Chương 77
Nhật Tâm (Kili)
24/07/2024
Dường như anh trai và Mục Ý không biết Hứa Quân Dục đưa tôi đến đây. Suốt mấy ngày nay ngoài việc Quanh quẩn trong căn phòng này ra thì tôi không được đi đâu khác. Bên ngoài lúc nào cũng đều có hai tên binh lính canh gác rất nghiêm ngặt.
Không biết có phải do mang thai hay không,sức lực chiến đấu của tôi càng ngày càng giảm sút. Tôi rất có thể dễ dàng bị hai tên lính gác beta kia bắt về, hoàn toàn không chạy thoát được. Trừ lúc ăn cơm Hứa Quân Dục sẽ tới đây còn lạnh không.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tôi còn phải chịu cảnh này bao nhiêu lâu đây. Vừa thoát khỏi hoàng thái tử thì lại bị Hứa Quân Dục bắt về. Phía dưới là các binh lính tuần tra, cùng với một số nhân viên ở các chức vụ khác. (1
Còn đang ngẫm nghĩ xem thoát khỏi đây như nào, ở bên ngoài cửa đã có một trận ầm ĩ.
"Tại sao tôi không được vào chứ? Tôi chỉ gặp anh ấy một chút thôi."
"Không được, đây là mệnh lệnh của cấp trên rồi chúng tôi không thể làm trái lệnh."
Tôi ra mở cửa, Minh Dương liền trực tiếp mặt đối mặt với cậu ta lao đến nhưng bị binh sĩ ngăn cản.
"Cậu ấy là bạn của tôi.cho vào đi."
Nhận được lời xác nhận của tôi các binh sĩ mới cho vào. Minh Dương vừa vào liền ôm chầm lấy tôi.
"Huhu anh Thần may quá anh không sao, con cá chết tiệt kia vậy mà lại có thể vong ơn bội nghĩa phản bội anh bỏ đi như vậy."
Cái gif?!!Tôi đẩy mạnh Minh Dương ra.
"Cậu nói sao? Kai đã bỏ đi rồi?"
Minh Dương sụt sùi gật đầu.
Trái tim tôi như bị một tảng đá đè nặng, cả người như con robot đứng im tại chỗ. Kai đã thực sự rời bỏ tôi rồi. Mấy hôm nay tôi còn cho rằng Kai vẫn còn ở với Minh Dương, luôn mong chờ rời khỏi đây để có thể đến cạnh Kai.
Nhưng hắn đã đi rồi. C
Ha, mày bị ngốc sao Hứa Thần. Kai lấy lại trí nhớ đương nhiên là hắn phải quay về với biển cả chứ, đó là cội nguồn của hắn cơ mà.
"Phải rồi anh Thần, chắc có lẽ là em phải đi rồi. Hôm nay là lần cuối chúng ta gặp nhau."
Tôi ngơ ngác nhìn Minh Dương, cậu ấy đã phải đi rồi sao? Hình như cũng đã tầm khoảng một tháng, đến lúc theo giao ước của hai bên là Minh Dương sẽ rời đi.
"Cậu..."
Nhìn vẻ mặt mất mát của Minh Dương, có vẻ cậu ấy cũng không muốn đi.
"Xin lỗi anh Thần, mấy hôm nay em đã làm phiền anh nhiều rồi. Sau này anh nhất định phải sống thật tốt đó..."
Một giọt nước rơi xuống từ khóe mắt Minh Dương, tôi đưa tay ra lau đi.
"Cậu cũng vậy."
Không biết vì sao nhưng Minh Dương khiến tôi thực sự cảm thấy rất quen thuộc, rất giống...
... Cảnh Nghi. (12
"Xong chưa?"
Bỗng một giọng nói uy nghiêm, thanh lãnh vang lên. Đại tướng Vĩ Kỷ không biết đã đứng đấy từ bao lâu, đôi mắt không ngừng gắt gao dán về phía này.
"Đại Tướng-
Cả cơ thể tôi bỗng bị kéo xuống, cổ áo bị siết chặt theo quán tính tôi không thể không cúi đầu, một thứ gì đó mềm mại khẽ chạm vào môi tôi.
"Không được quên em đâu đấy."
Đại tướng Vĩ Kỷ ngay lập tức tiến lại kéo Minh Dương ra đôi mắt sắc lạnh như đao liếc nhìn tôi.
Vừa rồi Minh Dương hôn tôi? Nhưng tại sao chứ...
Pheromone hung mãnh của alpha dần dần toả ra. Vĩ Kỷ siết chặt lấy eo Minh Dương, khuôn mặt âm u lạnh lùng nhìn cậu ấy.
"Em cũng lớn mật quá nhỉ?"
"Không bằng anh đại tướng~"
Minh Dương ngả ngớn đáp trả lại, sắc đại tướng càng đen hơn. Vĩ Kỷ kéo lấy Minh Dương rời đi, trước khi đi hắn còn quay lại nhìn tôi đầy ẩn ý.
"Hứa Thần, hiện tại cậu nên lo cho bản thân trước đi thì hơn đừng có lo chuyện bao đồng."
Nói xong đại tướng Vĩ Kỷ liền rời đi với Minh Dương. Căn phòng lại quay trở lại sự tĩnh lặng vốn có của nó. Tôi nhẹ nhàng sờ lên môi mình.
Xem ra Minh Dương thực sự là người kia.
Tôi mở tivi lên, mấy hôm nay ngoài việc xem ti vi với nằm không ở trong phòng ra thì tôi chả làm việc gì khác.
Tin tức hôm nay có chút đặc biệt, lần này hoàng thái tử lại lên ngôi nhanh hơn so với kiếp trước. Hiện tại toàn thủ đô và đế quốc đều đang ăn mừng chuyện này.
Không đúng, sao mọi việc lại đi theo hướng này chứ, không lẽ do tôi trọng sinh nên mọi chuyện mới xảy ra theo một quỹ đạo khác. Nhìn hoàng đế vẻ mặt phờ phạc không sức sống khiến tôi sinh nghi. Đôi mắt hoàng đế trông rất lạ, nhưng lạ chỗ nào tôi lại không thể nói rõ. Cứ như là ngài ấy đang bị ai điều khiển vậy.
Đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra, Hứa Quân Dục hôm nay lại đến sớm hơn mọi ngày. Hứa Quân Dục cởi áo khoác rồi vứt sang một bên. Hắn trông có vẻ rất mệt mỏi, cũng phải dù có là trợ lý thì lượng công việc cũng nhiều không khác gì với đô đốc.
Hứa Quân Dục chuyển tầm mắt về phía ti vi, kh nhíu mày một cái.
"Anh rất có hứng thú với việc này sao?"
"Không, chỉ là tình cơ xem thôi."
Hứa Quân Dục không đáp lại,không khí trầm tĩnh một lúc tôi mới mở miệng.
"Hứa Quân Dục cậu định khi nào mới thả tôi đi."
Không biết có phải do mang thai hay không,sức lực chiến đấu của tôi càng ngày càng giảm sút. Tôi rất có thể dễ dàng bị hai tên lính gác beta kia bắt về, hoàn toàn không chạy thoát được. Trừ lúc ăn cơm Hứa Quân Dục sẽ tới đây còn lạnh không.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tôi còn phải chịu cảnh này bao nhiêu lâu đây. Vừa thoát khỏi hoàng thái tử thì lại bị Hứa Quân Dục bắt về. Phía dưới là các binh lính tuần tra, cùng với một số nhân viên ở các chức vụ khác. (1
Còn đang ngẫm nghĩ xem thoát khỏi đây như nào, ở bên ngoài cửa đã có một trận ầm ĩ.
"Tại sao tôi không được vào chứ? Tôi chỉ gặp anh ấy một chút thôi."
"Không được, đây là mệnh lệnh của cấp trên rồi chúng tôi không thể làm trái lệnh."
Tôi ra mở cửa, Minh Dương liền trực tiếp mặt đối mặt với cậu ta lao đến nhưng bị binh sĩ ngăn cản.
"Cậu ấy là bạn của tôi.cho vào đi."
Nhận được lời xác nhận của tôi các binh sĩ mới cho vào. Minh Dương vừa vào liền ôm chầm lấy tôi.
"Huhu anh Thần may quá anh không sao, con cá chết tiệt kia vậy mà lại có thể vong ơn bội nghĩa phản bội anh bỏ đi như vậy."
Cái gif?!!Tôi đẩy mạnh Minh Dương ra.
"Cậu nói sao? Kai đã bỏ đi rồi?"
Minh Dương sụt sùi gật đầu.
Trái tim tôi như bị một tảng đá đè nặng, cả người như con robot đứng im tại chỗ. Kai đã thực sự rời bỏ tôi rồi. Mấy hôm nay tôi còn cho rằng Kai vẫn còn ở với Minh Dương, luôn mong chờ rời khỏi đây để có thể đến cạnh Kai.
Nhưng hắn đã đi rồi. C
Ha, mày bị ngốc sao Hứa Thần. Kai lấy lại trí nhớ đương nhiên là hắn phải quay về với biển cả chứ, đó là cội nguồn của hắn cơ mà.
"Phải rồi anh Thần, chắc có lẽ là em phải đi rồi. Hôm nay là lần cuối chúng ta gặp nhau."
Tôi ngơ ngác nhìn Minh Dương, cậu ấy đã phải đi rồi sao? Hình như cũng đã tầm khoảng một tháng, đến lúc theo giao ước của hai bên là Minh Dương sẽ rời đi.
"Cậu..."
Nhìn vẻ mặt mất mát của Minh Dương, có vẻ cậu ấy cũng không muốn đi.
"Xin lỗi anh Thần, mấy hôm nay em đã làm phiền anh nhiều rồi. Sau này anh nhất định phải sống thật tốt đó..."
Một giọt nước rơi xuống từ khóe mắt Minh Dương, tôi đưa tay ra lau đi.
"Cậu cũng vậy."
Không biết vì sao nhưng Minh Dương khiến tôi thực sự cảm thấy rất quen thuộc, rất giống...
... Cảnh Nghi. (12
"Xong chưa?"
Bỗng một giọng nói uy nghiêm, thanh lãnh vang lên. Đại tướng Vĩ Kỷ không biết đã đứng đấy từ bao lâu, đôi mắt không ngừng gắt gao dán về phía này.
"Đại Tướng-
Cả cơ thể tôi bỗng bị kéo xuống, cổ áo bị siết chặt theo quán tính tôi không thể không cúi đầu, một thứ gì đó mềm mại khẽ chạm vào môi tôi.
"Không được quên em đâu đấy."
Đại tướng Vĩ Kỷ ngay lập tức tiến lại kéo Minh Dương ra đôi mắt sắc lạnh như đao liếc nhìn tôi.
Vừa rồi Minh Dương hôn tôi? Nhưng tại sao chứ...
Pheromone hung mãnh của alpha dần dần toả ra. Vĩ Kỷ siết chặt lấy eo Minh Dương, khuôn mặt âm u lạnh lùng nhìn cậu ấy.
"Em cũng lớn mật quá nhỉ?"
"Không bằng anh đại tướng~"
Minh Dương ngả ngớn đáp trả lại, sắc đại tướng càng đen hơn. Vĩ Kỷ kéo lấy Minh Dương rời đi, trước khi đi hắn còn quay lại nhìn tôi đầy ẩn ý.
"Hứa Thần, hiện tại cậu nên lo cho bản thân trước đi thì hơn đừng có lo chuyện bao đồng."
Nói xong đại tướng Vĩ Kỷ liền rời đi với Minh Dương. Căn phòng lại quay trở lại sự tĩnh lặng vốn có của nó. Tôi nhẹ nhàng sờ lên môi mình.
Xem ra Minh Dương thực sự là người kia.
Tôi mở tivi lên, mấy hôm nay ngoài việc xem ti vi với nằm không ở trong phòng ra thì tôi chả làm việc gì khác.
Tin tức hôm nay có chút đặc biệt, lần này hoàng thái tử lại lên ngôi nhanh hơn so với kiếp trước. Hiện tại toàn thủ đô và đế quốc đều đang ăn mừng chuyện này.
Không đúng, sao mọi việc lại đi theo hướng này chứ, không lẽ do tôi trọng sinh nên mọi chuyện mới xảy ra theo một quỹ đạo khác. Nhìn hoàng đế vẻ mặt phờ phạc không sức sống khiến tôi sinh nghi. Đôi mắt hoàng đế trông rất lạ, nhưng lạ chỗ nào tôi lại không thể nói rõ. Cứ như là ngài ấy đang bị ai điều khiển vậy.
Đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra, Hứa Quân Dục hôm nay lại đến sớm hơn mọi ngày. Hứa Quân Dục cởi áo khoác rồi vứt sang một bên. Hắn trông có vẻ rất mệt mỏi, cũng phải dù có là trợ lý thì lượng công việc cũng nhiều không khác gì với đô đốc.
Hứa Quân Dục chuyển tầm mắt về phía ti vi, kh nhíu mày một cái.
"Anh rất có hứng thú với việc này sao?"
"Không, chỉ là tình cơ xem thôi."
Hứa Quân Dục không đáp lại,không khí trầm tĩnh một lúc tôi mới mở miệng.
"Hứa Quân Dục cậu định khi nào mới thả tôi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.