Chương 108
Ngũ Sắc Mạn Đà La
02/04/2022
Ngộ Quân Diễm thấy Tô Ngọc Hành bình an vô sự, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống. Nhưng sau đó hắn lại dùng sức đẩy y ra, lui lại phía sau mấy bước, chống kiếm Hồng Uyên mà gắng gượng đứng thẳng, giận dữ hằm hằm nhìn Tô Ngọc Hành: “Nếu ngươi đã trốn ra được còn ở lại làm gì?”
“Ta ở lại băng bó cho thủ vệ bị thương.” Tô Ngọc Hành nói, “Quân Diễm… Sao ngươi lại tới đây?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy chuyện ta đương nhiên phải tới!” Ngộ Quân Diễm chỉ thi thể đám người Tây Ngõa la liệt dưới mặt đất, tức giận nói với Tô Ngọc Hành, “Thấy không? Đây chính là đám nữ nhân, người già mà ngươi nói trói gà không chặt. Ngươi cho rằng bọn họ vô tội, ngươi cho rằng bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, nhưng ngươi nào biết, chỉ cần bọn họ còn một hơi thở cũng sẽ tìm mọi cách đưa ngươi vào chỗ chết! Đó là tinh thần chiến đấu của những tộc nhân sống trên lưng ngựa. Bọn họ còn sống là còn chiến đấu! Tô Ngọc Hành, ngươi có hiểu không… A…”
Ngộ Quân Diễm đang nói, đột nhiên khom người, một tay ôm bụng, cắn răng không nói tiếp nữa, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán của hắn rơi xuống.
“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành vội vàng tiến tới ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn, thấp giọng hỏi, “Ngươi sao vậy? Con náo ngươi sao?”
Ngộ Quân Diễm đau đớn lắc đầu, cắn răng nói: “Đừng bày ra dáng vẻ này ở bên ngoài, ngươi sợ người khác không nhận ra ta đang mang thai sao? Mau… Mau đỡ ta trở về.”
Tô Ngọc Hành gật đầu, nói với một hộ vệ gần đó: “Vương gia tác chiến liên tục mấy ngày liền, có chút mệt mỏi, ta đỡ Vương gia về nghỉ ngơi, nơi này giao cho các ngươi.”
Hộ vệ kia đáp: “Xin Vương phi yên tâm, chúng thuộc hạ nhất định sẽ mau chóng bắt đám mọi rợ kia lại.”
Tô Ngọc Hành gật đầu, kéo tay Ngộ Quân Diễm nói: “Ta bế ngươi.”
Ngộ Quân Diễm lắc đầu nói: “Ta chưa yếu đến mức ấy.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì hết. Trước mắt nhiều người như vậy lại để một nam nhân bế, ngươi nói ta về sau đặt thể diện ở chỗ nào?”
“Thật là sĩ diện khổ thân!” Tô Ngọc Hành lẩm bẩm.
Lúc này, một bóng người từ phía sau một thân cây đột nhiên đánh tới Ngộ Quân Diễm, Ngộ Quân Diễm nghiêng người tránh được, nhưng bụng lại đụng lên thân cây, hắn khẽ rên một tiếng, vung kiếm chặt đứt cánh tay trái của nữ nhân mặt mũi bê bết máu đến không thể nhìn rõ mặt kia. Nữ nhân nọ như hoàn toàn không biết đau đớn, lảo đảo tiếp tục đâm dao tới người Ngộ Quân Diễm bằng cánh tay còn lại, khàn giọng gào thét: “Chính là ngươi! Chính là ngươi! Ta phải báo thù cho trượng phu và nhi tử của ta! Giết!”
Tô Ngọc Hành vung chưởng đánh lên cổ tay nữ nhân kia. Cùng với tiếng xương gãy, con dao nhỏ trong tay nàng rơi xuống đất, nhưng dù có vậy cũng không ngăn được bước chân của nàng. Tô Ngọc Hành vươn tay túm lấy cổ họng của nàng, nhìn gương mặt nàng bê bết máu thịt, chỉ có cặp mắt kia là sáng ngời, căm hận ngập tràn trong mắt bắn vào mắt Tô Ngọc Hành.
“Ta muốn… báo thù cho trượng phu và nhi tử của ta!”
“Ta rất thông cảm với cô.” Tô Ngọc Hành lộ vẻ thương xót, nhưng thương xót này không chút ảnh hưởng đến lực tay của y, “Nhưng xin lỗi, ta không thể để cho cô giết hắn…”
Nữ nhân bị Tô Ngọc Hành nhấc bổng lên không trung, hai chân dùng sức giãy dụa mấy cái, sau đó thì không còn động đậy nữa.
Tô Ngọc Hành hạ nữ nhân kia xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt đôi mắt trợn trừng của nàng.
“Ngươi thông cảm với nàng ta?” Ngộ Quân Diễm vịn thân cây lạnh lùng nói, “Thắng làm vua thua làm giặc là chuyện thường tình, ngươi trách trời thương dân như vậy, hà cớ gì còn giết nàng ta?”
Tô Ngọc Hành bình tĩnh nói: “Bởi vì nàng muốn giết ngươi.”
Ngộ Quân Diễm cười lạnh: “Nàng ta vẫn chưa có được bản lĩnh giết ta đâu.”
“Một mình nàng quả thật không có bản lĩnh đó, nhưng nàng vì muốn giết ngươi mà chẳng quan tâm đến tính mạng mình. Đồng vu quy tận như thế rất đáng sợ. Nếu như trên đường mỗi tù binh Tây Ngõa đều có quyết tâm như nàng, ta nghĩ dù là ngươi cũng sẽ phải kiêng dè. Cho nên vì để tránh phiền toái không cần thiết, ta phải giết nàng. Còn ngươi…”
Tô Ngọc Hành đột nhiên kéo tay Ngộ Quân Diễm, quàng qua cổ mình, bế bổng hắn lên.
“Ngươi làm gì thế? Mau thả ta xuống! Thế này… thế này còn thể thống gì nữa!” Ngộ Quân Diễm hoảng hốt, giãy dụa muốn xuống, nhưng thai nhi trong bụng đã náo loạn khiến hắn mất rất nhiều sức, lúc này đã chẳng còn hơi sức đâu mà tránh được cánh tay ôm chặt của Tô Ngọc Hành.
“Chớ làm loạn! Ngoan nào!” Tô Ngọc Hành bế Ngộ Quân Diễm trở về doanh trướng, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường.
Vừa mới nằm xuống, Ngộ Quân Diễm liền ôm phần bụng nhô lên đang không ngừng phập phồng. Tô Ngọc Hành lấy ra một bình sứ, đổ thuốc bột bên trong vào chén trà, dùng nước ấm hòa tan, bưng đến bên giường, nâng Ngộ Quân Diễm dậy, nhẹ giọng nói: “Quân Diễm, uống thuốc đi.”
Ngộ Quân Diễm tựa lên người y, nhưng uống chưa được hai ngụm, đau đớn trong bụng khiến hắn bị sặc, nhổ ra hơn phân nửa thuốc ở trong miệng.
“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành vội vỗ lưng cho hắn, cảm nhận được bờ vai của hắn run rẩy dữ dội.
“Ngọc Hành… Bụng… Đau quá…” Ngộ Quân Diễm tựa lên người y, yếu ớt nói, “Con… không sao chứ?”
Tô Ngọc Hành đặt tay lên mạch của Ngộ Quân Diễm, phát giác đứa nhỏ lại có dấu hiệu sinh non, nhưng sợ Ngộ Quân Diễm lo lắng, y không với hắn.
“Con rất khỏe, chỉ là mấy ngày nay ngươi vất vả quá độ, thân thể suy yếu mà thôi. Ngươi chớ suy nghĩ nhiều.”
“Thân thể của ta sao có thể suy yếu?” Ngộ Quân Diễm không tin, “Trước đây đánh trận suốt mấy ngày liền không hề chợp mắt mà chẳng sao cả. Bây giờ mới đánh có hai thôn, thân thể sao có thể mệt mỏi quá độ? Có phải ngươi… giấu ta điều gì?”
“Chính ngươi cũng nói là trước đây. Trước đây ngươi đâu có mang thai.” Kỹ năng lừa người của Tô Ngọc Hành không phải mới luyện ngày một ngày hai, trước nghi vấn của Ngộ Quân Diễm, y không đổi sắc giải thích, “Mang thai vốn là một việc rất tiêu hao thể lực, cho nên ngươi không thể nào so sánh thân thể của mình hiện tại với trước kia được.”
Ngộ Quân Diễm thấy Tô Ngọc Hành nói có lý, nửa tin nửa ngờ nhẹ gật đầu.
“Lúc này điều đứa nhỏ trong bụng ngươi cần nhất chính là người làm phụ vương như ngươi nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tô Ngọc Hành cuộn chăn lại, đặt dưới hai chân Ngộ Quân Diễm, Ngộ Quân Diễm ngạc nhiên hỏi: “Làm gì vậy?”
Tô Ngọc Hành trả lời: “Thế này sẽ giúp ngươi và con thấy dễ chịu hơn.”
“Ồ… Thật không?” Ngộ Quân Diễm thuận miệng đáp, đối với người chinh chiến khắp nơi như hắn, ngủ chẳng qua chỉ là một việc giúp bổ sung thể lực, vốn dĩ không để tâm đến vấn đề dễ chịu hay không dễ chịu. Nhưng nếu Tô Ngọc Hành đã nói như vậy, hẳn là có lý do của y. Nhìn Tô Ngọc Hành ngồi bên giường lặng lẽ nhìn mình, Ngộ Quân Diễm thấp giọng hỏi, “Ngươi nhìn ta làm gì? Muộn rồi, ngươi không ngủ sao?”
“Ta không mệt.” Tô Ngọc Hành cười, nhẹ hôn lên trán Ngộ Quân Diễm, “Ta muốn ngắm ngươi thêm một chút.”
Ngộ Quân Diễm xấu hổ nghiêng đầu, đột nhiên nghĩ đến Tô Ngọc Hành bị mình hạ lệnh nhốt vào đại lao, hôm nay mình chưa rút mệnh lệnh về, y đã trở ra. Nếu việc này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm nói một không nói hai của mình. Nhưng… Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành đang dịch góc chăn cho mình, lại nghĩ: ai muốn bàn tán thì cứ bàn tán, dù sao không kẻ nào dám bàn tán trước mặt hắn là được.
“Ta ở lại băng bó cho thủ vệ bị thương.” Tô Ngọc Hành nói, “Quân Diễm… Sao ngươi lại tới đây?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy chuyện ta đương nhiên phải tới!” Ngộ Quân Diễm chỉ thi thể đám người Tây Ngõa la liệt dưới mặt đất, tức giận nói với Tô Ngọc Hành, “Thấy không? Đây chính là đám nữ nhân, người già mà ngươi nói trói gà không chặt. Ngươi cho rằng bọn họ vô tội, ngươi cho rằng bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, nhưng ngươi nào biết, chỉ cần bọn họ còn một hơi thở cũng sẽ tìm mọi cách đưa ngươi vào chỗ chết! Đó là tinh thần chiến đấu của những tộc nhân sống trên lưng ngựa. Bọn họ còn sống là còn chiến đấu! Tô Ngọc Hành, ngươi có hiểu không… A…”
Ngộ Quân Diễm đang nói, đột nhiên khom người, một tay ôm bụng, cắn răng không nói tiếp nữa, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán của hắn rơi xuống.
“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành vội vàng tiến tới ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn, thấp giọng hỏi, “Ngươi sao vậy? Con náo ngươi sao?”
Ngộ Quân Diễm đau đớn lắc đầu, cắn răng nói: “Đừng bày ra dáng vẻ này ở bên ngoài, ngươi sợ người khác không nhận ra ta đang mang thai sao? Mau… Mau đỡ ta trở về.”
Tô Ngọc Hành gật đầu, nói với một hộ vệ gần đó: “Vương gia tác chiến liên tục mấy ngày liền, có chút mệt mỏi, ta đỡ Vương gia về nghỉ ngơi, nơi này giao cho các ngươi.”
Hộ vệ kia đáp: “Xin Vương phi yên tâm, chúng thuộc hạ nhất định sẽ mau chóng bắt đám mọi rợ kia lại.”
Tô Ngọc Hành gật đầu, kéo tay Ngộ Quân Diễm nói: “Ta bế ngươi.”
Ngộ Quân Diễm lắc đầu nói: “Ta chưa yếu đến mức ấy.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì hết. Trước mắt nhiều người như vậy lại để một nam nhân bế, ngươi nói ta về sau đặt thể diện ở chỗ nào?”
“Thật là sĩ diện khổ thân!” Tô Ngọc Hành lẩm bẩm.
Lúc này, một bóng người từ phía sau một thân cây đột nhiên đánh tới Ngộ Quân Diễm, Ngộ Quân Diễm nghiêng người tránh được, nhưng bụng lại đụng lên thân cây, hắn khẽ rên một tiếng, vung kiếm chặt đứt cánh tay trái của nữ nhân mặt mũi bê bết máu đến không thể nhìn rõ mặt kia. Nữ nhân nọ như hoàn toàn không biết đau đớn, lảo đảo tiếp tục đâm dao tới người Ngộ Quân Diễm bằng cánh tay còn lại, khàn giọng gào thét: “Chính là ngươi! Chính là ngươi! Ta phải báo thù cho trượng phu và nhi tử của ta! Giết!”
Tô Ngọc Hành vung chưởng đánh lên cổ tay nữ nhân kia. Cùng với tiếng xương gãy, con dao nhỏ trong tay nàng rơi xuống đất, nhưng dù có vậy cũng không ngăn được bước chân của nàng. Tô Ngọc Hành vươn tay túm lấy cổ họng của nàng, nhìn gương mặt nàng bê bết máu thịt, chỉ có cặp mắt kia là sáng ngời, căm hận ngập tràn trong mắt bắn vào mắt Tô Ngọc Hành.
“Ta muốn… báo thù cho trượng phu và nhi tử của ta!”
“Ta rất thông cảm với cô.” Tô Ngọc Hành lộ vẻ thương xót, nhưng thương xót này không chút ảnh hưởng đến lực tay của y, “Nhưng xin lỗi, ta không thể để cho cô giết hắn…”
Nữ nhân bị Tô Ngọc Hành nhấc bổng lên không trung, hai chân dùng sức giãy dụa mấy cái, sau đó thì không còn động đậy nữa.
Tô Ngọc Hành hạ nữ nhân kia xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt đôi mắt trợn trừng của nàng.
“Ngươi thông cảm với nàng ta?” Ngộ Quân Diễm vịn thân cây lạnh lùng nói, “Thắng làm vua thua làm giặc là chuyện thường tình, ngươi trách trời thương dân như vậy, hà cớ gì còn giết nàng ta?”
Tô Ngọc Hành bình tĩnh nói: “Bởi vì nàng muốn giết ngươi.”
Ngộ Quân Diễm cười lạnh: “Nàng ta vẫn chưa có được bản lĩnh giết ta đâu.”
“Một mình nàng quả thật không có bản lĩnh đó, nhưng nàng vì muốn giết ngươi mà chẳng quan tâm đến tính mạng mình. Đồng vu quy tận như thế rất đáng sợ. Nếu như trên đường mỗi tù binh Tây Ngõa đều có quyết tâm như nàng, ta nghĩ dù là ngươi cũng sẽ phải kiêng dè. Cho nên vì để tránh phiền toái không cần thiết, ta phải giết nàng. Còn ngươi…”
Tô Ngọc Hành đột nhiên kéo tay Ngộ Quân Diễm, quàng qua cổ mình, bế bổng hắn lên.
“Ngươi làm gì thế? Mau thả ta xuống! Thế này… thế này còn thể thống gì nữa!” Ngộ Quân Diễm hoảng hốt, giãy dụa muốn xuống, nhưng thai nhi trong bụng đã náo loạn khiến hắn mất rất nhiều sức, lúc này đã chẳng còn hơi sức đâu mà tránh được cánh tay ôm chặt của Tô Ngọc Hành.
“Chớ làm loạn! Ngoan nào!” Tô Ngọc Hành bế Ngộ Quân Diễm trở về doanh trướng, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường.
Vừa mới nằm xuống, Ngộ Quân Diễm liền ôm phần bụng nhô lên đang không ngừng phập phồng. Tô Ngọc Hành lấy ra một bình sứ, đổ thuốc bột bên trong vào chén trà, dùng nước ấm hòa tan, bưng đến bên giường, nâng Ngộ Quân Diễm dậy, nhẹ giọng nói: “Quân Diễm, uống thuốc đi.”
Ngộ Quân Diễm tựa lên người y, nhưng uống chưa được hai ngụm, đau đớn trong bụng khiến hắn bị sặc, nhổ ra hơn phân nửa thuốc ở trong miệng.
“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành vội vỗ lưng cho hắn, cảm nhận được bờ vai của hắn run rẩy dữ dội.
“Ngọc Hành… Bụng… Đau quá…” Ngộ Quân Diễm tựa lên người y, yếu ớt nói, “Con… không sao chứ?”
Tô Ngọc Hành đặt tay lên mạch của Ngộ Quân Diễm, phát giác đứa nhỏ lại có dấu hiệu sinh non, nhưng sợ Ngộ Quân Diễm lo lắng, y không với hắn.
“Con rất khỏe, chỉ là mấy ngày nay ngươi vất vả quá độ, thân thể suy yếu mà thôi. Ngươi chớ suy nghĩ nhiều.”
“Thân thể của ta sao có thể suy yếu?” Ngộ Quân Diễm không tin, “Trước đây đánh trận suốt mấy ngày liền không hề chợp mắt mà chẳng sao cả. Bây giờ mới đánh có hai thôn, thân thể sao có thể mệt mỏi quá độ? Có phải ngươi… giấu ta điều gì?”
“Chính ngươi cũng nói là trước đây. Trước đây ngươi đâu có mang thai.” Kỹ năng lừa người của Tô Ngọc Hành không phải mới luyện ngày một ngày hai, trước nghi vấn của Ngộ Quân Diễm, y không đổi sắc giải thích, “Mang thai vốn là một việc rất tiêu hao thể lực, cho nên ngươi không thể nào so sánh thân thể của mình hiện tại với trước kia được.”
Ngộ Quân Diễm thấy Tô Ngọc Hành nói có lý, nửa tin nửa ngờ nhẹ gật đầu.
“Lúc này điều đứa nhỏ trong bụng ngươi cần nhất chính là người làm phụ vương như ngươi nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tô Ngọc Hành cuộn chăn lại, đặt dưới hai chân Ngộ Quân Diễm, Ngộ Quân Diễm ngạc nhiên hỏi: “Làm gì vậy?”
Tô Ngọc Hành trả lời: “Thế này sẽ giúp ngươi và con thấy dễ chịu hơn.”
“Ồ… Thật không?” Ngộ Quân Diễm thuận miệng đáp, đối với người chinh chiến khắp nơi như hắn, ngủ chẳng qua chỉ là một việc giúp bổ sung thể lực, vốn dĩ không để tâm đến vấn đề dễ chịu hay không dễ chịu. Nhưng nếu Tô Ngọc Hành đã nói như vậy, hẳn là có lý do của y. Nhìn Tô Ngọc Hành ngồi bên giường lặng lẽ nhìn mình, Ngộ Quân Diễm thấp giọng hỏi, “Ngươi nhìn ta làm gì? Muộn rồi, ngươi không ngủ sao?”
“Ta không mệt.” Tô Ngọc Hành cười, nhẹ hôn lên trán Ngộ Quân Diễm, “Ta muốn ngắm ngươi thêm một chút.”
Ngộ Quân Diễm xấu hổ nghiêng đầu, đột nhiên nghĩ đến Tô Ngọc Hành bị mình hạ lệnh nhốt vào đại lao, hôm nay mình chưa rút mệnh lệnh về, y đã trở ra. Nếu việc này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm nói một không nói hai của mình. Nhưng… Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành đang dịch góc chăn cho mình, lại nghĩ: ai muốn bàn tán thì cứ bàn tán, dù sao không kẻ nào dám bàn tán trước mặt hắn là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.