Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra
Chương 35: Gia tộc Wiiliam.
Đường Tiểu Điềm
24/04/2021
Phùng Tiểu Văn theo La Vĩnh Kì và Phương Yến Như trở về La gia. Căn biệt thự đó vẫn sang trong và lộng lẫy như ngày cậu rời khỏi.
Xe vừa vào đến cổng đã có quản gia tần khúc đứng chờ sẵn. Ông ta cúi mình một cách chuẩn mực rồi dẫn họ vào nhà.
Phùng Tiểu Văn chậm chạp đi theo. Một bầu không khí nghiêm trang đến quái lạ bao trùm căn phòng.
Ông bà La ngồi một chỗ trên chiếc ghế bành. Cạnh đó còn có hai ông lão đã ngoài đứng tuổi và hai người đàn ông trung niên khác.
Cậu cảm nhận được ở cả bốn con người xa lạ này cái gì đó vô cùng uy nghi. Cả hành động lẫn cử chỉ đều toát lên vẻ thanh thoát.
Nói chung là rất đặc biệt nha.
Vừa thấy Phùng Tiểu Văn, một trong hai người đàn ông trung niên vội lên tiếng - Con là Mạn Thiên con trai Vĩnh Tâm ?
Người nọ đặt xong câu hỏi lại có chút đứng ngồi không yên, chẳng biết nghĩ gì trong đầu mà quay sang nhìn hai ông cụ một lát.
_ A, tuy tôi chẳng biết mấy người là ai nhưng nếu đã quen biết mẹ tôi thì cũng chẳng phải người lạ nhỉ ?
Phùng Tiểu Văn nhẹ nhàng dùng một câu hỏi để trả lời câu hỏi trước đó. Lời này khiến hai người lớn tuổi trong lòng có phần gật đầu.
Hàm ý có vẻ ngạo nghễ nhưng biểu cảm thì lại khiêm nhường cùng đề phòng, lại không mang chút sợ hãi nào. Ánh mắt còn phảnh phất sự quyết đoán và thông minh, chỉ là đứa trẻ này bị vùi lấp quá lâu, nếu được nuôi dưỡng cẩn thận ắt sẽ là một thiên tài ngàn năm có một.
_ La Mạn Thiên ! Ai cho con nói chuyện với người lớn như vậy còn không mau xin lỗi ! - La Hi Thần vốn im lặng đột nhiên lên tiếng, theo kịch bản chắc hẳn cậu phải cúi gằm mặt xuống lí nhí xin lỗi sau đó cùng ông ta diễn vai cha con yêu thương nhau nhỉ.
Nhưng mà biết không, Phùng Tiểu Văn xưa nay là trùm phá kịch bản đó !
Cậu khẽ nghiêng đầu, khoé miệng hơi nhếch lên. Đôi môi hồng hồng khẽ nhả ra vài lời châm trọc.
_ Haha ? Con ? Ôi, ông La có nhầm lẫn đâu không ? Không phải ông nói là nuôi tôi tốn cơm, phí tiền, còn nói đuổi tôi đi ? Chẳng phải chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao ? Ai ui ông La chắc nhầm tôi với đứa con nào đó của ông rồi nha.
_ Mày ... con nói gì vậy. Lúc đó là do ba, là ba nóng quá nên mới nói vậy...
La Hi Thân sửng sốt giải biện.
Phát hiện ra điểm đáng ngờ, người đàn ông trung niên muốn lên tiếng tra hỏi nhưng bị ông cụ ngăn cản.
Ông hắng giọng rồi nói - Quan trong nhất khi mới gặp là giới thiệu. Ta là Wiilam Phong Vĩnh. Người kia là La Tuần Khải ông nội ngươi. Còn hai đứa chúng nó lần lượt là Wiiliam Viễn Duy và Wiiliam thiệu Niên. Bọn nó là anh hai anh ba của mẹ cậu.
Ông vừa nói vừa chỉ từng người một. Bàn tay gân guốc chỉ về phía ai thì người đó gật nhẹ một cái với Phùng Tiểu Văn.
Cậu mơ mơ hồ hồ mà đoán ra ông cụ tám mươi này không phải người bình thường, cái khí chất lãnh đạm oai phong khiến ai nấy cúi đầu đó. Hẳn là từ bao nhiêu sóng gió thương trường tôi luyện thành.
Ý, mà ổng vừa nói hai người trung niên kia là anh hai, anh ba của mẹ nguyên chủ. Mà hai người nọ lại cùng họ với ông ta, thế suy ra cả ba là người một nhà.
Nhìn cách họ cư xử chắc là đến từ một gia tộc lớn đi !
Xâu chuỗi các sự kiện với nhau sẽ cho ra được kết quả như này : Ba người này là người nhà của mẹ nguyên chủ. Đến La gia để tìm mẹ con La Mạn Thiên. La gia thấy được món hời nên muốn lợi dụng cậu để tiếp cận với gia tộc kia nên đã gọi Phùng Tiểu Văn vốn trong thân xác La Mạn Thiên trở về.
Đó ! Mọi thứ bỗng chốc sáng tỏ !
_ Thì ra ông đối xử với cháu tôi vậy sao, ông La ?. - Người tên Wiiliam Thiệu Niên cười khẩy hỏi.
Điệu bộ đó ! Chính là cái điệu bộ cao ngạo chẳng để ai vào mắt đó. Chắc là khiến cho La Hi Thần tức chết rồi ha ha ha !!
Wiiliam Phong Vĩnh cũng suy nghĩ chốc lát rồi đứng dậy, Wiiliam Viễn duy và Wiiliam Thiệu Niên thấy thế cũng đứng dậy theo.
Ông đi thẳng đến chỗ Phùng Tiểu Văn, hất cằm ý bảo cậu hãy đi theo. La lão gia nhìn một màn đó khuôn mặt già với các nếp nhăn xô vào nhau tỏ vẻ tiếc nuối.
Đoạn nhìn qua La Hi Thần mà trầm mặt. Đúng là thằng con vô dụng, có đứa con riêng mà cũng quản không nổi. Gia tộc Wiiliam là một trong những gia tộc lâu đời có tiếng, nếu có thể thân thiết được là tốt, nhưng một khi đắc tội...
Chỉ sợ một cái La gia này đều bị huỷ trong tay thằng ngu đó !
...----------------...
Ở bên này, Phùng Tiểu Văn đi theo mấy người tự xưng là anh trai gì đó của mẹ nguyên chủ. Ngoan ngoãn ngồi chiếc limosine sang trọng nhưng quá ư là yên tĩnh.
_ Cháu trai thực an tĩnh nha - Vậy mà người đầu tiên lên tiếng lại là Wiiliam Thiệu Niên, người vừa tỏ thái độ với La Hi Thần.
_ Biết gần hết rồi nên đâu còn gì để hỏi đâu. Ngược lại là mấy người đó, muốn hỏi gì thì mau hỏi đi.
Xe vừa vào đến cổng đã có quản gia tần khúc đứng chờ sẵn. Ông ta cúi mình một cách chuẩn mực rồi dẫn họ vào nhà.
Phùng Tiểu Văn chậm chạp đi theo. Một bầu không khí nghiêm trang đến quái lạ bao trùm căn phòng.
Ông bà La ngồi một chỗ trên chiếc ghế bành. Cạnh đó còn có hai ông lão đã ngoài đứng tuổi và hai người đàn ông trung niên khác.
Cậu cảm nhận được ở cả bốn con người xa lạ này cái gì đó vô cùng uy nghi. Cả hành động lẫn cử chỉ đều toát lên vẻ thanh thoát.
Nói chung là rất đặc biệt nha.
Vừa thấy Phùng Tiểu Văn, một trong hai người đàn ông trung niên vội lên tiếng - Con là Mạn Thiên con trai Vĩnh Tâm ?
Người nọ đặt xong câu hỏi lại có chút đứng ngồi không yên, chẳng biết nghĩ gì trong đầu mà quay sang nhìn hai ông cụ một lát.
_ A, tuy tôi chẳng biết mấy người là ai nhưng nếu đã quen biết mẹ tôi thì cũng chẳng phải người lạ nhỉ ?
Phùng Tiểu Văn nhẹ nhàng dùng một câu hỏi để trả lời câu hỏi trước đó. Lời này khiến hai người lớn tuổi trong lòng có phần gật đầu.
Hàm ý có vẻ ngạo nghễ nhưng biểu cảm thì lại khiêm nhường cùng đề phòng, lại không mang chút sợ hãi nào. Ánh mắt còn phảnh phất sự quyết đoán và thông minh, chỉ là đứa trẻ này bị vùi lấp quá lâu, nếu được nuôi dưỡng cẩn thận ắt sẽ là một thiên tài ngàn năm có một.
_ La Mạn Thiên ! Ai cho con nói chuyện với người lớn như vậy còn không mau xin lỗi ! - La Hi Thần vốn im lặng đột nhiên lên tiếng, theo kịch bản chắc hẳn cậu phải cúi gằm mặt xuống lí nhí xin lỗi sau đó cùng ông ta diễn vai cha con yêu thương nhau nhỉ.
Nhưng mà biết không, Phùng Tiểu Văn xưa nay là trùm phá kịch bản đó !
Cậu khẽ nghiêng đầu, khoé miệng hơi nhếch lên. Đôi môi hồng hồng khẽ nhả ra vài lời châm trọc.
_ Haha ? Con ? Ôi, ông La có nhầm lẫn đâu không ? Không phải ông nói là nuôi tôi tốn cơm, phí tiền, còn nói đuổi tôi đi ? Chẳng phải chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao ? Ai ui ông La chắc nhầm tôi với đứa con nào đó của ông rồi nha.
_ Mày ... con nói gì vậy. Lúc đó là do ba, là ba nóng quá nên mới nói vậy...
La Hi Thân sửng sốt giải biện.
Phát hiện ra điểm đáng ngờ, người đàn ông trung niên muốn lên tiếng tra hỏi nhưng bị ông cụ ngăn cản.
Ông hắng giọng rồi nói - Quan trong nhất khi mới gặp là giới thiệu. Ta là Wiilam Phong Vĩnh. Người kia là La Tuần Khải ông nội ngươi. Còn hai đứa chúng nó lần lượt là Wiiliam Viễn Duy và Wiiliam thiệu Niên. Bọn nó là anh hai anh ba của mẹ cậu.
Ông vừa nói vừa chỉ từng người một. Bàn tay gân guốc chỉ về phía ai thì người đó gật nhẹ một cái với Phùng Tiểu Văn.
Cậu mơ mơ hồ hồ mà đoán ra ông cụ tám mươi này không phải người bình thường, cái khí chất lãnh đạm oai phong khiến ai nấy cúi đầu đó. Hẳn là từ bao nhiêu sóng gió thương trường tôi luyện thành.
Ý, mà ổng vừa nói hai người trung niên kia là anh hai, anh ba của mẹ nguyên chủ. Mà hai người nọ lại cùng họ với ông ta, thế suy ra cả ba là người một nhà.
Nhìn cách họ cư xử chắc là đến từ một gia tộc lớn đi !
Xâu chuỗi các sự kiện với nhau sẽ cho ra được kết quả như này : Ba người này là người nhà của mẹ nguyên chủ. Đến La gia để tìm mẹ con La Mạn Thiên. La gia thấy được món hời nên muốn lợi dụng cậu để tiếp cận với gia tộc kia nên đã gọi Phùng Tiểu Văn vốn trong thân xác La Mạn Thiên trở về.
Đó ! Mọi thứ bỗng chốc sáng tỏ !
_ Thì ra ông đối xử với cháu tôi vậy sao, ông La ?. - Người tên Wiiliam Thiệu Niên cười khẩy hỏi.
Điệu bộ đó ! Chính là cái điệu bộ cao ngạo chẳng để ai vào mắt đó. Chắc là khiến cho La Hi Thần tức chết rồi ha ha ha !!
Wiiliam Phong Vĩnh cũng suy nghĩ chốc lát rồi đứng dậy, Wiiliam Viễn duy và Wiiliam Thiệu Niên thấy thế cũng đứng dậy theo.
Ông đi thẳng đến chỗ Phùng Tiểu Văn, hất cằm ý bảo cậu hãy đi theo. La lão gia nhìn một màn đó khuôn mặt già với các nếp nhăn xô vào nhau tỏ vẻ tiếc nuối.
Đoạn nhìn qua La Hi Thần mà trầm mặt. Đúng là thằng con vô dụng, có đứa con riêng mà cũng quản không nổi. Gia tộc Wiiliam là một trong những gia tộc lâu đời có tiếng, nếu có thể thân thiết được là tốt, nhưng một khi đắc tội...
Chỉ sợ một cái La gia này đều bị huỷ trong tay thằng ngu đó !
...----------------...
Ở bên này, Phùng Tiểu Văn đi theo mấy người tự xưng là anh trai gì đó của mẹ nguyên chủ. Ngoan ngoãn ngồi chiếc limosine sang trọng nhưng quá ư là yên tĩnh.
_ Cháu trai thực an tĩnh nha - Vậy mà người đầu tiên lên tiếng lại là Wiiliam Thiệu Niên, người vừa tỏ thái độ với La Hi Thần.
_ Biết gần hết rồi nên đâu còn gì để hỏi đâu. Ngược lại là mấy người đó, muốn hỏi gì thì mau hỏi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.