Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra
Chương 25: Chị dâu tương lai.
Đường Tiểu Điềm
24/04/2021
Sau bao lỗ lực cố gắng, Phùng Tiểu Văn cuối cùng cũng tìm được công việc làm thích hợp.
Nhưng vì còn phải đi học, cậu chỉ có thể làm ca từ năm giờ đến bảy giờ tối. Phải cân bằng giữa công việc làm thêm và học tập thực chả phải dễ dàng gì, nhưng đối với con người luôn biết lỗ lực như Phùng Tiểu Văn thì nhiêu đó có nhằm nhò gì.
Cậu sửa soạn như mọi ngày rồi tung tăng cắp sách đến trường.
Ba tháng trôi qua kể từ khi Phùng Tiểu Văn rời đi khỏi La gia. Vì cậu là một người rất dễ sống, nói chung là ném vào đâu cũng sống được nên rất nhanh đã thích nghi với thế giới này.
Mỗi ngày đều sinh hoạt một mình khiến cậu cảm thấy như mình vẫn còn ở thế giới cũ. Vẫn là nhân viên hành chính Phùng Tiểu Văn, bảy giờ sáng làm, năm giờ chiều tan.
Cậu lên chuyến xe buýt quen thuộc, nhanh chân ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ. Sau ba tháng, chỗ ngồi này đã thành công trở thành vị trí cố định của Phùng Tiểu Văn mỗi buổi sáng đi học.
Trạm dừng xe ở gần cổng trường Nghĩa Trung nên Phùng Tiểu Văn chỉ cần đi thêm mấy phút nữa là tới.
Chưa chi đã thấy bóng dáng ngungock quen thuộc đứng cạnh cổng trường.
Cái đầu đinh, đôi mắt híp lại hệt như mắt mèo cùng bộ đồng phục cũ. Giống thằng du côn dã man.
_ Anh Mạn Thiên ! Cậu đến rồi ! Tôi chờ cậu mãi đó.
Tâm Như Phúc vừa nhìn thấy Phùng Tiểu Văn đã gào tướng lên khiến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Kéo theo đó là vô số tiếng thì thầm bàn tán to nhỏ.
Mấy tháng gần đây, sự kiện gây chấn kinh nhất toàn thể trường cao trung Nghĩa Trung không phải giáo bá < cũ > Tâm Như Phúc kiểm tra tháng mỗi môn đạt sáu mươi điểm đứng thứ 450 khối mà là việc cậu ta tự nhận mình là đàn em của La Mạn Thiên, cùng lớp.
“ Ê mày, kia có phải La Mạn Thiên lớp 11-9 không ? ”
“ Ê, ê, giáo bá mới kìa mày. Đứng lui ra đây không người ta đấm mày lòi ruột bây giờ. ”
“ thiệt không ? Sao ghê zị ? Tao thấy nhìn cũng cute phô mai que lắm mà. ”
“ Đừng có bị cái nhan sắc đó đánh lừa, mày không thấy Tâm Như Phúc cũng phải gọi cậu ta là đại ca sao ? Tao nghe bảo ổng đánh người dữ lắm, đến thằng chuyên đánh nhau như Tâm Như Phúc còn bị ổng đánh hộc máu, tím đen, tím xanh vào mà. ”
“ Èo, ghê vậy luôn. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong ha. ”
... đã lược bỏ 7749 đoạn hội thoại khác.
Phùng Tiểu Văn mang khuôn mặt bất cần đời đi qua đám đông đang xì xào bàn tán. Cho con xin đi mấy cha mấy mẹ ! Làm ơn làm phước, bàn tán nói xấu sau lưng người ta thì nói nhỏ nhỏ giùm con cái.
Mấy ngày chẳng biết ai đồn thổi linh tinh rồi gán luôn cho cậu cái danh ‘giáo bá ’ rồi thì ‘ bạo lực ’. Làm bây giờ cậu thành chủ đề hot cho mấy bài đăng trên diễn đàn trường nữa chứ.
Đã thế mấy thằng người toàn cơ bắp óc toàn phân của mấy trường khác cứ chặn đường đòi đánh cậu hoài.
Mà có lần nào đánh được cậu đâu. Toàn bị cậu ‘ dạy bảo ’ đến kêu cha kêu mẹ à.
_ Đại ca. Cậu biết không, cậu bây giờ nhìn còn oai hơn tôi hồi làm giáo bá trường đó. - Tâm Như Phúc hai mắt cứ sáng rực lên. Phùng Tiểu Văn đảm bảo, nếu bây giờ tên nhóc này là chó, cái đuôi chắc đã xoay vòng vòng luôn rồi.
_ Ờ, cám ơn. Ứ cần.
_ Hehe ... A phải rồi đại ca ! Cậu đã làm xong bài tập toán của lão Triệu giao hôm qua chưa ?
_ À, thế chú đợi tôi từ sớm là để mượn bài chép chứ giề ?
Phùng Tiểu Văn rất nhanh đã nắm bắt được trong tâm trong câu hỏi của Tâm Như Phúc. Nhưng ngược lại với mong đợi, cậu ta chỉ gãi đầu vẻ bắt đắc dĩ, ánh mắt như muốn nói ‘ tôi trong mắt cậu là vậy ư ? ’
_ Khô, không. Chỉ, chỉ là tôi muốn hỏi xem cậu đã làm chưa thôi. Nếu chưa làm, cậu có thể chép của tôi...
_ Mịa, chú làm giề mà cư xử như kiểu thiếu nữ 18 gặp phải mối tình đầu thế. Ăn nói thì lắp ba lắp bắp. Mà chú thế này không sợ chồng chú ghen à ? Nhỡ ổng vì ghen nên đâm người thì sao ?
[ @ lảm nhảm : Mọi người có vì yêu nên đâm đầu còn tui có ghen nên đâm người :D ]
_ Ai, ai, ai là chồng tôi chứ ! Ai nói đại ca lão Tuý ấy là chồng tôi !!
Càng nói, Tâm Như Phúc càng đỏ mặt. Má đỏ, tai đỏ, mắt đỏ chung quy chỗ nào cũng đỏ, sắp không nhận ra mặt người nữa rồi.
[ @ lảm nhảm : con trai à, mắt đỏ là bệnh. Bảo đàn em con đi khám đi nha con. ]
_ tôi nói chồng chú, ứ nói lão Tuý nào sất. Cái này chú tự nhận, tôi éo biết.
_ Đđđđại ca !!! Cậu gài tôi ! Ai, ai lại đối xử với đàn em duy nhất của mình như thế chứ.
_ Đàn em là chú tự xưng, tôi có bắt chú đâu. Thôi không đùa chú nữa không lão Tuý chồng chú lại ghim tôi mất.
_ Anh Mạn Thiên. Đã nói tên đó không phải chồng tôi mà !!!
Hai người vừa đi vừa trò chuyện rôm rải rất nhanh đã khuất bóng vào lớp học. Nhưng họ làm sao biết được, ở cái cây xa xa phía sau. Bốn năm người con trai đang túm năm tụm ba.
_ Này Chương Tuấn Kiệt, thông tin của mày có đúng không đấy ? Kia thật sự là chị dâu tương lai ?
Nhưng vì còn phải đi học, cậu chỉ có thể làm ca từ năm giờ đến bảy giờ tối. Phải cân bằng giữa công việc làm thêm và học tập thực chả phải dễ dàng gì, nhưng đối với con người luôn biết lỗ lực như Phùng Tiểu Văn thì nhiêu đó có nhằm nhò gì.
Cậu sửa soạn như mọi ngày rồi tung tăng cắp sách đến trường.
Ba tháng trôi qua kể từ khi Phùng Tiểu Văn rời đi khỏi La gia. Vì cậu là một người rất dễ sống, nói chung là ném vào đâu cũng sống được nên rất nhanh đã thích nghi với thế giới này.
Mỗi ngày đều sinh hoạt một mình khiến cậu cảm thấy như mình vẫn còn ở thế giới cũ. Vẫn là nhân viên hành chính Phùng Tiểu Văn, bảy giờ sáng làm, năm giờ chiều tan.
Cậu lên chuyến xe buýt quen thuộc, nhanh chân ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ. Sau ba tháng, chỗ ngồi này đã thành công trở thành vị trí cố định của Phùng Tiểu Văn mỗi buổi sáng đi học.
Trạm dừng xe ở gần cổng trường Nghĩa Trung nên Phùng Tiểu Văn chỉ cần đi thêm mấy phút nữa là tới.
Chưa chi đã thấy bóng dáng ngungock quen thuộc đứng cạnh cổng trường.
Cái đầu đinh, đôi mắt híp lại hệt như mắt mèo cùng bộ đồng phục cũ. Giống thằng du côn dã man.
_ Anh Mạn Thiên ! Cậu đến rồi ! Tôi chờ cậu mãi đó.
Tâm Như Phúc vừa nhìn thấy Phùng Tiểu Văn đã gào tướng lên khiến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Kéo theo đó là vô số tiếng thì thầm bàn tán to nhỏ.
Mấy tháng gần đây, sự kiện gây chấn kinh nhất toàn thể trường cao trung Nghĩa Trung không phải giáo bá < cũ > Tâm Như Phúc kiểm tra tháng mỗi môn đạt sáu mươi điểm đứng thứ 450 khối mà là việc cậu ta tự nhận mình là đàn em của La Mạn Thiên, cùng lớp.
“ Ê mày, kia có phải La Mạn Thiên lớp 11-9 không ? ”
“ Ê, ê, giáo bá mới kìa mày. Đứng lui ra đây không người ta đấm mày lòi ruột bây giờ. ”
“ thiệt không ? Sao ghê zị ? Tao thấy nhìn cũng cute phô mai que lắm mà. ”
“ Đừng có bị cái nhan sắc đó đánh lừa, mày không thấy Tâm Như Phúc cũng phải gọi cậu ta là đại ca sao ? Tao nghe bảo ổng đánh người dữ lắm, đến thằng chuyên đánh nhau như Tâm Như Phúc còn bị ổng đánh hộc máu, tím đen, tím xanh vào mà. ”
“ Èo, ghê vậy luôn. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong ha. ”
... đã lược bỏ 7749 đoạn hội thoại khác.
Phùng Tiểu Văn mang khuôn mặt bất cần đời đi qua đám đông đang xì xào bàn tán. Cho con xin đi mấy cha mấy mẹ ! Làm ơn làm phước, bàn tán nói xấu sau lưng người ta thì nói nhỏ nhỏ giùm con cái.
Mấy ngày chẳng biết ai đồn thổi linh tinh rồi gán luôn cho cậu cái danh ‘giáo bá ’ rồi thì ‘ bạo lực ’. Làm bây giờ cậu thành chủ đề hot cho mấy bài đăng trên diễn đàn trường nữa chứ.
Đã thế mấy thằng người toàn cơ bắp óc toàn phân của mấy trường khác cứ chặn đường đòi đánh cậu hoài.
Mà có lần nào đánh được cậu đâu. Toàn bị cậu ‘ dạy bảo ’ đến kêu cha kêu mẹ à.
_ Đại ca. Cậu biết không, cậu bây giờ nhìn còn oai hơn tôi hồi làm giáo bá trường đó. - Tâm Như Phúc hai mắt cứ sáng rực lên. Phùng Tiểu Văn đảm bảo, nếu bây giờ tên nhóc này là chó, cái đuôi chắc đã xoay vòng vòng luôn rồi.
_ Ờ, cám ơn. Ứ cần.
_ Hehe ... A phải rồi đại ca ! Cậu đã làm xong bài tập toán của lão Triệu giao hôm qua chưa ?
_ À, thế chú đợi tôi từ sớm là để mượn bài chép chứ giề ?
Phùng Tiểu Văn rất nhanh đã nắm bắt được trong tâm trong câu hỏi của Tâm Như Phúc. Nhưng ngược lại với mong đợi, cậu ta chỉ gãi đầu vẻ bắt đắc dĩ, ánh mắt như muốn nói ‘ tôi trong mắt cậu là vậy ư ? ’
_ Khô, không. Chỉ, chỉ là tôi muốn hỏi xem cậu đã làm chưa thôi. Nếu chưa làm, cậu có thể chép của tôi...
_ Mịa, chú làm giề mà cư xử như kiểu thiếu nữ 18 gặp phải mối tình đầu thế. Ăn nói thì lắp ba lắp bắp. Mà chú thế này không sợ chồng chú ghen à ? Nhỡ ổng vì ghen nên đâm người thì sao ?
[ @ lảm nhảm : Mọi người có vì yêu nên đâm đầu còn tui có ghen nên đâm người :D ]
_ Ai, ai, ai là chồng tôi chứ ! Ai nói đại ca lão Tuý ấy là chồng tôi !!
Càng nói, Tâm Như Phúc càng đỏ mặt. Má đỏ, tai đỏ, mắt đỏ chung quy chỗ nào cũng đỏ, sắp không nhận ra mặt người nữa rồi.
[ @ lảm nhảm : con trai à, mắt đỏ là bệnh. Bảo đàn em con đi khám đi nha con. ]
_ tôi nói chồng chú, ứ nói lão Tuý nào sất. Cái này chú tự nhận, tôi éo biết.
_ Đđđđại ca !!! Cậu gài tôi ! Ai, ai lại đối xử với đàn em duy nhất của mình như thế chứ.
_ Đàn em là chú tự xưng, tôi có bắt chú đâu. Thôi không đùa chú nữa không lão Tuý chồng chú lại ghim tôi mất.
_ Anh Mạn Thiên. Đã nói tên đó không phải chồng tôi mà !!!
Hai người vừa đi vừa trò chuyện rôm rải rất nhanh đã khuất bóng vào lớp học. Nhưng họ làm sao biết được, ở cái cây xa xa phía sau. Bốn năm người con trai đang túm năm tụm ba.
_ Này Chương Tuấn Kiệt, thông tin của mày có đúng không đấy ? Kia thật sự là chị dâu tương lai ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.