Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì
Chương 62
Điềm Tiêu Tối Điềm
30/10/2022
Muốn báo án không?
Trong bối cảnh màu đen, câu nói này đột nhiêu hiện ra liền phá lệ vui vẻ. Đặc biệt là cùng tiêu đề buổi thử vai trên đầu làm đối lập, có vẻ như là vì cái này mà cố tình.
Nhưng âm thanh trong ghi âm, cơ hồ cầu xin không gián đoạn, tiếng kêu ẩn nhẫn đau khổ, còn một tiếng lại một tiếng nức nở, mỗi một giây đều giày vò nội tâm mọi người.
[ ĐM, ĐM, mẹ nó tôi không dám nghe nữa! Đây là lựa chọn đoạn ngắn nào vậy? Thật sự đã được cho phép sao? ]
[ Tôi cũng không dám, mới nghe được mười giây mà phía sau lưng liền tê dại theo. Đã rất nhiều năm rồi tôi không có loại cảm giác này.]
[ Có phải là << Căn phòng màu lam >> không nhỉ? Tôi từng xem qua bộ điện ảnh này rồi, này là đoạn lời thoại thời điểm khi thiếu niên bị dẫm nát ngón tay. Không liên quan nhưng mà, tại sao tôi lại cảm thấy người này diễn so với diễn viên gốc còn có hương vị hơn? ]
[ Là bởi vì giọng cậu ta nghe càng chân thật cũng càng đau đớn hơn? Nhưng nguyên bản là tiếng nước ngoài a! ]
Không ít người đều đi theo bình luận, từ lúc bắt đầu kinh tủng, đến mặt sau tò mò.
Mà đoàn đội của Sầm Khê Nghiễm cũng thực hiểu rõ làm như thế nào mới khiến cho công chúng tò mò. Bọn họ thả ra một bức ảnh được cắt chỉnh. Là ảnh chụp Lục Bạch quỳ rạp xuống đất ở trong phòng ghi âm. Xung quang đều mờ tối, chỉ có thể nhìn ra bóng người, điểm sáng duy nhất trong bức ảnh là bàn tay được cậu nắm lấy.
Làn da trắng nõn, năm ngón tay thon dài, khớp xương thanh mảnh rõ ràng, phảng phất như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo của tạo hóa. Nhưng tư thế nắm tay của cậu lại rất vặn vẹo, dường như đang nhịn đau tới cực điểm, lại như đã sụp đổ hoàn toàn.
Tiêu đề bài viết vẫn chỉ có một hàng chữ, vô cùng bí hiểm hỏi một câu: [ Nhìn tay đoán người, đoán xem cậu ấy là ai? ]
Phía dưới nháy mắt liền có người đi theo bình luận.
[ Nhìn tay là có thể đoán được? Vậy không phải là tìm bên trong những người đang nổi đó chứ? Ít nhất phải là tuyến hai trở lên, tương đối nhiều.]
[ Vậy rất dễ đoán, mấy người còn nhớ mục đích tiết mục của Sầm Khê Nghiễm không? Anh ấy muốn tìm các loại loại hình diễn viên. Hiện tại danh sách mười người chỉ còn lại một ghế, là diễn viên lưu lượng. Có khả năng người đọc lời thoại này là người lập nghiệp dựa vào tác phẩm có đầu tư và quy mô lớn để có lưu lượng, hoặc là....... Idol? ]
[ Bé đậu đáng yêu nhà tôi chắc không biết diễn kịch đâu! Hơn nữa tay người này đẹp như vậy, fans mang theo kính lúp nhanh lại đây nhìn xem có phải thần tượng nhà mình không nè.]
Trong lúc nhất thời, mọi người đưa ra rất nhiều suy đoán. Thậm chí có vị thần tượng lui vòng nhiều năm để kết hôn cũng bị lôi ra đoán. Nhưng mặc kệ so sánh như thế nào, bọn họ đều không tìm ra được người này.
Tận đến khi có một người là đại fan của Dịch Văn Trác, sau khi so sánh ảnh chụp tay, dùng ngữ khí hoài nghi dò hỏi: [ Có phải là Dịch ca không a? ]
[ Ca ca ở nước ngoài nhiều năm như vậy, nói không chừng cũng học diễn kịch nhỉ? ]
Vừa nói như vậy, thật đúng là có điểm giống! Dịch Văn Trác biến mất mười năm, nhưng nghỉ hè mỗi năm, những bộ phim đại chế tác mà lúc trước hắn tham diễn đều sẽ được spam trong suốt kỳ nghỉ.
(*) Đại chế tác / Đại IP (IP: Intellectural Property/ Sở hữu trí tuệ): Những tác phẩm có đầu tư và quy mô lớn. Từ đạo diễn, biên kịch, sản xuất, đến dàn diễn viên đều là những người nổi danh.
Đặc biệt là bộ đại chế tác năm đó, vốn dĩ tác giả bộ tiểu thuyết cũng là người tự mang lưu lượng, là đại thần độc nhất vô nhị trong vòng. Dịch Văn Trác đóng vai hình hượng tiên quân, nhiều năm trôi qua vẫn như cũ nổi danh, già trẻ đều thích.
Có người chụp lại ảnh sân khấu thời điểm tiên quân bị thương nắm chặt chuôi kiếm. Thần kỳ chính là, thế nhưng thật sự có bảy tám phần tương tự.
Hơn nữa Dịch Văn Trác trong mười năm qua, liên tiếp bị thổi phồng về kỹ thuật diễn, tựa như đã trở thành idol đỉnh cao trong giới giải trí. Điều này càng làm cho người ta xác định, bức ảnh kia chính là Dịch Văn Trác.
Nhưng phía chương trình không xác nhận, liền khẳng định còn có âm thanh hoài nghi. Thậm chí còn có mấy người sáng mắt sáng lòng đưa ra nghi ngờ, đặt giả thuyết trên người Lục Bạch.
[ Tôi cảm thấy giọng nói không giống! Hơn nữa bàn tay này, nếu nói giống Dịch Văn Trác, không bằng nói càng giống của Lục Bạch hơn! Lục Bạch không phải cũng đi thử vai sao? ]
Đúng vậy, người này thả ra ảnh chụp Lục Bạch so với Dịch Văn Trác càng giống hơn. Nhưng mấu chốt là Lục Bạch không có kỹ thuật diễn a! Xem những bộ phim cay mắt kia, toàn bộ đầu óc chỉ có một đầu tóc vuốt ngược còn có câu nói cố làm ra vẻ người lớn như "Nữ nhân" cùng "Tiểu yêu tinh", ai cũng sẽ không liên tưởng Lục Bạch theo phương diện này.
Tức khắc người nhìn trộm được đến chân tướng kia, đã bị một đống câu "Bảo bối em quá ngọt" của các võng hữu bao phủ.
Nhưng về thân phận thật của người cuối cùng trong danh sách mười diễn viên, lòng hiếu kỳ của mọi người vẫn không giảm. Thậm chí cách càng gần tới thời gian tiết mục phát sóng, sự chờ mong của họ liền càng thêm mãnh liệt.
Chưa phát sóng đã nổi tiếng, chính là nói tới hiện trạng của kỳ mới nhất mà chương trình Sầm Khê Nghiễm làm. Rõ ràng buổi tối mới bắt đầu phát sóng trực tiếp, nhưng sáng sớm tinh mơ đã lên ba cái hot search.
Hai cái trong đó, đều là suy đoán về người thần bí trong danh sách diễn viên. Còn về phần Lục Bạch đi thử vai ngay từ đầu đã khiến dư luận xôn xao, ngược lại bị mọi người quăng ra sau đầu.
Dù sao chuyện Lục Bạch không có kỹ thuật diễn, đã sớm là điều ai cũng biết.
Còn có thời gian nửa ngày liền bắt đầu ghi hình. Mà lần diễn tập cuối cùng trước khi lên sân khấu cũng sắp bắt đầu.
Hôm nay là tiết mục so đấu. Mười diễn viên ngồi trên ghế từng người lên sân khấu diễn một đoạn ngắn, người xem ở hiện trường và võng hữu trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ bỏ phiếu. Cuối cùng để người trong nghề tiến hành nhận xét, theo thứ tự xếp hạng. Một lần nữa quyết định mười thứ tự. Sau đó từ vị trí cao nhất bắt đầu lựa chọn cộng sự, chia làm năm tổ. Còn thừa hai người tự động phân công, bắt đầu tiến vào vòng đào thải tiếp theo.
Nói trắng ra là, các vị diễn viên phải bộc lộ được kỹ thuật diễn của mình. Bởi vì hiện tại phương thức thi đấu là sân khấu kịch, diễn đều là những vai khó, cho nên thời gian diễn tập của mọi người đều hữu hạn.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, đã diễn tập được một lúc rồi, cái người đứng vị trí thứ mười kia còn chưa có tới.
Có thể được Sầm Khê Nghiễm xem trọng giữ lại trong danh sách, mỗi người ở đây đều là những diễn viên thật sự có kỹ thuật diễn, một vị tiền bối trung tuổi, ba diễn viên thanh niên cũng đều là người có tiếng trong nghề được mọi người xưng là Tam Lang nương*. Còn có những diễn viên lớn cao tuổi và ba vị diễn viên gạo cội càng là chuyên nghiệp thả chuyên nghiệp.
(*) Tam Lang nương: "Tam nương" hiểu một cách đơn giản là ba người phụ nữ. Trong dân gian, ba người phụ nữ này là Đát Kỷ, Muội Hỷ và Bao Tự. Họ mang một sắc đẹp tuyệt thế giai nhân, làm mê mẩn ba vị vua của ba triều đại khác nhau.
Trong thời gian nhàn hạ cũng khó tránh khỏi thảo luận vài câu.
"Diễn tập đều không tới, vị này giá cũng cao quá."
"Nhưng phô trương không nhỏ, mấy người xem thảo luận ở trên mạng chưa? Đều là nói về người này."
"Nghe đọc thoại thử vai đúng thực là chấn động. Nhưng loại diễn xuất bùng nổ dễ dàng đoạt ánh mắt người khác này, trên sân khấu chính là không có một câu lời thoại, tốt xấu cũng nên tới nhìn một cái, hắn đều không cần luyện tập thử vị trí sao?"
Chín vị này trên cơ bản đều là người say mê diễn kịch, đối với vị trí thứ mười thần bí là Lục Bạch, đều cảm thấy một chút không hài lòng, không ngoài lý do Lục Bạch không nghiêm túc cùng với không chuyên nghiệp.
Ở trong mắt bọn họ, Sầm Khê Nghiễm rải tiền để làm chương trình này, cùng với nói là vì nổi danh hoặc là kiếm tiền, không bằng nói là tạo thêm không khí trong vòng. Chính bọn họ có thể được chọn cũng cảm thấy vinh dự trong lòng, đồng thời càng thêm khẳng định con đường sau này của mình trong sự nghiệp diễn viên. Cho nên mới đột nhiên chướng mắt hành vi diễn tập cũng không tới này của Lục Bạch.
Nhưng vị diễn viên gạo cội lớn tuổi nhất lại nói một câu "Tôi cảm thấy chưa chắc, tuổi Sầm Khê Nghiễm còn nhỏ, đoàn đội của bọn họ muốn tiếp tục lăn lộn, nói không chừng là bán cái vị trí thứ mười này đấy! Hơn nữa nếu thật sự là diễn đoạn trong << Căn phòng màu lam >>, bản thân diễn viên tinh thần cũng phải chịu áp lực rất lớn, vạn nhất diễn viên quá đắm chìm vào nó trong thời gian ngắn, tinh thần rất dễ sụp đổ."
"Mấy người không nhớ rõ sao? Nam diễn viên đóng vai kia, sau khi diễn xong liền nhận danh hiệu ảnh đế, phải tiếp nhận điều trị tâm lý hai ba năm liền, sau đó rốt cuộc cũng không dám chạm qua loại kịch bản này nữa."
"Đúng là có chuyện này."
Mọi người nói như vậy, rất nhanh cũng liền đầu nhập vào trong luyện tập. Nhưng tâm lý vẫn còn nhiều nghi vấn, muốn biết rốt cuộc người thứ mười kia là ai.
Mà Lục Bạch lúc này, đang cùng người đại diện của Sầm Khê Nghiễm chạy tới địa điểm ghi hình.
"Còn được không?" Bởi vì lúc trước Phó Chiêu và Sầm Khê Nghiễm đều dăn dò qua, cho nên người đại diện cũng không có ngồi cùng hàng ghế sau với cậu, mà tận lực lưu lại cho cậu không gian riêng tư, thậm chí tự mình lái xe tới.
Lục Bạch lắc đầu "Không có việc gì, anh và Sầm ca không cần đặc biệt chiếu cố tôi."
"Vậy thì không được!" Người đại diện của Sầm Khê Nghiễm có tính cách vô cùng rộng rãi, thuận miệng liền dỗ Lục Bạch "Cậu chính là hắc mã của chương trình chúng ta, bốn kỳ còn lại có thể một bước lên trời hay không, tất cả đều dựa vào bản lĩnh của cậu đó."
"Lão tiền bối nhiều như vậy, anh chắc chắn?"
"Này cũng không phải là khen bừa." Người đại diện của Sầm Khê Nghiễm thở dài, ước chừng do dự một hồi lâu mới nói "Lục Bạch, nếu mười năm trước cậu gặp được tôi, hiện tại tam kim ảnh đế của màn ảnh trong giới, tất có một cái thuộc về cậu."
Người đại diện của Sầm Khê Nghiễm là người đại diện kim bài vang dội nhất trong vòng, ánh mắt vừa ngoan độc lại lão luyện. Phàm là người hắn coi trọng, không ai không thành danh.
Năm đó thời điểm Sầm Khê Nghiễm nhập vòng, rất nhiều người đều không xem trọng vị tiểu thiếu gia này, cảm thấy chính là chơi phiếu khống. Chỉ có hắn nhìn ra trong đáy mắt Sầm Khê Nghiễm có sự chấp nhất cùng dã tâm đối với màn ảnh.
Lúc sau, hắn trực tiếp phân tán hết những nghệ sĩ trong tay mình, đơn độc mang Sầm Khê Nghiễm, 5 năm sau, Sầm Khê Nghiễm cầm trong tay danh hiệu ảnh đế, tất cả mọi người không thể không cảm thán ánh mắt lợi hại của người đại diện.
Mà hiện tại, hắn từ trên người Lục Bạch, thấy được tiềm năng cùng khát vọng so với Sầm Khê Nghiễm năm đó còn lớn hơn nữa. Đáng tiếc duy nhất chính là, quá khứ của Lục Bạch chỉ sợ sẽ trở thành vết nhơ rửa mãi không sạch trên người cậu. Mặc dù Lục Bạch có thể đi lên đỉnh cao, thì ở trong mắt công chúng, cũng vĩnh viễn sẽ không quang minh chính đại.
Hắn tiếc hận thay cho Lục Bạch.
Nhưng Lục Bạch lại cười "Không có gì phải đáng tiếc."
Cậu nghe ra tiếc nuối trong giọng nói của người đại diện nên nói "Nhân sinh trăm bề, như nào cũng trước khổ sau ngọt. Có lẽ ta chịu được cái khổ cùng cực thì mới có thể trở thành kẻ vượt lên trên mọi người."
"Không cần lo lắng. Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi."
Mấy câu đó của Lục Bạch thực thông suốt, dường như đem tất cả khổ cực mà mình có đều giấu hết ở trong lòng. Người đại diện lái xe, trong lòng đột nhiên hụt hẫng.
Lục Bạch sống quá khó khăn, lại nghẹn một hơi, bị đánh gãy chân quỳ xuống cũng muốn bò dậy. Nhưng cậu không biết, đối với những kẻ "ác thú" mà nói, cậu càng là bất khuất thì càng trở nên xinh đẹp, càng làm người ta không muốn buông tay, muốn đem cậu phá hủy.
Tựa như vị kim chủ trước đây của Lục Bạch. Chỉ có thể nói cậu vô cùng may mắn, đã thoát được ra ngoài.
Xuyên thấu qua gương chiếu hậu, người đại diện nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lục Bạch, vừa trầm tĩnh lại cứng cỏi, không gì chặn được, giống như không có bất luận sự tình gì có thể đem cậu quật ngã.
Mà hệ thống trong não bộ Lục Bạch cũng đã khóc thành kẻ ngốc: "Ô ô ô, như vậy thì đến ngày tháng nào mới có thể yên ổn a?"
Bởi vì Từ Duệ quá khủng bố, cho nên hệ thống hầu như 24 giờ đều theo dõi hướng đi của hắn. Đặc biệt là sau khi đoạn ghi âm được phát tán, Từ Duệ ở nước ngoài rõ ràng đã nghe được, giá trị hảo cảm của hắn đối với Lục Bạch thế nhưng lại quỷ dị tăng lên 5 điểm.
"Con mẹ nó! Hắn không thể chuyên tâm vào một mình Dịch Văn Trác thôi hả?" Hệ thống nhịn không được liều mạng mắng chửi tên chó chết Từ Duệ thích chân trong chân ngoài.
Lục Bạch tò mò hỏi một câu "Giá trị hảo cảm của hắn đối với Dịch Văn Trác giảm rất nhiều?"
"Ừa. Lại giảm mười điểm. Hiện tại chỉ còn 80. Nếu hắn lại giảm 5 điểm nữa, thì giá trị hảo cảm trong lòng Từ Duệ với ngươi, cùng tên bạch nguyệt quang hàng thật Dịch Văn Trác giống nhau như đúc."
Nghe thanh âm bất lực của hệ thống, Lục Bạch cười nói "Vậy không phải vừa lúc? Ngươi đã quên nhiệm vụ rồi sao?"
"......." Nó thật đúng là đã quên. Đụng ngay phải kẻ điên như Từ Duệ, hệ thống thời khắc đều là lo lắng cho vấn đề an toàn của Lục Bạch, nơi nào còn nghĩ đến cái nhiệm vụ chó má kia chứ.
Kết quả ngay sau đó Lục Bạch liền nói với nó một câu càng thêm nổ mạnh "Đừng lo lắng, nhiệm vụ khẳng định sẽ hoàn thành. Qua đêm nay, giá trị hảo cảm của Từ Duệ đối với ta, chắc chắn sẽ lên 90 điểm."
Trong bối cảnh màu đen, câu nói này đột nhiêu hiện ra liền phá lệ vui vẻ. Đặc biệt là cùng tiêu đề buổi thử vai trên đầu làm đối lập, có vẻ như là vì cái này mà cố tình.
Nhưng âm thanh trong ghi âm, cơ hồ cầu xin không gián đoạn, tiếng kêu ẩn nhẫn đau khổ, còn một tiếng lại một tiếng nức nở, mỗi một giây đều giày vò nội tâm mọi người.
[ ĐM, ĐM, mẹ nó tôi không dám nghe nữa! Đây là lựa chọn đoạn ngắn nào vậy? Thật sự đã được cho phép sao? ]
[ Tôi cũng không dám, mới nghe được mười giây mà phía sau lưng liền tê dại theo. Đã rất nhiều năm rồi tôi không có loại cảm giác này.]
[ Có phải là << Căn phòng màu lam >> không nhỉ? Tôi từng xem qua bộ điện ảnh này rồi, này là đoạn lời thoại thời điểm khi thiếu niên bị dẫm nát ngón tay. Không liên quan nhưng mà, tại sao tôi lại cảm thấy người này diễn so với diễn viên gốc còn có hương vị hơn? ]
[ Là bởi vì giọng cậu ta nghe càng chân thật cũng càng đau đớn hơn? Nhưng nguyên bản là tiếng nước ngoài a! ]
Không ít người đều đi theo bình luận, từ lúc bắt đầu kinh tủng, đến mặt sau tò mò.
Mà đoàn đội của Sầm Khê Nghiễm cũng thực hiểu rõ làm như thế nào mới khiến cho công chúng tò mò. Bọn họ thả ra một bức ảnh được cắt chỉnh. Là ảnh chụp Lục Bạch quỳ rạp xuống đất ở trong phòng ghi âm. Xung quang đều mờ tối, chỉ có thể nhìn ra bóng người, điểm sáng duy nhất trong bức ảnh là bàn tay được cậu nắm lấy.
Làn da trắng nõn, năm ngón tay thon dài, khớp xương thanh mảnh rõ ràng, phảng phất như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo của tạo hóa. Nhưng tư thế nắm tay của cậu lại rất vặn vẹo, dường như đang nhịn đau tới cực điểm, lại như đã sụp đổ hoàn toàn.
Tiêu đề bài viết vẫn chỉ có một hàng chữ, vô cùng bí hiểm hỏi một câu: [ Nhìn tay đoán người, đoán xem cậu ấy là ai? ]
Phía dưới nháy mắt liền có người đi theo bình luận.
[ Nhìn tay là có thể đoán được? Vậy không phải là tìm bên trong những người đang nổi đó chứ? Ít nhất phải là tuyến hai trở lên, tương đối nhiều.]
[ Vậy rất dễ đoán, mấy người còn nhớ mục đích tiết mục của Sầm Khê Nghiễm không? Anh ấy muốn tìm các loại loại hình diễn viên. Hiện tại danh sách mười người chỉ còn lại một ghế, là diễn viên lưu lượng. Có khả năng người đọc lời thoại này là người lập nghiệp dựa vào tác phẩm có đầu tư và quy mô lớn để có lưu lượng, hoặc là....... Idol? ]
[ Bé đậu đáng yêu nhà tôi chắc không biết diễn kịch đâu! Hơn nữa tay người này đẹp như vậy, fans mang theo kính lúp nhanh lại đây nhìn xem có phải thần tượng nhà mình không nè.]
Trong lúc nhất thời, mọi người đưa ra rất nhiều suy đoán. Thậm chí có vị thần tượng lui vòng nhiều năm để kết hôn cũng bị lôi ra đoán. Nhưng mặc kệ so sánh như thế nào, bọn họ đều không tìm ra được người này.
Tận đến khi có một người là đại fan của Dịch Văn Trác, sau khi so sánh ảnh chụp tay, dùng ngữ khí hoài nghi dò hỏi: [ Có phải là Dịch ca không a? ]
[ Ca ca ở nước ngoài nhiều năm như vậy, nói không chừng cũng học diễn kịch nhỉ? ]
Vừa nói như vậy, thật đúng là có điểm giống! Dịch Văn Trác biến mất mười năm, nhưng nghỉ hè mỗi năm, những bộ phim đại chế tác mà lúc trước hắn tham diễn đều sẽ được spam trong suốt kỳ nghỉ.
(*) Đại chế tác / Đại IP (IP: Intellectural Property/ Sở hữu trí tuệ): Những tác phẩm có đầu tư và quy mô lớn. Từ đạo diễn, biên kịch, sản xuất, đến dàn diễn viên đều là những người nổi danh.
Đặc biệt là bộ đại chế tác năm đó, vốn dĩ tác giả bộ tiểu thuyết cũng là người tự mang lưu lượng, là đại thần độc nhất vô nhị trong vòng. Dịch Văn Trác đóng vai hình hượng tiên quân, nhiều năm trôi qua vẫn như cũ nổi danh, già trẻ đều thích.
Có người chụp lại ảnh sân khấu thời điểm tiên quân bị thương nắm chặt chuôi kiếm. Thần kỳ chính là, thế nhưng thật sự có bảy tám phần tương tự.
Hơn nữa Dịch Văn Trác trong mười năm qua, liên tiếp bị thổi phồng về kỹ thuật diễn, tựa như đã trở thành idol đỉnh cao trong giới giải trí. Điều này càng làm cho người ta xác định, bức ảnh kia chính là Dịch Văn Trác.
Nhưng phía chương trình không xác nhận, liền khẳng định còn có âm thanh hoài nghi. Thậm chí còn có mấy người sáng mắt sáng lòng đưa ra nghi ngờ, đặt giả thuyết trên người Lục Bạch.
[ Tôi cảm thấy giọng nói không giống! Hơn nữa bàn tay này, nếu nói giống Dịch Văn Trác, không bằng nói càng giống của Lục Bạch hơn! Lục Bạch không phải cũng đi thử vai sao? ]
Đúng vậy, người này thả ra ảnh chụp Lục Bạch so với Dịch Văn Trác càng giống hơn. Nhưng mấu chốt là Lục Bạch không có kỹ thuật diễn a! Xem những bộ phim cay mắt kia, toàn bộ đầu óc chỉ có một đầu tóc vuốt ngược còn có câu nói cố làm ra vẻ người lớn như "Nữ nhân" cùng "Tiểu yêu tinh", ai cũng sẽ không liên tưởng Lục Bạch theo phương diện này.
Tức khắc người nhìn trộm được đến chân tướng kia, đã bị một đống câu "Bảo bối em quá ngọt" của các võng hữu bao phủ.
Nhưng về thân phận thật của người cuối cùng trong danh sách mười diễn viên, lòng hiếu kỳ của mọi người vẫn không giảm. Thậm chí cách càng gần tới thời gian tiết mục phát sóng, sự chờ mong của họ liền càng thêm mãnh liệt.
Chưa phát sóng đã nổi tiếng, chính là nói tới hiện trạng của kỳ mới nhất mà chương trình Sầm Khê Nghiễm làm. Rõ ràng buổi tối mới bắt đầu phát sóng trực tiếp, nhưng sáng sớm tinh mơ đã lên ba cái hot search.
Hai cái trong đó, đều là suy đoán về người thần bí trong danh sách diễn viên. Còn về phần Lục Bạch đi thử vai ngay từ đầu đã khiến dư luận xôn xao, ngược lại bị mọi người quăng ra sau đầu.
Dù sao chuyện Lục Bạch không có kỹ thuật diễn, đã sớm là điều ai cũng biết.
Còn có thời gian nửa ngày liền bắt đầu ghi hình. Mà lần diễn tập cuối cùng trước khi lên sân khấu cũng sắp bắt đầu.
Hôm nay là tiết mục so đấu. Mười diễn viên ngồi trên ghế từng người lên sân khấu diễn một đoạn ngắn, người xem ở hiện trường và võng hữu trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ bỏ phiếu. Cuối cùng để người trong nghề tiến hành nhận xét, theo thứ tự xếp hạng. Một lần nữa quyết định mười thứ tự. Sau đó từ vị trí cao nhất bắt đầu lựa chọn cộng sự, chia làm năm tổ. Còn thừa hai người tự động phân công, bắt đầu tiến vào vòng đào thải tiếp theo.
Nói trắng ra là, các vị diễn viên phải bộc lộ được kỹ thuật diễn của mình. Bởi vì hiện tại phương thức thi đấu là sân khấu kịch, diễn đều là những vai khó, cho nên thời gian diễn tập của mọi người đều hữu hạn.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, đã diễn tập được một lúc rồi, cái người đứng vị trí thứ mười kia còn chưa có tới.
Có thể được Sầm Khê Nghiễm xem trọng giữ lại trong danh sách, mỗi người ở đây đều là những diễn viên thật sự có kỹ thuật diễn, một vị tiền bối trung tuổi, ba diễn viên thanh niên cũng đều là người có tiếng trong nghề được mọi người xưng là Tam Lang nương*. Còn có những diễn viên lớn cao tuổi và ba vị diễn viên gạo cội càng là chuyên nghiệp thả chuyên nghiệp.
(*) Tam Lang nương: "Tam nương" hiểu một cách đơn giản là ba người phụ nữ. Trong dân gian, ba người phụ nữ này là Đát Kỷ, Muội Hỷ và Bao Tự. Họ mang một sắc đẹp tuyệt thế giai nhân, làm mê mẩn ba vị vua của ba triều đại khác nhau.
Trong thời gian nhàn hạ cũng khó tránh khỏi thảo luận vài câu.
"Diễn tập đều không tới, vị này giá cũng cao quá."
"Nhưng phô trương không nhỏ, mấy người xem thảo luận ở trên mạng chưa? Đều là nói về người này."
"Nghe đọc thoại thử vai đúng thực là chấn động. Nhưng loại diễn xuất bùng nổ dễ dàng đoạt ánh mắt người khác này, trên sân khấu chính là không có một câu lời thoại, tốt xấu cũng nên tới nhìn một cái, hắn đều không cần luyện tập thử vị trí sao?"
Chín vị này trên cơ bản đều là người say mê diễn kịch, đối với vị trí thứ mười thần bí là Lục Bạch, đều cảm thấy một chút không hài lòng, không ngoài lý do Lục Bạch không nghiêm túc cùng với không chuyên nghiệp.
Ở trong mắt bọn họ, Sầm Khê Nghiễm rải tiền để làm chương trình này, cùng với nói là vì nổi danh hoặc là kiếm tiền, không bằng nói là tạo thêm không khí trong vòng. Chính bọn họ có thể được chọn cũng cảm thấy vinh dự trong lòng, đồng thời càng thêm khẳng định con đường sau này của mình trong sự nghiệp diễn viên. Cho nên mới đột nhiên chướng mắt hành vi diễn tập cũng không tới này của Lục Bạch.
Nhưng vị diễn viên gạo cội lớn tuổi nhất lại nói một câu "Tôi cảm thấy chưa chắc, tuổi Sầm Khê Nghiễm còn nhỏ, đoàn đội của bọn họ muốn tiếp tục lăn lộn, nói không chừng là bán cái vị trí thứ mười này đấy! Hơn nữa nếu thật sự là diễn đoạn trong << Căn phòng màu lam >>, bản thân diễn viên tinh thần cũng phải chịu áp lực rất lớn, vạn nhất diễn viên quá đắm chìm vào nó trong thời gian ngắn, tinh thần rất dễ sụp đổ."
"Mấy người không nhớ rõ sao? Nam diễn viên đóng vai kia, sau khi diễn xong liền nhận danh hiệu ảnh đế, phải tiếp nhận điều trị tâm lý hai ba năm liền, sau đó rốt cuộc cũng không dám chạm qua loại kịch bản này nữa."
"Đúng là có chuyện này."
Mọi người nói như vậy, rất nhanh cũng liền đầu nhập vào trong luyện tập. Nhưng tâm lý vẫn còn nhiều nghi vấn, muốn biết rốt cuộc người thứ mười kia là ai.
Mà Lục Bạch lúc này, đang cùng người đại diện của Sầm Khê Nghiễm chạy tới địa điểm ghi hình.
"Còn được không?" Bởi vì lúc trước Phó Chiêu và Sầm Khê Nghiễm đều dăn dò qua, cho nên người đại diện cũng không có ngồi cùng hàng ghế sau với cậu, mà tận lực lưu lại cho cậu không gian riêng tư, thậm chí tự mình lái xe tới.
Lục Bạch lắc đầu "Không có việc gì, anh và Sầm ca không cần đặc biệt chiếu cố tôi."
"Vậy thì không được!" Người đại diện của Sầm Khê Nghiễm có tính cách vô cùng rộng rãi, thuận miệng liền dỗ Lục Bạch "Cậu chính là hắc mã của chương trình chúng ta, bốn kỳ còn lại có thể một bước lên trời hay không, tất cả đều dựa vào bản lĩnh của cậu đó."
"Lão tiền bối nhiều như vậy, anh chắc chắn?"
"Này cũng không phải là khen bừa." Người đại diện của Sầm Khê Nghiễm thở dài, ước chừng do dự một hồi lâu mới nói "Lục Bạch, nếu mười năm trước cậu gặp được tôi, hiện tại tam kim ảnh đế của màn ảnh trong giới, tất có một cái thuộc về cậu."
Người đại diện của Sầm Khê Nghiễm là người đại diện kim bài vang dội nhất trong vòng, ánh mắt vừa ngoan độc lại lão luyện. Phàm là người hắn coi trọng, không ai không thành danh.
Năm đó thời điểm Sầm Khê Nghiễm nhập vòng, rất nhiều người đều không xem trọng vị tiểu thiếu gia này, cảm thấy chính là chơi phiếu khống. Chỉ có hắn nhìn ra trong đáy mắt Sầm Khê Nghiễm có sự chấp nhất cùng dã tâm đối với màn ảnh.
Lúc sau, hắn trực tiếp phân tán hết những nghệ sĩ trong tay mình, đơn độc mang Sầm Khê Nghiễm, 5 năm sau, Sầm Khê Nghiễm cầm trong tay danh hiệu ảnh đế, tất cả mọi người không thể không cảm thán ánh mắt lợi hại của người đại diện.
Mà hiện tại, hắn từ trên người Lục Bạch, thấy được tiềm năng cùng khát vọng so với Sầm Khê Nghiễm năm đó còn lớn hơn nữa. Đáng tiếc duy nhất chính là, quá khứ của Lục Bạch chỉ sợ sẽ trở thành vết nhơ rửa mãi không sạch trên người cậu. Mặc dù Lục Bạch có thể đi lên đỉnh cao, thì ở trong mắt công chúng, cũng vĩnh viễn sẽ không quang minh chính đại.
Hắn tiếc hận thay cho Lục Bạch.
Nhưng Lục Bạch lại cười "Không có gì phải đáng tiếc."
Cậu nghe ra tiếc nuối trong giọng nói của người đại diện nên nói "Nhân sinh trăm bề, như nào cũng trước khổ sau ngọt. Có lẽ ta chịu được cái khổ cùng cực thì mới có thể trở thành kẻ vượt lên trên mọi người."
"Không cần lo lắng. Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi."
Mấy câu đó của Lục Bạch thực thông suốt, dường như đem tất cả khổ cực mà mình có đều giấu hết ở trong lòng. Người đại diện lái xe, trong lòng đột nhiên hụt hẫng.
Lục Bạch sống quá khó khăn, lại nghẹn một hơi, bị đánh gãy chân quỳ xuống cũng muốn bò dậy. Nhưng cậu không biết, đối với những kẻ "ác thú" mà nói, cậu càng là bất khuất thì càng trở nên xinh đẹp, càng làm người ta không muốn buông tay, muốn đem cậu phá hủy.
Tựa như vị kim chủ trước đây của Lục Bạch. Chỉ có thể nói cậu vô cùng may mắn, đã thoát được ra ngoài.
Xuyên thấu qua gương chiếu hậu, người đại diện nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lục Bạch, vừa trầm tĩnh lại cứng cỏi, không gì chặn được, giống như không có bất luận sự tình gì có thể đem cậu quật ngã.
Mà hệ thống trong não bộ Lục Bạch cũng đã khóc thành kẻ ngốc: "Ô ô ô, như vậy thì đến ngày tháng nào mới có thể yên ổn a?"
Bởi vì Từ Duệ quá khủng bố, cho nên hệ thống hầu như 24 giờ đều theo dõi hướng đi của hắn. Đặc biệt là sau khi đoạn ghi âm được phát tán, Từ Duệ ở nước ngoài rõ ràng đã nghe được, giá trị hảo cảm của hắn đối với Lục Bạch thế nhưng lại quỷ dị tăng lên 5 điểm.
"Con mẹ nó! Hắn không thể chuyên tâm vào một mình Dịch Văn Trác thôi hả?" Hệ thống nhịn không được liều mạng mắng chửi tên chó chết Từ Duệ thích chân trong chân ngoài.
Lục Bạch tò mò hỏi một câu "Giá trị hảo cảm của hắn đối với Dịch Văn Trác giảm rất nhiều?"
"Ừa. Lại giảm mười điểm. Hiện tại chỉ còn 80. Nếu hắn lại giảm 5 điểm nữa, thì giá trị hảo cảm trong lòng Từ Duệ với ngươi, cùng tên bạch nguyệt quang hàng thật Dịch Văn Trác giống nhau như đúc."
Nghe thanh âm bất lực của hệ thống, Lục Bạch cười nói "Vậy không phải vừa lúc? Ngươi đã quên nhiệm vụ rồi sao?"
"......." Nó thật đúng là đã quên. Đụng ngay phải kẻ điên như Từ Duệ, hệ thống thời khắc đều là lo lắng cho vấn đề an toàn của Lục Bạch, nơi nào còn nghĩ đến cái nhiệm vụ chó má kia chứ.
Kết quả ngay sau đó Lục Bạch liền nói với nó một câu càng thêm nổ mạnh "Đừng lo lắng, nhiệm vụ khẳng định sẽ hoàn thành. Qua đêm nay, giá trị hảo cảm của Từ Duệ đối với ta, chắc chắn sẽ lên 90 điểm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.