Chương 87
Nhật Tâm (Kili)
27/07/2024
Cả cơ thể tôi ê ẩm, đầu thì đau như búa bổ. Tôi bị làm sao vậy? Tôi từ từ mở mắt, mê mang nhìn xung quanh, nơi đây dường như là một hang động nhỏ, bên ngoài còn có tiếng sóng biển ào ào. Hang động này hắn là một chỗ ở gần ven biển đi?
Để xem nào trước khi cân nhắc đã có chuyện gì xảy ra. Tôi bị ba tên lạ mặt tấn công sau đó thì bị đánh thuốc mê tỉnh dậy thì đã ở đây.
Bỗng lúc này một mảnh ký ức trong tôi hiện lên.
"Vâng, thưa điện hạ, chúng tôi sẽ đưa đến cho ngài ngay, hoàng hậu."
Hoàng hậu... không lẽ nào người bắt cóc tôi chính là hoàng hậu?? Nhưng tại sao bà ấy lại phải bắt cóc tôi chứ chắc sẽ không phải là vì hoàng thái tử đi? Ngõ nhìn xung quanh có mỗi mình tôi, khắp nơi thì đều bao trùm một bóng tối.
Chỉ có mỗi hai tay là tôi bị trói còn chân thì không, tôi đứng dậy đi ra ngoài xem, lần theo ánh sáng mặt trời yếu ớt được chiếu vào trong hang, tôi từ từ đi ra ngoài.
Cảnh tượng trước mặt khiến tôi sững sờ, xung quanh ngoài cát, cây và biển ra thì chả còn thứ gì khác. Không phải chứ...
Trong lòng tôi bắt đầu hoảng hốt chạy xem xung quanh, ở đây thực sự không có một bóng người nào ở, thậm chí cả sinh vật sống cung không có. Sao có thể ...
Tôi vậy mà lại bị bắt cóc đưa đến đảo hoang rồi. Phải làm sao đầy mọi thứ trên người tồi mang đi các thiết bị như điện thoại di động mấy quả bom tự chế và thuốc mê cũng đều bị bọn chúng cầm đi hết rồi. Không có mấy dụng cụ đó sao tôi có thể tự thoát được uống hồ đây còn là một đảo hoang. Nhìn bốn bề chỉ toàn là biển, nỗi tuyệt vọng trong lòng tôi càng ngày càng dâng lên . 2)
Chẳng lẽ tôi sẽ phải ở đây suốt đời sao? Không không thể, Hứa Quân Dục nếu phát hiện ra tôi không ở trong phòng hắn chắc chẳn nó sẽ cho người đi tìm thôi. Đúng vậy, rồi sẽ ổn thôi Hứa Thần. Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại
nao.
"Nhà ngươi chắc không phải là đang cầu mong cho có người tới cứu đấy chứ? Chuyện đó là không thể đâu hòn đảo này là một đảo hoang Ở cách rất xa đất liền và hoàn toàn không còn nằm trong bản đồ của khu vực phía Bắc.
Sẽ không có ai có thể tìm thấy ngươi ở đây."
Một giọng nói của một người phụ nữ nhẹ nhàng vang lên, tôi từ từ quay ra phía sau nhìn xem đó là ai. Một khuôn mặt xinh đẹp, diễm lệ đến kinh diễm lòng người. Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt cáo xếch nhẹ, làn da mịn màng không một nếp nhăn. Đặc biệt là đôi mắt vàng đồng hút hồn người đối diện.
"Hoang, hoang hลิน.."
Người phụ nữ đối diện khẽ nhếch mắt, từ từ tiến đến gần tôi. Cất lên chất giọng dịu dàng như đãng gãi ngứa lòng người.
"Vậy ra ngươi chính là người mà con trai ta đang điên cuồng tìm kiếm, thật tầm thường, không xinh đẹp cơ thể cũng không quyến rũ gì, còn hơi béo."
Hoàng hậu đưa tay lên ngắm nghía gương mặt tôi, rồi liếc mắt nhìn xuống người tôi cuối cùng nhíu mày ánh mắt dừng lại trên bụng tôi.
Vì đang mang thai nên tôi có hạn chế mấy động tác tập thể dục mạnh lại các cơ bắp cũng dần không được rõ như ngày xưa, với cả mang bầu nên bụng nhô ra chứ béo gì đâu.
"Thật chả hiểu nổi Theo thích nhà ngươi ở điểm nào."
Hoàng hậu khó chịu đứng dậy liếc xéo tôi, lúc tôi tưởng bà ta định rời đi thì bỗng dưng lại đứng lại. Hoàng hậu khịt khịt mũi sắc mặt cũng dần trở nên khó coi hơi. Bà ta không quay đầu lại ánh mắt như không thể tin nổi mà nhìn tôi.
Vậy ngài phải hỏi con trai ngài chứ, tôi có phải tên điên giống hắn đâu mà hiểu được hắn nghĩ cái gì.
Hoàng hậu túm lấy tóc tôi kéo tôi dậy, tôi cố nhịn đau không phát ra tiếng nào, khó hiểu với hành động của người phụ nữ trước mắt. Trong lòng cũng dâng lên một nỗi lo lắng vô hình.
"Nhà ngươi chính là kẻ thí nghiệm trùng mẫu mà con ta chọn??!! Ha ha thảo nào thằng bé lại điên tiết đi tìm người như này. Chậc, con ta vậy mà vì một kẻ bình thường như ngươi lại dám trộm đi thứ thuốc quý giá của ta để cho ngươi. Nhà ngươi xem ra cũng không phải dạng vừa. Nói thử cho ta biết xem ngươi dùng cách gì mà khiến con ta say đắm như vậy hửm?"
Lực túm tóc trên đầu tôi càng ngày càng càng tăng, nước mắt sinh lý liền ứa ra. Da đầu tôi căng ra, từng sợi tóc của tôi cứ như bị bà ta dứt ra từng cái.
"Tôi, tôi không có..."
Hoàng hậu không hài lòng với câu trả lời của tôi, bà ta tức giận ném tôi xuống đất, tôi gập người lại làm sao để có thể giảm tác động lên bụng nhất.
"Lâm Tư, nói cho ta biết thân phận của thằng nhóc này là gì." @
"Vang thua hoang hau."
Một vệ binh đi từ phía sau lưng hoàng hậu bước ra, người đó đã ở đây bao lâu rồi? Tôi lại không phát hiện ra, nhìn đồng tử vàng đồng của hắn tôi như chợt hiểu ra. Vị vệ binh này là trùng tộc. Một trùng tộc như vậy sao có thể mặc được bộ quân phục của hoàng gia. Trừ phi có người cho phép, chẳng lẽ....
Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên, tôi không dám chắc điều này có thể là sự thật hay không nhưng không lẽ cuộc chiến của trùng tộc là do hoàng hậu gây ra.
Để xem nào trước khi cân nhắc đã có chuyện gì xảy ra. Tôi bị ba tên lạ mặt tấn công sau đó thì bị đánh thuốc mê tỉnh dậy thì đã ở đây.
Bỗng lúc này một mảnh ký ức trong tôi hiện lên.
"Vâng, thưa điện hạ, chúng tôi sẽ đưa đến cho ngài ngay, hoàng hậu."
Hoàng hậu... không lẽ nào người bắt cóc tôi chính là hoàng hậu?? Nhưng tại sao bà ấy lại phải bắt cóc tôi chứ chắc sẽ không phải là vì hoàng thái tử đi? Ngõ nhìn xung quanh có mỗi mình tôi, khắp nơi thì đều bao trùm một bóng tối.
Chỉ có mỗi hai tay là tôi bị trói còn chân thì không, tôi đứng dậy đi ra ngoài xem, lần theo ánh sáng mặt trời yếu ớt được chiếu vào trong hang, tôi từ từ đi ra ngoài.
Cảnh tượng trước mặt khiến tôi sững sờ, xung quanh ngoài cát, cây và biển ra thì chả còn thứ gì khác. Không phải chứ...
Trong lòng tôi bắt đầu hoảng hốt chạy xem xung quanh, ở đây thực sự không có một bóng người nào ở, thậm chí cả sinh vật sống cung không có. Sao có thể ...
Tôi vậy mà lại bị bắt cóc đưa đến đảo hoang rồi. Phải làm sao đầy mọi thứ trên người tồi mang đi các thiết bị như điện thoại di động mấy quả bom tự chế và thuốc mê cũng đều bị bọn chúng cầm đi hết rồi. Không có mấy dụng cụ đó sao tôi có thể tự thoát được uống hồ đây còn là một đảo hoang. Nhìn bốn bề chỉ toàn là biển, nỗi tuyệt vọng trong lòng tôi càng ngày càng dâng lên . 2)
Chẳng lẽ tôi sẽ phải ở đây suốt đời sao? Không không thể, Hứa Quân Dục nếu phát hiện ra tôi không ở trong phòng hắn chắc chẳn nó sẽ cho người đi tìm thôi. Đúng vậy, rồi sẽ ổn thôi Hứa Thần. Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại
nao.
"Nhà ngươi chắc không phải là đang cầu mong cho có người tới cứu đấy chứ? Chuyện đó là không thể đâu hòn đảo này là một đảo hoang Ở cách rất xa đất liền và hoàn toàn không còn nằm trong bản đồ của khu vực phía Bắc.
Sẽ không có ai có thể tìm thấy ngươi ở đây."
Một giọng nói của một người phụ nữ nhẹ nhàng vang lên, tôi từ từ quay ra phía sau nhìn xem đó là ai. Một khuôn mặt xinh đẹp, diễm lệ đến kinh diễm lòng người. Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt cáo xếch nhẹ, làn da mịn màng không một nếp nhăn. Đặc biệt là đôi mắt vàng đồng hút hồn người đối diện.
"Hoang, hoang hลิน.."
Người phụ nữ đối diện khẽ nhếch mắt, từ từ tiến đến gần tôi. Cất lên chất giọng dịu dàng như đãng gãi ngứa lòng người.
"Vậy ra ngươi chính là người mà con trai ta đang điên cuồng tìm kiếm, thật tầm thường, không xinh đẹp cơ thể cũng không quyến rũ gì, còn hơi béo."
Hoàng hậu đưa tay lên ngắm nghía gương mặt tôi, rồi liếc mắt nhìn xuống người tôi cuối cùng nhíu mày ánh mắt dừng lại trên bụng tôi.
Vì đang mang thai nên tôi có hạn chế mấy động tác tập thể dục mạnh lại các cơ bắp cũng dần không được rõ như ngày xưa, với cả mang bầu nên bụng nhô ra chứ béo gì đâu.
"Thật chả hiểu nổi Theo thích nhà ngươi ở điểm nào."
Hoàng hậu khó chịu đứng dậy liếc xéo tôi, lúc tôi tưởng bà ta định rời đi thì bỗng dưng lại đứng lại. Hoàng hậu khịt khịt mũi sắc mặt cũng dần trở nên khó coi hơi. Bà ta không quay đầu lại ánh mắt như không thể tin nổi mà nhìn tôi.
Vậy ngài phải hỏi con trai ngài chứ, tôi có phải tên điên giống hắn đâu mà hiểu được hắn nghĩ cái gì.
Hoàng hậu túm lấy tóc tôi kéo tôi dậy, tôi cố nhịn đau không phát ra tiếng nào, khó hiểu với hành động của người phụ nữ trước mắt. Trong lòng cũng dâng lên một nỗi lo lắng vô hình.
"Nhà ngươi chính là kẻ thí nghiệm trùng mẫu mà con ta chọn??!! Ha ha thảo nào thằng bé lại điên tiết đi tìm người như này. Chậc, con ta vậy mà vì một kẻ bình thường như ngươi lại dám trộm đi thứ thuốc quý giá của ta để cho ngươi. Nhà ngươi xem ra cũng không phải dạng vừa. Nói thử cho ta biết xem ngươi dùng cách gì mà khiến con ta say đắm như vậy hửm?"
Lực túm tóc trên đầu tôi càng ngày càng càng tăng, nước mắt sinh lý liền ứa ra. Da đầu tôi căng ra, từng sợi tóc của tôi cứ như bị bà ta dứt ra từng cái.
"Tôi, tôi không có..."
Hoàng hậu không hài lòng với câu trả lời của tôi, bà ta tức giận ném tôi xuống đất, tôi gập người lại làm sao để có thể giảm tác động lên bụng nhất.
"Lâm Tư, nói cho ta biết thân phận của thằng nhóc này là gì." @
"Vang thua hoang hau."
Một vệ binh đi từ phía sau lưng hoàng hậu bước ra, người đó đã ở đây bao lâu rồi? Tôi lại không phát hiện ra, nhìn đồng tử vàng đồng của hắn tôi như chợt hiểu ra. Vị vệ binh này là trùng tộc. Một trùng tộc như vậy sao có thể mặc được bộ quân phục của hoàng gia. Trừ phi có người cho phép, chẳng lẽ....
Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên, tôi không dám chắc điều này có thể là sự thật hay không nhưng không lẽ cuộc chiến của trùng tộc là do hoàng hậu gây ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.