Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh
Chương 1
Mục Thang Phạn Hàm
12/01/2023
"Được rồi, hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi, cảm ơn mọi người đã tặng quà!" Lâm Vĩnh Gia vẫy vẫy tay với màn hình. Nhìn một chuỗi dài ngủ ngon xuất hiện trên màn hình, cậu liền tắt thiết bị ghi hình đi, rời khỏi phòng bếp.
Lâm Vĩnh Gia là một chủ blog mỹ thực bỗng nổi lên mấy năm nay, thường xuyên chế biến một số nguyên liệu nấu ắn rất đắt đỏ, nấm truffle*, trứng cá muối, và cả thịt xông khói phơi khô theo phong cách nhạc jazz huyền thoại.
*Nấm truffle hay nấm cục: là một loại đậu quả của một loại nấm ascomycete dưới mặt đất, chủ yếu là một trong nhiều loài thuộc chi Tuber. Là một trong những loại nấm đắt nhất trên thế giới, xứng danh "viên kim cương trong nhà bếp" là bởi sự quý hiếm và có hương thơm độc đáo, quyến rũ, đến mức "gây nghiện". Giá 1 kg truffle rơi vào khoảng hơn 150$ (cho loại nấm hạng xoàng) tới hơn 7000$ (với truffle thượng hạng). Con số này có thể vọt lên tới cả trăm ngàn đô-la ở các phiên đấu giá.
Bởi vì tính chất đặc thù của nguyên liệu nấu ăn, thêm vào đó chủ blog lớn lên lại đẹp nên chưa đến một năm Lâm Vĩnh Gia đã nổi. Lúc ấy cũng có rất nhiều người ghen tị với "hành vi khoe giàu" của cậu, nhưng Lâm Vĩnh Gia luôn thể hiện bộ dáng không thèm quan tâm.
Cậu thường vô cùng thiếu đánh nói: "Biết mấy người không ăn được, nên cho mấy người nhìn đã con mắt ~"
Khi Lâm Vĩnh Gia chế biến nguyên liệu nấu ăn thường sẽ đặt tiêu cự ống kính lên tay. Ngón tay thon dài trắng nõn dùng dao xắt lát mỏng nguyên liệu, tiếng dao chạm thớt gỗ hết sức vang dội.
Làn đạn vào thời điểm này thường có mấy lời "A ~ thật thoải mái ~" linh tinh chạy qua, Lâm Vĩnh Gia chỉ cười không nói, nhưng nếu tình cảnh bắt đầu mất kiểm soát, cậu sẽ dừng việc đang làm, bắt đầu thái dưa chuột.
【 Hơi đau...】
【 A ~ Có chút đau ~】
【 Cái tên lầu trên có ~* kia, đừng tưởng tui không biết bồ là đồ run M!】
*Gốc "cuộn sóng tuyến": dấu ngã
【 Thấy lành lạnh...】
【 Ha ha ha ha cho mấy người ban nãy càn rỡ kêu la này, hãy run rẩy đi. 】
Đến tận khi khu comment bình tĩnh lại, cậu mới bỏ dưa chuột xuống rồi giải quyết đồ ăn khác. Vậy nên trên nền tảng livestream, Lâm Vĩnh Gia còn có một biệt hiệu khiến người ta nhìn thôi đã sợ -- Thánh thủ thái dưa.
Hiện giờ đôi tay trắng ngần ấy đang cầm điện thoại, lướt một quyển sách điện tử.
Đây là quyển tiểu thuyết dạo này Lâm Vĩnh Gia thích nhất 《 Ảnh đế 》, cốt truyện cũ rích, kể về câu chuyện của thụ chính từ một diễn viên vô danh trở thành một thế hệ ảnh đế. Cậu biết đến cuốn tiểu thuyết này vì khi tự luyến tra tên mình thì phát hiện ra trong đấy có một vai phụ nho nhỏ cùng tên.
Thụ chính Hứa Thanh Như bị nam phụ nhà giàu mới nổi Mục Cao Cách bao nuôi, trong lúc tình cờ gặp được công chính Đoạn Lẫm. Đoạn Lẫm với bối cảnh thế gia thâm sâu hiển nhiên coi thường người mới phất như Mục Cao Cách và minh tinh nhỏ được anh bao nuôi.
Về sau trải qua hàng loạt trắc trở, Đoạn Lẫm phát hiện minh tinh nhỏ này tươi mát thoát tục không chút ra vẻ, liền cùng y yêu đương. Giúp Hứa Thanh Như thoát khỏi Mục Cao Cách, hai người HE.
Về phần Mục Cao Cách, là một nhà giàu mới nổi vốn không được thế gia cao tầng chào đón, rời khỏi kinh đô dưới sự bài xích của vòng tròn thế gia, không rõ tung tích.
Lâm Vĩnh Gia là gay, còn là một tên gay thích truyện máu chó. Cậu không thích đọc mấy bộ tiểu thuyết rầm rộ kia, mà là thích những truyện về đại lão gia yêu cậu yêu cậu yêu cậu.
Trong quyển 《 Ảnh đế 》, người Lâm Vĩnh Gia thích nhất không phải công chính ngầu lòi bá đạo*, mà là bia đỡ đạn chịu khổ Mục Cao Cách.
*cuồng bá khốc huyễn [酷炫狂霸拽]: Đây là một tổ hợp từ ngữ gồm những từ đơn ghép lại với nhau. Hiểu nôm na sẽ là: Ngầu lòi - Đẹp trai - Ngông cuồng - Độc đoán - Quả quyết.
Mục Cao Cách trong nguyên văn là một đại gia mới phất không ưu nhã cũng chẳng rộng lượng, muốn hòa hợp với vòng luẩn quẩn giới thượng lưu, nhưng lại không học được lễ nghi của bọn họ. Khiếu thẩm mỹ quả thực không cao, chỉ thích vài món đồ phổ thông bình thường. Tính tình còn có phần nóng nảy, tóm lại cả người ngoại trừ có nhiều tiền thì hoàn toàn không ăn khớp với xã hội thượng lưu.
Nhưng vì anh có tiền, nên giữa lúc đó thế gia không thể không làm quen.
Mục Cao Cách phải lòng Hứa Thanh Như cũng bởi ánh mắt y chưa từng toát ra sự cười nhạo hoặc khinh thường, khiến anh cảm thấy thả lỏng khi ở cạnh.
Chỉ là đến sau này, nhìn đôi mắt cực lực tranh thủ tự do cho mình của Hứa Thanh Như, Mục Cao Cách mới biết được rằng, Hứa Thanh Như không cười nhạo anh, căn bản vì không thèm để ý đến mình.
Vốn chỉ là một nam phụ không xuất sắc, Lâm Vĩnh Gia căn bản sẽ chẳng quan tâm, thế nhưng một đoạn miêu tả Mục Cao Cách sau khi Hứa Thanh Như đi lại khiến Lâm Vĩnh Gia không hiểu sao như bị ma nhập mà mê đắm anh.
Mục Cao Cách ngồi trong phòng kính ở tầng cao nhất, láng máng nghe được âm thanh người hầu bày biện bàn ăn dưới lầu. Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, nhả ra một hơi, vòng khói màu trắng dần biến mất giữa không trung.
Anh bỗng cởi vest ra, giơ tay nới lỏng cà vạt. Tiết trời đầu hạ, hai món tây trang đã sớm khiến lưng anh ướt đẫm. Một tầng vải dệt âu phục hơi mỏng dán chặt lên cơ bắp cường tráng ở phần lưng, da thịt màu lúa mạch lộ ra qua lớp áo sơ mi nửa trong suốt.
Anh kéo vách ngăn rồi đẩy một bao cát ra, kỳ thật lúc đầu trang hoàng nhà cửa, anh đã muốn làm căn phòng kính ở tầng cao nhất thành một chỗ tập thể hình. Thế nhưng những thế gia chú ý đến đời sống tình cảm kia đều thích trồng hoa trên tầng cao nhất, nên anh đành biến nó thành nhà ấm trồng hoa mà mình không thích. Trừ lúc Hứa Thanh Như ở đây thì gần như chẳng lên bao giờ.
Anh chỉ dám đánh bao cát ở đây vào buổi tối, lúc không ai thấy được tình hình trong căn phòng này.
Hứa Thanh Như, Hứa Thanh Như, Hứa Thanh Như.
Mục Cao Cách thầm gọi cái tên này trong lòng, bao cát bị anh đánh bốp bốp rung rung. Ông quản gia đứng ngoài cửa phòng kính biết anh đang khổ sở vì chuyện của Hứa Thanh Như, nên không làm phiền.
《 Ảnh đế 》
Lâm Vĩnh Gia cũng không biết bản thân làm sao nữa, là bị thân thể Mục Cao Cách mê mắt, hay vì đau lòng anh ngày thường là một tên cục mịch tính cách nóng nảy, khắc chế sở thích của mình để đón ý nói hùa lệ thường của đám thế gia. Thế nhưng tự dưng cậu lại thích khuôn mặt luôn nghiêm túc ấy, người đàn ông vạm vỡ ngoài lạnh trong nóng với tính cách mạnh mẽ, đồng thời sự ghen tị với Hứa Thanh Như dâng lên.
Chậc, buông nam phụ kia ra đi, để đây tới cho!
Vì thế Lâm Vĩnh Gia bắt đầu đọc đi đọc lại từ đầu áng văn này. Rồi cậu phát hiện ra rằng, so với nữ vương thụ Hứa Thanh Như và bá đạo đế vương công Đoạn Lẫm, Mục Cao Cách càng giống một người chân thật hơn.
Lúc đầu anh bao nuôi Hứa Thanh Như cũng vì quá bận phát triển sự nghiệp, đến 419 cũng chưa có, thành thử muốn biết mùi vị bạch bạch bạch ra sao.
Anh sẽ không có những lễ nghi cao cấp kia, chỉ có thể vụng về học tập, nhưng anh không bắt chước nổi sự tao nhã tự xương cốt của đám con cháu thế gia. Đến sau này thì dứt khoát bất chấp tất cả không để ý đến lời những kẻ khác nữa. Có điều trong nội tâm vẫn bị chôn xuống một viên đá nhỏ, thường thường trồi lên lăn mình từ dưới đáy lòng, cộm anh một tí.
Với anh mà nói, mỗi lần thế gia tụ hội đều là dày vò không thể không chịu đựng. Mâu thuẫn này khiến cả người anh trông có vẻ khó gần, nhóm thế gia chân chính chướng mắt anh, còn đâu toàn loại muốn leo lên anh.
Sau cùng, anh rời khỏi vòng tròn thủ đô, một là vì thương tình, hai có lẽ là bởi đã tìm được cách sống bản thân thật sự muốn. Mỗi lần đọc đến kết cục, Lâm Vĩnh Gia đều tự an ủi như vậy, nhưng lại không nhịn được mà lo lắng.
Pháo hôi trong loại sảng văn này căn bản chưa từng có cái kết đẹp, Mục Cao Cách hẳn sẽ không bị Đoạn Lẫm làm thịt đấy chứ.
Nghĩ đến đây, Lâm Vĩnh Gia liền lắc lắc đầu, không đâu không đâu, theo thường lệ ném cho tác giả một quả mìn, cầu phiên ngoại của Mục Cao Cách.
Trước khi ngủ Lâm Vĩnh Gia chợt nhớ tới mình chưa đóng khí gas, vội vàng xuống tầng, vừa bật đèn, cả phòng bếp đã nổ tung.
Thời điểm Lâm Vĩnh Gia mở to mắt, tưởng mình xuống âm phủ rồi, cậu đang nghĩ nếu như thực sự có chỗ quản lý đầu thai, cậu có thể xin đầu thai đến thế giới 《 Ảnh đế 》không.
"Sếp Mục của chúng ta có ý tưởng đào tạo một thế hệ diễn viên mới*, chắc rằng người đại diện của mọi người đã truyền lại rồi. Tất nhiên bọn tôi cũng rất tôn trọng ý kiến cá nhân, mọi người có muốn chủ động trao đổi với sếp Mục không?" Một người đàn ông mặc tây trang đeo mắt kính gọng vàng chắp tay sau lưng nói.
*Gốc "Đại Tân sinh": là đại hiện tại và gần đây nhất trong số ba đại địa chất của Liên đại Hiển sinh. Nó bắt đầu 66 triệu năm trước ngay sau kỷ Phấn trắng và kéo dài đến tận ngày nay.
Lâm Vĩnh Gia cẩn thận nhìn thoáng qua tình huống hai bên, đây đại khái là ở trong một văn phòng, chung quanh có ba người trạc tuổi cậu đang đứng. Ngoài ra, lời người đàn ông tây trang ban nãy nói chẳng biết sao lại quen quen.
Gian phòng lâm vào im lặng, Lâm Vĩnh Gia có thể cảm giác được hai người ở cạnh đang chộn rộn, nhưng dường như ngại mặt mũi nên xấu hổ không dám trực tiếp đứng ra.
"Hứa Thanh Như, cậu thấy sao?" Chắc vì trong số bốn người, diện mạo Hứa Thanh Như sạch sẽ nhất nên vị nam tây trang khá có thiện cảm với y.
Nghe thấy cái tên Hứa Thanh Như, Lâm Vĩnh Gia nhớ ra, đây là màn mở đầu cuốn tiểu thuyết!
Trợ lý cá nhân Đinh Cảnh của Mục Cao Cách đứng ra giúp anh bao nuôi minh tinh nhỏ, để tay phải của anh không còn tạo thêm vết chai vì phê duyệt giấy tờ nữa.
"Tôi, tôi cực kỳ ngưỡng mộ giám đốc Mục!" Lâm Vĩnh Gia giơ tay lên như học sinh tiểu học cướp lượt trả lời câu hỏi. Cậu đã không còn thời gian để nghĩ lý do được xuyên vào cuốn tiểu thuyết, cậu chỉ biết mình phải nẫng tay trên*!
*gốc là "tiệt hồ" [截胡]: thuật ngữ trong mạt chược, nghĩa rộng là cắt đường tiền tài của người khác, nẫng tay trên của người ta lúc người ta sắp thành công, đối tượng đang theo đuổi bị người khác cướp mất.
Trong tiểu thuyết, nam phụ Lâm Vĩnh Gia không biết Mục Cao Cách, cho rằng anh là tên nhà giàu đầy dầu mỡ nên mới ỡm ờ tặng cơ hội này cho Hứa Thanh Như.
Đến lượt Lâm Vĩnh Gia, cậu bày tỏ bản thân sẽ không bỏ qua cơ hội cực tốt này.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cái gọi trao đổi ấy là đi cửa sau. Chẳng qua ngại mặt mũi và liêm sỉ, ai cũng không tiện nói thẳng, suy cho cùng vẫn sĩ diện. Đặc biệt là Hứa Thanh Như mang theo chút thanh cao từ trong xương sẽ càng không tự đứng ra.
Vậy nên khi Lâm Vĩnh Gia trực tiếp giơ tay, tùy tiện nói ra ý nguyện của mình, hai người xung quanh đều có chút khiếp sự quay đầu, Lâm Vĩnh Gia vừa thấy mặt bọn họ liền vui vẻ.
Tướng mạo hai người anh em này tương tự nhau, phỏng chừng là dập khuôn để bán. Chậc chậc chậc, người Đinh Cảnh này tìm, thật biết chơi.
"Ờm, vậy cậu đi." Đinh Cảnh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, dẫu sao anh ta hiểu ông chủ nhà mình, tuy tính tình không tốt lắm, nhưng sẽ không làm ra chuyện ép buộc người khác, nhìn bộ dáng tích cực của Lâm Vĩnh Gia, chắc có thể thỏa mãn Mục Cao Cách nhỉ.
Lâm Vĩnh Gia vui tươi hớn hở theo Đinh Cảnh lên xe, đến biệt thự Mục Cao Cách chuẩn bị cho người tình bé bỏng.
"Anh Đinh, tôi muốn hỏi thăm đôi chút, thói quen sinh hoạt ngày thường của sếp Mục đại khái thế nào?" Lâm Vĩnh Gia ngồi phía sau sáp gần ghế phụ lái, rất niềm nở hỏi anh ta để nghe ngóng tin tức của Mục Cao Cách.
"Con người sếp Mục thật ra rất tốt, cậu đừng chỉ tay năm ngón cuộc sống ngài ấy, ngoan ngoãn chờ đợi là được rồi." Đinh Cảnh cẩn thận* trả lời.
*Gốc "tích thủy bất lậu" [滴水不漏]: một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài.
"Vậy gu ăn uống của Mục tổng là gì? Tay nghề bếp núc của tôi không tệ, nếu ngài ấy thích ăn món gia đình, tôi có thể nấu cho ngài ấy." Lâm Vĩnh Gia lấy điện thoại mở app ghi chú, quyết định viết tất những tin tức về Mục Cao Cách vào đó.
"Sếp Mục không kiêng ăn gì, à, lúc nào nấu ăn đừng cho tỏi." Đinh Cảnh câu được câu chăng trò chuyện với Lâm Vĩnh Gia, ban đầu vì anh ta cảm thấy Lâm Vĩnh Gia là một minh tinh nhỏ bé một lòng muốn trèo cao, dù không thể gọi là coi khinh nhưng cũng có phần xem thường. Có điều thấy thái độ "chuyên nghiệp" của Lâm Vĩnh Gia, anh ta không cách nào qua loa cho xong.
Lâm Vĩnh Gia gật đầu, nhưng không để trong lòng. Trong sách từng nhắc tới, làm một hán tử phương Bắc, Mục Cao Cách thật ra rất thích ăn tỏi, nhưng mà thế gia quý tộc chung quanh hình như đều khịt mũi coi thường cái này nên anh bảo phòng bếp không mua thứ ấy nữa.
"Vậy... Anh có biết mấy bộ phim đen nào Mục tổng thích xem không?"
Lâm Vĩnh Gia biết hỏi vấn đề này trước công chúng không hay lắm, bèn hạ thấp giọng. Tình cảm của đàn ông nhất định có một phần liên quan đến dục vọng, cậu muốn Mục Cao Cách cũng phải lòng mình, vậy trước tiên chắc chắn phải để ảnh sảng khoái!
"... Sếp Mục công việc bộn bề, không có lòng." Đinh Cảnh không biết nên nói như nào cho phải, tài xế ở bên đang nghiêm túc lái xe, ra vẻ không biết chuyện gì.
"Được, tôi hiểu rồi." Lâm Vĩnh Gia ra dấu OK với Đinh Cảnh, rồi thành thật ngồi lại, quay đầu nhìn cảnh đường phố vụt qua nhanh như gió ngoài cửa sổ.
Đinh Cảnh ngồi hàng ghế trước, qua kính chiếu hậu nhìn thoáng Lâm Vĩnh Gia đang ngồi tùy ý. Lúc Lâm Vĩnh Gia yên tĩnh ngồi chỗ kia, ngay cả khi không cố ý chỉnh động tác thì cũng rất giống một tiểu thiếu gia ưu nhã.
Chỉ là nhớ đến câu hỏi vừa rồi, lòng Đinh Cảnh bỗng hoảng hốt, cậu ta hiểu cái gì? Không biết sếp Mục có chịu nổi không đây?
Lâm Vĩnh Gia là một chủ blog mỹ thực bỗng nổi lên mấy năm nay, thường xuyên chế biến một số nguyên liệu nấu ắn rất đắt đỏ, nấm truffle*, trứng cá muối, và cả thịt xông khói phơi khô theo phong cách nhạc jazz huyền thoại.
*Nấm truffle hay nấm cục: là một loại đậu quả của một loại nấm ascomycete dưới mặt đất, chủ yếu là một trong nhiều loài thuộc chi Tuber. Là một trong những loại nấm đắt nhất trên thế giới, xứng danh "viên kim cương trong nhà bếp" là bởi sự quý hiếm và có hương thơm độc đáo, quyến rũ, đến mức "gây nghiện". Giá 1 kg truffle rơi vào khoảng hơn 150$ (cho loại nấm hạng xoàng) tới hơn 7000$ (với truffle thượng hạng). Con số này có thể vọt lên tới cả trăm ngàn đô-la ở các phiên đấu giá.
Bởi vì tính chất đặc thù của nguyên liệu nấu ăn, thêm vào đó chủ blog lớn lên lại đẹp nên chưa đến một năm Lâm Vĩnh Gia đã nổi. Lúc ấy cũng có rất nhiều người ghen tị với "hành vi khoe giàu" của cậu, nhưng Lâm Vĩnh Gia luôn thể hiện bộ dáng không thèm quan tâm.
Cậu thường vô cùng thiếu đánh nói: "Biết mấy người không ăn được, nên cho mấy người nhìn đã con mắt ~"
Khi Lâm Vĩnh Gia chế biến nguyên liệu nấu ăn thường sẽ đặt tiêu cự ống kính lên tay. Ngón tay thon dài trắng nõn dùng dao xắt lát mỏng nguyên liệu, tiếng dao chạm thớt gỗ hết sức vang dội.
Làn đạn vào thời điểm này thường có mấy lời "A ~ thật thoải mái ~" linh tinh chạy qua, Lâm Vĩnh Gia chỉ cười không nói, nhưng nếu tình cảnh bắt đầu mất kiểm soát, cậu sẽ dừng việc đang làm, bắt đầu thái dưa chuột.
【 Hơi đau...】
【 A ~ Có chút đau ~】
【 Cái tên lầu trên có ~* kia, đừng tưởng tui không biết bồ là đồ run M!】
*Gốc "cuộn sóng tuyến": dấu ngã
【 Thấy lành lạnh...】
【 Ha ha ha ha cho mấy người ban nãy càn rỡ kêu la này, hãy run rẩy đi. 】
Đến tận khi khu comment bình tĩnh lại, cậu mới bỏ dưa chuột xuống rồi giải quyết đồ ăn khác. Vậy nên trên nền tảng livestream, Lâm Vĩnh Gia còn có một biệt hiệu khiến người ta nhìn thôi đã sợ -- Thánh thủ thái dưa.
Hiện giờ đôi tay trắng ngần ấy đang cầm điện thoại, lướt một quyển sách điện tử.
Đây là quyển tiểu thuyết dạo này Lâm Vĩnh Gia thích nhất 《 Ảnh đế 》, cốt truyện cũ rích, kể về câu chuyện của thụ chính từ một diễn viên vô danh trở thành một thế hệ ảnh đế. Cậu biết đến cuốn tiểu thuyết này vì khi tự luyến tra tên mình thì phát hiện ra trong đấy có một vai phụ nho nhỏ cùng tên.
Thụ chính Hứa Thanh Như bị nam phụ nhà giàu mới nổi Mục Cao Cách bao nuôi, trong lúc tình cờ gặp được công chính Đoạn Lẫm. Đoạn Lẫm với bối cảnh thế gia thâm sâu hiển nhiên coi thường người mới phất như Mục Cao Cách và minh tinh nhỏ được anh bao nuôi.
Về sau trải qua hàng loạt trắc trở, Đoạn Lẫm phát hiện minh tinh nhỏ này tươi mát thoát tục không chút ra vẻ, liền cùng y yêu đương. Giúp Hứa Thanh Như thoát khỏi Mục Cao Cách, hai người HE.
Về phần Mục Cao Cách, là một nhà giàu mới nổi vốn không được thế gia cao tầng chào đón, rời khỏi kinh đô dưới sự bài xích của vòng tròn thế gia, không rõ tung tích.
Lâm Vĩnh Gia là gay, còn là một tên gay thích truyện máu chó. Cậu không thích đọc mấy bộ tiểu thuyết rầm rộ kia, mà là thích những truyện về đại lão gia yêu cậu yêu cậu yêu cậu.
Trong quyển 《 Ảnh đế 》, người Lâm Vĩnh Gia thích nhất không phải công chính ngầu lòi bá đạo*, mà là bia đỡ đạn chịu khổ Mục Cao Cách.
*cuồng bá khốc huyễn [酷炫狂霸拽]: Đây là một tổ hợp từ ngữ gồm những từ đơn ghép lại với nhau. Hiểu nôm na sẽ là: Ngầu lòi - Đẹp trai - Ngông cuồng - Độc đoán - Quả quyết.
Mục Cao Cách trong nguyên văn là một đại gia mới phất không ưu nhã cũng chẳng rộng lượng, muốn hòa hợp với vòng luẩn quẩn giới thượng lưu, nhưng lại không học được lễ nghi của bọn họ. Khiếu thẩm mỹ quả thực không cao, chỉ thích vài món đồ phổ thông bình thường. Tính tình còn có phần nóng nảy, tóm lại cả người ngoại trừ có nhiều tiền thì hoàn toàn không ăn khớp với xã hội thượng lưu.
Nhưng vì anh có tiền, nên giữa lúc đó thế gia không thể không làm quen.
Mục Cao Cách phải lòng Hứa Thanh Như cũng bởi ánh mắt y chưa từng toát ra sự cười nhạo hoặc khinh thường, khiến anh cảm thấy thả lỏng khi ở cạnh.
Chỉ là đến sau này, nhìn đôi mắt cực lực tranh thủ tự do cho mình của Hứa Thanh Như, Mục Cao Cách mới biết được rằng, Hứa Thanh Như không cười nhạo anh, căn bản vì không thèm để ý đến mình.
Vốn chỉ là một nam phụ không xuất sắc, Lâm Vĩnh Gia căn bản sẽ chẳng quan tâm, thế nhưng một đoạn miêu tả Mục Cao Cách sau khi Hứa Thanh Như đi lại khiến Lâm Vĩnh Gia không hiểu sao như bị ma nhập mà mê đắm anh.
Mục Cao Cách ngồi trong phòng kính ở tầng cao nhất, láng máng nghe được âm thanh người hầu bày biện bàn ăn dưới lầu. Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, nhả ra một hơi, vòng khói màu trắng dần biến mất giữa không trung.
Anh bỗng cởi vest ra, giơ tay nới lỏng cà vạt. Tiết trời đầu hạ, hai món tây trang đã sớm khiến lưng anh ướt đẫm. Một tầng vải dệt âu phục hơi mỏng dán chặt lên cơ bắp cường tráng ở phần lưng, da thịt màu lúa mạch lộ ra qua lớp áo sơ mi nửa trong suốt.
Anh kéo vách ngăn rồi đẩy một bao cát ra, kỳ thật lúc đầu trang hoàng nhà cửa, anh đã muốn làm căn phòng kính ở tầng cao nhất thành một chỗ tập thể hình. Thế nhưng những thế gia chú ý đến đời sống tình cảm kia đều thích trồng hoa trên tầng cao nhất, nên anh đành biến nó thành nhà ấm trồng hoa mà mình không thích. Trừ lúc Hứa Thanh Như ở đây thì gần như chẳng lên bao giờ.
Anh chỉ dám đánh bao cát ở đây vào buổi tối, lúc không ai thấy được tình hình trong căn phòng này.
Hứa Thanh Như, Hứa Thanh Như, Hứa Thanh Như.
Mục Cao Cách thầm gọi cái tên này trong lòng, bao cát bị anh đánh bốp bốp rung rung. Ông quản gia đứng ngoài cửa phòng kính biết anh đang khổ sở vì chuyện của Hứa Thanh Như, nên không làm phiền.
《 Ảnh đế 》
Lâm Vĩnh Gia cũng không biết bản thân làm sao nữa, là bị thân thể Mục Cao Cách mê mắt, hay vì đau lòng anh ngày thường là một tên cục mịch tính cách nóng nảy, khắc chế sở thích của mình để đón ý nói hùa lệ thường của đám thế gia. Thế nhưng tự dưng cậu lại thích khuôn mặt luôn nghiêm túc ấy, người đàn ông vạm vỡ ngoài lạnh trong nóng với tính cách mạnh mẽ, đồng thời sự ghen tị với Hứa Thanh Như dâng lên.
Chậc, buông nam phụ kia ra đi, để đây tới cho!
Vì thế Lâm Vĩnh Gia bắt đầu đọc đi đọc lại từ đầu áng văn này. Rồi cậu phát hiện ra rằng, so với nữ vương thụ Hứa Thanh Như và bá đạo đế vương công Đoạn Lẫm, Mục Cao Cách càng giống một người chân thật hơn.
Lúc đầu anh bao nuôi Hứa Thanh Như cũng vì quá bận phát triển sự nghiệp, đến 419 cũng chưa có, thành thử muốn biết mùi vị bạch bạch bạch ra sao.
Anh sẽ không có những lễ nghi cao cấp kia, chỉ có thể vụng về học tập, nhưng anh không bắt chước nổi sự tao nhã tự xương cốt của đám con cháu thế gia. Đến sau này thì dứt khoát bất chấp tất cả không để ý đến lời những kẻ khác nữa. Có điều trong nội tâm vẫn bị chôn xuống một viên đá nhỏ, thường thường trồi lên lăn mình từ dưới đáy lòng, cộm anh một tí.
Với anh mà nói, mỗi lần thế gia tụ hội đều là dày vò không thể không chịu đựng. Mâu thuẫn này khiến cả người anh trông có vẻ khó gần, nhóm thế gia chân chính chướng mắt anh, còn đâu toàn loại muốn leo lên anh.
Sau cùng, anh rời khỏi vòng tròn thủ đô, một là vì thương tình, hai có lẽ là bởi đã tìm được cách sống bản thân thật sự muốn. Mỗi lần đọc đến kết cục, Lâm Vĩnh Gia đều tự an ủi như vậy, nhưng lại không nhịn được mà lo lắng.
Pháo hôi trong loại sảng văn này căn bản chưa từng có cái kết đẹp, Mục Cao Cách hẳn sẽ không bị Đoạn Lẫm làm thịt đấy chứ.
Nghĩ đến đây, Lâm Vĩnh Gia liền lắc lắc đầu, không đâu không đâu, theo thường lệ ném cho tác giả một quả mìn, cầu phiên ngoại của Mục Cao Cách.
Trước khi ngủ Lâm Vĩnh Gia chợt nhớ tới mình chưa đóng khí gas, vội vàng xuống tầng, vừa bật đèn, cả phòng bếp đã nổ tung.
Thời điểm Lâm Vĩnh Gia mở to mắt, tưởng mình xuống âm phủ rồi, cậu đang nghĩ nếu như thực sự có chỗ quản lý đầu thai, cậu có thể xin đầu thai đến thế giới 《 Ảnh đế 》không.
"Sếp Mục của chúng ta có ý tưởng đào tạo một thế hệ diễn viên mới*, chắc rằng người đại diện của mọi người đã truyền lại rồi. Tất nhiên bọn tôi cũng rất tôn trọng ý kiến cá nhân, mọi người có muốn chủ động trao đổi với sếp Mục không?" Một người đàn ông mặc tây trang đeo mắt kính gọng vàng chắp tay sau lưng nói.
*Gốc "Đại Tân sinh": là đại hiện tại và gần đây nhất trong số ba đại địa chất của Liên đại Hiển sinh. Nó bắt đầu 66 triệu năm trước ngay sau kỷ Phấn trắng và kéo dài đến tận ngày nay.
Lâm Vĩnh Gia cẩn thận nhìn thoáng qua tình huống hai bên, đây đại khái là ở trong một văn phòng, chung quanh có ba người trạc tuổi cậu đang đứng. Ngoài ra, lời người đàn ông tây trang ban nãy nói chẳng biết sao lại quen quen.
Gian phòng lâm vào im lặng, Lâm Vĩnh Gia có thể cảm giác được hai người ở cạnh đang chộn rộn, nhưng dường như ngại mặt mũi nên xấu hổ không dám trực tiếp đứng ra.
"Hứa Thanh Như, cậu thấy sao?" Chắc vì trong số bốn người, diện mạo Hứa Thanh Như sạch sẽ nhất nên vị nam tây trang khá có thiện cảm với y.
Nghe thấy cái tên Hứa Thanh Như, Lâm Vĩnh Gia nhớ ra, đây là màn mở đầu cuốn tiểu thuyết!
Trợ lý cá nhân Đinh Cảnh của Mục Cao Cách đứng ra giúp anh bao nuôi minh tinh nhỏ, để tay phải của anh không còn tạo thêm vết chai vì phê duyệt giấy tờ nữa.
"Tôi, tôi cực kỳ ngưỡng mộ giám đốc Mục!" Lâm Vĩnh Gia giơ tay lên như học sinh tiểu học cướp lượt trả lời câu hỏi. Cậu đã không còn thời gian để nghĩ lý do được xuyên vào cuốn tiểu thuyết, cậu chỉ biết mình phải nẫng tay trên*!
*gốc là "tiệt hồ" [截胡]: thuật ngữ trong mạt chược, nghĩa rộng là cắt đường tiền tài của người khác, nẫng tay trên của người ta lúc người ta sắp thành công, đối tượng đang theo đuổi bị người khác cướp mất.
Trong tiểu thuyết, nam phụ Lâm Vĩnh Gia không biết Mục Cao Cách, cho rằng anh là tên nhà giàu đầy dầu mỡ nên mới ỡm ờ tặng cơ hội này cho Hứa Thanh Như.
Đến lượt Lâm Vĩnh Gia, cậu bày tỏ bản thân sẽ không bỏ qua cơ hội cực tốt này.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cái gọi trao đổi ấy là đi cửa sau. Chẳng qua ngại mặt mũi và liêm sỉ, ai cũng không tiện nói thẳng, suy cho cùng vẫn sĩ diện. Đặc biệt là Hứa Thanh Như mang theo chút thanh cao từ trong xương sẽ càng không tự đứng ra.
Vậy nên khi Lâm Vĩnh Gia trực tiếp giơ tay, tùy tiện nói ra ý nguyện của mình, hai người xung quanh đều có chút khiếp sự quay đầu, Lâm Vĩnh Gia vừa thấy mặt bọn họ liền vui vẻ.
Tướng mạo hai người anh em này tương tự nhau, phỏng chừng là dập khuôn để bán. Chậc chậc chậc, người Đinh Cảnh này tìm, thật biết chơi.
"Ờm, vậy cậu đi." Đinh Cảnh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, dẫu sao anh ta hiểu ông chủ nhà mình, tuy tính tình không tốt lắm, nhưng sẽ không làm ra chuyện ép buộc người khác, nhìn bộ dáng tích cực của Lâm Vĩnh Gia, chắc có thể thỏa mãn Mục Cao Cách nhỉ.
Lâm Vĩnh Gia vui tươi hớn hở theo Đinh Cảnh lên xe, đến biệt thự Mục Cao Cách chuẩn bị cho người tình bé bỏng.
"Anh Đinh, tôi muốn hỏi thăm đôi chút, thói quen sinh hoạt ngày thường của sếp Mục đại khái thế nào?" Lâm Vĩnh Gia ngồi phía sau sáp gần ghế phụ lái, rất niềm nở hỏi anh ta để nghe ngóng tin tức của Mục Cao Cách.
"Con người sếp Mục thật ra rất tốt, cậu đừng chỉ tay năm ngón cuộc sống ngài ấy, ngoan ngoãn chờ đợi là được rồi." Đinh Cảnh cẩn thận* trả lời.
*Gốc "tích thủy bất lậu" [滴水不漏]: một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài.
"Vậy gu ăn uống của Mục tổng là gì? Tay nghề bếp núc của tôi không tệ, nếu ngài ấy thích ăn món gia đình, tôi có thể nấu cho ngài ấy." Lâm Vĩnh Gia lấy điện thoại mở app ghi chú, quyết định viết tất những tin tức về Mục Cao Cách vào đó.
"Sếp Mục không kiêng ăn gì, à, lúc nào nấu ăn đừng cho tỏi." Đinh Cảnh câu được câu chăng trò chuyện với Lâm Vĩnh Gia, ban đầu vì anh ta cảm thấy Lâm Vĩnh Gia là một minh tinh nhỏ bé một lòng muốn trèo cao, dù không thể gọi là coi khinh nhưng cũng có phần xem thường. Có điều thấy thái độ "chuyên nghiệp" của Lâm Vĩnh Gia, anh ta không cách nào qua loa cho xong.
Lâm Vĩnh Gia gật đầu, nhưng không để trong lòng. Trong sách từng nhắc tới, làm một hán tử phương Bắc, Mục Cao Cách thật ra rất thích ăn tỏi, nhưng mà thế gia quý tộc chung quanh hình như đều khịt mũi coi thường cái này nên anh bảo phòng bếp không mua thứ ấy nữa.
"Vậy... Anh có biết mấy bộ phim đen nào Mục tổng thích xem không?"
Lâm Vĩnh Gia biết hỏi vấn đề này trước công chúng không hay lắm, bèn hạ thấp giọng. Tình cảm của đàn ông nhất định có một phần liên quan đến dục vọng, cậu muốn Mục Cao Cách cũng phải lòng mình, vậy trước tiên chắc chắn phải để ảnh sảng khoái!
"... Sếp Mục công việc bộn bề, không có lòng." Đinh Cảnh không biết nên nói như nào cho phải, tài xế ở bên đang nghiêm túc lái xe, ra vẻ không biết chuyện gì.
"Được, tôi hiểu rồi." Lâm Vĩnh Gia ra dấu OK với Đinh Cảnh, rồi thành thật ngồi lại, quay đầu nhìn cảnh đường phố vụt qua nhanh như gió ngoài cửa sổ.
Đinh Cảnh ngồi hàng ghế trước, qua kính chiếu hậu nhìn thoáng Lâm Vĩnh Gia đang ngồi tùy ý. Lúc Lâm Vĩnh Gia yên tĩnh ngồi chỗ kia, ngay cả khi không cố ý chỉnh động tác thì cũng rất giống một tiểu thiếu gia ưu nhã.
Chỉ là nhớ đến câu hỏi vừa rồi, lòng Đinh Cảnh bỗng hoảng hốt, cậu ta hiểu cái gì? Không biết sếp Mục có chịu nổi không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.