Quý Kỳ Sâm cười lạnh, tiến lên một bước, trực tiếp đấm Nhiếp Ngộ, nắm đấm cũng không hề nhẹ.
Nhiếp Ngộ bất ngờ không đề phòng nên không kịp né tránh, một đấm này khiến khóe miệng rỉ máu. Anh khẽ liếm liếm vị mặn tanh trên khóe miệng: "Quý Kỳ Sâm, cậu điên rồi sao?”
Nói xong, Nhiếp Ngộ giơ tay đánh trả.
Cả hai đều từng học tán đả, cùng học một người thầy là quán quân tán đả thế giới, hai người đều là thanh niên trẻ tuổi sức lực ngang nhau, vì thế khó mà phân cao thấp.
Lúc đầu Cố Nguyên còn trốn sau lưng con trai, lúc thấy Quý Kỳ Sâm đánh Nhiếp Ngộ một đấm cô còn âm thầm khen ngợi. Nhưng sau khi thấy hai người đánh nhau, cô lại thấy sốt ruột!
Con trai mình có thể đánh con trai người khác, nhưng con trai người khác không thể đánh con trai mình được!
Đúng vậy, cô chính là bênh vực người nhà!
Cố Nguyên nhìn hai thanh niên đánh nhau, lớn giọng nói: "Không được đánh con trai tôi, tôi liều mạng với anh.”
Nói xong, cô nhặt một đoạn trúc bên cạnh lên, chạy về phía Nhiếp Ngộ rồi đập mạnh vào cánh tay anh.
Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm đang đánh nhau túi bụi nên bất ngờ bị Cố Nguyên đánh một gậy lên cánh tay, lập tức đau đến tê dại. Lúc này Quý Kỳ Sâm đã bắt được một tay anh, ấn người xuống, sau đó giơ tay lên, liên tục đấm Nhiếp Ngộ.
Nhiếp Ngộ bị đánh đến hoa mắt, hét lớn một tiếng.
Lúc này mấy anh em tốt của Nhiếp Ngộ nghe được động tĩnh nên vội vàng chạy tới lập tức vây quanh anh.
“Anh Ngộ, anh không sao chứ?"
"Quý Kỳ Sâm, anh dám đánh anh Ngộ, xem xem tôi có đánh chết anh không!"
Trong nháy mắt, Quý Kỳ Sâm và Cố Nguyên bị mấy anh em của Nhiếp Ngộ bao vây.
Cố Nguyên nhìn thấy đối phương nhiều người, lo sợ con trai sẽ chịu thiệt, bèn vội vàng túm lấy cánh tay anh: "Con trai, con trai, bọn đó muốn đánh chết chúng ta, mau đi thôi!”
Quý Kỳ Sâm lại nhướng mày cười lạnh: "Mấy người muốn cùng nhau lên? Tôi sẽ tiếp mấy người!”
Bên này ầm ĩ tới như vậy, nhân viên phục vụ và bảo vệ nhanh chóng chạy tới, vừa nhìn thấy tình cảnh này, ai nấy đều vô cùng sợ hãi. Hai người đều là thái tử gia của tập đoàn lớn hàng đầu. Vị nào cũng không chọc nổi, quan trọng là một người còn bị đánh trọng thương không hề nhẹ. Vì thế họ vội vàng gọi quản lý và giám đốc tới giải quyết. Bọn họ nơm nớp lo sợ hầu hạ, cung kính khuyên Quý Kỳ Sâm, rồi lại khuyên Nhiếp Ngộ đi bệnh viện.
Nhiếp Ngộ kiên quyết không chịu đi, anh nhìn chằm chằm Quý Kỳ Sâm, dáng vẻ tươi cười đều biến mất không còn dấu vết: "Cậu nói đi, rốt cuộc cậu phát điên cái gì?”
Quý Kỳ Sâm tức giận, giọng nói có chút tàn nhẫn: "Tôi đã nói rồi, không được có ý với cô ấy. Nhiếp Ngộ, cậu nhớ cho rõ, còn trêu chọc cô ấy một lần nữa, tôi thấy một lần đánh một lần.”
Nhiếp Ngộ cười khinh bỉ: "Không phải chỉ là một cô gái thôi sao? Còn xem là bảo bối!”
Lời này vừa nói ra, Quý Kỳ Sâm lại tức giận vung tay lên đánh, dáng vẻ giống như chỉ hận không thể đánh chết Nhiếp Ngộ.
Một đám người phía sau, anh em của Nhiếp Ngộ, quản lý giám đốc, nhân viên phục vụ và bảo vệ, tất cả đều nhào tới, hiện trường loạn thành một mớ hỗn độn.
***
Ngồi trên xe không biết là thương hiệu gì, Cố Nguyên bất đắc dĩ cúi đầu xuống, thỉnh thoảng sẽ lén lén nhìn con trai mình.
Cũng may sau khi trải qua trận đánh nhau ác liệt này, gương mặt tuấn mỹ của con trai không bị lưu lại bất kỳ vết thương nào. Ngược lại tên lưu manh Nhiếp Ngộ đã ăn một cái tát từ cô, sau đó lại bị con trai đấm thêm mấy đấm, trên cánh tay cũng bị ăn một gậy, ngẫm lại bọn họ thắng rồi!
Nhưng đánh nhau là không đúng.
Cố Nguyên cẩn thận nhìn con trai nhà mình, nhìn khuôn mặt lạnh lùng như sắp kết thành một lớp băng, cô nhỏ nói: "Con trai, thật ra... Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, con không cần phải tức giận như vậy, cậu ta muốn ức hiếp mẹ, mẹ liền tát cậu ta một cái, mẹ sẽ không để cậu ta tuỳ tiện bắt nạt, mẹ cũng đâu phải kẻ ngốc!”
Quý Kỳ Sâm hờ hững nhìn về phía trước, không nhúc nhích.
Nhiếp Ngộ ngước lên, nhếch miệng cười trào phúng: "Không làm gì, chỉ chọc ghẹo người thân này của cậu một chút thôi mà.”
Khi anh nói lời này, năm ngón tay trên má trái đỏ rực nóng như bị lửa đốt, nhìn thấy mà giật mình.
Quý Kỳ Sâm cười lạnh, tiến lên một bước, trực tiếp đấm Nhiếp Ngộ, nắm đấm cũng không hề nhẹ.
Nhiếp Ngộ bất ngờ không đề phòng nên không kịp né tránh, một đấm này khiến khóe miệng rỉ máu. Anh khẽ liếm liếm vị mặn tanh trên khóe miệng: "Quý Kỳ Sâm, cậu điên rồi sao?”
Nói xong, Nhiếp Ngộ giơ tay đánh trả.
Cả hai đều từng học tán đả, cùng học một người thầy là quán quân tán đả thế giới, hai người đều là thanh niên trẻ tuổi sức lực ngang nhau, vì thế khó mà phân cao thấp.
Lúc đầu Cố Nguyên còn trốn sau lưng con trai, lúc thấy Quý Kỳ Sâm đánh Nhiếp Ngộ một đấm cô còn âm thầm khen ngợi. Nhưng sau khi thấy hai người đánh nhau, cô lại thấy sốt ruột!
Con trai mình có thể đánh con trai người khác, nhưng con trai người khác không thể đánh con trai mình được!
Đúng vậy, cô chính là bênh vực người nhà!
Cố Nguyên nhìn hai thanh niên đánh nhau, lớn giọng nói: "Không được đánh con trai tôi, tôi liều mạng với anh.”
Nói xong, cô nhặt một đoạn trúc bên cạnh lên, chạy về phía Nhiếp Ngộ rồi đập mạnh vào cánh tay anh.
Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm đang đánh nhau túi bụi nên bất ngờ bị Cố Nguyên đánh một gậy lên cánh tay, lập tức đau đến tê dại. Lúc này Quý Kỳ Sâm đã bắt được một tay anh, ấn người xuống, sau đó giơ tay lên, liên tục đấm Nhiếp Ngộ.
Nhiếp Ngộ bị đánh đến hoa mắt, hét lớn một tiếng.
Lúc này mấy anh em tốt của Nhiếp Ngộ nghe được động tĩnh nên vội vàng chạy tới lập tức vây quanh anh.
“Anh Ngộ, anh không sao chứ?"
"Quý Kỳ Sâm, anh dám đánh anh Ngộ, xem xem tôi có đánh chết anh không!"
Trong nháy mắt, Quý Kỳ Sâm và Cố Nguyên bị mấy anh em của Nhiếp Ngộ bao vây.
Cố Nguyên nhìn thấy đối phương nhiều người, lo sợ con trai sẽ chịu thiệt, bèn vội vàng túm lấy cánh tay anh: "Con trai, con trai, bọn đó muốn đánh chết chúng ta, mau đi thôi!”
Quý Kỳ Sâm lại nhướng mày cười lạnh: "Mấy người muốn cùng nhau lên? Tôi sẽ tiếp mấy người!”
Bên này ầm ĩ tới như vậy, nhân viên phục vụ và bảo vệ nhanh chóng chạy tới, vừa nhìn thấy tình cảnh này, ai nấy đều vô cùng sợ hãi. Hai người đều là thái tử gia của tập đoàn lớn hàng đầu. Vị nào cũng không chọc nổi, quan trọng là một người còn bị đánh trọng thương không hề nhẹ. Vì thế họ vội vàng gọi quản lý và giám đốc tới giải quyết. Bọn họ nơm nớp lo sợ hầu hạ, cung kính khuyên Quý Kỳ Sâm, rồi lại khuyên Nhiếp Ngộ đi bệnh viện.
Nhiếp Ngộ kiên quyết không chịu đi, anh nhìn chằm chằm Quý Kỳ Sâm, dáng vẻ tươi cười đều biến mất không còn dấu vết: "Cậu nói đi, rốt cuộc cậu phát điên cái gì?”
Quý Kỳ Sâm tức giận, giọng nói có chút tàn nhẫn: "Tôi đã nói rồi, không được có ý với cô ấy. Nhiếp Ngộ, cậu nhớ cho rõ, còn trêu chọc cô ấy một lần nữa, tôi thấy một lần đánh một lần.”
Nhiếp Ngộ cười khinh bỉ: "Không phải chỉ là một cô gái thôi sao? Còn xem là bảo bối!”
Lời này vừa nói ra, Quý Kỳ Sâm lại tức giận vung tay lên đánh, dáng vẻ giống như chỉ hận không thể đánh chết Nhiếp Ngộ.
Một đám người phía sau, anh em của Nhiếp Ngộ, quản lý giám đốc, nhân viên phục vụ và bảo vệ, tất cả đều nhào tới, hiện trường loạn thành một mớ hỗn độn.
***
Ngồi trên xe không biết là thương hiệu gì, Cố Nguyên bất đắc dĩ cúi đầu xuống, thỉnh thoảng sẽ lén lén nhìn con trai mình.
Cũng may sau khi trải qua trận đánh nhau ác liệt này, gương mặt tuấn mỹ của con trai không bị lưu lại bất kỳ vết thương nào. Ngược lại tên lưu manh Nhiếp Ngộ đã ăn một cái tát từ cô, sau đó lại bị con trai đấm thêm mấy đấm, trên cánh tay cũng bị ăn một gậy, ngẫm lại bọn họ thắng rồi!
Nhưng đánh nhau là không đúng.
Cố Nguyên cẩn thận nhìn con trai nhà mình, nhìn khuôn mặt lạnh lùng như sắp kết thành một lớp băng, cô nhỏ nói: "Con trai, thật ra... Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, con không cần phải tức giận như vậy, cậu ta muốn ức hiếp mẹ, mẹ liền tát cậu ta một cái, mẹ sẽ không để cậu ta tuỳ tiện bắt nạt, mẹ cũng đâu phải kẻ ngốc!”
Quý Kỳ Sâm hờ hững nhìn về phía trước, không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.