Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra
Chương 54: Đánh nhau với trường khác.
Đường Tiểu Điềm
24/04/2021
Trác Tường Vi phản ứng đầu tiên là mỉm cười, chà, bé Hamster nhà hắn quả thực đến lúc tức giận cũng đáng yêu mà.
Nhưng Phùng Tiểu Văn không biết suy nghĩ của hắn, thấy hắn phì cười lại cho rằng Trác Tường Vi đang chế giễu mình. Chắc hắn đang buồn cười lắm, bởi một cái thứ đồ chơi lúc nhàm chán như cậu lại dám phán xét chuyện đời tư của Trác thị - Trác thiếu gia như hắn.
_ A ? Vậy a ? - Trác Tường Vi nhẹ nhàng hỏi, trong lòng âm thầm hỏi thăm đến mấy đời nhà Ruston, nếu không phải chưa lấy được giấy tờ, chắc chắn hắn sẽ cho người xử lí ả đàn bà kia rồi
Dám làm càn để nhóc con giận cậu à ? Nhưng nghĩ lại, phản ứng của Phùng Tiểu Văn rất giống ghen, điều này làm tâm trạng u ám mấy ngày nay của hắn tốt lên không ít.
Nhưng cái gì thì cái, qua tai người đang giận dỗi như Phùng Tiểu Văn cũng thành châm chọc, nói kháy mà thôi. - Ừ ừ ừ, đúng là như vậy đó, được chưa ? Giờ thì tôi bận rồi. Tránh ra !
Cậu lườm Trác Tường Vi, đôi đồng tử híp lại như mắt mèo, bàn tay thon dài dùng sức đẩy thân hình trước mặt nhích ra bên cạnh. Nhưng đẩy hoài người kia vẫn không nhúc nhích lấy 1 cm.
Hết cách, cậu lách người qua thân thể săn chắc của Trác Tường Vi, bỗng dưng, một cách tay to khoẻ giữ lấy người cậu.
Giờ thì Phùng Tiểu muốn đi cũng không được, muốn quay lại cũng không xong.
Cậu nguóc mắt nhìn lên kẻ cao hơn cậu một cái đầu, nét mặt trở nên âm trầm, con ngươi sắc bén của hắn như bao lấy cơ thể cậu, tựa như đem chính linh hồn của cậu giam giữ vào nơi bí mất nào đó của hắn.
Trác Tường Vi cái gì cũng không nói, hắn chỉ muốn nhóc con bình tĩnh sau đó mới hảo hảo nói chuyện.
Nói cho rõ.
Nhưng chưa kịp nói gì thì lưu Tiểu Triệu của ban chín đã hớt hải chạy tới.
_ Anh Mạn Thiên ! Phù —- phù —— có, có mấy thằng ở cao trung Tam Nghĩa đến đây đòi đánh nhau với giáo bá trường mình. Giờ Phúc nhị ca đang —- đang đánh nhau với chúng nó đấy. Tiểu Hoa bảo em đến gọi anh !
Phúc nhị ca mà cậu ta nói đến ở đây là Tâm Như Phúc. Từ khi Phùng Tiểu Văn dưới danh nghĩa La Mạn Thiên chuyển vào, thứ bậc ở ban chín đã được phâm chia rất rõ ràng.
Phùng Tiểu Văn là lão đại, Tâm Như Phúc là Lão nhị, Tiểu Hoa là tam tỉ, các thứ bậc tiếp theo thì dựa theo điểm thi từng tháng mà sắp xếp.
_ Đâu ? Ở chỗ nào ? - Phùng Tiểu Văn nhìn theo hương mà Tiểu Triệu chỉ, nhanh chóng hất tay Trác Tường Vi mà đi.
Trác đại ca N lần bị vợ bỏ mặc cũng chả còn cách gì ngoài ngậm ngùi chạy theo.
_ Đại ca, anh nói xem, có phải giáo bá của trường này biết chúng ta đến nên chạy rồi không ? - Giọng nói dặt dẹo mang đầy ý tứ nịnh hót của tên đàn em vang lên. Khiến cho tâm tình của giáo bá Tam Nghĩa tốt hơn hẳn. Dù gã mới bị Tâm Như Phúc cho hưởng trọn một cú đấm vào mặt.
_ chứ còn gì nữa, tao nghe bảo thằng giáo bá trường này ẻo lả lắm. Chẳng được cái tích sự chó má gì đâu ! Chẳng qua thành được giáo bá là do ăn may thôi à ! - Một đàn em khác lên tiếng đồng tình.
Lúc này, Phùng Tiểu Văn cũng vừa đến kịp để nghe hết đoạn hội thoại trên, vừa bất lực vừa buồn cười.
Thôi thì trên đời luôn có một số kẻ thích tìm đường chết như thế a.
_ Ừ, do ăn may cả đấy ! - Cậu không giấu nổi giọng điệu nhạo báng bọn đầu gấu kia.
_ Mày là thằng nào ? - Giáo bá Tam Nghĩa hất mặt hỏi, thân hình to lớn được gã coi là ưu thế cũng toát lên vẻ sừng sỏ của nó.
_ Tao là bố mày. Được chưa ? - Phùng Tiểu Văn cười khẩy.
_ A, đại ca ! Nó —- nó là giáo bá mới của Nghĩa Trung đó !!! - Tên đàn em vừa rồi hét lên.
_ Á à, hoá ra là mày à ? - Giáo bá Tam Nghĩa soi xét một lượt dáng vẻ của Phùng Tiểu Văn, gã nhìn một hồi, thấy thiếu niên trước mặt chính là da trắng dáng thon. Đúng kiểu mấy đứa chưa từng chịu khổ sở bao giờ chứ đừng nói đến đánh nhau.
Thế mà cũng được phong làm giáo bá trường, quả nhiên như thằng đàn em mình vừa nói. Nghĩa Trung cũng chỉ gà mà thôi.
_ Ừ, bố mày đây. - Phùng Tiểu Văn hất cằm về phía giáo bá.
_ vãi, một thằng đàn bà mà cũng giang hồ gớm nhỉ ? Thôi, hôm nay chú gọi anh một tiếng ‘ gia gia ’ anh sẽ niệm tình chú lớn lên xinh đẹp, đánh người không đánh mặt.
Gã vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào khuôn mặt. Làm cậu nổi hết cả da gà da vịt lên.
_ Oẹ ! Bố thèm vào ! - Cậu khinh bỉ nhìn gã, sau đó dùng cẳng chân đạp thẳng vào mặt tên giáo bá. - Này thì đánh người không đánh mặt. Để bố xem ai mới là người đánh người không đánh mặt.
Một đạp của cậu khiến giáo bá Tam Trung mất đà nằm rạp xuống đất. Càng khiến cho cậu thuận thế đạp mạnh thêm mấy cú vào người gã.
Đám đàn em thấy vậy nhanh chóng nhập hội, lấy đông chọi một lao vào Phùng Tiểu Văn. Nhưng bọn nó lại không ngờ được Tâm Như Phúc và Tiểu Hoa từ chỗ nào đó lấy được hai cây gậy đánh bóng chày.
Hai ngươi họ vác gậy trên vai nhìn đám đàn em của tên giáo bá.
_ Chúng mày chết rồi.
Nhưng Phùng Tiểu Văn không biết suy nghĩ của hắn, thấy hắn phì cười lại cho rằng Trác Tường Vi đang chế giễu mình. Chắc hắn đang buồn cười lắm, bởi một cái thứ đồ chơi lúc nhàm chán như cậu lại dám phán xét chuyện đời tư của Trác thị - Trác thiếu gia như hắn.
_ A ? Vậy a ? - Trác Tường Vi nhẹ nhàng hỏi, trong lòng âm thầm hỏi thăm đến mấy đời nhà Ruston, nếu không phải chưa lấy được giấy tờ, chắc chắn hắn sẽ cho người xử lí ả đàn bà kia rồi
Dám làm càn để nhóc con giận cậu à ? Nhưng nghĩ lại, phản ứng của Phùng Tiểu Văn rất giống ghen, điều này làm tâm trạng u ám mấy ngày nay của hắn tốt lên không ít.
Nhưng cái gì thì cái, qua tai người đang giận dỗi như Phùng Tiểu Văn cũng thành châm chọc, nói kháy mà thôi. - Ừ ừ ừ, đúng là như vậy đó, được chưa ? Giờ thì tôi bận rồi. Tránh ra !
Cậu lườm Trác Tường Vi, đôi đồng tử híp lại như mắt mèo, bàn tay thon dài dùng sức đẩy thân hình trước mặt nhích ra bên cạnh. Nhưng đẩy hoài người kia vẫn không nhúc nhích lấy 1 cm.
Hết cách, cậu lách người qua thân thể săn chắc của Trác Tường Vi, bỗng dưng, một cách tay to khoẻ giữ lấy người cậu.
Giờ thì Phùng Tiểu muốn đi cũng không được, muốn quay lại cũng không xong.
Cậu nguóc mắt nhìn lên kẻ cao hơn cậu một cái đầu, nét mặt trở nên âm trầm, con ngươi sắc bén của hắn như bao lấy cơ thể cậu, tựa như đem chính linh hồn của cậu giam giữ vào nơi bí mất nào đó của hắn.
Trác Tường Vi cái gì cũng không nói, hắn chỉ muốn nhóc con bình tĩnh sau đó mới hảo hảo nói chuyện.
Nói cho rõ.
Nhưng chưa kịp nói gì thì lưu Tiểu Triệu của ban chín đã hớt hải chạy tới.
_ Anh Mạn Thiên ! Phù —- phù —— có, có mấy thằng ở cao trung Tam Nghĩa đến đây đòi đánh nhau với giáo bá trường mình. Giờ Phúc nhị ca đang —- đang đánh nhau với chúng nó đấy. Tiểu Hoa bảo em đến gọi anh !
Phúc nhị ca mà cậu ta nói đến ở đây là Tâm Như Phúc. Từ khi Phùng Tiểu Văn dưới danh nghĩa La Mạn Thiên chuyển vào, thứ bậc ở ban chín đã được phâm chia rất rõ ràng.
Phùng Tiểu Văn là lão đại, Tâm Như Phúc là Lão nhị, Tiểu Hoa là tam tỉ, các thứ bậc tiếp theo thì dựa theo điểm thi từng tháng mà sắp xếp.
_ Đâu ? Ở chỗ nào ? - Phùng Tiểu Văn nhìn theo hương mà Tiểu Triệu chỉ, nhanh chóng hất tay Trác Tường Vi mà đi.
Trác đại ca N lần bị vợ bỏ mặc cũng chả còn cách gì ngoài ngậm ngùi chạy theo.
_ Đại ca, anh nói xem, có phải giáo bá của trường này biết chúng ta đến nên chạy rồi không ? - Giọng nói dặt dẹo mang đầy ý tứ nịnh hót của tên đàn em vang lên. Khiến cho tâm tình của giáo bá Tam Nghĩa tốt hơn hẳn. Dù gã mới bị Tâm Như Phúc cho hưởng trọn một cú đấm vào mặt.
_ chứ còn gì nữa, tao nghe bảo thằng giáo bá trường này ẻo lả lắm. Chẳng được cái tích sự chó má gì đâu ! Chẳng qua thành được giáo bá là do ăn may thôi à ! - Một đàn em khác lên tiếng đồng tình.
Lúc này, Phùng Tiểu Văn cũng vừa đến kịp để nghe hết đoạn hội thoại trên, vừa bất lực vừa buồn cười.
Thôi thì trên đời luôn có một số kẻ thích tìm đường chết như thế a.
_ Ừ, do ăn may cả đấy ! - Cậu không giấu nổi giọng điệu nhạo báng bọn đầu gấu kia.
_ Mày là thằng nào ? - Giáo bá Tam Nghĩa hất mặt hỏi, thân hình to lớn được gã coi là ưu thế cũng toát lên vẻ sừng sỏ của nó.
_ Tao là bố mày. Được chưa ? - Phùng Tiểu Văn cười khẩy.
_ A, đại ca ! Nó —- nó là giáo bá mới của Nghĩa Trung đó !!! - Tên đàn em vừa rồi hét lên.
_ Á à, hoá ra là mày à ? - Giáo bá Tam Nghĩa soi xét một lượt dáng vẻ của Phùng Tiểu Văn, gã nhìn một hồi, thấy thiếu niên trước mặt chính là da trắng dáng thon. Đúng kiểu mấy đứa chưa từng chịu khổ sở bao giờ chứ đừng nói đến đánh nhau.
Thế mà cũng được phong làm giáo bá trường, quả nhiên như thằng đàn em mình vừa nói. Nghĩa Trung cũng chỉ gà mà thôi.
_ Ừ, bố mày đây. - Phùng Tiểu Văn hất cằm về phía giáo bá.
_ vãi, một thằng đàn bà mà cũng giang hồ gớm nhỉ ? Thôi, hôm nay chú gọi anh một tiếng ‘ gia gia ’ anh sẽ niệm tình chú lớn lên xinh đẹp, đánh người không đánh mặt.
Gã vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào khuôn mặt. Làm cậu nổi hết cả da gà da vịt lên.
_ Oẹ ! Bố thèm vào ! - Cậu khinh bỉ nhìn gã, sau đó dùng cẳng chân đạp thẳng vào mặt tên giáo bá. - Này thì đánh người không đánh mặt. Để bố xem ai mới là người đánh người không đánh mặt.
Một đạp của cậu khiến giáo bá Tam Trung mất đà nằm rạp xuống đất. Càng khiến cho cậu thuận thế đạp mạnh thêm mấy cú vào người gã.
Đám đàn em thấy vậy nhanh chóng nhập hội, lấy đông chọi một lao vào Phùng Tiểu Văn. Nhưng bọn nó lại không ngờ được Tâm Như Phúc và Tiểu Hoa từ chỗ nào đó lấy được hai cây gậy đánh bóng chày.
Hai ngươi họ vác gậy trên vai nhìn đám đàn em của tên giáo bá.
_ Chúng mày chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.