Chương 32: Biển Rộng Tìm Kim (3)
Mặc Nhiễm Trần
21/10/2024
Hắn đến khi nào? Nàng không hề nhận ra điều gì, có lẽ vì vừa rồi nàng đã quá mê mẩn vào tình huống.
Nhưng nghĩ lại, từ lúc nàng ăn vạ hắn cho đến bây giờ, hắn dường như không hề quan tâm đến lai lịch của nàng, cũng không có nghi ngờ gì cả. Thật là kỳ quặc. Càng nghĩ, Tống Vãn Ý càng thấy bất an.
" Lại đây. " Giọng nói lạnh lùng của hắn bất ngờ làm nàng giật mình, lập tức nàng phục hồi tinh thần, bước nhanh về phía trước.
Dưới ánh nến mờ ảo, ngũ quan của hắn có vẻ càng thêm sắc nét, trong không khí lại tràn ngập một sự yên tĩnh.
Tống Vãn Ý quyết định tấn công trước, lấy hết can đảm thử hỏi: " Đại nhân không tò mò về ta sao? "
Diệp Nam Phong như có chút hứng thú, hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng ngời nhìn Tống Vãn Ý và nói: " Ngươi là ai? "
Ánh mắt sâu thẳm như muốn moi ra những điều trong lòng nàng, Tống Vãn Ý hít một hơi, cố gắng trấn tĩnh, đáp: " Ta là Tống Vãn Ý, từ Giang Nam tới…… "
Lời nói đột ngột ngừng lại, nàng lẳng lặng chờ đợi, mong chờ phản ứng tiếp theo của hắn.
" Hảo. "
Hảo? Chỉ một chữ “hảo”? Tống Vãn Ý ngẩn người nhìn hắn, người đang cúi đầu nghiêm túc viết chữ. Hắn thật sự không hiểu gì, hay chỉ đang giả vờ ngốc nghếch?
Thôi, có lẽ hắn thật sự không để tâm đến những điều đó. Nàng tự trấn an bản thân, trái tim nàng lại nhẹ nhàng hơn. Như thế này thật tốt, như vậy thật tốt.
" Lại đây mài mực. "
Nàng ngẩng đầu lên và lại thấy gương mặt lạnh lùng không biểu cảm của hắn.
Tống Vãn Ý miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nắn nắn chiếc bút, thong thả mài mực, rồi đổ nước vào nghiên mực.
Hiện giờ, nàng phải điều tra xem phụ thân nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở kinh thành. Ông rời đi mà không để lại tin tức gì cho gia đình, và những hồ sơ này lại nhiều đến mức như tìm kim giữa biển rộng.
Có lẽ vì bận rộn cả ngày nên nàng không nhận ra mình đã vô tình gục lên án kỷ và ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trên giường trong nhà chính.
Nhìn thấy Phục Linh đang đến gần, Tống Vãn Ý chợt nhớ đến tối qua ở kho hồ sơ, lòng nàng thoáng hoảng hốt, chẳng lẽ đó chỉ là một giấc mơ?
" Cô nương tỉnh rồi, nô tỳ sẽ đi múc nước cho ngài trang điểm. "
" Từ từ đã. " Tống Vãn Ý theo bản năng duỗi tay giữ chặt nàng, " Đêm qua ta có phải đã ra ngoài không? "
Phục Linh hơi sửng sốt, xác nhận gật đầu: " Đúng vậy. " Nàng ấy tựa như nhớ ra điều gì, híp mắt cười nói: " Cô nương muốn hỏi sao lại ở đây phải không? "
Tống Vãn Ý do dự một lát, cuối cùng gật đầu.
" Đêm qua là Diệp đại nhân cõng cô nương về, cô nương ngủ rất say, quần áo của Diệp đại nhân trên vai đều bị cô nương làm ướt vì nước miếng, nô tỳ còn loáng thoáng nghe thấy cô nương gọi cái gì đó như cá quế chiên xù…… "
Cái gì?! Diệp Nam Phong cõng nàng về?! Nàng còn chảy nước miếng?! Chuyện này là sao vậy?!
Nhưng nghĩ lại, từ lúc nàng ăn vạ hắn cho đến bây giờ, hắn dường như không hề quan tâm đến lai lịch của nàng, cũng không có nghi ngờ gì cả. Thật là kỳ quặc. Càng nghĩ, Tống Vãn Ý càng thấy bất an.
" Lại đây. " Giọng nói lạnh lùng của hắn bất ngờ làm nàng giật mình, lập tức nàng phục hồi tinh thần, bước nhanh về phía trước.
Dưới ánh nến mờ ảo, ngũ quan của hắn có vẻ càng thêm sắc nét, trong không khí lại tràn ngập một sự yên tĩnh.
Tống Vãn Ý quyết định tấn công trước, lấy hết can đảm thử hỏi: " Đại nhân không tò mò về ta sao? "
Diệp Nam Phong như có chút hứng thú, hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng ngời nhìn Tống Vãn Ý và nói: " Ngươi là ai? "
Ánh mắt sâu thẳm như muốn moi ra những điều trong lòng nàng, Tống Vãn Ý hít một hơi, cố gắng trấn tĩnh, đáp: " Ta là Tống Vãn Ý, từ Giang Nam tới…… "
Lời nói đột ngột ngừng lại, nàng lẳng lặng chờ đợi, mong chờ phản ứng tiếp theo của hắn.
" Hảo. "
Hảo? Chỉ một chữ “hảo”? Tống Vãn Ý ngẩn người nhìn hắn, người đang cúi đầu nghiêm túc viết chữ. Hắn thật sự không hiểu gì, hay chỉ đang giả vờ ngốc nghếch?
Thôi, có lẽ hắn thật sự không để tâm đến những điều đó. Nàng tự trấn an bản thân, trái tim nàng lại nhẹ nhàng hơn. Như thế này thật tốt, như vậy thật tốt.
" Lại đây mài mực. "
Nàng ngẩng đầu lên và lại thấy gương mặt lạnh lùng không biểu cảm của hắn.
Tống Vãn Ý miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nắn nắn chiếc bút, thong thả mài mực, rồi đổ nước vào nghiên mực.
Hiện giờ, nàng phải điều tra xem phụ thân nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở kinh thành. Ông rời đi mà không để lại tin tức gì cho gia đình, và những hồ sơ này lại nhiều đến mức như tìm kim giữa biển rộng.
Có lẽ vì bận rộn cả ngày nên nàng không nhận ra mình đã vô tình gục lên án kỷ và ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trên giường trong nhà chính.
Nhìn thấy Phục Linh đang đến gần, Tống Vãn Ý chợt nhớ đến tối qua ở kho hồ sơ, lòng nàng thoáng hoảng hốt, chẳng lẽ đó chỉ là một giấc mơ?
" Cô nương tỉnh rồi, nô tỳ sẽ đi múc nước cho ngài trang điểm. "
" Từ từ đã. " Tống Vãn Ý theo bản năng duỗi tay giữ chặt nàng, " Đêm qua ta có phải đã ra ngoài không? "
Phục Linh hơi sửng sốt, xác nhận gật đầu: " Đúng vậy. " Nàng ấy tựa như nhớ ra điều gì, híp mắt cười nói: " Cô nương muốn hỏi sao lại ở đây phải không? "
Tống Vãn Ý do dự một lát, cuối cùng gật đầu.
" Đêm qua là Diệp đại nhân cõng cô nương về, cô nương ngủ rất say, quần áo của Diệp đại nhân trên vai đều bị cô nương làm ướt vì nước miếng, nô tỳ còn loáng thoáng nghe thấy cô nương gọi cái gì đó như cá quế chiên xù…… "
Cái gì?! Diệp Nam Phong cõng nàng về?! Nàng còn chảy nước miếng?! Chuyện này là sao vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.