Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh
Chương 3
Mục Thang Phạn Hàm
12/01/2023
Khi Lâm Vĩnh Gia tỉnh lại thì đã chẳng thấy Mục Cao Cách đâu, cậu đưa tay ra sau đấm đấm cái eo mỏi nhừ vì diễn tấu giao hưởng, nằm bò trên giường bắt đầu gửi tin nhắn quấy rầy Mục Cao Cách.
"Chào buổi sáng anh Mục, anh Mục đỉnh quá, làm em giờ không có sức mà dậy."
Vừa gửi tin nhắn chưa được bao lâu, điện thoại đã đổ chuông.
"Dậy rồi à?"
"Vâng, mới dậy ạ. Lúc dậy không thấy anh Mục đâu, có hơi buồn." Lâm Vĩnh Gia vùi mặt lên gối, giọng nói rầu rĩ.
Nhất thời Mục Cao Cách ở đầu kia không có âm thanh gì, lát sau mới nói: "Tôi đã gọi dì giúp việc qua, nhớ mở cửa."
"Dạ vâng~ Anh Mục làm việc vất vả rồi, moaz moaz."
Lâm Vĩnh Gia hiện tại còn chưa biết cuộc gọi này sẽ là cơ hội duy nhất được nghe giọng của Mục Cao Cách trong tuần này. Buổi tối cậu gửi tin nhắn cho Mục Cao Cách hỏi anh đã về chưa, nhưng đến tận 10h Mục Cao Cách mới rep một tin.
"Bận."
Lâm Vĩnh Gia nhìn điện thoại mình chằm chặp cả buổi cũng không thấy tin nhắn thứ hai. Chắc vì bận quá thôi, Lâm Vĩnh Gia nghĩ, lủi thủi ngồi ăn hết đống thức ăn đã hâm lại nhiều lần.
Hôm sau cũng thế, hôm sau nữa vẫn vậy.
Lâm Vĩnh Gia bình thường chả băn khoăn cái gì thế mà vào lúc này lại hơi sợ.
Lâm Vĩnh Gia không dám gọi điện cho Mục Cao Cách không phải sợ anh nổi cáu mà không biết nên gọi lúc nào mới thích hợp, sợ cuộc gọi của mình sẽ làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của anh.
Thế nhưng, mỗi ngày cậu chờ đến nửa đêm mới ăn tối thì khác quái gì ăn khuya đâu!
Lâm Vĩnh Gia ra khỏi phòng gym, nhéo cái bụng hai ngày nay đã trở nên hơi mềm. Để duy trì vóc dáng đẹp, cậu suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định gọi cho Đinh Cảnh, cậu xót Mục Cao Cách, đau lòng cho dáng người của mình, nhưng mà cậu có xót Đinh Cảnh đâu!
"Xin chào, xin hỏi có phải là trợ lý Đinh không, tôi là Lâm Vĩnh Gia."
"Đúng vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Khi Lâm Vĩnh Gia gọi đến đúng vào giờ nghỉ trưa của công ty, Đinh Cảnh đang ra ngoài mua cơm cho Mục Cao Cách, để lập kế hoạch lần này mà Mục Cao Cách đã ở văn phòng ba ngày trời.
"Tôi muốn hỏi một chút là gần đây công ty bận lắm hả? Anh Mục luôn không về." Lâm Vĩnh Gia không mảy may che giấu mục đích của bản thân, cậu chỉ muốn hỏi thăm hành tung của Mục Cao Cách thôi.
"Phải, bận lắm, không có việc gì thì tôi cúp đây." Đinh Cảnh vốn chỉ có ấn tượng tàm tạm với Lâm Vĩnh Gia, hiển nhiên không có kiên nhẫn nói chuyện phiếm với cậu.
Lâm Vĩnh Gia vẫn đang giữ nguyên tư thế cầm điện thoại nhớ lại tình tiết gốc, phải chăng có dự án hợp tác quan trọng nào cần Mục Cao Cách tốn công tốn sức như vậy.
Có!
Lúc cốt truyện mới bắt đầu chưa lâu, thụ chính Hứa Thanh Như và Đoạn Lẫm lần đầu chạm mặt chính bởi chuyện này, lúc ấy Mục Cao Cách bỏ ăn bỏ ngủ vì dự án hợp tác với nhà họ Đoạn, sau khi đàm phán thành công thì phải nằm viện vì chảy máu dạ dày.
Khi đó thụ chính Hứa Thanh Như đang ở trong viện chăm sóc Mục Cao Cách, Đoạn Lẫm với tư cách là bên hợp tác tất nhiên cần đứng ra bày tỏ sự niềm nở.
Lâm Vĩnh Gia vốn định ngày thường chú ý nhiều tới chuyện ăn uống của Mục Cao Cách, để anh không đến mức bị đau dạ dày nhập viện, dè đâu hóa ra chảy máu dạ dày vậy mà đã tiềm tàng mấy hôm nay rồi.
Tưởng tượng đến vài bữa nay Mục Cao Cách chắc chắn sẽ không ăn uống đàng hoàng, Lâm Vĩnh Gia chẳng rảnh lo có làm phiền hay không. Cậu làm một số món dưỡng dạ dày, lúc sắp đi nhớ tới gì đó lại chuyển hướng đi tới khu thương mại.
Khi Lâm Vĩnh Gia mặc bộ tây trang nhỏ phối với giày da mới toanh bước vào đại sảnh công ty Mục Cao Cách, mắt nhân nhiên đi qua đi lại đều bất giác tập trung lên người cậu, giờ đây trên người Lâm Vĩnh Gia có loại khí chất đặc biệt.
Bộ tây trang nhỏ vừa cắt mác được mặc trên người Lâm Vĩnh Gia cứ như mẫu do bậc thầy đo người thiết kế riêng cho cậu, tôn lên dáng người mảnh khảnh. Giày da mới tinh giẫm lên nền gạch bóng loáng, nhịp chân vững vàng, mang theo một cảnh đẹp ý vui không thể diễn tả.
Trên mặt Lâm Vĩnh Gia chứa ba phần ý cười, rất nhã nhặn nhưng lại có cảm giác xa cách nhất định. Tuy trên tay xách cặp giữ ấm nhưng hoàn toàn không khiến người ta thấy bị gò bó.
Nhân viên tứ phía nhao nhao thì thầm nghị luận đây là cậu chủ nhỏ nhà ai, sao trước kia chưa từng gặp.
"Xin chào, tôi tìm sếp Mục."
"À vâng. Tổng giám đốc Mục đang ở văn phòng trên tầng cao nhất, có thể lên bằng thang máy bên tay phải kia." Nữ tiếp tân cũng bị vẻ ngoài Lâm Vĩnh Gia thể hiện đánh lừa, chỉ cho rằng cậu là anh công tử gia tộc nào.
Suy cho cùng cái thứ như khí chất rất khó bắt chước, nữ tiếp tân tin bản thân vẫn có chút mắt nhìn. Do đó không dò hỏi lai lịch Lâm Vĩnh Gia quá nhiều. Cô ấy chỉ là một tiếp tân, nào dám làm mích lòng những quý nhân.
Khí chất đặc biệt của Lâm Vĩnh Gia sau khi vào thang máy liền sụp đổ, xoa xoa mặt mình, lâu rồi không cười như thế, mặt mỏi nhừ.
Đinh Cảnh nghe thấy thang máy vang lên tiếng "Đinh", ngẩng đầu theo bản năng, tưởng là giám đốc bộ phận nào đó lên đưa biểu bảng báo cáo. Cuối cùng người xuất hiện trước mặt anh ta vậy mà là Lâm Vĩnh Gia.
"Cậu tới làm gì?" Đinh Cảnh cau mày hỏi, tiếp tân làm việc kiểu gì thế, sao lại để người khác tự ý ra vào.
Lâm Vĩnh Gia giơ cặp giữ nhiệt trong tay: "Tôi tới đưa cơm cho anh Mục."
"Cậu không cần phải làm những việc này, tài nguyên phim truyền hình đến lúc ấy nhất định sẽ cho cậu, khoảng thời gian này công ty rất bận, cậu..." Đinh Cảnh chỉ nghĩ rằng cậu chờ đến sốt ruột, nói bóng nói gió muốn tài nguyên, lại bị lời của Lâm Vĩnh Gia cắt ngang.
"Ok, tôi biết. Anh đừng hiểu nhầm, tôi chỉ lo cho cơ thể anh Mục thôi." Lâm Vĩnh Gia đặt cặp giữ nhiệt lên bàn Đinh Cảnh.
"Trong này là mấy món dưỡng dạy dày tôi làm. Anh nhớ phải nhắc anh Mục ăn cơm đúng giờ, nếu anh không quen nhìn dáng vẻ một lòng trèo cao của tôi thì không cần nói với anh Mục là tôi mang đến."
Lâm Vĩnh Gia không hề tức giận với thái độ của Đinh Cảnh, chuyện thường tình của con người, hơn nữa Đinh Cảnh là người duy nhất Mục Cao Cách khó khi tín nhiệm được, dù vì việc này Lâm Vĩnh Gia cũng sẽ chẳng đối xử thế nào với anh ta.
"Cậu..." Đinh Cảnh bị Lâm Vĩnh Gia ra bài khác kịch bản không biết nên phản ứng ra sao.
"Nhất định, nhất định phải đốc xúc anh Mục ăn cơm đúng giờ, anh ấy bận thế chắc chắn sẽ quên. Tối tôi tới đưa cơm tiện cầm hộp luôn." Lâm Vĩnh Gia xua tay rồi rời đi.
Đinh Cảnh nhìn cái cặp lồng trong tay, hít sâu, gõ nhẹ cửa phòng Mục Cao Cách.
"Sếp Mục, là tôi."
"Vào đi." Mục Cao Cách đang xem xét tài liệu nên không ngẩng đầu, khi Đinh Cảnh bước vào thì phát hiện hộp cơm trưa nãy mình mua vẫn bị đặt một bên chưa động tới.
"Sếp Mục, thân thể quan trọng... Suất kia lạnh rồi, suất này còn nóng, ngài nếm thử xem?" Đinh Cảnh xoắn xuýt dùng từ, cuối cùng vẫn không nói đây là Lâm Vĩnh Gia làm, xét đến cùng anh ta không muốn để mong muốn nhanh chóng thành công của minh tinh nhỏ kia được toại nguyện.
"Ừ, cậu để đấy đi." Mục Cao Cách chẳng buồn ngẩng đầu.
Đinh Cảnh nghĩ nếu Lâm Vĩnh Gia thấy cặp lồng chưa được động tới thì chẳng biết sẽ ầm ĩ đến mức nào, hồi đầu dăm ba câu hỏi về Mục Cao Cách lúc trên xe đã giúp Đinh Cảnh lĩnh hội tính cách Lâm Vĩnh Gia.
"Sếp Mục, chú ý cơ thể." Bằng không tối nay e rằng sẽ phải chịu sự kích động đến từ Lâm Vĩnh Gia.
Đinh Cảnh luôn dốc sức đi lên cùng Mục Cao Cách nên cũng hiểu Mục Cao Cách nhìn như tính cách nóng nảy không dễ ở chung, nhưng thực ra rất trọng nghĩa với người mình, do vậy mới dám thúc giục Mục Cao Cách, bảo anh ăn cơm.
Lần này cuối cùng Mục Cao Cách cũng buông văn kiện trong tay xuống, thở dài một hơi: "Được rồi được rồi, như mẹ già ấy, đem qua đây đi."
Đinh Cảnh nhìn Mục Cao Cách ăn hết bữa cơm đầu tiên trong hôm nay, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, mấy bữa nay Mục Cao Cách bận đến độ một ngày chỉ ăn một bữa, ngoài ra đều dựa vào cà phê nâng tinh thần.
Đinh Cảnh thậm chí còn chẳng hiểu sao lại dâng lên xíu cảm tạ đối với Lâm Vĩnh Gia làm mình vô cùng nhức đầu.
Sau khi về Lâm Vĩnh Gia liền dán mắt nhìn điện thoại, không thấy tin nhắn từ Mục Cao Cách, xem ra Đinh Cảnh không nói rõ đồ ăn từ đâu.
Có điều cậu cũng không lo lắng, dẫu sao chẳng có gì quan trọng hơn thân thể Mục Cao Cách, huống hồ cậu đến công ty Mục Cao Cách cũng không phải thật sự tốn công vô ích, ngoại trừ bày tỏ quan tâm với Mục Cao Cách thì còn có mục đích khác nữa.
Ngày thứ tư Lâm Vĩnh Gia đưa cơm, sau khi gật đầu chào hỏi với các nữ tiếp tân liền quen đường quen nẻo vào thang máy.
Do Lâm Vĩnh Gia luôn biểu hiện rất nhã nhặn nên các nữ tiếp tân rốt cuộc không nhịn được lòng buôn dưa bắt đầu mồm năm miệng mười tranh cãi mối quan hệ giữa quý công tử thường xuất hiện ở công ty với ông chủ nhà mình.
"Mấy bà nói xem giữa Lâm tiên sinh và ông chủ có quan hệ gì hay không ~"
"Tui thấy khả năng cao đó nha, bá tổng thô bạo công và quý công tử ôn hòa thụ đừng cute thế chứ!"
"Tui càng thích kiểu mạnh mẽ chiếm đoạt hơn, dù sao tổng giám đốc của chúng ta thoạt trông hết sức hung bạo, muốn thấy ngài Lâm bị làm tới ứ ừ ư."
"Tui trả tiền dầu cho bà, lái xe tiếp đi, đừng dừng!"
"Lúc trước ngài Lâm chưa từng xuất hiện ở công ty, vậy là gần đây bọn họ mới xác định quan hệ ư? Chẳng lẽ quen biết từ tiệc rượu khi trước?"
"Ngài Lâm? Người mấy bà nói có phải anh đẹp trai mang cặp giữ ấm kia không?"
Hiện tại gần như toàn bộ nhân viên công ty đều đã biết Mục Cao Cách có một người bạn trai trông cực kỳ ôn nhu.
Trong tất cả các cuộc thảo luận không một ai nghi ngờ Lâm Vĩnh Gia chỉ là một minh tinh nhỏ bé được Mục Cao Cách bao nuôi thôi cả, đây là hiệu quả mà Lâm Vĩnh Gia muốn.
Lâm Vĩnh Gia đặc biệt thay bộ trang phục chính là nghĩ nếu hành động đưa cơm cho Mục Cao Cách của mình trái lại khiến thanh danh của anh bị hao tổn, vậy chuyện này không cách nào thành một chuyện tốt đẹp.
Hết thảy đơn giản đều trong dự đoán của cậu, kể cả Đinh Cảnh.
Đinh Cảnh nhìn hai cặp lồng giữ nhiệt Lâm Vĩnh Gia giao cho mình, khẽ xác nhận với cậu mấy hôm nay Mục Cao Cách ăn cơm đàng hoàng.
Mấy hôm trước Đinh Cảnh thậm chí còn suy đoán liệu Lâm Vĩnh Gia có cố tình phát ra âm thanh lớn để Mục Cao Cách chú ý không, thế nhưng Lâm Vĩnh Gia luôn biểu hiện rất điệu thấp.
"Vài ngày nay anh chắc hẳn cũng rất vất vả. Phần canh này cho anh, chú ý cơ thể nhé. Anh Mục cũng không muốn thiếu trợ lý toàn năng như anh đâu." Lâm Vĩnh Gia trỏ vào chiếc cặp lồng nhiều ra hôm nay, ý bảo Đinh Cảnh cái này cho anh ta.
Nói xong rời đi ngay, bộ dạng không chút để ý làm Đinh Cảnh có một tia tội lỗi vì hành vi biết rõ mà không báo vài bữa nay của mình.
Anh ta cầm cặp lồng vào văn phòng.
"Cơm đến rồi?" Sau khi Mục Cao Cách phát hiện ăn cơm đúng giờ, hiệu suất làm việc sẽ cao hơn thì không cần Đinh Cảnh giục giã hết lần này đến lần khác nữa, vả lại đồ ăn mấy hôm nay rất hợp khẩu vị của anh.
"Vâng..." Đinh Cảnh đưa cặp lồng cho Mục Cao Cách.
"Thực ra cơm mấy bữa nay đều do Lâm Vĩnh Gia làm rồi đưa qua." Đinh Cảnh nói, cúi đầu, không có mặt mũi nhìn Mục Cao Cách.
Tay cầm cặp lồng của Mục Cao Cách khẽ dừng, vô thức nhìn điện thoại mình.
Đã lâu Lâm Vĩnh Gia không mỗi ngày gửi nhiều tin nhắn như dạo đầu nữa, Mục Cao Cách vốn tưởng cậu đã chán diễn trò trước mặt mình, hai người sẽ quay về mối quan hệ giới hạn trong xác thịt bình thường nhất.
Nói cho cùng ấy mới là lẽ thường, ai sẽ thật lòng yêu một kẻ thô kệch không biết tình thú chứ? Nhưng giờ nghĩ tới, mấy hôm nay cậu không gửi tin nhắn cho mình vì biết mình bận, tận lực không quấy rầy mình sao?
Mục Cao Cách uống một ngụm canh vẫn ấm áp như cũ, trong lúc nhất thời không nói rõ được suy nghĩ trong đầu. Ban đầu anh chỉ coi Lâm Vĩnh Gia là một minh tinh nhỏ hơi lố, tất thảy lời yêu câu thương đều là mẽ ngoài. Giờ đây bỗng nhiên cảm nhận được sự săn sóc im lặng của cậu, trong lòng chẳng hiểu sao lại có chút buông lỏng.
Lời tác giả: Lâm Vĩnh Gia: Chờ đi, tiếp theo tui sẽ bắt đầu lên con đường yêu đương quên lối về! Xin mội người bỏ qua cho (chắp tay)
"Chào buổi sáng anh Mục, anh Mục đỉnh quá, làm em giờ không có sức mà dậy."
Vừa gửi tin nhắn chưa được bao lâu, điện thoại đã đổ chuông.
"Dậy rồi à?"
"Vâng, mới dậy ạ. Lúc dậy không thấy anh Mục đâu, có hơi buồn." Lâm Vĩnh Gia vùi mặt lên gối, giọng nói rầu rĩ.
Nhất thời Mục Cao Cách ở đầu kia không có âm thanh gì, lát sau mới nói: "Tôi đã gọi dì giúp việc qua, nhớ mở cửa."
"Dạ vâng~ Anh Mục làm việc vất vả rồi, moaz moaz."
Lâm Vĩnh Gia hiện tại còn chưa biết cuộc gọi này sẽ là cơ hội duy nhất được nghe giọng của Mục Cao Cách trong tuần này. Buổi tối cậu gửi tin nhắn cho Mục Cao Cách hỏi anh đã về chưa, nhưng đến tận 10h Mục Cao Cách mới rep một tin.
"Bận."
Lâm Vĩnh Gia nhìn điện thoại mình chằm chặp cả buổi cũng không thấy tin nhắn thứ hai. Chắc vì bận quá thôi, Lâm Vĩnh Gia nghĩ, lủi thủi ngồi ăn hết đống thức ăn đã hâm lại nhiều lần.
Hôm sau cũng thế, hôm sau nữa vẫn vậy.
Lâm Vĩnh Gia bình thường chả băn khoăn cái gì thế mà vào lúc này lại hơi sợ.
Lâm Vĩnh Gia không dám gọi điện cho Mục Cao Cách không phải sợ anh nổi cáu mà không biết nên gọi lúc nào mới thích hợp, sợ cuộc gọi của mình sẽ làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của anh.
Thế nhưng, mỗi ngày cậu chờ đến nửa đêm mới ăn tối thì khác quái gì ăn khuya đâu!
Lâm Vĩnh Gia ra khỏi phòng gym, nhéo cái bụng hai ngày nay đã trở nên hơi mềm. Để duy trì vóc dáng đẹp, cậu suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định gọi cho Đinh Cảnh, cậu xót Mục Cao Cách, đau lòng cho dáng người của mình, nhưng mà cậu có xót Đinh Cảnh đâu!
"Xin chào, xin hỏi có phải là trợ lý Đinh không, tôi là Lâm Vĩnh Gia."
"Đúng vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Khi Lâm Vĩnh Gia gọi đến đúng vào giờ nghỉ trưa của công ty, Đinh Cảnh đang ra ngoài mua cơm cho Mục Cao Cách, để lập kế hoạch lần này mà Mục Cao Cách đã ở văn phòng ba ngày trời.
"Tôi muốn hỏi một chút là gần đây công ty bận lắm hả? Anh Mục luôn không về." Lâm Vĩnh Gia không mảy may che giấu mục đích của bản thân, cậu chỉ muốn hỏi thăm hành tung của Mục Cao Cách thôi.
"Phải, bận lắm, không có việc gì thì tôi cúp đây." Đinh Cảnh vốn chỉ có ấn tượng tàm tạm với Lâm Vĩnh Gia, hiển nhiên không có kiên nhẫn nói chuyện phiếm với cậu.
Lâm Vĩnh Gia vẫn đang giữ nguyên tư thế cầm điện thoại nhớ lại tình tiết gốc, phải chăng có dự án hợp tác quan trọng nào cần Mục Cao Cách tốn công tốn sức như vậy.
Có!
Lúc cốt truyện mới bắt đầu chưa lâu, thụ chính Hứa Thanh Như và Đoạn Lẫm lần đầu chạm mặt chính bởi chuyện này, lúc ấy Mục Cao Cách bỏ ăn bỏ ngủ vì dự án hợp tác với nhà họ Đoạn, sau khi đàm phán thành công thì phải nằm viện vì chảy máu dạ dày.
Khi đó thụ chính Hứa Thanh Như đang ở trong viện chăm sóc Mục Cao Cách, Đoạn Lẫm với tư cách là bên hợp tác tất nhiên cần đứng ra bày tỏ sự niềm nở.
Lâm Vĩnh Gia vốn định ngày thường chú ý nhiều tới chuyện ăn uống của Mục Cao Cách, để anh không đến mức bị đau dạ dày nhập viện, dè đâu hóa ra chảy máu dạ dày vậy mà đã tiềm tàng mấy hôm nay rồi.
Tưởng tượng đến vài bữa nay Mục Cao Cách chắc chắn sẽ không ăn uống đàng hoàng, Lâm Vĩnh Gia chẳng rảnh lo có làm phiền hay không. Cậu làm một số món dưỡng dạ dày, lúc sắp đi nhớ tới gì đó lại chuyển hướng đi tới khu thương mại.
Khi Lâm Vĩnh Gia mặc bộ tây trang nhỏ phối với giày da mới toanh bước vào đại sảnh công ty Mục Cao Cách, mắt nhân nhiên đi qua đi lại đều bất giác tập trung lên người cậu, giờ đây trên người Lâm Vĩnh Gia có loại khí chất đặc biệt.
Bộ tây trang nhỏ vừa cắt mác được mặc trên người Lâm Vĩnh Gia cứ như mẫu do bậc thầy đo người thiết kế riêng cho cậu, tôn lên dáng người mảnh khảnh. Giày da mới tinh giẫm lên nền gạch bóng loáng, nhịp chân vững vàng, mang theo một cảnh đẹp ý vui không thể diễn tả.
Trên mặt Lâm Vĩnh Gia chứa ba phần ý cười, rất nhã nhặn nhưng lại có cảm giác xa cách nhất định. Tuy trên tay xách cặp giữ ấm nhưng hoàn toàn không khiến người ta thấy bị gò bó.
Nhân viên tứ phía nhao nhao thì thầm nghị luận đây là cậu chủ nhỏ nhà ai, sao trước kia chưa từng gặp.
"Xin chào, tôi tìm sếp Mục."
"À vâng. Tổng giám đốc Mục đang ở văn phòng trên tầng cao nhất, có thể lên bằng thang máy bên tay phải kia." Nữ tiếp tân cũng bị vẻ ngoài Lâm Vĩnh Gia thể hiện đánh lừa, chỉ cho rằng cậu là anh công tử gia tộc nào.
Suy cho cùng cái thứ như khí chất rất khó bắt chước, nữ tiếp tân tin bản thân vẫn có chút mắt nhìn. Do đó không dò hỏi lai lịch Lâm Vĩnh Gia quá nhiều. Cô ấy chỉ là một tiếp tân, nào dám làm mích lòng những quý nhân.
Khí chất đặc biệt của Lâm Vĩnh Gia sau khi vào thang máy liền sụp đổ, xoa xoa mặt mình, lâu rồi không cười như thế, mặt mỏi nhừ.
Đinh Cảnh nghe thấy thang máy vang lên tiếng "Đinh", ngẩng đầu theo bản năng, tưởng là giám đốc bộ phận nào đó lên đưa biểu bảng báo cáo. Cuối cùng người xuất hiện trước mặt anh ta vậy mà là Lâm Vĩnh Gia.
"Cậu tới làm gì?" Đinh Cảnh cau mày hỏi, tiếp tân làm việc kiểu gì thế, sao lại để người khác tự ý ra vào.
Lâm Vĩnh Gia giơ cặp giữ nhiệt trong tay: "Tôi tới đưa cơm cho anh Mục."
"Cậu không cần phải làm những việc này, tài nguyên phim truyền hình đến lúc ấy nhất định sẽ cho cậu, khoảng thời gian này công ty rất bận, cậu..." Đinh Cảnh chỉ nghĩ rằng cậu chờ đến sốt ruột, nói bóng nói gió muốn tài nguyên, lại bị lời của Lâm Vĩnh Gia cắt ngang.
"Ok, tôi biết. Anh đừng hiểu nhầm, tôi chỉ lo cho cơ thể anh Mục thôi." Lâm Vĩnh Gia đặt cặp giữ nhiệt lên bàn Đinh Cảnh.
"Trong này là mấy món dưỡng dạy dày tôi làm. Anh nhớ phải nhắc anh Mục ăn cơm đúng giờ, nếu anh không quen nhìn dáng vẻ một lòng trèo cao của tôi thì không cần nói với anh Mục là tôi mang đến."
Lâm Vĩnh Gia không hề tức giận với thái độ của Đinh Cảnh, chuyện thường tình của con người, hơn nữa Đinh Cảnh là người duy nhất Mục Cao Cách khó khi tín nhiệm được, dù vì việc này Lâm Vĩnh Gia cũng sẽ chẳng đối xử thế nào với anh ta.
"Cậu..." Đinh Cảnh bị Lâm Vĩnh Gia ra bài khác kịch bản không biết nên phản ứng ra sao.
"Nhất định, nhất định phải đốc xúc anh Mục ăn cơm đúng giờ, anh ấy bận thế chắc chắn sẽ quên. Tối tôi tới đưa cơm tiện cầm hộp luôn." Lâm Vĩnh Gia xua tay rồi rời đi.
Đinh Cảnh nhìn cái cặp lồng trong tay, hít sâu, gõ nhẹ cửa phòng Mục Cao Cách.
"Sếp Mục, là tôi."
"Vào đi." Mục Cao Cách đang xem xét tài liệu nên không ngẩng đầu, khi Đinh Cảnh bước vào thì phát hiện hộp cơm trưa nãy mình mua vẫn bị đặt một bên chưa động tới.
"Sếp Mục, thân thể quan trọng... Suất kia lạnh rồi, suất này còn nóng, ngài nếm thử xem?" Đinh Cảnh xoắn xuýt dùng từ, cuối cùng vẫn không nói đây là Lâm Vĩnh Gia làm, xét đến cùng anh ta không muốn để mong muốn nhanh chóng thành công của minh tinh nhỏ kia được toại nguyện.
"Ừ, cậu để đấy đi." Mục Cao Cách chẳng buồn ngẩng đầu.
Đinh Cảnh nghĩ nếu Lâm Vĩnh Gia thấy cặp lồng chưa được động tới thì chẳng biết sẽ ầm ĩ đến mức nào, hồi đầu dăm ba câu hỏi về Mục Cao Cách lúc trên xe đã giúp Đinh Cảnh lĩnh hội tính cách Lâm Vĩnh Gia.
"Sếp Mục, chú ý cơ thể." Bằng không tối nay e rằng sẽ phải chịu sự kích động đến từ Lâm Vĩnh Gia.
Đinh Cảnh luôn dốc sức đi lên cùng Mục Cao Cách nên cũng hiểu Mục Cao Cách nhìn như tính cách nóng nảy không dễ ở chung, nhưng thực ra rất trọng nghĩa với người mình, do vậy mới dám thúc giục Mục Cao Cách, bảo anh ăn cơm.
Lần này cuối cùng Mục Cao Cách cũng buông văn kiện trong tay xuống, thở dài một hơi: "Được rồi được rồi, như mẹ già ấy, đem qua đây đi."
Đinh Cảnh nhìn Mục Cao Cách ăn hết bữa cơm đầu tiên trong hôm nay, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, mấy bữa nay Mục Cao Cách bận đến độ một ngày chỉ ăn một bữa, ngoài ra đều dựa vào cà phê nâng tinh thần.
Đinh Cảnh thậm chí còn chẳng hiểu sao lại dâng lên xíu cảm tạ đối với Lâm Vĩnh Gia làm mình vô cùng nhức đầu.
Sau khi về Lâm Vĩnh Gia liền dán mắt nhìn điện thoại, không thấy tin nhắn từ Mục Cao Cách, xem ra Đinh Cảnh không nói rõ đồ ăn từ đâu.
Có điều cậu cũng không lo lắng, dẫu sao chẳng có gì quan trọng hơn thân thể Mục Cao Cách, huống hồ cậu đến công ty Mục Cao Cách cũng không phải thật sự tốn công vô ích, ngoại trừ bày tỏ quan tâm với Mục Cao Cách thì còn có mục đích khác nữa.
Ngày thứ tư Lâm Vĩnh Gia đưa cơm, sau khi gật đầu chào hỏi với các nữ tiếp tân liền quen đường quen nẻo vào thang máy.
Do Lâm Vĩnh Gia luôn biểu hiện rất nhã nhặn nên các nữ tiếp tân rốt cuộc không nhịn được lòng buôn dưa bắt đầu mồm năm miệng mười tranh cãi mối quan hệ giữa quý công tử thường xuất hiện ở công ty với ông chủ nhà mình.
"Mấy bà nói xem giữa Lâm tiên sinh và ông chủ có quan hệ gì hay không ~"
"Tui thấy khả năng cao đó nha, bá tổng thô bạo công và quý công tử ôn hòa thụ đừng cute thế chứ!"
"Tui càng thích kiểu mạnh mẽ chiếm đoạt hơn, dù sao tổng giám đốc của chúng ta thoạt trông hết sức hung bạo, muốn thấy ngài Lâm bị làm tới ứ ừ ư."
"Tui trả tiền dầu cho bà, lái xe tiếp đi, đừng dừng!"
"Lúc trước ngài Lâm chưa từng xuất hiện ở công ty, vậy là gần đây bọn họ mới xác định quan hệ ư? Chẳng lẽ quen biết từ tiệc rượu khi trước?"
"Ngài Lâm? Người mấy bà nói có phải anh đẹp trai mang cặp giữ ấm kia không?"
Hiện tại gần như toàn bộ nhân viên công ty đều đã biết Mục Cao Cách có một người bạn trai trông cực kỳ ôn nhu.
Trong tất cả các cuộc thảo luận không một ai nghi ngờ Lâm Vĩnh Gia chỉ là một minh tinh nhỏ bé được Mục Cao Cách bao nuôi thôi cả, đây là hiệu quả mà Lâm Vĩnh Gia muốn.
Lâm Vĩnh Gia đặc biệt thay bộ trang phục chính là nghĩ nếu hành động đưa cơm cho Mục Cao Cách của mình trái lại khiến thanh danh của anh bị hao tổn, vậy chuyện này không cách nào thành một chuyện tốt đẹp.
Hết thảy đơn giản đều trong dự đoán của cậu, kể cả Đinh Cảnh.
Đinh Cảnh nhìn hai cặp lồng giữ nhiệt Lâm Vĩnh Gia giao cho mình, khẽ xác nhận với cậu mấy hôm nay Mục Cao Cách ăn cơm đàng hoàng.
Mấy hôm trước Đinh Cảnh thậm chí còn suy đoán liệu Lâm Vĩnh Gia có cố tình phát ra âm thanh lớn để Mục Cao Cách chú ý không, thế nhưng Lâm Vĩnh Gia luôn biểu hiện rất điệu thấp.
"Vài ngày nay anh chắc hẳn cũng rất vất vả. Phần canh này cho anh, chú ý cơ thể nhé. Anh Mục cũng không muốn thiếu trợ lý toàn năng như anh đâu." Lâm Vĩnh Gia trỏ vào chiếc cặp lồng nhiều ra hôm nay, ý bảo Đinh Cảnh cái này cho anh ta.
Nói xong rời đi ngay, bộ dạng không chút để ý làm Đinh Cảnh có một tia tội lỗi vì hành vi biết rõ mà không báo vài bữa nay của mình.
Anh ta cầm cặp lồng vào văn phòng.
"Cơm đến rồi?" Sau khi Mục Cao Cách phát hiện ăn cơm đúng giờ, hiệu suất làm việc sẽ cao hơn thì không cần Đinh Cảnh giục giã hết lần này đến lần khác nữa, vả lại đồ ăn mấy hôm nay rất hợp khẩu vị của anh.
"Vâng..." Đinh Cảnh đưa cặp lồng cho Mục Cao Cách.
"Thực ra cơm mấy bữa nay đều do Lâm Vĩnh Gia làm rồi đưa qua." Đinh Cảnh nói, cúi đầu, không có mặt mũi nhìn Mục Cao Cách.
Tay cầm cặp lồng của Mục Cao Cách khẽ dừng, vô thức nhìn điện thoại mình.
Đã lâu Lâm Vĩnh Gia không mỗi ngày gửi nhiều tin nhắn như dạo đầu nữa, Mục Cao Cách vốn tưởng cậu đã chán diễn trò trước mặt mình, hai người sẽ quay về mối quan hệ giới hạn trong xác thịt bình thường nhất.
Nói cho cùng ấy mới là lẽ thường, ai sẽ thật lòng yêu một kẻ thô kệch không biết tình thú chứ? Nhưng giờ nghĩ tới, mấy hôm nay cậu không gửi tin nhắn cho mình vì biết mình bận, tận lực không quấy rầy mình sao?
Mục Cao Cách uống một ngụm canh vẫn ấm áp như cũ, trong lúc nhất thời không nói rõ được suy nghĩ trong đầu. Ban đầu anh chỉ coi Lâm Vĩnh Gia là một minh tinh nhỏ hơi lố, tất thảy lời yêu câu thương đều là mẽ ngoài. Giờ đây bỗng nhiên cảm nhận được sự săn sóc im lặng của cậu, trong lòng chẳng hiểu sao lại có chút buông lỏng.
Lời tác giả: Lâm Vĩnh Gia: Chờ đi, tiếp theo tui sẽ bắt đầu lên con đường yêu đương quên lối về! Xin mội người bỏ qua cho (chắp tay)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.