Chương 36: Ái Mà Không Được (3)
Mặc Nhiễm Trần
21/10/2024
Tống Vãn Ý hơi ngạc nhiên, tức thì muốn tìm chỗ nào đó để chui vào.
Nàng xấu hổ hít một hơi, thu bụng lại; vừa rồi chỉ là ăn sáng nhiều một chút, vậy mà bị người ta cho rằng mang thai! Có lẽ do những ngày trước bôn ba quá sức, nên gần đây sức ăn của nàng tăng lên. Nhìn vậy, nàng thấy sau này cần phải kiềm chế lại.
Diệp Nam Phong trên mặt bỗng nhiên đỏ bừng, hắn cúi đầu liếc nhìn bụng nhỏ của Tống Vãn Ý, biểu cảm trên mặt không rõ ràng, thanh âm không hề dao động nói: " Nếu đã như vậy, thì đi xem đi. "
Lão phụ nhân gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng: " Hai vị đi theo ta, ở phía trước không xa đâu. "
Tống Vãn Ý có chút kinh ngạc, thấy Diệp Nam Phong đã đi xa, nàng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Quả nhiên không xa, chỉ đi được vài chục bước, Tống Vãn Ý đã thấy xa xa có biển hiệu “Thanh Phong khách điếm” đứng trên mặt đất.
Cổng vào làm bằng cỏ tranh, sân trước đơn giản bày mấy cái bàn gỗ thấp, mỗi bàn bên cạnh có bốn năm cái ghế đẩu.
Đi qua sân trước là vào bên trong khách điếm, bên phải có một cái tủ gỗ lớn, trên tủ rải rác một ít sổ sách. Một lão gia tử đứng bên cạnh, híp mắt lại, cúi sát xuống xem xét.
Khách điếm tuy nhỏ và cũ, nhưng cũng đủ mọi thứ.
Hình như nghe thấy tiếng động, lão gia tử ngẩng đầu lên, thấy ba người cùng đi tới.
" Tướng công, hai vị này là đại nhân phá án và phu nhân của ngài. "
Lão phụ nhân thấy ông ấy, lập tức bước nhanh ra trước kéo ông ấy đến bên cạnh hai người.
Tống Vãn Ý theo bản năng xua tay, nhỏ giọng nói: " Ta không phải phu nhân của hắn. "
Vừa dứt lời, bỗng dưng cảm thấy ánh mắt lạnh băng từ phía sau, Tống Vãn Ý hoảng hốt cúi đầu xuống.
Diệp Nam Phong ho nhẹ vài tiếng, nói: " Vị này chính là Tống ngỗ tác mới tới Đại Lý Tự. "
Lão phụ nhân có vẻ hơi xấu hổ, nhưng lập tức lại bắt đầu bát quái, cười nói: " Không dối gạt các ngươi, ta cũng xem mệnh số, hai vị trai tài gái sắc, ta thấy chắc chắn sẽ đến với nhau. "
Hai người hơi sững sốt, nhìn nhau một cái, rồi lập tức chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Đi đến với nhau? Làm sao có khả năng? Nàng vừa mới chướng mắt Diệp Nam Phong, người ngày nào cũng tỏ ra cao ngạo như vậy.
Một chút cũng không hợp, Tống Vãn Ý bĩu môi, trong lòng không khỏi lẩm bẩm.
" Không biết cuốn sổ ghi chép mà Vệ cô nương mang đến hôm ấy có thể cho ta mượn xem qua không? " Diệp Nam Phong bước vài bước về phía quầy, chuyển đề tài.
Lão phụ nhân gật gật đầu, lập tức đi ra trước tìm kiếm.
" Tìm được rồi! "
Chính khi Tống Vãn Ý đang tập trung xem xét, bỗng nghe lão phụ nhân kêu lên.
Nàng vội vàng chạy tới nhận lấy cuốn sổ, chăm chú xem xét từng trang.
Nàng xấu hổ hít một hơi, thu bụng lại; vừa rồi chỉ là ăn sáng nhiều một chút, vậy mà bị người ta cho rằng mang thai! Có lẽ do những ngày trước bôn ba quá sức, nên gần đây sức ăn của nàng tăng lên. Nhìn vậy, nàng thấy sau này cần phải kiềm chế lại.
Diệp Nam Phong trên mặt bỗng nhiên đỏ bừng, hắn cúi đầu liếc nhìn bụng nhỏ của Tống Vãn Ý, biểu cảm trên mặt không rõ ràng, thanh âm không hề dao động nói: " Nếu đã như vậy, thì đi xem đi. "
Lão phụ nhân gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng: " Hai vị đi theo ta, ở phía trước không xa đâu. "
Tống Vãn Ý có chút kinh ngạc, thấy Diệp Nam Phong đã đi xa, nàng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Quả nhiên không xa, chỉ đi được vài chục bước, Tống Vãn Ý đã thấy xa xa có biển hiệu “Thanh Phong khách điếm” đứng trên mặt đất.
Cổng vào làm bằng cỏ tranh, sân trước đơn giản bày mấy cái bàn gỗ thấp, mỗi bàn bên cạnh có bốn năm cái ghế đẩu.
Đi qua sân trước là vào bên trong khách điếm, bên phải có một cái tủ gỗ lớn, trên tủ rải rác một ít sổ sách. Một lão gia tử đứng bên cạnh, híp mắt lại, cúi sát xuống xem xét.
Khách điếm tuy nhỏ và cũ, nhưng cũng đủ mọi thứ.
Hình như nghe thấy tiếng động, lão gia tử ngẩng đầu lên, thấy ba người cùng đi tới.
" Tướng công, hai vị này là đại nhân phá án và phu nhân của ngài. "
Lão phụ nhân thấy ông ấy, lập tức bước nhanh ra trước kéo ông ấy đến bên cạnh hai người.
Tống Vãn Ý theo bản năng xua tay, nhỏ giọng nói: " Ta không phải phu nhân của hắn. "
Vừa dứt lời, bỗng dưng cảm thấy ánh mắt lạnh băng từ phía sau, Tống Vãn Ý hoảng hốt cúi đầu xuống.
Diệp Nam Phong ho nhẹ vài tiếng, nói: " Vị này chính là Tống ngỗ tác mới tới Đại Lý Tự. "
Lão phụ nhân có vẻ hơi xấu hổ, nhưng lập tức lại bắt đầu bát quái, cười nói: " Không dối gạt các ngươi, ta cũng xem mệnh số, hai vị trai tài gái sắc, ta thấy chắc chắn sẽ đến với nhau. "
Hai người hơi sững sốt, nhìn nhau một cái, rồi lập tức chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Đi đến với nhau? Làm sao có khả năng? Nàng vừa mới chướng mắt Diệp Nam Phong, người ngày nào cũng tỏ ra cao ngạo như vậy.
Một chút cũng không hợp, Tống Vãn Ý bĩu môi, trong lòng không khỏi lẩm bẩm.
" Không biết cuốn sổ ghi chép mà Vệ cô nương mang đến hôm ấy có thể cho ta mượn xem qua không? " Diệp Nam Phong bước vài bước về phía quầy, chuyển đề tài.
Lão phụ nhân gật gật đầu, lập tức đi ra trước tìm kiếm.
" Tìm được rồi! "
Chính khi Tống Vãn Ý đang tập trung xem xét, bỗng nghe lão phụ nhân kêu lên.
Nàng vội vàng chạy tới nhận lấy cuốn sổ, chăm chú xem xét từng trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.