Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra
Chương 5: Đến trường
Đường Tiểu Điềm
24/04/2021
Thân thể bị kéo mạnh vào góc cầu thang làm phùng Tiểu Văn có chút choáng váng nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Người kia lại không hề cho là
hành động của mình có gì quá đáng.
Thân hình già nua, nếp nhăn sô vào nhau. Ông ta im lặng một lúc, hơi thở mang mùi cà phê phả vào khuôn mặt Phùng Tiểu Văn.
_ Cậu chủ, La Vĩnh Kì không phải người nên thân thiết.
Tần Khúc nói với cỗ giọng trầm khàn. Nhìn ông ta rất bình tĩnh nhưng âm cuối cùng lại hơi run. Ông ta đang tức giận ? Hay đang lo sợ ?
_ Tôi biết. - Cậu ngừng một chút, ngón tay thon dài vuốt gọn mái tóc đang che mắt. - Tôi cũng không có ý định thân cận với anh ta.
Phùng Tiểu Văn nói bằng chất giọng bình thản. Sau đó quay người bỏ đi.
Hành lang dài tắt đèn tối tăm. Vị quản gia lâu năm im lặng nhìn bóng cậu thiếu niên đã đi mất. Khoé miệng già nua dần cong lên, giọng khàn khàn thì thầm đưa ra một phán quyết nho nhỏ
_ Mèo nhỏ trưởng thành rồi.
————
Mấy ngày sau đó Phùng Tiểu Văn luôn nhốt mình trong phòng, cơm ba bữa thì có Tần Khúc mang đến tận nơi. Cậu từ chối gặp tất cả mọi người, mà hình như cũng chẳng ai muốn gặp cậu.
Mấy ngày nay cậu ở trong phòng thu thập chút thông tin về thế giới này. Phùng Tiêu Văn xuyên đến đây không lâu, chuyện rõ nhất có lẽ là tình yêu của nam nữ chính.
Quản gia Tần Khúc mở cửa không một tiếng động đem khay cơm đến để bên bàn học. Mấy ngày nay chỉ có ông là được tự do ra vào phòng Phùng Tiểu Văn. Cậu cũng sớm quen với cách đi đứng như lót đệm thịt vào chân của Tần Khúc.
_ Thiếu gia, ăn cơm thôi.
Nhìn khay cơm bên cạch, khói cùng mùi thơm bốc lên làm bụng Phùng Tiểu Văn kêu ọc ọc. Cậu không nói gì trực tiếp cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. Miếng thịt bò mềm tan ra trong miệng quện với nước sốt đậm đà. Ăn kèm với cơm trắng quả là mĩ vị.
Thấy cậu đang tập trung thưởng thức đồ ăn Tần Khúc cũng im lặng, nhưng như nhớ ra điều gì đó ông ta lên tiếng.
_ Thiếu gia định bao giờ đi học ?
_ Hả !? Đi học ? - Phùng Tiểu Văn có hơi ngạc nhiên. Bởi vốn dĩ cậu trước khi xuyên không đã hoàn thành chương trình đại học và đang đi làm tại một công ty lớn. Nhưng ý thức được cuộc sống đã bị đảo lộn không ít, thân thể này chỉ mới có 17, vẫn đang học cấp ba. Phùng Tiểu Văn hắng giọng.
_ Khụ. Tôi... tôi nghỉ bao lâu rồi
_ Vừa đúng hai tháng. - Tần Khúc ngắn gọn trả lời.
_ Vậy giờ... tôi học ở trường nào ?
_ Thưa thiếu gia, là cao trung Nghĩa Trung.
Đúng như dự đoán của Phùng Tiểu Văn, đây chính là bối cảnh chính của tiểu thuyết “ ánh nắng và em ” - cao trung Nghĩa Trung.
Nếu cậu nhớ không nhầm thì La Mạn Thiên học cùng lớp với nam chính. Nếu cậu đi học thì việc chạm mặt nam nữ chủ là không tránh khỏi. Mà đối mặt với nam nữ chủ bây giờ còn quá sớm đi.
_ Tần khúc !
_ Dạ, thưa thiếu gia.
_ Sắp xếp một chút ! Tôi muốn chuyển đến lớp 11 - 9.
Tần Khúc còn chút nghi hoặc nhưng vẫn cúi đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó đem khay cơm đã ăn sạch rời khỏi phòng.
———-
Phùng Tiểu Văn hôm nay phá lệ dậy sớm, thay đồ ngủ thành đồng phục, cậu véo véo khuôn mặt đáng yêu sau đó nở một nụ cười rạng rỡ để lộ hai núm đồng tiền
Đeo một bên quai cặp lên vai rồi thản nhiên đi xuống dưới lầu.
Ngay sau đó là cảnh tượng một nhà ba người đang vui vẻ cười nói. Vừa nói vừa ăn bữa sáng, không khí gia đình lấp đầy ngôi nhà to rộng.
Phùng Tiểu Văn nhìn nụ cười rõ nét trên mặt La Hi Thần mà tự hỏi. Ông ta từng cười với đứa con riêng La Mạn Thiên này bao nhiêu lần ? Chắc là chưa bao giờ đi. Cùng lắm phùng Tiểu Văn kiếp cũng là con riêng, loại chuyện bị ghẻ lạnh này cũng trải qua không ít.
Bóng lưng cậu lướt qua phòng bếp, ông La đã nhìn thấy con riêng bước xuống từ cầu thang. Nhưng thấy nó không có ý định chào hỏi mình thì trong lòng lại nổi lên chút khó chịu trước giờ ít thấy.
_ Không biết chào ai sao ? - La Hi Thần mắt chăm chăm nhìn vào tờ báo lạnh giọng nói.
_ Haiz, còn không phải con thấy gia đình cha ăn sáng vui vẻ nên không muốn làm phiền sao ?
Ông La thoáng sững người. Đối với sự thay đổi của con riêng làm ông ta rất khó chịu.
La Mạn Thiên của trước đây tuy luôn tỏ ra căm thù ông nhưng đáy mắt khi nhìn La Hi Thần vẫn có vài phần quan tâm. Suy cho cùng vẫn là thèm muốn tình cảm của cha đi.
Còn La Mạn Thiên bây giờ. Ngoại trừ ánh mắt thâm sâu khó đoán chính là miệng lưỡi thích chọc ngoáy người khác.
Thân hình già nua, nếp nhăn sô vào nhau. Ông ta im lặng một lúc, hơi thở mang mùi cà phê phả vào khuôn mặt Phùng Tiểu Văn.
_ Cậu chủ, La Vĩnh Kì không phải người nên thân thiết.
Tần Khúc nói với cỗ giọng trầm khàn. Nhìn ông ta rất bình tĩnh nhưng âm cuối cùng lại hơi run. Ông ta đang tức giận ? Hay đang lo sợ ?
_ Tôi biết. - Cậu ngừng một chút, ngón tay thon dài vuốt gọn mái tóc đang che mắt. - Tôi cũng không có ý định thân cận với anh ta.
Phùng Tiểu Văn nói bằng chất giọng bình thản. Sau đó quay người bỏ đi.
Hành lang dài tắt đèn tối tăm. Vị quản gia lâu năm im lặng nhìn bóng cậu thiếu niên đã đi mất. Khoé miệng già nua dần cong lên, giọng khàn khàn thì thầm đưa ra một phán quyết nho nhỏ
_ Mèo nhỏ trưởng thành rồi.
————
Mấy ngày sau đó Phùng Tiểu Văn luôn nhốt mình trong phòng, cơm ba bữa thì có Tần Khúc mang đến tận nơi. Cậu từ chối gặp tất cả mọi người, mà hình như cũng chẳng ai muốn gặp cậu.
Mấy ngày nay cậu ở trong phòng thu thập chút thông tin về thế giới này. Phùng Tiêu Văn xuyên đến đây không lâu, chuyện rõ nhất có lẽ là tình yêu của nam nữ chính.
Quản gia Tần Khúc mở cửa không một tiếng động đem khay cơm đến để bên bàn học. Mấy ngày nay chỉ có ông là được tự do ra vào phòng Phùng Tiểu Văn. Cậu cũng sớm quen với cách đi đứng như lót đệm thịt vào chân của Tần Khúc.
_ Thiếu gia, ăn cơm thôi.
Nhìn khay cơm bên cạch, khói cùng mùi thơm bốc lên làm bụng Phùng Tiểu Văn kêu ọc ọc. Cậu không nói gì trực tiếp cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. Miếng thịt bò mềm tan ra trong miệng quện với nước sốt đậm đà. Ăn kèm với cơm trắng quả là mĩ vị.
Thấy cậu đang tập trung thưởng thức đồ ăn Tần Khúc cũng im lặng, nhưng như nhớ ra điều gì đó ông ta lên tiếng.
_ Thiếu gia định bao giờ đi học ?
_ Hả !? Đi học ? - Phùng Tiểu Văn có hơi ngạc nhiên. Bởi vốn dĩ cậu trước khi xuyên không đã hoàn thành chương trình đại học và đang đi làm tại một công ty lớn. Nhưng ý thức được cuộc sống đã bị đảo lộn không ít, thân thể này chỉ mới có 17, vẫn đang học cấp ba. Phùng Tiểu Văn hắng giọng.
_ Khụ. Tôi... tôi nghỉ bao lâu rồi
_ Vừa đúng hai tháng. - Tần Khúc ngắn gọn trả lời.
_ Vậy giờ... tôi học ở trường nào ?
_ Thưa thiếu gia, là cao trung Nghĩa Trung.
Đúng như dự đoán của Phùng Tiểu Văn, đây chính là bối cảnh chính của tiểu thuyết “ ánh nắng và em ” - cao trung Nghĩa Trung.
Nếu cậu nhớ không nhầm thì La Mạn Thiên học cùng lớp với nam chính. Nếu cậu đi học thì việc chạm mặt nam nữ chủ là không tránh khỏi. Mà đối mặt với nam nữ chủ bây giờ còn quá sớm đi.
_ Tần khúc !
_ Dạ, thưa thiếu gia.
_ Sắp xếp một chút ! Tôi muốn chuyển đến lớp 11 - 9.
Tần Khúc còn chút nghi hoặc nhưng vẫn cúi đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó đem khay cơm đã ăn sạch rời khỏi phòng.
———-
Phùng Tiểu Văn hôm nay phá lệ dậy sớm, thay đồ ngủ thành đồng phục, cậu véo véo khuôn mặt đáng yêu sau đó nở một nụ cười rạng rỡ để lộ hai núm đồng tiền
Đeo một bên quai cặp lên vai rồi thản nhiên đi xuống dưới lầu.
Ngay sau đó là cảnh tượng một nhà ba người đang vui vẻ cười nói. Vừa nói vừa ăn bữa sáng, không khí gia đình lấp đầy ngôi nhà to rộng.
Phùng Tiểu Văn nhìn nụ cười rõ nét trên mặt La Hi Thần mà tự hỏi. Ông ta từng cười với đứa con riêng La Mạn Thiên này bao nhiêu lần ? Chắc là chưa bao giờ đi. Cùng lắm phùng Tiểu Văn kiếp cũng là con riêng, loại chuyện bị ghẻ lạnh này cũng trải qua không ít.
Bóng lưng cậu lướt qua phòng bếp, ông La đã nhìn thấy con riêng bước xuống từ cầu thang. Nhưng thấy nó không có ý định chào hỏi mình thì trong lòng lại nổi lên chút khó chịu trước giờ ít thấy.
_ Không biết chào ai sao ? - La Hi Thần mắt chăm chăm nhìn vào tờ báo lạnh giọng nói.
_ Haiz, còn không phải con thấy gia đình cha ăn sáng vui vẻ nên không muốn làm phiền sao ?
Ông La thoáng sững người. Đối với sự thay đổi của con riêng làm ông ta rất khó chịu.
La Mạn Thiên của trước đây tuy luôn tỏ ra căm thù ông nhưng đáy mắt khi nhìn La Hi Thần vẫn có vài phần quan tâm. Suy cho cùng vẫn là thèm muốn tình cảm của cha đi.
Còn La Mạn Thiên bây giờ. Ngoại trừ ánh mắt thâm sâu khó đoán chính là miệng lưỡi thích chọc ngoáy người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.