Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì
Chương 52
Điềm Tiêu Tối Điềm
30/10/2022
Lục Bạch hơi hơi sửng sốt, sau đó cũng cười.
Cậu nhớ ra, thời điểm Phó Chiêu gặp phải mình đúng vào lúc phát tác phản ứng kích ứng. Phó Chiêu nhặt cậu mang về, như vậy đương nhiên là biết chuyện cậu sợ hãi việc cùng người khác tiếp xúc. Lục Bạch cũng không thèm ngụy trang, thoải mái hào phóng mà ngồi ở sô pha.
Phó Chiêu thấy cậu ngồi xong, từ bên cạnh quầy bar lấy ra một chai rượu sữa Baileys đổ ra ly, nhẹ nhàng đặt ở trong tầm tay Lục Bạch.
(*) Baileys: Ra mắt vào năm 1974, rượu sữa Baileys trở thành loại rượu mùi kem sữa đầu tiên và bán chạy nhất trên thế giới, có nồng độ cồn khá thấp (chỉ khoảng 17%), vị ngọt, thơm, phù hợp với hầu hết đối tượng khách hàng, đặc biệt là phụ nữ.
"Con gái mới uống loại rượu này, Phó tiên sinh là đang châm chọc tôi sao?"
Phó Chiêu nhìn chằm chằm Lục Bạch hồi lâu "Tôi cho rằng cậu cam chịu để tôi mang về, cũng sẽ có chút ít tín nhiệm tôi."
"Chúng ta đúng là người xa lạ, nhưng tôi nghĩ, cậu cũng có thể không cần phòng bị đối với tôi như vậy. Danh tiếng Phó gia chắc cậu đã nghe nói qua, tôi sẽ không làm loại chuyện cưỡng bách người khác."
Lục Bạch không có ý tứ uống rượu, chỉ cầm ly rượu lên ngửi ngửi, sau đó liền để lại trên bàn "Lúc trước thời điểm Từ Duệ tới tìm tôi cũng thực phong độ nhẹ nhàng, nhìn rất giống người tốt."
Phó Chiêu nhíu mày "Cho nên người cưỡng bách cậu chính là Từ Duệ?"
Đáp án này nằm ngoài dự kiến của Phó Chiêu, nhưng lại cũng hợp tình hợp lý. Từ Duệ là một trong hai đại lão đứng đầu trong giới. Hơn phân nửa tài nguyên màn ảnh đều từ trong tay hắn mà ra, đích xác có bản lĩnh giấu trời qua biển.
Phó Chiêu quay đầu nhìn về phía Lục Bạch "Đột nhiên nói cho tôi biết chuyện bí mật như vậy, là muốn tôi làm cái gì sao?"
"Nói chuyện với người thông minh chính là sảng khoái như vậy đó." Lục Bạch nhịn không được bật cười "Kỳ thật vốn dĩ tôi cũng muốn tìm đến anh, định cùng anh nói chút giao dịch."
"Giao dịch gì?"
"Tôi biết Phó gia vì ảnh đế Sầm Khê Nghiễm, tính toán tiến vào giới giải trí, nhưng vẫn luôn không tìm được thời điểm tốt nhất để thiết nhập. Tôi có thể giúp anh làm, nhưng sau khi sự thành, tôi muốn anh kéo cho tôi một chút tài nguyên."
"Tài nguyên gì?"
"Tôi muốn thành lập phòng làm việc, nhưng còn thiếu một người đại diện vương bài, cùng một chỗ dựa đủ để tôi vững chân." Lục Bạch cũng không khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Phó Chiêu cũng không có lập tức đáp ứng mà là suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi mở miệng nói "Lục Bạch, tôi là người làm ăn."
Kỳ thật Phó Chiêu cũng không để ý quản chuyện người khác lúc nhàn rỗi. Khó có duyên gặp Lục Bạch hợp mắt, lại đích xác thê thảm, nếu Lục Bạch mở miệng xin giúp đỡ thì anh có thể hỗ trợ một chút. Nhưng làm giao dịch thì không giống. Anh đầu tiên là người Phó gia, tiếp theo mới là Phó Chiêu.
Nếu Lục Bạch muốn cùng Phó gia hợp tác, nhất định phải lấy ra được con át chủ bài của mình.
Lục Bạch: "Tôi hiểu ý tứ của anh, cho nên tôi có thể cùng anh làm một hiệp nghị đánh cuộc."
Đây là thủ đoạn góp vốn thường thấy nhất trong vòng. Nói đơn giản, chính là đối với tương lai không xác định được tình huống tiến hành một loại ước định. Nếu ước định đạt thành, là một cái kết quả. Nếu ước định hoàn thành không được, chính là một cái kết quả khác. Thực hiển nhiên, cái kết quả khác kia khẳng định không phải là nội dung gì quá tốt.
Bởi vậy, đối với một bên yếu hơn trong giao dịch mà nói, một khi đi đến bước này, đối mặt nhất định là một vụ đánh cuộc xa hoa.
Mà Lục Bạch làm giao dịch lớn như vậy, từ lúc bắt đầu đề nghị vụ giao dịch đã vẫn luôn là đi trên dây thép giữa trời cao. Cậu to gan lớn mật, mệnh rũ một đường cũng dám nắm bắt lấy cơ hội, trước mắt nếu cùng với Phó Chiêu ngồi trên bàn đàm phán, tự nhiên khí thế cũng sẽ không yếu hơn.
"Tôi có thể bảo đảm phòng làm việc của tôi trong vòng hai năm, thu được lợi nhuận ba trăm triệu." Một câu này của Lục Bạch, nói cực kỳ tự tin.
"Phải không?" Phó Chiêu lại bình tĩnh hỏi lại "Nhưng cái này cũng chỉ là một tờ ngân phiếu khống."
"Lục Bạch, sinh ý không phải nói giỡn, hai năm ba trăm triệu, dù tính cậu đang ở thời kỳ cực thịnh cũng không đạt được con số này." Phó Chiệu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lục Bạch "Cậu biết rõ, những lời này không thể đả động được tôi."
Phó Chiêu có điểm thất vọng, anh vốn tưởng rằng Lục Bạch sẽ mang tới cho anh niềm vui sướng lớn hơn nữa.
Nhưng mà giây tiếp theo, Lục Bạch đột nhiên tiến lại gần sát Phó Chiêu, ở bên tai anh nói thầm thì một câu.
"Còn một chuyện thú vị hơn nữa."
"Phó Chiêu, tôi biết Từ Duệ có một bí mật. Đỗ Ân, ngoài mặt là đối thủ một mất một còn của Từ Duệ, nhưng trên thực tế, Đỗ Ân là tâm phúc của hắn ta."
"Cậu như thế nào biết được?"
"Từ Duệ là doanh nhân mới lập nghiệp, rễ của hắn cắm chưa sâu, cho nên phải tạo ra ba phe thành thế chân vạc, muốn chậm rãi củng cố thế lực đến khi có thể một nhà độc đại. Tôi cho rằng, chỉ bằng tin tức này, đáng giá để anh vì tôi bỏ tiền."
Phó Chiêu trầm mặc "Cậu có chứng cứ sao?"
Lục Bạch "Không có, nhưng anh có thể tự mình điều tra mà nhỉ? Tôi không cần phải ở thời điểm này lừa anh."
"Hơn nữa......." Lục Bạch thả ra mồi câu lớn hơn "Tựa như lời tôi nói vừa nãy, tôi có thể sáng tạo cho anh một cơ hội cắm rễ ở trong vòng giải trí."
"Cậu nói tới cái gì?"
"Hoàn Vũ, chính là công ty quản lý của tôi. Mặt ngoài là công ty quản lý độc lập, trên thực tế cũng là sản nghiệp của Từ Duệ. Tôi có biện pháp đem Hoàn Vũ nhổ tận gốc, đến lúc đó trong giới khẳng định sẽ tạo ra một hồi rung chuyển."
"Hơn nữa hiện tại Từ Duệ đang ở nước ngoài, đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hắn nước xa không giải được cái khát ở gần. Nhưng thật ra Phó gia chỉ cần cắm được rễ là có thể dừng bước, chuyện kế tiếp, nói như vậy Phó tiên sinh tự mình làm được."
"Tôi muốn đối phó Từ Duệ, Phó gia muốn đứng vững gót chân ở trong giới giải trí, tôi cho rằng chúng ta là duyên trời tác hợp."
Lục Bạch đang đánh cuộc, đánh cuộc dã tâm của Phó Chiêu và sự để ý của Phó gia đối với Sầm Khê Nghiễm sẽ làm anh đồng ý vụ giao dịch này.
Dù sao trong vòng hiện tại đang vô cùng loạn. Có một vị đại lão như Từ Duệ đứng phía sau màn, có thể thấy được không khí ác liệt trong đó.
Lúc trước Phó Chiêu không muốn phí công phu chỉ bởi vì không lấy được nhiều lợi ích như vậy, anh không muốn uổng phí công sức của mình.
Nhưng hiện tại đã khác biệt, nếu Lục Bạch có thể cho Phó Chiêu cơ hội, hơn nữa còn mang đến lợi ích, như vậy tất nhiên anh sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu.
Hai năm ba trăm triệu, nếu Lục Bạch thật sự có thể đạt tới, Phó Chiêu làm người góp vốn sẽ càng thu được nhiều lợi nhuận.
Quả nhiên, Phó Chiêu gật đầu.
"Có thể. Nhưng Lục Bạch, tôi cũng có yêu cầu. Nếu cậu đánh cuộc thua, cậu và những nghệ sĩ mà phòng làm việc của cậu sở hữu, về sau đều phải quy về dưới sự quản lý của Phó gia. Tận đến khi trả hết nợ nần mới thôi."
Lục Bạch mỉm cười: "Yên tâm, tôi sẽ không thua."
Phó Chiêu gật gật đầu "Tôi sẽ mở một cuộc họp thương nghị chuyện này, sau đó thông báo cho phòng pháp vụ để định ra hợp đồng."
"Được." Lục Bạch thích sự dứt khoát của Phó Chiêu "Tôi cũng sẽ tranh thủ trước khi các anh định xong hợp đồng, đem Hoàn Vũ lộng cho suy sụp, coi như là thành ý hợp tác."
Chi tiết kế tiếp, hai người lại thương thảo một lúc lâu. Chờ đến thời điểm nói xong toàn bộ, thời gian cũng đã tới buổi tối.
Phó Chiêu theo bản năng muốn Lục Bạch lưu lại "Tôi mời cậu ăn cơm."
Lục Bạch lại cự tuyệt "Lần sau đi! Nơi đầu sóng ngọn gió, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
Nói xong Lục Bạch liền cáo từ.
Mà sau khi Lục Bạch rời đi, thư ký cũng nhanh chóng tiến vào.
"Nhị thiếu, ngài không sợ xảy ra chuyện gì sao?......Tên Lục Bạch kia nhìn chính là có bệnh tâm thần!" Nghe nói Phó Chiêu muốn cùng Lục Bạch hợp tác, thư ký là người đầu tiên đưa ra nghi ngờ.
Nhưng Phó Chiêu khó có lúc trở nên nghiêm khắc "Không biết chuyện gì, không cần nói bậy. Còn về việc hợp tác, Lục Bạch có tiền vốn cùng Phó gia hợp tác hay không? Chờ là được."
Đúng vậy, Phó Chiêu cũng không đem lời nói của Lục Bạch trở thành vui đùa. Anh là đang thật sự chờ Lục Bạch lộng suy sụp Hoàn Vũ, trở về cùng anh ký kết hiệp ước ba trăm triệu.
Mà phía Lục Bạch lúc này, trước mắt rốt cuộc đã giải quyết được một đại phiền toái, cũng coi như toàn thân nhẹ nhõm không có việc gì.
Cậu sau khi dừng chân tại khách sạn, chuyện thứ nhất cần làm chính là mở máy tính ra, bắt đầu sửa sang lại những tài liệu đen của Hoàn Vũ mà cậu biết đến.
Cạch cạch hai mặt, toàn bộ đều không bỏ sót.
Những thứ này đều là vũ khí sắc bén nhất mà Lục Bạch dùng để đùa chết Hoàn Vũ, cũng là cơ hội tốt nhất để cậu một lần giải quyết bớt một ít người nằm trong danh sách trả thù.
Lấy ra quyển sổ ghi chép kẻ thù, Lục Bạch sờ sờ những cái tên trong đó. Chỉ hi vọng bọn họ đừng quá sốt ruột, những ai thiếu cậu, khinh nhục cậu, cậu đều muốn từng chút từng chút đòi lại cho bằng hết, như vậy mới không cô phụ lần tới thế giới này của Lục Bạch!
Hệ thống: "Cái đó, hiện tại chúng ta nên làm gì?"
Lục Bạch: "Không thể ương cập cá trong chậu* được, trước tiên phải giải ước."
(*) Ương cập cá trong chậu: Hán Việt là ương cập trì ngư, nằm trong câu ngạn ngữ của TQ: "Thành môn thất hoả, ương cập trì ngư", nghĩa là "Cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá".
Vì thế, ba ngày sau, Lục Bạch được tu dưỡng tốt xuất hiện ở trước cửa Hoàn Vũ.
Từ khi Lục Bạch bước chân vào cửa lớn công ty, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người cậu.
Khác với hình tượng trước đây từng xuất hiện trước mặt mọi người, tạo hình hôm nay của Lục Bạch nhìn như hằng ngày, cũng rất lịch sự.
Áo sơ mi bằng tơ tằm màu rượu đỏ, không có hoa văn trang trí, dưới mặc quần tây. Nhìn từ trên xuống dưới, quần áo đều được cắt may gọn gàng vừa người, tôn lên đường cong thân thể làm người lưu luyến quên cả phản ứng.
Cho nên, cậu vì sao còn dám đến công ty?
Có người không vừa mắt Lục Bạch liền trừng mắt liếc cậu một cái, Lục Bạch cũng là có tâm tình khôi hài, ôm lấy bả vai của tên nghệ sĩ tuyến mười tám kia, mở miệng chính là "Vị kim chủ lão bà của cậu không có tiền à? Như thế nào mà một bộ quần áo tốt cũng không chuẩn bị cho cậu vậy?"
"Buông ra! Đồ tôi mặc chính là trang phục lưu hành nhất trong tuần lễ thời trang Milan đó!" Nghệ sĩ tuyến mười tám kia tức khắc giật mình một cái, nhanh chóng đẩy Lục Bạch ra.
"Vậy thẩm mỹ của mấy nhà thiết kế trong tuần lễ thời trang đó cũng thật là chẳng ra làm sao. Rõ ràng là đàn ông, lại muốn mặc không khác gì một con gà." Lục Bạch mở miệng chính là châm chọc.
Nghệ sĩ kia tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại cố kỵ xung quanh không dám làm liều.
Lục Bạch không tính toán lăn lộn trong giới, nhưng hắn còn muốn tiến lên trên một chút đấy. Vì thế cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Lục Bạch thấy thế liền càng không vội vã lên lầu, đao to búa lớn ngồi ở trong đại sảnh, ánh mắt đánh giá mọi nơi.
Vị trí này của cậu cũng không bình thường, đối diện với cửa lớn pha lê của công ty, ngoài cửa không biết còn có bao nhiêu fans cùng paparazzi.
Cảm nhận được ống kính, Lục Bạch xoay mặt hướng tới cửa phất phất tay với một em gái nhỏ.
Kỳ thật những người này biết chính mình hẳn là chán ghét Lục Bạch. Nhưng bài hát bị cấm kia của Lục Bạch đích xác khiến không ít người đối với cậu suy đoán, hơn nữa với giá trị nhan sắc mười phần đánh sâu vào cảm nhận, làm người theo bản năng sẽ đem ánh mắt dừng lại ở trên người Lục Bạch.
Lục Bạch tỏ ra quen thuộc, buông giọng đùa với em gái nhỏ cách mình gần nhất "Ca ca nhà em là ai a?"
"Dream Cốc Minh Khôn." Thanh âm của em gái nhỏ giòn giòn, tất cả đều tràn đầy sự kiêu ngạo.
"À!" Lục Bạch ý vị thâm trường. Quả nhiên trở lại đại bản doanh chính là sảng khoái, tùy tiện nhắc tới một cái tên cũng đều là người đã từng có chút qua lại.
Lại nhìn fans, Lục Bạch liền cảm thấy có điểm đáng thương.
Loại idol lưu lượng này, đặc biệt là idol sống dựa vào fan bạn gái, từ lúc tiến vào công ty đã phải ký một cái hiệp nghị, tỷ như trước khi thay đổi hình tượng không được yêu đương. Duy trì hình tượng cho thật tốt không thay đổi, nỗ lực làm việc phục vụ fans. Đáng tiếc rất nhiều người cuối cùng đều không làm được, nổi tiếng chút liền lơ mơ, thậm chí còn cảm thấy fans can thiệp quá sâu vào tự do thân thể của mình. Nhưng phải nói một lời tục tĩu rằng, nếu đã làm điếm thì đừng đòi lập đền thờ trinh tiết. Bạn không muốn làm, bạn có thể không cần giả tạo hình tượng bạn trai chung thủy ấm áp chiều chuộng fan.
Lại nói tới em gái nhỏ đứng ở trước mặt Lục Bạch, mặc quần áo không quá đắt tiền nhưng chuẩn bị quà tặng thần tượng đều không dưới năm con số.
Lục Bạch thở dài, dùng ngữ khí khuyên bảo nói với cô gái "Về sau đừng đối tốt với tra nam như vậy. Hắn đổi bạn gái còn nhanh hơn đổi xe."
Mở miệng ra chính là tin tức kinh thiên động địa, dù sao lần này Lục Bạch trở về cũng không phải để giải ước một cách hòa bình, mà là trở về phá sập công ty!
Cậu nhớ ra, thời điểm Phó Chiêu gặp phải mình đúng vào lúc phát tác phản ứng kích ứng. Phó Chiêu nhặt cậu mang về, như vậy đương nhiên là biết chuyện cậu sợ hãi việc cùng người khác tiếp xúc. Lục Bạch cũng không thèm ngụy trang, thoải mái hào phóng mà ngồi ở sô pha.
Phó Chiêu thấy cậu ngồi xong, từ bên cạnh quầy bar lấy ra một chai rượu sữa Baileys đổ ra ly, nhẹ nhàng đặt ở trong tầm tay Lục Bạch.
(*) Baileys: Ra mắt vào năm 1974, rượu sữa Baileys trở thành loại rượu mùi kem sữa đầu tiên và bán chạy nhất trên thế giới, có nồng độ cồn khá thấp (chỉ khoảng 17%), vị ngọt, thơm, phù hợp với hầu hết đối tượng khách hàng, đặc biệt là phụ nữ.
"Con gái mới uống loại rượu này, Phó tiên sinh là đang châm chọc tôi sao?"
Phó Chiêu nhìn chằm chằm Lục Bạch hồi lâu "Tôi cho rằng cậu cam chịu để tôi mang về, cũng sẽ có chút ít tín nhiệm tôi."
"Chúng ta đúng là người xa lạ, nhưng tôi nghĩ, cậu cũng có thể không cần phòng bị đối với tôi như vậy. Danh tiếng Phó gia chắc cậu đã nghe nói qua, tôi sẽ không làm loại chuyện cưỡng bách người khác."
Lục Bạch không có ý tứ uống rượu, chỉ cầm ly rượu lên ngửi ngửi, sau đó liền để lại trên bàn "Lúc trước thời điểm Từ Duệ tới tìm tôi cũng thực phong độ nhẹ nhàng, nhìn rất giống người tốt."
Phó Chiêu nhíu mày "Cho nên người cưỡng bách cậu chính là Từ Duệ?"
Đáp án này nằm ngoài dự kiến của Phó Chiêu, nhưng lại cũng hợp tình hợp lý. Từ Duệ là một trong hai đại lão đứng đầu trong giới. Hơn phân nửa tài nguyên màn ảnh đều từ trong tay hắn mà ra, đích xác có bản lĩnh giấu trời qua biển.
Phó Chiêu quay đầu nhìn về phía Lục Bạch "Đột nhiên nói cho tôi biết chuyện bí mật như vậy, là muốn tôi làm cái gì sao?"
"Nói chuyện với người thông minh chính là sảng khoái như vậy đó." Lục Bạch nhịn không được bật cười "Kỳ thật vốn dĩ tôi cũng muốn tìm đến anh, định cùng anh nói chút giao dịch."
"Giao dịch gì?"
"Tôi biết Phó gia vì ảnh đế Sầm Khê Nghiễm, tính toán tiến vào giới giải trí, nhưng vẫn luôn không tìm được thời điểm tốt nhất để thiết nhập. Tôi có thể giúp anh làm, nhưng sau khi sự thành, tôi muốn anh kéo cho tôi một chút tài nguyên."
"Tài nguyên gì?"
"Tôi muốn thành lập phòng làm việc, nhưng còn thiếu một người đại diện vương bài, cùng một chỗ dựa đủ để tôi vững chân." Lục Bạch cũng không khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Phó Chiêu cũng không có lập tức đáp ứng mà là suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi mở miệng nói "Lục Bạch, tôi là người làm ăn."
Kỳ thật Phó Chiêu cũng không để ý quản chuyện người khác lúc nhàn rỗi. Khó có duyên gặp Lục Bạch hợp mắt, lại đích xác thê thảm, nếu Lục Bạch mở miệng xin giúp đỡ thì anh có thể hỗ trợ một chút. Nhưng làm giao dịch thì không giống. Anh đầu tiên là người Phó gia, tiếp theo mới là Phó Chiêu.
Nếu Lục Bạch muốn cùng Phó gia hợp tác, nhất định phải lấy ra được con át chủ bài của mình.
Lục Bạch: "Tôi hiểu ý tứ của anh, cho nên tôi có thể cùng anh làm một hiệp nghị đánh cuộc."
Đây là thủ đoạn góp vốn thường thấy nhất trong vòng. Nói đơn giản, chính là đối với tương lai không xác định được tình huống tiến hành một loại ước định. Nếu ước định đạt thành, là một cái kết quả. Nếu ước định hoàn thành không được, chính là một cái kết quả khác. Thực hiển nhiên, cái kết quả khác kia khẳng định không phải là nội dung gì quá tốt.
Bởi vậy, đối với một bên yếu hơn trong giao dịch mà nói, một khi đi đến bước này, đối mặt nhất định là một vụ đánh cuộc xa hoa.
Mà Lục Bạch làm giao dịch lớn như vậy, từ lúc bắt đầu đề nghị vụ giao dịch đã vẫn luôn là đi trên dây thép giữa trời cao. Cậu to gan lớn mật, mệnh rũ một đường cũng dám nắm bắt lấy cơ hội, trước mắt nếu cùng với Phó Chiêu ngồi trên bàn đàm phán, tự nhiên khí thế cũng sẽ không yếu hơn.
"Tôi có thể bảo đảm phòng làm việc của tôi trong vòng hai năm, thu được lợi nhuận ba trăm triệu." Một câu này của Lục Bạch, nói cực kỳ tự tin.
"Phải không?" Phó Chiêu lại bình tĩnh hỏi lại "Nhưng cái này cũng chỉ là một tờ ngân phiếu khống."
"Lục Bạch, sinh ý không phải nói giỡn, hai năm ba trăm triệu, dù tính cậu đang ở thời kỳ cực thịnh cũng không đạt được con số này." Phó Chiệu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lục Bạch "Cậu biết rõ, những lời này không thể đả động được tôi."
Phó Chiêu có điểm thất vọng, anh vốn tưởng rằng Lục Bạch sẽ mang tới cho anh niềm vui sướng lớn hơn nữa.
Nhưng mà giây tiếp theo, Lục Bạch đột nhiên tiến lại gần sát Phó Chiêu, ở bên tai anh nói thầm thì một câu.
"Còn một chuyện thú vị hơn nữa."
"Phó Chiêu, tôi biết Từ Duệ có một bí mật. Đỗ Ân, ngoài mặt là đối thủ một mất một còn của Từ Duệ, nhưng trên thực tế, Đỗ Ân là tâm phúc của hắn ta."
"Cậu như thế nào biết được?"
"Từ Duệ là doanh nhân mới lập nghiệp, rễ của hắn cắm chưa sâu, cho nên phải tạo ra ba phe thành thế chân vạc, muốn chậm rãi củng cố thế lực đến khi có thể một nhà độc đại. Tôi cho rằng, chỉ bằng tin tức này, đáng giá để anh vì tôi bỏ tiền."
Phó Chiêu trầm mặc "Cậu có chứng cứ sao?"
Lục Bạch "Không có, nhưng anh có thể tự mình điều tra mà nhỉ? Tôi không cần phải ở thời điểm này lừa anh."
"Hơn nữa......." Lục Bạch thả ra mồi câu lớn hơn "Tựa như lời tôi nói vừa nãy, tôi có thể sáng tạo cho anh một cơ hội cắm rễ ở trong vòng giải trí."
"Cậu nói tới cái gì?"
"Hoàn Vũ, chính là công ty quản lý của tôi. Mặt ngoài là công ty quản lý độc lập, trên thực tế cũng là sản nghiệp của Từ Duệ. Tôi có biện pháp đem Hoàn Vũ nhổ tận gốc, đến lúc đó trong giới khẳng định sẽ tạo ra một hồi rung chuyển."
"Hơn nữa hiện tại Từ Duệ đang ở nước ngoài, đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hắn nước xa không giải được cái khát ở gần. Nhưng thật ra Phó gia chỉ cần cắm được rễ là có thể dừng bước, chuyện kế tiếp, nói như vậy Phó tiên sinh tự mình làm được."
"Tôi muốn đối phó Từ Duệ, Phó gia muốn đứng vững gót chân ở trong giới giải trí, tôi cho rằng chúng ta là duyên trời tác hợp."
Lục Bạch đang đánh cuộc, đánh cuộc dã tâm của Phó Chiêu và sự để ý của Phó gia đối với Sầm Khê Nghiễm sẽ làm anh đồng ý vụ giao dịch này.
Dù sao trong vòng hiện tại đang vô cùng loạn. Có một vị đại lão như Từ Duệ đứng phía sau màn, có thể thấy được không khí ác liệt trong đó.
Lúc trước Phó Chiêu không muốn phí công phu chỉ bởi vì không lấy được nhiều lợi ích như vậy, anh không muốn uổng phí công sức của mình.
Nhưng hiện tại đã khác biệt, nếu Lục Bạch có thể cho Phó Chiêu cơ hội, hơn nữa còn mang đến lợi ích, như vậy tất nhiên anh sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu.
Hai năm ba trăm triệu, nếu Lục Bạch thật sự có thể đạt tới, Phó Chiêu làm người góp vốn sẽ càng thu được nhiều lợi nhuận.
Quả nhiên, Phó Chiêu gật đầu.
"Có thể. Nhưng Lục Bạch, tôi cũng có yêu cầu. Nếu cậu đánh cuộc thua, cậu và những nghệ sĩ mà phòng làm việc của cậu sở hữu, về sau đều phải quy về dưới sự quản lý của Phó gia. Tận đến khi trả hết nợ nần mới thôi."
Lục Bạch mỉm cười: "Yên tâm, tôi sẽ không thua."
Phó Chiêu gật gật đầu "Tôi sẽ mở một cuộc họp thương nghị chuyện này, sau đó thông báo cho phòng pháp vụ để định ra hợp đồng."
"Được." Lục Bạch thích sự dứt khoát của Phó Chiêu "Tôi cũng sẽ tranh thủ trước khi các anh định xong hợp đồng, đem Hoàn Vũ lộng cho suy sụp, coi như là thành ý hợp tác."
Chi tiết kế tiếp, hai người lại thương thảo một lúc lâu. Chờ đến thời điểm nói xong toàn bộ, thời gian cũng đã tới buổi tối.
Phó Chiêu theo bản năng muốn Lục Bạch lưu lại "Tôi mời cậu ăn cơm."
Lục Bạch lại cự tuyệt "Lần sau đi! Nơi đầu sóng ngọn gió, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
Nói xong Lục Bạch liền cáo từ.
Mà sau khi Lục Bạch rời đi, thư ký cũng nhanh chóng tiến vào.
"Nhị thiếu, ngài không sợ xảy ra chuyện gì sao?......Tên Lục Bạch kia nhìn chính là có bệnh tâm thần!" Nghe nói Phó Chiêu muốn cùng Lục Bạch hợp tác, thư ký là người đầu tiên đưa ra nghi ngờ.
Nhưng Phó Chiêu khó có lúc trở nên nghiêm khắc "Không biết chuyện gì, không cần nói bậy. Còn về việc hợp tác, Lục Bạch có tiền vốn cùng Phó gia hợp tác hay không? Chờ là được."
Đúng vậy, Phó Chiêu cũng không đem lời nói của Lục Bạch trở thành vui đùa. Anh là đang thật sự chờ Lục Bạch lộng suy sụp Hoàn Vũ, trở về cùng anh ký kết hiệp ước ba trăm triệu.
Mà phía Lục Bạch lúc này, trước mắt rốt cuộc đã giải quyết được một đại phiền toái, cũng coi như toàn thân nhẹ nhõm không có việc gì.
Cậu sau khi dừng chân tại khách sạn, chuyện thứ nhất cần làm chính là mở máy tính ra, bắt đầu sửa sang lại những tài liệu đen của Hoàn Vũ mà cậu biết đến.
Cạch cạch hai mặt, toàn bộ đều không bỏ sót.
Những thứ này đều là vũ khí sắc bén nhất mà Lục Bạch dùng để đùa chết Hoàn Vũ, cũng là cơ hội tốt nhất để cậu một lần giải quyết bớt một ít người nằm trong danh sách trả thù.
Lấy ra quyển sổ ghi chép kẻ thù, Lục Bạch sờ sờ những cái tên trong đó. Chỉ hi vọng bọn họ đừng quá sốt ruột, những ai thiếu cậu, khinh nhục cậu, cậu đều muốn từng chút từng chút đòi lại cho bằng hết, như vậy mới không cô phụ lần tới thế giới này của Lục Bạch!
Hệ thống: "Cái đó, hiện tại chúng ta nên làm gì?"
Lục Bạch: "Không thể ương cập cá trong chậu* được, trước tiên phải giải ước."
(*) Ương cập cá trong chậu: Hán Việt là ương cập trì ngư, nằm trong câu ngạn ngữ của TQ: "Thành môn thất hoả, ương cập trì ngư", nghĩa là "Cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá".
Vì thế, ba ngày sau, Lục Bạch được tu dưỡng tốt xuất hiện ở trước cửa Hoàn Vũ.
Từ khi Lục Bạch bước chân vào cửa lớn công ty, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người cậu.
Khác với hình tượng trước đây từng xuất hiện trước mặt mọi người, tạo hình hôm nay của Lục Bạch nhìn như hằng ngày, cũng rất lịch sự.
Áo sơ mi bằng tơ tằm màu rượu đỏ, không có hoa văn trang trí, dưới mặc quần tây. Nhìn từ trên xuống dưới, quần áo đều được cắt may gọn gàng vừa người, tôn lên đường cong thân thể làm người lưu luyến quên cả phản ứng.
Cho nên, cậu vì sao còn dám đến công ty?
Có người không vừa mắt Lục Bạch liền trừng mắt liếc cậu một cái, Lục Bạch cũng là có tâm tình khôi hài, ôm lấy bả vai của tên nghệ sĩ tuyến mười tám kia, mở miệng chính là "Vị kim chủ lão bà của cậu không có tiền à? Như thế nào mà một bộ quần áo tốt cũng không chuẩn bị cho cậu vậy?"
"Buông ra! Đồ tôi mặc chính là trang phục lưu hành nhất trong tuần lễ thời trang Milan đó!" Nghệ sĩ tuyến mười tám kia tức khắc giật mình một cái, nhanh chóng đẩy Lục Bạch ra.
"Vậy thẩm mỹ của mấy nhà thiết kế trong tuần lễ thời trang đó cũng thật là chẳng ra làm sao. Rõ ràng là đàn ông, lại muốn mặc không khác gì một con gà." Lục Bạch mở miệng chính là châm chọc.
Nghệ sĩ kia tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại cố kỵ xung quanh không dám làm liều.
Lục Bạch không tính toán lăn lộn trong giới, nhưng hắn còn muốn tiến lên trên một chút đấy. Vì thế cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Lục Bạch thấy thế liền càng không vội vã lên lầu, đao to búa lớn ngồi ở trong đại sảnh, ánh mắt đánh giá mọi nơi.
Vị trí này của cậu cũng không bình thường, đối diện với cửa lớn pha lê của công ty, ngoài cửa không biết còn có bao nhiêu fans cùng paparazzi.
Cảm nhận được ống kính, Lục Bạch xoay mặt hướng tới cửa phất phất tay với một em gái nhỏ.
Kỳ thật những người này biết chính mình hẳn là chán ghét Lục Bạch. Nhưng bài hát bị cấm kia của Lục Bạch đích xác khiến không ít người đối với cậu suy đoán, hơn nữa với giá trị nhan sắc mười phần đánh sâu vào cảm nhận, làm người theo bản năng sẽ đem ánh mắt dừng lại ở trên người Lục Bạch.
Lục Bạch tỏ ra quen thuộc, buông giọng đùa với em gái nhỏ cách mình gần nhất "Ca ca nhà em là ai a?"
"Dream Cốc Minh Khôn." Thanh âm của em gái nhỏ giòn giòn, tất cả đều tràn đầy sự kiêu ngạo.
"À!" Lục Bạch ý vị thâm trường. Quả nhiên trở lại đại bản doanh chính là sảng khoái, tùy tiện nhắc tới một cái tên cũng đều là người đã từng có chút qua lại.
Lại nhìn fans, Lục Bạch liền cảm thấy có điểm đáng thương.
Loại idol lưu lượng này, đặc biệt là idol sống dựa vào fan bạn gái, từ lúc tiến vào công ty đã phải ký một cái hiệp nghị, tỷ như trước khi thay đổi hình tượng không được yêu đương. Duy trì hình tượng cho thật tốt không thay đổi, nỗ lực làm việc phục vụ fans. Đáng tiếc rất nhiều người cuối cùng đều không làm được, nổi tiếng chút liền lơ mơ, thậm chí còn cảm thấy fans can thiệp quá sâu vào tự do thân thể của mình. Nhưng phải nói một lời tục tĩu rằng, nếu đã làm điếm thì đừng đòi lập đền thờ trinh tiết. Bạn không muốn làm, bạn có thể không cần giả tạo hình tượng bạn trai chung thủy ấm áp chiều chuộng fan.
Lại nói tới em gái nhỏ đứng ở trước mặt Lục Bạch, mặc quần áo không quá đắt tiền nhưng chuẩn bị quà tặng thần tượng đều không dưới năm con số.
Lục Bạch thở dài, dùng ngữ khí khuyên bảo nói với cô gái "Về sau đừng đối tốt với tra nam như vậy. Hắn đổi bạn gái còn nhanh hơn đổi xe."
Mở miệng ra chính là tin tức kinh thiên động địa, dù sao lần này Lục Bạch trở về cũng không phải để giải ước một cách hòa bình, mà là trở về phá sập công ty!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.