Chương 25
Ngũ Sắc Mạn Đà La
31/03/2022
Trong thư Tôn thị viết, thủy tặc hoành hành trên sông Hoạn, làm hại dân chúng, Cốc Lương tự mình mang binh đi trấn áp, chẳng may trúng tên độc, hôn mê bất tỉnh, nguy ở sớm tối.
Ngộ Quân Diễm xem thư xong đưa lên ngọn lửa, bức thư trong ánh nến dần biến thành tro tàn, cau mày lẩm bẩm: “Nguy ở sớm tối… Nguy ở sớm tối… Nhưng ta nên phái ai đi cứu ông ấy mới được đây?”
“Vương gia.”
“Vào đi.”
Chu Bân tiến vào, Ngộ Quân Diễm hỏi: “Chuyện ta muốn ngươi tra đã ra được chưa?”
“Rồi ạ.” Chu Bân trả lời, “Người phái đi trở về nói trong phủ Viện phán Thái Y viện đúng là có một võ sư.”
“Ồ?” Ngộ Quân Diễm nheo mắt, trầm ngâm nói, “Tô Ngọc Hành quả nhiên biết võ công, nhưng có tra ra được là võ sư đó vào phủ khi nào không?”
Chu Bân hồi đáp: “Chuyện này vẫn chưa tra được, nhưng có lẽ là đã lâu rồi.”
Ngộ Quân Diễm gật đầu nói: “Cũng phải, con gái chết, Tô gia chỉ còn lại Tô Ngọc Hành, đương nhiên phải bảo vệ y. Nói như vậy, Tô Ngọc Hành bị sốt phát ngốc rốt cuộc là bất hạnh hay chỉ để che giấu tai mắt?”
Chu Bân đã theo Ngộ Quân Diễm nhiều năm, lập tức hiểu được suy nghĩ của hắn, hỏi: “Vương gia hoài nghi Vương phi… giả ngốc?”
“Chuyện này ngươi chớ nói ra ngoài, y ngốc thật, không hề ảnh hưởng tới ta. Nhưng nếu như y giả ngốc, trước mắt có thể giúp chúng ta một việc lớn.”
Chu Bân không hiểu hỏi: “Vương gia có ý gì?”
“Ngươi nghĩ xem, Tô Tín y thuật cao minh, dưới gối chỉ có một đứa con trai là Tô Ngọc Hành, nếu y bị ngốc thì coi như hết hy vọng, nhưng nếu y không ngốc, sở học y thuật cả đời của Tô Tín sao có thể không truyền cho con trai độc nhất của ông ta?”
“Ý Vương gia là…”
“Hiện tại Cốc Lương trúng tên độc, trong Vương phủ đầy rẫy tai mắt của Hoàng đế, đương nhiên không thể mời đại phu trong phủ đến chữa trị cho ông ấy, tìm đại phu bên ngoài càng không ổn.”
Chu Bân sáng tỏ hỏi lại: “Vương gia muốn để Vương phi chữa trị cho Cốc đại nhân?”
Ngộ Quân Diễm đứng dậy, sửa sang ống tay áo, nói: “Đi, chúng ta đến Tử Tô điện.”
Lúc này Tô Ngọc Hành đang lười biếng nằm trên ghế mây phơi nắng, Ngộ Quân Diễm đi tới cười nói: “Thật biết hưởng thụ. Ngươi dịch vào cho ta nằm với.”
Ngộ Quân Diễm tùy tiện nằm xuống ghế mây cùng Tô Ngọc Hành, nghiêng người, như cười như không nhìn mặt y. Mu bàn tay Tô Ngọc Hành lập tức nổi da gà. Vẻ mặt này khiến y không tự chủ nghĩ đến loài sói sắp săn mồi.
“Hì hì, Quân Diễm… Hì hì…” Tô Ngọc Hành nhếch môi, dùng nụ cười càng thêm xán lạn đối diện với ánh mắt của Ngộ Quân Diễm.
“Ta đưa ngươi đi chơi, được không?” Ngộ Quân Diễm cười đến dịu dàng.
“Được, được!” Tô Ngọc Hành vỗ tay, trong lòng thì thầm nghĩ, không biết trong đầu tên này đang tính toán gì.
“Chúng ta đi ở đâu chơi? Ta bảo Đào Tử chuẩn bị hành lý!”
“Chỉ có hai chúng ta, là trốn đi, không dẫn theo người khác, được không?”
Tô Ngọc Hành nhìn thấy nét nghiêm túc trên gương mặt tươi cười của Ngộ Quân Diễm, y mơ hồ cảm thấy lần này Ngộ Quân Diễm sẽ dẫn y tới một nơi nguy hiểm không nên đi.
Tô Ngọc Hành chọt Ngộ Quân Diễm, nháy mắt hỏi: “Bao giờ chúng ta đi?”
Ngộ Quân Diễm lẳng lặng nhìn Tô Ngọc Hành, trong đầu lại nghĩ: Rốt cuộc y có hiểu ý mình không? Có biết mình sắp dẫn y nhảy vào hố lửa không?”
Nhưng mặc kệ Tô Ngọc Hành có biết hay không, chuyến đi này Ngộ Quân Diễm nhất định phải đưa y đi cùng. Có lẽ lần này hắn sẽ thực sự kéo y xuống vùng nước xoáy mà đáng lẽ y không nên bị cuốn vào, nhưng Ngộ Quân Diễm không còn lựa chọn nào khác.
Thừa dịp bóng đêm, Chu Bân đánh xe, Ngộ Quân Diễm mang theo Tô Ngọc Hành chạy tới huyện nha Trảm Bắc, nhìn hai mắt Tôn thị sưng đỏ, được nàng dẫn vào trong, thấy Cốc Lương thoi thóp nằm trên giường.
Ngộ Quân Diễm nhíu mày hỏi: “Ông ấy hôn mê thế này bao lâu rồi?”
Tôn thị nghẹn ngào trả lời: “Suốt hai ngày hai đêm rồi. Đã tìm rất nhiều đại phu đến xem, nhưng đều bất lực.”
Ngộ Quân Diễm lại hỏi: “Cốc đại nhân đã uống thuốc gì rồi, lấy ra cho bổn vương xem.”
Tôn thị nghe xong vội sai người dưới mang phương thuốc chữa trị cho Cốc Lương tới, đưa U An quận vương xem. Ngộ Quân Diễm nhận phương thuốc, đặt xuống bàn xem. Hắn đương nhiên không biết phương thuốc này có đúng hay không, cho nên đặt phương thuốc lên bàn xong liền liếc mắt quan sát Tô Ngọc Hành, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, Tô Ngọc Hành mặc dù giả bộ nhìn quanh như không để tâm đang diễn ra việc gì, nhưng Ngộ Quân Diễm nhìn ra được, ánh mắt của y quét qua quét lại phương thuốc trên bàn hai lần.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phu nhân kể lại một lần ta nghe.” Ngộ Quân Diễm nói với Tôn thị, xoay người nói với Tô Ngọc Hành, “Ta có chuyện muốn trao đổi với Cốc phu nhân, ngươi ngoan ngoãn chơi ở trong này, được không?”
“Được!” Tô Ngọc Hành giữ nụ cười ngây ngô không tim không phổi, gật đầu đáp, nhưng nụ cười của y ngay khi Ngộ Quân Diễm xoay người rời đi liền biến mất.
Ngộ Quân Diễm làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Tại sao lại dẫn theo y tới thăm Cốc đại nhân bị trúng độc? Tại sao không để một người nào ở đây? Nếu như y không nhầm, hắn nhất định là đã bắt đầu nghi ngờ y, nghi ngờ y không phải tên ngốc! Hắn làm như vậy chính là đang dò xét y, xem y có nhảy vào cái bẫy này hay không.
Tầm mắt Tô Ngọc Hành rơi xuống khuôn mặt không còn chút huyết sắc của Cốc Lương, tay bất giác vươn ra đặt lên cổ tay ông. Mạch của Cốc Lương rất yếu, hiển nhiên không thể chịu nổi thuốc giải quá mạnh kia.
Ta nên làm gì bây giờ? Tô Ngọc Hành mâu thuẫn, lời của phụ thân còn văng vẳng bên tai y, “Ngọc Hành, con là hy vọng duy nhất của Tô gia chúng ta, cho nên con phải nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, Tô Ngọc Hành con chính là một tên ngốc! Một tên ngốc không biết gì hết! Chỉ có như vậy, mới có thể bảo toàn tính mạng của con trong thời đại hỗn loạn này, giữ lại hương khói cho Tô gia chúng ta!”
Ngộ Quân Diễm đào một cái bẫy cho mình, nếu như mình cứu Cốc đại nhân, chẳng phải chứng minh mình không phải tên ngốc sao? Vậy những năm này mình giả ngốc chính là đã phạm tội khi quân, không chỉ tính mạng của mình khó giữ được, còn liên lụy đến cả gia đình. Không được! Không được, tuyệt đối không được! Mình nhất định không thể trúng kế!
Tô Ngọc Hành thầm nhủ, tay lại vô thức sờ nắn vết thương trên vai phải của Cốc Lương.
Độc trên vết thương rất mạnh. Phương thuốc kia mặc dù có thể giải độc, nhưng cần châm cứu mới có thể phát huy tác dụng. Nếu mình bỏ mặc, Cốc đại nhân bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Hai hàng lông mày của Tô Ngọc Hành nhíu chặt, “Ta nên làm thế nào mới phải đây?”
Ngộ Quân Diễm xem thư xong đưa lên ngọn lửa, bức thư trong ánh nến dần biến thành tro tàn, cau mày lẩm bẩm: “Nguy ở sớm tối… Nguy ở sớm tối… Nhưng ta nên phái ai đi cứu ông ấy mới được đây?”
“Vương gia.”
“Vào đi.”
Chu Bân tiến vào, Ngộ Quân Diễm hỏi: “Chuyện ta muốn ngươi tra đã ra được chưa?”
“Rồi ạ.” Chu Bân trả lời, “Người phái đi trở về nói trong phủ Viện phán Thái Y viện đúng là có một võ sư.”
“Ồ?” Ngộ Quân Diễm nheo mắt, trầm ngâm nói, “Tô Ngọc Hành quả nhiên biết võ công, nhưng có tra ra được là võ sư đó vào phủ khi nào không?”
Chu Bân hồi đáp: “Chuyện này vẫn chưa tra được, nhưng có lẽ là đã lâu rồi.”
Ngộ Quân Diễm gật đầu nói: “Cũng phải, con gái chết, Tô gia chỉ còn lại Tô Ngọc Hành, đương nhiên phải bảo vệ y. Nói như vậy, Tô Ngọc Hành bị sốt phát ngốc rốt cuộc là bất hạnh hay chỉ để che giấu tai mắt?”
Chu Bân đã theo Ngộ Quân Diễm nhiều năm, lập tức hiểu được suy nghĩ của hắn, hỏi: “Vương gia hoài nghi Vương phi… giả ngốc?”
“Chuyện này ngươi chớ nói ra ngoài, y ngốc thật, không hề ảnh hưởng tới ta. Nhưng nếu như y giả ngốc, trước mắt có thể giúp chúng ta một việc lớn.”
Chu Bân không hiểu hỏi: “Vương gia có ý gì?”
“Ngươi nghĩ xem, Tô Tín y thuật cao minh, dưới gối chỉ có một đứa con trai là Tô Ngọc Hành, nếu y bị ngốc thì coi như hết hy vọng, nhưng nếu y không ngốc, sở học y thuật cả đời của Tô Tín sao có thể không truyền cho con trai độc nhất của ông ta?”
“Ý Vương gia là…”
“Hiện tại Cốc Lương trúng tên độc, trong Vương phủ đầy rẫy tai mắt của Hoàng đế, đương nhiên không thể mời đại phu trong phủ đến chữa trị cho ông ấy, tìm đại phu bên ngoài càng không ổn.”
Chu Bân sáng tỏ hỏi lại: “Vương gia muốn để Vương phi chữa trị cho Cốc đại nhân?”
Ngộ Quân Diễm đứng dậy, sửa sang ống tay áo, nói: “Đi, chúng ta đến Tử Tô điện.”
Lúc này Tô Ngọc Hành đang lười biếng nằm trên ghế mây phơi nắng, Ngộ Quân Diễm đi tới cười nói: “Thật biết hưởng thụ. Ngươi dịch vào cho ta nằm với.”
Ngộ Quân Diễm tùy tiện nằm xuống ghế mây cùng Tô Ngọc Hành, nghiêng người, như cười như không nhìn mặt y. Mu bàn tay Tô Ngọc Hành lập tức nổi da gà. Vẻ mặt này khiến y không tự chủ nghĩ đến loài sói sắp săn mồi.
“Hì hì, Quân Diễm… Hì hì…” Tô Ngọc Hành nhếch môi, dùng nụ cười càng thêm xán lạn đối diện với ánh mắt của Ngộ Quân Diễm.
“Ta đưa ngươi đi chơi, được không?” Ngộ Quân Diễm cười đến dịu dàng.
“Được, được!” Tô Ngọc Hành vỗ tay, trong lòng thì thầm nghĩ, không biết trong đầu tên này đang tính toán gì.
“Chúng ta đi ở đâu chơi? Ta bảo Đào Tử chuẩn bị hành lý!”
“Chỉ có hai chúng ta, là trốn đi, không dẫn theo người khác, được không?”
Tô Ngọc Hành nhìn thấy nét nghiêm túc trên gương mặt tươi cười của Ngộ Quân Diễm, y mơ hồ cảm thấy lần này Ngộ Quân Diễm sẽ dẫn y tới một nơi nguy hiểm không nên đi.
Tô Ngọc Hành chọt Ngộ Quân Diễm, nháy mắt hỏi: “Bao giờ chúng ta đi?”
Ngộ Quân Diễm lẳng lặng nhìn Tô Ngọc Hành, trong đầu lại nghĩ: Rốt cuộc y có hiểu ý mình không? Có biết mình sắp dẫn y nhảy vào hố lửa không?”
Nhưng mặc kệ Tô Ngọc Hành có biết hay không, chuyến đi này Ngộ Quân Diễm nhất định phải đưa y đi cùng. Có lẽ lần này hắn sẽ thực sự kéo y xuống vùng nước xoáy mà đáng lẽ y không nên bị cuốn vào, nhưng Ngộ Quân Diễm không còn lựa chọn nào khác.
Thừa dịp bóng đêm, Chu Bân đánh xe, Ngộ Quân Diễm mang theo Tô Ngọc Hành chạy tới huyện nha Trảm Bắc, nhìn hai mắt Tôn thị sưng đỏ, được nàng dẫn vào trong, thấy Cốc Lương thoi thóp nằm trên giường.
Ngộ Quân Diễm nhíu mày hỏi: “Ông ấy hôn mê thế này bao lâu rồi?”
Tôn thị nghẹn ngào trả lời: “Suốt hai ngày hai đêm rồi. Đã tìm rất nhiều đại phu đến xem, nhưng đều bất lực.”
Ngộ Quân Diễm lại hỏi: “Cốc đại nhân đã uống thuốc gì rồi, lấy ra cho bổn vương xem.”
Tôn thị nghe xong vội sai người dưới mang phương thuốc chữa trị cho Cốc Lương tới, đưa U An quận vương xem. Ngộ Quân Diễm nhận phương thuốc, đặt xuống bàn xem. Hắn đương nhiên không biết phương thuốc này có đúng hay không, cho nên đặt phương thuốc lên bàn xong liền liếc mắt quan sát Tô Ngọc Hành, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, Tô Ngọc Hành mặc dù giả bộ nhìn quanh như không để tâm đang diễn ra việc gì, nhưng Ngộ Quân Diễm nhìn ra được, ánh mắt của y quét qua quét lại phương thuốc trên bàn hai lần.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phu nhân kể lại một lần ta nghe.” Ngộ Quân Diễm nói với Tôn thị, xoay người nói với Tô Ngọc Hành, “Ta có chuyện muốn trao đổi với Cốc phu nhân, ngươi ngoan ngoãn chơi ở trong này, được không?”
“Được!” Tô Ngọc Hành giữ nụ cười ngây ngô không tim không phổi, gật đầu đáp, nhưng nụ cười của y ngay khi Ngộ Quân Diễm xoay người rời đi liền biến mất.
Ngộ Quân Diễm làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Tại sao lại dẫn theo y tới thăm Cốc đại nhân bị trúng độc? Tại sao không để một người nào ở đây? Nếu như y không nhầm, hắn nhất định là đã bắt đầu nghi ngờ y, nghi ngờ y không phải tên ngốc! Hắn làm như vậy chính là đang dò xét y, xem y có nhảy vào cái bẫy này hay không.
Tầm mắt Tô Ngọc Hành rơi xuống khuôn mặt không còn chút huyết sắc của Cốc Lương, tay bất giác vươn ra đặt lên cổ tay ông. Mạch của Cốc Lương rất yếu, hiển nhiên không thể chịu nổi thuốc giải quá mạnh kia.
Ta nên làm gì bây giờ? Tô Ngọc Hành mâu thuẫn, lời của phụ thân còn văng vẳng bên tai y, “Ngọc Hành, con là hy vọng duy nhất của Tô gia chúng ta, cho nên con phải nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, Tô Ngọc Hành con chính là một tên ngốc! Một tên ngốc không biết gì hết! Chỉ có như vậy, mới có thể bảo toàn tính mạng của con trong thời đại hỗn loạn này, giữ lại hương khói cho Tô gia chúng ta!”
Ngộ Quân Diễm đào một cái bẫy cho mình, nếu như mình cứu Cốc đại nhân, chẳng phải chứng minh mình không phải tên ngốc sao? Vậy những năm này mình giả ngốc chính là đã phạm tội khi quân, không chỉ tính mạng của mình khó giữ được, còn liên lụy đến cả gia đình. Không được! Không được, tuyệt đối không được! Mình nhất định không thể trúng kế!
Tô Ngọc Hành thầm nhủ, tay lại vô thức sờ nắn vết thương trên vai phải của Cốc Lương.
Độc trên vết thương rất mạnh. Phương thuốc kia mặc dù có thể giải độc, nhưng cần châm cứu mới có thể phát huy tác dụng. Nếu mình bỏ mặc, Cốc đại nhân bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Hai hàng lông mày của Tô Ngọc Hành nhíu chặt, “Ta nên làm thế nào mới phải đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.