Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh
Chương 5
Mục Thang Phạn Hàm
12/01/2023
Phim vườn trường còn chưa bắt đầu quay, người đại diện bị chuyện Lâm Vĩnh Gia chọn một nhân vật nhỏ như vậy khiến cho kinh ngạc cực kỳ. Còn đặc biệt gọi tới xác nhận.
"Cậu muốn diễn vai ấy thật?" Người đại diện chị Lâm thật sự bó tay đối với kiểu minh tinh nhỏ không có chí tiến lên như Lâm Vĩnh Gia, vậy chẳng phải đùi ôm uổng phí sao?
"Phải, kỹ thuật diễn của em kém thế, diễn nhân vật khác cũng chỉ là tìm mắng thôi, thế cần gì ôm khó chịu vào mình chứ."
"Cậu đúng là tổ tông, nếu đã không muốn diễn xuất thì đúng lúc gần đây công ty đang phát triển người mới trên lĩnh vực phát sóng trực tiếp, cậu có thể thử theo hướng này." Chị Lâm cảm thấy một minh tinh nhỏ không có tác phẩm nào như Lâm Vĩnh Gia đổi hướng phát triển cũng được.
"Dạ, em sẽ suy nghĩ, cảm ơn chị Lâm."
Chị Lâm là người đại diện mới mà Mục Cao Cách tìm cho cậu. Người đại diện ban đầu, Lâm Vĩnh Gia tuy rất cảm tạ gã vì đã giật dây bắc cầu cho cậu và Mục Cao Cách, thế nhưng đẩy nghệ sĩ trong tay mình ra mang tới tận cửa cho người ta dùng luật ngầm. Loại nhân phẩm như thế vẫn thật khiến lên án, Mục Cao Cách cũng nghĩ vậy nên chưa nói gì với Lâm Vĩnh Gia đã đổi một người đại diện tương đối sạch sẽ trong vòng cho cậu.
Mặc dầu tính cách Mục Cao Cách có vẻ không tốt, nhưng thật ra lại là một người rất dịu dàng đó chớ, Lâm Vĩnh Gia nghĩ đến Mục Cao Cách liền si ngốc cười hì hì hì.
Mới đây bên phía Mục Cao Cách dường như đã qua thời điểm bận rộn nhất cho dự án hợp tác, tuy vẫn bận không rảnh về nhà, nhưng tốc độ reply tin nhắn Lâm Vĩnh Gia đã nhanh hơn nhiều.
Hôm nay Lâm Vĩnh Gia làm biếng, cả sáng nằm ườn không dậy. Lúc giữa trưa nhắn cho Mục Cao Cách cái tin rằng trưa nay không có cơm, ngay sau đó liền nhận được điện thoại của Mục Cao Cách.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Mục Cao Cách chờ mãi chờ mãi cũng không đợi được Lâm Vĩnh Gia đưa cơm lại đây, còn tưởng minh tinh nhỏ gặp chuyện gì trên đường.
"Không sao ạ, em chỉ lười thôi." Lâm Vĩnh Gia nằm trên giường duỗi người, rồi lại ôm chăn lăn một vòng.
"Lười?! Em có phải lấy được tài nguyền là bay ngay không?"
Cảm giác đói và lo lắng cho Lâm Vĩnh Gia khiến Mục Cao Cách có phần khó kiểm soát cảm xúc. Kỳ thật vừa thốt lời, anh đã hơi hối hận, ngẫm kỹ lại thì việc đưa cơm xác thật không thuộc bổn phận của Lâm Vĩnh Gia, nhưng tính tình Mục Cao Cách lại khiến anh không thể nào vì thế mà cúi đầu.
Bụng Mục Cao Cách bực bội ùng ục càu nhàu. Vì trong khoảng thời gian này ngày nào Lâm Vĩnh Gia cũng tới đưa cơm nên Đinh Cảnh đã quen không chuẩn bị bữa trưa và tối cho anh.
Tâm tình vốn tuyệt vời nhờ nghỉ ngơi thoải mái cả sáng của Lâm Vĩnh Gia bị Mục Cao Cách nói cho lơ tơ mơ.
"Anh... Sao đột nhiên anh dữ thế?" Lâm Vĩnh Gia cười hơi miễn cưỡng, cậu cực lực tự nhủ, Mục Cao Cách hung dữ như vậy là bởi lo lắng cho cậu mà thôi.
"Dữ? Lâm Vĩnh Gia, vì sao tôi phải nói cho em?"
Mục Cao Cách hiểu tính mình, thế nhưng anh cứ không muốn nghe Lâm Vĩnh Gia bảo mình dữ.
"Mục Cao Cách."
"Gì?"
Lâm Vĩnh Gia chợt muốn hỏi nếu đối diện anh là Hứa Thanh Như, anh có dữ thế này không, nhưng hiện tại đến Hứa Thanh Như là ai Mục Cao Cách cũng chẳng hay.
"Mục Cao Cách..."
Mắt Lâm Vĩnh Gia mất tiêu cự nhìn trần nhà, thẫn thờ nhẩm cái tên này.
Lâm Vĩnh Gia không biết giờ cậu gọi Mục Cao Cách, rốt cuộc là Mục Cao Cách sống chân thật ở đầu kia điện thoại, hay nam phụ làm mình mê muội trong tiểu thuyết kia.
Có lẽ vì tính cách khác nhau dẫn tới hình thức ở chung khác biệt, cũng có thể là Mục Cao Cách chỉ thích kiểu tính cách thanh cao giống Hứa Thanh Như, Mục Cao Cách trong tiểu thuyết chưa từng nặng lời với Hứa Thanh Như.
Vậy nên vào lúc Mục Cao Cách đang tức giận với cậu, Lâm Vĩnh Gia buồn vô cùng, bỗng nhiên có chút mê man, Mục Cao Cách cậu tâm niệm sau khi biến thành người sống sờ sờ, thực sự vẫn là người mình thích ư?
Vào lúc giọng điệu Lâm Vĩnh Gia nhẹ bẫng nhẩm tên mình, lòng Mục Cao Cách thình lình bị đâm một cái, thầm nghĩ minh tinh nhỏ có phải lại định tác oai tác quái hay chăng, thế nhưng ngữ điệu vẫn mềm xuống.
"Gọi tôi làm gì?"
"Không có gì, rất xin lỗi, em tắt trước nhé." Đáy lòng Lâm Vĩnh Gia đang lộn tùng phèo nên đến lời tạm biệt còn chưa nói đã cúp.
Lại nhìn căn phòng này, Lâm Vĩnh Gia đột nhiên cảm thấy xa lạ quá. Mục Cao Cách là thứ duy nhất gắn liền cậu với thế giới này, Lâm Vĩnh Gia phát hiện bản thân thậm chí có thể xem như sống ở thế giới hoàn toàn xa lạ này vì Mục Cao Cách.
Khi cậu phát hiện Mục Cao Cách chẳng hề giống tưởng tượng, Lâm Vĩnh Gia cảm giác sự gắn kết giữa mình và thế giới đã bị cắt đứt. Cậu mất đi mục tiêu sống ở thế giới này, không có nơi để về, cũng chẳng có phương hướng cho tương lai.
Chuyện khiến Mục Cao Cách yêu cậu dường như cũng có vẻ xa vời vợi. Mục Cao Cách hiện tại chỉ coi cậu như người tình nhỏ nấu ăn ngon, chẳng thế đã không vì chuyện này mà tức giận với mình.
Cũng vì chuyện này mà Lâm Vĩnh Gia mê man rất lâu, càng nghĩ càng giận, một 0 có diện mạo tinh xảo, làn da trắng nõn trắng nà, phẩm vị tao nhã, thông minh khéo tay như mình, thế mà giờ lại bị Mục Cao Cách sai bảo thành mẹ già.
"Mục Cao Cách cặn bã!" Lâm Vĩnh Gia túm gối của Mục Cao Cách nện mạnh xuống giường, chiếc gối mềm mại rơi trên nệm không tạo ra âm thanh gì.
Đột nhiên càng thấy tức.
Lâm Vĩnh Gia lập tức cầm điện thoại bấm gọi Mục Cao Cách.
Khi tiếng chuông vang lên, Mục Cao Cách còn đang hồi tưởng giọng nói nhẹ tênh gọi "Mục Cao Cách" vừa nãy của Lâm Vĩnh Gia, trong lòng cảm thấy có phần hụt hẫng.
Cậu ta sao thế nhỉ, dáng vẻ trông sao khổ sở như vậy... Thôi thôi, một người đàn ông đích thực như mình, hà tất phải phát cáu với một nhóc yêu tinh đắp mặt nạ, không được thật thì xin lỗi cậu.
"Mục Cao Cách đồ khốn nạn nhà anh! Anh coi em thành cái gì hả!" Lâm Vĩnh Gia từ trên giường đứng phắt dậy nằm gia tăng khí thế, tuy rằng Mục Cao Cách không thấy đầu này điện thoại.
Mục Cao Cách bị một tràng mắng ập vào mặt ngược lại vui vẻ: "Tôi coi cậu là gì? Đương nhiên là người tình nhỏ rồi, người ngon mà nấu cơm cũng ngon."
"Ăn ăn ăn, anh cầm tinh lợn à?" Lâm Vĩnh Gia phát hiện bản thân không biết cách mắng người, càng tức hơn.
"Được rồi, được rồi, ban nãy là tôi sai. Tôi đã nặng lời, đừng giận, hử?" Mục Cao Cách thả nhẹ giọng điệu mình, sau cùng còn đặc biệt kèm thêm chữ "hử", dù xem như nhận lỗi cũng muốn làm nổi bật khí chất tổng giám đốc bá đạo của mình.
Ngữ điệu Mục Cao Cách mềm xuống, sự tủi thân trong lòng Lâm Vĩnh Gia nháy mắt vượt phẫn nộ, tuôn hết ra.
Cậu lau nước mắt: "Em bị anh chọc tức chết rồi, em không thích anh nữa."
Nhớ lại ban nãy sản sinh đủ loại cảm xúc tiêu cực với thế giới này, Lâm Vĩnh Gia được dỗ dành cũng chẳng mấy vui vẻ hơn, cũng tại Mục Cao Cách đột nhiên hung dữ như thế với mình.
Nghe câu thích nghẹn ngào của Lâm Vĩnh Gia ở đầu kia, ngực Mục Cao Cách mềm nhũn, không rảnh để nghĩ xem rốt cuộc là thật hay giả, chỉ muốn dỗ dành bé minh tinh nói thích mình này thôi.
"Em giở trò cáu kỉnh với tôi thế kia mà còn nói thích tôi?" Mục Cao Cách đùa Lâm Vĩnh Gia, mong cậu cười một cái.
Lâm Vĩnh Gia đứng mệt thì ngồi lại giường, nghe thấy lời này của anh, cậu cảm thấy bản thân cần đảm đương người hướng dẫn nhân sinh uốn nắn quan niệm tình yêu của Mục Cao Cách đôi chút.
"Anh có hiểu sai gì về chuyện yêu đương hả? Em thích anh thì suốt ngày phải ngóng trông anh, giặt quần áo nấu cơm bưng trà rót nước cho anh à?"
"Giặt quần áo đã có máy giặt, vả lại em cũng đâu bưng trà rót nước nhỉ..."
"Anh đừng ngắt lời em! Em thích anh, em muốn đối tốt với anh, cho nên trước kia em sẵn sàng đưa cơm cho anh. Nhưng hôm nay em làm biếng, không muốn đưa thì không đưa."
"Vậy em không thích tôi?" Mục Cách Cách nhìn Đinh Cảnh bước vào, đưa văn kiện đã phê duyệt xong vào buổi sáng cho anh ta rồi tiếp tục gọi điện với Lâm Vĩnh Gia.
Vẻ mặt Đinh Cảnh phức tạp nghe Mục Cao Cách nói chuyện điện thoại, sếp Mục đang nói chuyện điện thoại với Lâm Vĩnh Gia à? Cái nội dung này nghe làm sao nghe giống cặp đôi nhỏ tán tỉnh ve vãn nhau thế nhở?
"Thích chứ, nhưng em chẳng cần làm khó bản thân để chứng tỏ em thích anh." Lâm Vĩnh Gia sờ nước mắt trên mặt mình, nghĩ bụng chốc nữa phải uống nước đá bù đống nước mắt đã rơi.
"Rồi rồi, em chỉ lắm lí do." Mục Cao Cách thấy cảm xúc cậu dường như đã ổn định, lòng liền thả lỏng.
"Lời giữa trưa của anh đã xúc phạm em, tuần này em sẽ không đưa cơm cho anh, anh cứ đúng giờ ăn cơm hộp đi!" Lâm Vĩnh Gia biệt nữu quan tâm Mục Cao Cách rồi tắt máy, cuối cùng cũng có một lần cậu cúp Mục Cao Cách, vớt lại được chút mặt mũi.
Bị Lâm Vĩnh Gia cúp máy, lòng Mục Cao Cách hẵng còn quanh quẩn chuyện Lâm Vĩnh Gia nói thích mình nên nghe thấy điện thoại vang tiếng tút tút tút cũng không tức giận.
"Chậc, tính tình cũng lớn đấy."
Lâm Vĩnh Gia cúp máy kỳ thật cũng không hề khí phách như đã biểu hiện, một khi bình tĩnh lại, cậu lại không nhịn được bắt đầu nghĩ về Mục Cao Cách.
Thích hay không, là thích con người anh ấy hay tưởng tượng của bản thân, ý nghĩa tồn tại của mình ở thế giới này là gì.
Lâm Vĩnh Gia cuồng yêu vò tóc, vấn đề Lâm Vĩnh Gia bối rối nhất chính là: Bản thân rốt cuộc thích Mục Cao Cách sống sờ sờ, hay nam hai hoàn hảo được xây dựng trong lòng.
"Ha ha ha ha nam hai hoàn hảo..."
Lâm Vĩnh Gia bị từ hình dung của mình làm sốc tận óc, sao cậu lại dùng từ hoàn hảo để miêu tả Mục Cao Cách tính cách gắt gỏng, tên khốn theo chủ nghĩa đàn ông nhỉ.
||||| Truyện đề cử: Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ |||||
Cười xong Lâm Vĩnh Gia dứt khoát không xoắn xuýt nữa, thích hay không thì chẳng phải ở chung là biết sao, nếu đến khi ấy ảo tưởng tan vỡ thật, thế giới này có biết bao trai tơ chờ tán mình kìa.
Dù sao cũng là thế giới tiểu thuyết, tin chắc rằng bên trong dẫu có là anh đẹp trai qua đường thì cũng toàn người tài đại khí thô.
Lâm Vĩnh Gia uống ừng ực ừng ực cốc nước, đầu còn nghĩ nếu Mục Cao Cách không nói quá đáng với mình như thế thì mình vẫn sẽ rất thích anh. Về phần chủ nghĩa đàn ông gì gì đó, đôi khi vẫn rất đàn ông, một vài ý nghĩ cổ hủ mình có thể giúp ảnh sửa.
Đặt cốc nước xuống, Lâm Vĩnh Gia nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ sát đất, cảm thấy mình đích xác nên tìm chút chuyện để làm, bằng không mỗi ngày như oán phụ nơi khuê phòng, chờ Mục Cao Cách lâm hạnh thì không bệnh cũng ngộp ra bệnh.
Nhớ tới đề nghị phát sóng trực tiếp lúc trước chị Lâm từng giới thiệu, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy ấy cũng có thể coi là một biện pháp khả thi, bản thân hoàn toàn có thể tiếp tục công việc ngày trước ở thế giới này. Còn con đường giới showbiz, Lâm Vĩnh Gia chả thèm nghĩ tới, chán chán thì diễn một vai, dù sao cũng chẳng thể coi là công việc chính thức.
Chung quy lại toàn bộ giải thưởng diễn xuất trong thế giới này, vài năm nữa ước chừng sẽ được thụ chính thầu hết, nếu mình theo con đường ấy thì chẳng phải là vội tìm ngược à.
"Cậu muốn diễn vai ấy thật?" Người đại diện chị Lâm thật sự bó tay đối với kiểu minh tinh nhỏ không có chí tiến lên như Lâm Vĩnh Gia, vậy chẳng phải đùi ôm uổng phí sao?
"Phải, kỹ thuật diễn của em kém thế, diễn nhân vật khác cũng chỉ là tìm mắng thôi, thế cần gì ôm khó chịu vào mình chứ."
"Cậu đúng là tổ tông, nếu đã không muốn diễn xuất thì đúng lúc gần đây công ty đang phát triển người mới trên lĩnh vực phát sóng trực tiếp, cậu có thể thử theo hướng này." Chị Lâm cảm thấy một minh tinh nhỏ không có tác phẩm nào như Lâm Vĩnh Gia đổi hướng phát triển cũng được.
"Dạ, em sẽ suy nghĩ, cảm ơn chị Lâm."
Chị Lâm là người đại diện mới mà Mục Cao Cách tìm cho cậu. Người đại diện ban đầu, Lâm Vĩnh Gia tuy rất cảm tạ gã vì đã giật dây bắc cầu cho cậu và Mục Cao Cách, thế nhưng đẩy nghệ sĩ trong tay mình ra mang tới tận cửa cho người ta dùng luật ngầm. Loại nhân phẩm như thế vẫn thật khiến lên án, Mục Cao Cách cũng nghĩ vậy nên chưa nói gì với Lâm Vĩnh Gia đã đổi một người đại diện tương đối sạch sẽ trong vòng cho cậu.
Mặc dầu tính cách Mục Cao Cách có vẻ không tốt, nhưng thật ra lại là một người rất dịu dàng đó chớ, Lâm Vĩnh Gia nghĩ đến Mục Cao Cách liền si ngốc cười hì hì hì.
Mới đây bên phía Mục Cao Cách dường như đã qua thời điểm bận rộn nhất cho dự án hợp tác, tuy vẫn bận không rảnh về nhà, nhưng tốc độ reply tin nhắn Lâm Vĩnh Gia đã nhanh hơn nhiều.
Hôm nay Lâm Vĩnh Gia làm biếng, cả sáng nằm ườn không dậy. Lúc giữa trưa nhắn cho Mục Cao Cách cái tin rằng trưa nay không có cơm, ngay sau đó liền nhận được điện thoại của Mục Cao Cách.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Mục Cao Cách chờ mãi chờ mãi cũng không đợi được Lâm Vĩnh Gia đưa cơm lại đây, còn tưởng minh tinh nhỏ gặp chuyện gì trên đường.
"Không sao ạ, em chỉ lười thôi." Lâm Vĩnh Gia nằm trên giường duỗi người, rồi lại ôm chăn lăn một vòng.
"Lười?! Em có phải lấy được tài nguyền là bay ngay không?"
Cảm giác đói và lo lắng cho Lâm Vĩnh Gia khiến Mục Cao Cách có phần khó kiểm soát cảm xúc. Kỳ thật vừa thốt lời, anh đã hơi hối hận, ngẫm kỹ lại thì việc đưa cơm xác thật không thuộc bổn phận của Lâm Vĩnh Gia, nhưng tính tình Mục Cao Cách lại khiến anh không thể nào vì thế mà cúi đầu.
Bụng Mục Cao Cách bực bội ùng ục càu nhàu. Vì trong khoảng thời gian này ngày nào Lâm Vĩnh Gia cũng tới đưa cơm nên Đinh Cảnh đã quen không chuẩn bị bữa trưa và tối cho anh.
Tâm tình vốn tuyệt vời nhờ nghỉ ngơi thoải mái cả sáng của Lâm Vĩnh Gia bị Mục Cao Cách nói cho lơ tơ mơ.
"Anh... Sao đột nhiên anh dữ thế?" Lâm Vĩnh Gia cười hơi miễn cưỡng, cậu cực lực tự nhủ, Mục Cao Cách hung dữ như vậy là bởi lo lắng cho cậu mà thôi.
"Dữ? Lâm Vĩnh Gia, vì sao tôi phải nói cho em?"
Mục Cao Cách hiểu tính mình, thế nhưng anh cứ không muốn nghe Lâm Vĩnh Gia bảo mình dữ.
"Mục Cao Cách."
"Gì?"
Lâm Vĩnh Gia chợt muốn hỏi nếu đối diện anh là Hứa Thanh Như, anh có dữ thế này không, nhưng hiện tại đến Hứa Thanh Như là ai Mục Cao Cách cũng chẳng hay.
"Mục Cao Cách..."
Mắt Lâm Vĩnh Gia mất tiêu cự nhìn trần nhà, thẫn thờ nhẩm cái tên này.
Lâm Vĩnh Gia không biết giờ cậu gọi Mục Cao Cách, rốt cuộc là Mục Cao Cách sống chân thật ở đầu kia điện thoại, hay nam phụ làm mình mê muội trong tiểu thuyết kia.
Có lẽ vì tính cách khác nhau dẫn tới hình thức ở chung khác biệt, cũng có thể là Mục Cao Cách chỉ thích kiểu tính cách thanh cao giống Hứa Thanh Như, Mục Cao Cách trong tiểu thuyết chưa từng nặng lời với Hứa Thanh Như.
Vậy nên vào lúc Mục Cao Cách đang tức giận với cậu, Lâm Vĩnh Gia buồn vô cùng, bỗng nhiên có chút mê man, Mục Cao Cách cậu tâm niệm sau khi biến thành người sống sờ sờ, thực sự vẫn là người mình thích ư?
Vào lúc giọng điệu Lâm Vĩnh Gia nhẹ bẫng nhẩm tên mình, lòng Mục Cao Cách thình lình bị đâm một cái, thầm nghĩ minh tinh nhỏ có phải lại định tác oai tác quái hay chăng, thế nhưng ngữ điệu vẫn mềm xuống.
"Gọi tôi làm gì?"
"Không có gì, rất xin lỗi, em tắt trước nhé." Đáy lòng Lâm Vĩnh Gia đang lộn tùng phèo nên đến lời tạm biệt còn chưa nói đã cúp.
Lại nhìn căn phòng này, Lâm Vĩnh Gia đột nhiên cảm thấy xa lạ quá. Mục Cao Cách là thứ duy nhất gắn liền cậu với thế giới này, Lâm Vĩnh Gia phát hiện bản thân thậm chí có thể xem như sống ở thế giới hoàn toàn xa lạ này vì Mục Cao Cách.
Khi cậu phát hiện Mục Cao Cách chẳng hề giống tưởng tượng, Lâm Vĩnh Gia cảm giác sự gắn kết giữa mình và thế giới đã bị cắt đứt. Cậu mất đi mục tiêu sống ở thế giới này, không có nơi để về, cũng chẳng có phương hướng cho tương lai.
Chuyện khiến Mục Cao Cách yêu cậu dường như cũng có vẻ xa vời vợi. Mục Cao Cách hiện tại chỉ coi cậu như người tình nhỏ nấu ăn ngon, chẳng thế đã không vì chuyện này mà tức giận với mình.
Cũng vì chuyện này mà Lâm Vĩnh Gia mê man rất lâu, càng nghĩ càng giận, một 0 có diện mạo tinh xảo, làn da trắng nõn trắng nà, phẩm vị tao nhã, thông minh khéo tay như mình, thế mà giờ lại bị Mục Cao Cách sai bảo thành mẹ già.
"Mục Cao Cách cặn bã!" Lâm Vĩnh Gia túm gối của Mục Cao Cách nện mạnh xuống giường, chiếc gối mềm mại rơi trên nệm không tạo ra âm thanh gì.
Đột nhiên càng thấy tức.
Lâm Vĩnh Gia lập tức cầm điện thoại bấm gọi Mục Cao Cách.
Khi tiếng chuông vang lên, Mục Cao Cách còn đang hồi tưởng giọng nói nhẹ tênh gọi "Mục Cao Cách" vừa nãy của Lâm Vĩnh Gia, trong lòng cảm thấy có phần hụt hẫng.
Cậu ta sao thế nhỉ, dáng vẻ trông sao khổ sở như vậy... Thôi thôi, một người đàn ông đích thực như mình, hà tất phải phát cáu với một nhóc yêu tinh đắp mặt nạ, không được thật thì xin lỗi cậu.
"Mục Cao Cách đồ khốn nạn nhà anh! Anh coi em thành cái gì hả!" Lâm Vĩnh Gia từ trên giường đứng phắt dậy nằm gia tăng khí thế, tuy rằng Mục Cao Cách không thấy đầu này điện thoại.
Mục Cao Cách bị một tràng mắng ập vào mặt ngược lại vui vẻ: "Tôi coi cậu là gì? Đương nhiên là người tình nhỏ rồi, người ngon mà nấu cơm cũng ngon."
"Ăn ăn ăn, anh cầm tinh lợn à?" Lâm Vĩnh Gia phát hiện bản thân không biết cách mắng người, càng tức hơn.
"Được rồi, được rồi, ban nãy là tôi sai. Tôi đã nặng lời, đừng giận, hử?" Mục Cao Cách thả nhẹ giọng điệu mình, sau cùng còn đặc biệt kèm thêm chữ "hử", dù xem như nhận lỗi cũng muốn làm nổi bật khí chất tổng giám đốc bá đạo của mình.
Ngữ điệu Mục Cao Cách mềm xuống, sự tủi thân trong lòng Lâm Vĩnh Gia nháy mắt vượt phẫn nộ, tuôn hết ra.
Cậu lau nước mắt: "Em bị anh chọc tức chết rồi, em không thích anh nữa."
Nhớ lại ban nãy sản sinh đủ loại cảm xúc tiêu cực với thế giới này, Lâm Vĩnh Gia được dỗ dành cũng chẳng mấy vui vẻ hơn, cũng tại Mục Cao Cách đột nhiên hung dữ như thế với mình.
Nghe câu thích nghẹn ngào của Lâm Vĩnh Gia ở đầu kia, ngực Mục Cao Cách mềm nhũn, không rảnh để nghĩ xem rốt cuộc là thật hay giả, chỉ muốn dỗ dành bé minh tinh nói thích mình này thôi.
"Em giở trò cáu kỉnh với tôi thế kia mà còn nói thích tôi?" Mục Cao Cách đùa Lâm Vĩnh Gia, mong cậu cười một cái.
Lâm Vĩnh Gia đứng mệt thì ngồi lại giường, nghe thấy lời này của anh, cậu cảm thấy bản thân cần đảm đương người hướng dẫn nhân sinh uốn nắn quan niệm tình yêu của Mục Cao Cách đôi chút.
"Anh có hiểu sai gì về chuyện yêu đương hả? Em thích anh thì suốt ngày phải ngóng trông anh, giặt quần áo nấu cơm bưng trà rót nước cho anh à?"
"Giặt quần áo đã có máy giặt, vả lại em cũng đâu bưng trà rót nước nhỉ..."
"Anh đừng ngắt lời em! Em thích anh, em muốn đối tốt với anh, cho nên trước kia em sẵn sàng đưa cơm cho anh. Nhưng hôm nay em làm biếng, không muốn đưa thì không đưa."
"Vậy em không thích tôi?" Mục Cách Cách nhìn Đinh Cảnh bước vào, đưa văn kiện đã phê duyệt xong vào buổi sáng cho anh ta rồi tiếp tục gọi điện với Lâm Vĩnh Gia.
Vẻ mặt Đinh Cảnh phức tạp nghe Mục Cao Cách nói chuyện điện thoại, sếp Mục đang nói chuyện điện thoại với Lâm Vĩnh Gia à? Cái nội dung này nghe làm sao nghe giống cặp đôi nhỏ tán tỉnh ve vãn nhau thế nhở?
"Thích chứ, nhưng em chẳng cần làm khó bản thân để chứng tỏ em thích anh." Lâm Vĩnh Gia sờ nước mắt trên mặt mình, nghĩ bụng chốc nữa phải uống nước đá bù đống nước mắt đã rơi.
"Rồi rồi, em chỉ lắm lí do." Mục Cao Cách thấy cảm xúc cậu dường như đã ổn định, lòng liền thả lỏng.
"Lời giữa trưa của anh đã xúc phạm em, tuần này em sẽ không đưa cơm cho anh, anh cứ đúng giờ ăn cơm hộp đi!" Lâm Vĩnh Gia biệt nữu quan tâm Mục Cao Cách rồi tắt máy, cuối cùng cũng có một lần cậu cúp Mục Cao Cách, vớt lại được chút mặt mũi.
Bị Lâm Vĩnh Gia cúp máy, lòng Mục Cao Cách hẵng còn quanh quẩn chuyện Lâm Vĩnh Gia nói thích mình nên nghe thấy điện thoại vang tiếng tút tút tút cũng không tức giận.
"Chậc, tính tình cũng lớn đấy."
Lâm Vĩnh Gia cúp máy kỳ thật cũng không hề khí phách như đã biểu hiện, một khi bình tĩnh lại, cậu lại không nhịn được bắt đầu nghĩ về Mục Cao Cách.
Thích hay không, là thích con người anh ấy hay tưởng tượng của bản thân, ý nghĩa tồn tại của mình ở thế giới này là gì.
Lâm Vĩnh Gia cuồng yêu vò tóc, vấn đề Lâm Vĩnh Gia bối rối nhất chính là: Bản thân rốt cuộc thích Mục Cao Cách sống sờ sờ, hay nam hai hoàn hảo được xây dựng trong lòng.
"Ha ha ha ha nam hai hoàn hảo..."
Lâm Vĩnh Gia bị từ hình dung của mình làm sốc tận óc, sao cậu lại dùng từ hoàn hảo để miêu tả Mục Cao Cách tính cách gắt gỏng, tên khốn theo chủ nghĩa đàn ông nhỉ.
||||| Truyện đề cử: Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ |||||
Cười xong Lâm Vĩnh Gia dứt khoát không xoắn xuýt nữa, thích hay không thì chẳng phải ở chung là biết sao, nếu đến khi ấy ảo tưởng tan vỡ thật, thế giới này có biết bao trai tơ chờ tán mình kìa.
Dù sao cũng là thế giới tiểu thuyết, tin chắc rằng bên trong dẫu có là anh đẹp trai qua đường thì cũng toàn người tài đại khí thô.
Lâm Vĩnh Gia uống ừng ực ừng ực cốc nước, đầu còn nghĩ nếu Mục Cao Cách không nói quá đáng với mình như thế thì mình vẫn sẽ rất thích anh. Về phần chủ nghĩa đàn ông gì gì đó, đôi khi vẫn rất đàn ông, một vài ý nghĩ cổ hủ mình có thể giúp ảnh sửa.
Đặt cốc nước xuống, Lâm Vĩnh Gia nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ sát đất, cảm thấy mình đích xác nên tìm chút chuyện để làm, bằng không mỗi ngày như oán phụ nơi khuê phòng, chờ Mục Cao Cách lâm hạnh thì không bệnh cũng ngộp ra bệnh.
Nhớ tới đề nghị phát sóng trực tiếp lúc trước chị Lâm từng giới thiệu, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy ấy cũng có thể coi là một biện pháp khả thi, bản thân hoàn toàn có thể tiếp tục công việc ngày trước ở thế giới này. Còn con đường giới showbiz, Lâm Vĩnh Gia chả thèm nghĩ tới, chán chán thì diễn một vai, dù sao cũng chẳng thể coi là công việc chính thức.
Chung quy lại toàn bộ giải thưởng diễn xuất trong thế giới này, vài năm nữa ước chừng sẽ được thụ chính thầu hết, nếu mình theo con đường ấy thì chẳng phải là vội tìm ngược à.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.