Chương 13: Thay đổi cách nhìn
Úy Không
07/01/2019
Chuyển ngữ: Nại
Thành phố rất nhỏ, từ vùng ngoại thành vào đến trung tâm thành phố không mất đến nửa tiếng đông hồ, nhà ga lại được xây dựng đúng khu náo nhiệt nhất.
Xe vừa mở cửa, hành khách trên xe chen chúc nhau bước xuống, Nam Phong mới đứng dậy ở lối đi nhỏ đã bị người phía sau vội vội vàng vàng, hung hăng chen lên trước.
Cô không giữ được thăng bằng, cơ thể nghiêng ngả thiếu chút nữa ngã sấp xuống. may mắn có một cánh tay hữu lực từ phía sau đỡ lấy eo cô, "Cẩn thận."
Giọng nam trầm thấp, không có chút độ ấm nào khiến người không hiểu chẳng thể cảm thấy được an ủi chút nào.
Nam Phong quay đầu nhìn về phía Chu Dục cười cười, quay lại chỗ ngồi đợi người xuống xe vãn rồi lúc này cô mới từ từ xuống xe.
Chu Dục yên lặng đi sau lưng cô.
"Anh muốn đi dạo ở đâu?" cô quay đầu hỏi anh.
Hình như Chu Dục không được tập trung, mãi mới trả lời cô, "Có chỗ nào chơi được? tùy tiện chọn một nơi nào đó là được rồi."
Nam Phong cười, "Quả thực trong thành phố cũng không có chỗ nào nổi tiếng, nhưng xung quanh núi non rất đẹp, có điều hôm nay chắc không kịp đi lên núi rồi."
Chu Dục nhìn cô, suy nghĩ một hồi rồi nói, "Sáng mai tôi phải ra sân bay nên cũng không tiện leo núi lắm. Cô dẫn tôi đi ăn cái gì đó là được rồi."
Nam Phong gật đầu, "Tìm chỗ ăn là sở trường của tôi."
Nhìn khóe môi cô cong cong, bên má còn có lúm đồng tiền, tâm trạng ủ dột của Chu Dục bỗng nhiên thoải mái không ít, khóe môi anh cũng không nhịn được mà hơi nhướn lên, khẽ cười một tiếng.
...
Chỗ náo nhiệt của thành phố nhỏ này cũng chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, đối với những người ở thành phố lớn đến đây, quả thực không tìm được cái gì mới lạ.
Đừng nói là Chu Dục, đến người dẫn đường như Nam Phong cũng đang cảm thấy thiếu hứng chết đi được.
Hai người không tính là thân quen, Chu Dục vốn là người không thích nói chuyện, cộng thêm hôm nay không có tâm trạng, Nam Phong cũng không phải nữ sinh thích ồn ào, vì vậy hơn một giờ đi cùng nhau, hai người chẳng nói được mấy câu.
Qua bốn giờ, Nam Phong dứt khoát đề nghị, "Hay là bây giờ chúng ta đi ăn luôn đi?"
Chu Dục gật đầu.
Cô dẫn anh tới một quán ăn nổi tiếng của phố, chỉ có điều giờ này quán vẫn chưa đông khách.
Hai người tìm được một bàn ăn sát cửa sổ, vừa mới ngồi xuống chợt nghe có người gọi, "Nam Phong?"
Nam Phong quay đầu, thấy ở cửa có một chàng trai trẻ chống nạng đi tới, cô lập tức đứng lên, "Tiểu Sơn."
Tiểu Sơn tên thật là Tiếu Sơn, là hàng xóm của ông bà ngoại Nam Phong, tuổi của hai người cũng sàn sàn nhau, khi còn bé, lúc nghỉ đông và nghỉ hè hai người thường xuyên chơi với nhau.
Anh cũng gặp chuyện trong trận động đất năm đó, có điều bị nghiêm trọng hơn Nam Phong một chút, cả chân phải bị cắt bỏ, giờ phút này, ống quần bên đó trống rỗng.
Bởi vì khu nhà của họ trước đây đều hư hỏng hết, nhà của Tiểu Sơn cũng được chính phủ hỗ trợ nơi ở mới nên đã mấy năm cô và cậu không gặp nhau.
Tiếu Sơn đi tới, mặt lộ vẻ kích động, cậu cười nói, "Mình đứng từ xa thấy một đại mĩ nữ, nhưng không dám chắc, đi tới gần mới xác định đúng là cậu nên mới dám gọi." anh nói, ánh mắt rơi xuống người đối diện Nam Phong, "Đây là bạn trai cậu phải không?"
Nam Phong nhanh chóng xua tay, "Không phải, không phải, đây là một vị học trưởng của mình, tình cờ gặp được anh ấy nên chuẩn bị mời nhau bữa cơm. Cậu cũng ở lại ăn cùng đi."
Tiếu sơn không khách khí, "Đương nhiên rồi, thật không ngờ hôm nay có thể gặp được cậu."
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad @louis2603 và wordpress louis263.wordpress.com
Tiếu Sơn đặt cây nạng dựa vào thành bàn, Nam Phong đang muốn giúp cậu ta kéo ghế, không ngờ Chu Dục đang ngồi im một bên đã yên lặng kéo xong ghế cho Tiếu Sơn.
"Cảm ơn." Tiếu Sơn lễ phép, rồi cậu tự giới thiệu, "Em tên Tiếu Sơn, là hàng xóm cũ của ông bà ngoại Nam Phong, bọn em từ nhỏ đã quen biết, anh gọi Tiểu Sơn là được rồi."
Chu Dục gật đầu, rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt khách khí, "Tôi tên Chu Dục."
Tiếu Sơn gặp được Nam Phong nên rất hưng phấn, sự chú ý không đặt trên người Chu Dục nhiều, cậu ta cười hỏi, "Nam Phong, cậu lên đại học rồi à?"
Nam Phong tủm tỉm gật đầu, "Năm trước vừa lên, mình đang học ở Giang Đại."
Tiếu Sơn há to miệng, "Trường đại học trọng điểm, lợi hại thế!"
Nam Phong cười, "Cậu thì sao? Trước hình như cậu học cấp ba trước mình một năm, giờ đang học năm hai đúng không?"
Tiếu Sơn ngượng ngùng mà lắc đầu, bộ dạng như người mắc lỗi, "Sau khi động đất xảy ra, tâm lý của mình không được tốt, thường xuyên phải đi gặp bác sĩ vậy nên phải nghỉ học một năm. Cậu cũng biết đấy, mình là học sinh năng khiếu thể dục, không chơi được thể thao nữa thì chỉ còn cách thi vào trường bình thường để học, có điều mình không phải người giỏi đọc sách nên lúc thi chỉ đỗ trường nghề thôi." Nói xong, cậu cười, "Nhưng có điều như thế cũng được, dù sao cũng học được một cái nghề, sau này tự mình kiếm cơm cũng không thành vấn đề."
Cảnh ngộ giống như của Tiếu Sơn ở đây không ít, quả thực trận động đất ấy đã làm thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.
Bản thân Nam Phong cũng không ngoại lệ.
Cô còn nhớ rõ, Tiếu Sơn chơi bóng rổ rất lợi hại, cô từng thấy cậu lăn lộn trên sân bóng, mồ hôi vã ra như mưa, chàng trai cao lớn, hào quang tỏa ra bốn phía.
Có điều bây giờ tình trạng của cậu rất tốt, cô cũng thấy yên lòng.
Đến cùng thì đó cũng là một câu chuyện cũ không mấy vui vẻ, Nam Phong và Tiếu Sơn ngầm hiểu mà chuyển chủ đề khác.
Chu Dục ngồi bên không chen vào bất kỳ lời nào, ánh mắt anh có phần trống rỗng rơi xuống ống quần buông lơi của Tiếu Phong.
Ba người gọi một nồi lẩu lớn, Nam Phong và Tiếu Sơn là người không ăn cay không vui, chỉ có Chu Dục không biết ăn cay. Anh ăn được mấy xiên thịt đã không ngừng uống nước.
Da mặt Chu Dục trước nay đều rất trắng, nguyên nhân có thể do anh thức khuya thường xuyên, lúc này ăn cay vào, không những môi đỏ, mà cả hai má cũng đỏ ửng lên.
Nam Phong cùng Tiếu Sơn vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, ánh mắt Nam Phong liếc qua người ngồi đối diện, Chu Dục hơi cúi đầu, dáng vẻ lúng túng, đột nhiên thấy anh như vậy khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường thấy, cô không nhịn được cười hỏi, "Anh không thể ăn cay sao?"
Chu Dục hít một hụm khí lạnh. Lại nốc thêm một miệng lớn đồ uống, giọng anh hơi cáu, "Không ngờ lại cay như thế."
Tiếu Sơn cười haha, "Em còn thấy chưa đủ cay đây."
Nam Phong phụ họa, "Mình cũng thấy thế."
Chu Dục nhìn hai người đang cười đến sáng lạn, tựa như có một lực thu hút khiến Chu Dục cũng bật ra tiếng cười khe khẽ.
Cuối cũng anh không chịu được nữa chỉ đành bỏ lại đồ ăn rồi ngồi yên lặng uống nước.
Ăn xong, lúc tính tiền, cả Nam Phong và Tiếu Sơn đều tranh nhau trả tiền. Chu Dục từ đầu đến cuối không lên tiếng đã kẹp hai tờ tiền đưa cho người phục vụ đợi họ trả lại.
Nam Phong ngượng ngùng, "Anh cũng đã ăn được bao nhiêu đâu, để tôi trả đi." Nói xong cô lại cười tủm tỉm, "Bây giờ đang có tiền, năm mới xong tôi còn đang cầm nhiều tiền mừng tuổi lắm."
Tiếu Sơn nói, "Mình là người địa phương, nên để mình mời mới đúng chứ."
Chu Dục không màng hai người, phất tay ý bảo phục vụ đi tính tiền.
....
Tiếu Sơn và Nam Phong không chung đường, ra đến cửa quán, hai người lưu lại cách thức liên lạc rồi tạm biệt nhau.
Chu Dục và Nam Phong đưa mắt nhìn cậu thanh niên chống nạng chậm rãi đi xa.
Tới khi bóng lưng Tiếu Sơn biến mất tại đầu đường, Nam Phong mới mở miệng thở dài, cô buồn bã nói, "Trước kia Tiểu Sơn chơi bóng rổ ngầu lắm, cậu ấy còn nói sau này lên đại học sẽ xin vào đội bóng rổ của trường." cô cười, "Lúc trước tôi nghe nói tình trạng của cậu ấy sau tai nạn không ổn lắm, có điều bây giờ thấy cậu ấy như vậy, cũng coi như an tâm rồi."
Chu Dục quay đầu nhìn cô, bất tình lình, anh lên tiếng, "Còn cô thì sao?"
Nam Phong sửng sốt một chút, rất nhanh cô hiểu anh đang hỏi cái gì, cô cười cười, "Anh có nghe qua PTSD* không? Chính là chấn thương tâm lý sau tai nạn ấy. không chỉ Tiểu Sơn, rất nhiều người sống sót đều gặp phải vấn đề này, bao gồm cả tôi nữa. Một khoảng thời gian rất dài sau động đất, mỗi ngày tôi đều gặp ác mộng. sợ không dám ra khỏi cửa, không dám gặp ai. Tới nửa năm sau đó mới dần chuyển tốt hơn. Còn sống chính là may mắn của tôi, nhưng mà những người may mắn sống sót như tôi muốn làm quen với cuộc sống mới không phải là chuyện dễ dàng, đó là cả một quá trình khó khăn dài dằng dặc. tám năm học đàn piano của tôi từ đó về sau không thể dùng tới được nữa."
*Rối loạn stress sau sang chấn hay Hậu chấn tâm lý (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất như , , bạo hành(, bạo hành tinh thần,...), . /theo wikipedia/
Giọng nói của cô bình thản, không đau thương, giống như cô đang kể cho anh nghe một sự kiện rất đỗi bình thường và êm tai.
Anh vẫn nhìn cô, thật lâu sau đó anh bỗng nói, "Có thể."
Nam Phong không rõ ràng cho lắm, "Cái gì?"
Chu Dục nói, "Khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, trí tuệ nhân tạo được nghiên cứu nhất định có thể phá vỡ nhiều cực hạn mà con người không có cách nào ngờ tới. Có lẽ không đến vài năm nữa sẽ có những phát minh kết hợp giữa trí tuệ nhân tạo cùng với y học sẽ giúp cho những thiết bị hỗ trợ như tay, chân giả có đầy đủ mọi tính năng ra đời, tới lúc đó, Tiếu Sơn sẽ có thể chơi bóng rổ, cô cũng có thể một lần nữa đàn dương cầm."
Nam Phong nghĩ đến cái bàn chứa đầy mô hình của anh ở ký túc xá, cô cười "Có phải anh đã xem quá nhiều phim viễn tưởng rồi phải không?"
Hiếm khi Chu Dục chân thành như vậy, "Tôi đang rất nghiêm túc, tôi thực sự rất có hứng thú với lĩnh vực này, nói thật, khoa học kỹ thuật bây giờ đã rất phát triển rồi, vài năm nữa, những gì tôi nói nhất định có thể thực hiện được."
Nam Phong nói đùa, "Vậy tôi sẽ chờ anh giúp tôi thực hiện."
Chu Dục không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cô.
Nam Phong bị anh nhìn đến nỗi không được tự nhiên, cô trơn mắt hỏi, "Làm sao vậy?"
Chu Dục kịp phản ứng, anh bật cười lắc đầu, "Chỉ là đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười."
Nam Phong không hiểu, "Vì sao?"
Chu Dục dõi mắt nhìn đường chân trời trùng trùng điệp điệp, anh thở dài, lại lắc đầu lần nữa, "Không có gì, chỉ là bỗng dưng thông suốt một số chuyện."
Cô và Tiếu Sơn so với anh quả thật khó khăn gấp bội phần, họ có thể giống như những đóa hướng dương, tích cực hướng về phía mặt trời, vậy tại sao anh lại có thể trở thành một kẻ ngu muội ngần ấy năm?
Sau khi sáng tỏ, Chu Dục càng cảm thấy nực cười.
Nam Phong thấy Chu Dục thất thần như vậy thật khó hiểu, đang nghĩ ngợi xem có nên dẫn anh đi dạo tiếp hay không thì di động của cô nhận được tin nhắn của mẹ, bà nhắc nhở cô tranh thủ thời gi an về khách sạn, khả năng trời sắp mưa.
Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời, chẳng biết từ lúc nào đã sầm sì một mảng, thật đúng là sắp mưa to.
"Chu Dục" cô gọi người phía trước, "Chỉ sợ trời sắp mưa rồi, mẹ tôi hối tôi trở về."
Chu Dục ngẩng đầu nhìn trời, "Tôi đưa cô về."
Khách sạn anh ở không cùng đường với cô.
Nam Phong khoát tay, "Anh cũng nhanh về đi, trời mưa thì phiền lắm."
Chu Dục không cho cô cự tuyệt, "Đi nhanh lên. Đưa cô đến cửa khách sạn rồi tôi lập tức trở về."
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad @louis2603 và wordpress louis263.wordpress.com
Nam Phong không tiếp tục chối từ nữa, dù sao đi bộ về cũng mất tầm hai mươi phút.
Hai người đi song song một lúc, giọt mưa to như hạt đậu bắt đầu thi nhau rơi xuống.
Nam Phong rảo bước nhanh hơn, cô phàn nàn, "Trận mưa này đúng là nói đến là đến."
Hơn nữa mưa cũng rất nhanh to hơn.
Cô có thể cảm nhận được từng hạt mưa rơi trên đầu. lạnh buốt.
Vừa dứt lời, cơ thể cô bỗng nhiên bị kéo một cái, trong nháy mắt cô đã ngã vào một vòng ôm ấm áp.
Thì ra Chu Dục cởi áo khoác ra che cho cô.
Anh cao hơn cô hơn nửa cái đầu, quần áo anh lại rộng, chỉ cần cô hơi khom người, toàn bộ cơ thể đã lọt thỏm trong áo anh, mưa gió cũng không thể chạm đến.
Cô bị anh ôm, giống như bị quấn trước người anh, run sợ nửa ngày không biết phải làm sao.
Áo khoác của anh rất dày, bên trong mặc mỗi một chiếc áo sơ mi bình thường. mặt cô tựa vào ngực anh, thân thể con trai cứng rắn, nhiệt độ cũng ấm áp vô cùng.
Đây là lần đầu tiên cô thân cận với một người khác phái như vậy.
Còn là một người không mấy quen thân.
Cô biết rõ anh không có rắp tâm làm chuyện xấu, chỉ là đơn thuần muốn che mưa cho cô mà thôi.
Thế nên cô không giãy ra nữa.
Cô chỉ cảm thấy mùi hương trên cơ thể anh có chút quen thuộc, hình như cô đã thấy nó ở đâu đó rồi.
Chu Dục không hề có bất kỳ động tác nào quá đáng.
Áo khoác của Nam Phong không có mũ, lúc hạt mưa rơi xuống đầu, cô chỉ có thể rụt cổ lại, dùng một tay che đỉnh đầu.
Anh kéo mũ áo lên đầu, phanh áo ra rồi kéo cô lại gần hơn nữa.
Mãi tới khi cảm nhận được khuôn mặt lạnh buốt của cô dán vào ngực mình anh mới thấy hành động của mình như vậy có chút không ổn.
Đang muốn buông cô ra rồi cởi hẳn áo mình cho cô mượn, Chu Dục bỗng cảm nhận được hương thơm trên cơ thể người con gái, mềm mại mà rõ ràng, thế nên anh cũng nảy sinh chút lòng tham, sát lại gần cô hơn.
Vậy nên anh không buông cô ra nữa.
Cô cũng không có đẩy anh ra.
Chẳng biết tại sao Chu Dục lại mừng thầm trong lòng.
Thực ra đoạn đường chỉ còn vài phút, đến bậc thềm của khách sạn Chu Dục lập tức buông lỏng cô ra.
Cũng không biết có phải do bị ủ trong áo khoác khiến hô hấp khó khăn hay không mà khuôn mặt trắng nõn của Nam Phong mơ hồ đỏ ửng lên.
Lúc này mưa đã càng lớn hơn, bởi vì được anh dùng áo khoác che chắn nên cô không hề bị ướt.
Cô nhìn anh đang phủi phủi những hạt nước mưa chưa thấm trên áo khoác, "Cảm ơn anh đã tiễn tôi về."
Chu Dục nhìn cô cười khẽ, "Cô không phải đã dẫn tôi đi dạo hay sao? Có qua có lại mà thôi, cùng lắm thì là tiện tay tiện đường."
Nói xong anh hướng ra đường lớn đợi taxi.
Nam Phong nói, "Bay là anh lên ngồi một lát đi, chờ chút nữa mưa tạnh rồi về?"
Chu Dục quay đầu nhìn cô, "Cơn mưa đằng nam, sẽ không nhanh tạnh như thế đâu, tôi bắt xe về, không sao."
Tới khi có xe đến, anh đi đến bên cửa xe rồi quay đầu lại nhìn cô, "Khai giảng gặp lại."
Nam Phong gật đầu, vẫy tay chào anh, "Khai giảng gặp lại."
Nam Phong nhìn chiếc xe khuất dần trong màn mưa lớn rồi mới chậm chạp bước vào khách sạn. Trên tóc hình như hời ẩm một chút, cô lấy tay cào sơ sơ mái tóc, nhếch miệng, trong lòng như có đủ ngũ vị tạp trần*
*Chua, cay đắng mặn ngọt.
Tuy rằng hôm nay chỉ ở cạnh nhau một thời gian không dài, nhưng cô như thấy được con người thực sự của anh, quả thật không giống bình thường.
Có lẽ... anh ta cũng không đáng ghét đến vậy, nhỉ?
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad @louis2603 và wordpress louis263.wordpress.com
Thành phố rất nhỏ, từ vùng ngoại thành vào đến trung tâm thành phố không mất đến nửa tiếng đông hồ, nhà ga lại được xây dựng đúng khu náo nhiệt nhất.
Xe vừa mở cửa, hành khách trên xe chen chúc nhau bước xuống, Nam Phong mới đứng dậy ở lối đi nhỏ đã bị người phía sau vội vội vàng vàng, hung hăng chen lên trước.
Cô không giữ được thăng bằng, cơ thể nghiêng ngả thiếu chút nữa ngã sấp xuống. may mắn có một cánh tay hữu lực từ phía sau đỡ lấy eo cô, "Cẩn thận."
Giọng nam trầm thấp, không có chút độ ấm nào khiến người không hiểu chẳng thể cảm thấy được an ủi chút nào.
Nam Phong quay đầu nhìn về phía Chu Dục cười cười, quay lại chỗ ngồi đợi người xuống xe vãn rồi lúc này cô mới từ từ xuống xe.
Chu Dục yên lặng đi sau lưng cô.
"Anh muốn đi dạo ở đâu?" cô quay đầu hỏi anh.
Hình như Chu Dục không được tập trung, mãi mới trả lời cô, "Có chỗ nào chơi được? tùy tiện chọn một nơi nào đó là được rồi."
Nam Phong cười, "Quả thực trong thành phố cũng không có chỗ nào nổi tiếng, nhưng xung quanh núi non rất đẹp, có điều hôm nay chắc không kịp đi lên núi rồi."
Chu Dục nhìn cô, suy nghĩ một hồi rồi nói, "Sáng mai tôi phải ra sân bay nên cũng không tiện leo núi lắm. Cô dẫn tôi đi ăn cái gì đó là được rồi."
Nam Phong gật đầu, "Tìm chỗ ăn là sở trường của tôi."
Nhìn khóe môi cô cong cong, bên má còn có lúm đồng tiền, tâm trạng ủ dột của Chu Dục bỗng nhiên thoải mái không ít, khóe môi anh cũng không nhịn được mà hơi nhướn lên, khẽ cười một tiếng.
...
Chỗ náo nhiệt của thành phố nhỏ này cũng chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, đối với những người ở thành phố lớn đến đây, quả thực không tìm được cái gì mới lạ.
Đừng nói là Chu Dục, đến người dẫn đường như Nam Phong cũng đang cảm thấy thiếu hứng chết đi được.
Hai người không tính là thân quen, Chu Dục vốn là người không thích nói chuyện, cộng thêm hôm nay không có tâm trạng, Nam Phong cũng không phải nữ sinh thích ồn ào, vì vậy hơn một giờ đi cùng nhau, hai người chẳng nói được mấy câu.
Qua bốn giờ, Nam Phong dứt khoát đề nghị, "Hay là bây giờ chúng ta đi ăn luôn đi?"
Chu Dục gật đầu.
Cô dẫn anh tới một quán ăn nổi tiếng của phố, chỉ có điều giờ này quán vẫn chưa đông khách.
Hai người tìm được một bàn ăn sát cửa sổ, vừa mới ngồi xuống chợt nghe có người gọi, "Nam Phong?"
Nam Phong quay đầu, thấy ở cửa có một chàng trai trẻ chống nạng đi tới, cô lập tức đứng lên, "Tiểu Sơn."
Tiểu Sơn tên thật là Tiếu Sơn, là hàng xóm của ông bà ngoại Nam Phong, tuổi của hai người cũng sàn sàn nhau, khi còn bé, lúc nghỉ đông và nghỉ hè hai người thường xuyên chơi với nhau.
Anh cũng gặp chuyện trong trận động đất năm đó, có điều bị nghiêm trọng hơn Nam Phong một chút, cả chân phải bị cắt bỏ, giờ phút này, ống quần bên đó trống rỗng.
Bởi vì khu nhà của họ trước đây đều hư hỏng hết, nhà của Tiểu Sơn cũng được chính phủ hỗ trợ nơi ở mới nên đã mấy năm cô và cậu không gặp nhau.
Tiếu Sơn đi tới, mặt lộ vẻ kích động, cậu cười nói, "Mình đứng từ xa thấy một đại mĩ nữ, nhưng không dám chắc, đi tới gần mới xác định đúng là cậu nên mới dám gọi." anh nói, ánh mắt rơi xuống người đối diện Nam Phong, "Đây là bạn trai cậu phải không?"
Nam Phong nhanh chóng xua tay, "Không phải, không phải, đây là một vị học trưởng của mình, tình cờ gặp được anh ấy nên chuẩn bị mời nhau bữa cơm. Cậu cũng ở lại ăn cùng đi."
Tiếu sơn không khách khí, "Đương nhiên rồi, thật không ngờ hôm nay có thể gặp được cậu."
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad @louis2603 và wordpress louis263.wordpress.com
Tiếu Sơn đặt cây nạng dựa vào thành bàn, Nam Phong đang muốn giúp cậu ta kéo ghế, không ngờ Chu Dục đang ngồi im một bên đã yên lặng kéo xong ghế cho Tiếu Sơn.
"Cảm ơn." Tiếu Sơn lễ phép, rồi cậu tự giới thiệu, "Em tên Tiếu Sơn, là hàng xóm cũ của ông bà ngoại Nam Phong, bọn em từ nhỏ đã quen biết, anh gọi Tiểu Sơn là được rồi."
Chu Dục gật đầu, rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt khách khí, "Tôi tên Chu Dục."
Tiếu Sơn gặp được Nam Phong nên rất hưng phấn, sự chú ý không đặt trên người Chu Dục nhiều, cậu ta cười hỏi, "Nam Phong, cậu lên đại học rồi à?"
Nam Phong tủm tỉm gật đầu, "Năm trước vừa lên, mình đang học ở Giang Đại."
Tiếu Sơn há to miệng, "Trường đại học trọng điểm, lợi hại thế!"
Nam Phong cười, "Cậu thì sao? Trước hình như cậu học cấp ba trước mình một năm, giờ đang học năm hai đúng không?"
Tiếu Sơn ngượng ngùng mà lắc đầu, bộ dạng như người mắc lỗi, "Sau khi động đất xảy ra, tâm lý của mình không được tốt, thường xuyên phải đi gặp bác sĩ vậy nên phải nghỉ học một năm. Cậu cũng biết đấy, mình là học sinh năng khiếu thể dục, không chơi được thể thao nữa thì chỉ còn cách thi vào trường bình thường để học, có điều mình không phải người giỏi đọc sách nên lúc thi chỉ đỗ trường nghề thôi." Nói xong, cậu cười, "Nhưng có điều như thế cũng được, dù sao cũng học được một cái nghề, sau này tự mình kiếm cơm cũng không thành vấn đề."
Cảnh ngộ giống như của Tiếu Sơn ở đây không ít, quả thực trận động đất ấy đã làm thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.
Bản thân Nam Phong cũng không ngoại lệ.
Cô còn nhớ rõ, Tiếu Sơn chơi bóng rổ rất lợi hại, cô từng thấy cậu lăn lộn trên sân bóng, mồ hôi vã ra như mưa, chàng trai cao lớn, hào quang tỏa ra bốn phía.
Có điều bây giờ tình trạng của cậu rất tốt, cô cũng thấy yên lòng.
Đến cùng thì đó cũng là một câu chuyện cũ không mấy vui vẻ, Nam Phong và Tiếu Sơn ngầm hiểu mà chuyển chủ đề khác.
Chu Dục ngồi bên không chen vào bất kỳ lời nào, ánh mắt anh có phần trống rỗng rơi xuống ống quần buông lơi của Tiếu Phong.
Ba người gọi một nồi lẩu lớn, Nam Phong và Tiếu Sơn là người không ăn cay không vui, chỉ có Chu Dục không biết ăn cay. Anh ăn được mấy xiên thịt đã không ngừng uống nước.
Da mặt Chu Dục trước nay đều rất trắng, nguyên nhân có thể do anh thức khuya thường xuyên, lúc này ăn cay vào, không những môi đỏ, mà cả hai má cũng đỏ ửng lên.
Nam Phong cùng Tiếu Sơn vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, ánh mắt Nam Phong liếc qua người ngồi đối diện, Chu Dục hơi cúi đầu, dáng vẻ lúng túng, đột nhiên thấy anh như vậy khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường thấy, cô không nhịn được cười hỏi, "Anh không thể ăn cay sao?"
Chu Dục hít một hụm khí lạnh. Lại nốc thêm một miệng lớn đồ uống, giọng anh hơi cáu, "Không ngờ lại cay như thế."
Tiếu Sơn cười haha, "Em còn thấy chưa đủ cay đây."
Nam Phong phụ họa, "Mình cũng thấy thế."
Chu Dục nhìn hai người đang cười đến sáng lạn, tựa như có một lực thu hút khiến Chu Dục cũng bật ra tiếng cười khe khẽ.
Cuối cũng anh không chịu được nữa chỉ đành bỏ lại đồ ăn rồi ngồi yên lặng uống nước.
Ăn xong, lúc tính tiền, cả Nam Phong và Tiếu Sơn đều tranh nhau trả tiền. Chu Dục từ đầu đến cuối không lên tiếng đã kẹp hai tờ tiền đưa cho người phục vụ đợi họ trả lại.
Nam Phong ngượng ngùng, "Anh cũng đã ăn được bao nhiêu đâu, để tôi trả đi." Nói xong cô lại cười tủm tỉm, "Bây giờ đang có tiền, năm mới xong tôi còn đang cầm nhiều tiền mừng tuổi lắm."
Tiếu Sơn nói, "Mình là người địa phương, nên để mình mời mới đúng chứ."
Chu Dục không màng hai người, phất tay ý bảo phục vụ đi tính tiền.
....
Tiếu Sơn và Nam Phong không chung đường, ra đến cửa quán, hai người lưu lại cách thức liên lạc rồi tạm biệt nhau.
Chu Dục và Nam Phong đưa mắt nhìn cậu thanh niên chống nạng chậm rãi đi xa.
Tới khi bóng lưng Tiếu Sơn biến mất tại đầu đường, Nam Phong mới mở miệng thở dài, cô buồn bã nói, "Trước kia Tiểu Sơn chơi bóng rổ ngầu lắm, cậu ấy còn nói sau này lên đại học sẽ xin vào đội bóng rổ của trường." cô cười, "Lúc trước tôi nghe nói tình trạng của cậu ấy sau tai nạn không ổn lắm, có điều bây giờ thấy cậu ấy như vậy, cũng coi như an tâm rồi."
Chu Dục quay đầu nhìn cô, bất tình lình, anh lên tiếng, "Còn cô thì sao?"
Nam Phong sửng sốt một chút, rất nhanh cô hiểu anh đang hỏi cái gì, cô cười cười, "Anh có nghe qua PTSD* không? Chính là chấn thương tâm lý sau tai nạn ấy. không chỉ Tiểu Sơn, rất nhiều người sống sót đều gặp phải vấn đề này, bao gồm cả tôi nữa. Một khoảng thời gian rất dài sau động đất, mỗi ngày tôi đều gặp ác mộng. sợ không dám ra khỏi cửa, không dám gặp ai. Tới nửa năm sau đó mới dần chuyển tốt hơn. Còn sống chính là may mắn của tôi, nhưng mà những người may mắn sống sót như tôi muốn làm quen với cuộc sống mới không phải là chuyện dễ dàng, đó là cả một quá trình khó khăn dài dằng dặc. tám năm học đàn piano của tôi từ đó về sau không thể dùng tới được nữa."
*Rối loạn stress sau sang chấn hay Hậu chấn tâm lý (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất như , , bạo hành(, bạo hành tinh thần,...), . /theo wikipedia/
Giọng nói của cô bình thản, không đau thương, giống như cô đang kể cho anh nghe một sự kiện rất đỗi bình thường và êm tai.
Anh vẫn nhìn cô, thật lâu sau đó anh bỗng nói, "Có thể."
Nam Phong không rõ ràng cho lắm, "Cái gì?"
Chu Dục nói, "Khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, trí tuệ nhân tạo được nghiên cứu nhất định có thể phá vỡ nhiều cực hạn mà con người không có cách nào ngờ tới. Có lẽ không đến vài năm nữa sẽ có những phát minh kết hợp giữa trí tuệ nhân tạo cùng với y học sẽ giúp cho những thiết bị hỗ trợ như tay, chân giả có đầy đủ mọi tính năng ra đời, tới lúc đó, Tiếu Sơn sẽ có thể chơi bóng rổ, cô cũng có thể một lần nữa đàn dương cầm."
Nam Phong nghĩ đến cái bàn chứa đầy mô hình của anh ở ký túc xá, cô cười "Có phải anh đã xem quá nhiều phim viễn tưởng rồi phải không?"
Hiếm khi Chu Dục chân thành như vậy, "Tôi đang rất nghiêm túc, tôi thực sự rất có hứng thú với lĩnh vực này, nói thật, khoa học kỹ thuật bây giờ đã rất phát triển rồi, vài năm nữa, những gì tôi nói nhất định có thể thực hiện được."
Nam Phong nói đùa, "Vậy tôi sẽ chờ anh giúp tôi thực hiện."
Chu Dục không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cô.
Nam Phong bị anh nhìn đến nỗi không được tự nhiên, cô trơn mắt hỏi, "Làm sao vậy?"
Chu Dục kịp phản ứng, anh bật cười lắc đầu, "Chỉ là đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười."
Nam Phong không hiểu, "Vì sao?"
Chu Dục dõi mắt nhìn đường chân trời trùng trùng điệp điệp, anh thở dài, lại lắc đầu lần nữa, "Không có gì, chỉ là bỗng dưng thông suốt một số chuyện."
Cô và Tiếu Sơn so với anh quả thật khó khăn gấp bội phần, họ có thể giống như những đóa hướng dương, tích cực hướng về phía mặt trời, vậy tại sao anh lại có thể trở thành một kẻ ngu muội ngần ấy năm?
Sau khi sáng tỏ, Chu Dục càng cảm thấy nực cười.
Nam Phong thấy Chu Dục thất thần như vậy thật khó hiểu, đang nghĩ ngợi xem có nên dẫn anh đi dạo tiếp hay không thì di động của cô nhận được tin nhắn của mẹ, bà nhắc nhở cô tranh thủ thời gi an về khách sạn, khả năng trời sắp mưa.
Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời, chẳng biết từ lúc nào đã sầm sì một mảng, thật đúng là sắp mưa to.
"Chu Dục" cô gọi người phía trước, "Chỉ sợ trời sắp mưa rồi, mẹ tôi hối tôi trở về."
Chu Dục ngẩng đầu nhìn trời, "Tôi đưa cô về."
Khách sạn anh ở không cùng đường với cô.
Nam Phong khoát tay, "Anh cũng nhanh về đi, trời mưa thì phiền lắm."
Chu Dục không cho cô cự tuyệt, "Đi nhanh lên. Đưa cô đến cửa khách sạn rồi tôi lập tức trở về."
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad @louis2603 và wordpress louis263.wordpress.com
Nam Phong không tiếp tục chối từ nữa, dù sao đi bộ về cũng mất tầm hai mươi phút.
Hai người đi song song một lúc, giọt mưa to như hạt đậu bắt đầu thi nhau rơi xuống.
Nam Phong rảo bước nhanh hơn, cô phàn nàn, "Trận mưa này đúng là nói đến là đến."
Hơn nữa mưa cũng rất nhanh to hơn.
Cô có thể cảm nhận được từng hạt mưa rơi trên đầu. lạnh buốt.
Vừa dứt lời, cơ thể cô bỗng nhiên bị kéo một cái, trong nháy mắt cô đã ngã vào một vòng ôm ấm áp.
Thì ra Chu Dục cởi áo khoác ra che cho cô.
Anh cao hơn cô hơn nửa cái đầu, quần áo anh lại rộng, chỉ cần cô hơi khom người, toàn bộ cơ thể đã lọt thỏm trong áo anh, mưa gió cũng không thể chạm đến.
Cô bị anh ôm, giống như bị quấn trước người anh, run sợ nửa ngày không biết phải làm sao.
Áo khoác của anh rất dày, bên trong mặc mỗi một chiếc áo sơ mi bình thường. mặt cô tựa vào ngực anh, thân thể con trai cứng rắn, nhiệt độ cũng ấm áp vô cùng.
Đây là lần đầu tiên cô thân cận với một người khác phái như vậy.
Còn là một người không mấy quen thân.
Cô biết rõ anh không có rắp tâm làm chuyện xấu, chỉ là đơn thuần muốn che mưa cho cô mà thôi.
Thế nên cô không giãy ra nữa.
Cô chỉ cảm thấy mùi hương trên cơ thể anh có chút quen thuộc, hình như cô đã thấy nó ở đâu đó rồi.
Chu Dục không hề có bất kỳ động tác nào quá đáng.
Áo khoác của Nam Phong không có mũ, lúc hạt mưa rơi xuống đầu, cô chỉ có thể rụt cổ lại, dùng một tay che đỉnh đầu.
Anh kéo mũ áo lên đầu, phanh áo ra rồi kéo cô lại gần hơn nữa.
Mãi tới khi cảm nhận được khuôn mặt lạnh buốt của cô dán vào ngực mình anh mới thấy hành động của mình như vậy có chút không ổn.
Đang muốn buông cô ra rồi cởi hẳn áo mình cho cô mượn, Chu Dục bỗng cảm nhận được hương thơm trên cơ thể người con gái, mềm mại mà rõ ràng, thế nên anh cũng nảy sinh chút lòng tham, sát lại gần cô hơn.
Vậy nên anh không buông cô ra nữa.
Cô cũng không có đẩy anh ra.
Chẳng biết tại sao Chu Dục lại mừng thầm trong lòng.
Thực ra đoạn đường chỉ còn vài phút, đến bậc thềm của khách sạn Chu Dục lập tức buông lỏng cô ra.
Cũng không biết có phải do bị ủ trong áo khoác khiến hô hấp khó khăn hay không mà khuôn mặt trắng nõn của Nam Phong mơ hồ đỏ ửng lên.
Lúc này mưa đã càng lớn hơn, bởi vì được anh dùng áo khoác che chắn nên cô không hề bị ướt.
Cô nhìn anh đang phủi phủi những hạt nước mưa chưa thấm trên áo khoác, "Cảm ơn anh đã tiễn tôi về."
Chu Dục nhìn cô cười khẽ, "Cô không phải đã dẫn tôi đi dạo hay sao? Có qua có lại mà thôi, cùng lắm thì là tiện tay tiện đường."
Nói xong anh hướng ra đường lớn đợi taxi.
Nam Phong nói, "Bay là anh lên ngồi một lát đi, chờ chút nữa mưa tạnh rồi về?"
Chu Dục quay đầu nhìn cô, "Cơn mưa đằng nam, sẽ không nhanh tạnh như thế đâu, tôi bắt xe về, không sao."
Tới khi có xe đến, anh đi đến bên cửa xe rồi quay đầu lại nhìn cô, "Khai giảng gặp lại."
Nam Phong gật đầu, vẫy tay chào anh, "Khai giảng gặp lại."
Nam Phong nhìn chiếc xe khuất dần trong màn mưa lớn rồi mới chậm chạp bước vào khách sạn. Trên tóc hình như hời ẩm một chút, cô lấy tay cào sơ sơ mái tóc, nhếch miệng, trong lòng như có đủ ngũ vị tạp trần*
*Chua, cay đắng mặn ngọt.
Tuy rằng hôm nay chỉ ở cạnh nhau một thời gian không dài, nhưng cô như thấy được con người thực sự của anh, quả thật không giống bình thường.
Có lẽ... anh ta cũng không đáng ghét đến vậy, nhỉ?
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad @louis2603 và wordpress louis263.wordpress.com
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.