Chương 81
Nhật Tâm (Kili)
26/07/2024
Thấy tình hình quá căng thẳng tôi liền đứng ra hòa giải.
"Anh trai, anh ăn gì chưa? Nếu không thì vào đây ăn cùng em ."
Mục Ý ngay lập tức quay sang lườm tôi, ánh mắt hận như không thể cắn xé tôi ngay ra lập tức.
"Anh muốn ăn với anh ta mà không muốn ăn với em?"
Tôi khó hiểu nhìn Mục Ý, tôi không ăn cùng anh trai vậy cùng ai nữa? Hơn nữa Mục Ý cũng không có tư cách quản chuyện của tôi.
"Không liên quan đến cậu."
Anh trai đến ngồi cạnh tôi, vui vẻ nhìn vẻ mặt đang cau có vì tức giận của Mục Y.
"Cậu nghe rồi đó, gia đình chúng tôi ăn cơm cùng nhau. Người ngoài như cậu chen chân vào không ổn lắm đâu
Mục Y."
Mục Ý nghiến răng, không vui quay đi. Bên cạnh tôi bỗng xuất hiện một hộp bánh kem dâu, đây là món yêu thích của tôi.
" Thế nào thích chứ? Biết em thích ăn nên lúc nãy trước khi về anh có ghé vào một tiệm bánh mua nó. Chuyện của em anh đã nói cho bố mẹ rồi, họ còn sốt sắng lắm khi nghe em mất tích đấy. Còn về phần hoàng thái tử....
Nói đến đây ánh mắt anh tôi bỗng chuyển về phía sau lưng tôi, như có như không chạm vào vết cắn trên gáy tôi.
Có một vật thể lạ động vào vết thương của mình khiến tôi theo bản năng rụt người lại.
"Anh... anh trai..."
"Em tạm thời nên ở yên trong này, tránh xảy ra lộ thông tin. Hoàng thái tử giờ hiện đang điên cuồng đi tìm em.
Nếu em tự tiện đi ra ngoài mọi chuyện khó có thể đảm bảo sự an nguy của em ."
"Vâng."
Anh trai nhẹ nhàng mỉm cười sờ đâu tôi, nhưng tôi cảm nhận được anh ấy không hề vui. Sâu trong đôi mắt kia hoàn toàn không hề có ý cười. Tuy nhìn bề ngoài anh trai trong rất dịu dàng nhưng lòng tôi vẫn mạc danh cảm thấy có một nỗi sợ với anh. Dù anh chưa từng mắng hay đánh tôi. 3)
"Mau ăn đi."
"Vâng..."
Đôi mắt bạch kim loé lên sự uy hiếp.
Chắc chỉ là ảo giác mà thôi nhỉ? Đúng vậy chỉ là ảo giác thôi... sao anh trai có thể nhìn tôi như vậy.
Tôi không phải loại người sẽ chịu ở yên một chỗ, chỉ mới hơn một ngày tôi đã không chịu được sự ngán ngẩm trong cái căn phòng này biết là phải trốn hoàng thái tử nhưng cứ trốn mãi ở đây không phải cách hay. Sớm muộn gì tôi cũng phải đối đầu với hắn ta.
Hơn nữa tôi ngụy trang cũng rất giỏi nếu như có ra ngoài thì sẽ chả có ai nhận ra được tôi đã từng là đại tá Hứa
Thần lừng lẩy ở thủ đô. Lẻn ra ngoài ở đây không phải chuyện gì khó. Vấn đề lớn nhất là anh trai lại cử hai tên binh lính canh gác ngoài cửa phòng của tôi. Hai gã này có vẻ thông minh hơn mấy tên mà tôi từng gặp, 24/7 họ luôn đứng canh ở ngoài.
Nếu như không có người ở trên họ ra lệnh thì tôi sẽ không được ra ngoài. Biết nhờ ai đây....
Mục Ý và anh trai chắc chắn không được rồi, còn Hứa Quân Dục... nhắc tào tháo tào tháo liền tới.
"Anh muốn đi ra ngoài?"
Cậu ta nói trúng tim đen tôi luôn.
"Ừm, tôi không thích cái cảnh phải ở mãi trong một căn phòng như thế này."
Tôi không thích Hứa Quân Dục nhưng hắn là người duy nhất mà tôi có thể dễ dàng thuyết phục được. Tạm gác bỏ sự chán ghét sang một bên.
Hứa Quân Dục đưa tay vòng qua eo tôi, bên cạnh khẽ thì thầm vào tai tôi.
"Vậy anh muốn trả ơn em bằng cách nào?"
"Cậu muốn gì?"
Hứa Quân Dục ngâm nga một lúc rồi bảo sẽ nói sau. Miễn không phải yêu cầu gì quá đáng thì tôi có thể làm được.
Tôi hôm đó nhân lúc anh trai tôi đang bận việc ở bên đội hải quân, Hứa Quân Dục đã lén lút đưa tôi ra ngoài. Tôi không phải kẻ đâm đầu vào chỗ chết nên đương nhiên bản thân cũng đã hóá trang thành một tên côn đồ. Lần này tôi muốn đi ra ngoài còn vì vài lý do khác.
Khi dùng bữa cùng anh hai tôi đã thử dò hỏi về chuyện hoàng đế còn đến đây hay không. Anh ấy vậy mà lại lảng tránh vấn đề này, không trả lời tôi. Tôi rất muốn nói cho anh biết sự kiện kia có thể xảy ra.
Rằng sẽ có thích khách và hoàng đế bị ngộ độc, thế nhưng nếu tôi nói ra ai sẽ tin đây. Trên đời này làm gì có ai tin vào cái chuyện tái sinh chứ. Nhìn người anh trai yêu quý vẫn còn đang thản nhiên trước giông bão càng khiến lòng tôi rối rắm hơn. Nếu anh ấy không muốn nói tôi chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu thôi.
Nhân tiện mua thêm vài món đồ quan trọng khác. Thuốc mê của tôi sắp hết rồi. Trước khi bỏ trốn tôi có mang theo một số vật liệu có thể giúp tôi dễ dàng tẩu thoát trong hoàn cảnh bị bắt như thuốc mê, bom, súng, đạn, đồ nguy trang,... và nhiều thứ khác.
Thế nhưng sau vài lần chạy trốn vừa rồi đồ cũng không còn nhiều nữa. Mà nhờ người mua hộ sợ không đúng ý tôi, dù sao thì ở trong quân đội tôi được mệnh danh là bậc thầy hóá trang. Mọi nguyên liệu tôi chuẩn bị đều phải thật hoàn hảo, không thể để xảy ra sai xót gì .
"Anh trai, anh ăn gì chưa? Nếu không thì vào đây ăn cùng em ."
Mục Ý ngay lập tức quay sang lườm tôi, ánh mắt hận như không thể cắn xé tôi ngay ra lập tức.
"Anh muốn ăn với anh ta mà không muốn ăn với em?"
Tôi khó hiểu nhìn Mục Ý, tôi không ăn cùng anh trai vậy cùng ai nữa? Hơn nữa Mục Ý cũng không có tư cách quản chuyện của tôi.
"Không liên quan đến cậu."
Anh trai đến ngồi cạnh tôi, vui vẻ nhìn vẻ mặt đang cau có vì tức giận của Mục Y.
"Cậu nghe rồi đó, gia đình chúng tôi ăn cơm cùng nhau. Người ngoài như cậu chen chân vào không ổn lắm đâu
Mục Y."
Mục Ý nghiến răng, không vui quay đi. Bên cạnh tôi bỗng xuất hiện một hộp bánh kem dâu, đây là món yêu thích của tôi.
" Thế nào thích chứ? Biết em thích ăn nên lúc nãy trước khi về anh có ghé vào một tiệm bánh mua nó. Chuyện của em anh đã nói cho bố mẹ rồi, họ còn sốt sắng lắm khi nghe em mất tích đấy. Còn về phần hoàng thái tử....
Nói đến đây ánh mắt anh tôi bỗng chuyển về phía sau lưng tôi, như có như không chạm vào vết cắn trên gáy tôi.
Có một vật thể lạ động vào vết thương của mình khiến tôi theo bản năng rụt người lại.
"Anh... anh trai..."
"Em tạm thời nên ở yên trong này, tránh xảy ra lộ thông tin. Hoàng thái tử giờ hiện đang điên cuồng đi tìm em.
Nếu em tự tiện đi ra ngoài mọi chuyện khó có thể đảm bảo sự an nguy của em ."
"Vâng."
Anh trai nhẹ nhàng mỉm cười sờ đâu tôi, nhưng tôi cảm nhận được anh ấy không hề vui. Sâu trong đôi mắt kia hoàn toàn không hề có ý cười. Tuy nhìn bề ngoài anh trai trong rất dịu dàng nhưng lòng tôi vẫn mạc danh cảm thấy có một nỗi sợ với anh. Dù anh chưa từng mắng hay đánh tôi. 3)
"Mau ăn đi."
"Vâng..."
Đôi mắt bạch kim loé lên sự uy hiếp.
Chắc chỉ là ảo giác mà thôi nhỉ? Đúng vậy chỉ là ảo giác thôi... sao anh trai có thể nhìn tôi như vậy.
Tôi không phải loại người sẽ chịu ở yên một chỗ, chỉ mới hơn một ngày tôi đã không chịu được sự ngán ngẩm trong cái căn phòng này biết là phải trốn hoàng thái tử nhưng cứ trốn mãi ở đây không phải cách hay. Sớm muộn gì tôi cũng phải đối đầu với hắn ta.
Hơn nữa tôi ngụy trang cũng rất giỏi nếu như có ra ngoài thì sẽ chả có ai nhận ra được tôi đã từng là đại tá Hứa
Thần lừng lẩy ở thủ đô. Lẻn ra ngoài ở đây không phải chuyện gì khó. Vấn đề lớn nhất là anh trai lại cử hai tên binh lính canh gác ngoài cửa phòng của tôi. Hai gã này có vẻ thông minh hơn mấy tên mà tôi từng gặp, 24/7 họ luôn đứng canh ở ngoài.
Nếu như không có người ở trên họ ra lệnh thì tôi sẽ không được ra ngoài. Biết nhờ ai đây....
Mục Ý và anh trai chắc chắn không được rồi, còn Hứa Quân Dục... nhắc tào tháo tào tháo liền tới.
"Anh muốn đi ra ngoài?"
Cậu ta nói trúng tim đen tôi luôn.
"Ừm, tôi không thích cái cảnh phải ở mãi trong một căn phòng như thế này."
Tôi không thích Hứa Quân Dục nhưng hắn là người duy nhất mà tôi có thể dễ dàng thuyết phục được. Tạm gác bỏ sự chán ghét sang một bên.
Hứa Quân Dục đưa tay vòng qua eo tôi, bên cạnh khẽ thì thầm vào tai tôi.
"Vậy anh muốn trả ơn em bằng cách nào?"
"Cậu muốn gì?"
Hứa Quân Dục ngâm nga một lúc rồi bảo sẽ nói sau. Miễn không phải yêu cầu gì quá đáng thì tôi có thể làm được.
Tôi hôm đó nhân lúc anh trai tôi đang bận việc ở bên đội hải quân, Hứa Quân Dục đã lén lút đưa tôi ra ngoài. Tôi không phải kẻ đâm đầu vào chỗ chết nên đương nhiên bản thân cũng đã hóá trang thành một tên côn đồ. Lần này tôi muốn đi ra ngoài còn vì vài lý do khác.
Khi dùng bữa cùng anh hai tôi đã thử dò hỏi về chuyện hoàng đế còn đến đây hay không. Anh ấy vậy mà lại lảng tránh vấn đề này, không trả lời tôi. Tôi rất muốn nói cho anh biết sự kiện kia có thể xảy ra.
Rằng sẽ có thích khách và hoàng đế bị ngộ độc, thế nhưng nếu tôi nói ra ai sẽ tin đây. Trên đời này làm gì có ai tin vào cái chuyện tái sinh chứ. Nhìn người anh trai yêu quý vẫn còn đang thản nhiên trước giông bão càng khiến lòng tôi rối rắm hơn. Nếu anh ấy không muốn nói tôi chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu thôi.
Nhân tiện mua thêm vài món đồ quan trọng khác. Thuốc mê của tôi sắp hết rồi. Trước khi bỏ trốn tôi có mang theo một số vật liệu có thể giúp tôi dễ dàng tẩu thoát trong hoàn cảnh bị bắt như thuốc mê, bom, súng, đạn, đồ nguy trang,... và nhiều thứ khác.
Thế nhưng sau vài lần chạy trốn vừa rồi đồ cũng không còn nhiều nữa. Mà nhờ người mua hộ sợ không đúng ý tôi, dù sao thì ở trong quân đội tôi được mệnh danh là bậc thầy hóá trang. Mọi nguyên liệu tôi chuẩn bị đều phải thật hoàn hảo, không thể để xảy ra sai xót gì .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.